Chương 664: Một cái bẫy.
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
17/05/2016
Mưa phùn lất phất, Lý Quốc Vĩ đội mưa ra biển.
Lý Quốc Vĩ lớn lên ở cạnh biển, từ nhỏ đã có tình cảm rất sâu đậm với biển, mà đi thuyền du ngoạn trên biển, cũng là một sở thích lớn của ông ta.
Ở thành phố Nam Cảng có một ông chủ xí nghiệp cũng có sở thích này giống ông ta, hai người sau khi tiếp xúc vài lần liền trở thành tri kỷ, người bạn này liền mượn cho ông ta một chiếc du thuyền nhỏ, Lý Quốc Vĩ cứ có thời gian là lại lên thuyền ra biển chơi.
Mưa phùn, rất ít thuyền rời bến, Lý Quốc Vĩ lại thích nhất là đi chơi trong thời tiết như thế này.
Bởi vì thời tiết như thế này, mùi của biển rất nồng, mà ông ta trời sinh đã thích ngửi nhất là mùi vị này.
Hôm nay đi cùng ông ta ra biển là chủ nhiệm Vu Văn Thạc, Vu Văn Thạc là người Lĩnh Bắc, lớn lên trong núi, mới thấy biển vài lần, trước kia từng đi biển chơi, nhưng toàn là chơi trên bờ biển, ra biển chơi trong thời tiết như hôm nay là lần đầu tiên ông ta đi.
Lúc mới bắt đầu anh ta còn cảm thấy có chút kích thích mới lạ, nhưng rất nhanh sau thì liền bị say tàu nôn mửa, mấy tiếng đồng hồ qua đi, liền cảm thấy không chịu nổi nữa, chỉ dám ở trong khoang thuyền đợi, không dám ra ngoài hít thở không khí.
Lý Quốc Vĩ ở trên boong thuyền một lát, tóc bị gió biển và mưa phùn làm ướt hết, ông ta cũng không để ý, ông ta đứng câu cá, câu được mấy con cá lớn, ném cho đầu bếp đi cùng nói:
- Cắt chút mảnh cá nữa, chúng ta làm một con cá yến, bây giờ lập tức trở về điểm xuất phát, khi đến cảng, vừa vặn chúng ta có thể uống một chén.
Vóc dáng của Lý Quốc Vĩ không cao, nhưng khí độ tràn đầy, hai tay ông ta chắp sau lưng đi vào khoang thuyền hơi nhíu mày nói:
- Sao thế? Lão Vu, anh có ổn không đấy?
Mặt Vu Văn Thạc trắng bệch, gượng cười nói:
- Chủ tịch, sớm biết thế này thì tôi đã không đi rồi, tự mình chịu tội lại còn làm mất hứng của ông…
Lý Quốc Vĩ khoát tay một cái nói:
- Thế cũng không đúng, vừa rồi tôi nhìn gió, có khả năng có bão đổ bộ, lúc này quay trở về là an toàn.
Ông ta ngồi vào trong, giơ tay nhấn mạch đỉnh đầu cho Vu Văn Thạc, thái dương…mấy huyệt đạo xoa bóp một chút, Vu Văn Thạc lắc đầu nói:
- Không ngờ Chủ tịch còn có tay nghề này, bây giờ tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi!
Lý Quốc Vĩ thản nhiên cười, ánh mắt nhìn ra ngoài biển nói:
- Lão Vu a, tôi là người lớn lên bên biển, nhà tôi nhiều thế hệ đều là ngư dân, khi tôi còn trẻ cũng sống dựa vào đánh bắt cá ngoài biển, đối phó với say tàu cũng có một chút biện pháp.
Vu Văn Thạc không nói gì.
Lai lịch của Lý Quốc Vĩ anh ta biết, Lý Quốc Vĩ xuất thân từ đánh cá, khi còn nhỏ gia đình ông ta rất nghèo, khi ông ta mười một tuổi, cha mẹ đi đánh cá gặp bão liền cướp đi tính mạng của hai người họ, khi đó Lý Quốc Vĩ liền là trụ cột trong gia đình.
Lúc đầu khi cải cách mở cửa, khi đó người ở vùng duyên hải đều xuống biển kinh doanh, cánh cửa chính trị trở nên vô cùng thấp.
Lúc ấy Lý Quốc Vĩ dựa vào năng lực của mình đã lên làm cán bộ trong thôn, sau ở xã thiếu cán bộ, ông ta liền thế thân đi lên, sau đó cứ đi lên cho đến ngày hôm nay…
Vu Văn Thạc rất thông minh tránh được chủ đề của Lý Quốc Vĩ, anh ta dừng một chút nói:
- Chủ tịch, hôm nay chủ tịch thành phố Thanh Hương đến Lân Giác rồi.
Lý Quốc Vĩ ngẩn người, nhíu mày nói:
- Là đi đâu? Đến Bạch Thạch trấn phải không?
Vu Văn Thạc cười nói:
- Chủ tịch dự đoán như thần, Chủ tịch thành phố Thanh Hương đến Bạch Thạch trấn khảo sát, toàn bộ hành trình Bí thư Trần Kinh đi cùng, xem ra bây giờ Bạch Thạch trấn trở thành một cái bánh ngon rồi.
Lý Quốc Vĩ nghiêm nghị nói:
- Không chỉ Bạch Thạch trấn, toàn bộ Lân Giác của chúng ta đều thay đổi, đều đang được người ta chú ý, Bí thư Trần Kinh không hổ là cán bộ tuổi trẻ tài cao, suy nghĩ rất sinh động, trình độ rất cao, con mắt kinh tế rất lợi hại, gần đây quận ủy chúng ta tổ chức đại thảo luận rất thành công, rất có lực ảnh hưởng đến xã hội a!
Vu Văn Thạc nhìn chằm chằm Lý Quốc Vĩ, trên mặt Lý Quốc Vĩ, anh ta không nhìn ra được một chút vui sướng khi thấy người gặp họa, trong lòng anh ta thầm run sợ, đối với lòng dạ của Lý Quốc Vĩ lại nhận thức nhiều hơn được một phần.
Bạch Thạch trấn tuyệt đối là một cái bẫy, số lượng cán bộ gặp hạn ở nơi đó cũng không ít.
Lại nói, cũng bao gồm cả Trịnh Diệc Nhiên bên trong, sợ rằng đều thua tại Bạch Thạch trấn rồi.
Toàn bộ thành phố Hải Sơn, cũng chỉ có Bạch Thạch trấn là khu vực hữu sơn hữu thủy, người Lĩnh Nam tin phong thủy, người già của Hải Sơn đều xem Bạch Thạch sơn như là “Phong nhãn” của toàn bộ thành phố Hải Sơn, một nơi như vậy, ai cũng muốn làm ra chút văn chương.
Nhưng bảo địa phong thủy, người đỏ mắt dĩ nhiên là nhiều, có người muốn lấy ra khai thác, nhưng lập tức liền bị các phương diện phản đối.
Mà có người muốn làm khu du lịch tại Bạch Thạch trấn, cũng rất nhanh liền dẫn đến rắc rối, sau đó các loại tin tức bên trong lộ ra, sau cùng lại là hành quân lặng lẽ.
Trịnh Diệc Nhiên hạ quyết tâm phải làm được, nhưng quyết tâm của ông ta hạ xuống rồi, thì vị trí chẳng bao lâu bị thay đổi, đây cũng là điều khiến cho nơi Bạch Thạch trấn kia trở thành một nơi mẫn cảm.
Lý Quốc Vĩ sớm không đi, muộn không đi lại cứ chọn đúng hôm nay ra biển.
Nói quang minh chính đại một chút, gần đây Lý Quốc Vĩ đang tiếp nhận điều tra của Ủy ban kỷ luật, tâm tình ông ta không tốt, thực ra Vu Văn Thạc hiểu, Lý Quốc Vĩ chắc chắn là biết hôm nay Lý Thanh Hương muốn đến Bạch Thạch trấn.
Lý Quốc Vĩ là muốn Trần Kinh phải ăn quả đắng tại Bạch Thạch trấn rồi.
- Chủ tịch Lý, cá đã cắt thành mảnh rồi, ông có muốn nếm một chút không?
Đầu bếp ở ngoài cửa nói vào trong.
Lý Quốc Vĩ đứng đậy nói với Vu Văn Thạc:
- Đi, Văn Thạc, chúng ta đi nếm cá thôi…
Trước khi ông ta đi, còn nhìn đồng hồ treo tường, khóe miệng cong lên một đường, việc của Bạch Thạch trấn, chỉ là một mở đầu a..
…
Trần Kinh cùng Lý Thanh Hương đi thị sát Bạch Thạch trấn, đoạn đường này thật ra hắn vô cùng quen thuộc.
Gần đây hắn tự lái xe đến đây đi dạo tương đối nhiều, hắn càng đi dạo ở Bạch Thạch sơn càng cảm thấy vị trí này rất tốt, hoàn toàn có thể quy hoạch một phen, lập kế hoạch làm một làng du lịch.
Trần Kinh suy nghĩ phát triển Lân Giác, Bạch Thạch trấn đưogn nhiên cũng nằm trong phạm vi suy tính của hắn, mà hôm nay Lý Thanh Hương đến Bạch Thạch trấn, đối với nơi này cũng tỏ ra vô cùng hứng thú.
Quan niệm của bà ta là muốn phát triển Bạch Thạch trấn đầu tiên phải dựa vào tài nguyên hấp dẫn vốn có để thu hút các nhà đầu tư, bất kỳ nơi nào phát triển thu hút đầu tư đều không thể thiếu một bước, cho nên, Bạch Thạch trấn cần phải can đảm thu hút đầu tư.
Chủ tịch thành phố xuất hành, tất nhiên nhân viên cũng rất nhiều, lời của Chủ tịch thành phố nói ra đều có người ghi chép lại, bởi vì Trần Kinh không hiểu biết nhiều về Lý Thanh Hương, cho nên với vấn đề của Bạch Thạch trấn, hắn cũng thận trọng từ lời nói đến việc làm, không tỏ vẻ ủng hộ lời nói của Lý Thanh Hương, nhưng cũng không phản đối.
Lý Thanh Hương còn có một câu nói Trần Kinh cho rằng đáng để cân nhắc, Lý Thanh Hương nói, Bạch Thạch trấn là một bộ phận của quận Lân Giác, phát triển của nó cần phải phục vụ cho đại cục phát triển của Lân Giác.
Lý Thanh Hương nói câu này, Trần Kinh lập tức nghĩ, Lân Giác là một bộ phận của thành phố Hải Sơn, có phải sự phát triển của Lân Giác cũng phải phục vụ cho đại cục Hải Sơn?
Trần Kinh có thể lĩnh ngộ đến ý nghĩa mặt sau lời nói của Lý Thanh Hương, nhưng những lời này không thể thuyết phá, chỉ có thể hiểu ngầm, không thể nói ra ngoài.
Trên vấn đề nguyên tắc, Trần Kinh rất kiên trì, Lân Giác đến cuối cùng đi như thế nào, hắn tự có quy hoạch của mình.
Tan tầm về nhà, Trần Kinh giống như mọi khi, lại lái xe đi dạo ở Hải Sơn.
Hôm nay hắn muốn đến một nơi là quận Lam Hà, vòng quanh quận Lam Hà một hồi, nhìn toàn bộ phong cảnh hai khu phát triển kinh tế lớn số một số hai của Hải Sơn.
Nói thực, Trần Kinh không hâm mộ Lam Hà một chút nào.
Về kinh tế Lam Hà là quận lớn, nhưng lái xe đến Lam Hà dạo, dường như là tiến vào mê cung vậy, nhà nông dân, nhà xưởng, lều trại, cột điện, dây điện các loại, lung tung lộn xộn, có những chỗ toàn bộ là xóm nghèo, căn bản khó có thể tìm thấy phương hướng.
Toàn bộ kiến thiết của Lam Hà không có quy hoạch, kinh tế phát triển của Lam Hà cũng là vô cùng thô kệch.
Trần Kinh lái xe đến cửa Lam Hà, vừa vặn là lúc tan ca của Cao Phong, từ các nhà xưởng đi ra, nhân viên các nhà xưởng, mặc các loại áo đồng phục của công ty tràn ra đầy phố, có khi một nhà xưởng rất tầm thường mà đi từ trong ra có đến hơn ngàn người.
Nhiều người như vậy tụ tập, mật độ lao động cao, khoảng không sinh hoạt cao, phương hướng phát triển kinh tế như vậy có thể nói là đã đem hình thức kinh doanh lao động tập trung cao đến cực hạn rồi, toàn bộ khu Lam Hà đâu còn có một điểm không gian phát triển?
Nhưng dù là như thế, khu Lam Hà vẫn không thể tiến nhập top 10 huyện mạnh toàn quốc, nguyên nhân trong này thực làm cho người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Mặt khác, khu Lam Hà là chủ con sông Lam Hà, vốn là một con sông vô cùng đẹp, Trần Kinh thấy trên tạp chí Hải Sơn ghi lại về sông Lam Hà:
- Nước sông Lam Hà, trong xanh như mây, vị ngọt như mía, mùi thơm trong lành….
Bây giờ Lam Hà đã biến thành một con sông nước đen như mực, trong nước còn có mùi tanh tưởi, hôi thối không chịu được, nhất là khi mặt trời chiếu xuống, hơi nước của sông bốc mùi, khiến cho người ta có cảm giác buồn nôn, khó chịu.
Lam Hà phát triển rồi, cũng phải trả giá thật lớn, hiện tại Lân Giác cũng muốn phát triển, nhưng có cần thiết phải trả giá lớn như vậy không?
Trần Kinh tự hỏi mấy vấn đề này, lái xe trở về, đi thẳng đến vườn ươm có tên “ cây cọ”.
Vị trí của vườn ươm ở giữa Lam Hà và Vọng Giang, hai khu này có một đoạn giáp giới, trước mắt vẫn chưa có bị khai thác, mà hai bên đường có rất nhiều ao cá, vườn ươm, đất trồng rau.
Trần Kinh cũng là ngẫu nhiên phát hiện ra vườn ươm có tên “ cây cọ” này, cây cọ là loại cây điển hình của phía nam, vườn ươm lấy cây này đặt tên thể hiện rõ đặc sắc của miền nam.
Mà cái thu hút Trần Kinh đi vào lại là một chậu cây hoa gòn cao to ở bên ngoài, màu sắc đỏ của nó là tiêu chuẩn phong tình của Lĩnh Nam.
Ở cửa“ cây cọ” là một chậu cây hoa gòn hết sức xinh đẹp, lúc đó theo bản năng Trần Kinh liền rẽ vào, sau đó đi vào trong vườn ươm này.
Hôm nay là lần thứ hai Trần Kinh đến đây, lần trước hắn mang về từ nơi này một chậu cảnh tùng la hán, hôm nay hắn lại muốn tìm thêm vài chậu, hoa viên nhỏ bên ngoài thư phòng của hắn đơn điệu quá, cần phải bố trí thêm một chút cảnh cho đẹp lên…
Phòng ốc của “ cây cọ” rất có đặc điểm, kết cấu gạch xanh, ngói đen, mái hiên xây theo kiểu giả cổ, rất dễ thương, rất thiếp hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Người của vườn ươm trừ công nhân ra, chính là một lão hán hơn năm mươi tuổi ở đây, ông lão rất mộc mạc, rất khách khí cũng rất thành kính, thuộc loại người già tiêu chuẩn của Lĩnh Nam, trà ngon, thuốc lào ngon, cây cỏ hoa lá đẹp.
Công nhân ở vườn ươm có mấy người biết Trần Kinh, Trần Kinh dùng tiếng phổ thông chào bọn họ, họ chỉ gật gật đầu mỉm cười, động tác trên tay không dừng, chịu vất vả chăm sóc vườn hoa cỏ này…
Lý Quốc Vĩ lớn lên ở cạnh biển, từ nhỏ đã có tình cảm rất sâu đậm với biển, mà đi thuyền du ngoạn trên biển, cũng là một sở thích lớn của ông ta.
Ở thành phố Nam Cảng có một ông chủ xí nghiệp cũng có sở thích này giống ông ta, hai người sau khi tiếp xúc vài lần liền trở thành tri kỷ, người bạn này liền mượn cho ông ta một chiếc du thuyền nhỏ, Lý Quốc Vĩ cứ có thời gian là lại lên thuyền ra biển chơi.
Mưa phùn, rất ít thuyền rời bến, Lý Quốc Vĩ lại thích nhất là đi chơi trong thời tiết như thế này.
Bởi vì thời tiết như thế này, mùi của biển rất nồng, mà ông ta trời sinh đã thích ngửi nhất là mùi vị này.
Hôm nay đi cùng ông ta ra biển là chủ nhiệm Vu Văn Thạc, Vu Văn Thạc là người Lĩnh Bắc, lớn lên trong núi, mới thấy biển vài lần, trước kia từng đi biển chơi, nhưng toàn là chơi trên bờ biển, ra biển chơi trong thời tiết như hôm nay là lần đầu tiên ông ta đi.
Lúc mới bắt đầu anh ta còn cảm thấy có chút kích thích mới lạ, nhưng rất nhanh sau thì liền bị say tàu nôn mửa, mấy tiếng đồng hồ qua đi, liền cảm thấy không chịu nổi nữa, chỉ dám ở trong khoang thuyền đợi, không dám ra ngoài hít thở không khí.
Lý Quốc Vĩ ở trên boong thuyền một lát, tóc bị gió biển và mưa phùn làm ướt hết, ông ta cũng không để ý, ông ta đứng câu cá, câu được mấy con cá lớn, ném cho đầu bếp đi cùng nói:
- Cắt chút mảnh cá nữa, chúng ta làm một con cá yến, bây giờ lập tức trở về điểm xuất phát, khi đến cảng, vừa vặn chúng ta có thể uống một chén.
Vóc dáng của Lý Quốc Vĩ không cao, nhưng khí độ tràn đầy, hai tay ông ta chắp sau lưng đi vào khoang thuyền hơi nhíu mày nói:
- Sao thế? Lão Vu, anh có ổn không đấy?
Mặt Vu Văn Thạc trắng bệch, gượng cười nói:
- Chủ tịch, sớm biết thế này thì tôi đã không đi rồi, tự mình chịu tội lại còn làm mất hứng của ông…
Lý Quốc Vĩ khoát tay một cái nói:
- Thế cũng không đúng, vừa rồi tôi nhìn gió, có khả năng có bão đổ bộ, lúc này quay trở về là an toàn.
Ông ta ngồi vào trong, giơ tay nhấn mạch đỉnh đầu cho Vu Văn Thạc, thái dương…mấy huyệt đạo xoa bóp một chút, Vu Văn Thạc lắc đầu nói:
- Không ngờ Chủ tịch còn có tay nghề này, bây giờ tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi!
Lý Quốc Vĩ thản nhiên cười, ánh mắt nhìn ra ngoài biển nói:
- Lão Vu a, tôi là người lớn lên bên biển, nhà tôi nhiều thế hệ đều là ngư dân, khi tôi còn trẻ cũng sống dựa vào đánh bắt cá ngoài biển, đối phó với say tàu cũng có một chút biện pháp.
Vu Văn Thạc không nói gì.
Lai lịch của Lý Quốc Vĩ anh ta biết, Lý Quốc Vĩ xuất thân từ đánh cá, khi còn nhỏ gia đình ông ta rất nghèo, khi ông ta mười một tuổi, cha mẹ đi đánh cá gặp bão liền cướp đi tính mạng của hai người họ, khi đó Lý Quốc Vĩ liền là trụ cột trong gia đình.
Lúc đầu khi cải cách mở cửa, khi đó người ở vùng duyên hải đều xuống biển kinh doanh, cánh cửa chính trị trở nên vô cùng thấp.
Lúc ấy Lý Quốc Vĩ dựa vào năng lực của mình đã lên làm cán bộ trong thôn, sau ở xã thiếu cán bộ, ông ta liền thế thân đi lên, sau đó cứ đi lên cho đến ngày hôm nay…
Vu Văn Thạc rất thông minh tránh được chủ đề của Lý Quốc Vĩ, anh ta dừng một chút nói:
- Chủ tịch, hôm nay chủ tịch thành phố Thanh Hương đến Lân Giác rồi.
Lý Quốc Vĩ ngẩn người, nhíu mày nói:
- Là đi đâu? Đến Bạch Thạch trấn phải không?
Vu Văn Thạc cười nói:
- Chủ tịch dự đoán như thần, Chủ tịch thành phố Thanh Hương đến Bạch Thạch trấn khảo sát, toàn bộ hành trình Bí thư Trần Kinh đi cùng, xem ra bây giờ Bạch Thạch trấn trở thành một cái bánh ngon rồi.
Lý Quốc Vĩ nghiêm nghị nói:
- Không chỉ Bạch Thạch trấn, toàn bộ Lân Giác của chúng ta đều thay đổi, đều đang được người ta chú ý, Bí thư Trần Kinh không hổ là cán bộ tuổi trẻ tài cao, suy nghĩ rất sinh động, trình độ rất cao, con mắt kinh tế rất lợi hại, gần đây quận ủy chúng ta tổ chức đại thảo luận rất thành công, rất có lực ảnh hưởng đến xã hội a!
Vu Văn Thạc nhìn chằm chằm Lý Quốc Vĩ, trên mặt Lý Quốc Vĩ, anh ta không nhìn ra được một chút vui sướng khi thấy người gặp họa, trong lòng anh ta thầm run sợ, đối với lòng dạ của Lý Quốc Vĩ lại nhận thức nhiều hơn được một phần.
Bạch Thạch trấn tuyệt đối là một cái bẫy, số lượng cán bộ gặp hạn ở nơi đó cũng không ít.
Lại nói, cũng bao gồm cả Trịnh Diệc Nhiên bên trong, sợ rằng đều thua tại Bạch Thạch trấn rồi.
Toàn bộ thành phố Hải Sơn, cũng chỉ có Bạch Thạch trấn là khu vực hữu sơn hữu thủy, người Lĩnh Nam tin phong thủy, người già của Hải Sơn đều xem Bạch Thạch sơn như là “Phong nhãn” của toàn bộ thành phố Hải Sơn, một nơi như vậy, ai cũng muốn làm ra chút văn chương.
Nhưng bảo địa phong thủy, người đỏ mắt dĩ nhiên là nhiều, có người muốn lấy ra khai thác, nhưng lập tức liền bị các phương diện phản đối.
Mà có người muốn làm khu du lịch tại Bạch Thạch trấn, cũng rất nhanh liền dẫn đến rắc rối, sau đó các loại tin tức bên trong lộ ra, sau cùng lại là hành quân lặng lẽ.
Trịnh Diệc Nhiên hạ quyết tâm phải làm được, nhưng quyết tâm của ông ta hạ xuống rồi, thì vị trí chẳng bao lâu bị thay đổi, đây cũng là điều khiến cho nơi Bạch Thạch trấn kia trở thành một nơi mẫn cảm.
Lý Quốc Vĩ sớm không đi, muộn không đi lại cứ chọn đúng hôm nay ra biển.
Nói quang minh chính đại một chút, gần đây Lý Quốc Vĩ đang tiếp nhận điều tra của Ủy ban kỷ luật, tâm tình ông ta không tốt, thực ra Vu Văn Thạc hiểu, Lý Quốc Vĩ chắc chắn là biết hôm nay Lý Thanh Hương muốn đến Bạch Thạch trấn.
Lý Quốc Vĩ là muốn Trần Kinh phải ăn quả đắng tại Bạch Thạch trấn rồi.
- Chủ tịch Lý, cá đã cắt thành mảnh rồi, ông có muốn nếm một chút không?
Đầu bếp ở ngoài cửa nói vào trong.
Lý Quốc Vĩ đứng đậy nói với Vu Văn Thạc:
- Đi, Văn Thạc, chúng ta đi nếm cá thôi…
Trước khi ông ta đi, còn nhìn đồng hồ treo tường, khóe miệng cong lên một đường, việc của Bạch Thạch trấn, chỉ là một mở đầu a..
…
Trần Kinh cùng Lý Thanh Hương đi thị sát Bạch Thạch trấn, đoạn đường này thật ra hắn vô cùng quen thuộc.
Gần đây hắn tự lái xe đến đây đi dạo tương đối nhiều, hắn càng đi dạo ở Bạch Thạch sơn càng cảm thấy vị trí này rất tốt, hoàn toàn có thể quy hoạch một phen, lập kế hoạch làm một làng du lịch.
Trần Kinh suy nghĩ phát triển Lân Giác, Bạch Thạch trấn đưogn nhiên cũng nằm trong phạm vi suy tính của hắn, mà hôm nay Lý Thanh Hương đến Bạch Thạch trấn, đối với nơi này cũng tỏ ra vô cùng hứng thú.
Quan niệm của bà ta là muốn phát triển Bạch Thạch trấn đầu tiên phải dựa vào tài nguyên hấp dẫn vốn có để thu hút các nhà đầu tư, bất kỳ nơi nào phát triển thu hút đầu tư đều không thể thiếu một bước, cho nên, Bạch Thạch trấn cần phải can đảm thu hút đầu tư.
Chủ tịch thành phố xuất hành, tất nhiên nhân viên cũng rất nhiều, lời của Chủ tịch thành phố nói ra đều có người ghi chép lại, bởi vì Trần Kinh không hiểu biết nhiều về Lý Thanh Hương, cho nên với vấn đề của Bạch Thạch trấn, hắn cũng thận trọng từ lời nói đến việc làm, không tỏ vẻ ủng hộ lời nói của Lý Thanh Hương, nhưng cũng không phản đối.
Lý Thanh Hương còn có một câu nói Trần Kinh cho rằng đáng để cân nhắc, Lý Thanh Hương nói, Bạch Thạch trấn là một bộ phận của quận Lân Giác, phát triển của nó cần phải phục vụ cho đại cục phát triển của Lân Giác.
Lý Thanh Hương nói câu này, Trần Kinh lập tức nghĩ, Lân Giác là một bộ phận của thành phố Hải Sơn, có phải sự phát triển của Lân Giác cũng phải phục vụ cho đại cục Hải Sơn?
Trần Kinh có thể lĩnh ngộ đến ý nghĩa mặt sau lời nói của Lý Thanh Hương, nhưng những lời này không thể thuyết phá, chỉ có thể hiểu ngầm, không thể nói ra ngoài.
Trên vấn đề nguyên tắc, Trần Kinh rất kiên trì, Lân Giác đến cuối cùng đi như thế nào, hắn tự có quy hoạch của mình.
Tan tầm về nhà, Trần Kinh giống như mọi khi, lại lái xe đi dạo ở Hải Sơn.
Hôm nay hắn muốn đến một nơi là quận Lam Hà, vòng quanh quận Lam Hà một hồi, nhìn toàn bộ phong cảnh hai khu phát triển kinh tế lớn số một số hai của Hải Sơn.
Nói thực, Trần Kinh không hâm mộ Lam Hà một chút nào.
Về kinh tế Lam Hà là quận lớn, nhưng lái xe đến Lam Hà dạo, dường như là tiến vào mê cung vậy, nhà nông dân, nhà xưởng, lều trại, cột điện, dây điện các loại, lung tung lộn xộn, có những chỗ toàn bộ là xóm nghèo, căn bản khó có thể tìm thấy phương hướng.
Toàn bộ kiến thiết của Lam Hà không có quy hoạch, kinh tế phát triển của Lam Hà cũng là vô cùng thô kệch.
Trần Kinh lái xe đến cửa Lam Hà, vừa vặn là lúc tan ca của Cao Phong, từ các nhà xưởng đi ra, nhân viên các nhà xưởng, mặc các loại áo đồng phục của công ty tràn ra đầy phố, có khi một nhà xưởng rất tầm thường mà đi từ trong ra có đến hơn ngàn người.
Nhiều người như vậy tụ tập, mật độ lao động cao, khoảng không sinh hoạt cao, phương hướng phát triển kinh tế như vậy có thể nói là đã đem hình thức kinh doanh lao động tập trung cao đến cực hạn rồi, toàn bộ khu Lam Hà đâu còn có một điểm không gian phát triển?
Nhưng dù là như thế, khu Lam Hà vẫn không thể tiến nhập top 10 huyện mạnh toàn quốc, nguyên nhân trong này thực làm cho người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Mặt khác, khu Lam Hà là chủ con sông Lam Hà, vốn là một con sông vô cùng đẹp, Trần Kinh thấy trên tạp chí Hải Sơn ghi lại về sông Lam Hà:
- Nước sông Lam Hà, trong xanh như mây, vị ngọt như mía, mùi thơm trong lành….
Bây giờ Lam Hà đã biến thành một con sông nước đen như mực, trong nước còn có mùi tanh tưởi, hôi thối không chịu được, nhất là khi mặt trời chiếu xuống, hơi nước của sông bốc mùi, khiến cho người ta có cảm giác buồn nôn, khó chịu.
Lam Hà phát triển rồi, cũng phải trả giá thật lớn, hiện tại Lân Giác cũng muốn phát triển, nhưng có cần thiết phải trả giá lớn như vậy không?
Trần Kinh tự hỏi mấy vấn đề này, lái xe trở về, đi thẳng đến vườn ươm có tên “ cây cọ”.
Vị trí của vườn ươm ở giữa Lam Hà và Vọng Giang, hai khu này có một đoạn giáp giới, trước mắt vẫn chưa có bị khai thác, mà hai bên đường có rất nhiều ao cá, vườn ươm, đất trồng rau.
Trần Kinh cũng là ngẫu nhiên phát hiện ra vườn ươm có tên “ cây cọ” này, cây cọ là loại cây điển hình của phía nam, vườn ươm lấy cây này đặt tên thể hiện rõ đặc sắc của miền nam.
Mà cái thu hút Trần Kinh đi vào lại là một chậu cây hoa gòn cao to ở bên ngoài, màu sắc đỏ của nó là tiêu chuẩn phong tình của Lĩnh Nam.
Ở cửa“ cây cọ” là một chậu cây hoa gòn hết sức xinh đẹp, lúc đó theo bản năng Trần Kinh liền rẽ vào, sau đó đi vào trong vườn ươm này.
Hôm nay là lần thứ hai Trần Kinh đến đây, lần trước hắn mang về từ nơi này một chậu cảnh tùng la hán, hôm nay hắn lại muốn tìm thêm vài chậu, hoa viên nhỏ bên ngoài thư phòng của hắn đơn điệu quá, cần phải bố trí thêm một chút cảnh cho đẹp lên…
Phòng ốc của “ cây cọ” rất có đặc điểm, kết cấu gạch xanh, ngói đen, mái hiên xây theo kiểu giả cổ, rất dễ thương, rất thiếp hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Người của vườn ươm trừ công nhân ra, chính là một lão hán hơn năm mươi tuổi ở đây, ông lão rất mộc mạc, rất khách khí cũng rất thành kính, thuộc loại người già tiêu chuẩn của Lĩnh Nam, trà ngon, thuốc lào ngon, cây cỏ hoa lá đẹp.
Công nhân ở vườn ươm có mấy người biết Trần Kinh, Trần Kinh dùng tiếng phổ thông chào bọn họ, họ chỉ gật gật đầu mỉm cười, động tác trên tay không dừng, chịu vất vả chăm sóc vườn hoa cỏ này…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.