Chương 514: Người phụ nữ này là hổ.
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
17/05/2016
Ngồi bên trong xe nhìn ra ngoài, cảm thấy đây giống như một gara lớn.
Trong gara trống trải, dường như chỉ có một chiếc Audi.
Người râu quai nón xuống xe, đi xa tới mức không còn dấu tích. Trần Kinh ngồi trong xe nhìn ra xung quanh tứ phía đều là vách tường tối tăm sâu hoẳm, không nhìn thấy gì khác.
Hoàng cảnh như vậy có chút âm trầm đáng sợ, rất dễ khiến người ta liên tưởng tới mấy tuyệt địa trong phim kịch.
Trần Kinh ngồi trong xe, lẳng lặng chờ đợi, tâm tình không khỏi có chút lo lắng.
Người họ Diệp này cố làm ra vẻ huyền bí, rõ ràng sắp tới sân bay rồi, sao lại vòng tới đây? Nơi này u ám, xung quanh không có cái gì, để mình lại ở một nơi quỷ quái như vậy, anh ta muốn làm gì?
Trần Kinh cảm thấy cảnh tượng trước mặt rất hư ảo.
Hắn liền cảm giác mình giống như đang diễn một bộ phim, hơn nữa không phải bộ phim bình thường, là phim đặc công.
Chỉ có trong phim mới xuất hiện thứ không khí thần bí âm trầm này, mới có cảnh tượng có huyền nghi như vậy.
- Tạch…
Trần Kinh cả kinh, mở cửa xe.
Trần Kinh không nhìn rõ người đi tới, nhưng từ dưới mũi lại ngửi thấy một mùi thơm ngát, không giống mùi của nước hoa, nhưng thứ mùi này chỉ có trên người phụ nữ, là một cô gái?
Ngay lúc Trần Kinh giật mình, người tới đã ngồi xuống.
Cô đưa tay mở cái đèn bên trong xe, quay đầu nhìn Trần Kinh.
Đèn vừa sáng, Trần Kinh cảm thấy hoa mắt, ở lâu trong bóng tối, chợt nhìn thấy ngọn đèn, cảm thấy rất chói mắt.
Nhưng rất nhanh, khi Trần Kinh nhìn rõ người đi tới, hắn lại há miệng, kinh ngạc nói không ra lời.
Quả nhiên là con gái, tóc dài, trông rất dịu dàng, rất tự nhiên xõa từ đầu xuống, che hai bên tai, chỉ lộ ra đôi khuyên tai trong suốt.
Cô gái ăn mặc rất tự nhiên, trên người mặc một cái áo khoác màu vàng nhạt, bên trong là áo lông cừu màu tím.
Áo lông cừu rất bình thường, không có hoa văn gì, nhưng lại rất gây chú ý vào bộ ngực.
Bên dưới mặc quần bò, loại bó sát, quần bó chặt lấy chân, mặc dù ngồi, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy sức hấp dẫn từ đôi chân thon dài.
Trên mặt cô không có dấu vết của son phấn, trang điểm mộc mạc, nhưng gương mặt vẫn rất tinh xảo, xinh đẹp không gì sánh bằng.
Duy nhất một điểm không đẹp, đó là mặt cô gái này rất lạnh, lạnh giống như băng.
Đây là…
Trần Kinh đột nhiên nghĩ tới một cái tên, người phụ nữ này không xa lạ gì, chính là người mình từng nhảy cùng trong hội sở, lúc ấy đã rất chấn động, đây không phải là Diệp Hải Duyên ở bệnh viện Duy Sở sao.
Một bác sĩ rất ưu tú, mà cô còn nổi tiếng xinh đẹp trong Sở Thành, nổi tiếng hơn cả tài y thuật của cô.
Cô xuất thân danh môn, bản thân lại vô cùng xinh đẹp, lai thêm sự nghiệp sáng chói, rất thành công. Ở tỉnh thành, cô là đối tượng theo đuổi của rất nhiều chàng trai trẻ anh tuấn, là người tình trong mộng của rất nhiều đàn ông.
Cô gái nhìn chằm chằm Trần Kinh, sắc mặt không thay đổi gì.
Cô dường như đã quên người tên Trần Kinh này rồi. Ngẫm ra cũng dễ hiểu, ở nơi như Sở Thành, không biết có bao nhiêu đàn ông vây quanh cô, cô sao có thể nhớ Trần Kinh?
Mà Trần Kinh chỉ có một nghi ngờ, đó chính là hắn không bao giờ ngờ, Diệp Hải Duyên lại là người của Cục an ninh quốc gia, hơn nữa là một trưởng phòng, việc này đúng là giấu quá kĩ.
Hai người im lặng, Diệp Hải Duyên hơi nhíu mày nói:
- Kế hoạch có chút thay đổi, bảy giờ sáng mai chúng ta bay tới Lâm Hải, khoảng 9h tới Hongkong.
Như ảo thuật, không biết cô lấy từ đâu ra một xấp hồ sơ rất dày, đưa cho Trần Kinh nói:
- Đêm nay nhiệm vụ của anh là phải xem hết toàn bộ số hồ sơ này, đây là tất cả tài liệu đã được chỉnh lý mới nhất từ sau khi Triệu Đại Lâm trốn đi.
Cô đưa tay nhìn đồng hồ, nói:
- Anh xem tài liệu này xong trong bốn tiếng. Sau đó lúc ba giờ, tôi giới thiệu với anh cách thức làm việc cụ thể của chúng ta ở Hongkong. Còn nữa, anh phải nắm vững quy tắc pháp luật cơ bản của Hongkong…
Diệp Hải Duyên nói rất nhanh, líu lo một hồi, đều là nói Trần Kinh trong thời gian ngắn nhất định phải lập tức nắm được nội dung.
Những nội dung này không được kéo dài, hơn nữa thời gian lại ngắn, từ lúc này tới bảy giờ mai,tính đi tính lại nhiều nhất cũng là sáu tiếng có thể sử dụng, đêm nay đừng mong ngủ.
- Phanh.
Cửa xe đóng, Diệp Hải Duyên biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Trần Kinh lại bị nhốt trong xe, cửa xe bốn bên đều không mở, cửa sổ cũng không kéo xuống, thậm chỉ ngay cả đèn trên đỉnh đầu Trần Kinh cũng không tắt được.
Cái xe này rất cổ quái, rõ ràng chìa khóa trên xe, Trần Kinh lại không có cách gì điều khiển hệ thống điện của chiếc xe theo ý mình.
Hắn hít một hơi thật sâu, bắt đầu nghiêm túc đọc hồ sơ.
Tài liệu viết rất tỉ mỉ, xem những tài liệu này, gần như có thể hoàn toàn hiểu về con người Triệu Đại Lâm kia. Lý lịch của ông ta, đồng nghiệp, tính cách, người nhà và vợ ông ta, còn có tài sản mà khả năng là ông ta tham ô và nhận hối lộ.
Ngoài ra, trước khi Triệu Đại Lâm trốn, hết thảy nhật trình trong hồ sơ đều có ghi chép tỉ mỉ.
Thời gian đó ông ta gặp ai, nói cái gì, nhất là các cuộc gặp mang tính chất cá nhân, ghi chép trong hồ sơ càng tỉ mỉ.
Cuối cùng, trong hồ sơ còn phân tích các nước mà Triệu Đại Lâm có thể sẽ đi qua, căn cấp bậc ưu tiên khác nhau, tên gọi của những nước này đều đánh dấu xác suất khả năng.
Trần Kinh nhìn rất cẩn thận, vốn hắn chưa từng học qua điều tra, cũng chưa từng học văn thư lưu trữ, nhưng hiện tại hắn là trưởng phòng giám sát cán bộ, tiếp xúc với hồ sơ như vậy cũng nhiều.
Đương nhiên, những hồ sơ đó không thể tỉ mỉ bằng hồ sơ này, nhưng hiện nay Trần Kinh đã quen với việc đọc những hồ sơ mà người thường cho rằng rất nhàm chán.
- Hả?
- Hai giờ chiều ngày 17 tháng 4, Triệu Đại Lâm ở quán cá Tam Giang, có người từng thấy ông ta và Trần Đoàn uống trà chiều….
Đoạn văn này khiến Trần Kinh nhíu mày, trong lòng cả kinh. Ngày 19 tháng 4 Triệu Đại Lâm đi Hongkong, mà ngày 17 tháng 4 hẳn là ông ta lấy được giấy chứng nhận xuất cảnh từ tay Triệu Yên Sơn, chính trong ngày này ông ta gặp Trần Đoàn?
Trần Kinh hít sâu một hơi, đoạn văn như vậy không thể phán đoán được Trần Đoàn và Triệu Đaị Lâm nói gì, nhưng Trần Đoàn là một trong số chỉ vài người hắn thấy quen trong tập hồ sơ này. Điều này không khỏi khiến hắn chú ý tin này.
Nhưng liền ngay phía dưới.
- 9h buổi trưa ngày 18 tháng 4, Triệu Đại Lâm gọi điện cho tổng giám đốc tập đoàn Tam Giang, Liêu Triết Du. Ghi âm điện thoại cho thấy, ông ta hẹn Liêu Triết Du đánh bowling, hai người hẹn tối ăn cơm.
- 5h chiều ngày 18 tháng 4, Triệu Đại Lâm tan ca, đi bệnh viện nhân dân đệ nhất Sở Thành kiểm tra sức khỏe, kiểm tra X quang cột sống, bác sĩ điều trị chính là Phùng Bác…
Trần Kinh chỉ một lúc đã thấy người quen thứ hai, người này rõ ràng là Liêu Triết Du.
Trần Kinh lâu rồi không gặp Liêu Triết Du, tiểu tử này hiện tại rất khiêm tốn, vô cùng khiêm tốn, rất ít xuất đầu lộ diện.
Mà tập đoàn Tam Giang gần đây cũng rất vững chắc, không chỉ thu được đầu tư, hơn nữa đầu tư ở Đức Cao cũng ngày càng cẩn thận.
Xem ra ảnh hưởng vụ án của anh em Triệu thị đối với tập đoàn Tam Giang vẫn tương đối lớn. Liêu Triết Du hiện tại hẳn vẫn đang trong thời gian liền miệng vết thương…
Trần Kinh rất muốn rút thuốc hút, nhưng hút thuốc trong xe kín như vậy, tuy rằng xe này rất thông gió, nhưng không gian quá nhỏ, hút xong một điếu thuốc, không còn cách nào ở lại trong xe này nữa.
Mà điều càng khiến Trần Kinh khó chịu là, hắn muốn đi vệ sinh, nhịn đi mấy tiếng, hắn thật sự không chịu nổi nữa.
Hắn có chút tức giận đập cửa sổ xe ô tô.
Cửa phòng điều khiển xe bỗng nhiên mở ra, một cô gái xinh đẹp nhanh nhẹn thò đầu, lạnh lùng nói:
- Đập cái gì mà đập? Đã đọc xong rồi?
Trần Kinh nói:
- Muốn đi vệ sinh, nhịn sắp chết rồi.
Diệp Duyên Hải lạnh lùng nói:
- Đi nhà vệ sinh tự mình không mở cửa được à?
Trần Kinh vừa kéo cửa xe bên mình, cửa liền mở ra, hắn đi xuống.
Tứ phía đâu phải vách tường, xe đang đỗ trên một con đường, con đường rất thanh vắng, xung quanh không có bất kì xe hay người đi lại nào.
Hắn ngẩn người, Diệp Hải Duyên lạnh lùng nói:
- Đừng nhìn đông nhìn tây nữa, trước mặt anh không phải nhà vệ sinh sao?
Trần Kinh ngẩng đầu, quả nhiên có bốn chữ nhà vệ sinh công cộng, xe này rõ ràng đỗ bên cạnh nhà vệ sinh.
Trần Kinh có chút xấu hổ bước vào, giải quyết xong, lại tiến vào xe, Diệp Hải Duyên đã ở trong xe rồi.
- Anh nghe đây, từ bây giờ, tất cả hành động của anh đều phải nghe tôi, lần này chúng ta tới Hongkong hành động, tôi là phụ trách chính.
Diệp Hải Duyên lạnh lùng nói.
Cô dừng một chút, xoay đó nói lại:
- Một tiếng nữa chúng ta đi sân bay, tới sân bay, tôi sẽ kéo tay anh, nhớ kỹ, lúc đó anh không thể sa sầm mặt như hiện tại, trên mặt nhất định phải tươi cười.
Chúng ta đi tới phòng đợi máy bay, đến đó anh phụ trách đi mua bữa sáng, tôi phụ trách mua cà phê, nhớ kĩ bữa sáng tôi muốn tam minh trị, anh tự chọn….
Cô nuốt nước miếng một cái, chậc miệng nói:
- Lúc chúng ta ăn điểm tâm, có thể sẽ phát sinh những việc bất ngờ, chuyện bất ngờ lần này anh phụ trách. Anh ngàn vạn lần phải nhớ lấy, địa điểm tới của chúng ta lần này là Nam Hải, đến Lâm Hải chỉ là mượn đường, chúng ta đặt khách sạn là khách sạn Kempinski xa hoa nhất Nam Hải.
…
Diệp Hải Duyên vẫn nói nhanh như trước, Trần kinh nghe còn phải nhớ kỹ, có vẻ tương đối khó nhọc. Hắn rất muốn hỏi, lúc ăn điểm tâm rút cục xảy ra chuyện gì? Tại sao phải là mình đi xử lý chuyện đó?
Thế nhưng Diệp Hải Duyên căn bản không cho hắn cơ hội nói, chỉ một mạch nói chuyện.
Cô càng nói càng nhanh, nhưng có một điểm, cô nhấn mạnh từng chữ, nói rất nhanh, cũng rất có trật tự.
Sau đó cô dặn dò Trần Kinh rất nhiều, ví dụ như những cấm kị sau khi tới Hongkong, nói chuyện phải chú ý địa điểm, còn không bao giờ được thử lái xe, bởi vì ở Hongkong lái xe là đi bên trái, vừa bắt đầu sẽ không quen, dễ xảy ra chuyện.
Cuối cùng, Diệp Hải Duyên trịnh trọng nhấn mạnh, bảo Trần Kinh nhất định phải sửa đổi giọng điệu quan cách thường ngày, sau khi tới Hongkong không được có bất kì giọng quan nào.
Trần Kinh rất muốn phản bác, nói mình chưa bao giờ thích giở giọng. Nhưng hắn vừa nhìn ánh mắt lạnh lùng của Diệp Hải Duyên, ý định trong đầu liền bỏ đi.
Người phụ nữ này rất lợi hại, người phụ nữ này không dễ dây vào, người phụ nữ này là hổ…
Trong gara trống trải, dường như chỉ có một chiếc Audi.
Người râu quai nón xuống xe, đi xa tới mức không còn dấu tích. Trần Kinh ngồi trong xe nhìn ra xung quanh tứ phía đều là vách tường tối tăm sâu hoẳm, không nhìn thấy gì khác.
Hoàng cảnh như vậy có chút âm trầm đáng sợ, rất dễ khiến người ta liên tưởng tới mấy tuyệt địa trong phim kịch.
Trần Kinh ngồi trong xe, lẳng lặng chờ đợi, tâm tình không khỏi có chút lo lắng.
Người họ Diệp này cố làm ra vẻ huyền bí, rõ ràng sắp tới sân bay rồi, sao lại vòng tới đây? Nơi này u ám, xung quanh không có cái gì, để mình lại ở một nơi quỷ quái như vậy, anh ta muốn làm gì?
Trần Kinh cảm thấy cảnh tượng trước mặt rất hư ảo.
Hắn liền cảm giác mình giống như đang diễn một bộ phim, hơn nữa không phải bộ phim bình thường, là phim đặc công.
Chỉ có trong phim mới xuất hiện thứ không khí thần bí âm trầm này, mới có cảnh tượng có huyền nghi như vậy.
- Tạch…
Trần Kinh cả kinh, mở cửa xe.
Trần Kinh không nhìn rõ người đi tới, nhưng từ dưới mũi lại ngửi thấy một mùi thơm ngát, không giống mùi của nước hoa, nhưng thứ mùi này chỉ có trên người phụ nữ, là một cô gái?
Ngay lúc Trần Kinh giật mình, người tới đã ngồi xuống.
Cô đưa tay mở cái đèn bên trong xe, quay đầu nhìn Trần Kinh.
Đèn vừa sáng, Trần Kinh cảm thấy hoa mắt, ở lâu trong bóng tối, chợt nhìn thấy ngọn đèn, cảm thấy rất chói mắt.
Nhưng rất nhanh, khi Trần Kinh nhìn rõ người đi tới, hắn lại há miệng, kinh ngạc nói không ra lời.
Quả nhiên là con gái, tóc dài, trông rất dịu dàng, rất tự nhiên xõa từ đầu xuống, che hai bên tai, chỉ lộ ra đôi khuyên tai trong suốt.
Cô gái ăn mặc rất tự nhiên, trên người mặc một cái áo khoác màu vàng nhạt, bên trong là áo lông cừu màu tím.
Áo lông cừu rất bình thường, không có hoa văn gì, nhưng lại rất gây chú ý vào bộ ngực.
Bên dưới mặc quần bò, loại bó sát, quần bó chặt lấy chân, mặc dù ngồi, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy sức hấp dẫn từ đôi chân thon dài.
Trên mặt cô không có dấu vết của son phấn, trang điểm mộc mạc, nhưng gương mặt vẫn rất tinh xảo, xinh đẹp không gì sánh bằng.
Duy nhất một điểm không đẹp, đó là mặt cô gái này rất lạnh, lạnh giống như băng.
Đây là…
Trần Kinh đột nhiên nghĩ tới một cái tên, người phụ nữ này không xa lạ gì, chính là người mình từng nhảy cùng trong hội sở, lúc ấy đã rất chấn động, đây không phải là Diệp Hải Duyên ở bệnh viện Duy Sở sao.
Một bác sĩ rất ưu tú, mà cô còn nổi tiếng xinh đẹp trong Sở Thành, nổi tiếng hơn cả tài y thuật của cô.
Cô xuất thân danh môn, bản thân lại vô cùng xinh đẹp, lai thêm sự nghiệp sáng chói, rất thành công. Ở tỉnh thành, cô là đối tượng theo đuổi của rất nhiều chàng trai trẻ anh tuấn, là người tình trong mộng của rất nhiều đàn ông.
Cô gái nhìn chằm chằm Trần Kinh, sắc mặt không thay đổi gì.
Cô dường như đã quên người tên Trần Kinh này rồi. Ngẫm ra cũng dễ hiểu, ở nơi như Sở Thành, không biết có bao nhiêu đàn ông vây quanh cô, cô sao có thể nhớ Trần Kinh?
Mà Trần Kinh chỉ có một nghi ngờ, đó chính là hắn không bao giờ ngờ, Diệp Hải Duyên lại là người của Cục an ninh quốc gia, hơn nữa là một trưởng phòng, việc này đúng là giấu quá kĩ.
Hai người im lặng, Diệp Hải Duyên hơi nhíu mày nói:
- Kế hoạch có chút thay đổi, bảy giờ sáng mai chúng ta bay tới Lâm Hải, khoảng 9h tới Hongkong.
Như ảo thuật, không biết cô lấy từ đâu ra một xấp hồ sơ rất dày, đưa cho Trần Kinh nói:
- Đêm nay nhiệm vụ của anh là phải xem hết toàn bộ số hồ sơ này, đây là tất cả tài liệu đã được chỉnh lý mới nhất từ sau khi Triệu Đại Lâm trốn đi.
Cô đưa tay nhìn đồng hồ, nói:
- Anh xem tài liệu này xong trong bốn tiếng. Sau đó lúc ba giờ, tôi giới thiệu với anh cách thức làm việc cụ thể của chúng ta ở Hongkong. Còn nữa, anh phải nắm vững quy tắc pháp luật cơ bản của Hongkong…
Diệp Hải Duyên nói rất nhanh, líu lo một hồi, đều là nói Trần Kinh trong thời gian ngắn nhất định phải lập tức nắm được nội dung.
Những nội dung này không được kéo dài, hơn nữa thời gian lại ngắn, từ lúc này tới bảy giờ mai,tính đi tính lại nhiều nhất cũng là sáu tiếng có thể sử dụng, đêm nay đừng mong ngủ.
- Phanh.
Cửa xe đóng, Diệp Hải Duyên biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Trần Kinh lại bị nhốt trong xe, cửa xe bốn bên đều không mở, cửa sổ cũng không kéo xuống, thậm chỉ ngay cả đèn trên đỉnh đầu Trần Kinh cũng không tắt được.
Cái xe này rất cổ quái, rõ ràng chìa khóa trên xe, Trần Kinh lại không có cách gì điều khiển hệ thống điện của chiếc xe theo ý mình.
Hắn hít một hơi thật sâu, bắt đầu nghiêm túc đọc hồ sơ.
Tài liệu viết rất tỉ mỉ, xem những tài liệu này, gần như có thể hoàn toàn hiểu về con người Triệu Đại Lâm kia. Lý lịch của ông ta, đồng nghiệp, tính cách, người nhà và vợ ông ta, còn có tài sản mà khả năng là ông ta tham ô và nhận hối lộ.
Ngoài ra, trước khi Triệu Đại Lâm trốn, hết thảy nhật trình trong hồ sơ đều có ghi chép tỉ mỉ.
Thời gian đó ông ta gặp ai, nói cái gì, nhất là các cuộc gặp mang tính chất cá nhân, ghi chép trong hồ sơ càng tỉ mỉ.
Cuối cùng, trong hồ sơ còn phân tích các nước mà Triệu Đại Lâm có thể sẽ đi qua, căn cấp bậc ưu tiên khác nhau, tên gọi của những nước này đều đánh dấu xác suất khả năng.
Trần Kinh nhìn rất cẩn thận, vốn hắn chưa từng học qua điều tra, cũng chưa từng học văn thư lưu trữ, nhưng hiện tại hắn là trưởng phòng giám sát cán bộ, tiếp xúc với hồ sơ như vậy cũng nhiều.
Đương nhiên, những hồ sơ đó không thể tỉ mỉ bằng hồ sơ này, nhưng hiện nay Trần Kinh đã quen với việc đọc những hồ sơ mà người thường cho rằng rất nhàm chán.
- Hả?
- Hai giờ chiều ngày 17 tháng 4, Triệu Đại Lâm ở quán cá Tam Giang, có người từng thấy ông ta và Trần Đoàn uống trà chiều….
Đoạn văn này khiến Trần Kinh nhíu mày, trong lòng cả kinh. Ngày 19 tháng 4 Triệu Đại Lâm đi Hongkong, mà ngày 17 tháng 4 hẳn là ông ta lấy được giấy chứng nhận xuất cảnh từ tay Triệu Yên Sơn, chính trong ngày này ông ta gặp Trần Đoàn?
Trần Kinh hít sâu một hơi, đoạn văn như vậy không thể phán đoán được Trần Đoàn và Triệu Đaị Lâm nói gì, nhưng Trần Đoàn là một trong số chỉ vài người hắn thấy quen trong tập hồ sơ này. Điều này không khỏi khiến hắn chú ý tin này.
Nhưng liền ngay phía dưới.
- 9h buổi trưa ngày 18 tháng 4, Triệu Đại Lâm gọi điện cho tổng giám đốc tập đoàn Tam Giang, Liêu Triết Du. Ghi âm điện thoại cho thấy, ông ta hẹn Liêu Triết Du đánh bowling, hai người hẹn tối ăn cơm.
- 5h chiều ngày 18 tháng 4, Triệu Đại Lâm tan ca, đi bệnh viện nhân dân đệ nhất Sở Thành kiểm tra sức khỏe, kiểm tra X quang cột sống, bác sĩ điều trị chính là Phùng Bác…
Trần Kinh chỉ một lúc đã thấy người quen thứ hai, người này rõ ràng là Liêu Triết Du.
Trần Kinh lâu rồi không gặp Liêu Triết Du, tiểu tử này hiện tại rất khiêm tốn, vô cùng khiêm tốn, rất ít xuất đầu lộ diện.
Mà tập đoàn Tam Giang gần đây cũng rất vững chắc, không chỉ thu được đầu tư, hơn nữa đầu tư ở Đức Cao cũng ngày càng cẩn thận.
Xem ra ảnh hưởng vụ án của anh em Triệu thị đối với tập đoàn Tam Giang vẫn tương đối lớn. Liêu Triết Du hiện tại hẳn vẫn đang trong thời gian liền miệng vết thương…
Trần Kinh rất muốn rút thuốc hút, nhưng hút thuốc trong xe kín như vậy, tuy rằng xe này rất thông gió, nhưng không gian quá nhỏ, hút xong một điếu thuốc, không còn cách nào ở lại trong xe này nữa.
Mà điều càng khiến Trần Kinh khó chịu là, hắn muốn đi vệ sinh, nhịn đi mấy tiếng, hắn thật sự không chịu nổi nữa.
Hắn có chút tức giận đập cửa sổ xe ô tô.
Cửa phòng điều khiển xe bỗng nhiên mở ra, một cô gái xinh đẹp nhanh nhẹn thò đầu, lạnh lùng nói:
- Đập cái gì mà đập? Đã đọc xong rồi?
Trần Kinh nói:
- Muốn đi vệ sinh, nhịn sắp chết rồi.
Diệp Duyên Hải lạnh lùng nói:
- Đi nhà vệ sinh tự mình không mở cửa được à?
Trần Kinh vừa kéo cửa xe bên mình, cửa liền mở ra, hắn đi xuống.
Tứ phía đâu phải vách tường, xe đang đỗ trên một con đường, con đường rất thanh vắng, xung quanh không có bất kì xe hay người đi lại nào.
Hắn ngẩn người, Diệp Hải Duyên lạnh lùng nói:
- Đừng nhìn đông nhìn tây nữa, trước mặt anh không phải nhà vệ sinh sao?
Trần Kinh ngẩng đầu, quả nhiên có bốn chữ nhà vệ sinh công cộng, xe này rõ ràng đỗ bên cạnh nhà vệ sinh.
Trần Kinh có chút xấu hổ bước vào, giải quyết xong, lại tiến vào xe, Diệp Hải Duyên đã ở trong xe rồi.
- Anh nghe đây, từ bây giờ, tất cả hành động của anh đều phải nghe tôi, lần này chúng ta tới Hongkong hành động, tôi là phụ trách chính.
Diệp Hải Duyên lạnh lùng nói.
Cô dừng một chút, xoay đó nói lại:
- Một tiếng nữa chúng ta đi sân bay, tới sân bay, tôi sẽ kéo tay anh, nhớ kỹ, lúc đó anh không thể sa sầm mặt như hiện tại, trên mặt nhất định phải tươi cười.
Chúng ta đi tới phòng đợi máy bay, đến đó anh phụ trách đi mua bữa sáng, tôi phụ trách mua cà phê, nhớ kĩ bữa sáng tôi muốn tam minh trị, anh tự chọn….
Cô nuốt nước miếng một cái, chậc miệng nói:
- Lúc chúng ta ăn điểm tâm, có thể sẽ phát sinh những việc bất ngờ, chuyện bất ngờ lần này anh phụ trách. Anh ngàn vạn lần phải nhớ lấy, địa điểm tới của chúng ta lần này là Nam Hải, đến Lâm Hải chỉ là mượn đường, chúng ta đặt khách sạn là khách sạn Kempinski xa hoa nhất Nam Hải.
…
Diệp Hải Duyên vẫn nói nhanh như trước, Trần kinh nghe còn phải nhớ kỹ, có vẻ tương đối khó nhọc. Hắn rất muốn hỏi, lúc ăn điểm tâm rút cục xảy ra chuyện gì? Tại sao phải là mình đi xử lý chuyện đó?
Thế nhưng Diệp Hải Duyên căn bản không cho hắn cơ hội nói, chỉ một mạch nói chuyện.
Cô càng nói càng nhanh, nhưng có một điểm, cô nhấn mạnh từng chữ, nói rất nhanh, cũng rất có trật tự.
Sau đó cô dặn dò Trần Kinh rất nhiều, ví dụ như những cấm kị sau khi tới Hongkong, nói chuyện phải chú ý địa điểm, còn không bao giờ được thử lái xe, bởi vì ở Hongkong lái xe là đi bên trái, vừa bắt đầu sẽ không quen, dễ xảy ra chuyện.
Cuối cùng, Diệp Hải Duyên trịnh trọng nhấn mạnh, bảo Trần Kinh nhất định phải sửa đổi giọng điệu quan cách thường ngày, sau khi tới Hongkong không được có bất kì giọng quan nào.
Trần Kinh rất muốn phản bác, nói mình chưa bao giờ thích giở giọng. Nhưng hắn vừa nhìn ánh mắt lạnh lùng của Diệp Hải Duyên, ý định trong đầu liền bỏ đi.
Người phụ nữ này rất lợi hại, người phụ nữ này không dễ dây vào, người phụ nữ này là hổ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.