Chương 896: Một bữa tiệc quốc gia chuẩn mực?
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
17/05/2016
Bốn món một canh, một bữa tiệc quốc gia chuẩn mực, không hổ là phòng bệnh đặc biệt của bệnh viện Nhân Ái, đồ ăn rất đơn giản, nhưng lại được làm rất tinh tế.
Đường Ngọc rất vui, nói theo cách của cô ta, thì vết thương của cô ta đã tốt nhiều rồi.
Sở dĩ vẫn phải nằm ở bệnh viện là do lệnh của lãnh đạo.
Mỗi ngày ngoài việc nhận được sự chăm sóc về cơ thể ra, thì còn có một chuyên gia tâm lý riêng cho Đường Ngọc.
Tuy nhiên cô ta là một người mạnh mẽ, dù gặp phải chuyện động trời gì đi chăng nữa, cô ta cũng tự tìm cách điều chỉnh rất nhanh, hiện giờ cả cơ thể và tâm hồn cô ta đều rất khỏe mạnh.
Ngày thường Đường Ngọc mặc quần áo công sở, hiện giờ cô ta đang mặc một bộ đồ ngủ, nhưng lại có một phong cách rất riêng.
Cô ta vốn rất xinh đẹp, hiện giờ không trang điểm gì, để mặt mộc, nhưng lại khiến cho gương mặt trở lên thanh thoát, hiện rõ lên sự mềm mại, quyến rũ của người phụ nữ, tạo cho người khác cảm giác rất thân thiết.
Hai người ở trong phòng bày thức ăn ra, vừa cười vừa ăn rất vui vẻ.
Đường Ngọc gắp thức ăn cho Trần Kinh, Trần Kinh ngượng ngùng nói:
-Được rồi, cô không nên làm ngược lại thế, cô mới là bệnh nhân, cô gắp thức ăn cho tôi như thế không phải là khiến tôi không biết giấu mặt vào đâu sao? Muốn gắp gì thì cũng phải là tôi gắp cho cô!
Đường Ngọc cười nói:
-Vậy anh gắp cho tôi đi!
Trần Kinh ngơ ngác, có một chút lúng túng, nhưng hắn vẫn dùng đũa gắp một miếng thịt vào bát của Đường Ngọc.
Đường Ngọc ăn rất vui vẻ, nói:
-Ừm, rất ngon! Món ăn này sau khi qua đũa của anh, mùi vị lại thay đổi nhiều như vậy sao?
Trần Kinh cười, không biết phải nói gì.
So với trước đây hiện giờ Đường Ngọc lại càng giỏi công kích hơn, dường như không còn gì che giấu trước mặt Trần Kinh.
Trong lòng Trần Kinh rất phức tạp.
Được người khác thích cũng là một điều hạnh phúc, nhưng mặt khác, hiện giờ Trần Kinh không còn một mình nữa.
Vì một Kim Lộ cũng đủ khiến cho Trần Kinh đau đầu, nhiều lúc cảm thấy rất hổ thẹn.
Hiện giờ nếu có thêm một Đường Ngọc nữa, thì tương lai của hai người sẽ thế nào?
Đường Ngọc quyến rũ gợi cảm như vậy, một cái nhăn mặt một nụ cười đều hiện rõ sự quyến rũ của một người phụ nữ.
Hơn thế khoảng cách giữa cô ta và Trần Kinh gần như vậy, có lúc ngẩng đầu lên, Trần Kinh thậm chí còn ngửi thấy mùi hương phát ra từ người cô ta.
Trần Kinh không phải sắt đá, đối diện với một người gợi cảm như Đường Ngọc, hắn cũng không thể khống chế được những suy nghĩ xấu xuất hiện trong đầu.
Người phụ nữ này rất hoàn mĩ, không những xinh đẹp, lại có rất nhiều tài hoa.
Trần Kinh cũng xuất thân là một người viết văn, ở trên lĩnh vực này hắn vẫn luôn tự cho mình cũng là một người có khả năng, đôi lúc còn hơi kiêu ngạo.
Nói tới việc viết văn, những người thực sự có thể khiến cho Trần Kinh cảm thấy nể phục cũng không nhiều.
E rằng bài viết của những cây bút lão luyện ở trong Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân Tỉnh hiện nay, đôi khi Trần Kinh cũng vẫn còn cảm thấy không được vừa ý lắm, còn quá nhiều điểm đáng để tranh luận.
Nhưng những bài viết của Đường Ngọc thực sự rất được.
Điểm này Trần Kinh và Đường Ngọc tương đối giống nhau, đều là cây bút rất cừ.
Viết bài lưu loát liền mạch, tốc độ nhanh nhưng không mất đi chất lượng của bài viết.
Đường Ngọc đưa ra rất nhiều quan điểm sắc bén, đặc biệt là một số bài nghiên cứu, đã lột tả được chân thực sự thật và những vấn đề cơ bản, khiến cho những người sau khi xem bài viết đó biết thêm được rất nhiều điều.
Những thứ đó so với những gì mà các chuyên gia lý luận của Phòng nghiên cứu Tỉnh làm thì thực tế hơn rất nhiều, đây cũng là phong cách mà Trần Kinh rất thích.
Tuy Trần Kinh và Đường Ngọc không nói gì với nhau nhưng hai người đã ngầm hiểu là không nên nói về chuyện xảy ra tối hôm đó.
Hai người đều là người thông minh, nếu nói về chuyện tối hôm đó, thì sẽ có nhiều chuyện không thể nói rõ, cũng có nhiều chuyện không muốn nói, không muốn nhắc tới.
Cũng may sau khi chuyện đó xảy ra, Đường Ngọc vẫn bình an.
Đối với cô ta mà nói, cô ta rất trân trọng khoảnh khắc cùng ăn cơm nói chuyện với Trần Kinh.
Như vậy là quá đủ rồi.
Gần đây cô ta không ngừng nghĩ tới câu nói “Người phụ nữ không có tài mới là có đức”, phụ nữa thông minh, mạnh mẽ để làm gì chứ?
Trên thế giới này có nhiều việc cần phải để người đàn ông đi làm, giống như việc ở phố quầy ba của Nam Cảng, Đường Ngọc không phải là chưa từng nghĩ tới việc đi tới tận cùng để tìm ra chân tướng.
Nhưng cuối cùng cô ta đã gạt bỏ suy nghĩ đó.
Lúc đó Trần Kinh ôm cô ta, cô ta cũng ôm chặt lấy eo của hắn.
Cô ta tựa đầu vào vai Trần Kinh.
Lúc đó trong lòng cô ta cảm thấy rất bình yên, dù trời đang mưa, trên người đang mang rất nhiều vết thương nhưng dường như tất cả chẳng là gì cả.
Cô ta chỉ muốn lúc này thời gian có thể kéo dài hơn một chút, thậm chí giây phút đó có thể kéo dài mãi mãi…
…
Trưa hôm đó, Tương Hằng Vân đã đợi ở Lầu Nam Việt hơn một tiếng, nhưng Trần Kinh vẫn chưa tới.
Đến chiều thì Trần Kinh lại bận việc.
Tương Hằng Vân ngồi đợi tới tận tối, cuối cùng thì Trần Kinh cũng có thời gian rảnh, nhưng lần này hai người không đi tới Lầu Nam Việt, liền ngồi ngay ở một quán nhỏ trước Ban hợp tác kinh tế, gọi đại vài món và một bình rượu, rồi cùng ngồi ăn uống.
Nhìn dáng người tất bật của Tương Hằng Vân, trong lòng Trần Kinh liền có nhiều cảm xúc.
Một cán bộ xuất thân từ một Thư kí tự nhiên sẽ có một dáng người như vậy.
Trình độ lý luận của Tương Hằng Vân cao, tài ăn nói viết lách cũng không tồi, nhưng đối với công tác cơ sở, thì mãi không bộc lộ được điểm đột phá nào.
Anh ta vẫn còn tồn tại nhiều vấn đề trong một số mảng như: quan hệ với cấp trên, đồng nghiệp, cách lãnh đạo cấp dưới và những phương pháp lãnh đạo của anh ta…
Năm ngoái khi Bí thư Hồ còn ở Lĩnh Nam, về phương diện công tác của anh ta còn có thể duy trì được.
Dù sao có Bí thư Hồ ở đó, thì anh ta ở trên Tỉnh cũng có một vài mối quan hệ, mọi người đều nể mặt anh ta.
Hiện giờ Hồ Tuấn Trung chuyển đi nơi khác, anh ta mất đi người chống lưng, khi tên què mất đi nạng, thì mỗi bước đi đều rất gian khổ.
Thời gian trước quan hệ giữa anh ta và Bí thư Trương của khu Tẩu Mã Hà rất căng thẳng, người ta đem vấn đề của anh ta báo cáo với Thành ủy, lãnh đạo Thành ủy nghiêm khắc phê bình anh ta, khiến anh ta ở trong cơ quan không thể ngẩng đầu lên được, không còn chút uy tín nào.
Trải qua việc đó, mong muốn được chuyển xuống cấp cơ sở của anh ta cũng coi như tiêu tan.
Vụ việc doanh nghiệp lần này, anh ta đã gọi điện tới cho Trần Kinh nhiều lần.
Anh ta muốn thông qua việc của doanh nghiệp lần này một lần nữa lấy lại danh tiếng của anh ta, đánh cược lần cuối cùng.
Nhưng theo Trần Kinh thấy, việc này vốn là việc không thể xảy ra.
Người đứng đầu Đảng và Ủy ban của địa phương đó một khi không có uy tín nữa, đồng nghĩa với việc không còn tất cả.
Người khác đều không coi anh là lãnh đạo, dù anh có ngược dòng thành công, thì cũng có tác dụng gì?
Kết quả của việc ngược dòng thành công đó là của người khác, một khi xảy ra vấn đề, gây ra họa lớn, thì trách nhiệm lại đổ hết lên đầu anh. Tương Hằng Vân nhìn nhận vấn đề vẫn có chút ngây thơ.
Hai người uống được hai chén rượu, Tương Hằng Vân lại kêu than:
-Trần Kinh, hiện giờ thật ngưỡng mộ cậu! Đứng đầu một phòng cấp Tỉnh, trong tay có quyền lực, có khả năng, có thể quán triệt tư tưởng của mình tới cấp dưới. Muốn làm việc gì, chỉ cần sắp xếp tổ chức một chút là thành, không giống như những cán bộ ở cơ sở như chúng tôi.
Những việc tốt thì toàn được đưa lên trên, cầu cạnh người này người kia, làm không được thì lại phải chịu trách nhiệm. Đây cũng là việc thường xuyên gặp phải, thật rất khó xử!
Trần Kinh cười, nói:
-Anh Hằng Vân, những lời này nếu là hai năm trước thì là tôi là người nói mới đúng. Lúc tôi còn làm ở Lân Giác, cũng đâu được như thế này! Lúc đó anh làm việc bên cạnh Bí thư Hồ, mọi người không phải là rất ngưỡng mộ anh sao?
Tương Hằng Vân khua tay nói:
-Cậu không giống vậy, năm đó cậu là một người có năng lực. Thà làm con gà đi đầu, còn hơn làm con bò đi sau, không gian hoạt động lúc đó của cậu cũng rộng hơn nhiều…
Trần Kinh cười nói:
-Lời nói này khiến cho người khác cảm thấy chùn bước, nói theo cách của anh, sau này Tổ Chức sắp xếp công việc cho anh, anh chắc chắn chỉ làm người đứng đầu thôi đúng không?
Tương Hằng Vân cười, hơi có chút xúc động, nói:
-Cũng không thể nói như vậy, nhưng nếu bọn côn đồ muốn tôi làm lãnh đạo, thì tôi nhất định không chấp nhận. Hiện giờ tình hình ở Hoàn Thành chắc cậu không biết, nơi đây giờ đã trở thành thiên hạ của bọn côn đồ rồi. Những người thực sự muốn làm việc của chúng tôi, thì không có cách nào lộ diện.
Đặc biệt là khu Tẩu Mã Hà, tôi làm việc ở khu Tẩu Mã Hà được hơn một năm, nhìn thấy mặt trời thì ít, mà thấy mây đen thì nhiều.
Một mình tôi muốn mặt trời, một mình tôi muốn làm việc tốt, đây đúng là một việc lực bất tòng tâm!
Trần Kinh kinh ngạc không nói được câu nào.
Hắn đột nhiên cảm thấy Tương Hằng Vân cũng đã có tiến bộ hơn trước.
Trước đây Tương Hằng Vân cùng lắm chỉ là một người đọc sách ở trong vườn của Tỉnh ủy. Hiện giờ hình dáng của ông ta, làn da đen, rất giống một nam tử hán, nói chuyện cũng rất thực tế, có một chút giống với cán bộ ở cấp cở sở.
Mà tính hiếu thắng của Tương Hằng Vân thì vẫn không đổi.
Thông qua việc tìm hiểu nhiều mặt, Trần Kinh cũng đã nắm rõ hoàn cảnh hiện tại của Tương Hằng Vân.
Anh ta hiện nay ở khu Tẩu Mã Hà Hoàn Thành gần như không có bất cứ tiền đồ phát triển nào, nếu tiếp tục ở lại đây, cuộc đời chính trị của anh ta ta chính thức bị chôn vùi ở đây.
Gần đây anh ta lúc nào cũng thấp thỏm nóng ruột, làm việc cũng không theo quy củ văn bản gì. Lúc nào cũng muốn tới Tỉnh móc nối các mối quan hệ để tìm cách chuyển công tác.
Bỗng nhiên cảm thấy ở Tẩu Mã Hà ông ta đã thất bại, không có thành tích gì, Tổ Chức cũng không có lòng tin với anh ta, lại còn muốn làm một vài dự án lớn, để tích lũy thành tích chính trị cho bản thân.
Suy nghĩ hỗn loạn, thì làm việc tất nhiên cũng bị ảnh hưởng, nhưng miệng anh ta vẫn còn rất cứng, vẫn không chịu bỏ sĩ diện của mình.
Trầm ngâm một lúc, Trần Kinh nói:
-Hằng Vân, anh và tôi là anh em. Lúc tôi ở Lân Giác gặp khó khăn, là anh đã hỗ trợ cho tôi rất nhiều. Điều đó tôi không bao giờ quên!
Trần Kinh ngừng lại một lúc, sau đó nói:
-Hiện giờ tôi làm việc tại Ban hợp tác kinh tế, lúc đầu cũng gặp phải rất nhiều khó khăn, hiện giờ những khó khăn đấy cũng dần được giải quyết, công việc cũng dần đi vào quỹ đạo. Tự hào mà nói thì, Ban hợp tác kinh tế hiện nay không thua kém phòng ban nào trong Sở cả!
Tương Hằng Vân gật đầu, mắt nhìn ngưỡng mộ, nói:
-Trần Kinh, Tương Hằng Vân tôi cũng là một người kiêu ngạo, nhưng nói thật lòng, tôi rất là khâm phục cậu. Tôi chính là thiếu sức mạnh bên trong như cậu, làm việc không đủ quyết tâm, suy nghĩ thì chưa chu toàn, đầu voi đuôi chuột, bỏ dở giữa đường. Thực sự đây là nhược điểm lớn nhất của tôi!
Trần Kinh cười nói:
-Anh không cần hạ thấp mình như vậy, như thế này vậy, tôi có một cách. Hiện giờ Ban hợp tác kinh tế của tôi đang thiếu người, anh có muốn tới đây không? Nếu muốn tới đây, thì tôi giữ cho anh chức Phó chủ nhiệm, cũng là một vị trí cấp Sở.
Tôi và anh cùng nhau xây dựng Ban hợp tác kinh tế, thế nào?
Tương Hằng Vân ngơ ngác một lúc, tự nhiên đứng bật dậy.
Kinh ngạc nói với Trần Kinh:
-Trần Kinh, cậu nói thật không?
Trần Kinh nhíu mày, nói:
-Được rồi, anh với tôi có quan hệ thế nào? Tôi có bao giờ nói đùa với anh chưa?
-Tốt quá, tốt quá!
Tương Hằng Vân kích động nói, anh ta đưa tay về phía Trần Kinh, lấp bấp nói:
-Trần Kinh, tôi đúng là đã không nhìn nhầm cậu, vào lúc này, người khác đều trực chờ nhìn tôi phạm lỗi rồi cười nhạo, cậu có thể để tôi về phía cậu, tôi…tôi…
Anh ta nói hai từ tôi, còn những lời đằng sau không nói ra được, không ngờ anh ta lại nghẹn ngào xúc động đến vậy.
Trần Kinh thầm lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ người này ở dưới cơ sở đã phải chịu biết bao nhiêu cực khổ, mà lại biến thành bộ dạng như thế này…
Đường Ngọc rất vui, nói theo cách của cô ta, thì vết thương của cô ta đã tốt nhiều rồi.
Sở dĩ vẫn phải nằm ở bệnh viện là do lệnh của lãnh đạo.
Mỗi ngày ngoài việc nhận được sự chăm sóc về cơ thể ra, thì còn có một chuyên gia tâm lý riêng cho Đường Ngọc.
Tuy nhiên cô ta là một người mạnh mẽ, dù gặp phải chuyện động trời gì đi chăng nữa, cô ta cũng tự tìm cách điều chỉnh rất nhanh, hiện giờ cả cơ thể và tâm hồn cô ta đều rất khỏe mạnh.
Ngày thường Đường Ngọc mặc quần áo công sở, hiện giờ cô ta đang mặc một bộ đồ ngủ, nhưng lại có một phong cách rất riêng.
Cô ta vốn rất xinh đẹp, hiện giờ không trang điểm gì, để mặt mộc, nhưng lại khiến cho gương mặt trở lên thanh thoát, hiện rõ lên sự mềm mại, quyến rũ của người phụ nữ, tạo cho người khác cảm giác rất thân thiết.
Hai người ở trong phòng bày thức ăn ra, vừa cười vừa ăn rất vui vẻ.
Đường Ngọc gắp thức ăn cho Trần Kinh, Trần Kinh ngượng ngùng nói:
-Được rồi, cô không nên làm ngược lại thế, cô mới là bệnh nhân, cô gắp thức ăn cho tôi như thế không phải là khiến tôi không biết giấu mặt vào đâu sao? Muốn gắp gì thì cũng phải là tôi gắp cho cô!
Đường Ngọc cười nói:
-Vậy anh gắp cho tôi đi!
Trần Kinh ngơ ngác, có một chút lúng túng, nhưng hắn vẫn dùng đũa gắp một miếng thịt vào bát của Đường Ngọc.
Đường Ngọc ăn rất vui vẻ, nói:
-Ừm, rất ngon! Món ăn này sau khi qua đũa của anh, mùi vị lại thay đổi nhiều như vậy sao?
Trần Kinh cười, không biết phải nói gì.
So với trước đây hiện giờ Đường Ngọc lại càng giỏi công kích hơn, dường như không còn gì che giấu trước mặt Trần Kinh.
Trong lòng Trần Kinh rất phức tạp.
Được người khác thích cũng là một điều hạnh phúc, nhưng mặt khác, hiện giờ Trần Kinh không còn một mình nữa.
Vì một Kim Lộ cũng đủ khiến cho Trần Kinh đau đầu, nhiều lúc cảm thấy rất hổ thẹn.
Hiện giờ nếu có thêm một Đường Ngọc nữa, thì tương lai của hai người sẽ thế nào?
Đường Ngọc quyến rũ gợi cảm như vậy, một cái nhăn mặt một nụ cười đều hiện rõ sự quyến rũ của một người phụ nữ.
Hơn thế khoảng cách giữa cô ta và Trần Kinh gần như vậy, có lúc ngẩng đầu lên, Trần Kinh thậm chí còn ngửi thấy mùi hương phát ra từ người cô ta.
Trần Kinh không phải sắt đá, đối diện với một người gợi cảm như Đường Ngọc, hắn cũng không thể khống chế được những suy nghĩ xấu xuất hiện trong đầu.
Người phụ nữ này rất hoàn mĩ, không những xinh đẹp, lại có rất nhiều tài hoa.
Trần Kinh cũng xuất thân là một người viết văn, ở trên lĩnh vực này hắn vẫn luôn tự cho mình cũng là một người có khả năng, đôi lúc còn hơi kiêu ngạo.
Nói tới việc viết văn, những người thực sự có thể khiến cho Trần Kinh cảm thấy nể phục cũng không nhiều.
E rằng bài viết của những cây bút lão luyện ở trong Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân Tỉnh hiện nay, đôi khi Trần Kinh cũng vẫn còn cảm thấy không được vừa ý lắm, còn quá nhiều điểm đáng để tranh luận.
Nhưng những bài viết của Đường Ngọc thực sự rất được.
Điểm này Trần Kinh và Đường Ngọc tương đối giống nhau, đều là cây bút rất cừ.
Viết bài lưu loát liền mạch, tốc độ nhanh nhưng không mất đi chất lượng của bài viết.
Đường Ngọc đưa ra rất nhiều quan điểm sắc bén, đặc biệt là một số bài nghiên cứu, đã lột tả được chân thực sự thật và những vấn đề cơ bản, khiến cho những người sau khi xem bài viết đó biết thêm được rất nhiều điều.
Những thứ đó so với những gì mà các chuyên gia lý luận của Phòng nghiên cứu Tỉnh làm thì thực tế hơn rất nhiều, đây cũng là phong cách mà Trần Kinh rất thích.
Tuy Trần Kinh và Đường Ngọc không nói gì với nhau nhưng hai người đã ngầm hiểu là không nên nói về chuyện xảy ra tối hôm đó.
Hai người đều là người thông minh, nếu nói về chuyện tối hôm đó, thì sẽ có nhiều chuyện không thể nói rõ, cũng có nhiều chuyện không muốn nói, không muốn nhắc tới.
Cũng may sau khi chuyện đó xảy ra, Đường Ngọc vẫn bình an.
Đối với cô ta mà nói, cô ta rất trân trọng khoảnh khắc cùng ăn cơm nói chuyện với Trần Kinh.
Như vậy là quá đủ rồi.
Gần đây cô ta không ngừng nghĩ tới câu nói “Người phụ nữ không có tài mới là có đức”, phụ nữa thông minh, mạnh mẽ để làm gì chứ?
Trên thế giới này có nhiều việc cần phải để người đàn ông đi làm, giống như việc ở phố quầy ba của Nam Cảng, Đường Ngọc không phải là chưa từng nghĩ tới việc đi tới tận cùng để tìm ra chân tướng.
Nhưng cuối cùng cô ta đã gạt bỏ suy nghĩ đó.
Lúc đó Trần Kinh ôm cô ta, cô ta cũng ôm chặt lấy eo của hắn.
Cô ta tựa đầu vào vai Trần Kinh.
Lúc đó trong lòng cô ta cảm thấy rất bình yên, dù trời đang mưa, trên người đang mang rất nhiều vết thương nhưng dường như tất cả chẳng là gì cả.
Cô ta chỉ muốn lúc này thời gian có thể kéo dài hơn một chút, thậm chí giây phút đó có thể kéo dài mãi mãi…
…
Trưa hôm đó, Tương Hằng Vân đã đợi ở Lầu Nam Việt hơn một tiếng, nhưng Trần Kinh vẫn chưa tới.
Đến chiều thì Trần Kinh lại bận việc.
Tương Hằng Vân ngồi đợi tới tận tối, cuối cùng thì Trần Kinh cũng có thời gian rảnh, nhưng lần này hai người không đi tới Lầu Nam Việt, liền ngồi ngay ở một quán nhỏ trước Ban hợp tác kinh tế, gọi đại vài món và một bình rượu, rồi cùng ngồi ăn uống.
Nhìn dáng người tất bật của Tương Hằng Vân, trong lòng Trần Kinh liền có nhiều cảm xúc.
Một cán bộ xuất thân từ một Thư kí tự nhiên sẽ có một dáng người như vậy.
Trình độ lý luận của Tương Hằng Vân cao, tài ăn nói viết lách cũng không tồi, nhưng đối với công tác cơ sở, thì mãi không bộc lộ được điểm đột phá nào.
Anh ta vẫn còn tồn tại nhiều vấn đề trong một số mảng như: quan hệ với cấp trên, đồng nghiệp, cách lãnh đạo cấp dưới và những phương pháp lãnh đạo của anh ta…
Năm ngoái khi Bí thư Hồ còn ở Lĩnh Nam, về phương diện công tác của anh ta còn có thể duy trì được.
Dù sao có Bí thư Hồ ở đó, thì anh ta ở trên Tỉnh cũng có một vài mối quan hệ, mọi người đều nể mặt anh ta.
Hiện giờ Hồ Tuấn Trung chuyển đi nơi khác, anh ta mất đi người chống lưng, khi tên què mất đi nạng, thì mỗi bước đi đều rất gian khổ.
Thời gian trước quan hệ giữa anh ta và Bí thư Trương của khu Tẩu Mã Hà rất căng thẳng, người ta đem vấn đề của anh ta báo cáo với Thành ủy, lãnh đạo Thành ủy nghiêm khắc phê bình anh ta, khiến anh ta ở trong cơ quan không thể ngẩng đầu lên được, không còn chút uy tín nào.
Trải qua việc đó, mong muốn được chuyển xuống cấp cơ sở của anh ta cũng coi như tiêu tan.
Vụ việc doanh nghiệp lần này, anh ta đã gọi điện tới cho Trần Kinh nhiều lần.
Anh ta muốn thông qua việc của doanh nghiệp lần này một lần nữa lấy lại danh tiếng của anh ta, đánh cược lần cuối cùng.
Nhưng theo Trần Kinh thấy, việc này vốn là việc không thể xảy ra.
Người đứng đầu Đảng và Ủy ban của địa phương đó một khi không có uy tín nữa, đồng nghĩa với việc không còn tất cả.
Người khác đều không coi anh là lãnh đạo, dù anh có ngược dòng thành công, thì cũng có tác dụng gì?
Kết quả của việc ngược dòng thành công đó là của người khác, một khi xảy ra vấn đề, gây ra họa lớn, thì trách nhiệm lại đổ hết lên đầu anh. Tương Hằng Vân nhìn nhận vấn đề vẫn có chút ngây thơ.
Hai người uống được hai chén rượu, Tương Hằng Vân lại kêu than:
-Trần Kinh, hiện giờ thật ngưỡng mộ cậu! Đứng đầu một phòng cấp Tỉnh, trong tay có quyền lực, có khả năng, có thể quán triệt tư tưởng của mình tới cấp dưới. Muốn làm việc gì, chỉ cần sắp xếp tổ chức một chút là thành, không giống như những cán bộ ở cơ sở như chúng tôi.
Những việc tốt thì toàn được đưa lên trên, cầu cạnh người này người kia, làm không được thì lại phải chịu trách nhiệm. Đây cũng là việc thường xuyên gặp phải, thật rất khó xử!
Trần Kinh cười, nói:
-Anh Hằng Vân, những lời này nếu là hai năm trước thì là tôi là người nói mới đúng. Lúc tôi còn làm ở Lân Giác, cũng đâu được như thế này! Lúc đó anh làm việc bên cạnh Bí thư Hồ, mọi người không phải là rất ngưỡng mộ anh sao?
Tương Hằng Vân khua tay nói:
-Cậu không giống vậy, năm đó cậu là một người có năng lực. Thà làm con gà đi đầu, còn hơn làm con bò đi sau, không gian hoạt động lúc đó của cậu cũng rộng hơn nhiều…
Trần Kinh cười nói:
-Lời nói này khiến cho người khác cảm thấy chùn bước, nói theo cách của anh, sau này Tổ Chức sắp xếp công việc cho anh, anh chắc chắn chỉ làm người đứng đầu thôi đúng không?
Tương Hằng Vân cười, hơi có chút xúc động, nói:
-Cũng không thể nói như vậy, nhưng nếu bọn côn đồ muốn tôi làm lãnh đạo, thì tôi nhất định không chấp nhận. Hiện giờ tình hình ở Hoàn Thành chắc cậu không biết, nơi đây giờ đã trở thành thiên hạ của bọn côn đồ rồi. Những người thực sự muốn làm việc của chúng tôi, thì không có cách nào lộ diện.
Đặc biệt là khu Tẩu Mã Hà, tôi làm việc ở khu Tẩu Mã Hà được hơn một năm, nhìn thấy mặt trời thì ít, mà thấy mây đen thì nhiều.
Một mình tôi muốn mặt trời, một mình tôi muốn làm việc tốt, đây đúng là một việc lực bất tòng tâm!
Trần Kinh kinh ngạc không nói được câu nào.
Hắn đột nhiên cảm thấy Tương Hằng Vân cũng đã có tiến bộ hơn trước.
Trước đây Tương Hằng Vân cùng lắm chỉ là một người đọc sách ở trong vườn của Tỉnh ủy. Hiện giờ hình dáng của ông ta, làn da đen, rất giống một nam tử hán, nói chuyện cũng rất thực tế, có một chút giống với cán bộ ở cấp cở sở.
Mà tính hiếu thắng của Tương Hằng Vân thì vẫn không đổi.
Thông qua việc tìm hiểu nhiều mặt, Trần Kinh cũng đã nắm rõ hoàn cảnh hiện tại của Tương Hằng Vân.
Anh ta hiện nay ở khu Tẩu Mã Hà Hoàn Thành gần như không có bất cứ tiền đồ phát triển nào, nếu tiếp tục ở lại đây, cuộc đời chính trị của anh ta ta chính thức bị chôn vùi ở đây.
Gần đây anh ta lúc nào cũng thấp thỏm nóng ruột, làm việc cũng không theo quy củ văn bản gì. Lúc nào cũng muốn tới Tỉnh móc nối các mối quan hệ để tìm cách chuyển công tác.
Bỗng nhiên cảm thấy ở Tẩu Mã Hà ông ta đã thất bại, không có thành tích gì, Tổ Chức cũng không có lòng tin với anh ta, lại còn muốn làm một vài dự án lớn, để tích lũy thành tích chính trị cho bản thân.
Suy nghĩ hỗn loạn, thì làm việc tất nhiên cũng bị ảnh hưởng, nhưng miệng anh ta vẫn còn rất cứng, vẫn không chịu bỏ sĩ diện của mình.
Trầm ngâm một lúc, Trần Kinh nói:
-Hằng Vân, anh và tôi là anh em. Lúc tôi ở Lân Giác gặp khó khăn, là anh đã hỗ trợ cho tôi rất nhiều. Điều đó tôi không bao giờ quên!
Trần Kinh ngừng lại một lúc, sau đó nói:
-Hiện giờ tôi làm việc tại Ban hợp tác kinh tế, lúc đầu cũng gặp phải rất nhiều khó khăn, hiện giờ những khó khăn đấy cũng dần được giải quyết, công việc cũng dần đi vào quỹ đạo. Tự hào mà nói thì, Ban hợp tác kinh tế hiện nay không thua kém phòng ban nào trong Sở cả!
Tương Hằng Vân gật đầu, mắt nhìn ngưỡng mộ, nói:
-Trần Kinh, Tương Hằng Vân tôi cũng là một người kiêu ngạo, nhưng nói thật lòng, tôi rất là khâm phục cậu. Tôi chính là thiếu sức mạnh bên trong như cậu, làm việc không đủ quyết tâm, suy nghĩ thì chưa chu toàn, đầu voi đuôi chuột, bỏ dở giữa đường. Thực sự đây là nhược điểm lớn nhất của tôi!
Trần Kinh cười nói:
-Anh không cần hạ thấp mình như vậy, như thế này vậy, tôi có một cách. Hiện giờ Ban hợp tác kinh tế của tôi đang thiếu người, anh có muốn tới đây không? Nếu muốn tới đây, thì tôi giữ cho anh chức Phó chủ nhiệm, cũng là một vị trí cấp Sở.
Tôi và anh cùng nhau xây dựng Ban hợp tác kinh tế, thế nào?
Tương Hằng Vân ngơ ngác một lúc, tự nhiên đứng bật dậy.
Kinh ngạc nói với Trần Kinh:
-Trần Kinh, cậu nói thật không?
Trần Kinh nhíu mày, nói:
-Được rồi, anh với tôi có quan hệ thế nào? Tôi có bao giờ nói đùa với anh chưa?
-Tốt quá, tốt quá!
Tương Hằng Vân kích động nói, anh ta đưa tay về phía Trần Kinh, lấp bấp nói:
-Trần Kinh, tôi đúng là đã không nhìn nhầm cậu, vào lúc này, người khác đều trực chờ nhìn tôi phạm lỗi rồi cười nhạo, cậu có thể để tôi về phía cậu, tôi…tôi…
Anh ta nói hai từ tôi, còn những lời đằng sau không nói ra được, không ngờ anh ta lại nghẹn ngào xúc động đến vậy.
Trần Kinh thầm lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ người này ở dưới cơ sở đã phải chịu biết bao nhiêu cực khổ, mà lại biến thành bộ dạng như thế này…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.