Chương 49: Trần Kinh nổi giận!
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
12/04/2013
Trên bàn phòng hội nghị Phòng di dân tỉnh, Trần Kinh ngồi bên phải bàn hội nghị dài, bên trái bàn là Trưởng phòng di dân Vương Phượng Phi, giữa bàn là Phó giám đốc Sở Thủy lợi phân công quản lý đầu tư Đơn Kiến Hoa.
Vương Phượng Phi vóc dáng không cao, hơi béo, ánh mắt đen láy, nhìn qua rất già giặn.
Mà Phó giám đốc sở Đơn tuổi khá cao, tóc thưa, nói tiếng địa phương, nói chuyện người bên ngoài nghe có hơi mơ hồ không rõ.
Không khí phòng họp hơi ngưng trọng, Phó giám đốc Đơn trầm mặc ít lời, nói qua loa mấy câu liền ngồi trên ghế, mắt híp lại giống như ngủ. Vương Phượng Phi thì nói rất nhiều, vừa vào cửa đã liên tiếp phê bình Trần Kinh.
Trần Kinh chủ yếu lựa chọn trầm mặc, ngẫu nhiên gật đầu, trên mặt không có bất kỳ ý cười nào, tất cả đều có vẻ rất hình thức.
Vương Phượng Phi từ lúc Trần Kinh vào cửa, luôn luôn cân nhắc người thanh niên này, người trước mặt rất trẻ tuổi, hơn nữa thuần túy nói giọng thành phố, không giống cán bộ đến từ huyện Lễ Hà xa xôi kia.
Thái độ Trần Kinh vẫn rất tốt, nhưng Vương Phượng Phi lại cảm thấy tiểu tử trước mặt này có hơi linh tinh phất phơ, nhưng không cho đây là việc của mình, cảm giác như vậy rất kỳ lạ, không có bất cứ lý do gì.
- Các người nhất định phải chịu trách nhiệm chuyện này!
Vương Phượng phi lại một lần nữa đề cao giọng:
- Tình hình rất tồi tệ! Ban ngày ban mặt bao vây cửa chính cơ quan tỉnh như vậy? Còn thể thống gì? Đảng ủy chính quyền Lễ Hà các người có phải chỉ có năng lực như thế?
Y nói đến đây, dừng một lát, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Kinh:
- Còn có, Chủ tịch huyện Mã của Lễ Hà các người mấy hôm trước rõ ràng đang trên tỉnh, sao hôm nay lại đột nhiên không ở đây? Là trốn tránh trách nhiệm, hay vì có nguyên nhân khác?
- Tôi có thể nói rõ, không thể trốn tránh trách nhiệm được, tất cả chuyện này, quyền lực và trách nhiệm của chúng ta đều phải hiểu rõ. Bất luận cái gì không tuân theo quy trình chính quy, bất luận hành vi quá kích nào, đều là vấn đề trách nhiệm...
Trần Kinh nhẹ nhàng bưng chén nước sôi trên bàn, uống một ngụm, ánh mắt hắn nhìn thẳng Vương Phượng Phi, bất thình kình nói:
- Hôm nay di dân Lễ Hà chúng tôi bao vây Sở Thủy lợi và Phòng di dân, nếu Lễ Hà chúng tôi phải chịu trách nhiệm. Nếu ngày mai chúng tôi có di dân bao vây Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, trách nhiệm này ai gánh vác?
Vương Phượng Phi sửng sốt, giống như gà trống đang chuẩn bị gáy bị người ta nắm cổ, thanh âm đột nhiên dừng lại, ánh mắt y kinh ngạc nhìn Trần Kinh. Trần Kinh buông chén nước xuống, nói:
- Hôm nay tôi đến giải quyết vấn đề, vấn đề hiện tại là di dân Lễ Hà đến đây gây rối, hôm nay bọn họ đến Sở Thủy lợi và Phòng di dân có hành vi quá kích. Tôi ở Phòng liên lạc xử lý Lễ Hà trên tỉnh cũng đã gấp rút hành động.
- Trước khi tôi đến đây, tôi đã gặp mặt một số đại biểu di dân, mục đích của tôi và bọn họ lên tỉnh giống nhau, cũng là để giải quyết vấn đề. Nhưng Trưởng phòng Vương nói nửa ngày, ngoại trừ phê bình Lễ Hà chúng tôi thì không có gì khác, đây là thái độ giải quyết vấn đề sao?
Giọng Trần Kinh lên cao, mơ hồ có giọng điệu chất vấn. Vương Phượng Phi trợn to mắt, kinh ngạc nhìn Trần Kinh, trên mặt lộ vẻ khó có thể tin.
Y biết rõ thân phận của Trần Kinh, đối phương chỉ là một Tổ phó tổ công tác của Văn phòng huyện ủy, nhiều lắm cũng chỉ là một cán bộ cấp Bộ môn. Mà Vương Phượng Phi ở Phòng di dân, là Trưởng phòng, Vương Phượng Phi vẫn là cán bộ cấp Phòng.
Y đối mặt Trần Kinh có một ưu thế tâm lý rất lớn, bởi vì khoảng cách giữa hai thân phận cách nhau quá lớn, y hôm nay tìm Trần Kinh với mục đích giải quyết vấn đề, nhưng phương thức Vương Phượng Phi giải quyết vấn đề, chính là huyện Lễ Hà trước tiên nhất định phải quản người huyện mình, đó là một điều kiện tiên quyết.
Nhưng Trần kinh thốt ra những lời này, thái độ rõ ràng rất cứng rắn, căn bản không có ý cúi đầu.
- Tổ phó Trần, lời này của cậu có ý gì? Nghe lời cậu nói, có nghĩa các người không quản lý di dân gây rối, thậm chí còn dung túng cho di dân gây rối. Những di dân đó không tuân thủ quy tắc đi gây rối ở Sở Thủy lợi và Phòng di dân chưa đủ, còn muốn đi gây rối Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, đây là lý luận gì của cậu?
Vương Phương Phi thanh thanh nói.
Trần Kinh thản nhiên cười, nói:
- Vấn đề di dân Lễ Hà, làm phức tạp Lễ Hà nhiều năm như vậy, là vì sao? Đây chỉ là vấn đề của riêng Lễ Hà tôi hay sao? Lúc trước Phòng di dân xác định cho chúng tôi khu vực di dân, là dựa theo độ lớn của đập nước 328m, nhưng sau đó, thực tế đập nước lớn có 288m.
- Chênh lệch 30m này, trực tiếp tổn thất mấy chục triệu, vấn đề này cuối cùng do ai phụ trách? Phòng di dân và Sở Thủy lợi có trách nhiệm hay không?
- Có trách nhiệm hay không có trách nhiệm là do cậu định đoạt sao?
Vương Phượng Phi đập bàn nói:
- Cụ thể vấn đề quyền lực và trách nhiệm, được Tổ điều tra Ủy ban kế hoạch và phát triển tổ chức người chuyên môn điều tra sau đó mới có thể nhận định, vấn đề nhận định ai phụ trách, cậu sao có thể tùy tiện nói chúng tôi chịu trách nhiệm?
Trần Kinh nhăn mặt nhíu mày, hắn cảm thấy Vương Phượng Phi rất khó chơi, thân phận Vương Phượng Phi ở chỗ cao, y nói chuyện với Trần Kinh là ở trên cao nhìn xuống. Mặt khác,Vương Phượng Phi miệng lưỡi lợi hại, ba hạ hai hạ liền xé lẻ mấu chốt mâu thuẫn.
Trong lòng Trần Kinh âm ỷ nổi lửa giận, hơn nữa hắn thấy cái kiểu Vương Phượng Thư từ trên cao nhìn xuống, trong lòng hắn không vui.
Vương Phượng Phi tức giận, cơn tức của hắn cũng không nhỏ, hắn bỏ cái chén xuống bàn, nói:
- Trưởng phòng Vương, tôi bây giờ có thể nói rõ ràng với anh, vấn đề di dân Lễ Hà chúng tôi, chúng tôi đã ghi chép chi tiết tất cả các khoản tiền di dân!
- Bản ghi chép đó đã hoàn toàn công khai với di dân, Lễ Hà chúng tôi không có loạn chia các khoản cho di dân, không chỉ không chia loạn, tài chính chúng tôi còn khẩn cấp chi vào mấy triệu!
- Đập chứa nước trên núi là công trình cấp Tỉnh, Huyện ủy chính quyền Lễ Hà chúng tôi tận tâm lao động lại chi thêm tiền, cuối cùng lại thành khổ chủ lớn nhất, đây là đạo lý gì?
Trần Kinh nói đến đây, lửa giận nghẹn trong lòng rất khó chịu, hắn nghĩ đến vấn đề đập chứa nước trên núi, Lễ Hà hy sinh không biết bao nhiêu ruộng cày và diện tích rừng ủng hộ công trình thủy lợi quốc gia, vì công trình đập chứa nước trên núi, Lễ Hà gặp sóng to gió lớn.
Nhưng kết quả là, Huyện ủy và chính quyền Lễ Hà lại bị nói là coi tiền như rác, nơi nơi đi hót cứt cho mọi người, còn phải cố gắng để người ta sủng ái, còn phải ra vẻ đáng thương.
- Ba!
Trần Kinh làm hành động kinh người, hắn đột nhiên đập bàn, tới mức làm Vương Phượng Phi chấn động, cả Phó giám đốc Đơn nguyên bản híp mắt, cũng mở to mắt nhìn hắn, xem xét kỹ lưỡng.
- Hôm nay có người đến Sở Thủy lợi và Phòng di dân gây rối, chuyện này nói lên Phòng di dân và Sở Thủy lợi còn tồn tại vấn đề! Chúng tôi đã công khai toàn bộ vấn đề đập chứa nước trên núi, trong công trình này, ai công tác sai sót, ai không trách nhiệm, quần chúng nhân dân thấy rõ ràng.
- Trần Kinh tôi chỉ làm một cán bộ nhỏ nhoi, tôi không kiêng kị nhiều, hôm nay Trưởng phòng Vương và Phó giám đốc Đơn nếu muốn tìm tôi nói chuyện, tôi sẽ bất chấp nói tất cả!
- Tôi đảm nhiệm Tổ phó Tổ công tác di dân, trách nhiệm của tôi chính là đòi quyền lợi cho di dân! Tôi làm quan không lo, nhưng hôm nay Sở Thủy lợi và Phòng di dân nhất định phải đảo ngược quan điểm! Hôm nay tôi không phải đi cầu xin Sở Thủy lợi và Phòng di dân các người giải quyết, mà nhiều năm như vậy, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân Lễ Hà chúng tôi luôn giúp công trình đập chứa nước trên núi hót cứt!
- Các người là đơn vị cấp tỉnh, doanh nghiệp nhà nước trung ương đi tới đi lui, để lại vấn đề lớn cho cơ sở chúng tôi, chúng tôi cực khổ hót cứt cho các người, các người không có chút cảm tạ và thông cảm, ngược lại bày ra bộ dạng trâu bò hò hét tài trí hơn người! Đây quả thật là cường quyền, thật buồn cười!
Trần Kinh bắt đầu nói chuyện còn hơi câu nệ, nói một lúc hắn hoàn toàn nhập tâm, người đứng dậy, ghế đẩy đổ.
Hắn cầm chén trà trên bàn uống một ngụm, đặt mạnh chén trà trên bàn, vung tay lên tiếp tục nói:
- Hôm nay, Huyện ủy chính quyền chúng tôi đã không chịu nổi áp lực này, mấy ngàn dân mấy đi ruộng đất, mất đi nhà vườn, đã không có việc để làm, cuộc sống bọn họ khó khăn, không có gì bảo đảm!
- Dân dĩ thực vi thiên, dân chưa có ăn, bọn họ muốn làm gì? Bọn họ muốn tạo phản! Là tạo phản! Các người biết không?
Trần Kinh giương cổ lên, hận không thể đối diện mặt Vương Phượng Phi, Vương Phượng Phi liên tục lùi về sau, lấy tay chỉ Trần Kinh, vẻ mặt hoảng sợ :
- Cậu... Cậu... Cậu... bình tĩnh! Bình tĩnh!
- Tôi có thể bình tĩnh được sao? Ngày hôm qua Lễ Hà phát sinh đại sự, Mã huyện trở về khần cấp xử lý sự cố! Lễ Hà là huyện lớn mấy trăm nghìn nhân khẩu, bị đập chứa nước dính líu đã không còn sống tử tế!
- Lần này tôi và Mã huyện hai người có chung nhận thức, tôi dù sao cũng theo chính nghĩa, lần này chúng tôi lên tỉnh không phải để cầu xin, chúng tôi lên để kiện lên tòa án. Làm không tốt, chúng tôi lên Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, thậm chí lên thẳng thủ đô, chúng tôi cũng phải thắng kiện!
...
Trần Kinh càng nói càng kích động, tiếng ồn ào trong phòng họp đã khiến mọi người chú ý, rất nhiều người trong Phòng di dân đều chạy đến xem Tây Dương kính.
Mặt Vương Phượng Phi đã biển thành màu gan lợn, y đi lại cửa phòng họp, lớn tiếng quát mắng người bên ngoài ra chỗ khác. Sau đó lại quay lại hướng Trần Kinh xua tay:
- Bình tĩnh, bình tĩnh! Tổ phó Trần, cậu bình tĩnh một chút! Không cần lớn tiếng ồn ào!
Vương Phượng Phi nói lại lần nữa, giọng điệu cuối cùng đã mềm dẻo như cầu xin, lúc trước hình tượng Trưởng phòng Vương cao cao tại thượng bây giờ không còn chút nào trên người y!
Trần Kinh mở tập tài liệu, bên trong kẹp một cuộn băng hình, đặt trên bàn, nói:
- Đây là băng ghi hình, chúng tôi chuẩn bị kiện ra tòa. Các người xem, xem đi...
- Đầu băng, đầu băng!
Vương Phượng Phi tự mình tìm thấy vị trí đầu băng, hiện tại đã là thời đại VCD, nhưng đầu băng vẫn thường được dùng, phòng họp Phòng di dân cũng có trang bị.
Trần Kinh bỏ băng vào đầu băng, nhanh chóng xuất hiện hình ảnh...
Hình ảnh quay không rõ lắm, người quay phim chụp ảnh không phải là người rất chuyên nghiệp, nhưng nội dung quay phim chụp ảnh rất đau lòng, Vương Phượng Phi xem băng nhíu mày, Phó giám đốc Đơn cũng chau mày, nhìn về Trần Kinh ánh mắt lộ vẻ đầy thâm ý...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.