Chương 346: Trưởng ban thư kí Tỉnh Uỷ Đường
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
29/03/2014
Nếu nói từ sâu trong lòng thì cũng không phải Trần Kinh chưa từng nghĩ tới hướng đi của bản thân.
Hắn muốn về dưới huyện, hiện tại Đức Cao đang trong thời kì hoàng kim phát triển đại lực, về quận huyện phía dưới có thể nói rất có triển vọng.
Trần Kinh có kinh nghiệm công tác tại cơ sở, còn có thời gian hơn một năm ở bên cạnh Ngũ Đại Minh, hắn cũng lập nên một mạng lưới quan hệ khá rộng. Có kinh nghiệm, có mạng lưới quan hệ, cơ hội lại tốt, đúng là cơ hội lớn để phát triển, cơ hội này Trần Kinh sao có thể buông tha?
Nhưng ý nghĩ này Trần Kinh không dám lộ ra với Ngũ Đại Minh, hiện tại Đức Cao phát triển thì phát triển đấy, nhưng cùng với việc phát triển, vấn đề về mọi mặt xã hội của Đức Cao cũng lộ ra.
Đầu tiên, rất nhiều vấn đề từ trên xuống dưới của bộ máy Đức Cao dần dần rõ ràng, bên trong bộ máy ý kiến không đồng nhất khiến tinh thần đoàn kết mà Ngũ Đại Minh đề xướng đang phải đối mặt với sự khảo nghiệm nghiêm túc.
Ngũ Đại Minh hiện tại gặp phải áp lực rất lớn, với tình hình như thế Trần Kinh không muốn vì vấn đề cá nhân mình mà khiến Ngũ Đại Minh phải lo phiền.
Địa điểm mà Trần Kinh và Ngũ Đại Minh chọn gần một cây cam to, Trần Kinh đang điều chỉnh thử cần câu, Ngũ Đại Minh ở bên cạnh gài mồi câu, đồng thời chuẩn bị lưới, giỏ cá, hai người phối hợp rất ăn ý.
Vừa rồi hai người nói tới vấn đề hướng đi của Trần Kinh một chút rồi đứt đoạn, Ngũ Đại Minh cũng không hỏi cặn kẽ ý kiến của Trần Kinh.
Trần Kinh có thể cảm giác được nội tâm Ngũ Đại Minh dường như đang do dự cái gì. Hắn rất muốn biết cuối cùng là do dự cái gì. Chẳng lẽ việc sắp xếp một Phó cục trưởng nho nhỏ như mình lại khó đến thế sao.
Cảm giác của Trần Kinh rất đúng, Ngũ Đại Minh đang do dự về vấn đề sử dụng Trần Kinh như nào.
Ngũ Đại Minh lúc trước coi trọng Trần Kinh, sử dụng Trần Kinh, bồi dưỡng Trần Kinh cũng là để sau này dùng tới hắn.
Xếp người thích hợp vào vị trí thích hợp, đây chính là lời nói trong buổi diễn thuyết lúc đầu khi Ngũ Đại Minh tới Đức Cao nhậm chức Bí thư Thành ủy.
Với năng lực, tài hoa và kinh nghiệm hiện nay của Trần Kinh hoàn toàn có thể trọng dụng được, Ngũ Đại Minh rất tin tưởng vào điểm này.
Chính bởi vì có niềm tin này Ngũ Đại Minh mới sắp xếp Trần Kinh tới trường Đảng học tập. Trước khi trọng dụng, nạp thêm năng lượng vào làm con người mạnh mẽ lên, điều này rất có lợi đối với sự trưởng thành của cán bộ.
Nhưng cho tới tận lúc này Ngũ Đại Minh vẫn chưa hề nghĩ chỉ trong thời gian Trần Kinh học tập ở trường Đảng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, không ngờ Trần Kinh lại đắc tội Liêu Triết Du rất có thế lực ở thủ đô như vậy.
Lăn lộn lâu trong chính trường như vậy, Liêu gia có ảnh hưởng lớn như Ngũ Đại Minh rất rõ ràng.
Năm đó ở Hành Châu, Ngũ Đại Minh đã thất bại vì sao?
Xét đến cùng, ông ta chính là vật hy sinh trong sự đấu tranh của các phe phái. Các phe phái đấu tranh kịch liệt cuối cùng người thua thiệt là ai? Chính là cán bộ không có bệ đỡ gì như Ngũ Đại Minh. Ngũ Đại Minh ban đầu cẩn thận như vậy, cuối cùng lại vướng vào rắc rối, bị oan ức thiệt thòi.
Trần Kinh hiện nay lực lượng yếu như vậy, không ngờ lại đắc tội với phe phái của Liêu gia. Nhìn bộ dạng của Liêu Triết Du có vẻ như hận không thể ăn sống nuốt tươi Trần Kinh vậy. Gần đây phe phái của Liêu gia đã bắt đầu rục rịch, bắt đầu tạo áp lực lên các phương diện của Đức Cao.
Ngũ Đại Minh có thể cảm nhận được áp lực một cách rõ ràng. Điều này khiến ông ta không thể không xem lại vấn đề sử dụng Trần Kinh một lần nữa.
Dưới tình huống như thế, nếu tiếp tục trọng dụng Trần Kinh, đặt Trần Kinh ở vị trí mấu chốt, ông ta có thể đương đầu ứng phó được với áp lực không?
Đối với điểm này Ngũ Đại Minh đặt một dấu chấm hỏi rất lớn.
Trần Kinh là cán bộ một tay ông ta nâng đỡ, tất cả các phương diện, tố chất, năng lực…của Trần Kinh, trong lòng ông ta rất rõ, cũng rất có lòng tin. Nhưng vừa nghĩ tới hoàn cảnh bên ngoài trong lòng ông ta lại bồn chồn.
Trần Kinh quá trẻ, tuổi trẻ khí thịnh, dù có tài hoa hơn người nhưng cũng làm sao chống đỡ được sự chèn ép của quái vật Liêu gia.
Đây cũng chính là điểm khiến Ngũ Đại Minh rối bời, ông ta suy nghĩ đã lâu vẫn chưa tìm ra câu trả lời…
- Đặt cần đó đã, chúng ta đi loanh quanh một chút, nơi này phong cảnh rất đẹp, chúng ta đi rồi quay lại xem cá cắn câu chưa cũng không muộn.
Ngũ Đại Minh nói với Trần Kinh.
Hai người đặt tổng cộng năm cần câu, toàn bộ thả xuống nước, cất kĩ chuông, Ngũ Đại Minh liền dẫn Trần Kinh đi lòng vòng xung quanh.
Rõ ràng là nơi này Ngũ Đại Minh vẫn thường lui tới, gặp người quen đang câu cá bên bờ sông ông ta đều chào hỏi, gọi Bí thư này, Chủ nhiệm kia, rất nhiệt tình. Trần Kinh đi theo sau ông ta cũng rập khuôn theo, Ngũ Đại Minh không giới thiệu với hắn, hắn cũng không chào hỏi gì.
Hai người cứ như vậy đi rất chậm, cuối cùng đi thẳng tới phía cuối tiểu đảo, Ngũ Đại Minh chỉ về phía bờ sông.
Nơi đó có người thả câu, động tác rất nhanh, câu cá cũng nhanh, chỉ nhìn cái cần ném xuống rồi lại nhấc lên, cá dài cả ba tấc, từng con từng con dẫy lên rất vui mắt.
- Chúng ta đi xem chút đi.
Ngũ Đại Minh đi phía trước, sải bước rộng hướng tới phía đó.
Người câu cá kia đội chiếc mũ nắng màu lam, từ phía Trần Kinh và Ngũ Đại Mình chỉ nhìn thấy dáng người nghiêng nghiêng, không nhìn rõ cả người.
Đợi đi tới gần, Trần Kinh mơ hồ cảm thấy người này có chút quen, Ngũ Đại Minh lúc này nhanh chân bước hơn, người nọ nghe thấy tiếng bước chân quay đầu lại, vừa thấy Ngũ Đại Minh liền cười nói:
- Lão Ngũ, anh giỏi thật, trở về tỉnh thành còn có tâm tư này nữa.
Trần Kinh lúc này thấy rõ, người thả câu này chính là Trưởng ban thư kí Tỉnh ủy, Đường Kiếm Bình.
Ngũ Đại Minh nói:
- Trưởng ban thư kí, anh bận trăm công nghìn việc, có thể tranh thủ được như vậy mới là giỏi, chúng tôi ý à, chỉ là đi dạo thăm thú thôi.
Ông ta vẫy tay với Trần Kinh nói:
- Đây là Trưởng ban thư kí Đường.
- Chào Trưởng ban thư kí Đường.
Trần Kinh cung kính chào hỏi.
Đường Kiếm Bình hạ cần câu, cười với Trần Kinh, Ngũ Đại Minh nói:
- Anh cứ câu tiếp đi, chúng tôi xem anh câu một lát.
Đường Kiếm Bình cười nhạt nói:
- Bỏ đi, hôm nay thu hoạch không ít, câu được nhiều như vậy xem như có lộc ăn rồi.
Ông ta vừa nói vừa chỉ giỏ cá của mình cho hai người xem, bên trong rõ ràng có cả trăm con cá nhỏ.
Ngũ Đại Minh nói:
- Không tồi à, loại cá nhỏ này dùng dầu rán lên sau đó dùng chút thịt khô nấu cách thủy, vị rất ngon.
Ông ta dừng một chút, lại nói với Trần Kinh:
- Tiểu Trần, cậu xem phương pháp câu cá của Trưởng ban thư kí Đường một chút, là phương pháp câu cá Khương Tử Nhan, trên móc câu của ông ấy không có mồi đâu, chỉ là thả móc không xuống, kéo lên lại được cá, cậu là tên câu cá rất cừ, đã từng gặp phương pháp này chưa.
Trần Kinh đi tới, thật ra đã ngay lập tức chú ý tới cách câu cá của Đường Kiếm Bình.
Thực sự cách thả móc không kéo lên lại được cá này, vừa nhìn thấy thật khiến người ta ngạc nhiên thán phục.
Nhưng đi tới gần Trần Kinh thấy dấu hiệu phập phồng trên mặt nước, dấu hiệu kia hẳn là chỗ quăng mồi, cách câu cá này, hẳn là trước tiên ném cá xuống, sau đó dùng móc không thả xuống chỗ quăng mồi, động tác qua lại như vậy đương nhiên có thể câu được cá.
Trước kia Trần Kinh ở Lễ Hà nhìn thấy có người dùng mồi dụ cá, Đường Kiếm Bình chính là dùng nguyên lí này.
Trần Kinh có thể một câu nói ra phương pháp câu cá của Đường Kiếm Bình. Hắn cười cười nói:
- Cái này thật ra cũng không có gì đáng khoe, tôi câu cá thuần túy là nghỉ ngơi, không giống Bí thư như các ông, thực sự đam mê, viết văn cả trong lúc câu cá.
Ngũ Đại Minh cười ha hả, cũng không chọc vào điểm yếu của Đường Kiếm Bình, ngược lại nói:
- Người ta vẫn nói tôi và Trưởng ban thư kí giống nhau, tôi và anh chỉ vẻn vẹn có hai điểm chung, một là câu cá, hai là viết văn.
Câu cá tôi thích một chút, nhưng viết văn thì Trưởng ban thư kí mới thực sự là Thái Sơn Bắc Đẩu, tôi mặc cảm lắm.
Ông gật đầu với Trần Kinh:
- Cậu hẳn từng đọc văn của Trưởng ban thư kí?
Trần Kinh gật đầu nói:
- Từng đọc, tên là “Sở Giang sơn thủy”. đăng trên báo sáng Tam Sở.
Ngũ Đại Minh chỉ Trần Kinh nói với Đường Kiếm Bình:
- Trưởng ban thư kí, tiểu Trần này cũng là một tài năng trong giới thanh niên của Sở Giang chúng ta. Hôm nay tôi dẫn cậu ta tới giới thiệu với anh một chút, xem có thể lọt vào mắt xanh của anh không.
Trần Kinh vừa nghe Ngũ Đại Minh nói, lòng cả kinh.
Đi một vòng lớn như vậy không ngờ mục đích của Ngũ Đại Minh là đây. Ông ấy muốn đề cử mình với Đường Kiếm Bình sao? Ý gì vậy? Chính là muốn điều mình tới Tỉnh ủy.
Trần Kinh có chút khó tin, đồng thời cũng rất cảm động.
Hắn không ngờ vì vấn đề cá nhân của mình mà Ngũ Đại Minh lại đặc biệt mất công như vậy dẫn mình trực tiếp đi gặp Trưởng ban thư kí Tỉnh ủy.
Đường Kiếm Bình nhìn Trần Kinh từ trên xuống dưới cười nói:
- Ngũ Đại Minh anh lưu manh thật, tôi chưa thấy ai gán người như anh đâu.
Ngũ Đại Minh kêu lên:
- Không phải gán người đâu, Trưởng ban thư kí, tiểu Trần thật sự là một nhân tài, anh không tinh hiện tại có thể kiểm tra cậu ta, chỉ cần liên quan đến viết văn cậu ta cũng không thua gì những cây bút lão luyện của Tỉnh ủy chúng ta đâu.
Đường Kiếm Bình bình thản nói:
- Kiểm tra thì tôi sẽ không kiểm tra. Thư kí này của anh tôi cũng từng nghe nói rồi. Hiện tại đang học tập khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy. Giỏi viết văn đàm luận quốc học, được coi là một cây bút tài năng của lớp Thanh niên xuất sắc Tỉnh ủy lần này, rất nổi tiếng.
Trần Kinh rất giật mình, không ngờ Trưởng ban thư kí đều biết những việc này, nhất thời hắn thấy tim đập nhanh hơn.
Ngũ Đại Minh bên cạnh nghe vậy liền nói:
- Vậy chẳng phải được rồi sao? Không cần kiểm tra nữa, năng lực tài hoa của Trần Kinh đều tốt, nhân tài như vậy tôi không đành lòng để phí phạm ở Đức Cao, vì thế mới tiến cử với anh.
Đường Kiếm Bình khẽ hừ một tiếng, không nói gì, lại ném cần câu vào nước.
Mặt nước im lặng không một gợn sóng, Đường Kiếm Bình chằm chằm nhìn phao, không hề chớp mắt, như một lão tăng nhập định.
Đường Kiếm Bình cười nói:
- Tiểu Trần, cậu tới xem cái cần của tôi, lúc này hẳn đã câu được cá rồi, cậu qua trước đi, tôi sẽ đi theo sau.
Trần Kinh đồng ý từ từ lui đi, hắn cũng muốn chào hỏi Đường Kiếm Bình nhưng Ngũ Đại Minh ngăn lại.
Trong lòng hắn rất rõ Ngũ Đại Minh muốn nói chuyện riêng với Đường Kiếm Bình, mình ở đây có chút bất tiện.
Hắn liền bước nhanh đi, trong lòng không sao bình tĩnh được.
Hắn muốn về dưới huyện, hiện tại Đức Cao đang trong thời kì hoàng kim phát triển đại lực, về quận huyện phía dưới có thể nói rất có triển vọng.
Trần Kinh có kinh nghiệm công tác tại cơ sở, còn có thời gian hơn một năm ở bên cạnh Ngũ Đại Minh, hắn cũng lập nên một mạng lưới quan hệ khá rộng. Có kinh nghiệm, có mạng lưới quan hệ, cơ hội lại tốt, đúng là cơ hội lớn để phát triển, cơ hội này Trần Kinh sao có thể buông tha?
Nhưng ý nghĩ này Trần Kinh không dám lộ ra với Ngũ Đại Minh, hiện tại Đức Cao phát triển thì phát triển đấy, nhưng cùng với việc phát triển, vấn đề về mọi mặt xã hội của Đức Cao cũng lộ ra.
Đầu tiên, rất nhiều vấn đề từ trên xuống dưới của bộ máy Đức Cao dần dần rõ ràng, bên trong bộ máy ý kiến không đồng nhất khiến tinh thần đoàn kết mà Ngũ Đại Minh đề xướng đang phải đối mặt với sự khảo nghiệm nghiêm túc.
Ngũ Đại Minh hiện tại gặp phải áp lực rất lớn, với tình hình như thế Trần Kinh không muốn vì vấn đề cá nhân mình mà khiến Ngũ Đại Minh phải lo phiền.
Địa điểm mà Trần Kinh và Ngũ Đại Minh chọn gần một cây cam to, Trần Kinh đang điều chỉnh thử cần câu, Ngũ Đại Minh ở bên cạnh gài mồi câu, đồng thời chuẩn bị lưới, giỏ cá, hai người phối hợp rất ăn ý.
Vừa rồi hai người nói tới vấn đề hướng đi của Trần Kinh một chút rồi đứt đoạn, Ngũ Đại Minh cũng không hỏi cặn kẽ ý kiến của Trần Kinh.
Trần Kinh có thể cảm giác được nội tâm Ngũ Đại Minh dường như đang do dự cái gì. Hắn rất muốn biết cuối cùng là do dự cái gì. Chẳng lẽ việc sắp xếp một Phó cục trưởng nho nhỏ như mình lại khó đến thế sao.
Cảm giác của Trần Kinh rất đúng, Ngũ Đại Minh đang do dự về vấn đề sử dụng Trần Kinh như nào.
Ngũ Đại Minh lúc trước coi trọng Trần Kinh, sử dụng Trần Kinh, bồi dưỡng Trần Kinh cũng là để sau này dùng tới hắn.
Xếp người thích hợp vào vị trí thích hợp, đây chính là lời nói trong buổi diễn thuyết lúc đầu khi Ngũ Đại Minh tới Đức Cao nhậm chức Bí thư Thành ủy.
Với năng lực, tài hoa và kinh nghiệm hiện nay của Trần Kinh hoàn toàn có thể trọng dụng được, Ngũ Đại Minh rất tin tưởng vào điểm này.
Chính bởi vì có niềm tin này Ngũ Đại Minh mới sắp xếp Trần Kinh tới trường Đảng học tập. Trước khi trọng dụng, nạp thêm năng lượng vào làm con người mạnh mẽ lên, điều này rất có lợi đối với sự trưởng thành của cán bộ.
Nhưng cho tới tận lúc này Ngũ Đại Minh vẫn chưa hề nghĩ chỉ trong thời gian Trần Kinh học tập ở trường Đảng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, không ngờ Trần Kinh lại đắc tội Liêu Triết Du rất có thế lực ở thủ đô như vậy.
Lăn lộn lâu trong chính trường như vậy, Liêu gia có ảnh hưởng lớn như Ngũ Đại Minh rất rõ ràng.
Năm đó ở Hành Châu, Ngũ Đại Minh đã thất bại vì sao?
Xét đến cùng, ông ta chính là vật hy sinh trong sự đấu tranh của các phe phái. Các phe phái đấu tranh kịch liệt cuối cùng người thua thiệt là ai? Chính là cán bộ không có bệ đỡ gì như Ngũ Đại Minh. Ngũ Đại Minh ban đầu cẩn thận như vậy, cuối cùng lại vướng vào rắc rối, bị oan ức thiệt thòi.
Trần Kinh hiện nay lực lượng yếu như vậy, không ngờ lại đắc tội với phe phái của Liêu gia. Nhìn bộ dạng của Liêu Triết Du có vẻ như hận không thể ăn sống nuốt tươi Trần Kinh vậy. Gần đây phe phái của Liêu gia đã bắt đầu rục rịch, bắt đầu tạo áp lực lên các phương diện của Đức Cao.
Ngũ Đại Minh có thể cảm nhận được áp lực một cách rõ ràng. Điều này khiến ông ta không thể không xem lại vấn đề sử dụng Trần Kinh một lần nữa.
Dưới tình huống như thế, nếu tiếp tục trọng dụng Trần Kinh, đặt Trần Kinh ở vị trí mấu chốt, ông ta có thể đương đầu ứng phó được với áp lực không?
Đối với điểm này Ngũ Đại Minh đặt một dấu chấm hỏi rất lớn.
Trần Kinh là cán bộ một tay ông ta nâng đỡ, tất cả các phương diện, tố chất, năng lực…của Trần Kinh, trong lòng ông ta rất rõ, cũng rất có lòng tin. Nhưng vừa nghĩ tới hoàn cảnh bên ngoài trong lòng ông ta lại bồn chồn.
Trần Kinh quá trẻ, tuổi trẻ khí thịnh, dù có tài hoa hơn người nhưng cũng làm sao chống đỡ được sự chèn ép của quái vật Liêu gia.
Đây cũng chính là điểm khiến Ngũ Đại Minh rối bời, ông ta suy nghĩ đã lâu vẫn chưa tìm ra câu trả lời…
- Đặt cần đó đã, chúng ta đi loanh quanh một chút, nơi này phong cảnh rất đẹp, chúng ta đi rồi quay lại xem cá cắn câu chưa cũng không muộn.
Ngũ Đại Minh nói với Trần Kinh.
Hai người đặt tổng cộng năm cần câu, toàn bộ thả xuống nước, cất kĩ chuông, Ngũ Đại Minh liền dẫn Trần Kinh đi lòng vòng xung quanh.
Rõ ràng là nơi này Ngũ Đại Minh vẫn thường lui tới, gặp người quen đang câu cá bên bờ sông ông ta đều chào hỏi, gọi Bí thư này, Chủ nhiệm kia, rất nhiệt tình. Trần Kinh đi theo sau ông ta cũng rập khuôn theo, Ngũ Đại Minh không giới thiệu với hắn, hắn cũng không chào hỏi gì.
Hai người cứ như vậy đi rất chậm, cuối cùng đi thẳng tới phía cuối tiểu đảo, Ngũ Đại Minh chỉ về phía bờ sông.
Nơi đó có người thả câu, động tác rất nhanh, câu cá cũng nhanh, chỉ nhìn cái cần ném xuống rồi lại nhấc lên, cá dài cả ba tấc, từng con từng con dẫy lên rất vui mắt.
- Chúng ta đi xem chút đi.
Ngũ Đại Minh đi phía trước, sải bước rộng hướng tới phía đó.
Người câu cá kia đội chiếc mũ nắng màu lam, từ phía Trần Kinh và Ngũ Đại Mình chỉ nhìn thấy dáng người nghiêng nghiêng, không nhìn rõ cả người.
Đợi đi tới gần, Trần Kinh mơ hồ cảm thấy người này có chút quen, Ngũ Đại Minh lúc này nhanh chân bước hơn, người nọ nghe thấy tiếng bước chân quay đầu lại, vừa thấy Ngũ Đại Minh liền cười nói:
- Lão Ngũ, anh giỏi thật, trở về tỉnh thành còn có tâm tư này nữa.
Trần Kinh lúc này thấy rõ, người thả câu này chính là Trưởng ban thư kí Tỉnh ủy, Đường Kiếm Bình.
Ngũ Đại Minh nói:
- Trưởng ban thư kí, anh bận trăm công nghìn việc, có thể tranh thủ được như vậy mới là giỏi, chúng tôi ý à, chỉ là đi dạo thăm thú thôi.
Ông ta vẫy tay với Trần Kinh nói:
- Đây là Trưởng ban thư kí Đường.
- Chào Trưởng ban thư kí Đường.
Trần Kinh cung kính chào hỏi.
Đường Kiếm Bình hạ cần câu, cười với Trần Kinh, Ngũ Đại Minh nói:
- Anh cứ câu tiếp đi, chúng tôi xem anh câu một lát.
Đường Kiếm Bình cười nhạt nói:
- Bỏ đi, hôm nay thu hoạch không ít, câu được nhiều như vậy xem như có lộc ăn rồi.
Ông ta vừa nói vừa chỉ giỏ cá của mình cho hai người xem, bên trong rõ ràng có cả trăm con cá nhỏ.
Ngũ Đại Minh nói:
- Không tồi à, loại cá nhỏ này dùng dầu rán lên sau đó dùng chút thịt khô nấu cách thủy, vị rất ngon.
Ông ta dừng một chút, lại nói với Trần Kinh:
- Tiểu Trần, cậu xem phương pháp câu cá của Trưởng ban thư kí Đường một chút, là phương pháp câu cá Khương Tử Nhan, trên móc câu của ông ấy không có mồi đâu, chỉ là thả móc không xuống, kéo lên lại được cá, cậu là tên câu cá rất cừ, đã từng gặp phương pháp này chưa.
Trần Kinh đi tới, thật ra đã ngay lập tức chú ý tới cách câu cá của Đường Kiếm Bình.
Thực sự cách thả móc không kéo lên lại được cá này, vừa nhìn thấy thật khiến người ta ngạc nhiên thán phục.
Nhưng đi tới gần Trần Kinh thấy dấu hiệu phập phồng trên mặt nước, dấu hiệu kia hẳn là chỗ quăng mồi, cách câu cá này, hẳn là trước tiên ném cá xuống, sau đó dùng móc không thả xuống chỗ quăng mồi, động tác qua lại như vậy đương nhiên có thể câu được cá.
Trước kia Trần Kinh ở Lễ Hà nhìn thấy có người dùng mồi dụ cá, Đường Kiếm Bình chính là dùng nguyên lí này.
Trần Kinh có thể một câu nói ra phương pháp câu cá của Đường Kiếm Bình. Hắn cười cười nói:
- Cái này thật ra cũng không có gì đáng khoe, tôi câu cá thuần túy là nghỉ ngơi, không giống Bí thư như các ông, thực sự đam mê, viết văn cả trong lúc câu cá.
Ngũ Đại Minh cười ha hả, cũng không chọc vào điểm yếu của Đường Kiếm Bình, ngược lại nói:
- Người ta vẫn nói tôi và Trưởng ban thư kí giống nhau, tôi và anh chỉ vẻn vẹn có hai điểm chung, một là câu cá, hai là viết văn.
Câu cá tôi thích một chút, nhưng viết văn thì Trưởng ban thư kí mới thực sự là Thái Sơn Bắc Đẩu, tôi mặc cảm lắm.
Ông gật đầu với Trần Kinh:
- Cậu hẳn từng đọc văn của Trưởng ban thư kí?
Trần Kinh gật đầu nói:
- Từng đọc, tên là “Sở Giang sơn thủy”. đăng trên báo sáng Tam Sở.
Ngũ Đại Minh chỉ Trần Kinh nói với Đường Kiếm Bình:
- Trưởng ban thư kí, tiểu Trần này cũng là một tài năng trong giới thanh niên của Sở Giang chúng ta. Hôm nay tôi dẫn cậu ta tới giới thiệu với anh một chút, xem có thể lọt vào mắt xanh của anh không.
Trần Kinh vừa nghe Ngũ Đại Minh nói, lòng cả kinh.
Đi một vòng lớn như vậy không ngờ mục đích của Ngũ Đại Minh là đây. Ông ấy muốn đề cử mình với Đường Kiếm Bình sao? Ý gì vậy? Chính là muốn điều mình tới Tỉnh ủy.
Trần Kinh có chút khó tin, đồng thời cũng rất cảm động.
Hắn không ngờ vì vấn đề cá nhân của mình mà Ngũ Đại Minh lại đặc biệt mất công như vậy dẫn mình trực tiếp đi gặp Trưởng ban thư kí Tỉnh ủy.
Đường Kiếm Bình nhìn Trần Kinh từ trên xuống dưới cười nói:
- Ngũ Đại Minh anh lưu manh thật, tôi chưa thấy ai gán người như anh đâu.
Ngũ Đại Minh kêu lên:
- Không phải gán người đâu, Trưởng ban thư kí, tiểu Trần thật sự là một nhân tài, anh không tinh hiện tại có thể kiểm tra cậu ta, chỉ cần liên quan đến viết văn cậu ta cũng không thua gì những cây bút lão luyện của Tỉnh ủy chúng ta đâu.
Đường Kiếm Bình bình thản nói:
- Kiểm tra thì tôi sẽ không kiểm tra. Thư kí này của anh tôi cũng từng nghe nói rồi. Hiện tại đang học tập khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy. Giỏi viết văn đàm luận quốc học, được coi là một cây bút tài năng của lớp Thanh niên xuất sắc Tỉnh ủy lần này, rất nổi tiếng.
Trần Kinh rất giật mình, không ngờ Trưởng ban thư kí đều biết những việc này, nhất thời hắn thấy tim đập nhanh hơn.
Ngũ Đại Minh bên cạnh nghe vậy liền nói:
- Vậy chẳng phải được rồi sao? Không cần kiểm tra nữa, năng lực tài hoa của Trần Kinh đều tốt, nhân tài như vậy tôi không đành lòng để phí phạm ở Đức Cao, vì thế mới tiến cử với anh.
Đường Kiếm Bình khẽ hừ một tiếng, không nói gì, lại ném cần câu vào nước.
Mặt nước im lặng không một gợn sóng, Đường Kiếm Bình chằm chằm nhìn phao, không hề chớp mắt, như một lão tăng nhập định.
Đường Kiếm Bình cười nói:
- Tiểu Trần, cậu tới xem cái cần của tôi, lúc này hẳn đã câu được cá rồi, cậu qua trước đi, tôi sẽ đi theo sau.
Trần Kinh đồng ý từ từ lui đi, hắn cũng muốn chào hỏi Đường Kiếm Bình nhưng Ngũ Đại Minh ngăn lại.
Trong lòng hắn rất rõ Ngũ Đại Minh muốn nói chuyện riêng với Đường Kiếm Bình, mình ở đây có chút bất tiện.
Hắn liền bước nhanh đi, trong lòng không sao bình tĩnh được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.