Chương 390: Nguy cơ! ?
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
02/10/2015
Nhiếp Quang cảm thấy có chút khó chịu, cú điện thoại của Trần Kinh khiến gã không chịu nổi!
Lưu Tích Nhân đã về!
Nhiếp Quang nghĩ đến chuyện này, trong long cảm thấy vô cùng áp lực.
Mấy năm nay, ở Đức Thủy Nhiếp Quang cứ phải nơm nớp lo sợ, cẩn cẩn thận thận, sự tồn tại của Lưu Tích Nhân khiến gã cảm thấy lúc nào cũng có thanh kiếm sắc treo trên đầu mình, chỉ cần không cẩn thận 1 chút là sẽ vạn kiếp bất phục.
Là chức phó, trong long Nhiếp Quang hiểu rõ, bản thân phải cố gắng để xử lý tốt mối quan hệ với Lưu Tích Nhân.
Nếu không, cấp quan lớn hơn sẽ đè chết được người, Lưu Tích Nhân nếu muốn tra cho Nhiếp Quang chút thuốc nhỏ mắt là chuyện vô cùng đơn giản, nếu bên trên biết bộ máy của Đức Thủy không đoàn kết, Nhiếp Quang chắc chắn sẽ không đua kịp Lưu Tích Nhân.
Lưu Tích Nhân này, làm việc vô cùng khéo léo, có thể bao dung người ta, cũng có thể cho cấp dưới không tran và thi triển tài hoa.
Hơn nữa, Lưu Tích Nhân này nhìn có vẻ rộng rãi, thoải mái, đi đến đâu cũng có khí khái quết đoán, ngạo nghễ.
Nhưng trên thực tế, trong mắt Nhiếp Quang, Lưu Tích Nhân này vô cùng tỉ mỉ, nhìn nhận vấn đề rất tinh tế.
Nhiếp Quang chỉ cần vượt ranh giới 1 chút thôi, ngay lập tức sẽ gặp phải sự chèn ép chết người của Lưu Tích Nhân.
Lưu Tích Nhân này sở trường là khoanh vòng tranh vẽ, mấy cái khung mà ông ta khoanh tròn, có 1 số đều thi hành hạn chế đối ứng, những phương pháp và cách xử trí này đều liên hoàn, đan xen, khiến người ta khó có thể chống đỡ.
Không chỉ như thế.
Lưu Tích Nhân còn rất biết cách lợi dụng những đố kỵ, những nghi hoặc giữa người với người.
Ông ta chèn ép người ta, thông thường sẽ không tự ra mặt, đều sẽ lợi dụng quan hệ, dùng người khác để kiềm chế anh, để họ đấu nhau túi bụi, còn bản thân ông ta thì trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi!
Nhiếp Quang hiểu rõ Lưu Tích Nhân, bao nhiêu năm nay vẫn cứ muốn tìm biện pháp đối phó với Lưu Tích Nhân.
Không chỉ một lần, Nhiếp Quang dùng đủ mọi thủ đoạn để thử đấu với Lưu Tích Nhân, bao nhiêu năm như vậy, gã tự cho rằng bản thân cũng nắm được cách để đối phó với Lưu Tích Nhân rồi.
Hiện nay Lưu Tích Nhân tự nhận là nhìn rất rõ tình thế.
Hiện nay tình thế Đức Thủy là tình thế dễ làm ra thành tích, sau khi tốc độ phát triển kinh tế của các quận huyện Đức Cao trổi dậy, Đức Thủy đã trở thành quận trọng yếu của Đức Cao, chung quy thì tình thế phát triển này cũng thuộc dáng, nước lên thì thuyền lên.
Nếu ví Đức Cao là 1 con người thì Đức Thủy chính là khuôn mặt của Đức Cao.
Hiện nay Đức Cao muốn phát triển kinh tế đặc sắc phát triển ngành kinh tế du lịch, đầu tiên, khuôn mặt là bộ phận quan trọng nhất này sao có thể không làm cho tốt được chứ?
Khuôn mặt làm tốt, Đức Thủy sẽ có cơ hội phát triển chưa từng thấy. Nhiếp Quang cảm thấy con đường làm quan của mình đi đến bây giờ chính là thời điểm hậu tích bạc phát (có tích lũy lâu dài từ trước nên phát triển rất nhanh) rồi, vào lúc này mà làm ra chút thành tích, mà biểu lộ chút tài năng, nắm chắc cơ hội đi lên này, dù sao thì cơ hội cũng chẳng chờ đợi ai,
Cho nên, Nhiếp Quang không thể nhịn được nữa, cuối cùng đã bắt đầu khiêu chiến với những quy ước của Lưu Tích Nhân rồi.
Gã chưa đủ để thành nhân viên cứu hóa của Lưu Tích Nhân, cũng bất mãn với người thực hiện kế hoạch quy hoạch Lưu Tích Nhân, gã hy vọng ý đồ của mình có thể có được quán triệt.
Rít 1 hơi thuốc, Nhiếp Quang chậm rãi nhả khói, trong lòng gã hơi cái kỉnh
Cú điện thoại của Trần Kinh là có ý gì? Sao phải bảo mình đi đón Lưu Tích Nhân?
Nhiếp Quang không biết mình có nên đi đón không, nếu đi, gần đây 2 người không hợp nhau, gặp mặt không phải cả 2 bên đều lúng túng sao.
Nếu không đi, điện thoại Trần Kinh đã gọi rồi, lần sau hắn mà nói chuyện với Lưu Tích Nhân, rồi nói lúc đó hắn không có ở trong quận, không tự đi đón Lưu Tích Nhân nhân được, đa gọi điện bảo Nhiếp Quang đi thay rồi.
Nếu nói với gã rồi mà Nhiếp Quang còn không đi đón, vậy trong lòng Lưu Tích Nhân sẽ nghĩ gì?
Nhiếp Quang thận trọng đắn đo, cảm giác bản thân cần nghĩ ra 1 cách, không nhất thiết phải đến sân bay những sẽ đến Quận ủy gì đó.
Gã bèn gọi điện thoại cho Chân Củng, thư ký của Bí thư Lưu.
Chân Củng nói cho gã biết, Bí thư nói đi đường rất mệt, nên không về Quận ủy mà về thẳng nhà.
Nhiếp Quang liền nói mình sẽ đến nhà Lưu Tích Nhân chào hỏi, báo cáo công việc gần đây.
Lúc này Lưu Tích Nhân trở về, Nhiếp Quang cảm thấy áp lực của bản thân thả lỏng 1 chút.
Gã có đủ bản lĩnh để đẩy Trần Kinh ra đứng mũi chịu sào, đổ tất cả lên đầu Trần Kinh.
Gần đây Công ty xây dựng Phiếm Giang đột nhiên đứng ra khai nhận vấn đề, sau đó còn tố cáo cán bộ, lần này kế hoạch của Nhiếp Quang đã bị quấy rối, Nhiếp Quang cảm thấy cục diện khó có thể khống chế được, dường như càng lúc càng phức tạp.
Giờ thì hay rồi, Lưu Tích Nhân đã về, mọi chuyện có thể kết thúc ở đâu rồi, Nhiếp Quang đã đạt được mục đích, chỉ còn đợi xem Lưu Tích Nhân nhắm vào Trần Kinh như thế nào thôi!
Lưu Tích Nhân đến Bắc Kinh chẳng thu hoạch được gì nhiều, lần này vì Nội các chính phủ điều tiết chu kỳ chuyển tiền xoay vòng rất chặt, ngoài ra yêu cầu đầu tư cũng chậm lại, điều này khiến rất nhiều hạng mục trước kia đã chuẩn bị giờ không thể không gác lại.
Không thể không nói, Lưu Tích Nhân đã đến Bắc Kinh không đúng lúc, thời điểm này mà lại đến Bắc Kinh, dù ông đã cố gắng bao tâm huyết khơi thông quan hệ, nhưng gần như chỉ kiếm được mấy trăm ngàn tượng trưng đầu tư cho dự án.
Hiện nay Đức Thủy đang triển khai dự án lớn, đặc biệt là mảng xây dựng đô thị, kế hoạch đầu tư của thành phố là 10 tỷ.
Hiện nay khoản tiền có thể sử dụng rất ít, thu nhập tài chính địa phương của Đức Thủy cũng gặp khó khăn, là 1 quận có tài chính giàu có duy nhất của Đức Cao, nhưng Đức Thủy cũng không giàu như các quận huyện khác tưởng tượng.
Lưu Tích Nhân không có được khoản tiền cần thiết trở về nên cảm thấy mất mặt. Ông về thẳng nhà muốn nghỉ ngơi 1 chút, nhưng chỉ chốc lát, đám người trong bộ máy đã chạy đến hỏi thăm.
Đầu óc Lưu Tích Nhân hỗn loạn, ngoài mặt không thể đuổi thẳng người ta, đành phải tiếp mọi người cho có lệ.
Người đến đều chỉ nói có 1 chuyện, đều là vụ ẩu đả giải phóng mặt bằng.
Lưu Tích Nhân ở Bắc Kinh đã được nghe tỉ mỉ, nhưng ông không ngờ rằng, chuyện này có thể dẫn đến ảnh hưởng lớn như vậy, xem ra tất cả đều muốn chĩa mũi dùi vào Trần Kinh, thần sắc của ông có chút cổ quái
- Bí thư, Chủ tịch quận Nhiếp gọi điện đến, nói sẽ đến thăm anh!
Chân Củng cố ý ghé sát tai Lưu Tích Nhân nói nhỏ.
- Anh ta tới làm gì? Có chuyện gì mà phải nói ngay vậy? Làm việc bận rộn, con người cũng cần phải nghỉ ngơi chứ, chẳng lẽ người tôi bằng sắt à?
Lưu Tích Nhân nói.
Ông vừa nói, sắc mặt của mấy Ủy viên thường vụ liền trở nên mất tự nhiên.
Thần sắc Lưu Tích Nhân dịu đi, nhìn chằm chằm Phó chủ tịch thường trực quận Tống Lâm, nói:
- Lão Tống, lúc nãy anh mới nói gì ấy nhỉ? Tiếp tục đi, tiếp tục đi...
Tống Lâm cười khan một tiếng, trên trán mồ hôi lạnh đều toát cả ra, anh ta cảm thấy có phải mình nóng vội quá không? Hay là Bí thư Phương vẫn chưa nói gì với Bí thư Lưu? Hình như Bí thư Lưu không hứng thú gì với chuyện giải phóng mặt bằng xảy ra chuyện!
Anh ta nói qua loa mấy câu, sau đó ngầm nháy mắt với mấy người, rồi đứng dậy cáo từ.
Lưu Tích Nhân tiễn họ ra cửa, bỗng quay đầu lại nói với Chân Củng:
- Lão Chân, thông báo 1 chút, ngày mai chúng ta họp Hội nghị thường vụ, tất cả lãnh đạo trong thành phố đều tham gia!
Chân Củng gật đầu, trong lòng không yên, lúc nãy anh ta đã gọi điện cho Nhiếp Quang, bảo Nhiếp Quang không cần tới, lúc đó anh ta có cảm giác ngữ khí của Nhiếp Quang không tốt lắm.
Nghĩ lại cũng đúng, Chủ tịch quận muốn đến gặp Bí thư, mình không hỏi ý kiến của Lưu Tích Nhân đã mạo muội đồng ý rồi, đây quả là sai sót quá cơ bản, phạm phải sai lầm cơ bản như vậy, khiến cả 2 vị lãnh đọa đều không vui, mình đúng là đáng chết mà!
Cả đám lãnh đạo đều về rồi, nhà Lưu Tích Nhân cũng yên tĩnh hẳn.
Chân Củng thấy vậy, lập tức muốn chào ra về, nhưng bị Lưu Tích Nhân gọi lại.
2 người lại về phòng khách, Lưu Tích Nhân nhìn chằm chằm Chân Củng, nói:
- Giải phóng mặt bằng Hà Hoa đã xảy ra chuyện gì? Hình như động tĩnh không nhỏ nhỉ, kinh động đến bao nhiêu người như vậy!
Chân Củng nói”
- Về chuyện giải phóng mặt bằng Hà Hoa ẩu đả có người bị thương đã gây ảnh hưởng lớn trong xã hội, ảnh hưởng cũng nằm trong dự liệu!
Lưu Tích Nhân thản nhiên cười cười, nói:
- Chỉ sợ là không đơn giản như vậy? Tôi thấy Phó bí thư Trần Kinh cũng không thèm để ý đến chuyện này, đoạn đường từ sân bay trở về,, tôi thấy các công trình đầu tư của chúng ta vẫn tiếp tục triển khai, mặt khác, công tác giải phóng mặt bằng trưng dụng đất đai vẫn tiến hành như cũ.
Chân Củng mím môi, không nói!
Vấn đề này anh ta không biết nên nói thế nào, bình thường, nơi nào đó xảy ra chuyện, dẫn tới ảnh hưởng nghiêm trọng, thái độ cực đoan, hầu hết tất cả đều sẽ phải chỉnh đốn, cải cách, phải vô cùng coi trọng, canh phòng nghiêm ngặt để không xảy ra tình trạng tương tự
Nhưng, Trần Kinh ở Đức Thủy thì lại không như vậy, hắn nhiều lần nhấn mạnh, cho dù như thế nào cũng không được để ảnh hưởng đến phát triển.
Chẳng lẽ cách làm lần này của Trần Kinh đã khiến Lưu Tích Nhân bất mãn?
- Cậu xem xem cục diện của Đức Thủy hiện nay, tôi mwois đi có mấy ngày chứ? Sao mà lại chia năm xẻ bảy thế này rồi? Tôi vừa về đến, còn chưa ngồi nóng đít, trong nhà đã đông đúc, biết bao người lục đục kéo đến?
Nói thật, tôi thật sự thất vọng, nếu năng lực làm việc của mọi người như vậy, đều chỉ có trình độ như vậy thì Đức Thủy hy vọng vào đâu chứ?
Lưu Tích Nhân hừ giọng, giọng điệu rất nghiêm khắc!
Chân Củng cúi đầu, không dám thở mạnh, anh ta thấy rõ, Lưu Tích Nhân thực sự nổi giận rồi.
Trên thực tế, Chân Củng vừa gặp Lưu Tích Nhân ở sân bay anh ta đã biết cảm xúc Lưu Tích Nhân không tốt, lần này đến Bắc Kinh chắc chắn không đạt được hiệu quả như mong muốn.
Ở Bắc Kinh không đạt được hiệu quả như mong muốn, tâm tình Lưu Tích Nhân đã không tốt, giờ lại gặp phải chuyện này, trong lòng ông có thể vui được sao?
Lúc Chân Củng gọi điện cho Trần Kinh là mong Trần Kinh có thể sớm chủ động, tốt nhất là đích thân ra sân bay đón Lưu Tích Nhân.
Như vậy, Lưu Tích Nhân chẳng thể đánh người tươi cười được, nói không chừng sẽ không quá mức tức giận, cuối cùng sự việc có thể bình ổn được, dần dần sẽ giảm đi theo thời gian!
Nhưng Trần Kinh cố tình không ra sân bay đón, còn nói mình không ở Đức Cao, đây chẳng phải đang làm bừa sao?
Hiện nay cục diện Đức Thủy thiếu ổn định như vậy, nói theo kiểu của Lưu Tích Nhân là vô cùng hỗn độn, trong cục diện này, Phó bí thư Trần Kinh chủ trì công tác mà lại không ở Đức Cao, chạy đến thành phố khác, vậy là thế nào?
Thật sự truy cứu trách nhiệm, Lưu Tích Nhân mà vin vào chuyện này thì Trần Kinh sẽ không thể nào chịu nổi.
Hơn nữa, có thể thấy rõ, chuyện Trần Kinh không ưa Lưu Tích Nhân là sự thật, trong thời điểm thế này, Trần Kinh lại dùng thái độ như vậy để mối mặt với Lưu Tích Nhân thực sự quả quá không thỏa đáng, quá không nên...
Lưu Tích Nhân đã về!
Nhiếp Quang nghĩ đến chuyện này, trong long cảm thấy vô cùng áp lực.
Mấy năm nay, ở Đức Thủy Nhiếp Quang cứ phải nơm nớp lo sợ, cẩn cẩn thận thận, sự tồn tại của Lưu Tích Nhân khiến gã cảm thấy lúc nào cũng có thanh kiếm sắc treo trên đầu mình, chỉ cần không cẩn thận 1 chút là sẽ vạn kiếp bất phục.
Là chức phó, trong long Nhiếp Quang hiểu rõ, bản thân phải cố gắng để xử lý tốt mối quan hệ với Lưu Tích Nhân.
Nếu không, cấp quan lớn hơn sẽ đè chết được người, Lưu Tích Nhân nếu muốn tra cho Nhiếp Quang chút thuốc nhỏ mắt là chuyện vô cùng đơn giản, nếu bên trên biết bộ máy của Đức Thủy không đoàn kết, Nhiếp Quang chắc chắn sẽ không đua kịp Lưu Tích Nhân.
Lưu Tích Nhân này, làm việc vô cùng khéo léo, có thể bao dung người ta, cũng có thể cho cấp dưới không tran và thi triển tài hoa.
Hơn nữa, Lưu Tích Nhân này nhìn có vẻ rộng rãi, thoải mái, đi đến đâu cũng có khí khái quết đoán, ngạo nghễ.
Nhưng trên thực tế, trong mắt Nhiếp Quang, Lưu Tích Nhân này vô cùng tỉ mỉ, nhìn nhận vấn đề rất tinh tế.
Nhiếp Quang chỉ cần vượt ranh giới 1 chút thôi, ngay lập tức sẽ gặp phải sự chèn ép chết người của Lưu Tích Nhân.
Lưu Tích Nhân này sở trường là khoanh vòng tranh vẽ, mấy cái khung mà ông ta khoanh tròn, có 1 số đều thi hành hạn chế đối ứng, những phương pháp và cách xử trí này đều liên hoàn, đan xen, khiến người ta khó có thể chống đỡ.
Không chỉ như thế.
Lưu Tích Nhân còn rất biết cách lợi dụng những đố kỵ, những nghi hoặc giữa người với người.
Ông ta chèn ép người ta, thông thường sẽ không tự ra mặt, đều sẽ lợi dụng quan hệ, dùng người khác để kiềm chế anh, để họ đấu nhau túi bụi, còn bản thân ông ta thì trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi!
Nhiếp Quang hiểu rõ Lưu Tích Nhân, bao nhiêu năm nay vẫn cứ muốn tìm biện pháp đối phó với Lưu Tích Nhân.
Không chỉ một lần, Nhiếp Quang dùng đủ mọi thủ đoạn để thử đấu với Lưu Tích Nhân, bao nhiêu năm như vậy, gã tự cho rằng bản thân cũng nắm được cách để đối phó với Lưu Tích Nhân rồi.
Hiện nay Lưu Tích Nhân tự nhận là nhìn rất rõ tình thế.
Hiện nay tình thế Đức Thủy là tình thế dễ làm ra thành tích, sau khi tốc độ phát triển kinh tế của các quận huyện Đức Cao trổi dậy, Đức Thủy đã trở thành quận trọng yếu của Đức Cao, chung quy thì tình thế phát triển này cũng thuộc dáng, nước lên thì thuyền lên.
Nếu ví Đức Cao là 1 con người thì Đức Thủy chính là khuôn mặt của Đức Cao.
Hiện nay Đức Cao muốn phát triển kinh tế đặc sắc phát triển ngành kinh tế du lịch, đầu tiên, khuôn mặt là bộ phận quan trọng nhất này sao có thể không làm cho tốt được chứ?
Khuôn mặt làm tốt, Đức Thủy sẽ có cơ hội phát triển chưa từng thấy. Nhiếp Quang cảm thấy con đường làm quan của mình đi đến bây giờ chính là thời điểm hậu tích bạc phát (có tích lũy lâu dài từ trước nên phát triển rất nhanh) rồi, vào lúc này mà làm ra chút thành tích, mà biểu lộ chút tài năng, nắm chắc cơ hội đi lên này, dù sao thì cơ hội cũng chẳng chờ đợi ai,
Cho nên, Nhiếp Quang không thể nhịn được nữa, cuối cùng đã bắt đầu khiêu chiến với những quy ước của Lưu Tích Nhân rồi.
Gã chưa đủ để thành nhân viên cứu hóa của Lưu Tích Nhân, cũng bất mãn với người thực hiện kế hoạch quy hoạch Lưu Tích Nhân, gã hy vọng ý đồ của mình có thể có được quán triệt.
Rít 1 hơi thuốc, Nhiếp Quang chậm rãi nhả khói, trong lòng gã hơi cái kỉnh
Cú điện thoại của Trần Kinh là có ý gì? Sao phải bảo mình đi đón Lưu Tích Nhân?
Nhiếp Quang không biết mình có nên đi đón không, nếu đi, gần đây 2 người không hợp nhau, gặp mặt không phải cả 2 bên đều lúng túng sao.
Nếu không đi, điện thoại Trần Kinh đã gọi rồi, lần sau hắn mà nói chuyện với Lưu Tích Nhân, rồi nói lúc đó hắn không có ở trong quận, không tự đi đón Lưu Tích Nhân nhân được, đa gọi điện bảo Nhiếp Quang đi thay rồi.
Nếu nói với gã rồi mà Nhiếp Quang còn không đi đón, vậy trong lòng Lưu Tích Nhân sẽ nghĩ gì?
Nhiếp Quang thận trọng đắn đo, cảm giác bản thân cần nghĩ ra 1 cách, không nhất thiết phải đến sân bay những sẽ đến Quận ủy gì đó.
Gã bèn gọi điện thoại cho Chân Củng, thư ký của Bí thư Lưu.
Chân Củng nói cho gã biết, Bí thư nói đi đường rất mệt, nên không về Quận ủy mà về thẳng nhà.
Nhiếp Quang liền nói mình sẽ đến nhà Lưu Tích Nhân chào hỏi, báo cáo công việc gần đây.
Lúc này Lưu Tích Nhân trở về, Nhiếp Quang cảm thấy áp lực của bản thân thả lỏng 1 chút.
Gã có đủ bản lĩnh để đẩy Trần Kinh ra đứng mũi chịu sào, đổ tất cả lên đầu Trần Kinh.
Gần đây Công ty xây dựng Phiếm Giang đột nhiên đứng ra khai nhận vấn đề, sau đó còn tố cáo cán bộ, lần này kế hoạch của Nhiếp Quang đã bị quấy rối, Nhiếp Quang cảm thấy cục diện khó có thể khống chế được, dường như càng lúc càng phức tạp.
Giờ thì hay rồi, Lưu Tích Nhân đã về, mọi chuyện có thể kết thúc ở đâu rồi, Nhiếp Quang đã đạt được mục đích, chỉ còn đợi xem Lưu Tích Nhân nhắm vào Trần Kinh như thế nào thôi!
Lưu Tích Nhân đến Bắc Kinh chẳng thu hoạch được gì nhiều, lần này vì Nội các chính phủ điều tiết chu kỳ chuyển tiền xoay vòng rất chặt, ngoài ra yêu cầu đầu tư cũng chậm lại, điều này khiến rất nhiều hạng mục trước kia đã chuẩn bị giờ không thể không gác lại.
Không thể không nói, Lưu Tích Nhân đã đến Bắc Kinh không đúng lúc, thời điểm này mà lại đến Bắc Kinh, dù ông đã cố gắng bao tâm huyết khơi thông quan hệ, nhưng gần như chỉ kiếm được mấy trăm ngàn tượng trưng đầu tư cho dự án.
Hiện nay Đức Thủy đang triển khai dự án lớn, đặc biệt là mảng xây dựng đô thị, kế hoạch đầu tư của thành phố là 10 tỷ.
Hiện nay khoản tiền có thể sử dụng rất ít, thu nhập tài chính địa phương của Đức Thủy cũng gặp khó khăn, là 1 quận có tài chính giàu có duy nhất của Đức Cao, nhưng Đức Thủy cũng không giàu như các quận huyện khác tưởng tượng.
Lưu Tích Nhân không có được khoản tiền cần thiết trở về nên cảm thấy mất mặt. Ông về thẳng nhà muốn nghỉ ngơi 1 chút, nhưng chỉ chốc lát, đám người trong bộ máy đã chạy đến hỏi thăm.
Đầu óc Lưu Tích Nhân hỗn loạn, ngoài mặt không thể đuổi thẳng người ta, đành phải tiếp mọi người cho có lệ.
Người đến đều chỉ nói có 1 chuyện, đều là vụ ẩu đả giải phóng mặt bằng.
Lưu Tích Nhân ở Bắc Kinh đã được nghe tỉ mỉ, nhưng ông không ngờ rằng, chuyện này có thể dẫn đến ảnh hưởng lớn như vậy, xem ra tất cả đều muốn chĩa mũi dùi vào Trần Kinh, thần sắc của ông có chút cổ quái
- Bí thư, Chủ tịch quận Nhiếp gọi điện đến, nói sẽ đến thăm anh!
Chân Củng cố ý ghé sát tai Lưu Tích Nhân nói nhỏ.
- Anh ta tới làm gì? Có chuyện gì mà phải nói ngay vậy? Làm việc bận rộn, con người cũng cần phải nghỉ ngơi chứ, chẳng lẽ người tôi bằng sắt à?
Lưu Tích Nhân nói.
Ông vừa nói, sắc mặt của mấy Ủy viên thường vụ liền trở nên mất tự nhiên.
Thần sắc Lưu Tích Nhân dịu đi, nhìn chằm chằm Phó chủ tịch thường trực quận Tống Lâm, nói:
- Lão Tống, lúc nãy anh mới nói gì ấy nhỉ? Tiếp tục đi, tiếp tục đi...
Tống Lâm cười khan một tiếng, trên trán mồ hôi lạnh đều toát cả ra, anh ta cảm thấy có phải mình nóng vội quá không? Hay là Bí thư Phương vẫn chưa nói gì với Bí thư Lưu? Hình như Bí thư Lưu không hứng thú gì với chuyện giải phóng mặt bằng xảy ra chuyện!
Anh ta nói qua loa mấy câu, sau đó ngầm nháy mắt với mấy người, rồi đứng dậy cáo từ.
Lưu Tích Nhân tiễn họ ra cửa, bỗng quay đầu lại nói với Chân Củng:
- Lão Chân, thông báo 1 chút, ngày mai chúng ta họp Hội nghị thường vụ, tất cả lãnh đạo trong thành phố đều tham gia!
Chân Củng gật đầu, trong lòng không yên, lúc nãy anh ta đã gọi điện cho Nhiếp Quang, bảo Nhiếp Quang không cần tới, lúc đó anh ta có cảm giác ngữ khí của Nhiếp Quang không tốt lắm.
Nghĩ lại cũng đúng, Chủ tịch quận muốn đến gặp Bí thư, mình không hỏi ý kiến của Lưu Tích Nhân đã mạo muội đồng ý rồi, đây quả là sai sót quá cơ bản, phạm phải sai lầm cơ bản như vậy, khiến cả 2 vị lãnh đọa đều không vui, mình đúng là đáng chết mà!
Cả đám lãnh đạo đều về rồi, nhà Lưu Tích Nhân cũng yên tĩnh hẳn.
Chân Củng thấy vậy, lập tức muốn chào ra về, nhưng bị Lưu Tích Nhân gọi lại.
2 người lại về phòng khách, Lưu Tích Nhân nhìn chằm chằm Chân Củng, nói:
- Giải phóng mặt bằng Hà Hoa đã xảy ra chuyện gì? Hình như động tĩnh không nhỏ nhỉ, kinh động đến bao nhiêu người như vậy!
Chân Củng nói”
- Về chuyện giải phóng mặt bằng Hà Hoa ẩu đả có người bị thương đã gây ảnh hưởng lớn trong xã hội, ảnh hưởng cũng nằm trong dự liệu!
Lưu Tích Nhân thản nhiên cười cười, nói:
- Chỉ sợ là không đơn giản như vậy? Tôi thấy Phó bí thư Trần Kinh cũng không thèm để ý đến chuyện này, đoạn đường từ sân bay trở về,, tôi thấy các công trình đầu tư của chúng ta vẫn tiếp tục triển khai, mặt khác, công tác giải phóng mặt bằng trưng dụng đất đai vẫn tiến hành như cũ.
Chân Củng mím môi, không nói!
Vấn đề này anh ta không biết nên nói thế nào, bình thường, nơi nào đó xảy ra chuyện, dẫn tới ảnh hưởng nghiêm trọng, thái độ cực đoan, hầu hết tất cả đều sẽ phải chỉnh đốn, cải cách, phải vô cùng coi trọng, canh phòng nghiêm ngặt để không xảy ra tình trạng tương tự
Nhưng, Trần Kinh ở Đức Thủy thì lại không như vậy, hắn nhiều lần nhấn mạnh, cho dù như thế nào cũng không được để ảnh hưởng đến phát triển.
Chẳng lẽ cách làm lần này của Trần Kinh đã khiến Lưu Tích Nhân bất mãn?
- Cậu xem xem cục diện của Đức Thủy hiện nay, tôi mwois đi có mấy ngày chứ? Sao mà lại chia năm xẻ bảy thế này rồi? Tôi vừa về đến, còn chưa ngồi nóng đít, trong nhà đã đông đúc, biết bao người lục đục kéo đến?
Nói thật, tôi thật sự thất vọng, nếu năng lực làm việc của mọi người như vậy, đều chỉ có trình độ như vậy thì Đức Thủy hy vọng vào đâu chứ?
Lưu Tích Nhân hừ giọng, giọng điệu rất nghiêm khắc!
Chân Củng cúi đầu, không dám thở mạnh, anh ta thấy rõ, Lưu Tích Nhân thực sự nổi giận rồi.
Trên thực tế, Chân Củng vừa gặp Lưu Tích Nhân ở sân bay anh ta đã biết cảm xúc Lưu Tích Nhân không tốt, lần này đến Bắc Kinh chắc chắn không đạt được hiệu quả như mong muốn.
Ở Bắc Kinh không đạt được hiệu quả như mong muốn, tâm tình Lưu Tích Nhân đã không tốt, giờ lại gặp phải chuyện này, trong lòng ông có thể vui được sao?
Lúc Chân Củng gọi điện cho Trần Kinh là mong Trần Kinh có thể sớm chủ động, tốt nhất là đích thân ra sân bay đón Lưu Tích Nhân.
Như vậy, Lưu Tích Nhân chẳng thể đánh người tươi cười được, nói không chừng sẽ không quá mức tức giận, cuối cùng sự việc có thể bình ổn được, dần dần sẽ giảm đi theo thời gian!
Nhưng Trần Kinh cố tình không ra sân bay đón, còn nói mình không ở Đức Cao, đây chẳng phải đang làm bừa sao?
Hiện nay cục diện Đức Thủy thiếu ổn định như vậy, nói theo kiểu của Lưu Tích Nhân là vô cùng hỗn độn, trong cục diện này, Phó bí thư Trần Kinh chủ trì công tác mà lại không ở Đức Cao, chạy đến thành phố khác, vậy là thế nào?
Thật sự truy cứu trách nhiệm, Lưu Tích Nhân mà vin vào chuyện này thì Trần Kinh sẽ không thể nào chịu nổi.
Hơn nữa, có thể thấy rõ, chuyện Trần Kinh không ưa Lưu Tích Nhân là sự thật, trong thời điểm thế này, Trần Kinh lại dùng thái độ như vậy để mối mặt với Lưu Tích Nhân thực sự quả quá không thỏa đáng, quá không nên...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.