Quan Sách

Chương 1080: Mỹ nữ quân đội.

Tịch Mịch Độc Nam Hoa

17/05/2016

Lầu 81, trang nghiêm uy vũ, ngoài cửa hai chiến sĩ canh gác cầm súng, đứng ngay ngắn, tư thế hiên ngang.

Xe của Trần Kinh từ Trường An đến, từ từ đi vào trong cửa.

Đột nhiên, Tiểu Hạ lái xe phanh gấp một cái, Trần Kinh theo đà lao về phía trước, trán đụng phải ghế ngồi trên một trận đau nhức ập đến.

- Có chuyện gì vậy?

Trần Kinh đau nhức nói.

Tiểu Hạ lập tức kéo phanh xuống xe, Trần Kinh ngẩng đầu mới nhìn thấy trước xe có người chắn.

Hắn cũng vội vàng xuống xe, nhanh chóng đi qua.

- Thủ trưởng, thủ trưởng!

Xuống xe Trần Kinh mới nhìn rõ chắn trước xe là một người phụ nữ, khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao gầy hoa lệ, khí chất không tầm thường.

- Có chuyện gì vậy? Cô không biết như thế rất nguy hiểm sao?

Trần Kinh nói.

Trên trán hắn vẫn còn đau, vốn là trên đường đến đây tâm tình hắn không thoải mái lắm.

Lẽ ra, Ủy ban kỷ luật chịu sự lãnh đạo của hai bên Ủy ban Kỷ luật Trung Ương và Quân uỷ, bây giờ làm cái gì mà trao đổi kịnh nghiệm công tác liên hợp giữa địa phưong và quân đội, công tác chỉnh đốn tác phong làm đầu tàu gương mẫu..

Theo lý là bên Ban chỉnh đốn tác phong Ủy ban kỷ luật quân đội phải đến tìm Trần Kinh, nhưng người ta rất lợi hại, mỗi lần cần phải giao lưu, đều là Trần Kinh phải hạ mình đến đại lầu 81.

Hơn nữa càng làm người ta đau đầu chính là, đối phương phó chủ nhiệm thường trực phụ trách công tác chỉnh đốn tác phong còn là đồng chí nữ.

Một người phụ nữ có cái tên rất đẹp, Thu Nhược Hàn, năm nay ba mươi tuổi, người thì khỏi cần nói, rất xinh đẹp, nhưng tính cách lại vô cùng khó hầu hạ, rất kiêu ngạo.

Trần Kinh gặp cô ta một lần thì không muốn có lần thứ hai gặp lại nữa.

Người phụ nữ này ngoài miệng thì toàn nói là chuyện của quân đội các anh không hiểu rõ, tình hình của quân đội có tính đặc thù, quân đội không thể so địa phương, trong lòng Trần Kinh liền nghĩ, nếu đã có nhiều đặc thù như vậy, thì còn cần làm cái gì mà hợp tác quân đội chỉnh đốn tác phong làm gì?

Trần Kinh vì chuyện này đã từng tìm Chu Hải Đông nói chuyện qua, đề xuất để đồng chí Uỷ ban kỷ luật quân đội qua nói chuyện, không muốn làm sai trật tự.

Chu Hải Đông vừa nghe Trần Kinh càu nhàu, ông ta cười ha ha, thần sắc có chút cổ quái nói:

- Trần Kinh, đồng chí của quân đội chúng ta phải tôn trọng, người cùng một nhà a, cậu là đồng chí nam, thì cũng đừng để ý tiểu tiết nữa, hơn nữa, chủ nhiệm Thu người ta nói cũng không sai, công tác của quân đội có tính đặc thù, giữ bí mật cấp bậc cũng tương đối cao, chúng ta cứ phối hợp với người ta một chút, có gì đáng nói?

Đừng bức xúc, công việc vẫn là chia nhau làm, cậu cứ coi như là bồi Thái Tử đọc sách đi.

Chu Hải Đông đã nói đến mức này rồi Trần Kinh còn có thể nói được gì?

Hắn chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Tâm tình không tốt, trước cửa Quân ủy lại gặp phải chuyện này, cảm xúc của hắn tự nhiên càng không tốt.

- Xin chào Thủ trưởng! Tôi là phóng viên quân sự, hôm nay tôi có nhiệm vụ quan trọng phải đi phỏng vấn Quân ủy, nhưng…nhưng tôi quên mang theo giấy thông hành rồi, ngài có thể bảo lãnh cho tôi không, nói với lính canh gác một câu?

Người phụ nữ đến trước mặt Trần Kinh thở hổn hển nói.

Trần Kinh nhíu mày, nhìn đối phưong từ trên xuống dưới.

Còn thật sự mặc quân phục, có hai ngôi sao thiếu tá, cấp bậc còn không thấp.

Người phụ nữ thấy Trần Kinh nhìn mình chằm chằm, không khỏi có chút đỏ mặt, nhưng trong lòng vẫn dâng lên hy vọng.

Nếu hôm nay phỏng vấn không thành, hậu quả thực không dám tưởng tượng, phía trước có mấy chiếc xe cô đều do dự rồi, bởi vì nhìn biển xe, lãnh đạo bên trong cấp bậc quá cao, cô có chút sợ sệt.

Xe của Trần Kinh đến đây, cô gấp quá không nghĩ gì, quyết định lao lên chặn đường.



- Đồng chí, cô là ở đơn vị nào Quân uỷ? Không có giấy thông hành có vào được không? Quên rồi thì về lấy, cô làm thế này chẳng phải vừa chậm trễ vừa mất công sao?

Trần Kinh lạnh lùng nói.

Hắn vẫy tay với lái xe:

- Tiểu Hạ, lái xe!

- Đừng, đừng đi, Thủ trưởng!

Cô phóng viên còn chưa từ bỏ ý định.

Trần Kinh nghiêng đầu bước vào xe, phanh một cái đóng cửa xe lại.

Tiểu Hạ khởi động xe chạy hướng về phía trước, đưa giấy thông hành ở cửa, hai lính gác chào theo nghi thức quân đội rồi cho qua.

Cô phóng viên trơ mắt nhìn xe Trần Kinh biến mất sau cửa, cô ngơ ngác một lúc sau mới tức giận nói:

- Có gì ghê gớm chứ? Có tí việc gấp cũng không giúp, còn tưởng mình là Thủ trưởng thật chắc.

Văn phòng làm việc của Ủy ban kỷ luật quân đội ở lầu bảy, Bí thư Quân uỷ do lãnh đạo quan trọng của Quân uỷ đảm nhiệm, kết cấu không khác mấy so với bộ máy kỷ luật Trung ưong, chỉ là quy mô nhân viên ít hơn nhiều.

Văn phòng hội nghị của Ủy ban kỷ luật quân đội, khi Trần Kinh đi vào thì nhìn thấy một nữ quân nhân trong tư thế hiên ngang đoan đoan chính chính ngồi trên ghế.

Dáng người cô yểu điệu, lồi lõm đều có, một thân quân phục mặc trên người, càng tăng thêm sức hấp dẫn.

ở trên bả vai của cô, hai bên ngôi sao sáng rạng rỡ, còn trẻ như vậy đã lên thượng tá, thật khiến cho người ta đố kỵ.

Người này chính là Thu Nhược Hàn, phó chủ nhiệm Ủy ban cải cách quân đội, nếu như nói về cấp bậc địa phương, cô ta là cán bộ cấp thấp hơn Trần Kinh, nhưng như cô ta nói, đây là quân đội, mọi việc đều làm dưới sự lãnh đạo của Ủy ban kỷ luật, nhưng lại có tính đặc thù, thế nên không thể hoàn toàn dựa vào cấp bậc để nói lên vấn đề.

Trần Kinh nhíu mày, ngồi đối diện với cô ta, Thu Nhược Hàn đưa tay nhìn đồng hồ, nói:

- Chủ nhiệm Trần, anh đến muộn năm phút!.

Trần Kinh nhẹ nhàng cười nói:

- Nói chuyện công việc, thời gian của tôi rất gấp!.

Thu Nhược Hàn sửng sốt, ánh mắt như dao, quét qua người Trần Kinh, nhưng cuối cùng cô ta cũng không nói gì.

Cô ta lấy một xấp văn kiện trên bàn, rút ra ba bản đưa cho Trần Kinh nói:

- Ủy ban kỳ luật đang chú ý vấn đề tài sản của Quốc gia, mấy năm gần đây tình hình chuyển đổi loại hình doanh nghiệp cũng là đối tượng trọng điểm chúng tôi quan tâm, mấy tập tài liệu này là tình báo của chúng tôi trong quân đội báo lên, tài liệu ba doanh nghiệp quân đội liên quan đến thành phố Hải Sơn Lĩnh Nam, thành phố Hoàn Thành, thành phố Bắc Việt v.v. vi phạm quy định.

Chế độ cải cách của mấy xí nghiệp này, bước đầu chúng tôi cho rằng quân đội và chính quyền địa phương có ảnh hưởng lẫn nhau, về sau mấy xí nghiệp này toàn bộ đều kinh doanh cá thể, hoặc là dùng hình thức đầu tư cổ phần cải cách, nửa quốc doanh.

Từ đánh giá gi á tr ị năm đó, chế độ cải cách trước xuất hiện tổn thất không bình thường, tổng giá trị lên đến gần một nửa, ít nhất là làm tổn thất mấy tỉ đồng tài sản của quốc gia.

Ba hồ sơ này chúng tôi chuẩn bị lập án, tôi hy vọng phía các anh cũng có thể đồng thời lập án.

Trần Kinh nghiêm túc xem tài liệu Thu Nhược Hàn đưa cho.

Xí nghiệp quân đội mà trong tập tài liệu có đề cập tới bao gồm một nhà máy luyện thép, một nhà máy may quân phục còn có mấy trung tâm nghiên cứu kỹ thuật nữa.

Xí nghiệp quân đội do địa phương tái chuyển thành hình thức đầu tư cổ phần, hoặc là quân đội trực tiếp bán đi, chính quyền địa phương tham gia.

Không thể không nói, trong này có rất nhiều tài liệu khiến người ta đọc mà cảm thấy giật mình, tài liệu tố cáo trong quân đội thực không giống như tài liệu tố cáo địa phương.

Tài liệu tố cáo trong quân đội liên lụy càng nhiều đến lợi ích gút mắc và mâu thuẫn của các phái, phương thức viết cũng không giống như địa phương, thường cực kỳ sắc bén, hơn nữa tuyệt đối có bằng chứng.

Đây là những móng tay nhọn.



Trần Kinh tỉ mỉ đọc tài liệu một lượt, đặt xuống và nói:

- Thượng tá Thu, tạm thời mấy hồ sơ này chúng tôi không thể bắt tay vào xử lý, bởi vì thông qua tài liệu cho thấy, đối tượng bị tố cáo đều là cán bộ trong quân đội của các vị, cho nên nếu phối hợp công tác thì các vị phải hành động trước, sau khi đã nắm được chứng cứ chắc chắn, chúng tôi mới hành động.

Trần Kinh dừng một chút nói:

- Mặt khác, quân đội có tính đặc thù, ban cải cách chúng tôi thường không có lập án, phát hiện có vấn đề, chúng tôi sẽ thông báo cho ban kỷ luật địa phương hoặc các bộ phận có liên quan để giải quyết, vấn đề nghiêm trọng chúng tôi sẽ viết báo cáo vấn đề, lưu trình này chắc là cô hiểu.

Giọng điệu Trần Kinh chầm chậm, nói:

- Hay là thế này đi, tôi thông báo đồng chí của Ủy ban kỷ luật Lĩnh Nam, để họ phối hợp các vị làm việc, tôi vừa xem tài liệu, nhưng xí nghiệp chuyển thành của địa phương này sau này đều là xí nghiệp thuộc bộ, chế độ cải cách xí nghiệp đều là xử lý theo cơ cấu của Quốc gia, chúng tôi không dám vượt cấp.

Thu Nhược Hàn ngẩn người, lạnh lùng nói:

- Vậy ý của Chủ nhiệm Trần là vụ án này các anh không có cách nào tham dự?

Trần Kinh gật đầu nói:

- Đúng vậy, công việc của ban cải cách chúng tôi là nhằm vào toàn quốc, không thể vì một vụ án cụ thể của một tổ công tác mà đi giải quyết, chúng tôi chỉ có mấy chục người, nếu như những vụ án này chúng tôi đều phải đi giải quyết, thì chúng tôi làm sao đủ người?

- Không được, mấy vụ án này các anh bắt buộc phải tham dự, lãnh đạo Quân uỷ, rất coi trọng việc này, nói thật tài liệu của tôi cũng là từ trên chuyến xuống đấy, lãnh đạo bên trên đã hạ lệnh xuống, trong vòng ba tháng bắt buộc phải làm rõ tình hình, áp lực của chúng tôi rất lớn.

Thu Nhược Hàn có chút ngang nguợc nói.

Trần Kinh dùng tay vỗ vỗ đầu nói:

- Thượng tá Thu, lời của tôi đã đủ rõ ràng, tôi phối hợp các vị làm việc được, tôi có thể để đồng chí của Lĩnh Nam phối hợp các vị, nhưng phòng Chỉnh đốn tác phong chúng tôi sẽ không đi phụ trách cụ thể việc này.

Trừ phi cô có thể đưa ra nhiều hơn nữa bằng chứng các cấp địa phương và xí nghiệp bất chính, nếu không chúng tôi sẽ không thể phái tổ công tác.

- Anh…sao anh có thể nói như vậy? Bây giờ chúng ta đang nhấn mạnh hợp tác, anh…anh không thể không phối hợp làm việc!

Thu Nhược Hàn vội la lên.

Trần Kinh chỉ cảm thấy chóng mặt.

Đây đều là chuyện gì vậy? Sao bộ phận Ủy ban kỷ luật quân đội nghiêm túc như vậy lại để một phụ nữ chủ nhiệm không nói đạo lý đến làm việc thế này.

Hơn nữa trên người phụ nữ này có loại dáng vẻ kiêu ngạo khiến Trần Kinh cảm thấy đặc biệt không thoải mái.

Trần Kinh còn nhớ lần trước bởi vì vấn đề của xí nghiệp sắt thép, Trần Kinh tìm cô ta nói chuyện về xí nghiệp vi phạm quy định, khi đó Thu Nhược Hàn rất là giỏi, mở miệng là quân đội không cùng một địa phương, mở miệng là quân đội có tính đặc thù.

Đối với việc Trần Kinh đề xuất yêu cầu hợp tác, cô ta hoàn toàn không thèm để ý.

Hôm nay thì hay rồi, cô ta gặp phải khó khăn tìm đến mình, mình có nhất định phải phối hợp?

Trần Kinh nói rất chân thực, đích xác vụ án này là vụ án của Lĩnh Nam, phòng Chỉnh đốn tác phong của địa phương hoàn toàn có thể đi xử lý điều tra, sau đó lãnh đạo cấp tỉnh có thể giải quyết vấn đề. Bản thân chẳng có lý do gì để tham gia.

Vừa nghĩ đến đây, Trần Kinh không nói gì nữa, dứt khoát đứng dậy, một tay nhấc cặp xách lên nói:

- Chủ nhiệm Thu, thái độ của tôi đã đủ rõ ràng, hy vọng cô có thể hiểu.

- Được rồi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, lúc đầu nói là nửa tiếng, giờ đã sắp hết một tiếng rồi, tôi phải lập tức về chủ trì cuộc họp, hôm nay chúng ta kết thúc ở đây đi!

Thu Nhược Hàn đột nhiên từ trên ghế đứng dậy, bộ dạng như muốn nổi đóa lên.

Trần Kinh cũng không để ý đến cô ta, quay người bước đi.

Từ đại lầu 81 đi ra Trần Kinh thấy thoải mái trong người.

Nơi này Trần Kinh cũng không muốn đến nữa, thật sự phẫn nộ, một cô thượng tá nhỏ cũng vô cùng kinh khủng.

Trần Kinh nghĩ lại, về mảng quân đội này mình cũng còn nông cạn a…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Sách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook