Chương 27: Phải điều động sao?
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
12/04/2013
Quán cơm Hà Tây bị phó phòng Trần Phòng Lâm nghiệp lệnh cho đội chấp pháp niêm phong rồi, mấy ngày nay cái tin này trở thành chủ đề nóng nhất Lễ Hà.
Trong thể chế, các ban ngành, đơn vị trong huyện đều say sưa nói chuyện này.
Trần Kinh rước phải phiền phức to rồi, cái này gần như là nhận thức chung của mọi người. Nhưng mà sự thật cũng giống như là mọi người đoán lường vậy, chuyện qua được mấy ngày rồi, các đơn vị trong huyện đều có người đối với hoạt động của Phòng Lâm nghiệp Trần Kinh đưa ra những câu hỏi nghi ngờ rộng khắp.
Những nghi ngờ này tuy rằng chỉ là nghe tiếng gió chưa thấy mưa, nhưng nghi ngờ ngày càng tăng, Hội liên hiệp công thương nghiệp, những nhà hàng ẩm thực khác cũng rục rịch thay đổi cơ cấu, có người để bọn họ dựa vào, bọn họ bất đầu gây áp lực lên chính phủ.
Áp lực lớn nhất có lẽ vẫn là một quán cơm tây thành kinh doanh ăn uống, khu phía tây huyện buổi trưa hôm nào đó, tất cả các quán cơm đều đóng cửa, một bóng người đưa thức ăn nhanh cũng không thấy, cả Tây thành không ngờ lại chẳng có lấy một chỗ ăn cơm, mấy trường học ở Tây thành, cơ quan đơn vị, còn cả mấy xí nghiệp nhà nước đối với việc này phản ứng rất dữ dội.
Phòng công thương huyện và lãnh đạo chính quyền huyện có liên quan, đến đó điều giải, kết quả thu được rất nhỏ, tất cả những hành động này, mọi người đều chỉ về chấp pháp trái phép của Phòng Lâm nghiệp.
Dường như chỉ cần xử lý việc vi phạm pháp luật này của Phòng Lâm nghiệp, cả cái huyện thành mới có thể thái bình, cả Lễ Hà mới yên bình được.
Tin đồn ngày càng tăng, một số lãnh đạo trong huyện nghe nói đã mở một cuộc họp hội ý, còn Trưởng phòng lâm nghiệp Lâm Trung Tắc cũng bị gọi vào Ủy ban nhân dân huyện họp, tất cả những chuyện này xảy ra, dường như ngày càng bất lợi cho Trần Kinh.
Mà ngay tất cả mọi người đều cho rằng lần này Trần Kinh khó tránh được tai vạ, vì đây là lúc sự liều lĩnh của hắn phải trả giá.
Lễ Hà đột nhiên bạo phát một tin lớn hơn, công ty xây dựng Thần Bác của Trịnh Sảng bị người bao vây rồi, lại cả đập phá nữa, một nhà nghỉ và một phòng karaoke của Trịnh Sảng bị người viết bậy lên tường, điện nước bị cắt, đồ dùng ăn uống trong nhà nghỉ bị phá hoại, tất cả các thiết bị âm thanh trong phòng hát đều bị hỏng hoàn toàn.
Càng khiến cho người ta không tin được là, Trịnh Sảng nghe tin công ty bị đập phá, trên đường đi xử lý sự việc bị những kẻ không rõ danh tính tập kích đánh thương, nghe nói bị đánh đến nôn ra máu, được đưa đến bệnh viện ngay tại chỗ.
Rất nhiều người nhìn thấy tường nhà nghỉ Hồng Nhạn trên khắp các con đường phồn hoa của huyện thành bị sơn trắng, có kẻ dùng bút viết: “Ác bá lưu manh Trịnh Sảng đáng chết!”, “Trịnh Sảng không chết, thiên lí không dung!”, “Ủng hộ Phó phòng Trần”, “Phó phòng Trần Kinh chúng tôi ủng hộ ngài”, “Phó phòng Trần vì dân làm chủ!”
Những dòng chữ này vẹo vọ, nhưng rất dễ nhận biết, quần chúng qua lại khiến con phố này trở nên tắc nghẽn, mọi người đều xem Tây Dương Kính.
Gần như trong một tiếng đồng hồ. Các tin tức này đã truyền khắp toàn thành, truyền khắp các giới xã hội ở Lễ Hà.
Để tránh sự quá khích và quy mô xung đột lớn thêm, Chủ tịch huyện Mã Bộ Bình khẩn cấp triệu họp, ông ta lệnh cho toàn thể Phòng công an xuất quân, Ủy viên thường vụ huyện ủy, Trưởng Phòng công an Lý Sinh đích thân dẫn đội xuống phố duy trì trật tự, giải tán đám đông, hệ thống công an toàn huyện ở vào trạng thái khẩn cấp, cả huyện thành đều là thần hồn nát thần tính.
Đột biến như vậy khiến cho tất cả mọi người đều choáng váng, Phòng công an bận suốt cả một ngày, mới cơ bản khống chế được những hiện trường này, hiện trường khống chế được rồi, nhưng tất cả những chuyện phát sinh, sớm đã truyền khắp huyện rồi, không khí dư luận khắp cả huyện quay một trăm tám mươi độ so với trước.
Trịnh Sảng chung quy là có sự phẫn nộ của quần chúng, những sự căm phẫn đó luôn được cất giấu khá sâu mà thôi, những người dân thường dám giận mà không dám nói, bình thường uất ức đều đem nén xuống dưới lòng.
Mà chuyện này xảy ra thì sẽ thành một mồi lửa châm ngọn lửa phẫn nộ trong lòng mọi người, nghe nói vào ban đêm, nhà của Trịnh Sảng trong thị trấn còn bị người dân thả pháo. Mà châm lửa vườn sau nhà Trịnh Sảng, ba trăm cây quýt đều bị đốt sạch.
Rất nhanh, những ông chủ nhà hàng ở Tây thành liền tố cáo Trịnh Sảng, nói bọn họ bị ép buộc không thể làm kinh doanh, mục đích muốn gây áp lực cho chính phủ, để chính phủ không kết tội Phó phòng Trần.
Cứ như vậy, giống như quân bài Domino, một quân bị đổ, những quân khác liên tiếp đổ thôi, cục diện tường đã đổ lại bị mọi người đẩy thêm rất nhanh hình thành.
Trịnh Sảng ở Lễ Hà xưng bá nhiều năm, y từng ức hiếp vô số người, sau khi rất nhiều chuyện lớn xảy ra, rốt cuộc, đê đập hoàn toàn sụp đổ, Trịnh Sảng nhanh chóng thành con chuột ở phố, ở Lễ Hà bị mỗi người quát tháo đánh đập.
Thế lực đen của Trịnh Sảng thâm nhập rất nhiều ngành sản xuất, như là chuyên chở, từ ngành sản xuất xe taxi, mọi người đều bắt đầu tạo phản, còn bắt đầu tìm chính phủ đòi công đạo, đánh Trịnh Sảng, phản Trịnh Sảng trở thành tiếng nói của giới cộng đồng xã hội Lễ Hà...
...
Ủy ban nhân dân huyện ở tầng ba, phòng làm việc của Chủ tịch huyện.
Mã Bộ Bình ngồi ngay ngắn trên ghế làm việc, y mặc áo sơ mi, nhưng tay áo xắn lên, nhìn qua có chút quái dị. Dáng người y rất to cao, ánh mắt rất có thần, tóc dựng thẳng lên, râu không cạo sạch hết, cả khuôn mặt nhìn qua có hơi thô lỗ.
Hai mắt y vẫn nhìn Trần Kinh ngồi trước mặt, dường như tạo cho đối phương uy hiếp.
- Chủ tịch huyện, ngài muốn phê bình thì phê bình, tôi đều đồng ý tiếp nhận! Tôi biết việc này tuy rằng đã qua, nhưng đối với chuyện tôi niêm phong quán cơm Hà Tây, cái nhìn của lãnh đạo vẫn hơi kỳ thị, hôm nay tôi đến đây đều đã chuẩn bị tâm lý!
Trần Kinh trung thực nói.
Mã Bộ hơi Bình nhíu mày, chợt cười nhẹ nhàng, nói:
- Cậu không ngừng viết văn, lại có thể làm việc, nhân tài như cậu rất hiếm có! Cậu có biết không, cậu lần này danh tiếng vang xa cả Lễ Hà, toàn bộ huyện đều biết cậu – Phó phòng Trần Kinh.
- Chó ngáp phải ruồi, chó ngáp phải ruồi thôi! Tôi trước đó không hề đoán được.
Trần Kinh nói.
Hôm nay là lần đầu tiên hắn và Mã Bộ Bình nói chuyện, trước kia chỉ có lúc họp hắn từ rất xa thấy y, Mã Bộ Bình để cho hắn ấn tượng rất sâu sắc, người này trong sự thô lỗ có sự tinh tế, tỉ mỉ.
Thư ký bên ngoài tiến vào pha cho Trần Kinh một chén trà, Mã Bộ Bình chỉ vào Trần Kinh nói:
- Lương Thu, đây là Phó phòng Trần Kinh, cậu không phải nói hắn viết văn rất hay? Hiện tại hắn đang ngồi trước mặt cậu!
Lương Thu khoảng 30 tuổi, có hơi béo, y chủ động đưa tay bắt tay Trần Kinh nói:
- Phó phòng Trần, báo của anh tôi thường xuyên có vinh dự đọc qua, nói thật lòng, tôi vô cùng khâm phục cây bút của anh!
Trần Kinh và y bắt tay, thoáng xấu hổ, nói:
- Chủ nhiệm Lương khách khí, quá khách khí! Khả năng viết văn của tôi, chỉ có thể nói là có cơ sở nền tảng, nhưng so ra vẫn kém nhưng cây viết văn phòng, viết gì đó thường hơi dao động, không kỹ càng tỉ mỉ như các anh!
- Được rồi, các cậu không cần thổi phồng nhau!
Mã Bộ Bình đánh gãy lời Trần Kinh nói.
Y chỉ Lương Thu, nói:
- Chủ nhiệm Lương sẽ từ nhậm ngay bây giờ! Ban Tổ chức cán bộ bổ nhiệm, cậu ấy sẽ đảm nhiệm Phó bí thư Đảng ủy xã Dịch Chu, hôm nay là ngày làm việc cuối cùng ở đây!
Trần Kinh hơi sửng sốt, nói:
- Chúc mừng, là chủ quản một phương lại là một thiên tài văn chương, Phó bí thư Lương khẳng định sẽ rất xuất sắc!
Lương Thu bị chuyển xuống dưới cũng không kỳ lạ, sang năm là nhiệm kỳ mới, nhân vật số một Đảng và chính phủ sẽ bầu lại, cuối năm nay Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện phải bầu lại, Mã Bộ Bình có thể phải hành động, dưới tình huống này, Mã Bộ Bình để người bên cạnh đi xuống, cho họ một tiền đồ phát triển, đây là đương nhiên.
Nhưng tiếp theo, lời Mã Bộ Bình làm Trần Kinh trấn động.
Mã Bộ Bình chỉ Lương Thu nói với Trần Kinh:
- Cho nên, Trần Kinh. Hôm nay tôi gọi cậu đến, chủ yếu muốn nói với cậu, Lương Thu đi rồi, công tác bên này thiếu nhân sự, tôi nghĩ công việc này cậu làm, cậu có tin tưởng sẽ làm tốt hay không?
Trần Kinh sửng sốt, không biết mở miệng nói gì.
Hắn hôm nay đến Ủy ban nhân dân huyện, là chuẩn bị tâm lý về chuyện của Trịnh Sảng.
Chuyện Trịnh Sảng ở trên huyện đã ra quyết sách, các phòng trong huyện cũng đã lên tiếng, nhưng kết luận việc này cuối cùng vẫn không được đưa ra.
Trần Kinh nghĩ là, Mã Bộ Bình có thể hỏi về cách nhìn và ý kiến của y trong chuyện này, hoặc thông qua hắn tiến thêm một bước biết được tình hình.
Hắn không thể nghĩ tới, Mã Bộ Bình gọi hắn đến, là để nói chuyện điều động công tác, chuyện này không chuẩn bị một chút tâm lý, hoàn toàn mù mịt, trở tay không kịp!
- Chủ tịch huyện Mã, tôi... tôi... không chuẩn bị gì, tôi đều...
- Không có chuẩn bị, bây giờ có thể chuẩn bị, tôi hôm nay chỉ gọi cậu đến để trưng cầu ý kiến cá nhân cậu, chuyện này cuối cùng phải theo trình tự tổ chức, đồng chí ban Tổ chức cán bộ còn muốn nói chuyện với cậu. Trước mắt chỉ có là ý tưởng cá nhân tôi, cậu hiểu không?
Mã Bộ Bình nói.
Trần Kinh gật đầu, trong đầu hắn nhanh chóng hoạt động.
Lựa chọn này không dễ dàng, bởi vì nhiệm kỳ mới sắp tới, tiền đồ khi bước vào văn phòng Ủy ban nhân dân khó có thể đoán trước.
Hiện tại Trần Kinh bước vào văn phòng Ủy ban nhân dân huyện làm Chủ nhiệm, phục vụ Mã Bộ Bình, chỉ khi nào Mã Bộ Bình điều động ngang dọc, một khi làm thần dưới chân Thiên tử, Trần Kinh muốn đi con đường nào?
Vấn đề này khó giải quyết, nhưng đối với Trần Kinh trước mắt mà nói, làm công việc của mình, trong lĩnh vực mình am hiểu, đây là cơ hội khó có được. Từ Phòng Lâm nghiệp bước vào văn phòng Ủy ban nhân dân, trên ý nghĩa nào đó là sự vượt qua, sự vượt qua này rất nhiều người tha thiết mơ ước.
- Được rồi, tiểu Trần, cậu không cần phải xoắn xuýt. Cậu trở về suy nghĩ nghiêm túc, dùng từ trong bài văn của cậu nói, là đắn đo đắn đo , cân nhắc cân nhắc! Ha ha...
Thanh âm Mã Bộ Bình cười lên rất vang vọng, làm cho người ta có cảm giác thân thiết, làm trong lòng người khác đặc biệt thoải mái.
- Không cần suy nghĩ, nếu có cơ hội này, tôi đồng ý bước vào văn phòng Ủy ban nhân dân làm việc! Chỉ có điều tôi mới công tác, tính cách cổ quái, phục vụ lãnh đạo không tốt, trải qua vài năm học tập và đúc kết lại, tôi cảm thấy tiến bộ hơn, hy vọng tôi có thể để lãnh đạo hài lòng!
Trần Kinh nói.
Mã Bộ Bình quay lại nhìn Lương Thu, chỉ vào Trần Kinh, nói:
- Cậu thấy không, còn chưa bắt đầu làm việc, hắn đã nghĩ đưa tôi thành vật thí nghiệm, tài tử Sở Giang quả nhiên có khí phách...
Lương Thu mỉm cười, Mã Bộ Bình nói xong lại cười ha ha, hai người đều cười, Trần Kinh chỉ có thể cười theo, một phòng tràn ngập tiếng cười, Trần Kinh không khỏi có cảm giác mê mang, suy nghĩ của hắn sớm đã không biết đến nơi nào...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.