Quan Sách

Chương 466: Phải trang bị thêm phòng khoa học!

Tịch Mịch Độc Nam Hoa

06/02/2016

Một nhân sự bất ngờ nhận việc ở tỉnh thành gây lên một làn sóng không nhỏ.

Nguyên phó cục trưởng cục thủy lợi Đơn Kiến Hoa được bổ nhiệm làm chủ nhiệm phòng đốc tra tỉnh ủy, việc bổ nhiệm này có chút kì quái, phó cục trưởng và chủ nhiệm phòng giám sát tỉnh ủy đều là cấp phó cục, điều động như vậy không thể nói là cất nhắc.

Nhưng phòng đốc tra là bộ ngành quan trọng của tỉnh ủy, so với bộ thủy lợi trước đây, tự nhiên quyền lợi sẽ manh hơn nhiều.

Hơn nữa nhân vật số một và nhân vật phụ khác nhau lớn nhiều, Đơn Kiến Hoa trở thành nhân vật số một phòng đốc tra vẫn có phần làm người ta chú ý.

Đương nhiên trước đó, Đơn Kiến Hoa vì các loại vấn đề lần lượt bị phòng đốc tra tra tỉnh ủy và ban tổ chức điều tra, điều tra kết thúc chưa lâu, anh ta được điều động, điều này cũng làm cho rất nhiều người bàn tán.

Có phải trước đó Đơn Kiến Hoa đã được điểu động rồi hay không?

Là người khác ghen ghét cố tình tung tin giả sao?

Còn nữa, Đơn Kiến Hoa rút cục có dính dáng đến vấn đề tác phong không? Nếu đã có vấn đề tác phong, tại sao vẫn có thể điều động đến bộ ngành quan trọng của tỉnh ủy?

Trần Kinh nghe được tin tức này vẫn là do Biên Kỳ.

Hôm đó đi làm, Trần Kinh vừa bước đến cửa thang máy, liền nhìn thấy Biên Kỳ xách túi công văn đi về phía này.

Hắn vội vàng lên chào hỏI, Biên Kỳ mỉm cười nhìn hắn, gật đầu nói:

-Sự thật chứng minh, ý kiến điều tra của cậu về Đơn Phó cục trưởng là chính xác hợp lý, Đơn phó cục trưởng hiện tại điều đến phòng Đốc tra rồi, tổ chức vẫn tin tưởng anh ta.

Trần Kinh ngẩn người, lắc đầu nói:

-Việc này tôi thật sự không biết, không thuộc phạm trù công việc của tôi mà.

Biên Kỳ cười nói:

-Đúng! Cậu làm tốt các công việc trong phạm vi của mình, đó chính là đại sự.

Gã dừng một chút nói:

-Chúng ta đã mở cuộc họp trưởng ban rồi, trong hội nghị kế hoạch thí điểm của cậu mọi người cho rằng không vấn đề gì, rất ủng hộ. Trưởng ban Mễ đã yêu cầu tập trung làm tốt việc này. Nhưng diễn đàn internet này , phải làm dưới danh nghĩa của bộ, do bộ phụ trách xây dựng lên.

Phòng các cậu có thể đưa ra ý kiến và đề nghị, ngoài ra sau khi xây dựng xong diễn đàn, việc quản lý cụ thể do phòng các cậu phụ trách.

Trần Kinh nói:

-Vậy thì tốt quá! Vậy chúng ta có cần sắp xếp chuyên gia để phụ trách công việc này không?

Biên Kỳ nói:

-Cậu làm một báo cáo. Việc này phải xem ý kiến của lãnh đạo các bộ ngành khác, cậu có thể biểu đạt ý kiến và suy nghĩ của cậu trong báo cáo, bộ sẽ tôn trọng ý kiến của các cậu!

Từ thang máy đi ra, hắn vừa mới đến cửa phòng làm việc, điện thoại trên bàn liền vang lên.

Vừa nãy Biên Kỳ nói đến Đơn Kiến Hoa, chính là Đơn Kiến Hoa gọi điện đến.

-Trưởng phòng Trần, năm đó lúc anh ở Lễ Hà, anh và tôi đã quen nhau rồi! Lúc đó tôi khẳng định anh sẽ đại phát huy hoàng! Thật là giỏi, mới vài năm thôi, anh đã tiến vào ban tổ chức tỉnh ủy rồi!

Trần Kinh cười:

-Phó cục trưởng Đơn, à không đúng. Bây giờ phải gọi anh là chủ nhiệm Đơn chứ! Tôi vừa mới nghe nói anh lên tỉnh ủy, điều này đáng để chúc mừng!

Đơn Kiến Hoa thở dài nói:

-Trần trưởng phòng, việc này nói ra tôi phải cảm ơn anh, hiện tại những cán bộ có thể giữ vững nguyên tắc rất ít, Trần trưởng phòng làm người ta rất cảm động! Tôi không khéo ăn nói, nhưng rất nhiều việc tôi đều ghi nhớ trong lòng.

Sau này trong công việc anh gặp vấn đề gì, anh đều có thể nói với tôi, tôi giúp anh tìm hiểu tường tận, hi vọng có ích cho anh.



-Vậy cám ơn Đơn chủ nhiệm! Tôi bây giờ như người mù, được nhận một người thầy nổi tiếng như vậy, thật là có phúc ba đời!

-Được rồi! Anh không cần tâng bốc tôi nữa, tôi cũng không quấy rầy công việc của anh nữa. Tôi cũng là mới đến, hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân.

Lời nói của Đơn Kiến Hoa hôm nay rất thẳng thắn, cũng thể hiện anh ta vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện điều tra gần đây.

Theo khách quan mà nói, Trần Kinh coi như đã giúp anh ta.

Anh ta cũng là trực tiếp cảm ơn qua điện thoại, không vòng vo một chút nào, thể hiện thiện ý với Trần Kinh rất rõ ràng.

Điều này làm cho Trần Kinh nghĩ đến năm đó đến cục thủy lợi làm việc, lúc đó Đơn phó cục trưởng rất thần bí, rất uy nghiêm, làm người ta phải ngước nhìn.

Nhưng hiện tại, hai người có thể giao tiếp như bạn bè, điều này e cũng là tư vị quyền lực.

Nói chuyện với Đơn Kiến Hoa một lúc, hai người hẹn nhau có thời gian thì cùng đi tụ tập, ăn một bữa cơm, nói chuyện rất vui vẻ.

Cúp điện thoại, Trần Kinh hút một điếu thuốc, bắt đầu xem văn kiện rất dày ở trên bàn làm việc.

Trên mặt văn kiện là một tờ báo Tam Sở buổi sáng, ở vị trí dễ thấy nhất, đính kèm theo một bức tranh lớn, một cái đĩa trắng như tuyết, bên trong là một miếng bit tết ăn dở.

Trong nước tương của bit tết, hiện rõ một con giòi bọ.

Tiêu đề của bức tranh đính kèm trên mấu tin tức là: “Cơm Tây kinh hãi, không ngờ trong thịt bò lại chứa bọ!”

Bài văn viết rất thực, lại đúng là sự việc xảy ra hôm qua tại nhà hàng Tây, hoàn toàn là lấy thân phận một người bị hại để viết, qua bài văn có thể thấy, làm cho người ta tín phục, cũng làm cho người ta kinh hồn bạt vía.

Cuối bài văn viết rằng bộ an toàn thực phẩm đã tham gia điều tra việc này, và nhà hàng Tây cũng chính thức ngừng hoạt động từ hôm nay.

Trần Kinh nhíu nhíu mày, cầm điện thoại chuẩn bị tìm Hồ Duyệt hỏi thăm tình hình.

Nhưng hắn nghĩ một lúc lại buông điện thoại xuống.

Sự việc hôm qua xảy ra rất kì quái, bởi vì thịt bò phát hiện thấy giòi, điều này vốn dĩ chưa từng nghe thấy.

Bởi vì thịt bò mà có giòi, hẳn đều là thối rồi, vị của nó đã hoàn toàn thay đổi rồi, tại sao khi ăn lại không có cảm giác?

Hào Thượng Hào nếu có chuyện như vậy, vậy thì vấn đề này đã sớm bị lộ ra, sao đến hôm qua mới xảy ra vấn đề?

Còn nữa, vừa mới có chuyện đã có phóng viên, sự trùng hợp này không thể làm người ta tin.

Trần Kinh ngẫm nghĩ một chút, bắt đầu xem xét ghi chép công việc gần đây của phòng giám sát cán bộ, từng vụ án được xử lý và tin tức khiểu nại hắn nhất nhất tra ra từ máy tính.

Trong đó có một vụ án là có người báo chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn khách sạn Sở Giang ông Cao Thọ Sơn bị nghi có dính líu đến cạnh tranh bất chính, ác ý vu cáo hãm hại đối thủ. đồng thời dính líu đến việc vi phạm quy định thao túng thị trường chứng khoán, từ đó đạt được lợi ích rất lớn.

Trần Kinh lấy hồ sơ điều tra ra xem qua một lần, không khỏi có chút cân nhắc.

Vụ án này bên trong hệ thống vẽ một đường kẻ đỏ, đây là ý gì?

Công việc phòng giám sát, xử lý mỗi vụ án thường thì đường màu xanh và màu đen.

Tình huống màu xanh biểu thị đã xử lý, còn màu đen biểu thị đã chuyển giao đến bộ ngành chức năng liên quan để xử lý, màu đỏ thường thì không có.

Trần Kinh chợt nghĩ đến, tập đoàn khách sạn Sở Giang là doanh nghiệp nhà nước, mà bên dưới cờ của tập đoàn, khách sạn Sở Giang Vienna cũng là cổ phần khống chế chủ yếu của tập đoàn, doanh nghiệp nhà nước ngành khách sạn, tập đoàn khách sạn Sở Giang được coi là danh nghiệp đứng đầu Trung Nguyên, mấy năm nay bị lăng xê rất mạnh, văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước có ý cắm cọc cho doanh nghiệp này.

Trần Kinh suy nghĩ rất lâu, hắn gọi điện thoại kêu Biên Thạc Lâm đến, chỉ vào màn hình máy tính nói:

-Thạc Lâm, cái này có nghĩa là gì? Đây không phải là vụ án mà ngươi phụ trách sao? Sao lại vạch một đường màu đỏ vào đây?

Biên Thạc Lâm đến chỗ máy tính nhìn kỹ một chút, thở phào nói:



-Vụ án này dính líu đến quan chức cấp bậc cao quá, tôi đã báo qua với Triệu cục trưởng, anh ấy nói muốn đích thân giải quyết, sau đó thì thành thế này!

Trần Kinh nhíu mày nói:

-Sao cơ? Cậu không theo dõi tiến độ sao?

Biên Thạc Lâm nói:

-Theo sát rồi! Cục trưởng Triệu nói vụ án này tạm thời gác lại, vì không đủ chứng cứ.

-Nghe nói là ý của tỉnh ủy, vì nghĩ đến tập đoàn khách sạn Tam Sở hiện nay trạng thái kinh doanh rất tốt, đang trong thời gian dựng cọc, lúc này có gì bất hòa, chẳng phải là không thích hợp sao?

Trần Kinh bỏ kính ra, dùng miếng vải lau kính từ từ lau.

Trong lòng hắn đã hiểu rõ, vụ này khả năng tự nhiên kết thúc rất lớn.

Hiện giờ xây dựng kinh tề là trọng tâm, tỉnh ủy và ủy ban nhân dân trong vấn đề kinh tế thường bày tỏ rất khoan dung.

Tập đoàn Sở Giang Cao Thọ Sơn không chỉ là quan chức, đồng thời cũng là người có tiếng, có danh dự rất cao ở Sở Giang.

Tình huống như vậy, nếu vì mấy cái tố cáo mà đi điều tra anh ta, nhất định sẽ gặp trở ngại.

Nhưng Trần Kinh cứ nghĩ đến chuyện hôm qua, lại thấy có chút không thoải mái, dựa vào cảm giác của hắn, hắn nghĩ chuyện xảy ra hôm qua ở nhà hàng Tây có thể có liên quan đến Tam Sở.

Tập đoàn khách sạn ngoại lai tiến vào, người ta là quốc tế hóa quản lý, không chỉ quan niệm tiên tiến, hơn nữa tiền nhiều thế lớn.

Trong tình huống như vậy, Tam Sở trong khi cạnh tranh rơi vào tình huống xấu cũng không có gì bất ngờ.

Trong tình huống như vậy, có khi nào cạnh tranh không lành mạnh?

Trần Kinh lắc đầu, trong lòng hắn biết rõ, vụ án như thế này bản thân không thể nhúng tay vào.

Ban tổ chức giám sát cán bộ, vấn đề Cao Thọ Sơn không liên quan lắm đển kỉ luật của tổ chức, ban tổ chức không can dự cũng hợp tình hợp lý.

-Đem hồ sơ và tình hình liên quan chuyển cho bộ công thương tỉnh và bộ SFC, sao này không được xuất hiện đánh dấu màu đỏ nữa, bất kể là tố cáo gì, chúng ta đều phải nghiêm túc tiếp nhận, phân ra từng cái rõ ràng. Không phải là nội dugn công việc của chúng ta, chugsn ta phải nghĩ cách chuyển đến các bộ ngành liên quan, cất giấu tài liệu của người khác như thế này là không được!

Biên Thạc Lâm nói:

-Tôi cũng nghĩ như vậy, tôi chẳng có tí thiện cảm nào với tập đoàn khách sạn Sở Giang! Bọn họ chỉ biết quan hệ với chính phủ, muốn làm lũng đoạn, anh xem các tỉnh khác, tỉnh nào chả có mưởi mấy khách sạn năm sao.

Đức Thủy chúng ta, Vienna dường như chiếm độc quyền đứng đầu rồi, khách sạn cao cấp tiến vào Sở Thành dường như thiếu phương pháp.

Cách làm như vậy có phải là làm ăn bình thường không? Hơn nữa, điều kiện của Vienna còn kém hơn cả những khách sạn hạng thấp như Lệ Đô, có thể coi là khách sạn năm sao gì chứ?

Biên Thạc Lâm cùa nhàu với Trần Kinh, vì anh ta cảm nhận được sự khác biệt bản chất cách thức làm việc của Trần Kinh và Triệu An Sơn.

Trần Kinh gặp chuyện thì giải quyết chuyện, nhưng Triệu An Sơn gặp chuyện thì dè dặt mọi chỗ, cả ngày nơm nớp lo sợ, làm cho người ta khó chịu.

Biên Thạc Lâm cũng là người trẻ tuổi, trong lòng anh ta cũng đầy bốc động và nhiệt huyết, lãnh đạo làm việc nhìn trước ngó sau nhiều quá, anh ta có thể vui được sao?

Xét về tính cách, anh ta thích thái độ của Trần Kinh hơn.

Thấy Biên Thạc Lâm vui vể phấn chấn rời đi, Trần Kinh chau mày, đột nhiên nghĩ đến vẫn đề diễn đàn tố cáo mạng lưới tổ chức quản lý.

Trong xu hướng mới, có thể trang bị một khoa chuyên phụ trách tin tức hóa và hư cấu con đương cử báo hay không?

Vị trí trưởng khoa, Biên Thạc Lâm chẳng phải rất phù hợp sao?

-Trang bị thêm một khoa, chủ ý này được!

Trần Kinh âm thần hạ quyết tâm, nói là làm, lập tức phác thảo báo cáo...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Sách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook