Chương 586: Nhất định phải đè chết!
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
17/05/2016
Thành ủy Hoành Châu.
Không khí có chút áp lực, khảo sát chuyên sâu liên tiếp của tổ công tác Ban Tổ Chức cán bộ Tỉnh ủy, khiến cho bầu không khí căng thẳng ở Thị ủy, càng nghiêm trọng hơn.
Không thể không nói tới, ba kế hoạch của Trần Kinh đều thu được kết quả, sau khi người Hoành Châu biết được sự lợi hại của Trần Kinh, thấy được bản lĩnh làm quan của Trần Kinh, thái độ của tất cả mọi người bắt đầu nhanh chóng thay đổi.
Từ sự coi thường, thậm chí là châm chọc lúc mới đầu, dần dần biến thành sự cẩn thận và dè dặt như bây giờ.
Tôn Thiên Thạch múc một thìa thức ăn cho cá, từ từ đổ xuống dọc bể cá.
Thức ăn cho cá dần dần chìm xuống, con cá vàng ở trong bể vẫy đuôi và đớp thức ăn, một bể cá vốn rất yên ả, đột nhiên bọt nước nổi lên, cảnh tượng rất náo nhiệt.
Hừ nhẹ một tiếng, Tôn Thiên Thạch híp mắt lại.
Nhìn chằm chằm vào những con cá đang cố sức cướp thức ăn, trong lòng Tôn Thiên Thạch có chút coi thường.
Động vật đều ngu xuẩn như vậy, đều hành động theo bản năng của chúng, nhưng có đôi lúc Tôn Thiên Thạch cảm thấy con người còn không bằng động vật.
Không biết vì sao, cảm giác bất an bất đầu chiếm lĩnh toàn bộ Tôn Thiên Thạch, ông ta có một cảm giác rất là kì lạ, dường như ông ta đã làm sai việc gì.
Nhưng nghĩ kĩ, Tôn Thiên Thạch đã làm việc ở Hoành Châu ba năm rồi, trong ba năm đó, ông ta đã vượt quá bao nhiêu khó khăn? Giải quyết được bao nhiêu vấn đề?
Nhưng đến cuối cùng, sau ba năm, Thành ủy vẫn nhìn thấy Hoành Châu có vấn đề, hết lần này tới lần khác, mục đích của Tỉnh ủy đều là muốn xử lí Hoành Châu.
Tôn Thiên Thạch rất muốn chứng minh cho các vị lãnh đạo Tỉnh ủy rằng, lúc ông ta mới đến Hoành Châu, Hoành Châu như thế nào, Hoành Châu hiện tại và trước đây giống nhau sao?
Hà Thụ Quân đã ở Hoành Châu công tác cả chục năm rồi, khiến cho nơi đây trở lên hỗn loạn.
Cái sự hỗn loạn, khiến cho mỗi bước tiến của Tôn Thiên Thạch càng gặp nhiều khó khăn, đều phải trả cái giá rất lớn.
Chế độ quan lại mà Hà Thụ Quân để lại đã tràn ngập từng ngõ ngách của Hoành Châu. Hơn nữa những lý luận lạc hậu móc meo của Hà Thụ Quân, giọng điệu phủ bại của thời Trần, lại ảnh hưởng lớn tới các cán bộ ở Hoành Châu.
Qua ba năm Tôn Thiên Thạch có thể tìm ra hướng đi đúng, có thể chạm tới một cánh cửa mới, ông ta rất quý trọng điều này.
Ông ta không thể chấp nhận những cố gắng của ông ta lại hoàn toàn không được thừa nhận như vậy. Sau đó tổ công tác lại đạp Hoành Châu xuống đáy.
Ông ta không hối hận khi đưa ra cái quyết định này, Tôn Thiên Thạch ông ta đường đường chính chính, lại phải hối hận cái gì chứ?
Nhưng Tôn Thiên Thạch cũng cảm nhận được rằng Trần Kinh của tổ công tác cũng không phải là một ngọn đèn đã cạn dầu.
Khả năng của hắn thì cũng xoàng thôi, nhưng lãnh đạo ở trên Tỉnh ủy thì rất ủng hộ hắn, đặc biệt là Mễ Tiềm.
Biệt danh của Mễ Tiềm là người mặt sắt, từ trước tới giờ không bao giờ để lộ sắc thái của mình qua lời nói, nhưng hiện giờ. Ông ta lại rất là coi trọng Trần Kinh đó, điều này khiến cho Tôn Thiên Thạch có chút lo lắng.
Ông ta cảm thấy rằng Trần Kinh không đơn giản như vậy, ông ta cảm nhận dường như sau lưng của Trần Kinh có một bàn tay hỗ trợ nào đó.
Cảm giác như vậy khiến cho ông ta cảm thấy thật vớ vẩn.
Ông ta Tôn Thiên Thạch đã ở Hoành Châu làm việc ba năm rồi. Trần Kinh tuy là có trẻ tuổi thật, nhưng trong mắt của ông ta có là gì?
Ở đất của Tôn Thiên Thạch, ông ta thực sự không tin Trần Kinh có thể giở được trò gì.
Ở Hoành Châu, Tôn Thiên Thạch không thể hoàn toàn quán triệt tư tưởng, cũng không thể trong một thời gian ngắn giải quyết hiện trạng này được, điểm này thì không sai.
Nhưng, dựa vào quyền hạn của ông ta ở đây, không có sự cho phép của ông ta, thì một người ngoài có thể làm được trò trống gì, ông ta vẫn chưa tin.
Cái người trẻ tuổi tên Trần Kinh có vẻ rất khó khuất phục, Tôn Thiên Thạch cũng là một người rất khó khuất phục, ông ta rất muốn biết hai người cứng đầu gặp nhau thì cuối cùng ai sẽ thắng, ai sẽ thua?
-Cốc, cốc!
Tôn Thiên Thạch thờ ơ nói:
-Vào đi!
Phó bí thư Thành ủy Triệu Thiên Kim bước vào, khẽ đóng cửa lại, đi thẳng đến chỗ của Tôn Thiên Thạch, mới nhẹ nhàng cúi đầu, khách sáo nói:
-Bí thư…
Tôn Thiên Thạch không quay đầu lại, cũng không trả lời ông ta, vẫn vui vẻ cho cá ăn.
Từng thìa thức ăn đổ xuống, lũ cá sung sướng quẫy đuôi, không chỉ những con cá vàng mà tất cả cá trong bể đều tự tập lại, mặt nước nổi sóng lên, thậm chí nước bắn tung tóe.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nhảy lên nhảy xuống của cá, tiếng nước gợn sóng.
Trong lòng Triệu Thiên Kim hơi thấp thỏm, lại nói thêm một câu nữa:
-Bí thư, lũ cá này quậy quá!
Tôn Thiên Thạch hừ một tiếng, nói:
-Thiên Kim, sao vậy? Tôi nghe nói anh gần đây không thể chịu được áp lực, chủ động tìm đến tổ công tác của Ban Tổ Chức cán bộ Tỉnh ủy bàn bạc nhiều vấn đề, có đúng không?
Triệu Thiên Kim lo lắng, tim của ông ta đập thình thịch.
Ông ta quanh co một hồi, nói:
-Bí thư, mục đích tôi chấp nhận cuộc nói chuyện diễn ra mấy tiếng liên quan tới nhiệm vụ của tôi lần này là vì mong chúng ta sẽ có thể giải quyết được vấn đề, đồng thời lãnh đạo Tỉnh cũng có thể hiểu rõ được những vấn đề này.
Tăng cường sự kết nối giữa cấp trên và cấp dưới…
Tôn Thiên Thạch cười nói:
-Tốt, tốt! Anh có thể chủ động phản ánh vấn đề, đây là một điểm rất tốt.
Ông ta bỗng nhiễn quay đầu, lộ rõ nụ cười quái dị, nói:
-Trưởng ban thư kí Đường vẫn khỏe chứ?
Triệu Thiên Kim theo bản năng nói:
-Vẫn tốt…
Từ “tốt” vừa nói ra, liền đột nhiên dừng lại, sau đó mặt ông ta đỏ bừng lên.
Trong lòng ông ta đột nhiên hiểu rõ, những hành động của ông ta không lọt qua khỏi tầm mắt Tôn Thiên Thạch, ông ta vào Tỉnh gặp những người nào, Tôn Thiên Thạch đều biết.
Trong đầu nghĩ vậy, trong lòng ông càng thêm bối rối, ông ta giờ mới biết tại sao lần nào gặp Trưởng ban thư kí Đường đều không vui, hóa ra, Trưởng ban thư kí Đường đã nhìn rõ việc này, ông ta có thể nhìn ra được động thái của Tôn Thiên Thạch, thì người khác cũng có thể.
-Ngồi đi, ngồi đi!
Tôn Thiên Thạch đột nhiên chuyển chủ đề.
Ông ta để cái thìa xuống, vẫy tay về phía cửa nói:
-Tiểu Cam, lấy cho tôi hai tách cà phê.
Sau khi hai người ngồi xuống, thư kí mang hai tách cà phê vào, Tôn Thiên Thạch cầm thìa tỉ mỉ quấy lên, nói:
-Thiên Kim này! Hiện giờ anh là cán bộ có triển vọng nhất của Hoành Châu chúng ta. Trong những vị lãnh đạo chủ chốt của chúng ta thì tuổi của anh là lớn nhất, hơn nữa đến Hoành Châu ba năm vẫn chưa làm ra được thành tích gì, lần này Tỉnh ủy đã hạ quyết tâm thay đổi cái tình trạng này.
Chủ tịch Mã là người có năng lực, nhưng về mặt nguyên tắc là chưa đủ, không có sự quyết đoán, nếu thực sự muốn nắm bắt cục diện ở Hoành Châu, có lẽ vẫn còn thiếu một chút, vì vậy công việc ở Hoành Châu, tôi đoán mười phần là giao cho anh rồi!
Triệu Thiên Kim ngẩn người ra, có chút sợ hãi nói:
-Bí thư, những lời này của anh là ý gì? Anh là Bí thư của Hoành Châu, nhiệm kì của anh vẫn chưa hết, làm sao có thể lui về được?
Tôn Thiên Thạch khua tay nói:
-Không phải nói lui là lui được nhưng không thể không lui được! Ai là người muốn giữa đường gặp chuyện? Tôi cũng không cam tâm! Nhưng cũng là bất đắc dĩ phải như vậy thôi!
Tôn Thiên Thạch nhẹ nhàng vịn vào thành sofa, nói:
-Vì vậy, anh là người thông minh, trong lúc này nên chủ động nói chuyện với tổ công tác, chủ động trao đổi vấn đề, là rất tốt! Anh càng sớm trao đổi rõ vấn đề với tổ công tác, công việc về sau càng chủ động rồi!
Triệu Thiên Kim hơi lúng túng, nói:
-Bí thư, tôi thực hổ thẹn quá, tôi thực sự không có cái vinh dự là người có thể giữ vững cái tập thể này…
Tôn Thiên Thạch nhíu mày nói:
-Cổ hủ! Trong lúc này, còn nói cái gì mà vinh dự hay không? Tôi với anh không giống nhau, tôi nhất định phải đấu tranh, nhất định phải có thái độ riêng của bản thân mình, anh thì không như vậy…
Ông ta nói được nửa câu, đột nhiên chuyển sang chuyện khác, nói:
-Thiên Kim, anh nên hiểu rõ, vấn đề chính mà anh cần phản ánh là chỗ nào. Vấn đề của Hoành Châu chúng ta là ở chỗ nào? Vấn đề là ở chỗ Hoành Châu chúng ta có những cán bộ bảo thủ lạc hậu, hoàn toàn thoát ly ra khỏi cải cách thay đổi của xã hội, thực sự khiến cho người ta chỉ biết thở dài thôi.
Anh nên đem những tình hình này trao đổi với cấp trên, đem những vấn đề khó khăn mà nói rõ ra, không nên chỉ che giấu vấn đề, hoặc làm một nửa.
Nếu đã làm việc thì phải làm triệt để, để cho mọi người đều biết được thành ý của anh.
Tôn Thiên Thạch chậm rãi nói, cảm nhận được Triệu Thiên Kim đang ngạc nhiên.
Ông ta cảm nhận được thái độ của Tôn Thiên Thạch rất rõ, ông ta vốn tưởng rằng Tôn Thiên Thạch sẽ giáo huấn ông ta một cách nghiêm khắc, ai ngờ Tôn Thiên Thạch lại cổ vũ ông ta, bảo ông ta tiếp tục chủ động trao đổi với cấp trên, đây là chuyện gì?
Chẳng nhẽ Tôn Thiên Thạch thực sự nản lòng rồi, chuẩn bị rút lui sao?
Triệu Thiên Kim ngay lập tức nghĩ tới, đây có lẽ là một cái bẫy, Tôn Thiên Thạch đang lợi dụng ông ta để loại bỏ đi những ý kiến bất đồng, là vì đối phó với phía Ôn Thẩm Đông?
Ôn Thẩm Đông có thể nói là hoàn toàn thừa kế những gì mà Hà Thụ Quân để lại, việc này đối với việc cải cách của Hoành Châu gặp rất nhiều trở ngại.
Nhưng Ôn Thẩm Đông rất cố chấp, đồng thời lại có khu làm việc riêng, ảnh hưởng của ông ta là rất lớn, có thể ảnh hưởng trực tiếp tới cơ sở, có thể nói rất khó đối phó.
Tôn Thiên Thạch và Ôn Thẩm Đông giữ thế cực này đã ba năm rồi, đến bây giờ thì vẫn không thể nói bên nào chiếm thế thượng phong, Tôn Thiên Thạch muốn dùng ông ta làm vũ khí sao?
Trong đầu Triệu Thiên Kim xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, lại thấy cách nghĩ này không hợp lý.
Dù sao, thái độ của Tôn Thiên Thạch với tổ công tác rất kiên quyết, đây chính là mẫu thuẫn.
Nếu Tôn Thiên Thạch muốn mượn thế lực lớn, ông ta hoàn toàn có thể mượn thế lực của tổ công tác tạo áp lực cho Ôn Thẩm Đông, lại còn phải mượn ông ta sao?
Nghĩ như vậy, lòng ông ta dễ chịu hơn một chút và dường như càng thản nhiên hơn.
Tôn Thiên Thạch không dời mắt khỏi Triệu Thiên Kim, lâu sau, ông ta bỏ kính xuống lau, trên mặt vẫn giữ nụ cười.
Sâu thẳm trong lòng Tôn Thiên Thạch rất ghét những người cơ hội như Triệu Thiên Kim, và cũng cực kì ghét những người ngu xuẩn.
Đường Kiếm Bình không phải là một ngọn đèn cạn dầu, ông ta để cho Triệu Thiên Kim đến Hoành Châu làm rối, có lẽ cũng đã đoán trước được kết quả cuối cùng. Triệu Thiên Kim cũng chỉ là con dối trong tay Đường Kiếm Bình mà thôi, nhưng ông ta vẫn tỏ ra ngây thơ không biết, thật đáng thương!
Tôn Thiên Thạch nắm chắc được cục diện trong tay, nhưng nếu thêm Ôn Thẩm Đông phản đối tổ công tác nữa, thì ông ta lại càng nắm chắc được tình hình hơn.
Chính trị cuối cùng cũng chỉ là lợi ích mà thôi!
Những người ở trên Tỉnh ủy, ngay cả Bí thư Sa Minh Đức và Trưởng ban Mễ Tiềm cũng có thể đi đến nước này, ông ta và Ôn Thẩm Đông có hợp tác với nhau thì cũng có gì kì lạ?
Cũng may có Triệu Thiên Kim, Triệu Thiên Kim cũng có chút thông minh, nhưng Triệu Thiên Kim là một người không biết giữ mồm giữ miệng.
Một người ngu xuẩn, cả ngày trong đầu chỉ nghĩ làm sao có thể một bước lên trời, một người có chí nhưng không có tài, thật đáng thương nhưng cũng rất hữu dụng …
Không khí có chút áp lực, khảo sát chuyên sâu liên tiếp của tổ công tác Ban Tổ Chức cán bộ Tỉnh ủy, khiến cho bầu không khí căng thẳng ở Thị ủy, càng nghiêm trọng hơn.
Không thể không nói tới, ba kế hoạch của Trần Kinh đều thu được kết quả, sau khi người Hoành Châu biết được sự lợi hại của Trần Kinh, thấy được bản lĩnh làm quan của Trần Kinh, thái độ của tất cả mọi người bắt đầu nhanh chóng thay đổi.
Từ sự coi thường, thậm chí là châm chọc lúc mới đầu, dần dần biến thành sự cẩn thận và dè dặt như bây giờ.
Tôn Thiên Thạch múc một thìa thức ăn cho cá, từ từ đổ xuống dọc bể cá.
Thức ăn cho cá dần dần chìm xuống, con cá vàng ở trong bể vẫy đuôi và đớp thức ăn, một bể cá vốn rất yên ả, đột nhiên bọt nước nổi lên, cảnh tượng rất náo nhiệt.
Hừ nhẹ một tiếng, Tôn Thiên Thạch híp mắt lại.
Nhìn chằm chằm vào những con cá đang cố sức cướp thức ăn, trong lòng Tôn Thiên Thạch có chút coi thường.
Động vật đều ngu xuẩn như vậy, đều hành động theo bản năng của chúng, nhưng có đôi lúc Tôn Thiên Thạch cảm thấy con người còn không bằng động vật.
Không biết vì sao, cảm giác bất an bất đầu chiếm lĩnh toàn bộ Tôn Thiên Thạch, ông ta có một cảm giác rất là kì lạ, dường như ông ta đã làm sai việc gì.
Nhưng nghĩ kĩ, Tôn Thiên Thạch đã làm việc ở Hoành Châu ba năm rồi, trong ba năm đó, ông ta đã vượt quá bao nhiêu khó khăn? Giải quyết được bao nhiêu vấn đề?
Nhưng đến cuối cùng, sau ba năm, Thành ủy vẫn nhìn thấy Hoành Châu có vấn đề, hết lần này tới lần khác, mục đích của Tỉnh ủy đều là muốn xử lí Hoành Châu.
Tôn Thiên Thạch rất muốn chứng minh cho các vị lãnh đạo Tỉnh ủy rằng, lúc ông ta mới đến Hoành Châu, Hoành Châu như thế nào, Hoành Châu hiện tại và trước đây giống nhau sao?
Hà Thụ Quân đã ở Hoành Châu công tác cả chục năm rồi, khiến cho nơi đây trở lên hỗn loạn.
Cái sự hỗn loạn, khiến cho mỗi bước tiến của Tôn Thiên Thạch càng gặp nhiều khó khăn, đều phải trả cái giá rất lớn.
Chế độ quan lại mà Hà Thụ Quân để lại đã tràn ngập từng ngõ ngách của Hoành Châu. Hơn nữa những lý luận lạc hậu móc meo của Hà Thụ Quân, giọng điệu phủ bại của thời Trần, lại ảnh hưởng lớn tới các cán bộ ở Hoành Châu.
Qua ba năm Tôn Thiên Thạch có thể tìm ra hướng đi đúng, có thể chạm tới một cánh cửa mới, ông ta rất quý trọng điều này.
Ông ta không thể chấp nhận những cố gắng của ông ta lại hoàn toàn không được thừa nhận như vậy. Sau đó tổ công tác lại đạp Hoành Châu xuống đáy.
Ông ta không hối hận khi đưa ra cái quyết định này, Tôn Thiên Thạch ông ta đường đường chính chính, lại phải hối hận cái gì chứ?
Nhưng Tôn Thiên Thạch cũng cảm nhận được rằng Trần Kinh của tổ công tác cũng không phải là một ngọn đèn đã cạn dầu.
Khả năng của hắn thì cũng xoàng thôi, nhưng lãnh đạo ở trên Tỉnh ủy thì rất ủng hộ hắn, đặc biệt là Mễ Tiềm.
Biệt danh của Mễ Tiềm là người mặt sắt, từ trước tới giờ không bao giờ để lộ sắc thái của mình qua lời nói, nhưng hiện giờ. Ông ta lại rất là coi trọng Trần Kinh đó, điều này khiến cho Tôn Thiên Thạch có chút lo lắng.
Ông ta cảm thấy rằng Trần Kinh không đơn giản như vậy, ông ta cảm nhận dường như sau lưng của Trần Kinh có một bàn tay hỗ trợ nào đó.
Cảm giác như vậy khiến cho ông ta cảm thấy thật vớ vẩn.
Ông ta Tôn Thiên Thạch đã ở Hoành Châu làm việc ba năm rồi. Trần Kinh tuy là có trẻ tuổi thật, nhưng trong mắt của ông ta có là gì?
Ở đất của Tôn Thiên Thạch, ông ta thực sự không tin Trần Kinh có thể giở được trò gì.
Ở Hoành Châu, Tôn Thiên Thạch không thể hoàn toàn quán triệt tư tưởng, cũng không thể trong một thời gian ngắn giải quyết hiện trạng này được, điểm này thì không sai.
Nhưng, dựa vào quyền hạn của ông ta ở đây, không có sự cho phép của ông ta, thì một người ngoài có thể làm được trò trống gì, ông ta vẫn chưa tin.
Cái người trẻ tuổi tên Trần Kinh có vẻ rất khó khuất phục, Tôn Thiên Thạch cũng là một người rất khó khuất phục, ông ta rất muốn biết hai người cứng đầu gặp nhau thì cuối cùng ai sẽ thắng, ai sẽ thua?
-Cốc, cốc!
Tôn Thiên Thạch thờ ơ nói:
-Vào đi!
Phó bí thư Thành ủy Triệu Thiên Kim bước vào, khẽ đóng cửa lại, đi thẳng đến chỗ của Tôn Thiên Thạch, mới nhẹ nhàng cúi đầu, khách sáo nói:
-Bí thư…
Tôn Thiên Thạch không quay đầu lại, cũng không trả lời ông ta, vẫn vui vẻ cho cá ăn.
Từng thìa thức ăn đổ xuống, lũ cá sung sướng quẫy đuôi, không chỉ những con cá vàng mà tất cả cá trong bể đều tự tập lại, mặt nước nổi sóng lên, thậm chí nước bắn tung tóe.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nhảy lên nhảy xuống của cá, tiếng nước gợn sóng.
Trong lòng Triệu Thiên Kim hơi thấp thỏm, lại nói thêm một câu nữa:
-Bí thư, lũ cá này quậy quá!
Tôn Thiên Thạch hừ một tiếng, nói:
-Thiên Kim, sao vậy? Tôi nghe nói anh gần đây không thể chịu được áp lực, chủ động tìm đến tổ công tác của Ban Tổ Chức cán bộ Tỉnh ủy bàn bạc nhiều vấn đề, có đúng không?
Triệu Thiên Kim lo lắng, tim của ông ta đập thình thịch.
Ông ta quanh co một hồi, nói:
-Bí thư, mục đích tôi chấp nhận cuộc nói chuyện diễn ra mấy tiếng liên quan tới nhiệm vụ của tôi lần này là vì mong chúng ta sẽ có thể giải quyết được vấn đề, đồng thời lãnh đạo Tỉnh cũng có thể hiểu rõ được những vấn đề này.
Tăng cường sự kết nối giữa cấp trên và cấp dưới…
Tôn Thiên Thạch cười nói:
-Tốt, tốt! Anh có thể chủ động phản ánh vấn đề, đây là một điểm rất tốt.
Ông ta bỗng nhiễn quay đầu, lộ rõ nụ cười quái dị, nói:
-Trưởng ban thư kí Đường vẫn khỏe chứ?
Triệu Thiên Kim theo bản năng nói:
-Vẫn tốt…
Từ “tốt” vừa nói ra, liền đột nhiên dừng lại, sau đó mặt ông ta đỏ bừng lên.
Trong lòng ông ta đột nhiên hiểu rõ, những hành động của ông ta không lọt qua khỏi tầm mắt Tôn Thiên Thạch, ông ta vào Tỉnh gặp những người nào, Tôn Thiên Thạch đều biết.
Trong đầu nghĩ vậy, trong lòng ông càng thêm bối rối, ông ta giờ mới biết tại sao lần nào gặp Trưởng ban thư kí Đường đều không vui, hóa ra, Trưởng ban thư kí Đường đã nhìn rõ việc này, ông ta có thể nhìn ra được động thái của Tôn Thiên Thạch, thì người khác cũng có thể.
-Ngồi đi, ngồi đi!
Tôn Thiên Thạch đột nhiên chuyển chủ đề.
Ông ta để cái thìa xuống, vẫy tay về phía cửa nói:
-Tiểu Cam, lấy cho tôi hai tách cà phê.
Sau khi hai người ngồi xuống, thư kí mang hai tách cà phê vào, Tôn Thiên Thạch cầm thìa tỉ mỉ quấy lên, nói:
-Thiên Kim này! Hiện giờ anh là cán bộ có triển vọng nhất của Hoành Châu chúng ta. Trong những vị lãnh đạo chủ chốt của chúng ta thì tuổi của anh là lớn nhất, hơn nữa đến Hoành Châu ba năm vẫn chưa làm ra được thành tích gì, lần này Tỉnh ủy đã hạ quyết tâm thay đổi cái tình trạng này.
Chủ tịch Mã là người có năng lực, nhưng về mặt nguyên tắc là chưa đủ, không có sự quyết đoán, nếu thực sự muốn nắm bắt cục diện ở Hoành Châu, có lẽ vẫn còn thiếu một chút, vì vậy công việc ở Hoành Châu, tôi đoán mười phần là giao cho anh rồi!
Triệu Thiên Kim ngẩn người ra, có chút sợ hãi nói:
-Bí thư, những lời này của anh là ý gì? Anh là Bí thư của Hoành Châu, nhiệm kì của anh vẫn chưa hết, làm sao có thể lui về được?
Tôn Thiên Thạch khua tay nói:
-Không phải nói lui là lui được nhưng không thể không lui được! Ai là người muốn giữa đường gặp chuyện? Tôi cũng không cam tâm! Nhưng cũng là bất đắc dĩ phải như vậy thôi!
Tôn Thiên Thạch nhẹ nhàng vịn vào thành sofa, nói:
-Vì vậy, anh là người thông minh, trong lúc này nên chủ động nói chuyện với tổ công tác, chủ động trao đổi vấn đề, là rất tốt! Anh càng sớm trao đổi rõ vấn đề với tổ công tác, công việc về sau càng chủ động rồi!
Triệu Thiên Kim hơi lúng túng, nói:
-Bí thư, tôi thực hổ thẹn quá, tôi thực sự không có cái vinh dự là người có thể giữ vững cái tập thể này…
Tôn Thiên Thạch nhíu mày nói:
-Cổ hủ! Trong lúc này, còn nói cái gì mà vinh dự hay không? Tôi với anh không giống nhau, tôi nhất định phải đấu tranh, nhất định phải có thái độ riêng của bản thân mình, anh thì không như vậy…
Ông ta nói được nửa câu, đột nhiên chuyển sang chuyện khác, nói:
-Thiên Kim, anh nên hiểu rõ, vấn đề chính mà anh cần phản ánh là chỗ nào. Vấn đề của Hoành Châu chúng ta là ở chỗ nào? Vấn đề là ở chỗ Hoành Châu chúng ta có những cán bộ bảo thủ lạc hậu, hoàn toàn thoát ly ra khỏi cải cách thay đổi của xã hội, thực sự khiến cho người ta chỉ biết thở dài thôi.
Anh nên đem những tình hình này trao đổi với cấp trên, đem những vấn đề khó khăn mà nói rõ ra, không nên chỉ che giấu vấn đề, hoặc làm một nửa.
Nếu đã làm việc thì phải làm triệt để, để cho mọi người đều biết được thành ý của anh.
Tôn Thiên Thạch chậm rãi nói, cảm nhận được Triệu Thiên Kim đang ngạc nhiên.
Ông ta cảm nhận được thái độ của Tôn Thiên Thạch rất rõ, ông ta vốn tưởng rằng Tôn Thiên Thạch sẽ giáo huấn ông ta một cách nghiêm khắc, ai ngờ Tôn Thiên Thạch lại cổ vũ ông ta, bảo ông ta tiếp tục chủ động trao đổi với cấp trên, đây là chuyện gì?
Chẳng nhẽ Tôn Thiên Thạch thực sự nản lòng rồi, chuẩn bị rút lui sao?
Triệu Thiên Kim ngay lập tức nghĩ tới, đây có lẽ là một cái bẫy, Tôn Thiên Thạch đang lợi dụng ông ta để loại bỏ đi những ý kiến bất đồng, là vì đối phó với phía Ôn Thẩm Đông?
Ôn Thẩm Đông có thể nói là hoàn toàn thừa kế những gì mà Hà Thụ Quân để lại, việc này đối với việc cải cách của Hoành Châu gặp rất nhiều trở ngại.
Nhưng Ôn Thẩm Đông rất cố chấp, đồng thời lại có khu làm việc riêng, ảnh hưởng của ông ta là rất lớn, có thể ảnh hưởng trực tiếp tới cơ sở, có thể nói rất khó đối phó.
Tôn Thiên Thạch và Ôn Thẩm Đông giữ thế cực này đã ba năm rồi, đến bây giờ thì vẫn không thể nói bên nào chiếm thế thượng phong, Tôn Thiên Thạch muốn dùng ông ta làm vũ khí sao?
Trong đầu Triệu Thiên Kim xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, lại thấy cách nghĩ này không hợp lý.
Dù sao, thái độ của Tôn Thiên Thạch với tổ công tác rất kiên quyết, đây chính là mẫu thuẫn.
Nếu Tôn Thiên Thạch muốn mượn thế lực lớn, ông ta hoàn toàn có thể mượn thế lực của tổ công tác tạo áp lực cho Ôn Thẩm Đông, lại còn phải mượn ông ta sao?
Nghĩ như vậy, lòng ông ta dễ chịu hơn một chút và dường như càng thản nhiên hơn.
Tôn Thiên Thạch không dời mắt khỏi Triệu Thiên Kim, lâu sau, ông ta bỏ kính xuống lau, trên mặt vẫn giữ nụ cười.
Sâu thẳm trong lòng Tôn Thiên Thạch rất ghét những người cơ hội như Triệu Thiên Kim, và cũng cực kì ghét những người ngu xuẩn.
Đường Kiếm Bình không phải là một ngọn đèn cạn dầu, ông ta để cho Triệu Thiên Kim đến Hoành Châu làm rối, có lẽ cũng đã đoán trước được kết quả cuối cùng. Triệu Thiên Kim cũng chỉ là con dối trong tay Đường Kiếm Bình mà thôi, nhưng ông ta vẫn tỏ ra ngây thơ không biết, thật đáng thương!
Tôn Thiên Thạch nắm chắc được cục diện trong tay, nhưng nếu thêm Ôn Thẩm Đông phản đối tổ công tác nữa, thì ông ta lại càng nắm chắc được tình hình hơn.
Chính trị cuối cùng cũng chỉ là lợi ích mà thôi!
Những người ở trên Tỉnh ủy, ngay cả Bí thư Sa Minh Đức và Trưởng ban Mễ Tiềm cũng có thể đi đến nước này, ông ta và Ôn Thẩm Đông có hợp tác với nhau thì cũng có gì kì lạ?
Cũng may có Triệu Thiên Kim, Triệu Thiên Kim cũng có chút thông minh, nhưng Triệu Thiên Kim là một người không biết giữ mồm giữ miệng.
Một người ngu xuẩn, cả ngày trong đầu chỉ nghĩ làm sao có thể một bước lên trời, một người có chí nhưng không có tài, thật đáng thương nhưng cũng rất hữu dụng …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.