Chương 1264: Một khi cầm quyền...
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
05/08/2018
Vội vàng tiễn bước đoàn người của Bí thư Trần, thể lực của Trương Nhạc lúc này đã cạn kiệt.
Cả ngày lo lắng, buổi sáng còn leo núi, sau đó lại theo Trần Kinh đi thị sát huyện Nhất Trung của Lãng Châu.
Gần như mỗi bước đi, ông ta đều nơm nớp lo sợ, sợ sơ sót, khiến Bí thư Trần không vui, hậu quả rất nghiêm trọng.
Trước đó, Bí thư Kim của huyện đã tán gẫu với ông ta, nói cho ông ta biết Bí thư Trần là tài tử trứ danh của Sở Giang, có học thức uyên thâm, rất coi trọng giáo dục.
Việc phát triển kinh tế những năm qua của Lãng Châu không được tốt, danh khí của Lãng Châu đối với bên ngoài dường như dựa vào sự chống đỡ của Nhất Trung Lang Châu.
Người Kinh Giang khi nhắc tới Lang Châu, đầu tiên đều nghĩ đến Nhất Trung của Lang Châu, mà Trương Nhạc là người có công lao to lớn trong việc phát triển trường học của Nhất Trung Lang Châu.
Trương Nhạc tiếp đãi rất nhiều lãnh đạo, lãnh đạo chủ chốt của Sở giáo dục tỉnh, thậm chí là Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh, ông ta đều tiếp đãi qua, nhưng chưa từng có vị lãnh đạo nào khiến ông ta khẩn trương như thế.
Cũng may, mọi thứ đều rất thuận lợi.
Trần Kinh rất hài lòng với trường học của Nhất Trung Lang Châu.
Hơn nữa khi đang nói chuyện với bộ máy Đảng uỷ của trường học, hắn đã bày tỏ quan điểm rất rõ ràng, hiện tại bên ngoài có rất nhiều người nghi ngờ hình thức và tác phong trường học của Nhất Trung Lang Châu.
Trần Kinh cho rằng, việc nghi ngờ là không cần thiết, bởi vì các quy tắc trò chơi của giáo dục quốc gia, là quốc gia đã chế định thống nhất.
Giáo dục bây giờ chính là lấy ứng thí giáo dục làm chủ, nếu bối cảnh lớn thì phải ứng thí giáo dục, người phía dưới dựa vào cái gì mà nghi ngờ phong cách trường học của Nhất Trung Lãng Châu?
Hắn yêu cầu lãnh đạo trường học Lãng Châu phải chính xác đối đãi với lời phê bình bên ngoài, đồng thời đề cao thành tích học tập của học sinh, phải tổng hợp suy xét sự phát triển toàn diện của sinh viên. Thể chất của sinh viên hiện tại rất yếu. Chỉ số cảm xúc (EQ) thấp, kiến thức nông cạn, đây là những khiếm khuyết của việc ứng thí định hướng giáo dục.
Nhất Trung của Lãng Châu muốn tạo ra một trường trung học có tiếng cả nước, không chỉ xây dựng trường học ưu tú có thành tích xuất sắc trong giảng dạy, hơn nữa còn phải bồi dưỡng sự phát triển toàn diện của học sinh, phải để cho trường Nhất Trung lột xác, nổi danh.
Mà đối mặt với một số phê bình soi mói, lãnh đạo trường học phải đứng vững, Trần Kinh bày tỏ, xã hội bây giờ có rất nhiều ghen tỵ. Có một số người có cách nhìn không tốt về người khác.
Thấy người khác lấy được thành tích. Trong lòng liền không thoải mái, liền muốn thông qua các loại thủ đoạn tiến hành công kích, muốn bôi nhọ người khác, để đạt được cân bằng trong nội tâm của mình.
Đối với những tâm tính như vậy. Nhất Trung Lãng Châu phải kiên trì phát triển hình thức của chính mình không được lay. Phải lấy kiên định làm niềm tin. Làm cho trường học ngày càng tốt hơn.
Cuối cùng, Trần Kinh còn đi thăm căn tin học sinh, và dùng bữa tối với các học sinh.
Toàn bộ cuộc thị sát của Bí thư Trần rất đơn giản nhanh chóng nhưng có hiệu suất cao, cơ bản không có dùng thủ thuật làm đẹp, điều này làm cho Trương Nhạc rất cảm thán.
Thảo nào Bí thư Trần mới đến Kinh Giang hơn một năm, các phương diện công tác của Kinh Giang đã đi vào quỹ đạo, quả thật Trần Kinh quả thật là một cán bộ có năng lực.
Trương Nhạc tiễn Trần Kinh đi, chuẩn bị từ trường học quay về nhà.
Nhưng ông ta chưa được nghỉ ngơi.
Về tin tức điều động công việc của ông ta, giống như đã mọc cánh truyền ra các giới trong xã hội của Lãng Châu.
Ông ta vừa ra khỏi cổng của trường học Nhất Trung, chuẩn bị quay về trường tiểu học mà bà xã đảm nhiệm, đi trên đường mà điện thoại reo không ngớt.
Người của giới giáo dục, công an, kiểm sát, tòa án, cán bộ công tác tuyên truyền đảng quần chúng, xã, thị trấn phía dưới, còn có xí nghiệp, bạn bè, người nhà, điện thoại cứ liên tiếp gọi đến.
Trong những cuộc điện thoại này không hề thiếu những vị lãnh đạo trước kia không chung đụng với nhau, càng có một số phần tử cấp dưới bình thường giữ khoảng cách với ông ta, sau lưng còn ngầm nói xấu.
Ông ta cũng không biết mình đi Cục giáo dục thành phố đảm nhiệm vị trí gì, vậy mà người khác đã biết ông ta được bổ nhiệm làm Phó cục trưởng thường trực Cục giáo dục thành phố, chủ quản công việc thường ngày của Cục giáo dục.
Ông ta liên tiếp nghe điện thoại của huyện, điện thoại trong thành phố nhanh chóng cũng gọi đến.
Quyền lợi của Cục Giáo dục thành phố không nói cũng biết, trường tiểu học, trường trung học, các trường đại học trường trung cấp nghề của thành phố, đều thuộc quyền quản lý của Cục Giáo dục thành phố.
Phó cục trưởng thường trực Cục Giáo dục thành phố tuyệt đối là thực quyền, chịu trách nhiệm về việc phân phối các nguồn tài nguyên giáo dục, chủ quản đề bạt bổ nhiệm và miễn nhiệm đồng thời sẽ điều động cán bộ hệ thống giáo dục của toàn thành phố, chỉ mấy hạng mục này, là có thể nhìn thấy Trương Nhạc sắp sửa đảm nhiệm chức vị có quyền bính rất lớn.
Huống chi, bên ngoài thậm chí có lời đồn đại, nói Trương Nhạc đi Cục Giáo dục là do đích thân Bí thư Trần của Thành ủy điểm tướng.
Trương Nhạc cũng không biết những tin đồn này có thể truyền nhanh như vậy.
Người có chút kinh nghiệm trong quan trường đều biết rằng, Bí thư Trần là người có thân phận gì? Người ta đường đường là Bí thư Thành ủy, chủ quản kế hoạch phát triển lớn của thành phố, một ngày có bao nhiêu chuyện đại sự cần phải xử lý?
Đừng nói là một Phó cục trưởng Cục giáo dục, việc bổ nhiệm Cục trưởng Cục Giáo dục e rằng hắn cũng sẽ không đích thân điểm tướng.
Việc phân công quản lý công tác nhân sự của thành phố có Phó bí thư, phía dưới còn có ban Tổ chức, phòng Nhân sự, Bí thư Trần sẽ chỉ mặt gọi tên, chỉ định ai đi đảm nhiệm Phó cục trưởng thường trực Cục giáo dục?
Ông ta Trương Nhạc có mặt mũi lớn như vậy sao?
Đây rõ ràng là lời đồn rất hoang đường, nhưng lại có người tin.
Hơn nữa trong điện thoại mà Trương Nhạc nhận được, trong đó không thể thiếu những nhân viên quan trọng trong thể chế, những người này không ngờ cũng tin đây là thật.
Ông ta không khỏi cảm thán, thế giới này quá điên cuồng, sức tưởng tượng của người cũng quá phong phú.
Mà Trần Kinh hôm nay sau khi lên núi về, không hề nói một câu, rất có khả năng bởi vì đã thay đổi toàn bộ sinh mạng chính trị của Trương Nhạc.
Hạnh phúc tới quá mau, Trương Nhạc hiện tại không biết theo ai, ông ta theo chính trị đã hai mươi năm, từ phía dưới cho đến Phó chủ tịch huyện cũng coi như gặp qua các mặt của xã hội.
Nhưng lần này ông ta nhậm chức đã đem lại cú sốc cho ông ta, ông ta vẫn như trước cho dù nằm mơ cũng không thể tưởng tượng nổi.
Rốt cục, ông ta không chịu nổi quấy rầy, cắn răng tắt điện thoại.
Thế giới rốt cục đã thanh tĩnh rồi, nhưng khi ông ta về đến nhà, trong nhà đã có đầy người.
Một đám đồng nghiệp của huyện, Chu Cương người phụ trách văn phòng huyện, còn có nhân vật số một số hai của Cục Giáo dục, bà xã của ông ta bận bịu tiếp khách.
Trương Nhạc vừa vào cửa, tự nhiên trở thành diễn viên chính, mọi người đều tiến lên chúc mừng.
Chu Cương là người hay than phiền nhiều lời nhất, anh ta không hòa hợp với Trương Nhạc khi còn làm việc trong nội bộ của chính quyền.
Cậu em vợ của Chu Cương đảm nhiệm phó hiệu trưởng ở huyện Lục Trung, có vấn đề về tác phong, chung đụng với nhiều giáo viên nữ trong trường, có nhiều tin đồn xấu, lúc ấy lãnh đạo Cục giáo dục rất đau đầu, nhưng không dám đưa ra quyết định.
Cuối cùng Trương Nhạc đã quyết định, cắt chức người này sau đó cho anh ta về trung học cơ sở dạy học.
Đối với việc này trong lòng Chu Cương rất hận, trong việc phối hợp về mặt công tác ở Ủy ban nhân dân huyện. Anh ta ngầm thống dao nhỏ, giở âm mưu quỷ kế, khiến cho Trương Nhạc khó lòng phòng bị.
Nhưng là hôm nay, người thứ nhất đứng lên chúc mừng Trương Nhạc chính là anh ta, anh ta nói:
- Chủ tịch huyện Trương, thật là chuyện vui. Tôi biết ngài là đại tài, Lãng Châu không lưu được anh, sớm hay muộn anh cũng phải rời khỏi Lãng Châu vút thẳng lên trời, hiện tại quả đúng là như thế.
Hôm nay bí thư Kim đã ra mặt nhưng vẫn không giữ được anh, ai bảo ngài là do đích thân Bí thư Trần của Thành ủy điểm tướng chứ?
Anh ta chỉ mấy điếu thuốc lá Trung Hoa trên bàn nói:
- Đây là một tấm lòng nhỏ. Trước khi đến Chủ tịch huyện Trịnh đặc biệt gọi điện thoại cho tôi, ông ta đang ở thành phố, hôm nay không thể trở về, cố ý dặn dò tôi thay ông ta chúc mừng anh.
Hơn nữa còn bố trí nhiệm vụ cho tôi. Chính là nhất định không thể để cho anh nhanh chóng nhận vị trí mới.
Sau khi ông ta trở về. Còn muốn làm một cuộc tiễn đưa vui vẻ náo nhiệt. Vui vẻ đưa tiễn anh đi nhậm chức, coi như là thay mặt nhân dân Lãng Châu tỏ thành ý với anh.
Trương Nhạc cười ha hả, nói:
- Lão Chu. Anh quá khách khí, chúng ta là đồng sự nhiều năm, khách khí như vậy làm gì chứ? Tôi là cán bộ của Lãng Châu, hôm nay tôi là, tương lai cũng sẽ không thay đổi. Hơn nữa, tôi cũng chỉ là đổi địa điểm công tác mà thôi, trong lòng vĩnh viễn ở Lãng Châu.
Cục trưởng cục Giáo dục Tôn Khắc đứng lên nói:
- Lão lãnh đạo, thái độ này của ngài khiến chúng tôi rất ủng hộ. Ngài là đại công thần của giáo dục Lãng Châu, ngài rời khỏi Lãng Châu đối với tôi mà nói đúng chúng ta mà nói là một tổn thất lớn. Nhưng ngài vừa nói như vậy, chúng tôi lại cảm thấy ngài vẫn công tác bên cạnh chúng tôi, trong lòng kiên định hơn.
Trương Nhạc nói:
- Cục trưởng Tôn, anh đừng đề cao tôi quá. Giáo dục Lãng Châu cũng không phải là tôi Trương Nhạc một mình có thể làm đấy, không thể bỏ qua công lao của anh. Hôm nay Bí thư Kim còn nói với tôi, nói phải đề bạt một Phó chủ tịch huyện trong giáo dục.
Lúc ấy tôi sẽ đề cử anh, lão Tôn còn lớn hơn tôi một chút, nếu không tiến lên, qua tuổi sẽ không còn cơ hội.
Lần này nếu có cơ hội, anh nên nắm chắc, ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ.
Tôn Khắc biến sắc, lập tức vì được sủng ái mà lo sợ vội nói:
- Cảm ơn sự tín nhiệm của lão lãnh đạo, nếu như có thể tiếp nhận công việc của ngài, tôi nhất định làm tốt, ra sức thực hiện không làm tổn thất uy danh của anh.
Trương Nhạc đè tay nói:
- Ngôi xuống đi, trong nhà hơi nhỏ, mọi người đứng chen chúc.
Trương Nhạc ngồi xuống, ánh mắt nhìn lướt qua người trong phòng khách, những người này rất phức tạp.
Giống như Chu Cương bình thường không qua lại với ông ta, còn gây sự phá phách, không biết lắng nghe, cũng giống như Tôn Khắc, chính mình trường kỳ bồi dưỡng lâu dài.
Mặc kệ như thế nào, ông cũng phải nói lời tạm biệt với những kẻ giang hồ của Lãng Châu.
Trong lòng của ông xuất hiện một cảm xúc lưu luyến khó tả, ở cái địa phương mà ông đã công tác hai mươi năm, đã dốc sức để đi đến vị trí hiện tại, quan hệ giao thiệp đều ở Lãng Châu.
Hiện tại chính mình lại phải hoàn thành một cú nhảy vọt, phải sải bước tiến vào thành phố.
Đây đối với ông ta là một sự khiêu chiến không nhỏ, ông ngầm nói với chính mình, ngàn vạn lần không thể đánh mất đội ngũ của Lãng Châu, mình có mạng lưới quan hệ nhiều ở Lãng Châu, người quen nhiều, đây là một ưu thế, lợi dụng ưu thế, có lẽ có thể trợ giúp ông nhanh chóng yên ổn khi đến thành phố.
Tuy rằng hôm nay đối với Trương Nhạc mà nói, ông đã có được cơ hội từ trên trời giáng xuống, có thể nói là một bước lên trời.
Nhưng chân chính ngồi xuống, ông ngay lập tức trở nên bình tĩnh rồi.
Chìm nổi nhiều năm trong quan trường như vậy, ông biết rõ con đường làm quan phải cẩn thận, sống trong nơm nớp lo sợ, trong lòng của ông đã vạch ra kế hoạch cho mảnh đất Kinh Giang này.
Bà xã của ông là giáo viên tiểu học, bình thường khiêm tốn, cũng không có nhiều chủ kiến.
Bình thường khách tới nhà không nhiều lắm, bà cơ bản có thể ứng phó, nhưng hôm nay khác ngồi phòng, bà cũng có chút hoảng hốt.
Bà lặng lẽ đứng bên cạnh Trương Nhạc nói:
- Lão Trương, khách nhiều như vậy, chuyện ăn cơm..
Trương Nhạc khoát tay một cái nói:
- Đi ra ngoài ăn, em đặt hai bàn tiệc, chúng ta mời khách.
Chu Cương vừa cười lại đứng lên nói:
- Chủ tịch huyện trương, ngài nói gì vậy? Bữa tối tôi đã sớm sắp xếp xong xuôi, ở Kim Phú Quý, đã thuê phòng 123 rồi. Hôm nay mọi người chúng ta tổ chức tiệc mừng, văn phòng Ủy ban nhân dân đã lấy tiền, Chủ tịch huyện Trịnh cũng đã phê rồi.
Trương Nhạc ngẩn người, thật lâu sau ông ta mới gật đầu nói:
- Thôi được, tôi mà từ chối thì bất kính quá.
Chu Cương người này thật sự rất khéo léo, công việc tiếp đãi chính quyền đều là do một tay anh ta nắm, ăn bữa cơm còn dùng Chủ tịch huyện phê? Anh ta còn có thể đem việc này nói một cách đường đường chính chính, khiến mọi người đều không cảm thấy xấu hổ, là một nhân vật, chính là có chút hợm hĩnh….
Cả ngày lo lắng, buổi sáng còn leo núi, sau đó lại theo Trần Kinh đi thị sát huyện Nhất Trung của Lãng Châu.
Gần như mỗi bước đi, ông ta đều nơm nớp lo sợ, sợ sơ sót, khiến Bí thư Trần không vui, hậu quả rất nghiêm trọng.
Trước đó, Bí thư Kim của huyện đã tán gẫu với ông ta, nói cho ông ta biết Bí thư Trần là tài tử trứ danh của Sở Giang, có học thức uyên thâm, rất coi trọng giáo dục.
Việc phát triển kinh tế những năm qua của Lãng Châu không được tốt, danh khí của Lãng Châu đối với bên ngoài dường như dựa vào sự chống đỡ của Nhất Trung Lang Châu.
Người Kinh Giang khi nhắc tới Lang Châu, đầu tiên đều nghĩ đến Nhất Trung của Lang Châu, mà Trương Nhạc là người có công lao to lớn trong việc phát triển trường học của Nhất Trung Lang Châu.
Trương Nhạc tiếp đãi rất nhiều lãnh đạo, lãnh đạo chủ chốt của Sở giáo dục tỉnh, thậm chí là Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh, ông ta đều tiếp đãi qua, nhưng chưa từng có vị lãnh đạo nào khiến ông ta khẩn trương như thế.
Cũng may, mọi thứ đều rất thuận lợi.
Trần Kinh rất hài lòng với trường học của Nhất Trung Lang Châu.
Hơn nữa khi đang nói chuyện với bộ máy Đảng uỷ của trường học, hắn đã bày tỏ quan điểm rất rõ ràng, hiện tại bên ngoài có rất nhiều người nghi ngờ hình thức và tác phong trường học của Nhất Trung Lang Châu.
Trần Kinh cho rằng, việc nghi ngờ là không cần thiết, bởi vì các quy tắc trò chơi của giáo dục quốc gia, là quốc gia đã chế định thống nhất.
Giáo dục bây giờ chính là lấy ứng thí giáo dục làm chủ, nếu bối cảnh lớn thì phải ứng thí giáo dục, người phía dưới dựa vào cái gì mà nghi ngờ phong cách trường học của Nhất Trung Lãng Châu?
Hắn yêu cầu lãnh đạo trường học Lãng Châu phải chính xác đối đãi với lời phê bình bên ngoài, đồng thời đề cao thành tích học tập của học sinh, phải tổng hợp suy xét sự phát triển toàn diện của sinh viên. Thể chất của sinh viên hiện tại rất yếu. Chỉ số cảm xúc (EQ) thấp, kiến thức nông cạn, đây là những khiếm khuyết của việc ứng thí định hướng giáo dục.
Nhất Trung của Lãng Châu muốn tạo ra một trường trung học có tiếng cả nước, không chỉ xây dựng trường học ưu tú có thành tích xuất sắc trong giảng dạy, hơn nữa còn phải bồi dưỡng sự phát triển toàn diện của học sinh, phải để cho trường Nhất Trung lột xác, nổi danh.
Mà đối mặt với một số phê bình soi mói, lãnh đạo trường học phải đứng vững, Trần Kinh bày tỏ, xã hội bây giờ có rất nhiều ghen tỵ. Có một số người có cách nhìn không tốt về người khác.
Thấy người khác lấy được thành tích. Trong lòng liền không thoải mái, liền muốn thông qua các loại thủ đoạn tiến hành công kích, muốn bôi nhọ người khác, để đạt được cân bằng trong nội tâm của mình.
Đối với những tâm tính như vậy. Nhất Trung Lãng Châu phải kiên trì phát triển hình thức của chính mình không được lay. Phải lấy kiên định làm niềm tin. Làm cho trường học ngày càng tốt hơn.
Cuối cùng, Trần Kinh còn đi thăm căn tin học sinh, và dùng bữa tối với các học sinh.
Toàn bộ cuộc thị sát của Bí thư Trần rất đơn giản nhanh chóng nhưng có hiệu suất cao, cơ bản không có dùng thủ thuật làm đẹp, điều này làm cho Trương Nhạc rất cảm thán.
Thảo nào Bí thư Trần mới đến Kinh Giang hơn một năm, các phương diện công tác của Kinh Giang đã đi vào quỹ đạo, quả thật Trần Kinh quả thật là một cán bộ có năng lực.
Trương Nhạc tiễn Trần Kinh đi, chuẩn bị từ trường học quay về nhà.
Nhưng ông ta chưa được nghỉ ngơi.
Về tin tức điều động công việc của ông ta, giống như đã mọc cánh truyền ra các giới trong xã hội của Lãng Châu.
Ông ta vừa ra khỏi cổng của trường học Nhất Trung, chuẩn bị quay về trường tiểu học mà bà xã đảm nhiệm, đi trên đường mà điện thoại reo không ngớt.
Người của giới giáo dục, công an, kiểm sát, tòa án, cán bộ công tác tuyên truyền đảng quần chúng, xã, thị trấn phía dưới, còn có xí nghiệp, bạn bè, người nhà, điện thoại cứ liên tiếp gọi đến.
Trong những cuộc điện thoại này không hề thiếu những vị lãnh đạo trước kia không chung đụng với nhau, càng có một số phần tử cấp dưới bình thường giữ khoảng cách với ông ta, sau lưng còn ngầm nói xấu.
Ông ta cũng không biết mình đi Cục giáo dục thành phố đảm nhiệm vị trí gì, vậy mà người khác đã biết ông ta được bổ nhiệm làm Phó cục trưởng thường trực Cục giáo dục thành phố, chủ quản công việc thường ngày của Cục giáo dục.
Ông ta liên tiếp nghe điện thoại của huyện, điện thoại trong thành phố nhanh chóng cũng gọi đến.
Quyền lợi của Cục Giáo dục thành phố không nói cũng biết, trường tiểu học, trường trung học, các trường đại học trường trung cấp nghề của thành phố, đều thuộc quyền quản lý của Cục Giáo dục thành phố.
Phó cục trưởng thường trực Cục Giáo dục thành phố tuyệt đối là thực quyền, chịu trách nhiệm về việc phân phối các nguồn tài nguyên giáo dục, chủ quản đề bạt bổ nhiệm và miễn nhiệm đồng thời sẽ điều động cán bộ hệ thống giáo dục của toàn thành phố, chỉ mấy hạng mục này, là có thể nhìn thấy Trương Nhạc sắp sửa đảm nhiệm chức vị có quyền bính rất lớn.
Huống chi, bên ngoài thậm chí có lời đồn đại, nói Trương Nhạc đi Cục Giáo dục là do đích thân Bí thư Trần của Thành ủy điểm tướng.
Trương Nhạc cũng không biết những tin đồn này có thể truyền nhanh như vậy.
Người có chút kinh nghiệm trong quan trường đều biết rằng, Bí thư Trần là người có thân phận gì? Người ta đường đường là Bí thư Thành ủy, chủ quản kế hoạch phát triển lớn của thành phố, một ngày có bao nhiêu chuyện đại sự cần phải xử lý?
Đừng nói là một Phó cục trưởng Cục giáo dục, việc bổ nhiệm Cục trưởng Cục Giáo dục e rằng hắn cũng sẽ không đích thân điểm tướng.
Việc phân công quản lý công tác nhân sự của thành phố có Phó bí thư, phía dưới còn có ban Tổ chức, phòng Nhân sự, Bí thư Trần sẽ chỉ mặt gọi tên, chỉ định ai đi đảm nhiệm Phó cục trưởng thường trực Cục giáo dục?
Ông ta Trương Nhạc có mặt mũi lớn như vậy sao?
Đây rõ ràng là lời đồn rất hoang đường, nhưng lại có người tin.
Hơn nữa trong điện thoại mà Trương Nhạc nhận được, trong đó không thể thiếu những nhân viên quan trọng trong thể chế, những người này không ngờ cũng tin đây là thật.
Ông ta không khỏi cảm thán, thế giới này quá điên cuồng, sức tưởng tượng của người cũng quá phong phú.
Mà Trần Kinh hôm nay sau khi lên núi về, không hề nói một câu, rất có khả năng bởi vì đã thay đổi toàn bộ sinh mạng chính trị của Trương Nhạc.
Hạnh phúc tới quá mau, Trương Nhạc hiện tại không biết theo ai, ông ta theo chính trị đã hai mươi năm, từ phía dưới cho đến Phó chủ tịch huyện cũng coi như gặp qua các mặt của xã hội.
Nhưng lần này ông ta nhậm chức đã đem lại cú sốc cho ông ta, ông ta vẫn như trước cho dù nằm mơ cũng không thể tưởng tượng nổi.
Rốt cục, ông ta không chịu nổi quấy rầy, cắn răng tắt điện thoại.
Thế giới rốt cục đã thanh tĩnh rồi, nhưng khi ông ta về đến nhà, trong nhà đã có đầy người.
Một đám đồng nghiệp của huyện, Chu Cương người phụ trách văn phòng huyện, còn có nhân vật số một số hai của Cục Giáo dục, bà xã của ông ta bận bịu tiếp khách.
Trương Nhạc vừa vào cửa, tự nhiên trở thành diễn viên chính, mọi người đều tiến lên chúc mừng.
Chu Cương là người hay than phiền nhiều lời nhất, anh ta không hòa hợp với Trương Nhạc khi còn làm việc trong nội bộ của chính quyền.
Cậu em vợ của Chu Cương đảm nhiệm phó hiệu trưởng ở huyện Lục Trung, có vấn đề về tác phong, chung đụng với nhiều giáo viên nữ trong trường, có nhiều tin đồn xấu, lúc ấy lãnh đạo Cục giáo dục rất đau đầu, nhưng không dám đưa ra quyết định.
Cuối cùng Trương Nhạc đã quyết định, cắt chức người này sau đó cho anh ta về trung học cơ sở dạy học.
Đối với việc này trong lòng Chu Cương rất hận, trong việc phối hợp về mặt công tác ở Ủy ban nhân dân huyện. Anh ta ngầm thống dao nhỏ, giở âm mưu quỷ kế, khiến cho Trương Nhạc khó lòng phòng bị.
Nhưng là hôm nay, người thứ nhất đứng lên chúc mừng Trương Nhạc chính là anh ta, anh ta nói:
- Chủ tịch huyện Trương, thật là chuyện vui. Tôi biết ngài là đại tài, Lãng Châu không lưu được anh, sớm hay muộn anh cũng phải rời khỏi Lãng Châu vút thẳng lên trời, hiện tại quả đúng là như thế.
Hôm nay bí thư Kim đã ra mặt nhưng vẫn không giữ được anh, ai bảo ngài là do đích thân Bí thư Trần của Thành ủy điểm tướng chứ?
Anh ta chỉ mấy điếu thuốc lá Trung Hoa trên bàn nói:
- Đây là một tấm lòng nhỏ. Trước khi đến Chủ tịch huyện Trịnh đặc biệt gọi điện thoại cho tôi, ông ta đang ở thành phố, hôm nay không thể trở về, cố ý dặn dò tôi thay ông ta chúc mừng anh.
Hơn nữa còn bố trí nhiệm vụ cho tôi. Chính là nhất định không thể để cho anh nhanh chóng nhận vị trí mới.
Sau khi ông ta trở về. Còn muốn làm một cuộc tiễn đưa vui vẻ náo nhiệt. Vui vẻ đưa tiễn anh đi nhậm chức, coi như là thay mặt nhân dân Lãng Châu tỏ thành ý với anh.
Trương Nhạc cười ha hả, nói:
- Lão Chu. Anh quá khách khí, chúng ta là đồng sự nhiều năm, khách khí như vậy làm gì chứ? Tôi là cán bộ của Lãng Châu, hôm nay tôi là, tương lai cũng sẽ không thay đổi. Hơn nữa, tôi cũng chỉ là đổi địa điểm công tác mà thôi, trong lòng vĩnh viễn ở Lãng Châu.
Cục trưởng cục Giáo dục Tôn Khắc đứng lên nói:
- Lão lãnh đạo, thái độ này của ngài khiến chúng tôi rất ủng hộ. Ngài là đại công thần của giáo dục Lãng Châu, ngài rời khỏi Lãng Châu đối với tôi mà nói đúng chúng ta mà nói là một tổn thất lớn. Nhưng ngài vừa nói như vậy, chúng tôi lại cảm thấy ngài vẫn công tác bên cạnh chúng tôi, trong lòng kiên định hơn.
Trương Nhạc nói:
- Cục trưởng Tôn, anh đừng đề cao tôi quá. Giáo dục Lãng Châu cũng không phải là tôi Trương Nhạc một mình có thể làm đấy, không thể bỏ qua công lao của anh. Hôm nay Bí thư Kim còn nói với tôi, nói phải đề bạt một Phó chủ tịch huyện trong giáo dục.
Lúc ấy tôi sẽ đề cử anh, lão Tôn còn lớn hơn tôi một chút, nếu không tiến lên, qua tuổi sẽ không còn cơ hội.
Lần này nếu có cơ hội, anh nên nắm chắc, ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ.
Tôn Khắc biến sắc, lập tức vì được sủng ái mà lo sợ vội nói:
- Cảm ơn sự tín nhiệm của lão lãnh đạo, nếu như có thể tiếp nhận công việc của ngài, tôi nhất định làm tốt, ra sức thực hiện không làm tổn thất uy danh của anh.
Trương Nhạc đè tay nói:
- Ngôi xuống đi, trong nhà hơi nhỏ, mọi người đứng chen chúc.
Trương Nhạc ngồi xuống, ánh mắt nhìn lướt qua người trong phòng khách, những người này rất phức tạp.
Giống như Chu Cương bình thường không qua lại với ông ta, còn gây sự phá phách, không biết lắng nghe, cũng giống như Tôn Khắc, chính mình trường kỳ bồi dưỡng lâu dài.
Mặc kệ như thế nào, ông cũng phải nói lời tạm biệt với những kẻ giang hồ của Lãng Châu.
Trong lòng của ông xuất hiện một cảm xúc lưu luyến khó tả, ở cái địa phương mà ông đã công tác hai mươi năm, đã dốc sức để đi đến vị trí hiện tại, quan hệ giao thiệp đều ở Lãng Châu.
Hiện tại chính mình lại phải hoàn thành một cú nhảy vọt, phải sải bước tiến vào thành phố.
Đây đối với ông ta là một sự khiêu chiến không nhỏ, ông ngầm nói với chính mình, ngàn vạn lần không thể đánh mất đội ngũ của Lãng Châu, mình có mạng lưới quan hệ nhiều ở Lãng Châu, người quen nhiều, đây là một ưu thế, lợi dụng ưu thế, có lẽ có thể trợ giúp ông nhanh chóng yên ổn khi đến thành phố.
Tuy rằng hôm nay đối với Trương Nhạc mà nói, ông đã có được cơ hội từ trên trời giáng xuống, có thể nói là một bước lên trời.
Nhưng chân chính ngồi xuống, ông ngay lập tức trở nên bình tĩnh rồi.
Chìm nổi nhiều năm trong quan trường như vậy, ông biết rõ con đường làm quan phải cẩn thận, sống trong nơm nớp lo sợ, trong lòng của ông đã vạch ra kế hoạch cho mảnh đất Kinh Giang này.
Bà xã của ông là giáo viên tiểu học, bình thường khiêm tốn, cũng không có nhiều chủ kiến.
Bình thường khách tới nhà không nhiều lắm, bà cơ bản có thể ứng phó, nhưng hôm nay khác ngồi phòng, bà cũng có chút hoảng hốt.
Bà lặng lẽ đứng bên cạnh Trương Nhạc nói:
- Lão Trương, khách nhiều như vậy, chuyện ăn cơm..
Trương Nhạc khoát tay một cái nói:
- Đi ra ngoài ăn, em đặt hai bàn tiệc, chúng ta mời khách.
Chu Cương vừa cười lại đứng lên nói:
- Chủ tịch huyện trương, ngài nói gì vậy? Bữa tối tôi đã sớm sắp xếp xong xuôi, ở Kim Phú Quý, đã thuê phòng 123 rồi. Hôm nay mọi người chúng ta tổ chức tiệc mừng, văn phòng Ủy ban nhân dân đã lấy tiền, Chủ tịch huyện Trịnh cũng đã phê rồi.
Trương Nhạc ngẩn người, thật lâu sau ông ta mới gật đầu nói:
- Thôi được, tôi mà từ chối thì bất kính quá.
Chu Cương người này thật sự rất khéo léo, công việc tiếp đãi chính quyền đều là do một tay anh ta nắm, ăn bữa cơm còn dùng Chủ tịch huyện phê? Anh ta còn có thể đem việc này nói một cách đường đường chính chính, khiến mọi người đều không cảm thấy xấu hổ, là một nhân vật, chính là có chút hợm hĩnh….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.