Quan Sách

Chương 472: Ngũ Đại Minh vào thành

Tịch Mịch Độc Nam Hoa

06/02/2016

Suối nước nóng bốc hơi ngùn ngụt, bước vào đó giống hệt như bước vào phòng tắm hơi nóng ngột ngạt nhưng lại có cảm giác rất kích thích.

Trần Kinh cởi trần tiến vào trong phòng, chỉ nhìn thấy những làn sương mù mịt, rồi sau đó là vài bóng dáng trắng bóng trần trùng trục.

Trần Kinh nhè nhẹ bước vào trong suối, nước nóng hầm hập, nhiệt độ thì được điều chỉnh rất phù hợp làm cho người ta không những cảm thấy không quá nóng mà còn rất dễ chịu, thoải mái.

Hắn chầm chậm bước gần về phía có người đi lại, đến lúc đủ gần để có thể nhìn rõ được bóng người trong khói mù thì tiếng nói Ngũ Đại Minh vọng lên:

-Có phải Trần Kinh không? Gì mà lén lén lút lút, sao không nói gì vậy?

Trần Kinh khẽ cười, nói:

-Trước đến giờ chưa bao giờ được hưởng thụ loại hình tắm nóng này, nên có chút hơi lạ lẫm!

Ngũ Đại Minh cười lên một tiếng, có một giọng nói quen thuộc khác cũng vọng lên:

-Cậu Trần này cũng hóm hỉnh đáo để nhỉ, ông ấy có ý trêu cậu đấy!

Trần Kinh ngớ ra một lúc, nói:

-Là chủ nhiệm Uông sao? Chào chủ nhiệm Uông!

Trần Kinh từ từ tiến lại gần thấy Ngũ Đại Minh và Uông Minh Phong hai người đang ngồi xổm trong một cái bể nhỏ.

Bao quanh bể là những tấm đá thạch trong suốt bóng loáng, nước trong bể có phần nóng hơn nước phía ngoài.

Cả Ngũ Đại Minh và Uông Minh Phong đều ngồi quay lưng về phía Trần Kinh, sau lưng họ là hai cô gái xinh đẹp đang kì cọ đấm bóp cẩn thận. Hai cô gái trên người chỉ mặc đồ tắm, hai cánh tay và bờ vai trắng muốt lộ trong làn sương mờ ảo càng trở lên hấp dẫn đầy mê hoặc.

-Bước vào đây đi! Kỳ lưng dễ chịu lắm đấy!

Ngũ Đại Minh nói với Trần Kinh .

Trần Kinh bước vào trong bể, lập tức từ phía ngoài một cô gái uyển chuyển lại gần, cô gái tuổi không lớn lắm, dáng người cao cao, bước nhảy vào trong bể làm gợn sóng những cánh hoa trong bể, sau đó liền nở một nụ cười hiền dịu.

Bàn tay cô bé rất mềm mại, trong lúc kỳ lưng cho Trần Kinh, không biết là vô tình hay cố ý mà những chỗ mềm mại trơn trượt trên người cô, những chỗ mà Trần Kinh không ngờ đến luôn chà nhẹ vào người hắn. Cảm giác ấy như đi sâu vào trong xương cốt, làm cho phần cơ bụng phía dưới của Trần Kinh trong chốc lát đã nóng rực lên.

Lâu lắm rồi Trần Kinh không dính dáng đến phụ nữ rồi.

Phương Uyển Kỳ tính cách tuy thoải mái, dứt khoát, khi ở cùng Trần Kinh cũng luôn đụng chạm vào cơ thể hắn.

Nhưng, cô ta có nguyên tắc rất vững vàng, những chỗ nhạy cảm cô ta không bao giờ vượt quá giới hạn cho phép.

Ở cùng một cô gái trẻ trung, hai người trần truồng trong nước dưới làn sương mù ẩn hiện như ngày hôm nay, Trần Kinh dường như không thể cưỡng lại cái cảm giác đầy mê hoặc và cám dỗ ấy.

Cũng may bên cạnh có hai lãnh đạo lớn, Trần Kinh cũng phần nào kiềm chế và kiểm soát được bản thân mình.

Chỉ có hai người Ngũ Đại Minh và Uông Minh Phong thản nhiên ngồi nói chuyện với nhau.

Hai người chuyện trò về Sở Giang, về Đức Cao, với những nội dung mang đầy tính chất đại khái, Trần Kinh cũng không thể nói chen vào câu nào, chỉ có thể lặng lẽ ngồi đó lắng nghe.

Bỗng Ngũ Đại Minh hỏi:

-Trần Kinh, bạn cũ cậu ở cục công an Đức Cao Hồ Lệ được đề bạt Cục trưởng, anh biết chuyện không?

Trần Kinh hơi ngạc nhiên, hỏi:

-Thật vậy sao? Tôi không biết gì về chuyện này cả!

Ngũ Đại Minh cười hì hì nói:

-Sao? Lên tỉnh rồi, tầm mắt cao rồi, không còn để ý đến những việc ở Đức Cao rồi sao?

Trần Kinh ngượng ngùng cười đáp:

-Bí thư, ngài đúng là nghĩ oan cho tôi quá! Tôi lên tỉnh mà có biết gì đâu, kinh nghiệm làm việc thì không có, nhiệm chức quá đột ngột nên áp lực cũng lớn, cảm thấy năng lực của mình không đủ!



Ngũ Đại Minh cười ha hả, Uông Minh Phong ngồi bên nói:

-Anh mà cũng có lúc không đủ năng lực? Tuổi trẻ, tài cao, năng lực dồi dào, sau này trước mặt ta và Bí thư Ngũ đây không cần nói những lời này đâu!

Uông Minh Phong vừa nói vừa đưa tay ra sau vẫy vẫy ra hiệu:

-Được rồi, kỳ lưng cũng tạm tạm rồi, để ta ngâm mình một lát!

Cô gái phía sau ông ta từ từ đứng dậy, hai cặp đùi trắng nõn nà lộ dần ra khỏi mặt nước, dính theo vài cánh hoa trên đó. Cô gái từ từ bước ra khỏi bể, rồi biến mất trong làn sương mở mịt.

Ngũ Đại Minh cũng ra hiệu cho cô gái phía sau ông ta rời đi, Trần Kinh cũng định làm theo thì bị Ngũ Đại Minh giữ tay lại, nói:

-Cậu vội gì? Kỳ thêm chút nữa, bọn ta phải một lúc nữa mới đi cơ!

Trần Kinh bối rối, đành phải từ bỏ ý định trong đầu đó đi.

Cô gái phía sau dường như ít khi gặp vị khách nào cao to, anh tuấn như Trần Kinh, cô ra sức kỳ ở phía sau, đôi bàn tay mềm mại trơn tru ra sức cọ sát làm Trần Kinh có cảm giác như xuyên qua cả lớp da thịt dày kia vào đến tận xương tủy, cảm giác tê dại vừa đau đau vừa dễ chịu ấy làm cho Trần Kinh như muốn phát ra tiếng những tiếng rên rỉ.

Uông Minh Phong và Ngũ Đại Minh thì nằm ngay bên cạnh, chỉ lộ lên phần đầu ra khỏi mặt nước.

-Bí thư, Hồ Lệ hiện giờ đã chính thức nhận chức chưa vậy?

Trần Kinh hỏi Ngũ Đại Minh.

Ngũ Đại Minh đáp:

-Cục trưởng cục Công an kiêm Chính ủy lực lượng cảnh sát vũ trang, đây có thể coi là thử thách hoàn toàn mới đối với anh ta!

Trần Kinh trong lòng thoải mái hơn, Ngũ Đại Minh điều hành ở Đức Cao bao năm nay rồi, có thể thấy ông ta càng ngày càng nắm chắc tình hình cục diện của Đức Cao trong tay.

Lần điều chỉnh Cục công an của Ngũ Đại Minh lần này có thể nói lên một điều rằng ông ta đã hoàn toàn nắm quyền trong việc điều hành lãnh đạo Đức Cao.

Uông Minh Phong bỗng nói xen vào:

-Trần Kinh này! Cậu và chủ nhiệm phòng giám sát Đơn Kiến Hoa trước đây quen nhau?

Trần Kinh ngớ ra một lúc, nói:

-Trước đây tôi có gặp qua Chủ nhiệm Đơn một lần, lúc đó tôi còn ở Lễ Hà cơ! Không phải gần lắm nhưng đến giờ cũng quen hơn một chút, có chuyện gì vậy?

Uông Minh Phong lắc lắc đầu, nói:

-Không có gì, mọi chuyện dù sao cũng đã qua rồi!

Trần Kinh trong lòng nghiêm nghị hẳn, đúng như hắn đã nghĩ, vấn đề của Đơn Kiến Hoa quả nhiên có liên quan đến thế thăng bằng và sự đối đầu cấp cao nào đó.

Có lẽ ngay từ khi bắt đầu điều tra về vụ Đơn Kiến Hoa, Uông Minh Phong đã có lập trường rõ ràng rồi, nhưng giờ ông ta không nói thì Trần Kinh cũng không biết có phải cách giải quyết của mình đã đắc tội đến ông ta không.

Hắn nghĩ về câu nói của Biên Kỳ.

Làm việc tại cơ quan không giống với cách làm việc ở dưới cơ sở, chỉ cần một việc nhỏ thôi cũng có thể phát sinh nhiều xích mích về lợi ích, nên cần phải hết sức thận trọng!

Sau khi ngâm mình trong suối nước nóng hơn cả tiếng đồng hồ, ba người ra ngoài mặc quần áo, sau đó dùng cơm trong khách sạn!

Trên bàn ăn, bày ba chai rượu Mao Đài, thức ăn thì toàn là món đậm chất Đức Cao, thanh đạm và toàn thực phẩm xanh, được làm hết sức khéo léo, làm cho người ta chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy rất dễ chịu.

Ba người mỗi người một chai rượu vốn là sự sắp xếp của Ngũ Đại Minh, nhưng Uông Minh Phong nhất quyết chỉ uống một chén, nói ông ta không còn tự do nữa rồi, vì thư kí Sa có thể tìm ông ta bất cứ lúc nào, uống nhiều ông ta sợ ảnh hưởng đến công việc.

Ngũ Đại Minh nói:

-Tôi không cần biết! Dù sao ba người chúng ta cũng phải uống hết ba chai này, không được để lại!

Ông ta chỉ vào Trần Kinh nói:

-Vậy thì thế này đi, anh uống một chén, số còn lại để Trần Kinh uống giúp anh, anh ta còn trẻ khỏe để anh ta gánh giúp anh chút phiền muộn.



Trần Kinh trong lòng âm thầm đành chịu.

Nhưng trong những hoàn cảnh thế này, hắn không lại cự tuyệt được, trong lòng hắn hiểu rất rõ rằng, đây là cơ hội mà Ngũ Đại Minh cho hắn để thể hiện bản thân, trên bàn rượu mà giúp được ông ta bớt chút phiền muộn thì có việc gì mà ông ta không giúp hắn được chứ.

Trong giới quan trường có nhiều điều nói phải mà không phải, luôn luôn chỉ có thể ngầm hiểu chứ không thể nói ra ngoài.

Đương nhiên, có thể là Ngũ Đại Minh cho Trần Kinh cơ hội chuộc tội với Uông Minh Phong, rốt cục là tội gì thì Trần Kinh cũng mơ màng không rõ, nhưng uống xong bữa rượu này mà có thể hóa giải tất cả những thứ kia thì cũng hoàn toàn đáng để uống!

Uống xong ba lượt, Ngũ Đại Minh nói với Trần Kinh :

-Cậu Trần này, trong công việc anh đừng băn khoăn gì cả, hãy cứ mạnh dạn mà làm, dám nghĩ dám làm! Từ lúc nhận chức cho đến giờ, Thư ký Sa luôn nắm chắc tình hình của công việc giám sát cán bộ và tổ chức.

-Theo như phẩm chất tính cách của Thư ký Sa thì đại loại những công việc kiểu như giám sát tổ chức, giám sát kỷ luật, giám sát hành chính, thì không có gì phải lo ngại hay băn khoăn trong cách thức làm việc cả

-Làm việc gì cũng lưỡng lự nhìn trước ngó sau, nơm nớp lo sợ thì làm sao có thể làm tốt được?

Trần Kinh gật đầu lia lịa, trong lòng vẫn còn chút mơ màng.

Hắn công tác đã bao năm này rồi, đều là công tác ở địa phương, tuy cũng va chạm đến nhiều tranh chấp, đủ loại lợi ích khúc mắc phức tạp.

Nhưng, ở địa phương không lòng vòng luẩn quẩn như trên tỉnh này, có quá nhiều thứ phải lĩnh ngộ, một câu nói, một chỉ thị của lãnh đạo nếu không tiếp thu một cách cẩn thận thì khó có thể hiểu được ngầm ý ở trong đó.

Điều quan trọng hơn nữa là đối với những lãnh đạo cấp cao, tính định hướng trong mỗi lời nói của họ đều rất mơ màng, ý đồ bên ngoài chưa chắc đã phải là ý đồ thực sự của vần đề, ý đồ của lãnh đạo lúc nào cũng luôn được giấu kín khó mà tìm được!

Uông Minh Phong uống xong một chén có ý muốn cáo từ.

Ngũ Đại Minh cũng không giữ ông ta ở lại lâu được, ông cùng Trần Kinh hai người đều đứng dậy tiễn ông ta lên xe, trước khi về, Uông Minh Phong bắt tay Trần Kinh nói:

-Cậu Trần này, giữ liên lạc nhé, giữ vững tác phong công việc như hiện tại, cố gắng làm được nhiều thành tích tốt, gặt hái nhiều thành công!

Ông ta ngập ngừng với vẻ hàm súc một lát rồi nói tiếp:

-Công tác tổ chức của Tỉnh ta vẫn còn phải tiến hành cải cách và phải cải cách một cách toàn diện! Trước mắt tuy điều kiện còn chưa cho phép nhưng xu thế cải cách là xu thế tất yếu.

-Đến lúc đó, tầng lớp cán bộ trẻ các cậu sẽ có cơ hội để thể hiện khả năng và năng lực của mình!Ta thực sự rất kỳ vọng vào biểu hiện của các cậu!

Uông Minh Phong lên xe đi ngay sau đó, Trần Kinh và Ngũ Đại Minh hai người nhìn theo ông ta cho đến khi đi khuất rồi mới trở lại phòng ăn.

Trở vào bàn ăn, Ngũ Đại Minh vẫy vẫy tay nói:

-Rượu không uống được nữa thì thôi không uống nữa vậy! Kêu người dọn tất cả những thứ này đi, chúng ta hãm ấm trà uống, uống rượu hại gan, nhưng cũng không thể không uống, uống trà thì vui vẻ nhẹ nhàng, nhưng không có được mùi vị nóng hổi như uống rượu, dùng để mời khách có phần hơi chút xa lạ, cách biệt!

Rượu và đồ ăn được dọn đi rất nhanh, Trần Kinh chủ động pha trà, mùi hương trà thơm ngào ngạt rất kích thích, Ngũ Đại Minh nâng chén uống một hớp với vẻ rất say đắm, ông ta bất thình lình nói:

-Trần Kinh này, còn rất nhiều thứ mà cậu còn phải học hỏi đấy!

Trần Kinh hơi có chút hoang mang, đặt cốc trà xuống.

Ngũ Đại Minh xua xua tay nói :

-Cứ uống tiếp, cứ uống tiếp đi! Cái gì cũng cần có một quá trình, không vội vã được!

Trần Kinh nói:

-Tôi còn cần Bí thư ngài chỉ dạy nhiều lắm!

Ngũ Đại Minh cười một cách thản nhiên nói:

-Cậu và Chủ nhiệm Đơn phòng giám sát nếu đã quen biết thì nên chú ý giữ liên lạc, mời anh ta ăn bữa cơm!Công việc của cậu và anh ta tuy rằng không giống nhau nhưng đều cần phải kiên quyết tuân theo nguyên tắc ! Một người có tuân theo nguyên tắc hay không, có lập trường vững vàng hay không thể đánh giá vào lời nói mà phải dựa vào hành động cụ thể !

-Vừa gặp phải một chút khó khăn thôi đã lùi bước, có một chút áp lực thôi đã vứt bỏ cả nguyên tắc, như thế thì làm sao đủ khả năng làm công việc giám sát cán bộ đây?

Ngũ Đại Minh chỉ chỉ chén trà nói:

-Đạo làm quan, cũng giống như việc thưởng thức trà, cần phải dùng tâm để cảm nhận mới có thể lãnh ngộ được hết mùi vị của nó, uống trà cần được yên tĩnh, tinh tế tỉ mỉ, đôi khi cậu cần bước chậm lại một chút để suy ngẫm, chỉ có tĩnh tâm mới có thể lĩnh hội thực sự thấu đáo, mới có thể thực sự tiến bộ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Sách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook