Chương 1061: Món quà của Trần Kinh
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
17/05/2016
Trời se se lạnh
Khương Thiếu Khôn thít chặt lại tấm áo len, tiếp tục chăm chú vào màn hình TV, không hề chớp mắt.
TV đưa tin Trần Kinh thị sát chuỗi xí nghiệp với dáng vẻ uy nghiêm, khí độ bất phàm, hắn đưa tay phải lên chỉ trỏ rất oai.
Không thể không nói, Trần Kinh đang rất hăng hái ở Hoàn Thành.
Bây giờ trong suy nghĩ của tầng lớp bình dân, Trần Kinh là cán bộ chính trực và mẫn cán nhất của bộ máy đương nhiệm.
Trần Kinh khi lên làm Phó bí thư đã chỉnh đốn tư pháp, chấn chỉnh và trong sạch hoá bộ máy chính trị đảng ủy.
Sau khi hắn kiêm nhiệm chức Bí thư Quận ủy Tẩu Mã Hà thì lại tích cực thúc đẩy cải cách, sau đó đánh mạnh vào các tệ nạn bám rễ ở đây, gần như tóm gọn hết những kẻ hoành hành ngang ngược ở địa phương.
Trần Kinh làm vậy cũng đã phải đối diện với áp lực thực lớn, đồng thời cũng vì vậy mà hắn nhận được sự tôn trọng đáng kể từ dư luận.
Hoàn Thành giờ đã gọi Trần Kinh là “ Diêm vương”, không hề có ý xấu mà ngược lại đây còn là vinh quang lớn lao mà hắn có được.
Bằng một loạt thủ đoạn, Trần Kinh hiện đã trở thành đại diện đúng nghĩa cho “phái thực quyền” ở Hoàn Thành
Mà ngay cả hiện tại hắn có tổ chức đợt điều tra thị sát, cải cách và phát triển kinh tế lớn nhường này thì tất cả mọi người đều cảm thấy hợp tình hợp lý, đây vốn là việc Chủ tịch thành phố Khương Thiếu Khôn nên làm, nhưng Trần Kinh kiêm nhiệm làm thay cũng không ai thấy bất ngờ
Chợt nghĩ đến đây, Khương Thiếu Khôn trong lòng liền tràn lên niềm chua xót.
Nhạc Vân Tùng rất giảo hoạt và âm độc, sách lược mà ông ta áp dụng với Khương Thiếu Khôn là không động đến thì thôi, đã động đến thì là muốn ép người ta vào chỗ chết.
Nhạc Vân Tùng không phải ngọn đèn cạn dầu. Ở Lĩnh Nam này y bám rễ sâu, lại khiến các lãnh đạo Tỉnh ủy cho rằng Khương Thiếu Khôn rất không tôn trọng thủ trưởng, làm gì cũng chống đối, ấn tượng như vậy đối với Khương Thiếu Khôn mà nói thật sự là đòn chí mạng.
Mà Khương Thiếu Khôn đi tìm hiểu vấn đề của Nhạc Vân Tùng chính là vì y ý thức được Nhạc Vân Tùng đã sớm tính kế “ve sầu lột xác”, không thể không thừa nhận Nhạc Vân Tùng đúng là gừng càng già càng cay, rất lợi hại!
Khương Thiếu Khôn theo dõi TV rất cẩn thận.
Quan Khai Thuận phía sau lại đang kinh ngạc không nói lời nào.
Có câu giậu đổ bìm leo. Bây giờ đối với Khương Thiếu Khôn mà nói chính là như vậy.
Nhạc Vân Tùng chiếm thế thượng phong. Phía chính quyền có chút động tĩnh thì đã đổi lập trường, trong đó thậm chí bao gồm cả hai ủy viên thường vụ.
Là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân, Quan Khai Thuận không thể thay đổi lề lối đấy, y làm Trưởng ban thư ký cho Khương Thiếu Khôn, sợi dây vận mệnh liền buộc chặt y với Khương Thiếu Khôn.
Nói thật thì lúc này y cũng thấy vô cùng chán nản, nhất là khi thấy Trần Kinh thì hăng hái mà Khương Thiếu Khôn lại sa sút tinh thần như vậy, trong lòng y càng thấy ảm đạm.
- Anh Thuận, anh nói thật cho tôi cảm giác khi xem tin tức vừa rồi!
Khương Thiếu Khôn chợt nói.
Quan Khai Thuận trầm ngâm một chút rồi nói:
- Thưa chủ tịch, Phó bí thư cũng gấp gáp thiệt! Hiện anh vẫn chưa rời khỏi Hoàn Thành mà anh ta đã muốn cướp quyền của anh rồi, tôi thấy cách làm của hắn quả thực là phá hoại kỷ luật tổ chức...
Khương Thiếu Khôn nhăn nhó không nói lời nào.
Câu trả lời của Quan Khai Thuận hiển nhiên không thể làm cho y vừa lòng.
Quan Khai Thuận chỉ thấy bề ngoài mà không thấy được bên trong.
Khương Thiếu Khôn kiêu ngạo và cũng rất tự phụ nhưng không phải kẻ ngốc.
Cách làm hiện nay của Trần Kinh cũng không phải phải là để kích động Khương Thiếu Khôn y, lần này trong lòng y rất rõ.
Cục diện Hoàn Thành hiện nay rất rõ ràng, Nhạc Vân Tùng có thể nắm được Khương Thiếu Khôn y nhưng lại không nắm được Trần Kinh.
Xem qua các cơ quan Thành ủy, ban Tổ chức thì không cần nói, Chu Quốc Hoa và Trần Kinh là đáng tin. Còn ban Tuyên giáo , Ủy ban Kỷ luật, Đảng ủy Công an, Trần Kinh đều nắm chắc trong tay, Nhạc Vân Tùng có muốn đấu với hắn ở Thành ủy cũng không thể chắc thắng.
Phía chính quyền cũng có người nguyện đi theo Nhạc Vân Tùng.
Nhưng Khương Thiếu Khôn có thể tín nhiệm người bên đó sao?
Vừa nghĩ đến đây, Khương Thiếu Khôn lại thầm lắc đầu, đoạn ngẩng lên nói:
- Thuận, anh đi liên lạc với Phó bí thư Trần, bảo tôi muốn mời cơm anh ta!
Quan Khai Thuận ngẩn người, đờ đẫn gật đầu rồi đáp gọn:
- Vâng!
Y đầy bụng hồ nghi đi ra, vùa đến cửa thì Khương Thiếu Khôn bỗng nhiên khoát tay nói:
- Mà thôi, để tôi tự gọi!
...
Rất đáng nói là Trần Kinh và Khương Thiếu Khôn hai người cùng được Tỉnh ủy cử xuống Hoàn Thành mà lần đầu tiên giao lưu không chính thức lại là tận vài năm sau khi xuống địa phương.
Không thể không nói trên đời này mọi chuyện rất kỳ diệu.
Cao ngạo như Khương Thiếu Khôn mà riêng trong hoàn cảnh nhất định cũng không khỏi phải hạ thấp sự kiêu căng để chủ động tiếp xúc.với Trần Kinh.
Chỉ là bữa cơm thân mật nên Khương Thiếu Khôn cũng không xếp đặt đến mức phô trương.
Cũng không có bất kỳ người ngoài nào tham gia, chỉ có Trần Kinh và y.
Hai người gọi món cũng rất đơn giản, nhưng chỗ này rất yên tĩnh, ngoài đồ ăn ra thì còn có bàn trà nhỏ, bên cạnh là bếp cồn đặt một ấm nước sôi đang bốc khói lượn lờ.
Khương Thiếu Khôn hơi trầm mặc, Trần Kinh lại làm ra vẻ mặt tươi cười.
Hai người không nói gì một lúc lâu, cuối cùng là Khương Thiếu Khôn mở miệng trước:
- Trần Kinh, tôi và anh đều được Tỉnh ủy đặt kỳ vọng cao, đáng tiếc...
Y thở dài một hơi, lắc đầu liên tục, ra vẻ đau đớn:
- Tôi lại phụ lại sự kỳ vọng đó mà coi nhẹ Hoàn Thành, thật là sai lầm!
Trần Kinh mỉm cười nói:
- Chủ tịch thành phố, dù nói thế nào thì Hoàn Thành hiện đang ở vào thời điểm lý tưởng nhất, công lao lần này là của cả bộ máy chúng ta. Sao anh lại nói thế?
Khương Thiếu Khôn cười khổ lắc đầu im lặng.
Trần Kinh nói:
- Nói gì đi nữa thì trước mắt Hoàn Thành cần nhất chính là cải cách và phát triển, cục diện Hoàn Thành cần nhất chính là ổn định và đoàn kết, dân chúng phải phát triển, phải thay đổi hiện trạng, chúng ta làm cán bộ lãnh đạo phải theo mục tiêu đó mà cố gắng thay đổi!
- Anh có cách sao?
Khương Thiếu Khôn nheo mắt nhìn Trần Kinh.
Trần Kinh cười ha hả, nói:
- Đương nhiên! Sao lại không có chứ?
Trần Kinh lấy từ trong túi ra một xấp tài liệu đặt ra trước mặt Khương Thiếu Khôn:
- Chủ tịch, anh xem những tài liệu này, cách thì lúc nào chẳng có, chỉ xem chúng ta có ý thức được đúng nơi đúng chỗ, nếu chúng ta không buông bỏ thì nhất định sẽ có cơ xoay chuyển!
Khương Thiếu Khôn thu đồng tử lại, rút tài liệu bên trong ra xem.
Y chỉ đọc lướt qua rồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trần Kinh, nói:
- Anh cũng nuôi bụng trả thù à, tôi cũng biết chỗ tài liệu đen mà Vương Kỳ Hoa đang tập hợp, sao thế? Anh không dung được hắn sao?
Trần Kinh gắp một đũa thức ăn rồi nói:
- Chủ tịch, chúng ta không nói mấy chuyện này nữa! Khó khăn lắm mới cùng ăn được bữa cơm, phải làm mấy chén mới được!
Khương Thiếu Khôn bị khéo léo đánh trống lảng mà mặt biến sắc.
Nhưng chung quy y cũng không nói ra những gì đang nghĩ, chỉ gật đầu:
- Tất nhiên phải làm vài chén rồi! Tôi mời anh trước một chén!
- Cách!
Hai người chạm cốc, cùng uống một hơi cạn sạch.
Trần Kinh tiếp tục:
- Chủ tịch thành phố, có chuyện này tôi muốn nói với anh trước, có thể tháng sau, chậm nhất là tháng sau tôi sẽ lên Bắc Kinh. Cụ thể chính là để học tập, tiếp tục nâng cao trình độ. Nói thật, tôi rất quý trọng cơ hội như vậy, tôi chưa từng vào trường Đảng trung ương nên cũng muốn đi mở mang chút!
Khương Thiếu Khôn ngạc nhiên bỏ chén xuống:
- Anh sắp đi?
Trần Kinh gật đầu, hắn khẽ thở dài một hơi, nói:
- Nói thật thì Hoàn Thành có được cơ hội như bây giờ thật sự không dễ dàng, vào lúc này mà đi ai cũng luyến tiếc. Nhưng kỷ luật thép như quân đội mà cũng đổi quân liên tục nữa là, tôi cũng không thể ở lại Hoàn Thành cả đời.
Lúc nên ra đi, khi tổ chức có yêu cầu thì dứt khoát phải đi thôi!
Trước mắt tôi chỉ hy vọng sự ổn định, trước khi tôi đến Hoàn Thành rất bung bét nên khi ra đi tôi chỉ mong Hoàn Thành không còn như vậy nữa!
Khương Thiếu Khôn không nói lời nào, kinh ngạc nhìn chằm chằm túi tài liệu.
Mất một lúc lâu y mới nói:
- Thứ này rất hữu dụng…
Trần Kinh cười ha hả, nói:
- Anh nghĩ nhiều quá rồi, trên đời này chẳng có gì là vạn năng nhưng bí thư Nhạc sợ vật này, chúng ta không phải thường nói đánh rắn động cỏ sao? Vật này có thể làm được chuyện đó đấy chứ?
Khương Thiếu Khôn biến sắc mấy lần, y không thể không thừa nhận, Trần Kinh nói rất chính xác.
Cục diện trước mắt, Khương Thiếu Khôn rất nguy hiểm, mà Nhạc Vân Tùng thì “có bệnh không tiện nói ra”.
Khương Thiếu Khôn hiểu rất rõ Nhạc Vân Tùng không sạch sẽ gì, nhưng bất hạnh là y lại không có được bất cứ chứng cớ gì.
Mà giờ Trần Kinh dùng một chiêu này hoàn toàn khiến Khương Thiếu Khôn hiểu rõ vấn đề, việc giải quyết Nhạc Vân Tùng thật ra có thể đơn giản hoá thành giải quyết Vương Kỳ Hoa.
Vương Kỳ Hoa là tâm phúc của Nhạc Vân Tùng, chuyện của Nhạc Vân Tùng với Vương Kỳ Hoa nơi mà nói có được bao nhiêu phần bí mật.
Chỉ cần giải quyết Vương Kỳ Hoa thì liệu Nhạc Vân Tùng còn có thể ung dung “Lã Vọng buông cần” như bây giờ không?
Nghĩ đến đây, Khương Thiếu Khôn liếc mắt Trần Kinh một cái, mím chặt môi.
Sao y không nghĩ ra điểm này? So với Trần Kinh thì y vẫn chưa đủ “đanh đá chua ngoa”, chưa đủ “sắc sảo”.
Trần Kinh bây giờ là muốn mượn tay Khương Thiếu Khôn đánh bại Vương Kỳ Hoa, chính hắn không cần ra tay mà Vương Kỳ Hoa vẫn lâm vào đường cùng, tiện thể một tay mượn đao giết người.
Khương Thiếu Khôn biết mình đang bị người ta lợi dụng, nhưng với y thì còn có đường sống nào khác để lựa chọn đâu?
Giờ y đang giãy chết, thứ Trần Kinh đưa cho y chính là “thần dược” cứu mạng.
Có lẽ thứ này căn bản không tạo nên tác dụng quá lớn, bởi vì lãnh đạo Tỉnh ủy đã vô cùng bất mãn với những gì Khương Thiếu Khôn làm ở Hoàn Thành.
Nhưng Khương Thiếu Khôn sao có thể chống đỡ được sức hấp dẫn lớn như vậy?
Khương Thiếu Khôn gắt gao nhìn chằm chằm túi tài liệu màu vàng, khá lâu sau mới cầm lấy, nói:
- Bí thư Trần, anh mạnh hơn tôi! Ít nhất là trong việc xử lý sự vụ Hoàn Thành, tôi không bằng anh!
Y dừng một chút, đoạn nói:
- Tuy nhiên anh cứ yên tâm, chỗ tài liệu này rất có giá trị, tôi sẽ phát huy tối đa giá trị của nó!
Trần Kinh nói:
- Hy vọng là vậy, tôi càng hy vọng anh có thể sớm định ra chính sách cải cách phát triển kinh tế đi vào thực tế, các doanh nghiệp đã chờ đợi nó quá lâu, nếu cứ kéo dài làm mất sĩ khí thì cục diện lại trở về như “trước công nguyên”, lúc đó mấy năm cố gắng của chúng ta đành uổng phí!
Trần Kinh giơ chén rượu lên, nói:
- Chúng ta uống thêm một chén! Chén này tôi chúc anh may mắn, hy vọng anh có thể sớm thoát khỏi khó khắn, mang lại bộ mặt mới cho Hoàn Thành..."
----------oOo----------
Khương Thiếu Khôn thít chặt lại tấm áo len, tiếp tục chăm chú vào màn hình TV, không hề chớp mắt.
TV đưa tin Trần Kinh thị sát chuỗi xí nghiệp với dáng vẻ uy nghiêm, khí độ bất phàm, hắn đưa tay phải lên chỉ trỏ rất oai.
Không thể không nói, Trần Kinh đang rất hăng hái ở Hoàn Thành.
Bây giờ trong suy nghĩ của tầng lớp bình dân, Trần Kinh là cán bộ chính trực và mẫn cán nhất của bộ máy đương nhiệm.
Trần Kinh khi lên làm Phó bí thư đã chỉnh đốn tư pháp, chấn chỉnh và trong sạch hoá bộ máy chính trị đảng ủy.
Sau khi hắn kiêm nhiệm chức Bí thư Quận ủy Tẩu Mã Hà thì lại tích cực thúc đẩy cải cách, sau đó đánh mạnh vào các tệ nạn bám rễ ở đây, gần như tóm gọn hết những kẻ hoành hành ngang ngược ở địa phương.
Trần Kinh làm vậy cũng đã phải đối diện với áp lực thực lớn, đồng thời cũng vì vậy mà hắn nhận được sự tôn trọng đáng kể từ dư luận.
Hoàn Thành giờ đã gọi Trần Kinh là “ Diêm vương”, không hề có ý xấu mà ngược lại đây còn là vinh quang lớn lao mà hắn có được.
Bằng một loạt thủ đoạn, Trần Kinh hiện đã trở thành đại diện đúng nghĩa cho “phái thực quyền” ở Hoàn Thành
Mà ngay cả hiện tại hắn có tổ chức đợt điều tra thị sát, cải cách và phát triển kinh tế lớn nhường này thì tất cả mọi người đều cảm thấy hợp tình hợp lý, đây vốn là việc Chủ tịch thành phố Khương Thiếu Khôn nên làm, nhưng Trần Kinh kiêm nhiệm làm thay cũng không ai thấy bất ngờ
Chợt nghĩ đến đây, Khương Thiếu Khôn trong lòng liền tràn lên niềm chua xót.
Nhạc Vân Tùng rất giảo hoạt và âm độc, sách lược mà ông ta áp dụng với Khương Thiếu Khôn là không động đến thì thôi, đã động đến thì là muốn ép người ta vào chỗ chết.
Nhạc Vân Tùng không phải ngọn đèn cạn dầu. Ở Lĩnh Nam này y bám rễ sâu, lại khiến các lãnh đạo Tỉnh ủy cho rằng Khương Thiếu Khôn rất không tôn trọng thủ trưởng, làm gì cũng chống đối, ấn tượng như vậy đối với Khương Thiếu Khôn mà nói thật sự là đòn chí mạng.
Mà Khương Thiếu Khôn đi tìm hiểu vấn đề của Nhạc Vân Tùng chính là vì y ý thức được Nhạc Vân Tùng đã sớm tính kế “ve sầu lột xác”, không thể không thừa nhận Nhạc Vân Tùng đúng là gừng càng già càng cay, rất lợi hại!
Khương Thiếu Khôn theo dõi TV rất cẩn thận.
Quan Khai Thuận phía sau lại đang kinh ngạc không nói lời nào.
Có câu giậu đổ bìm leo. Bây giờ đối với Khương Thiếu Khôn mà nói chính là như vậy.
Nhạc Vân Tùng chiếm thế thượng phong. Phía chính quyền có chút động tĩnh thì đã đổi lập trường, trong đó thậm chí bao gồm cả hai ủy viên thường vụ.
Là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân, Quan Khai Thuận không thể thay đổi lề lối đấy, y làm Trưởng ban thư ký cho Khương Thiếu Khôn, sợi dây vận mệnh liền buộc chặt y với Khương Thiếu Khôn.
Nói thật thì lúc này y cũng thấy vô cùng chán nản, nhất là khi thấy Trần Kinh thì hăng hái mà Khương Thiếu Khôn lại sa sút tinh thần như vậy, trong lòng y càng thấy ảm đạm.
- Anh Thuận, anh nói thật cho tôi cảm giác khi xem tin tức vừa rồi!
Khương Thiếu Khôn chợt nói.
Quan Khai Thuận trầm ngâm một chút rồi nói:
- Thưa chủ tịch, Phó bí thư cũng gấp gáp thiệt! Hiện anh vẫn chưa rời khỏi Hoàn Thành mà anh ta đã muốn cướp quyền của anh rồi, tôi thấy cách làm của hắn quả thực là phá hoại kỷ luật tổ chức...
Khương Thiếu Khôn nhăn nhó không nói lời nào.
Câu trả lời của Quan Khai Thuận hiển nhiên không thể làm cho y vừa lòng.
Quan Khai Thuận chỉ thấy bề ngoài mà không thấy được bên trong.
Khương Thiếu Khôn kiêu ngạo và cũng rất tự phụ nhưng không phải kẻ ngốc.
Cách làm hiện nay của Trần Kinh cũng không phải phải là để kích động Khương Thiếu Khôn y, lần này trong lòng y rất rõ.
Cục diện Hoàn Thành hiện nay rất rõ ràng, Nhạc Vân Tùng có thể nắm được Khương Thiếu Khôn y nhưng lại không nắm được Trần Kinh.
Xem qua các cơ quan Thành ủy, ban Tổ chức thì không cần nói, Chu Quốc Hoa và Trần Kinh là đáng tin. Còn ban Tuyên giáo , Ủy ban Kỷ luật, Đảng ủy Công an, Trần Kinh đều nắm chắc trong tay, Nhạc Vân Tùng có muốn đấu với hắn ở Thành ủy cũng không thể chắc thắng.
Phía chính quyền cũng có người nguyện đi theo Nhạc Vân Tùng.
Nhưng Khương Thiếu Khôn có thể tín nhiệm người bên đó sao?
Vừa nghĩ đến đây, Khương Thiếu Khôn lại thầm lắc đầu, đoạn ngẩng lên nói:
- Thuận, anh đi liên lạc với Phó bí thư Trần, bảo tôi muốn mời cơm anh ta!
Quan Khai Thuận ngẩn người, đờ đẫn gật đầu rồi đáp gọn:
- Vâng!
Y đầy bụng hồ nghi đi ra, vùa đến cửa thì Khương Thiếu Khôn bỗng nhiên khoát tay nói:
- Mà thôi, để tôi tự gọi!
...
Rất đáng nói là Trần Kinh và Khương Thiếu Khôn hai người cùng được Tỉnh ủy cử xuống Hoàn Thành mà lần đầu tiên giao lưu không chính thức lại là tận vài năm sau khi xuống địa phương.
Không thể không nói trên đời này mọi chuyện rất kỳ diệu.
Cao ngạo như Khương Thiếu Khôn mà riêng trong hoàn cảnh nhất định cũng không khỏi phải hạ thấp sự kiêu căng để chủ động tiếp xúc.với Trần Kinh.
Chỉ là bữa cơm thân mật nên Khương Thiếu Khôn cũng không xếp đặt đến mức phô trương.
Cũng không có bất kỳ người ngoài nào tham gia, chỉ có Trần Kinh và y.
Hai người gọi món cũng rất đơn giản, nhưng chỗ này rất yên tĩnh, ngoài đồ ăn ra thì còn có bàn trà nhỏ, bên cạnh là bếp cồn đặt một ấm nước sôi đang bốc khói lượn lờ.
Khương Thiếu Khôn hơi trầm mặc, Trần Kinh lại làm ra vẻ mặt tươi cười.
Hai người không nói gì một lúc lâu, cuối cùng là Khương Thiếu Khôn mở miệng trước:
- Trần Kinh, tôi và anh đều được Tỉnh ủy đặt kỳ vọng cao, đáng tiếc...
Y thở dài một hơi, lắc đầu liên tục, ra vẻ đau đớn:
- Tôi lại phụ lại sự kỳ vọng đó mà coi nhẹ Hoàn Thành, thật là sai lầm!
Trần Kinh mỉm cười nói:
- Chủ tịch thành phố, dù nói thế nào thì Hoàn Thành hiện đang ở vào thời điểm lý tưởng nhất, công lao lần này là của cả bộ máy chúng ta. Sao anh lại nói thế?
Khương Thiếu Khôn cười khổ lắc đầu im lặng.
Trần Kinh nói:
- Nói gì đi nữa thì trước mắt Hoàn Thành cần nhất chính là cải cách và phát triển, cục diện Hoàn Thành cần nhất chính là ổn định và đoàn kết, dân chúng phải phát triển, phải thay đổi hiện trạng, chúng ta làm cán bộ lãnh đạo phải theo mục tiêu đó mà cố gắng thay đổi!
- Anh có cách sao?
Khương Thiếu Khôn nheo mắt nhìn Trần Kinh.
Trần Kinh cười ha hả, nói:
- Đương nhiên! Sao lại không có chứ?
Trần Kinh lấy từ trong túi ra một xấp tài liệu đặt ra trước mặt Khương Thiếu Khôn:
- Chủ tịch, anh xem những tài liệu này, cách thì lúc nào chẳng có, chỉ xem chúng ta có ý thức được đúng nơi đúng chỗ, nếu chúng ta không buông bỏ thì nhất định sẽ có cơ xoay chuyển!
Khương Thiếu Khôn thu đồng tử lại, rút tài liệu bên trong ra xem.
Y chỉ đọc lướt qua rồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trần Kinh, nói:
- Anh cũng nuôi bụng trả thù à, tôi cũng biết chỗ tài liệu đen mà Vương Kỳ Hoa đang tập hợp, sao thế? Anh không dung được hắn sao?
Trần Kinh gắp một đũa thức ăn rồi nói:
- Chủ tịch, chúng ta không nói mấy chuyện này nữa! Khó khăn lắm mới cùng ăn được bữa cơm, phải làm mấy chén mới được!
Khương Thiếu Khôn bị khéo léo đánh trống lảng mà mặt biến sắc.
Nhưng chung quy y cũng không nói ra những gì đang nghĩ, chỉ gật đầu:
- Tất nhiên phải làm vài chén rồi! Tôi mời anh trước một chén!
- Cách!
Hai người chạm cốc, cùng uống một hơi cạn sạch.
Trần Kinh tiếp tục:
- Chủ tịch thành phố, có chuyện này tôi muốn nói với anh trước, có thể tháng sau, chậm nhất là tháng sau tôi sẽ lên Bắc Kinh. Cụ thể chính là để học tập, tiếp tục nâng cao trình độ. Nói thật, tôi rất quý trọng cơ hội như vậy, tôi chưa từng vào trường Đảng trung ương nên cũng muốn đi mở mang chút!
Khương Thiếu Khôn ngạc nhiên bỏ chén xuống:
- Anh sắp đi?
Trần Kinh gật đầu, hắn khẽ thở dài một hơi, nói:
- Nói thật thì Hoàn Thành có được cơ hội như bây giờ thật sự không dễ dàng, vào lúc này mà đi ai cũng luyến tiếc. Nhưng kỷ luật thép như quân đội mà cũng đổi quân liên tục nữa là, tôi cũng không thể ở lại Hoàn Thành cả đời.
Lúc nên ra đi, khi tổ chức có yêu cầu thì dứt khoát phải đi thôi!
Trước mắt tôi chỉ hy vọng sự ổn định, trước khi tôi đến Hoàn Thành rất bung bét nên khi ra đi tôi chỉ mong Hoàn Thành không còn như vậy nữa!
Khương Thiếu Khôn không nói lời nào, kinh ngạc nhìn chằm chằm túi tài liệu.
Mất một lúc lâu y mới nói:
- Thứ này rất hữu dụng…
Trần Kinh cười ha hả, nói:
- Anh nghĩ nhiều quá rồi, trên đời này chẳng có gì là vạn năng nhưng bí thư Nhạc sợ vật này, chúng ta không phải thường nói đánh rắn động cỏ sao? Vật này có thể làm được chuyện đó đấy chứ?
Khương Thiếu Khôn biến sắc mấy lần, y không thể không thừa nhận, Trần Kinh nói rất chính xác.
Cục diện trước mắt, Khương Thiếu Khôn rất nguy hiểm, mà Nhạc Vân Tùng thì “có bệnh không tiện nói ra”.
Khương Thiếu Khôn hiểu rất rõ Nhạc Vân Tùng không sạch sẽ gì, nhưng bất hạnh là y lại không có được bất cứ chứng cớ gì.
Mà giờ Trần Kinh dùng một chiêu này hoàn toàn khiến Khương Thiếu Khôn hiểu rõ vấn đề, việc giải quyết Nhạc Vân Tùng thật ra có thể đơn giản hoá thành giải quyết Vương Kỳ Hoa.
Vương Kỳ Hoa là tâm phúc của Nhạc Vân Tùng, chuyện của Nhạc Vân Tùng với Vương Kỳ Hoa nơi mà nói có được bao nhiêu phần bí mật.
Chỉ cần giải quyết Vương Kỳ Hoa thì liệu Nhạc Vân Tùng còn có thể ung dung “Lã Vọng buông cần” như bây giờ không?
Nghĩ đến đây, Khương Thiếu Khôn liếc mắt Trần Kinh một cái, mím chặt môi.
Sao y không nghĩ ra điểm này? So với Trần Kinh thì y vẫn chưa đủ “đanh đá chua ngoa”, chưa đủ “sắc sảo”.
Trần Kinh bây giờ là muốn mượn tay Khương Thiếu Khôn đánh bại Vương Kỳ Hoa, chính hắn không cần ra tay mà Vương Kỳ Hoa vẫn lâm vào đường cùng, tiện thể một tay mượn đao giết người.
Khương Thiếu Khôn biết mình đang bị người ta lợi dụng, nhưng với y thì còn có đường sống nào khác để lựa chọn đâu?
Giờ y đang giãy chết, thứ Trần Kinh đưa cho y chính là “thần dược” cứu mạng.
Có lẽ thứ này căn bản không tạo nên tác dụng quá lớn, bởi vì lãnh đạo Tỉnh ủy đã vô cùng bất mãn với những gì Khương Thiếu Khôn làm ở Hoàn Thành.
Nhưng Khương Thiếu Khôn sao có thể chống đỡ được sức hấp dẫn lớn như vậy?
Khương Thiếu Khôn gắt gao nhìn chằm chằm túi tài liệu màu vàng, khá lâu sau mới cầm lấy, nói:
- Bí thư Trần, anh mạnh hơn tôi! Ít nhất là trong việc xử lý sự vụ Hoàn Thành, tôi không bằng anh!
Y dừng một chút, đoạn nói:
- Tuy nhiên anh cứ yên tâm, chỗ tài liệu này rất có giá trị, tôi sẽ phát huy tối đa giá trị của nó!
Trần Kinh nói:
- Hy vọng là vậy, tôi càng hy vọng anh có thể sớm định ra chính sách cải cách phát triển kinh tế đi vào thực tế, các doanh nghiệp đã chờ đợi nó quá lâu, nếu cứ kéo dài làm mất sĩ khí thì cục diện lại trở về như “trước công nguyên”, lúc đó mấy năm cố gắng của chúng ta đành uổng phí!
Trần Kinh giơ chén rượu lên, nói:
- Chúng ta uống thêm một chén! Chén này tôi chúc anh may mắn, hy vọng anh có thể sớm thoát khỏi khó khắn, mang lại bộ mặt mới cho Hoàn Thành..."
----------oOo----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.