Chương 1146: Nghiêm khắc ý kiến!
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
31/07/2018
Phó chủ tịch thành phố, Liễu Tân Lâm bỗng nhiên nhận được tin, nói Bí thư Trần sắp xếp anh ta cùng đi thị sát.
Anh ta vô cùng kinh ngạc, sau một hồi luống cuống tay chân, liền cảm thấy bất an.
Làm một Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố, Liễu Tân Lâm rất khó có cơ hội tham gia vào việc quyết sách trọng tâm của thành phố, Phó chủ tịch thành phố Kinh Giang tổng cộng có chín người, ngoại trừ Phó chủ tịch thường trực thành phố Lưu Đức Tài ra, cũng chỉ có Phó chủ tịch thành phố Dương Khiết, người tham gia công tác phân công quản lý xây dựng đô thị mới có thể gặp được Bí thư.
Còn các Phó chủ tịch thành phố khác, quanh năm suốt tháng cũng không được thấy mặt Bí thư một lần.
Tình hình của Liễu Tân Lâm về cơ bản chính là như vậy, từ khi Trần Kinh đến Kinh Giang nhận chức tới nay, chỉ e ngoại trừ lúc nghênh đón Trần Kinh, bắt tay Trần Kinh, và những lúc nghe Trần Kinh phát biểu trên đại hội ra, anh ta chưa bao giờ cùng Trần Kinh nói chuyện câu nào.
Đối với tình cảnh như vậy, Liễu Tân Lâm cũng có chút oán giận.
Làm cán bộ xuống cơ sở phụ trách Ủy ban Cải cách và phát triển, Liễu Tân Lâm tràn đầy ý chí chiến đấu đến Kinh Giang, chuẩn bị làm một trận lớn.
Nhưng tới nơi rồi, anh ta mới phát hiện, lý tưởng thì quá đẹp nhưng sự thật vẫn là trọng yếu.
Mặc dù đang làm về công tác phân công quản lý, Từ Binh kêu anh ta làm công tác phân công quản lý xí nghiệp công nghiệp. Nhưng xí nghiệp công nghiệp của Kinh Giang, anh ta quản không nổi. Xí nghiệp gặp phải khó khăn, tìm anh ta, anh ta cũng không giải quyết được.
Xí nghiệp gặp vấn đề, anh ta càng không có cách để quyết sách chế tài hoặc là trừng trị.
Xí nghiệp công nghiệp Kinh Giang, gặp một chút vấn đề, người ta đều trực tiếp tìm Bí thư hoặc là Chủ tịch thành phố, tác dụng của anh ta chính là làm cảnh, làm kẻ bề dưới thật khó, chính là làm Bồ tát cứu khổ cứu nạn. Khi công việc ổn thỏa nhất, không thể khua tay múa chân, bởi vì làm như vậy cũng không có tác dụng gì, Liễu Tân Lâm cứ như vậy mà sống qua hai năm ở Kinh Giang.
Hai năm tầm thường vô vị, làm được chút công lao, tất cả đều là lãnh đạo hưởng, chuyện xấu bại lộ ra, người bị phê bình luôn là anh ta.
Bởi vì trong lòng oán giận, ngày hôm qua anh ta bỗng nhiên nhận được thông báo của Thành ủy, nói Bí thư yêu cầu lấy ý kiến phê bình từ mọi người.
Anh ta nhận được thông báo, trong lòng liền sợ hãi, buổi tối về ăn cơm, trong lòng anh ta cứ đắn đo mãi chuyện này.
Vừa về nhà, bà xã trong nhà đã cùng anh ta chia sẻ công việc, bà xã anh ta cũng làm xí nghiệp, bình thường bên ngoài quan hệ khá tốt.
Trong vấn đề công tác của Liễu Tân Lâm, cô thường hỗ trợ, gợi ý một chút.
Ngày hôm qua khi về nhà, bà xã nói muốn chuẩn bị quà, kêu Liễu Tân Lâm bất kể thế nào cũng phải đi tạo mối quan hệ với Bí thư Trần. Còn nói trước kia lão Dương cũng là cán bộ xuống cơ sở phụ trách Ủy ban Cải cách và phát triển thành phố Hành Thủy, người ta chính là nhờ quan hệ tốt với Bí thư, đến nhà Bí thư thăm hỏi, hiện tại đã được đề bạt vào làm Ủy viên thường vụ rồi đó.
Liễu Tân Lâm nhíu mày, nói vô dụng thôi, Bí thư Trần không thể so sánh với lãnh đạo thành phố Hành Thủy, Bí thư Trần không thiếu tiền đâu.
Anh ta vừa ngang bướng, bà xã liền nổi giận.
Nói anh ta là đồ gỗ mục, không nhìn xem bây giờ là niên đại nào rồi, ở Kinh Giang công tác vài năm cũng không học hỏi được gì, mấy năm nay, công tác không phải nói ai có năng lực mạnh hơn ai.
Xã hội bây giờ người có năng lực đâu thiếu gì? Lãnh đạo Chính phủ Thành ủy thành phố Kinh Giang có ai là không có hậu thuẫn chứ?
Nếu cứ giữ thái độ như Liễu Tân Lâm hiện giờ, đến ba, năm năm nữa vẫn dậm chân tại chỗ mà thôi, anh muốn kiêu ngạo với lãnh đạo gì chứ? Bực bội với lãnh đạo, lãnh đạo liền lạnh nhạt anh, lãnh đạo cũng không nói xấu về anh, cứ như vậy gạt anh sang một bên, anh chịu được không.
Loại tình huống này anh lại không thể vượt cấp mà phản ánh vấn đề được.
Bởi vì lãnh đạo phía trên, người ta cũng không phải rảnh rỗi gì, anh vượt cấp phản ánh vấn đề với lãnh đạo, người ta sẽ nghĩ anh chắc là có vấn đề? Lãnh đạo của anh không trực tiếp nói xấu anh, cấp dưới như anh lại đi vạch trần lãnh đạo, có phải nhân phẩm của anh có vấn đề hay không?
Mấy năm nay, trong thể chế, một khi bị cho là nhân phẩm có vấn đề, có lãnh đạo nào dám dùng anh chứ?
Những lời này Liễu Tân Lâm tất nhiên hiểu được, trong nhà mỗi ngày đều nghe vợ lải nhải, hai lỗ tai cảm tưởng sắp ong cả lên rồi.
Hơn nữa, ngày hôm qua tâm tình của anh ta cũng không tốt, bà xã cũng tức giận, cơn bực tức của anh ta càng lớn.
Cơm chiều anh ta cũng không an, liền nhốt mình trong thư phòng.
Anh ta quyết định chắc chắn, liền nghĩ, Trần Kinh không phải muốn người khác cho ý kiến phê bình sao. Mình sao phải ra vẻ đáng thương kia chứ? Bản thân hừng hực nhiệt huyết đến Kinh Giang đã nhiều năm, số hành trang này không lẽ còn chưa đủ?
Hơn nữa mình là cán bộ Tỉnh quản, lại không phạm sai lầm, Trần Kinh chẳng thù chẳng hận gì mình, hắn dám miễn chức mình sao? Cùng lắm thì làm khó dễ mình thôi chứ gì.
Hiện tại anh ta vốn là bị trói buộc, vậy còn sợ cái gì?
Cho nên anh ta một mình ngồi trong phòng, viết một bản ý kiến.
Trong lúc này, anh ta phát huy hết sở trường của mình, đem hết oán khí của mấy năm làm công tác phân công quản lý xí nghiệp công nghiệp viết hết ra.
Phê bình Trần Kinh hành động không có kết quả, hành động chậm chạp, về phần khuyết điểm của Trần Kinh trong việc kết nối với các đồng chí, đây cũng không phải là tin đồn vô căn cứ.
Trần Kinh đến Kinh Giang được mấy tháng, Liễu Tân Lâm cho tới bây giờ cũng chưa từng tiếp xúc với hắn, một câu cũng chưa cùng nói qua, đây không phải thiếu kết nói thì là gì?
Tính của Liễu Tân Lâm vô cùng nóng nảy, viết xong cũng không e dè gì, liền đưa cho thư ký đem tới Thành ủy, sau đó gục đầu ngủ một giấc.
Đến ngày hôm sau, tỉnh ngủ rồi, vừa đi làm đã nhìn thấy một đám người, dáng vẻ khẩn trương, anh ta liền có chút hối hận.
Vừa làm việc trong phòng, anh ta vừa sợ hãi, luôn nghi thần nghi quỷ, mà lúc này, anh ta nhận được thông báo cùng Bí thư Trần đi thị sát, anh ta có thể không hoảng hốt hay sao?
Anh ta kêu lái xe lái tới Thành ủy.
Xuống xe liền thấy Trần Kinh đang phê bình người khác, nói là có quá nhiều người đi cùng hắn tới xem công tác xây dựng lại nhà máy Toàn Thắng, giống như Hoàn đế tuần vậy.
Trần Kinh vừa phê bình một trận, mười mấy người liền ỉu xìu bỏ đi.Trong lòng Liễu Tân Lâm chột dạ, cứng đầu tiến lên, không nghĩ đến Trần Kinh vươn tay ra nói:
-Là Phó chủ tịch Liễu phải không? Nhân tài của Ủy ban Cải cách và phát triển đây mà, tình hình của anh, tôi cũng đã biết. Như vậy đi, cũng ta đi chung một xe, trên đường chúng ta cùng nhau bàn chuyện doanh nghiệp nhà nước.
Cứ như vậy, Liễu Tân Lâm và Trần Kinh ngồi chung một xe đến nhà máy Toàn Thắng.
Trên đường, Trần Kinh kiên nhẫn hỏi han Liễu Tân Lâm về tình hình doanh nghiệp nhà nước ở Kinh Giang, trao đổi với Liễu Tân Lâm về vấn đề đường ra của doanh nghiệp nhà nước.
Liễu Tân Lâm bước chân vào giới chính trị nhiều năm như vậy, đã gặp qua nhiều chuyện lớn nhỏ, nhưng hôm nay quả thực không thể không khẩn trương.
Nhất là ngồi bên cạnh Trần Kinh, Trần Kinh càng ưu ái, càng thoải mái, anh ta càng khẩn trương, cảm thấy áp lực trong lòng rất lớn.
Cuối cùng, anh ta thật sự không chịu nổi áp lực, tùy tiện nói:
-Bí thư, thư ý kiến ngày hôm kia của tôi, thái độ của tôi quá cực đoan rồi! Anh…
Trần Kinh nhíu mày nói:
-Sao vậy? Anh cho là tôi đang trả đũa sao? Anh dám đưa ra ý kiến phê bình, chứng tỏ anh có cách nhìn độc đáo đối với việc cải cách doanh nghiệp nhà nước của chúng ta, đây chính là điều hiện nay chúng ta đang cần đấy!
Trần Kinh dừng một chút nói:
-Hiện tại Kinh Giang thiếu gì cán bộ? Tôi thấy chỉ thiếu người dám nói thật, dám làm mà thôi. Lão Liễu, hôm nay tôi nói thẳng với anh, nếu tôi giao công tác doanh nghiệp nhà nước cho anh, anh có lòng tin làm tốt công việc này hay không?
Liễu Tân Lâm cả kinh, lòng lo lắng, một lát sau anh ta nói:
-Bí thư, tôi thấy thế này. Hiện nay xí nghiệp của chúng ta có thể phân thành hai loại, một là giống nhà máy động cơ đốt trong. Những doanh nghiệp này tôi có hiểu, có trung tâm kỹ thuật. Động cơ đốt trong của chúng ta hiện tại dẫn đầu cả nước. Năm trước chúng ta còn đến tham gia triển lãm tại Châu Âu và Mỹ, còn lấy được giải thưởng máy móc Frankfurt.
Vấn đề hiện tại chính là giá cả của chúng ta quá cao, cho nên không có đơn đặt hàng.
Vấn đề giá cả tôi cho rằng có hai nguyên nhân. Một là trình độ hiện đại hóa công nghiệp hóa của chúng ta không đủ, chúng ta chưa tỉ mỉ nghiên cứu công tác. Nguyên nhân quan trọng nhất chính là chúng ta không có quy mô hóa sản xuất. Những khó khăn này có thể vượt qua, cho nên tôi cho rằng nhà máy động cơ đốt trong rất có tiền đồ, chúng ta có thể đẩy mạnh đầu tư.
Một loại khác chính là xưởng đóng tàu của chúng ta. Nhà máy này không có nhiều trung tâm kỹ thuật, các phương diện kỹ thuật lạc hậu. Như vậy nhà máy chúng ta phải nghĩ cách tiến hành cải cách hình thức đầu tư cổ phần hóa, tiến hành kinh doanh tư bảm, thay đổi ý tưởng kinh doanh. Chúng ta không cần vì vấn đề thất thoát ngân sách khi doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ mà lo được lo mất, nên đặt gánh nặng này xuống…
Trần Kinh lẳng lặng nghe Liễu Tân Lâm nói, trầm ngâm không nói.
Liễu Tân Lâm nói một hồi, Trần Kinh vẫn như trước, không tỏ thái độ gì, trong lòng anh ta lại bắt đầu bất an.
Khi ở Ủy ban Cải cách và phát triển, lão lãnh đạo từng bảo với anh ta, vấn đề của anh ta chính là quá thẳng thắn, chính là quá trực tiếp.
Mấy năm nay, Liễu Tân Lâm ở Kinh Giang liên tục gặp phải khó khăn, chịu nhiều thiệt thòi như vậy, trong hội nghị nội bộ Chính phủ Thành phố, Liễu Tân Lâm hơi chút lại có một lý luận mới, biện pháp mới. Có đôi khi khiến cho Chủ tịch Từ và Phó chủ tịch Lưu khó chịu.
Không hiểu rõ ý đồ của lãnh đạo mà nêu ý kiến, điều này nhiều khi sẽ ảnh hưởng đến ý đồ của lãnh đạo.
Cấp dưới cản trở việc quán triệt ý đồ của lãnh đạo, cấp dưới như vậy, có lãnh đạo nào có thể thích chứ?
Liễu Tân Lâm còn nhớ một lần lão lãnh đạo Ủy ban Cải cách và phát triển xuống cơ sở thị sát, Phó chủ tịch Lưu cùng ông ấy đi dạo.
Lão lãnh đạo hỏi Phó chủ tịch Lưu, tình hình của Liễu Tân Lâm.
Phó Chủ tịch Lưu không có lựa chọn này khác, trả lời:
-Đồng chí Tân Lâm bằng cấp cao, rất bản lĩnh, có quan niệm rất mới, tư tưởng mới. Những tháng ngày sau này, anh ấy ở Kinh Giang sẽ có rất nhiều cơ hội bộc lộ tài hoa.
Lúc ấy, Liễu Tân Lâm nghe nói vậy, trong lòng rất vui.
Nhưng sau đó, nói chuyện riêng cùng lão lãnh đạo, lão lãnh đạo liền phê bình anh ta, chất vấn anh ta có phải không biết giữ mồm giữ miệng hay không, danh tiếng lớn rồi.
Lúc ấy, Liễu Tân Lâm giật mình, ngạc nhiên, sau này anh ta cẩn thận suy xét mới hiểu được ý tứ sâu xa của Lưu Đức Tài.
Những lời này của Lưu Đức Tài rõ ràng muốn nói suy nghĩ và quan niệm mới của Liễu Tân Lâm không thích ứng được với tình hình hiện tại của Kinh Giang, hiện tại Kinh Giang không cần những thứ mới mẻ này, tương lai mới cần.
Cho nên, cơ hội để Liễu Tân Lâm bộc lộ tài năng không phải hiện tại mà là tương lai, trong đó ông ta không phải dùng một từ mấu chốt “những tháng ngày sau này” để nói đó sao?
Những tháng ngày sau này là có ý gì? Chính là hiện tại không được, vẫn phải đợi sau này!
Trong khi Liễu Tân Lâm còn đang suy nghĩ lung tung, xe đã đến nhà máy Toàn Thắng rồi.
Bên ngoài rất phô trương, hai bên đường cờ hoa rực rỡ, băng rôn khẩu hiệu năm sáu cái, trên đó đều viết “Hoan nghênh Bí thư đến kiểm tra công tác”, “Hoan nghênh lãnh đạo Thành ủy đến thị sát”..v.v..
Mà lãnh đạo từ cấp trưởng phòng trở lên của nhà máy Toàn Thắng toàn bộ đều mặc Âu phục đứng thẳng tắp, xếp thành một hàng nghênh đón Trần Kinh.
Liễu Tân Lâm tự mình đẩy cửa xe, đang định xuống lại nghe Trần Kinh hừ một tiếng:
-Xem ra Tân Lâm, anh nói rất đúng, động tác của tôi thật chậm chạp rồi. Bầu không khí của doanh nghiệp nhà nước của chúng ta nếu không trị một trận, chúng ta còn phải ăn trái đắng, dân chúng còn phải ăn trái đắng.
Tay của Liễu Tân Lâm liền dừng lại, không dám mở cửa ra.
Chờ anh ta kịp phản ứng, liền phát hiện Trần Kinh đã sớm xuống xe, anh ta chấn động, vội xuống xe, đóng cửa theo sát phía sau Trần Kinh, tim đập càng lúc càng nhanh
Anh ta vô cùng kinh ngạc, sau một hồi luống cuống tay chân, liền cảm thấy bất an.
Làm một Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố, Liễu Tân Lâm rất khó có cơ hội tham gia vào việc quyết sách trọng tâm của thành phố, Phó chủ tịch thành phố Kinh Giang tổng cộng có chín người, ngoại trừ Phó chủ tịch thường trực thành phố Lưu Đức Tài ra, cũng chỉ có Phó chủ tịch thành phố Dương Khiết, người tham gia công tác phân công quản lý xây dựng đô thị mới có thể gặp được Bí thư.
Còn các Phó chủ tịch thành phố khác, quanh năm suốt tháng cũng không được thấy mặt Bí thư một lần.
Tình hình của Liễu Tân Lâm về cơ bản chính là như vậy, từ khi Trần Kinh đến Kinh Giang nhận chức tới nay, chỉ e ngoại trừ lúc nghênh đón Trần Kinh, bắt tay Trần Kinh, và những lúc nghe Trần Kinh phát biểu trên đại hội ra, anh ta chưa bao giờ cùng Trần Kinh nói chuyện câu nào.
Đối với tình cảnh như vậy, Liễu Tân Lâm cũng có chút oán giận.
Làm cán bộ xuống cơ sở phụ trách Ủy ban Cải cách và phát triển, Liễu Tân Lâm tràn đầy ý chí chiến đấu đến Kinh Giang, chuẩn bị làm một trận lớn.
Nhưng tới nơi rồi, anh ta mới phát hiện, lý tưởng thì quá đẹp nhưng sự thật vẫn là trọng yếu.
Mặc dù đang làm về công tác phân công quản lý, Từ Binh kêu anh ta làm công tác phân công quản lý xí nghiệp công nghiệp. Nhưng xí nghiệp công nghiệp của Kinh Giang, anh ta quản không nổi. Xí nghiệp gặp phải khó khăn, tìm anh ta, anh ta cũng không giải quyết được.
Xí nghiệp gặp vấn đề, anh ta càng không có cách để quyết sách chế tài hoặc là trừng trị.
Xí nghiệp công nghiệp Kinh Giang, gặp một chút vấn đề, người ta đều trực tiếp tìm Bí thư hoặc là Chủ tịch thành phố, tác dụng của anh ta chính là làm cảnh, làm kẻ bề dưới thật khó, chính là làm Bồ tát cứu khổ cứu nạn. Khi công việc ổn thỏa nhất, không thể khua tay múa chân, bởi vì làm như vậy cũng không có tác dụng gì, Liễu Tân Lâm cứ như vậy mà sống qua hai năm ở Kinh Giang.
Hai năm tầm thường vô vị, làm được chút công lao, tất cả đều là lãnh đạo hưởng, chuyện xấu bại lộ ra, người bị phê bình luôn là anh ta.
Bởi vì trong lòng oán giận, ngày hôm qua anh ta bỗng nhiên nhận được thông báo của Thành ủy, nói Bí thư yêu cầu lấy ý kiến phê bình từ mọi người.
Anh ta nhận được thông báo, trong lòng liền sợ hãi, buổi tối về ăn cơm, trong lòng anh ta cứ đắn đo mãi chuyện này.
Vừa về nhà, bà xã trong nhà đã cùng anh ta chia sẻ công việc, bà xã anh ta cũng làm xí nghiệp, bình thường bên ngoài quan hệ khá tốt.
Trong vấn đề công tác của Liễu Tân Lâm, cô thường hỗ trợ, gợi ý một chút.
Ngày hôm qua khi về nhà, bà xã nói muốn chuẩn bị quà, kêu Liễu Tân Lâm bất kể thế nào cũng phải đi tạo mối quan hệ với Bí thư Trần. Còn nói trước kia lão Dương cũng là cán bộ xuống cơ sở phụ trách Ủy ban Cải cách và phát triển thành phố Hành Thủy, người ta chính là nhờ quan hệ tốt với Bí thư, đến nhà Bí thư thăm hỏi, hiện tại đã được đề bạt vào làm Ủy viên thường vụ rồi đó.
Liễu Tân Lâm nhíu mày, nói vô dụng thôi, Bí thư Trần không thể so sánh với lãnh đạo thành phố Hành Thủy, Bí thư Trần không thiếu tiền đâu.
Anh ta vừa ngang bướng, bà xã liền nổi giận.
Nói anh ta là đồ gỗ mục, không nhìn xem bây giờ là niên đại nào rồi, ở Kinh Giang công tác vài năm cũng không học hỏi được gì, mấy năm nay, công tác không phải nói ai có năng lực mạnh hơn ai.
Xã hội bây giờ người có năng lực đâu thiếu gì? Lãnh đạo Chính phủ Thành ủy thành phố Kinh Giang có ai là không có hậu thuẫn chứ?
Nếu cứ giữ thái độ như Liễu Tân Lâm hiện giờ, đến ba, năm năm nữa vẫn dậm chân tại chỗ mà thôi, anh muốn kiêu ngạo với lãnh đạo gì chứ? Bực bội với lãnh đạo, lãnh đạo liền lạnh nhạt anh, lãnh đạo cũng không nói xấu về anh, cứ như vậy gạt anh sang một bên, anh chịu được không.
Loại tình huống này anh lại không thể vượt cấp mà phản ánh vấn đề được.
Bởi vì lãnh đạo phía trên, người ta cũng không phải rảnh rỗi gì, anh vượt cấp phản ánh vấn đề với lãnh đạo, người ta sẽ nghĩ anh chắc là có vấn đề? Lãnh đạo của anh không trực tiếp nói xấu anh, cấp dưới như anh lại đi vạch trần lãnh đạo, có phải nhân phẩm của anh có vấn đề hay không?
Mấy năm nay, trong thể chế, một khi bị cho là nhân phẩm có vấn đề, có lãnh đạo nào dám dùng anh chứ?
Những lời này Liễu Tân Lâm tất nhiên hiểu được, trong nhà mỗi ngày đều nghe vợ lải nhải, hai lỗ tai cảm tưởng sắp ong cả lên rồi.
Hơn nữa, ngày hôm qua tâm tình của anh ta cũng không tốt, bà xã cũng tức giận, cơn bực tức của anh ta càng lớn.
Cơm chiều anh ta cũng không an, liền nhốt mình trong thư phòng.
Anh ta quyết định chắc chắn, liền nghĩ, Trần Kinh không phải muốn người khác cho ý kiến phê bình sao. Mình sao phải ra vẻ đáng thương kia chứ? Bản thân hừng hực nhiệt huyết đến Kinh Giang đã nhiều năm, số hành trang này không lẽ còn chưa đủ?
Hơn nữa mình là cán bộ Tỉnh quản, lại không phạm sai lầm, Trần Kinh chẳng thù chẳng hận gì mình, hắn dám miễn chức mình sao? Cùng lắm thì làm khó dễ mình thôi chứ gì.
Hiện tại anh ta vốn là bị trói buộc, vậy còn sợ cái gì?
Cho nên anh ta một mình ngồi trong phòng, viết một bản ý kiến.
Trong lúc này, anh ta phát huy hết sở trường của mình, đem hết oán khí của mấy năm làm công tác phân công quản lý xí nghiệp công nghiệp viết hết ra.
Phê bình Trần Kinh hành động không có kết quả, hành động chậm chạp, về phần khuyết điểm của Trần Kinh trong việc kết nối với các đồng chí, đây cũng không phải là tin đồn vô căn cứ.
Trần Kinh đến Kinh Giang được mấy tháng, Liễu Tân Lâm cho tới bây giờ cũng chưa từng tiếp xúc với hắn, một câu cũng chưa cùng nói qua, đây không phải thiếu kết nói thì là gì?
Tính của Liễu Tân Lâm vô cùng nóng nảy, viết xong cũng không e dè gì, liền đưa cho thư ký đem tới Thành ủy, sau đó gục đầu ngủ một giấc.
Đến ngày hôm sau, tỉnh ngủ rồi, vừa đi làm đã nhìn thấy một đám người, dáng vẻ khẩn trương, anh ta liền có chút hối hận.
Vừa làm việc trong phòng, anh ta vừa sợ hãi, luôn nghi thần nghi quỷ, mà lúc này, anh ta nhận được thông báo cùng Bí thư Trần đi thị sát, anh ta có thể không hoảng hốt hay sao?
Anh ta kêu lái xe lái tới Thành ủy.
Xuống xe liền thấy Trần Kinh đang phê bình người khác, nói là có quá nhiều người đi cùng hắn tới xem công tác xây dựng lại nhà máy Toàn Thắng, giống như Hoàn đế tuần vậy.
Trần Kinh vừa phê bình một trận, mười mấy người liền ỉu xìu bỏ đi.Trong lòng Liễu Tân Lâm chột dạ, cứng đầu tiến lên, không nghĩ đến Trần Kinh vươn tay ra nói:
-Là Phó chủ tịch Liễu phải không? Nhân tài của Ủy ban Cải cách và phát triển đây mà, tình hình của anh, tôi cũng đã biết. Như vậy đi, cũng ta đi chung một xe, trên đường chúng ta cùng nhau bàn chuyện doanh nghiệp nhà nước.
Cứ như vậy, Liễu Tân Lâm và Trần Kinh ngồi chung một xe đến nhà máy Toàn Thắng.
Trên đường, Trần Kinh kiên nhẫn hỏi han Liễu Tân Lâm về tình hình doanh nghiệp nhà nước ở Kinh Giang, trao đổi với Liễu Tân Lâm về vấn đề đường ra của doanh nghiệp nhà nước.
Liễu Tân Lâm bước chân vào giới chính trị nhiều năm như vậy, đã gặp qua nhiều chuyện lớn nhỏ, nhưng hôm nay quả thực không thể không khẩn trương.
Nhất là ngồi bên cạnh Trần Kinh, Trần Kinh càng ưu ái, càng thoải mái, anh ta càng khẩn trương, cảm thấy áp lực trong lòng rất lớn.
Cuối cùng, anh ta thật sự không chịu nổi áp lực, tùy tiện nói:
-Bí thư, thư ý kiến ngày hôm kia của tôi, thái độ của tôi quá cực đoan rồi! Anh…
Trần Kinh nhíu mày nói:
-Sao vậy? Anh cho là tôi đang trả đũa sao? Anh dám đưa ra ý kiến phê bình, chứng tỏ anh có cách nhìn độc đáo đối với việc cải cách doanh nghiệp nhà nước của chúng ta, đây chính là điều hiện nay chúng ta đang cần đấy!
Trần Kinh dừng một chút nói:
-Hiện tại Kinh Giang thiếu gì cán bộ? Tôi thấy chỉ thiếu người dám nói thật, dám làm mà thôi. Lão Liễu, hôm nay tôi nói thẳng với anh, nếu tôi giao công tác doanh nghiệp nhà nước cho anh, anh có lòng tin làm tốt công việc này hay không?
Liễu Tân Lâm cả kinh, lòng lo lắng, một lát sau anh ta nói:
-Bí thư, tôi thấy thế này. Hiện nay xí nghiệp của chúng ta có thể phân thành hai loại, một là giống nhà máy động cơ đốt trong. Những doanh nghiệp này tôi có hiểu, có trung tâm kỹ thuật. Động cơ đốt trong của chúng ta hiện tại dẫn đầu cả nước. Năm trước chúng ta còn đến tham gia triển lãm tại Châu Âu và Mỹ, còn lấy được giải thưởng máy móc Frankfurt.
Vấn đề hiện tại chính là giá cả của chúng ta quá cao, cho nên không có đơn đặt hàng.
Vấn đề giá cả tôi cho rằng có hai nguyên nhân. Một là trình độ hiện đại hóa công nghiệp hóa của chúng ta không đủ, chúng ta chưa tỉ mỉ nghiên cứu công tác. Nguyên nhân quan trọng nhất chính là chúng ta không có quy mô hóa sản xuất. Những khó khăn này có thể vượt qua, cho nên tôi cho rằng nhà máy động cơ đốt trong rất có tiền đồ, chúng ta có thể đẩy mạnh đầu tư.
Một loại khác chính là xưởng đóng tàu của chúng ta. Nhà máy này không có nhiều trung tâm kỹ thuật, các phương diện kỹ thuật lạc hậu. Như vậy nhà máy chúng ta phải nghĩ cách tiến hành cải cách hình thức đầu tư cổ phần hóa, tiến hành kinh doanh tư bảm, thay đổi ý tưởng kinh doanh. Chúng ta không cần vì vấn đề thất thoát ngân sách khi doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ mà lo được lo mất, nên đặt gánh nặng này xuống…
Trần Kinh lẳng lặng nghe Liễu Tân Lâm nói, trầm ngâm không nói.
Liễu Tân Lâm nói một hồi, Trần Kinh vẫn như trước, không tỏ thái độ gì, trong lòng anh ta lại bắt đầu bất an.
Khi ở Ủy ban Cải cách và phát triển, lão lãnh đạo từng bảo với anh ta, vấn đề của anh ta chính là quá thẳng thắn, chính là quá trực tiếp.
Mấy năm nay, Liễu Tân Lâm ở Kinh Giang liên tục gặp phải khó khăn, chịu nhiều thiệt thòi như vậy, trong hội nghị nội bộ Chính phủ Thành phố, Liễu Tân Lâm hơi chút lại có một lý luận mới, biện pháp mới. Có đôi khi khiến cho Chủ tịch Từ và Phó chủ tịch Lưu khó chịu.
Không hiểu rõ ý đồ của lãnh đạo mà nêu ý kiến, điều này nhiều khi sẽ ảnh hưởng đến ý đồ của lãnh đạo.
Cấp dưới cản trở việc quán triệt ý đồ của lãnh đạo, cấp dưới như vậy, có lãnh đạo nào có thể thích chứ?
Liễu Tân Lâm còn nhớ một lần lão lãnh đạo Ủy ban Cải cách và phát triển xuống cơ sở thị sát, Phó chủ tịch Lưu cùng ông ấy đi dạo.
Lão lãnh đạo hỏi Phó chủ tịch Lưu, tình hình của Liễu Tân Lâm.
Phó Chủ tịch Lưu không có lựa chọn này khác, trả lời:
-Đồng chí Tân Lâm bằng cấp cao, rất bản lĩnh, có quan niệm rất mới, tư tưởng mới. Những tháng ngày sau này, anh ấy ở Kinh Giang sẽ có rất nhiều cơ hội bộc lộ tài hoa.
Lúc ấy, Liễu Tân Lâm nghe nói vậy, trong lòng rất vui.
Nhưng sau đó, nói chuyện riêng cùng lão lãnh đạo, lão lãnh đạo liền phê bình anh ta, chất vấn anh ta có phải không biết giữ mồm giữ miệng hay không, danh tiếng lớn rồi.
Lúc ấy, Liễu Tân Lâm giật mình, ngạc nhiên, sau này anh ta cẩn thận suy xét mới hiểu được ý tứ sâu xa của Lưu Đức Tài.
Những lời này của Lưu Đức Tài rõ ràng muốn nói suy nghĩ và quan niệm mới của Liễu Tân Lâm không thích ứng được với tình hình hiện tại của Kinh Giang, hiện tại Kinh Giang không cần những thứ mới mẻ này, tương lai mới cần.
Cho nên, cơ hội để Liễu Tân Lâm bộc lộ tài năng không phải hiện tại mà là tương lai, trong đó ông ta không phải dùng một từ mấu chốt “những tháng ngày sau này” để nói đó sao?
Những tháng ngày sau này là có ý gì? Chính là hiện tại không được, vẫn phải đợi sau này!
Trong khi Liễu Tân Lâm còn đang suy nghĩ lung tung, xe đã đến nhà máy Toàn Thắng rồi.
Bên ngoài rất phô trương, hai bên đường cờ hoa rực rỡ, băng rôn khẩu hiệu năm sáu cái, trên đó đều viết “Hoan nghênh Bí thư đến kiểm tra công tác”, “Hoan nghênh lãnh đạo Thành ủy đến thị sát”..v.v..
Mà lãnh đạo từ cấp trưởng phòng trở lên của nhà máy Toàn Thắng toàn bộ đều mặc Âu phục đứng thẳng tắp, xếp thành một hàng nghênh đón Trần Kinh.
Liễu Tân Lâm tự mình đẩy cửa xe, đang định xuống lại nghe Trần Kinh hừ một tiếng:
-Xem ra Tân Lâm, anh nói rất đúng, động tác của tôi thật chậm chạp rồi. Bầu không khí của doanh nghiệp nhà nước của chúng ta nếu không trị một trận, chúng ta còn phải ăn trái đắng, dân chúng còn phải ăn trái đắng.
Tay của Liễu Tân Lâm liền dừng lại, không dám mở cửa ra.
Chờ anh ta kịp phản ứng, liền phát hiện Trần Kinh đã sớm xuống xe, anh ta chấn động, vội xuống xe, đóng cửa theo sát phía sau Trần Kinh, tim đập càng lúc càng nhanh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.