Quan Sách

Chương 770: Phương gia xảy ra chuyện rồi?

Tịch Mịch Độc Nam Hoa

17/05/2016

Nhận được điện thoại của Phương Lộ Bình, Trần Kinh thực sự giật mình.

Trong trí nhớ của Trần Kinh, số lần Phương Lộ Bình chủ động gọi cho hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Mà trên thực tế, lâu lắm Trần Kinh không gặp Phương Lộ Bình. Là Bí thư tỉnh ủy Liêu Đông, Phương Lộ Bình trăm công ngàn việc, bình thường công tác rất bận rộn.

Đương nhiên, quan trọng nhất là khoảng cách giữa ông với Trần Kinh quá xa, bất kể là khoảng cách vật lý hay khoảng cách cấp bậc, hai người đều cách xa vạn dặm.

Một bên là Bí thư tỉnh ủy, một bên là Bí thư quận ủy, có mấy không gian để kết nối?

Cộng thêm những gì Phương Uyển Kỳ đã nói, bên trong Trần Kinh là một kẻ vừa cứng đầu vừa khó chịu.

E là cho dù hiện nay chỉ mình hắn đơn thương độc mã ở Lĩnh Nam hắn cũng chẳng muốn dựa vào Phương gia, chẳng được Phương gia ủng hộ bao nhiêu.

Trần Kinh là cán bộ đi lên từ cơ sở, hắn đã có thói quen dựa vào chính mình nỗ lực giành thành tích, sau đó có được con đường tôn trọng này.

Bây giờ công tác ở Lĩnh Nam, áp lực công việc lớn, độ khó cao, nhưng hắn vẫn có được thành tích, nhìn thấy được hy vọng của thắng lợi, hắn cũng cảm thấy vui vẻ, có thể nói là khổ nhưng vui.

Giọng Phương Lộ Bình rất nặng nề, trong điện thoại hai người chỉ nói với nhau vài câu, ông tùy tiện hỏi:

- Trần Kinh, biểu hiện của con ở Lĩnh Nam chú cũng có nghe nói! Rất có thành tích đấy! Từ tận đáy lòng mà nói, con có thể biểu hiện như vậy khiến chú cảm thấy bất ngờ, cảm thấy rất vui! Uyển Kỳ của chúng ta tìm được một người chồng tốt rồi!

Trần Kinh xấu hổ nói:

- Chú ba, chú quá khen rồi! Trong công việc con còn nhiều chỗ chưa được, xử lý quan hệ với lãnh đạo, quan hệ với đồng nghiệp còn có nhiều vấn đề, con cần phải tiến bộ hơn nữa!

Phương Lộ Bình thản nhiên cười, nói:

- Biết chưa tốt là được rồi! Thanh niên có lòng cầu tiến không khó, cái khó là có thể xác định được bản thân, con có thể nhìn ra khuyết điểm và thiếu sót của mình, cái này đáng khuyến khích!

Ông ngừng một chút nói:

- Đúng rồi! Lâu rồi con không về Bắc Kinh à?

Trần Kinh nói:

- Chú ba à, công việc bận quá, gần đây con đang giải quyết vấn đề hợp tác trong khu vực, việc nhiều lắm, công việc lại chẳng có gì cần phải lên Bắc Kinh, cho nên…

Phương Lộ Bình ôn hòa nói:

- Không phải là chú trách con không về Bắc Kinh! chú biết nhân vật số một công việc bề bộn! Về việc này chú cũng có một cái kinh nghiệm, đó là phải học cách tranh thủ rảnh rỗi trong lúc bận rộn! Sau này cơ hội của nhân vật số một còn nhiều! Với tuổi của con bây giờ mà đã ngồi lên được vị trí Bí thư quận ủy, tương lai có thể lên vị trí cao hơn, nên không cần phải vội!

Cho dù có bận rộn, gia đình và công việc đều phải để ý đến, ông cụ ở Bắc Kinh rất coi trọng con, có thể tranh thủ được thì về thăm một chút, người già ấy mà, như ngọn nến trong gió vậy!

Thế hệ trẻ chúng ta, phải học hỏi từ thế hệ trước, phải nắm chắc thời gian, bằng không sau này…

- Khụ, khụ!

Phương Lộ Bình ho khan hai tiếng, chuyển đề tài:

- Chú cũng chẳng có chuyện gì đâu, chỉ là muốn cổ vũ con chăm chỉ làm việc, công tác kiên định, hy vọng có thể tạo được nhiều thành tích ở Lĩnh Nam!

Trần Kinh nghiêm túc nói:

- Cảm ơn chú ba đã cổ vũ. Con nhất định cố gắng công tác. Không phụ lòng kỳ vọng của chú!

- Haha, được! Chú phải đi họp cái đã! Chúng ta nói chuyện đến đây thôi! Đối với con, chú tương đối yên tâm!

Chấm dứt cuộc trò chuyện với Phương Lộ Bình, Trần Kinh cảm thấy khó hiểu, không thể hiểu vì sao lại có điện thoại vào lúc này?

Hơn nữa trong điện thoại Phương Lộ Bình chẳng hề nói chuyện gì có tính thực chất, chỉ tỏ ra quan tâm, cổ vũ mình, điều này khiến Trần Kinh thấy thụ sủng nhược kinh, lòng hắn nghĩ từ khi nào mà mình lại có được đãi ngộ như thế này?

Mang một bụng nghi ngờ về nhà.



Phương Uyển Kỳ đang ngồi trên sofa xem TV. Cô mặc bộ đồ ngủ, bộ dạng lười biếng, hai ngọn núi đôi hơi lộ ra khiến cô có một vẻ phong tình khác lạ.

Phương Uyển Kỳ đến Hải Sơn đã vài ngày rồi.

Mấy ngày nay cô làm một người phụ nữ tề gia nội trợ, không hề bước ra khỏi nhà, công việc ở công ty cô cũng lười xử lý. Ngày nào cũng ở cạnh Trần Kinh.

Có vợ ở bên cạnh, Trần Kinh cảm thấy thoải mái, hắn hy vọng Phương Uyển Kỳ có thể ở đây lâu một chút, hai người cùng nhau nói chuyện, tối về cũng có người nói chuyện, không đến mức phải cô đơn gối chiếc một mình.

- Ông xã, mau tới đây, tới đây!

Phương Uyển Kỳ quay sang ngoắc Trần Kinh, chỉ vào màn hình TV nói:

- Anh nhìn này, nhìn này! Ai hóa trang cho anh mà đẹp trai thế! Đúng là không tệ mà!

Trần Kinh nhìn lên màn hình TV, trên đó đang phát tin điều tra nghiên cứu của Phó chủ tịch tỉnh Kiều, Trần Kinh đang đứng cạnh Phó chủ tịch tỉnh Kiều chỉ trỏ.

Hôm đó hắn mặc áo sơ mi trắng, quần đen, trên sóng mũi đeo một cặp kính đen.

Kỳ thật cách ăn mặc này do Kim Lộ đề nghị hắn, Kim Lộ nói hắn còn trẻ, làm lãnh đạo nên trầm ổn một chút, mặc áo trắng quần đen, mang thêm kính, có thể bù đắp được điểm này.

Giờ Phương Uyển Kỳ hỏi chuyện này, Trần Kinh làm sao giải thích đây?

Trong màn hình TV, Trần Kinh thân hình cao lớn, mạnh mẽ mà không mất đi vẻ trầm ổn, đúng là rất có phong cách.

Trần kinh ngồi trên sô pha, Phương Uyển Kỳ dựa sát qua, cô như cười như không nhìn chằm chằm Trần Kinh nói:

- Ông xã, không ngờ đó nha, anh cũng có cẩn thận ghê, Bí thư Trần trên TV và ông xã ngoài hiện thực đúng là khác biệt lớn!

Trần Kinh hắng giọng một cái, bị Phương Uyển Kỳ nhìn chằm chằm trong lòng có chút chột dạ, hắn trầm ngâm một chút, nói:

- Đúng rồi, Uyển Kỳ, vừa rồi chú ba mới gọi điện cho anh! Có phải xảy ra chuyện gì không? Trước giờ chú có bao giờ gọi cho anh đâu!

- Hả? Thật à?

Phương Uyển Kỳ nhìn Trần Kinh, cô dời sự chú ý khỏi hắn, nói:

- Vậy là có chuyện rồi, anh ấy, chẳng quan tâm đến gia đình em chút nào!

Trần Kinh thầm xấu hổ, không biết trả lời như thế nào.

Đúng vậy, chuyện của Phương gia, Trần Kinh rất ít khi tìm hiểu.

Bề ngoài có thể nói là do công việc bận rộn, nhưng trên thực tế, trong lòng Trần Kinh không muốn mình phải dựa vào Phương gia.

Từ nhỏ đã được ba dạy, dựa vào người, dựa vào trời, dựa vào tổ tông không phải hảo hán!

Trần Kinh không muốn làm hảo hán, nhưng trời sinh tính hắn cứng đầu, cho nên thái độ đối với Phương gia, hắn tương đối tinh tế.

Tuy nhiên Phương Uyển Kỳ cũng không truy cứu quá chuyện này, một lúc sau, cô nói:

- Đường Chí xảy ra chuyện rồi!

- Cái gì?

Trần Kinh chấn động, suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Đường Chí là nhân vật đại diện cho thế hệ trẻ của hệ Tây Bắc, hiện tại đang ngồi trên vị trí Bí thư thành ủy thành phố Liêu Hà, có thể nói là tuổi trẻ tài cao.

Hiện nay Phương Lộ Bình là Bí thư tỉnh ủy Liêu Đông, có Phương Lộ Bình bao che, anh ta có thể xảy ra chuyện gì?

Trong lòng Trần Kinh đầy nghi hoặc, cảm giác của hắn rất nhạy bén, Đường Chí gặp chuyện không may vào lúc này, đằng sau chắc chắn có nguyên nhân tương đối phức tạp.

Dù sao cũng đang là thời khắc mấu chốt, lãnh đạo trung ương sắp điều chỉnh.



Đầu năm sau, bộ máy chính quyền trung ương sẽ đổi nhiệm kỳ mới, nghe đồn Phương Lộ Bình cũng sẽ được vào trung ương, lúc này mà Liêu Đông xảy ra chuyện, hơn nữa lại xảy ra với Đường Chí, cái này rất đáng được suy nghĩ!

- Liêu Hà đã xảy ra tai nạn mỏ đặc biệt lớn, hơn trăm người thương vong, chính quyền địa phương giấu diếm không báo cáo, chuyện này bị Đội tuần tra hai của trung ương nắm được, Đường Chí cũng bị xui xẻo. Anh ấy cũng chịu trách nhiệm liên quan, bị Tỉnh ủy bãi miễn ngay lập tức!

Phương Uyển Kỳ thản nhiên nói.

Cô nhẹ nhàng cười cười, nói:

- Anh không biết, vì chuyện này, gần đây chấn động ở Bắc Kinh, cả nhà em từ trên xuống dưới đều nháo nhào cả lên! Em ở Bắc Kinh chịu không nổi áp lực, nếu không thì em cũng chẳng vui vẻ mà chạy đến đây rồi!

Cô nháy mắt với Trần Kinh:

- Thời gian của chúng ta tương đối quý báu, em ở cạnh anh, anh cảm động lắm đúng không?

Trần Kinh hơi dở khóc dở cười, nói:

- Em đó, xảy ra chuyện như vậy mà em còn đùa được, còn cười được!

Phương Uyển Kỳ chu chu miệng nói:

- Chuyện của Đường Chí đâu có liên quan tới em? Em chỉ quan tâm đến anh thôi, nếu anh mà xảy ra chuyện như vậy, em lập tức đến tỉnh ủy Liêu Đông làm ầm lên rồi, haha…

Trần Kinh bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay kéo Phương Uyển Kỳ vào lòng, trong lòng hắn nghĩ đến những hậu quả dẫn đến từ chuyện của Đường Chí.

Đường Chí tuổi trẻ, làm việc rất được, để bồi dưỡng anh ta, hệ Tây Bắc có thể nói đã khá thiên vị với anh ta.

Từ trên xuống dưới, đều trợ giúp anh ta.

Trước đây không lâu Trần Kinh nghe đồn, Bí thư thành ủy Liêu Đông có thể vào thường vụ, nếu nói như vậy, Đường Chí bước lên cấp Thứ trưởng, hơn nữa còn là Ủy viên thường vụ, tiền đồ của anh ta tương đối rộng rãi, nói vậy, địa vị của anh ta càng thêm vững chắc.

Hiện nay, anh ta đột nhiên xảy ra chuyện, lại đúng vào thời điểm mấu chốt, thực sự…

Trần Kinh có thể hiểu được căn nguyên sự chấn động của Phương gia.

Đây không chỉ là vấn đề của mình Đường Chí, Đường Chí có thể còn liên lụy đến Phương Lộ Bình.

Lúc này Phương Lộ Bình lại vào trung ương công tác, vì xảy ra chuyện này, các phái hệ tầng cao phải đánh cờ thế nào đây?

Sự phức tạp trong đó bây giờ Trần Kinh khó có thể tưởng tượng được, Trần Kinh thậm chí có thể nghĩ được, đằng sau chuyện Đường Chí xảy ra chuyện, có thể còn có nguyên nhân phức tạp.

Chính trị đôi lúc một phút cũng quá dài, hung hiểm trong đó chỉ những người có trải qua mới hiểu hết được.

Tầng cao đánh cờ, Trần Kinh chỉ có thể tưởng tượng, nhưng hắn biết tưởng tượng của mình tuyệt đối có lý.

Bằng không sao Đường Chí sớm không xảy ra chuyện, muộn không xảy ra chuyện lại xảy ra chuyện vào đúng lúc này?

Làm quan thật sự như bước trên băng mỏng, nơm nớp lo sợ, cho dù công tác có tốt đến mấy, có thể chỉ vì một sai lầm, hoặc bị ai đó nắm được khuyết điểm, có khả năng cả tiền đồ sẽ bị chôn vùi.

Trần Kinh lấy điện thoại ra, hắn định gọi cho Đường Chí.

Nhưng ngẫm nghĩ một chút, vào lúc này, áp lực trong lòng Đường Chí chắc chắn tương đối lớn, lúc này gọi điện có thích hợp không?

Nếu như Cố Lâm Phong gặp chuyện không may, Trần Kinh sẽ gọi điện ngay không chút do dự.

Nhưng Đường Chí…

Thật lâu sau, Trần Kinh lắc lắc đầu, đặt điện thoại xuống.

Cuộc điện thoại này không thể gọi tùy tiện được, nếu quan hệ không quá thân thiết, gọi điện đến như vậy dễ bị người ta hiểu lầm.

Dù sao, quan tâm và ném đá xuống giếng lúc này đều là một ý niệm.

Đường Chí bình thường khá tự phụ, mơ hồ có một loại hương vị cao cao tại thượng, Trần Kinh gọi điện tới có thể càng làm anh ta tổn thương hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Sách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook