Chương 765: Phu nhân của Bí thư Trần?
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
17/05/2016
Có một người phụ nữ đang đứng ngoài cửa thang máy.
Điểm mà người phụ nữ đó thu hút ánh nhìn của mọi người nhất đó là mái tóc dài màu đen, thẳng dài rủ xuống ở sau lưng, rất bóng, tôn lên khí chất của người đó rất nhiều.
Miệng hơi cười, mặt tuy không phấn son gì nhưng rất trắng.
Không đi giầy cao gót, nhưng dáng người rất hoàn mĩ.
Cô ta mặc một cái váy tím trông rất chín chắn, eo buộc lại, chân đi một đôi giầy màu đậm, cứ như vậy đứng dựa vào cửa sổ, rất thướt tha, cô gái rất thích làm đẹp Ân Đình Đình mới nhìn người phụ nữ đó, ngay lập tức có phần cảm thấy xấu hổ.
Thế nào là người đẹp?
Mặc dù cùng là phụ nữ, Ân Đình Đình cũng không thể không công nhận, người phụ nữ đó là một người tài giỏi xinh đẹp, vẻ đẹp khiến cho người khác khó thở, rất có khí chất.
Người phụ nữ đó nhìn thấy Ân Đình Đình, cô ta khẽ cười.
Lầu này chỉ có hai căn hộ, một căn hộ Ân Đình Đình sống, một căn hộ còn lại là Trần Kinh sống, Ân Đình Đình đột nhiên nghĩ là người phụ nữ này tới tìm Trần Kinh?
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng cô ta cảm thấy hơi khó chịu.
Cô ta không biết nhiều về quan trường, nhưng bình thường nghe tin đồn, cũng như nghe người khác nói về chuyện quan trường rất nhiều.
Mọi người thường cho rằng quan trường không có ai tốt, tham ô háo sắc là những thứ người làm quan thích nhất, người phụ nữ lần trước tới tìm Trần Kinh và người phụ nữ lần này không giống nhau, Bí thư Trần cũng chẳng phải là người tốt gì.
Trong lòng cô ta nghĩ như vậy, nhưng Ân Đình Đình vẫn khẽ cười đáp lại.
Cô ta hắng giọng nói:
-Xin hỏi…Chị tới tìm Bí thư Trần sao?
Người phụ nữ đó nhìn Ân Đình Đình nói:
-Cô biết Bí thư Trần sao?
Ân Đình Đình tất nhiên là gật đầu rồi, sau đó nói:
-Đương nhiên, chúng tôi là hàng xóm, tôi sống ở bên này, Bí thư sống ở đối diện!
Ân Đình Đình mở cửa nhà ra, định mời người phụ nữ đó vào nhà ngồi chơi, lại cảm thấy khó mở lời, cô ta quanh co mãi mới nói:
-Chị…
Người phụ nữ đó cười nói:
-Tôi họ Phương, nhìn tuổi thì có vẻ tôi hơn cô mấy tuổi, cô cứ gọi tôi là Chị Phương!
Ân Đình Đình cười, có chút gì đó khó xử nói:
-Chị Phương, Bí thư Trần phải một lúc nữa mới hết giờ làm việc, hay chị vào nhà tôi ngồi chơi một lúc!
Người phụ nữ đó cũng không khách sáo liền gật đầu nói:
-Cũng được. Vậy tôi cũng không khách sáo nữa!
Căn phòng của Ân Đình Đình sắp xếp rất gọn gàng sạch sẽ, tuy đồ trang trí và vật dụng trong căn phòng đều là đồ rẻ tiền.
Nhưng dưới sự tỉ mỉ sắp xếp của cô ta, căn phòng cũng rất có phong cách, khác xa so với căn phòng bừa bộn của Trần Kinh.
Ân Đình Đình nghĩ mãi người phụ nữ họ Phương này thì có quan hệ gì với Trần Kinh, người phụ nữ lần trước tới tìm Trần Kinh họ Đường, người phụ nữ đó cũng rất xinh đẹp, lúc đó cô ta còn nghĩ rằng Trần Kinh thật đào hoa, lại tìm được người yêu đẹp như vậy!
Người phụ nữ họ Phương đó tất nhiên là Phương Uyển Kỳ, hôm nay cô ta bất ngờ tới Hải Sơn.
Địa chỉ nhà Trần Kinh cô ta đã biết, cô ta cũng không nói với ai một tiếng nào. Liền tới đây luôn, không ngờ mới tới đây đã gặp ngay Ân Đình Đình, người phụ nữ này cũng rất xinh đẹp, sống ở nhà đối diện với Trần Kinh, Trần Kinh thế này thì làm sao mà cô đơn được!
Ân Đình Đình rất cần mẫn. Cô ta không làm rõ được thân phận của người phụ nữ đó, nhưng những người bên cạnh Trần Kinh, nhất định không phải là người tầm thường.
Những thứ khác không nói, chỉ nhìn vào bộ quần áo mà Phương Uyển Kỳ đang mặc, lại còn khí chất của cô ta, người ta chắc chắn là không phải là người giàu thì cũng là người quyền quý.
Nịnh bợ Trần Kinh. Người bên cạnh Trần Kinh thì cũng không ngoại lệ.
Ân Đình Đình lấy cho Phương Uyển Kỳ một cốc nước, lại tiếp tục rửa hoa quả, rất là vội vàng.
Cô ta vẫn còn cười nhìn Phương Uyển Kỳ nói:
-Bí thư Trần là một người rất tốt, trẻ tuổi, lại không kiêu ngạo. Lại rất hay tặng tôi đặc sản của quê hương! Lần trước tôi mất việc, Bí thư còn giúp tôi tìm việc, tôi rất cảm kích!
Phương Uyển Kỳ nhéo mắt nhìn Ân Đình Đình, cười nói:
-Bí thư Trần không thường xuyên lấy việc giúp người khác là niềm vui đâu, Bí thư đã xem cô là một người đẹp rồi!
Ân Đình Đình ngẩn người một lúc, cô ta không ngờ những câu ấy mà Phương Uyển Kỳ lại nói thẳng thừng như vậy, mặt cô ta đỏ lên nói:
-Chị Phương, chị đừng nói như vậy, nói ra thì tôi và Bí thư Trần là người cùng quê, tôi cũng là người Sở Giang. Nhưng điều kiện gia đình tôi khó khăn, Bí thư là tội nghiệp tôi một mình ở thành phố này làm việc không dễ dàng gì nên mới giúp đỡ tôi.
Ân Đình Đình cũng không ngốc, dựa vào trực giác của một người phụ nữ cô ta biết trong lời nói vừa rồi của Phương Uyển Kỳ có chút ghen tuông.
Cô ta đã dần hiểu được mối quan hệ giữa Phương Uyển Kỳ và Trần Kinh, cô ta cũng không dám làm tình địch của người ta.
Người ta có thân phận thế nào? Không giàu thì cũng rất cao quý, có tiền có hậu thuẫn, quyền lực ở sau lưng có lẽ cũng rất lớn.
Cô ta chỉ là một người bình thường làm sao dám đấu với người ta? Cho dù là hiểu lầm cũng không thể được, phải biết giữ mình, phải sống thực tế.
Phương Uyển Kỳ không đùa với Ân Đình Đình nữa, cô ta nhìn quanh căn phòng, toàn những vật dụng đơn giản rẻ tiền, cô ta cũng không hoài nghi Ân Đình Đình nữa.
Cô ta sống ở Sở Giang cũng nhiều năm rồi, những lần về phỏng vấn ở vùng nông thôn của Sở Giang cũng không ít.
Cử chỉ của Ân Đình Đình, làm việc rất cần mẫn, nhìn là biết ngay xuất thân từ nông thôn.
Vô thức, Phương Uyển Kỳ cảm thấy thân thiết với người con gái đó hơn.
Hai người không nói về chuyện Trần Kinh nữa, bắt đầu nói chuyện công việc, Ân Đình Đình là một người hoạt bát.
Cô ta trước đây đã làm ở Hoa Kì, trong công ty lừa đảo đó cô ta cũng vị trí làm việc, hơn nữa làm rất tốt, khả năng ăn nói cũng không tồi.
Phương Uyển Kỳ rất thích sự lanh lợi của Ân Đình Đình, hai người càng nói chuyện càng cảm thấy thân thiết!
Nói chuyện mãi tới bảy tám giờ tối, trong thang máy có tiếng bước chân, Ân Đình Đình nhanh nhẹn nói:
-Bí thư Trần về rồi!
Cô ta chạy ra mở cửa, Trần Kinh cầm cặp công văn vừa lúc tới trước cửa nhà cô ta.
Hôm nay Trần Kinh mở hội nghị cán bộ chủ chốt trong Đảng Ủy, Ủy ban Lân Giác, bố trí phối hợp với Thành ủy tổ chức một đoàn khảo sát đi Nam Cảng công tác.
Gần đây Tỉnh ủy đã mở hội nghị Ủy ban thường vụ, trong hội nghị Hoàng Hồng Viễn đã báo cáo, suy nghĩ cụ thể và đưa ra cơ cấu hợp tác giữa hai khu vực, hơn nữa Thành ủy đem những quyết định trong hội nghị Ủy ban thường vụ lần này báo cáo lại với lãnh đạo những bộ phận liên quan trong Tỉnh ủy, sắp tới Phó chủ tịch Kiều Chính Thanh sẽ tới Hải Sơn khảo sát.
Ý của thành phố là hi vọng ngay lập tức có thể lập một tổ cán bộ thành một đoàn khảo sát tới Nam Cảng, đến Nam Cảng xem xét, chuẩn bị cho việc hợp tác giữa hai khu vực, thứ nhất là phá vỡ quan hệ lạnh nhạt giữa hai vùng, thứ hai là khai thông quan hệ.
Những thành viên của đội khảo sát lần này do những cán bộ trong Lân Giác tạo thành, gồm cả những lãnh đạo chủ chốt của Lân Giác, còn có cả cán bộ của thị trấn xã phía dưới thậm chí là cả các thôn, đại khái là đi gặp mặt những vị lãnh đạo chủ chốt của vài vùng.
Hoàng Hồng Viễn yêu cầu đối với việc hợp tác giữa hai khu vực là nên nhanh không nên muộn, sớm một ngày mở cửa hợp tác, là sớm một ngày Hải Sơn có thể tiếp cận với những cơ hội phát triển mới.
Trong đầu Trần Kinh lúc trở về toàn nghĩ về chuyện công việc, mà hắn nhìn thấy Phương Uyển Kỳ trước cửa nhà Ân Đình Đình, hắn giật mình, ngẩn người một lúc, nói:
- Uyển Kỳ? Em…em tới đây lúc nào? Tại sao lại không gọi điện cho anh?
Phương Uyển Kỳ mỉm cười, hừ một tiếng nói:
-Tại sao lại phải gọi điện? Đột nhiên tới không được sao? Em thích bất ngờ tới!
Trần Kinh nhíu mày, tính cách của Phương Uyển Kỳ, hắn sớm đã quen rồi, chỉ là Ân Đình Đình đứng bên cạnh, hắn có chút khó xử.
Hắn chỉ tay về phía Phương Uyển Kỳ nói với Ân Đình Đình:
-Tiểu Ân, làm quen nhé, đây là vợ của anh, em có thể gọi là chị dâu!
Ân Đình Đình trợn tròn mắt nhìn Trần Kinh, sau đó quay đầu nhìn Phương Uyển Kỳ, ngạc nhiên nói:
-Bí thư Trần, anh…hóa ra anh đã kết hôn rồi!
Trần Kinh vẻ mặt có chút khó xử, ho mấy tiếng, sau đó nói:
-Nhìn xem em nói gì vậy? Anh không thể kết hôn sao? Nghe giọng điệu của em, anh kết hôn như là phạm phải tội lớn vậy!
-Không, không!
Ân Đình Đình liên tục khua tay nói:
-Chị dâu rất xinh đẹp, vừa rồi em còn cho rằng là một minh tinh lớn nào! Trong lòng rất buồn bực, tại sao lại có một đại minh tinh như vậy tới tìm anh…
Trần Kinh khua tay nói:
-Được rồi, không phải nịnh nữa!
Hắn nói với Phương Uyển Kỳ:
-Uyển Kỳ, em vẫn chưa ăn cơm đúng không! Chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé, tiểu Ân em ăn cơm chưa? Hôm nay anh mời khách, mấy ngày toàn ăn nhờ của người khác! Hôm này phải mời lại rồi!
Ân Đình Đình chỉ cười, có chút ngượng ngùng.
Cô ta đã làm cơm cho Trần Kinh mấy lần, nhưng mấy đặc sản mà Trần Kinh tặng cô ta đợt trước tính ra cũng mấy nghìn tệ.
Vài bữa cơm đổi lấy nhiều đặc sản như vậy có thể xem là đã kiếm lợi quá rồi, hôm nay Trần Kinh lại chủ động mời cô ta ăn cơm, dù sao ngày thường cô ta cũng là một người tính toán kĩ lưỡng, có lợi mà không lấy, cô ta cảm thấy mặt đỏ lên.
-Không…không, chị dâu hôm nay tới đây, thế giới của hai người, em…em…
Phương Uyển Kỳ cắt lời của Ân Đình Đình nói:
-Được rồi, tiểu Ân, chúng ta không ra ngoài ăn nữa, ở nhà ăn cơm được rồi. Chắc em không biết, Bí thư Trần nấu ăn rất ngon, hôm nay chúng ta cùng thử tài nghệ của Bí thư!
-A…
Ân Đình Đình bất ngờ hô lên một tiếng.
Ánh mắt của cô ta hướng về phía Trần Kinh, cô ta khó có thể tưởng tượng được Trần Kinh nấu ăn sẽ như thế nào, đường đường là Bí thư Quận ủy, còn biết vào bếp sao?
Những người đàn ông ở quê đều không giặt quần áo không nấu cơm!
Ôm trong bụng một đống nghi vấn, Ân Đình Đình lại không dám nói ra.
Vợ chồng người ta, vợ nói chồng biết nấu ăn, cô ta có chỗ nào để nói nữa chứ?
Giúp cô ta có thể mở rộng tầm mắt Trần Kinh gật gật đầu nói:
-Vậy cũng được! Nhà bếp của chúng ta cũng lâu rồi chưa dùng, thức ăn cũng không có, hôm nay mượn nhà bếp của tiểu Ân, chúng ta sẽ làm vài món ăn, thay đổi khẩu vị!
Bữa cơm tối cứ như vậy đã được quyết định.
Trần Kinh một mình bận rộn trong bếp, Ân Đình Đình muốn tới giúp hắn một tay nhưng bị mấy câu chuyện của Phương Uyển Kỳ giữ chân lại.
Ân Đình Đình ngồi trong phòng khách giống như ngồi trên đống lửa vậy.
Tai thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng xoong nồi trong bếp vọng ra, cô ta không thể không ngoảnh đầu lại, trong lòng rất lo lắng.
Mà Phương Uyển Kỳ cũng để lại một ấn tượng rất rõ ràng.
Vợ của Bí thư Trần thật độc ác, dạy Bí thư Trần ngoan tới như vậy, bản lĩnh cũng không nhỏ.
Cô ta lại nghĩ tới bữa tối hôm nay được ăn những thức ăn do chính tay Bí thư Trần làm, việc này nếu như nói với những người thân ở quê, người khác sẽ cho rằng đầu cô ta có vấn đề, việc ấy làm sao có thể xảy ra cơ chứ?
Không biết Trần Kinh biết nấu cơm thật hay không, có thể nuốt được không?
Nếu thực sự khó ăn, thì hôm nay thật khó xử rồi.
Chị Phương còn có thể chọn lựa, còn cô ta thì có thể lựa chọn sao?
Trong lòng cô ta thấp thỏm, trong đầu Ân Đình Đình nhiều lần muốn quay đầu lại, có vài lần cô ta đã muốn vào bếp xem thử, nhưng cuối cùng vẫn cố chịu được, so với Trần Kinh, Ân Đình Đình hiện giờ có chút sợ Phương Uyển Kỳ…
Điểm mà người phụ nữ đó thu hút ánh nhìn của mọi người nhất đó là mái tóc dài màu đen, thẳng dài rủ xuống ở sau lưng, rất bóng, tôn lên khí chất của người đó rất nhiều.
Miệng hơi cười, mặt tuy không phấn son gì nhưng rất trắng.
Không đi giầy cao gót, nhưng dáng người rất hoàn mĩ.
Cô ta mặc một cái váy tím trông rất chín chắn, eo buộc lại, chân đi một đôi giầy màu đậm, cứ như vậy đứng dựa vào cửa sổ, rất thướt tha, cô gái rất thích làm đẹp Ân Đình Đình mới nhìn người phụ nữ đó, ngay lập tức có phần cảm thấy xấu hổ.
Thế nào là người đẹp?
Mặc dù cùng là phụ nữ, Ân Đình Đình cũng không thể không công nhận, người phụ nữ đó là một người tài giỏi xinh đẹp, vẻ đẹp khiến cho người khác khó thở, rất có khí chất.
Người phụ nữ đó nhìn thấy Ân Đình Đình, cô ta khẽ cười.
Lầu này chỉ có hai căn hộ, một căn hộ Ân Đình Đình sống, một căn hộ còn lại là Trần Kinh sống, Ân Đình Đình đột nhiên nghĩ là người phụ nữ này tới tìm Trần Kinh?
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng cô ta cảm thấy hơi khó chịu.
Cô ta không biết nhiều về quan trường, nhưng bình thường nghe tin đồn, cũng như nghe người khác nói về chuyện quan trường rất nhiều.
Mọi người thường cho rằng quan trường không có ai tốt, tham ô háo sắc là những thứ người làm quan thích nhất, người phụ nữ lần trước tới tìm Trần Kinh và người phụ nữ lần này không giống nhau, Bí thư Trần cũng chẳng phải là người tốt gì.
Trong lòng cô ta nghĩ như vậy, nhưng Ân Đình Đình vẫn khẽ cười đáp lại.
Cô ta hắng giọng nói:
-Xin hỏi…Chị tới tìm Bí thư Trần sao?
Người phụ nữ đó nhìn Ân Đình Đình nói:
-Cô biết Bí thư Trần sao?
Ân Đình Đình tất nhiên là gật đầu rồi, sau đó nói:
-Đương nhiên, chúng tôi là hàng xóm, tôi sống ở bên này, Bí thư sống ở đối diện!
Ân Đình Đình mở cửa nhà ra, định mời người phụ nữ đó vào nhà ngồi chơi, lại cảm thấy khó mở lời, cô ta quanh co mãi mới nói:
-Chị…
Người phụ nữ đó cười nói:
-Tôi họ Phương, nhìn tuổi thì có vẻ tôi hơn cô mấy tuổi, cô cứ gọi tôi là Chị Phương!
Ân Đình Đình cười, có chút gì đó khó xử nói:
-Chị Phương, Bí thư Trần phải một lúc nữa mới hết giờ làm việc, hay chị vào nhà tôi ngồi chơi một lúc!
Người phụ nữ đó cũng không khách sáo liền gật đầu nói:
-Cũng được. Vậy tôi cũng không khách sáo nữa!
Căn phòng của Ân Đình Đình sắp xếp rất gọn gàng sạch sẽ, tuy đồ trang trí và vật dụng trong căn phòng đều là đồ rẻ tiền.
Nhưng dưới sự tỉ mỉ sắp xếp của cô ta, căn phòng cũng rất có phong cách, khác xa so với căn phòng bừa bộn của Trần Kinh.
Ân Đình Đình nghĩ mãi người phụ nữ họ Phương này thì có quan hệ gì với Trần Kinh, người phụ nữ lần trước tới tìm Trần Kinh họ Đường, người phụ nữ đó cũng rất xinh đẹp, lúc đó cô ta còn nghĩ rằng Trần Kinh thật đào hoa, lại tìm được người yêu đẹp như vậy!
Người phụ nữ họ Phương đó tất nhiên là Phương Uyển Kỳ, hôm nay cô ta bất ngờ tới Hải Sơn.
Địa chỉ nhà Trần Kinh cô ta đã biết, cô ta cũng không nói với ai một tiếng nào. Liền tới đây luôn, không ngờ mới tới đây đã gặp ngay Ân Đình Đình, người phụ nữ này cũng rất xinh đẹp, sống ở nhà đối diện với Trần Kinh, Trần Kinh thế này thì làm sao mà cô đơn được!
Ân Đình Đình rất cần mẫn. Cô ta không làm rõ được thân phận của người phụ nữ đó, nhưng những người bên cạnh Trần Kinh, nhất định không phải là người tầm thường.
Những thứ khác không nói, chỉ nhìn vào bộ quần áo mà Phương Uyển Kỳ đang mặc, lại còn khí chất của cô ta, người ta chắc chắn là không phải là người giàu thì cũng là người quyền quý.
Nịnh bợ Trần Kinh. Người bên cạnh Trần Kinh thì cũng không ngoại lệ.
Ân Đình Đình lấy cho Phương Uyển Kỳ một cốc nước, lại tiếp tục rửa hoa quả, rất là vội vàng.
Cô ta vẫn còn cười nhìn Phương Uyển Kỳ nói:
-Bí thư Trần là một người rất tốt, trẻ tuổi, lại không kiêu ngạo. Lại rất hay tặng tôi đặc sản của quê hương! Lần trước tôi mất việc, Bí thư còn giúp tôi tìm việc, tôi rất cảm kích!
Phương Uyển Kỳ nhéo mắt nhìn Ân Đình Đình, cười nói:
-Bí thư Trần không thường xuyên lấy việc giúp người khác là niềm vui đâu, Bí thư đã xem cô là một người đẹp rồi!
Ân Đình Đình ngẩn người một lúc, cô ta không ngờ những câu ấy mà Phương Uyển Kỳ lại nói thẳng thừng như vậy, mặt cô ta đỏ lên nói:
-Chị Phương, chị đừng nói như vậy, nói ra thì tôi và Bí thư Trần là người cùng quê, tôi cũng là người Sở Giang. Nhưng điều kiện gia đình tôi khó khăn, Bí thư là tội nghiệp tôi một mình ở thành phố này làm việc không dễ dàng gì nên mới giúp đỡ tôi.
Ân Đình Đình cũng không ngốc, dựa vào trực giác của một người phụ nữ cô ta biết trong lời nói vừa rồi của Phương Uyển Kỳ có chút ghen tuông.
Cô ta đã dần hiểu được mối quan hệ giữa Phương Uyển Kỳ và Trần Kinh, cô ta cũng không dám làm tình địch của người ta.
Người ta có thân phận thế nào? Không giàu thì cũng rất cao quý, có tiền có hậu thuẫn, quyền lực ở sau lưng có lẽ cũng rất lớn.
Cô ta chỉ là một người bình thường làm sao dám đấu với người ta? Cho dù là hiểu lầm cũng không thể được, phải biết giữ mình, phải sống thực tế.
Phương Uyển Kỳ không đùa với Ân Đình Đình nữa, cô ta nhìn quanh căn phòng, toàn những vật dụng đơn giản rẻ tiền, cô ta cũng không hoài nghi Ân Đình Đình nữa.
Cô ta sống ở Sở Giang cũng nhiều năm rồi, những lần về phỏng vấn ở vùng nông thôn của Sở Giang cũng không ít.
Cử chỉ của Ân Đình Đình, làm việc rất cần mẫn, nhìn là biết ngay xuất thân từ nông thôn.
Vô thức, Phương Uyển Kỳ cảm thấy thân thiết với người con gái đó hơn.
Hai người không nói về chuyện Trần Kinh nữa, bắt đầu nói chuyện công việc, Ân Đình Đình là một người hoạt bát.
Cô ta trước đây đã làm ở Hoa Kì, trong công ty lừa đảo đó cô ta cũng vị trí làm việc, hơn nữa làm rất tốt, khả năng ăn nói cũng không tồi.
Phương Uyển Kỳ rất thích sự lanh lợi của Ân Đình Đình, hai người càng nói chuyện càng cảm thấy thân thiết!
Nói chuyện mãi tới bảy tám giờ tối, trong thang máy có tiếng bước chân, Ân Đình Đình nhanh nhẹn nói:
-Bí thư Trần về rồi!
Cô ta chạy ra mở cửa, Trần Kinh cầm cặp công văn vừa lúc tới trước cửa nhà cô ta.
Hôm nay Trần Kinh mở hội nghị cán bộ chủ chốt trong Đảng Ủy, Ủy ban Lân Giác, bố trí phối hợp với Thành ủy tổ chức một đoàn khảo sát đi Nam Cảng công tác.
Gần đây Tỉnh ủy đã mở hội nghị Ủy ban thường vụ, trong hội nghị Hoàng Hồng Viễn đã báo cáo, suy nghĩ cụ thể và đưa ra cơ cấu hợp tác giữa hai khu vực, hơn nữa Thành ủy đem những quyết định trong hội nghị Ủy ban thường vụ lần này báo cáo lại với lãnh đạo những bộ phận liên quan trong Tỉnh ủy, sắp tới Phó chủ tịch Kiều Chính Thanh sẽ tới Hải Sơn khảo sát.
Ý của thành phố là hi vọng ngay lập tức có thể lập một tổ cán bộ thành một đoàn khảo sát tới Nam Cảng, đến Nam Cảng xem xét, chuẩn bị cho việc hợp tác giữa hai khu vực, thứ nhất là phá vỡ quan hệ lạnh nhạt giữa hai vùng, thứ hai là khai thông quan hệ.
Những thành viên của đội khảo sát lần này do những cán bộ trong Lân Giác tạo thành, gồm cả những lãnh đạo chủ chốt của Lân Giác, còn có cả cán bộ của thị trấn xã phía dưới thậm chí là cả các thôn, đại khái là đi gặp mặt những vị lãnh đạo chủ chốt của vài vùng.
Hoàng Hồng Viễn yêu cầu đối với việc hợp tác giữa hai khu vực là nên nhanh không nên muộn, sớm một ngày mở cửa hợp tác, là sớm một ngày Hải Sơn có thể tiếp cận với những cơ hội phát triển mới.
Trong đầu Trần Kinh lúc trở về toàn nghĩ về chuyện công việc, mà hắn nhìn thấy Phương Uyển Kỳ trước cửa nhà Ân Đình Đình, hắn giật mình, ngẩn người một lúc, nói:
- Uyển Kỳ? Em…em tới đây lúc nào? Tại sao lại không gọi điện cho anh?
Phương Uyển Kỳ mỉm cười, hừ một tiếng nói:
-Tại sao lại phải gọi điện? Đột nhiên tới không được sao? Em thích bất ngờ tới!
Trần Kinh nhíu mày, tính cách của Phương Uyển Kỳ, hắn sớm đã quen rồi, chỉ là Ân Đình Đình đứng bên cạnh, hắn có chút khó xử.
Hắn chỉ tay về phía Phương Uyển Kỳ nói với Ân Đình Đình:
-Tiểu Ân, làm quen nhé, đây là vợ của anh, em có thể gọi là chị dâu!
Ân Đình Đình trợn tròn mắt nhìn Trần Kinh, sau đó quay đầu nhìn Phương Uyển Kỳ, ngạc nhiên nói:
-Bí thư Trần, anh…hóa ra anh đã kết hôn rồi!
Trần Kinh vẻ mặt có chút khó xử, ho mấy tiếng, sau đó nói:
-Nhìn xem em nói gì vậy? Anh không thể kết hôn sao? Nghe giọng điệu của em, anh kết hôn như là phạm phải tội lớn vậy!
-Không, không!
Ân Đình Đình liên tục khua tay nói:
-Chị dâu rất xinh đẹp, vừa rồi em còn cho rằng là một minh tinh lớn nào! Trong lòng rất buồn bực, tại sao lại có một đại minh tinh như vậy tới tìm anh…
Trần Kinh khua tay nói:
-Được rồi, không phải nịnh nữa!
Hắn nói với Phương Uyển Kỳ:
-Uyển Kỳ, em vẫn chưa ăn cơm đúng không! Chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé, tiểu Ân em ăn cơm chưa? Hôm nay anh mời khách, mấy ngày toàn ăn nhờ của người khác! Hôm này phải mời lại rồi!
Ân Đình Đình chỉ cười, có chút ngượng ngùng.
Cô ta đã làm cơm cho Trần Kinh mấy lần, nhưng mấy đặc sản mà Trần Kinh tặng cô ta đợt trước tính ra cũng mấy nghìn tệ.
Vài bữa cơm đổi lấy nhiều đặc sản như vậy có thể xem là đã kiếm lợi quá rồi, hôm nay Trần Kinh lại chủ động mời cô ta ăn cơm, dù sao ngày thường cô ta cũng là một người tính toán kĩ lưỡng, có lợi mà không lấy, cô ta cảm thấy mặt đỏ lên.
-Không…không, chị dâu hôm nay tới đây, thế giới của hai người, em…em…
Phương Uyển Kỳ cắt lời của Ân Đình Đình nói:
-Được rồi, tiểu Ân, chúng ta không ra ngoài ăn nữa, ở nhà ăn cơm được rồi. Chắc em không biết, Bí thư Trần nấu ăn rất ngon, hôm nay chúng ta cùng thử tài nghệ của Bí thư!
-A…
Ân Đình Đình bất ngờ hô lên một tiếng.
Ánh mắt của cô ta hướng về phía Trần Kinh, cô ta khó có thể tưởng tượng được Trần Kinh nấu ăn sẽ như thế nào, đường đường là Bí thư Quận ủy, còn biết vào bếp sao?
Những người đàn ông ở quê đều không giặt quần áo không nấu cơm!
Ôm trong bụng một đống nghi vấn, Ân Đình Đình lại không dám nói ra.
Vợ chồng người ta, vợ nói chồng biết nấu ăn, cô ta có chỗ nào để nói nữa chứ?
Giúp cô ta có thể mở rộng tầm mắt Trần Kinh gật gật đầu nói:
-Vậy cũng được! Nhà bếp của chúng ta cũng lâu rồi chưa dùng, thức ăn cũng không có, hôm nay mượn nhà bếp của tiểu Ân, chúng ta sẽ làm vài món ăn, thay đổi khẩu vị!
Bữa cơm tối cứ như vậy đã được quyết định.
Trần Kinh một mình bận rộn trong bếp, Ân Đình Đình muốn tới giúp hắn một tay nhưng bị mấy câu chuyện của Phương Uyển Kỳ giữ chân lại.
Ân Đình Đình ngồi trong phòng khách giống như ngồi trên đống lửa vậy.
Tai thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng xoong nồi trong bếp vọng ra, cô ta không thể không ngoảnh đầu lại, trong lòng rất lo lắng.
Mà Phương Uyển Kỳ cũng để lại một ấn tượng rất rõ ràng.
Vợ của Bí thư Trần thật độc ác, dạy Bí thư Trần ngoan tới như vậy, bản lĩnh cũng không nhỏ.
Cô ta lại nghĩ tới bữa tối hôm nay được ăn những thức ăn do chính tay Bí thư Trần làm, việc này nếu như nói với những người thân ở quê, người khác sẽ cho rằng đầu cô ta có vấn đề, việc ấy làm sao có thể xảy ra cơ chứ?
Không biết Trần Kinh biết nấu cơm thật hay không, có thể nuốt được không?
Nếu thực sự khó ăn, thì hôm nay thật khó xử rồi.
Chị Phương còn có thể chọn lựa, còn cô ta thì có thể lựa chọn sao?
Trong lòng cô ta thấp thỏm, trong đầu Ân Đình Đình nhiều lần muốn quay đầu lại, có vài lần cô ta đã muốn vào bếp xem thử, nhưng cuối cùng vẫn cố chịu được, so với Trần Kinh, Ân Đình Đình hiện giờ có chút sợ Phương Uyển Kỳ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.