Chương 159: Tham vọng hồi sinh
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
12/04/2013
Kiến Quốc là số rất ít người hiểu bối cảnh Trần Kinh ở đấu trường chính trị Lễ Hà. Trên dưới Hà Lễ khắp nơi có người đồn, Trần Kinh và phó chủ tịch tỉnh Trần có quan hệ. Văn Kiến Quốc mỗi lần nghe thấy những tin đồn này, đều không kìm nổi thầm bật cười. Nhà Trần Kinh y đã từng đến, ba của Trần Kinh y cũng có thăm hỏi qua. Rõ ràng là gia đình bình thường, làm sao có thể có quan hệ với phó chủ tịch tỉnh Trần?
Lại nói, Trần Kinh nếu thật có quan hệ với phó chủ tịch tỉnh Trần, hắn còn có thể mấy năm năm thất bại ở Lễ Hà. Cuối cùng dựa vào hơi Mã Bộ Bình cuối cùng mới được trọng dụng, mới có ngày hôm nay?
Kiến Quốc vẫn là không làm sao xem thường Trần Kinh, Trần Kinh một thủ lĩnh, là con chim chưa khô lông, có thể có bao nhiêu kiên trì chịu đựng?
Nhưng đả kích hiện thực làm Văn Kiến Quốc không thể không xem trọng tồn tại của Trần Kinh.
Một hôm từ Mã Bộ Bình rời khỏi Lễ Hà, Văn Kiến Quốc liền hoàn toàn sống dựa lưng. Vầng sáng của bí thư một tay chính phủ ngày xưa trong một đêm mờ nhạt đi. Đấu trường chính trị Lễ Hà trong nháy mắt được y quên mất.
Kiến Quốc tính tuổi của mình, mới bốn mươi tuổi, cái tuổi này chình là cái tuổi y phải triển khai kế hoạch lớn.
Khát vọng trong bụng y không có vũ đài hiện thực, ấm ức không thực hiện được của y có thể hiểu được.
Nhưng so với tình hình bi thảm của Văn Kiến Quốc, Trần Kinh lại không lui mà tiến. Hắn cao giọng tiến vào Phòng kinh tế thương mại. Phòng kinh tế thương mại có được sự trọng dụng của bí thư huyện ủy, lại dứt khoát giải quyết vấn đề của khu kinh tế mới, nổi danh nhất một không hai.
Kiến Quốc thấy hoàn cảnh chỗ ở của Trần Kinh hiện giờ. Trong nhà còn có một bảo mẫu dịu dàng xinh đẹp đang chăm sóc, mệt uống chút trà, xem phong cảnh Lễ Hà. Ngày tháng đó trải qua khỏi phải nói là vô cùng dễ chịu. Càng quan trọng là, Trần Kinh bây giờ trên tay có quyền, bốn phương tám hướng đều có băng đảng theo bảo vệ hắn như vậy. Văn Kiến Đức liếc nhìn mấy điếu thuốc đặt dưới bàn, y cảm thấy hôm nay tinh phẩm Bạch Sa mình mang đến khó coi vô cùng.
Trần Kinh bảo Văn Kiến Quốc ngồi xuống, trong lòng lại suy nghĩ tới ý đồ đến của Văn Kiến Quốc.
Kiến Quốc bóng gió nói:
- Trưởng phòng Trần, bây giờ bên ngày đồn khắp nơi, ngài có quan hệ không bình thường với phó chủ tịch tỉnh Trần. Tôi cũng rất rất che dấu, cả ta cũng dấu nổi.
Trần Kinh nhăn mặt nhíu mày cười ha hả nói:
- Ông Văn, thật tin những lời đồn này? Tin đồn luôn là hư hư thật thật, thật thật giả giả. Trần Kinh tôi làm chính, lập ổn hoàn toàn không để ý những người khua môi múa mép đó. Chuyện của tôi làm cũng lo không nổi
Kiến Quốc rùng mình trong lòng, cảm nhận được không giống Trần Kinh.
Cái mông quyết định ý nghĩ, Trần Kinh vừa nhảy vào vị trí trưởng phòng Phòng kinh tế thương mại. Cách nói chuyện quả nhiên khác rất nhiều. Đâu đầu cũng là bộc lộ tự tin, thậm chí còn có một nguồn khí thế bản thân mình có thể làm được.
Kiến Quốc bật người tỉnh táo lại, ý thức được khoảng cách chênh lệnh thân phận của hai người.
Trần Kinh bây giờ chính là đang thuận buồm xuôi gió, Văn Kiến Quốc lại là hoàn toàn thất bại. Văn Kiến Quốc lại có thái độ quả nho chua, lại đặt sai vị trí, thì có chút muốn không được.
Đứng dậy, hôm này Văn Kiến Quốc tới cũng là có việc cầu người, y mang đến một bình rượu nho, tốn gần hai trăm đồng, nhưng sau khi đi một vòng căn nhà lại đặt dưới mấy cái bàn, sợ bị Trần Kinh nhìn thấy.
Y hình như là có chút mặt mũi lau không ra, dù sau năm đó lúc y là tâm phúc ở bên cạnh Mã Bộ Bình, Trần Kinh còn là một học sinh cấp ba, bây giờ y lại không leo qua được yêu cầu cánh cửa của Trần Kinh và y.
Có lẽ y cũng cảm thấy đồ của mình mang đến khó coi, mấy chai rượu đặt ở dưới bàn, thì không có cấp bậc đó của y. Xem ra trưởng phòng kinh tế quả nhiên là giàu nứt khố đổ vách, những thứ y mang đến cứ cho là tốt, có thể không loạt vào mắt của mọi người.
Trà quá ba tuần, Văn Kiến Quốc chậm chạp không nói, Trần Kinh càng mỉm cười nói:
- Ông Văn có câu là không chuyện không leo lên tam bảo điện. Hôm nay chủ động đến cửa, nhất định là có chuyện! Hai người chúng ta, có chuyện gì thì cứ nói thẳng, không cần phải che dấu.
Kiến Quốc mất tự nhiên cười cười, nói:
- Là thế này, trưởng phòng Trần. Gần đây tôi nghe các tin tức Phòng kinh tế thương mại muốn một ông phó phòng, tôi, cái này... cái này.. Chạy bên ngoài mấy năm nay, bản lĩnh khác không có học được, nhưng giao tiếp với bên ngoài, tôi lại rất thành thuộc!
Cho nên, tôi muốn cùng Mao Toại tự đề cử mình...
Trần Kinh sửng sốt, trừng mắt nhìn Văn Kiến Quốc, nói:
- Chủ nhiệm Văn, không phải nói đùa chứ, làm trợ thủ của tôi?
Văn Kiến Quốc mặt hơi đỏ lên, nhưng lúc này không chấp nhận y có chút khó xử. Lúc này, y nhất định phải mặt dày bỏ sĩ diện xuống, y nói:
- Trưởng phòng Trần, hiện trạng của tôi cũng thấy rồi! Cao không, thấp không Nói thật, tôi hôm nay mới bốn mươi tuổi, chính là cái tuổi quá tốt để làm chuyện.
- Tôi rất khẩn thiết muốn là chuyện chuyện! Việc Phòng kinh tế thương mại thu hút đầu tư, tôi vô cùng có hứng thú, tôi cũng rất có lòng tin! Chỉ cần trưởng phòng Trần cho tôi cơ hội, tôi vỗ ngực cam đoan, tôi nhất định không để thất vọng...
Kiến Quốc chậm rãi nói, đem túng quẫn của mình nói thẳng ra, không có giữ lại chút nào.
Y rất rõ những năm qua của mình. Năm đó y cho Trần Kinh không ít nhãn dược. Không chừng bây giờ Trần kinh còn ghi nhớ trong lòng.
Nếu biết hiện tại, hà tất trước kia. Văn Kiến Quốc trong lòng rất hối hận chuyện của mình làm. Nhưng là lúc này, chạy đã như vậy, Văn Kiến Quốc cũng chỉ có thể dày mặt mà đến, bằng không y ở đâu dành lấy cơ hội?
Nhân mã của Mã Bộ Bình, bao gồm người của Dịch Chu. Văn Kiến Quốc không phải hệ đó, y và Hầu Hồng Quyên cũng không đi cùng chí hướng. Y không nắm chặt Trần Kinh cơ hội này, hoàn toàn không còn cách nào.
Trần Kinh bưng một ly trà tinh tế thưởng thức, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng xấu hổ của Văn Kiến Quốc.
Kiến Quốc tận tâm với Mã Bộ Bình nhiều năm như vậy, cuối cùng ép tới bước này, thật là làm người ta khó có thể tưởng tượng.
Nhưng, Văn Kiến Quốc nếu thật lòng muốn làm thu hút đầu tư, Trần Kinh còn khá xem trọng y. Dù sao y thường trú ở Sở Thành mấy năm. Tiêu dùng của y ở tỉnh thành, cũng là triệu kế. Món tiền đó văng ra, ít nhiều vẫn nổi lên chút tác dụng. Có nền tảng này, Văn Kiến Quốc làm thu hút đầu tư, điều kiện tương đối gặp may mắn hơn người khác.
- Ông Văn, nếu như vậy, nói thật, trong lòng tôi rất cảm động, cũng rất khâm phục.
Trần Kinh nghiêm trang nói, hắn nâng ly trà lên:
- Chỗ tôi không có rượu, tôi lấy trà thay rượu kính ông một ly.
Trần Kinh uống cạn ly trà, đặt ly trà xuống bàn, bắt chuyện:
- Ông Văn, cách này, tôi có thể phản ánh với huyện ủy! Nhưng cuối cùng huyện ủy quyết định thế nào. Tôi kiểm soát không được! Ngoài ra, nếu huyện ủy cuối cùng để vào Phòng kinh tế thương mại, tôi cũng xấu hổ. Phòng kinh tế thương mại cái chỗ này là chỗ lấy thành tích và năng lực.
- Tôi tuy ông quan hệ, nhưng tính cách của tôi hiểu rồi, chuyện như vậy nhất định không thể được.
Kiến Quốc vui mừng quá đỗi, gật đầu giống như gà mỏ thóc, nói:
- Đó là tự nhiên, đó là tự nhiên.
Hậm hực của thời gian này, để để Văn Kiến Quốc đối với chút cơ hội nhỏ nhoi nào đều rất trân quý, cái thứ mất mát và tịch mịch của vắng vẻ, không trải qua hoàn toàn không cảm nhận được.
Sau khi mất qua, càng hiểu trân trọng, lời nói này chuẩn xác nhất trên người của Văn Kiến Quốc.
Lời nói của Trần Kinh làm cho y liều thuốc an thần. Lúc này, y cảm thấy mình giống như đã hoàn toàn thích ứng vai diễn. Trước đây y chỉ nhận một ông chủ, đối phương chính là Mã Bộ Bình.
Bây giờ thậm chí về sau, trong thời gian khá dài, chỉ có thể nhận một ông chủ, đó chính là Trần Kinh. Y nhất định đối đãi Trần Kinh giống như đối đãi Mã Bộ Bình, thậm chí còn hơn một chút.
Y theo Mã Bộ Mình những năm như vậy, cuối cùng lại không có để y thành công như ý.
Bây giờ, đã qua mất mác và trầm luân, y ở khe hở nghênh đón một cơ hội mới. Y thầm cảnh cáo mình, mình nhất định phải nắm bắt cơ hội này, bất luận thế nào cũng phải nắm bắt cơ hội này từ rời khỏi nhà Trần Kinh. Văn Kiến Quốc tâm tình vô cùng nhẹ nhàng, y từ cổng thôn Cung Tiêu Tân ra, nhìn thấy con đường lớn xe qua lại, y cảm thấy đặc biệt thân thiết.
Nhất là lúc Trần Kinh nhắc tới Lý Sinh Đạo anh họ của y, trong lòng Văn Kiến Quốc rất căng thẳng. Y quá hiểu người anh họ miệng rộng của mình, gã miệng đầu chạy xe lửa, có đắc tội Trần Kinh ở chỗ nào không?
Nhưng tình hình Trần Kinh, Văn Kiến Quốc không khỏi mỉm cười, y không thể không cảm thán kỳ diệu của thế giới này. Anh họ cái miệng lớn của mình lại còn nói Trần Kinh là tương xứng sư huynh đệ. Còn Văn Kiến Quốc nghe ý của Trần Kinh, chuyện xin xí nghiệp hàng đầu lần này, Lý Sinh Đạo là đối tượng quan trọng phải ủng hộ, cái này làm Văn Kiến Đức rất vui.
Lý Sinh Đạo mấy năm nay ủng hộ không ít Văn Kiến Quốc, còn Văn Kiến Quốc g giúp không ít. Hai người một kinh tế, một chính trị, tăng sức mạnh lẫn nhau, đã từng hợp tác ăn ý vô cùng.
Nhưng từ sau khi Văn Kiến Quốc thất thế, Lý Sinh Đạo không có chỗ dựa y, lại bắt đầu bị dồn nén khắp nơi. Mấy năm gần đây, tình hình sản nghiệp nông nghiệp biến hóa tốt, người muốn phân phối bánh ngọt cũng càng ngày càng nhiều, cạnh tranh vô cùng kịch liệt, Lý Sinh Đạo chống đỡ vô cùng gian nan.
Mỗi lần gặp khó khăn Lý Sinh Đạo sẽ theo bản năng nghĩ đến Văn Kiến Quốc. Nhưng y đem chuyện này nói với Kiến Quốc, chỉ có thể làm tăng u sầu trong lòng Văn Kiến Quốc, không có gì tốt.
Bây giờ, Văn Kiến Quốc cảm thấy mình có thể quật khởi. Có Trần Kinh làm chỗ dựa vững chắc, y xé da hổ làm cờ lớn, có gì không thể?
Tuy hiện tại chính thức bổ nhiệm chưa đưa xuống, Văn Kiến Quốc không thể nói toạt ra, nhưng là ngầm ở trong, y lại có thể nói ra chút điều cho Lý Sinh Đạo.
Về đến nhà, vợ của Văn Kiến Quốc khẩn trương tiến lên hỏi tình hình. Văn Kiến Quốc giả vờ thở dài, bà vợ sắc mặt buồn, quay đầu vào phòng!
Lúc đợi bà ấy đi ra, lại nghe thấy ở phòng khách Văn Kiến Quốc mặt mày hớn hởn gọi điện thoại:
- Anh, chúng ta có thực lực không cần sợ. Trưởng phòng Trần vừa nãy theo em rồi, là điều quan trong chúng ta ủng hộ, sản lượng nho liên quan với thu nhập và cuộc sống của mọi người, không thể phớt lờ, yên tâm đi.
- Đó chúng là có phúc phận! yên tâm, trưởng phòng Trần quen biết nhiều, lòng dạ cậu ta cởi mở, sẽ không để ý đến miệng chạy xe lửa.
Văn Kiến Quốc trấn an nói, y chuyện vừa chuyển:
- Nhưng, sau này phải cẩn thận, không thể lấy thái độ đó nữa, người không biết không có tội, nếu biết rồi, thái độ phải thay đổi.
Một cuộc điện thoại đường dài, gọi nữa giờ Văn Kiến Quốc mới mới cúp máy điện thoại. Bà vợ tiến lên trước trừng mắt nhìn y đang muốn nói. Văn Kiến Quốc một tay ôm lấy vợ, một hồi rất lâu mới nói:
- Hy vọng hôm nay hồi sinh rồi....!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.