Quan Sách

Chương 679: Nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán.

Tịch Mịch Độc Nam Hoa

17/05/2016

Trần Kinh thật sự đến Bắc Kinh, lần này đến Bắc Kinh hoàn toàn không phải là cố ý quẳng gánh trách nhiệm, quả thật là vì chuyện chuyên gia giúp đỡ mà đến.

Theo kế hoạch định ra từ trước, chuyên gia mà Trần Kinh liên hệ là giáo sư Tôn của Hongkong, giáo sư Tôn đồng ý do ông ta ra mặt liên hệ, ra sức thành lập một tổ đề tài, sau đó tổ đề tài này sẽ lấy Lân Giác làm trung tâm triển khai nghiên cứu vấn đề quy hoạch kinh tế vĩ mô này.

Khi Trần Kinh đến Việt Châu, giáo sư Tôn đã điện thoại cho hắn, nói ông ta đang dạy ở Bắc Kinh, hỏi Trần Kinh có thời gian hay không.

Nếu có thời gian, tốt nhất hắn đích thân đi Bắc Kinh một chuyến, đến thăm hỏi mấy chuyên gia chính của tổ vấn đề, đây cũng là một vấn đề thái độ.

Giáo sư tên là Tôn Tĩnh, là nhà kinh tế học nổi danh trong nước, so với chuyên môn mà nói, ông ta càng nổi tiếng với cá tính có gan nói thẳng.

Năm đó khi nước cộng hoà đẩy mạnh cải cách doanh nghiệp nhà nước, Tôn Tĩnh từng nói công khai, ông ta gọi cải cách doanh nghiệp nhà nước là hạn chế kinh tế. Lời nói của ông ta lúc đó đã dẫn tới tranh luận, thậm chí ngay cả thủ tướng Chính phủ của nội các Chính phủ trong cuộc họp nhà báo cũng giải thích về vấn đề quy hoạch cụ thể của việc cải cách doanh nghiệp nhà nước.

Sau khi trải qua chuyện lần đó, Tôn Tĩnh vẫn chưa ghi vào bộ nhớ, vẫn nhiều lần công kích cải cách trong nước như cũ, do đó người trong nước xưng ông ta là Tôn Đại Pháo.

Trần Kinh và Tôn Tĩnh tình cờ quen biết nhau, mấy ngày Trần Kinh tham gia lớp huấn luyện ở Hongkong, hắn và Tôn Tĩnh đặt ra mối quan hệ thầy trò có chút gượng ép.

Nhưng, Tôn Tĩnh rất có hứng thú với kinh tế trong nước, nhất là có hứng thú với cải cách, khi Trần Kinh ở Hongkong đã gởi một phong thư cho Tôn Tĩnh, ý của Trần Kinh là nói hắn là một cán bộ của nội địa, hơn nữa tương lai nhất định có cơ hội đi đảm nhiệm chủ quản của một khu.

Trần Kinh hy vọng đến lúc đó, hắn có thể sáng chế ra một số đường đi mới trên các phương diện cải cách, hy vọng có thể nhận được sự chỉ bảo và ý kiến của giáo sư Tôn.

Tôn Tĩnh vừa thấy phong thơ này cũng cảm thấy rất hứng thú, Trần Kinh sau khi đảm nhiệm Bí thư Quận uỷ Lân Giác, lại đặc biệt đi Hongkong thăm hỏi ông ta, hai người chỉ gặp nhau, cùng nhau tán gẫu mấy lần, nhưng cảm thấy rất hợp nhau.

Nhưng đối với Trần kinh mà nói, ý nghĩ của việc đến Bắc Kinh không chỉ là mời một đám chuyên gia dùng cơm, mà còn có ý nghĩa quan trọng hơn là muốn ra mắt chào hỏi ba mẹ vợ.

Con rể tương lai thường sợ gặp ba mẹ vợ không phải vì lý do khác, mà là bởi vì thật khó để chọn một món quà.

Phương gia không phải là nhà bình thường. Vợ chồng Phương Lộ Kiên cũng không phải là vợ chồng bình thường.

Bọn họ từ nhỏ trưởng thành trong một gia đình tướng quân, đời sống vật chất gần như hoàn mỹ, về lễ vật vật chất Trần Kinh không biết nên chuẩn bị thế nào.

Hơn nữa, Phương Lộ Kiên thích trồng cây cỏ, Từ Liên lại thích sưu tầm, một số đồ vật Trần Kinh cũng không có nhiều tâm tư đi sưu tầm, nhưng ngoại trừ những thứ này, Trần Kinh còn có đồ gì tặng cho bọn họ?

Trước khi đến Bắc Kinh, Trần Kinh đã gọi điện cho Phương Uyển Kỳ, để cho cô ấy nghĩ cách mua quà tặng, nếu không hắn sẽ huỷ bỏ chuyến đi đến Bắc Kinh.

Tới Bắc Kinh rồi, Phương Uyển Kỳ đã chuẩn bị xong quà tặng, hai bồn rửa chân mua từ siêu thị về, Trần Kinh nhìn quà như vậy, trong lòng muốn khóc.

Nhưng cho dù hắn có nghĩ gì đi nữa thì thời gian cũng không kịp nữa rồi, do vì trước đó Trần Kinh đã gọi điện cho Từ Liên, bọn họ đã hẹn nhau 6 giờ ăn cơm .

Khi Trần Kinh ngồi máy bay đến thủ đô là hơn 4 giờ, hơn một tiếng lái xe trên đường. Bất đắc dĩ Trần Kinh mới có thể dùng bồn rửa chân làm quà tặng.

Mối quan hệ giữa Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ hiện tại đã như ván đóng thuyền rồi, thái độ của vợ chồng Phương Lộ Kiên cũng hoàn toàn thay đổi với Trần Kinh, nhất là Phương Lộ Kiên, trước đây Trần Kinh cảm thấy ánh mắt lão nhân này giống như phòng trộm, hiện tại ánh mắt của người này lại hiền lành như thế.



Trần Kinh bước vào cửa câu đầu tiên đã xin lỗi:

- Chú Phương, dì Liên, con lần này đến Bắc Kinh là lâm thời nảy sinh ý nghĩ, trước đó không có bất kỳ chuẩn bị nào. Con ở Việt Châu gọi điện cho Uyển Kỳ, để cho cô ấy mua qua tặng cho hai lão nhân, dì xem cô ấy chọn hai cái bồn rửa chân.

Phương Lộ Kiên và Từ Liên sửng sốt, Từ Liên cười rộ lên nói:

- Cậu sao thành thật như vậy. Phương Lộ Kiên và Từ Liên cũng chuẩn bị đi mua bồn rửa chân, con có thể mua tặng cho chúng ta mỗi người một cái, chúng ta đỡ phải bận tâm, cái này cũng rất tốt.

Từ Liên đối với Trần Kinh như là mẹ vợ càng ngày càng thích con rể, bà ngoắc tay bảo Trần Kinh ngồi xuống nói:

- Ăn cơm đi, hôm nay phải ăn no đấy. Tôi biết cậu lần này đi Bắc Kinh là vì công việc, nhưng hôm nay không nói đến chuyện công việc, chúng là người một nhà sum vầy.

Khi Từ Liên nói người một nhà, trên mặt còn lộ ra nụ cười.

Trần Kinh là đệ nhất danh trong cuộc thi tuyển cán bộ công chức của tỉnh Lĩnh Nam, chuyện này có sức ảnh hưởng tương đối lớn, trước đây Từ Liên thường nói chuyện phiếm với chị em cùng tuổi, người khác vừa nhắc đến con rể của bà, đều là bóp cổ tay thờ dài, cảm thấy Phương Uyển Kỳ sao không chọn Lưu Triết Du, việc này khiến cho bà đáng tiếc.

Nhưng hiện tại, biểu hiện của Trần Kinh ở Lĩnh Nam rất tốt, hắn được sự quan tâm âm thầm của một số người, giọng điệu của một số người cũng bắt đầu từ từ thay đổi.

Ví dụ không xa, Triệu Cầm, vợ của Phương Lộ Bình hiện tại bà ta và Từ Liên hai chị em dâu khi ở cùng nhau, liền thường hỏi thăm chuyện của Trần Kinh.

Trong lời nói, bà ta cũng không ngừng tán dương Trần Kinh, bà ta nói:

- Chị dâu, Lộ Bình nhà chúng ta rất xem trọng Tiểu Trần này. Anh ấy nói cán bộ của Lĩnh Nam không dễ làm, trong đội ngũ cán bộ thi tuyển công chức của Hải Nam cũng tập hợp nhiều cao thủ, Tiểu Trần có thể trổ hết tài năng cạnh tranh kịch liệt như vậy hơn nữa thi viết lại đứng đầu, quả thực không dễ dàng, là một hạt mầm tốt.

Bà ta luôn nói:

- Phương LộBình của chúng ta còn đến thăm Trần Kinh ở Lĩnh Nam, Trưởng ban thư ký của phủ tỉnh Lĩnh Nam trước kia là Lộ Bình, nghe nói người này cũng thích Tiểu Trần, đã nhiều lần khen ngợi Tiểu Trần trước mặt Lộ Bình, nói hắn làm việc có mưu trí có quyết đoán, là tướng đại tài.

Cho nên, chị dâu phúc của chị rất tốt, ánh mắt của Uyển Kỳ cũng độc, tiền đồ Tiểu Trần sẽ vượt ranh giới.

Trần Kinh dùng hành động thực tế chứng minh sự ưu tú của hắn, mà sự ưu tú lại không có dựa giẫm vào quan hệ với gia đình, càng không dựa giẫm vào quan hệ với bối cảnh, hoàn toàn là dựa vào bản lĩnh bản thân để tranh đấu, kinh nghiệm và sự từng trải như thế khiến nhiều người mơ ước.

Sau khi cả nhà ăn cơm tối ở phòng riêng xong, Từ Liên lại đề nghị đi tìm chỗ ngồi chơi một chút, cả nhà đến thuê một phòng ở quán trà, ngồi chơi không có ý nghĩa, Phương Uyển Kỳ lại đề nghị đánh bài.

Cứ như vậy, bốn con người dưới con mắt của người thường đều cao cao tại thượng, buổi tối vừa thưởng thức trà vừa đánh bài, chơi rất vui vẻ.

….

Bởi vì có giáo sư Tôn Tĩnh làm đội trưởng, công tác quan hệ xã hội của Trần Kinh tiến triển tương đối thuận lợi.



Lần này giáo sư Tôn Tĩnh đã thu nạp nhiều giáo sư lớn làm thành viên tổ chức, giáo sư của Viện khoa học Xã hội, tổng cộng có ba chuyên gia cấp giáo sư, còn có hai vị chuyên gia cấp phó giáo sư, quy mô như vậy có thể nói là tương đối giỏi.

Trần Kinh đại diện đơn vị thí điểm đặc biệt mời cơm một số chuyên gia, đồng thời thay mặt Đảng uỷ quận Lân Giác gởi tặng một phần quà ra mắt cho mỗi chuyên gia.

Cái gọi là phần quà ra mắt, đương nhiên là quà tặng. Trần Kinh lần này cũng không giấu diếm. Các giáo sư họ đều có kinh phí nghiên cứu khoa học, quà ra mắt của Trần Kinh là tiền lì xì, mỗi người chuyên gia là một bao lì xì, mỗi bao lì xì của mọi người là 10.000USD, tổng cộng 50.000USD.

Trần Kinh làm rất tốt, tổ chuyên gia tỏ vẻ lập tức đến Lân Giác khảo sát thực địa, đồng thời lập tức thành lập tổ khảo sát.

Do vì chuyên gia nổi danh trong nước rời núi, Uỷ ban cải cách và phát triển cấp tỉnh và thành phố đều rất coi trọng, còn có Trưởng phòng của Uỷ ban cải cách và Phát triển thành phố gia nhập, ngoài ra còn có toàn bộ chính phó của Cục cải cách và phát triển trong thành phố tham gia khảo sát, có thể nói đội hình của tổ khảo sát tương đối hùng mạnh.

Hiệu suất công việc của Trần Kinh rất cao, nhân viên của tổ khảo sát đã định, lập tức quyết định lịch trình, tổ khảo sát theo Trần Kinh về Lĩnh Nam chính thức bắt đầu khảo sát.

Tổ khảo sát chỉ khảo sát có một tuần, sau đó chuyên gia sẽ hợp nghị, cùng đưa ra ý kiến cải cách cho chuyên nghiệp, ban chính quyền Đảng uỷ căn cứ ý kiến để thống nhất làm quy hoạch kinh tế.

Hiệu suất như vậy cũng là yêu cầu của Trần Kinh muốn, theo lời của hắn nói Lân Giác hiện tại cần phương hướng, cần xác định phương hướng cải cách phát triển đúng đắn, từ trên xuống dưới đều cần phải xác định rõ mục tiêu cải cách, chỉ có như thế, mới có sức chiến đấu, sự phát triển của Lân Giác mới có thể hoan nghênh thời đại hoàn toàn mới.

Theo ý tứ của Trần Kinh, hắn tổ chức cái gọi là chuyên gia giúp đỡ làm thí điểm lớn như vậy, nguyên nhân căn bản chính là muốn dùng cái này để lần nữa tuyên truyền, làm giáo dục, phải để cho mọi người từ trên xuống dưới của Lân Giác phải thay đổi tư tưởng, đừng bảo thủ không chịu thay đổi, không còn mù quáng bắt chước người khác con đường phát triển mà thôi.

Hắn muốn dùng quyền uy làm môi giới, lãnh đạo nhân dân Lân Giác tự đi theo con đường đổi mới của chính mình, muốn như vậy thì lãnh đạo của Lân Giác phải đi trên con đường đúng đắn.

Trần Kinh đem quan niệm này giao lưu cùng giáo sư Tôn Tĩnh và các giáo sư khác, tất cả chuyên gia cùng nhận thức được quan niệm này, bọn họ vì vậy mà tràn đầy tin tưởng đối với tương lai của Lân Giác.

Đối với Trần Kinh có thể nhanh chóng đã thu phục tất cả, chính đàn Hải Sơn đã dấy lên một cổ chấn động lớn, Trần Kinh trước đó lệnh cho dừng khởi công công trình Bán Sơn Hào Đình, hiện tại lập tức hoả tốc mời chuyên gia đến bắt mạch cho sự phát triển của Lân Giác, hai chuyện này phải chăng là có gắn liền hay sao?

Không thể không nói, rất nhiêu người để tâm chuyện này, bọn họ kinh ngạc Trần Kinh có thể đồng thời hoàn chỉnh mọi chuyện như thế, bọn họ cũng rất muốn thấy Trần Kinh cuối cùng như thế nào chỉnh đốn được cục diện trước mắt, hắn muốn lãnh đạo Lân Giác đi phương hướng nào?

Vốn mọi thứ đã định rồi, không có vấn đề.

Nhưng kế hoạch dù sao cũng không cản nổi sự biến hoá, buổi chiều ngày đó khi Trần Kinh chuẩn bị từ Bắc Kinh đi về, Phương Lộ Kiên bỗng nhiên gọi điện thoại cho Trần Kinh, muốn hắn lưu lại thêm một ngày.

Trần Kinh hỏi ý nguyện của ông ta, Phương Lộ Kiên nói rất nghiêm túc:

- Trần Kinh, ông cụ biết cậu đến Bắc Kinh, cho nên muốn gặp cậu, cho dù cậu có công việc gì quan trọng, cậu cũng để sau, tôi hy vọng cậu có thể hiểu.

Trần Kinh hít một hơi thật sâu, hắn không do dự nói:

- Được rồi, con sẽ lùi lại một ngày, con lập tức đến nhà ngay.

Cúp điện thoại, Trần Kinh trước tiên gọi điện cho Lý quốc Vĩ, nói cho ông ta biết đoàn khảo sát lập tức đi Lân Giác, nhưng cụ thể khảo sát phải dời một ngày sau đó mới tiến hành.

Hắn dặn dò Lý Quốc Vĩ, để cho ông ta đích thân đi đón các giáo sư của đoàn khảo sát ra biển dạo chơi, các giáo sư bình thường nghiên cứu rất vất vả, có cơ hội xuống cơ sở phải thả lỏng cơ thể một chút, thể nghiệm một chút cuộc sống của cơ sở. Lân Giác không có đặc sắc gì khác chỉ có đặc sắc về biển, cho nên xem biển là một sắp xếp hợp lý nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Sách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook