Quan Sách

Chương 97: Nhờ cậu mà tôi được dùng bữa cơm.

Tịch Mịch Độc Nam Hoa

12/04/2013



Giữa không trung là vầng thái dương ấm áp, Vương Tử Quân ngồi trong sân, khoảng sân đầy màu xanh, không khí có mùi thơm thoang thoảng.

Lâm Dĩnh Nhi mất nhiều tâm tư mới có thể cướp được Vương Tử Quân, tất nhiên sẽ không phải thật sự cho hắn làm đầu bếp. Vương Tử Quân đối điện với hai lựa chọn một là nấu cơm hai là sửa kịch bản, hắn đành chọn ngồi bên cạnh bàn đá trong sân để sửa kịch bản, mà Lâm Dĩnh Nhi thì đến phòng bếp bận rộn.

Cũng may Vương Tử Quân cũng cảm thấy sửa kịch bản chẳng là vấn đề gì khó khăn, sau khi trầm tư một chút thì đã định hình được nội dung. Tuy hắn còn chưa xem xét đến chi tiết, nhưng phươgn diện làm đại cương thì đã rất ổn rồi.

- Bí thư Vương, anh sửa thế nào rồi, mau làm nhanh lên, chúng ta sắp ăn cơm đến nơi rồi.

Lâm Dĩnh Nhi buộc một cái tạp dề bên hông, nàng hô về phía sân.

Vương Tử Quân nhìn Lâm Dĩnh Nhi đang cầm chảo mà cảm thấy cô bé này dịu dàng dễ gần, xinh đẹp đáng yêu, gương mặt tinh khiết càng hồn nhiên thánh thiện, quyến rũ động lòng người. Hắn cảm thấy như mình bay vào một bầu trời tình cảm dịu dàng, thứ gì khắp bốn phía cũng bừng sáng, Lâm Dĩnh Nhi là một cô vợ, mà hắn chính là nam chủ nhân của chỗ này, hai người trải qua một cuộc sống bình đạm, ấm áp và vui vẻ.

Khi thấy Vương Tử Quân ngây người nhìn mình, Lâm Dĩnh Nhi chợt đỏ mặt lên, sau đó nàng cười một tiếng và xoay người chạy vào phòng bếp.

Lẽ ra một Lâm Dĩnh Nhi được nuông chiều từ bé sẽ không biết nấu nướng, nhưng nàng dọn ra bốn món mặn một món canh lại làm cho Vương Tử Quân mở rộng kiến thức, những thứ này nhất định phải bỏ ra công sức mới làm được, thế là trong lòng càng cảm thấy cô bé này rất đáng quý.

Lâm Dĩnh Nhi làm bốn món: Tôm nấu cần tây, xương sườn hầm dưa chua, ruột già xào măng, thịt kho tiêu. Vương Tử Quân nhìn thấy món ruột già xào măng mà cảm thấy khó thể chờ đợi được thêm.

Sau một thời gian “công tác”, bây giờ Vương Tử Quân thật sự đói bụng, hắn cũng không khách khí mà nâng đũa lên tấn công.

- Bộp!

Một chiếc đũa đập lên mu bàn tay của Vương Tử Quân không nặng không nhẹ, Lâm Dĩnh Nhi dùng giọng oán trách nói:

- Này, anh đúng là, đi rủa tay nhanh lên.

Vương Tử Quân cười ngại ngùng, cũng có chút cảm giác hạnh phúc.

- Xem ra lựa chọn của tôi là đúng, nếu để cho anh làm đầu bếp, có lẽ sẽ không thể nào sửa được kịch bản tốt thế này.



Lâm Dĩnh Nhi đại khái xem qua kịch bản một lần, sau đó đắc ý nói.

Khi hai người dùng cơm thì một chiếc xe hồng kỳ chậm rãi chạy vào khu nhà tỉnh ủy, đám binh sĩ đứng trực vừa thấy chiếc xe thì nhanh chóng đứng nghiêm hành lễ.

Trong chiếc xe số 1 tỉnh ủy, Lâm Trạch Viễn và Vương Quang Vinh đang ngồi sóng vai nhau, Vương Quang Vinh nở nụ cười nói:

- Bí thư Lâm, nếu ngài thật sự lo lắng về Dĩnh Nhi, như vậy cứ gọi điện thoại để cô ấy đến nhà tôi dùng cơm.

- Ôi, đứa con gái tuổi ngày càng lớn thì càng khó chiều chuộng, nếu tôi không về thì nó cũng đến. Quang Vinh à, tôi cũng đau lòng lắm.

Lâm Trạch Viễn nói đến Lâm Dĩnh Nhi thì hai mắt đầy yêu thương, con gái thứ quan trọng nhất của lão, tất cả lãnh đạo ban ngành trong tỉnh đều biết điều này, chính lão cũng không che giấu, nói rằng con gái là điểm yếu của lão cũng đúng.

- Nha đầu kia từ nhỏ đã bị tôi làm hư, hôm nay còn uy hiếp tôi, nếu không quay về nấu cơm, sợ rằng cả tuần sẽ không ăn cơm.

Hai người nói chuyện thì xe cũng dừng lại trước cửa, Lâm Trạch Viễn vừa xuống xe vừa nói với Vương Quang Vinh:

- Hôm nay tôi tự mình xuống bếp, Quang Vinh, anh cũng nên qua nếm thử xem tài nghệ nấu nướng của tôi như thế nào?

Từ khi đi vào chính đàn thì Vương Quang Vinh luôn tích cực dựa vào Lâm Trạch Viễn, lúc này nghe nói Lâm Trạch Viễn muốn mời mình dùng cơm, tất nhiên lão cũng không khách khí nói:

- Có thể được nếm thử tay nghề của bí thư, rõ ràng là phúc khí của tôi.

Hai người vừa nói vừa khẽ đẩy cửa chính, nhưng tình huống hiện ra trước mắt làm cho hai lão kinh ngạc không thôi.

- Chỗ này anh sửa lại thật sự cảm động...Thưởng cho anh một miếng.

Lâm Dĩnh Nhi thấy nhân vật nam trong truyện leo lên xe lửa để về quê, sau đó phát hiện nữ nhân vật chính đang chờ trên xe lửa, thế là trong lòng rất cảm động, nàng hưng phấn gắp cho Vương Tử Quân một miếng ruột già.

Vương Tử Quân cũng không chút kiêng kỵ, định đưa đầu sang ăn vào trong miệng, đúng lúc thấy Lâm Dĩnh Nhi có hơi luống cuống. Hắn thầm buồn bực, cũng quay đầu, đúng lúc thấy bí thư Lâm và bố đang đứng ngoài cửa lớn trừng mắt nhìn mình.

Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống vừa rồi mà không khỏi đổ mồ hôi hột, thầm nghĩ chỉ là một việc bình thường mà thôi, mọi người cũng đừng hiểu lầm.

- Bí thư Lâm, bố, mọi người dùng cơm chưa, mời mọi người cùng ăn cho vui.



Vương Tử Quân dù sao cũng không phải tên thanh niên lỗ mãng, hắn chỉ trầm ngâm trong giây lát, ngay sau đó đã dùng giọng tùy ý nói.

Lâm Dĩnh Nhi nếu so sánh ra thì kém quá xa Vương Tử Quân, lúc này nàng mới nhớ mình trước đó đòi bố về nấu cơm cho bằng được, cố gắng bày ra đủ trò để hờn dỗi.

Lâm Dĩnh Nhi luống cuống tay chân, trong lòng chợt nghĩ đến câu nói của nữ nhân vật chính trong kịch bản, thế là sau đó lớn tiếng nói:

- Bố, ngài cũng đừng hiểu lầm, chúng con...Chúng con cũng không phải giống như bố tưởng tượng đâu...

Lúc này Vương Tử Quân thật sự chóng mặt, cô nói gì vậy? Không phải giấu đầu lòi đuôi sao? Cô kích động làm gì?

Lâm Trạch Viễn nhìn gương mặt đỏ ửng của con gái, lão nhanh chóng bình tĩnh lại, thế là cười ha hả nói:

- Tất nhiên bố biết là thế nào, vừa vặn hai chúng tôi còn chưa ăn, vừa đúng lúc cùng ăn với nhau.

Lâm Trạch Viễn nói xong thì nhìn thoáng qua Vương Quang Vinh:

- Anh Vương, xem ra hôm nay mời anh đến dùng cơm là đúng rồi.

Vương Quang Vinh lúc này cũng khiếp sợ không thôi, nhưng từ sâu trong lòng lão cũng rất tình nguyện cho con trai tiếp tục phát triển như vậy với con gái của bí thư tỉnh ủy. Con mình nếu có thể dựa vào núi thái sơn như vậy, sau này chắc chắn sẽ là một cây đại thụ trên quan trường.

Khi hai người ngồi xuống thì Lâm Dĩnh Nhi có chút mất tự nhiên, nhưng Vương Tử Quân vẫn không có vấn đề, giống như những chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh, hắn và Lâm Dĩnh Nhi chưa có gì xảy ra cả vậy.

- Dĩnh Nhi, con làm cơm sao? Rất ngon.

Lâm Trạch Viễn gắp một miếng rau, sau đó nói với Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, lúc này tôi xem như được hưởng hào quang của cậu, nếu không có cậu thì hôm nay tôi cũng không được ăn cơm của Dĩnh Nhi làm.

Vương Tử Quân vốn không căng thẳng, bây giờ lại càng bình tĩnh, hắn nghe thấy Lâm Trạch Viễn nói vậy thì cười hì hì nói:

- Bí thư Lâm, còn có cả đồng chí thư ký trưởng, nếu nói đúng ra thì hai người đều nên cảm tạ tôi, bữa cơm này là dùng lao động để đổi lấy, đã bỏ ra một giờ để sửa kịch bản, mọi người nói xem, mệt mỏi như vậy có đáng được một bữa cơm không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Sách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook