Quan Sách

Chương 1234: Uông Minh Phong nhịn không được?

Tịch Mịch Độc Nam Hoa

02/08/2018

Đêm, tĩnh mịch, màu vàng nhàn nhạt từ ngọn đèn phả vào ấm áp, trong phòng ngập tràn không khí lãng mạn, trữ tình…

Một khuôn mặt tròn tròn, người vợ bên dưới liên tục phát ra những thanh âm nhẹ nhàng khêu gợi lòng người.

Người chồng có chút béo, trong tư thế truyền thống nam trên nữ dưới, người chồng chống hai tay trên mặt giường, máy móc cử động, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ khan khan.

Tựa như một lão hổ đã cao tuổi, âm sắc không thanh, nhưng tràn đầy khí chất vương giả, mãnh liệt không cam chịu.

“A…”

Người chồng hét lớn một tiếng, nhanh chóng lên đỉnh.

Hai mắt trừng trừng, đôi ngươi như muốn nảy ra.

Ông ta mơ hồ đã cảm giác bên dưới không ổn, rõ ràng chứng minh lực bất tòng tâm rồi.

Người vợ bên dưới cũng không buông tha, bỗng nhiên vươn hai tay, gắt gao ôm lấy thân hình người chồng, ấn thân hình bên dưới của mình, bởi vì dùng sức quá mạnh, móng tay thật dài gần như khảm vào da thịt đầy đặn của đối phương.

“A….”

Người chồng lại rống lên một tiếng.

Rất không cam lòng đẩy mấy cái, cuối cùng cả người mềm nhũn, đầu váng mắt hoa, giống như bãi bùn lầy, xụi lơ trên người cô vợ.

-Không được, không cày nổi nữa rồi. Khối hoa màu này có thể mệt chết Đại hoàng ngưu mất….

Người chồng lầm bầm nói.

Người vợ hơi nhíu mày, trong lòng cảm thấy không vui, phía dưới khó chịu không nói ra được, nhưng cô lại mạnh mẽ chống đỡ nói:

-Lão Uông, xem thân thể anh này, càng ngày càng tệ. Em thấy, trong lòng anh cũng có vấn đề, nếu anh không thay đổi đi, sức khỏe sẽ suy sụp đấy!

Người chồng dùng sức chống người dậy, không cam lòng xem xét người dưới thân mình, lại nhìn chất dịch từ người bên dưới tràn ra, ông ta khẽ thở dài nói:

-Năm tháng không buông tha ai bao giờ,già rồi…

Ông ta một lần nữa nằm xuống ngủ, lấy tay tét vào cái mông mập mạp của người vợ.

“Đét~ đét~!” hai tiếng, người vợ “A~” một tiếng, người chồng cười lớn nói:

-30 như sói, 40 như hổ, năm nay Tiểu Tiếu vừa hay đã 40 rồi.

-Được rồi, Minh Phong, anh với em, không cần nghĩ đến những chuyện này. Tiếu Nhu em cũng không phải loại đàn bà tùy tiện, anh nói gì vậy chứ?

Người vợ trừng mắt người chồng, sẵng giọng.

Cô trở mình nhích người, nói với Uông Minh Phong bên cạnh:

-Đúng rồi, Minh Phong, biểu hiện của Tiếu Hàm gần đây thế nào? Không làm cho anh thất vọng chứ!

Uông Minh Phong hơi nhìu mày, vẻ mặt có chút phức tạp, nói:

-Một lời khó nói hết được! Hiện tại đã nửa tháng Tiếu Hàm không gọi điện thoại tới, anh ta đã dành hết tinh lực để hầu hạ chủ nhân mới rồi!

Tiếu Nhu giận dỗi nói:

-Minh Phong, anh nói gì vậy? Trong lòng Tiếu Hàm có thể không có vị lãnh đạo lớn như anh sao. Lần này sinh nhật mẹ em, em đã gặp anh ấy, anh ấy cũng rất buồn rầu. Bí thư Trần Kinh của Kinh Giang không phải rất khó hầu hạ sao? Mỗi ngày anh ấy đều nơm nớp lo sợ, hơn nữa anh ấy nói anh và Trần Kinh kia động chút là mâu thuẫn với nhau, anh ấy gặp phải áp lực rất lớn!

Tiếu Như trầm ngâm nửa ngày, nói:

-Minh Phong, Trần Kinh kia thực sự đáng sợ vậy sao? Anh không thể chỉnh đốn hắn ta một chút sao?

Minh Phong sửng sốt, chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt, sau một lúc lâu, ông ta cười khổ hừ hừ nói:

-Em biết cái gì chứ? Trần Kinh này là Bí thư Thành ủy có tiền đồ nhất tỉnh Sở Giang, cũng có thể là Bí thư Thành ủy có tiền đồ nhất cả nước, có thể chỉnh đốn hắn ta sao?

Tiếu Nhu ngẩn ra, nói:

-Anh là Chủ tịch tỉnh, anh còn không có cách trị một Bí thư Thành ủy sao?



Minh Phong im lặng không nói gì.

Tiếu Nhu coi như nữ thanh niên trí thức, người phụ nữ mạnh mẽ, bản thân còn là luật sư Sở sự vụ, còn là Ủy viên Mặt trận Tổ quốc Sở Thành, xử lý công việc của Hội liên hiệp Phụ nữ tỉnh.

Nhưng phụ nữ chính là phụ nữ, tóc dài nhưng kiến thức nông cạn, chuyện quan trường bọn họ có thể hiểu được bao nhiêu?

Tình thế hiện tại, không phải chuyện Uông Minh Phong có thể chỉnh đốn Trần Kinh, mà là Trần Kinh rõ ràng đang chỉnh đốn Uông Minh Phong.

Hiện tại có một cơ hội trước mắt Uông Minh Phong, ông ta có thể liên hệ nắm lấy xưởng đóng tàu Kinh Giang, nhưng dưới tình hình này, ông ta dám làm chuyện này sao?

Mấu chốt là vấn đề phối hợp với Trần Kinh, khúc mắc tồn tại giữa hai người, quan hệ không hề dịu đi, Uông Minh Phong nếu bắt phải củ khoai nóng này, không phối hợp tốt với Trần Kinh, ông ta sẽ ra sao bây giờ?

Hiện tại, cho dù ông ta có nhìn thấy cơ hội, cũng không dám nắm lấy, loại thống khổ này đáng để suy nghĩ.

Cho dù muốn làm dịu quan hệ với Trần Kinh đi nữa, thì dù sao ông ta cũng là Chủ tịch tỉnh, Trần Kinh không chủ động tìm ông ta, ông ta có thể mặt dày đi tìm Trần Kinh sao?

Vậy ông ta còn mặt mũi nào chứ?

Ban đầu, Tiếu Hàm vốn là người đứng giữa hòa hoãn giữa hai người.

Nhưng Tiếu Hàm này, không có chút tiền đồ nào cả, hiện tại đi theo Trần Kinh. Dường như leo lên được cành cao rồi, đến điện thoại cũng không gọi cho ông ta, ông ta biết làm sao đây?

Uông Minh Phong rất buồn rầu, Tiếu Nhu dù sao cũng là phụ nữ, tâm tư mẫn cảm, cô dịu dàng nói:

-Lão Uông, anh cũng đừng có chuyện gì cũng giấu trong lòng. Anh yên tâm, em sẽ về gọi điện thoại cho anh em, kêu anh ấy đi gặp anh. Anh yên tâm, anh ấy không phải là người như anh nghĩ đâu.

Nhất định là gần đây Kinh Giang xảy ra quá nhiều chuyện, em nghe nói anh ấy vừa làm Trưởng ban thư ký vừa làm Thư ký cho Bí thư, chị dâu em nói anh ấy ngày nào cũng đi sớm về khuya.

Về đến nhà còn bận đến nửa đêm, áp lực rất lớn, anh ấy cũng không dễ chịu gì!

Uông Minh Phong gật gật đầu đầy thâm ý nói:

-Cũng không dễ dàng gì!

Tiếu Nhu không có hỏi qua Uông Minh Phong, nửa đêm, cô liền gọi điện thoại cho Tiếu Hàm, trong điện thoại cô nặng lời mắng Tiếu Hàm vong ân phụ nghĩa…

Tiếu Hàm nhận được điện thoại, trong lòng buồn bực, cục diện hiện tại như vậy, Tỉnh thành thay đổi bất ngờ, tranh đấu trong tỉnh kịch liệt chưa từng thấy.

Trong thời điểm như vậy, Tiếu Hàm không rõ ý đồ của Trần Kinh, ông ta nào dám hành động thiếu suy nghĩ?

Ông ta cảm thấy từ khi Trần Kinh và Uông Minh Phong xảy ra khúc mắc đến nay, phân lượng của ông ta trong lòng Bí thư có phần giảm bớt.

Nếu vào lúc này, Tiếu Hàm vẫn liên hệ chặt chẽ với Uông Minh Phong như trước, nhận một số chỉ thị của Uông Minh Phong, Trần Kinh sẽ cảm thấy ông ta là người thế nào?

Ông ta và Trần Kinh tiếp xúc đã lâu, ông ta biết rõ Trần Kinh vẫn nắm rất rõ tình hình của Thành ủy, trong mắt không chấp nhận được chút sơ xuất nào cả.

Nhưng đối với Uông Minh Phong kia cứ mãi lãnh đạm như vậy cũng không phải cách hay.

Cứ như vậy, suốt cả đêm, Tiếu Hàm trằn trọc không ngủ được.

Ngày hôm sau, Tiếu Hàm đi làm liền đến thẳng văn phòng của Trần Kinh, ông ta ngỏ lời với Bí thư xin phép muốn đến tỉnh thành một chuyến, hôm nay là sinh nhật phụ thân Chủ tịch Uông.

Ông ta nói xong câu này, tim ông ta liền đập loạn liên hồi, ngày hôm qua ông ta suy nghĩ cả đêm, mới nghĩ ra một cách ngu xuẩn.

Bởi vì ông ta rất hiểu Trần Kinh, Trần Kinh này không thích người khác ngấm ngầm làm việc gì sau lưng, nếu như giấu hắn ta, hắn sẽ không vui.

Tiếu Hàm vô vị, không đếm xỉa gì nữa, thẳng thắn thành khẩn nói chuyện với Trần Kinh, đến lúc này cả quá trình cố gắng trong lòng Bí thư Trần liền bị lưu lại ấn tượng xấu rồi. Mặt khác, cũng muốn thử thái độ gần đây của Trần Kinh đối với Uông Minh Phong một chút.

Nhưng nói xong câu này, ông ta liền cảm thấy hối hận rồi.

Bởi vì ông ta cảm giác được ánh mắt sáng quắc khiếp người của Trần Kinh.

Ông ta mấp máy môi, đang định nói tiếp thì Trần Kinh gật gật đầu nói:

-Uông lão tuổi tác không còn trẻ! Trước kia tôi có gặp qua ông cụ một lần, tinh thần ông cụ rất tốt, đặc biệt thích tranh thủy mặc!

Trần Kinh trở lại giá sách lấy ra một cuộn giấy, đưa cho Tiếu Hàm nói:



-Đây có chút đồ, lần trước đi dạo triển lãm tranh, tùy tay mua lại. Tên là “Tiếc Xuân Đồ” do họa sĩ hải phái, Điểm Thanh tiên sinh sáng tác.

Tác phẩm của Điểm Thanh tiên sinh là tinh túy của tranh cổ, nhất là có được phong phạm “Dương Châu bát quái”

Anh giúp tôi mang qua đó, xem như chút tâm ý của vãn bối, hy vọng lão tiên sinh có thể thích!

Tiếu Hàm ngẩn người, tay run run tiếp nhận bức tranh nói:

-Bí thư học thức uyên bác, không ngờ đối với tranh thủy mặc cũng có nghiên cứu, thật khiến cho người ta khâm phục!

Trần Kinh cười lớn, nói:

-Tôi ư, tôi là học đòi văn vẻ thôi. Đúng rồi, anh có gặp Chủ tịch Uông, nhớ báo cáo công tác của dự án xưởng đóng tàu Kinh Giang với ông ấy, tình hình dự án rất tốt, cũng cần liên hệ với lãnh đạo tỉnh. Tuần này người của xưởng đóng tàu sẽ đến.

Lần này không cần lãnh đạo tỉnh trực tiếp ra mặt tiếp đãi, thông cảm thôi! Không chỉ có lãnh đạo tỉnh không cần ra mặt, chúng ta cũng không cần ở Kinh Giang, ra ngoài giải sầu thôi.

Để cho Tân Lâm, bọn họ đi đàm phán, đàm được thì đàm, không được thì thôi!

Tiếu Hàm liên tục gật đầu, nói:

-Vâng, Bí thư, tôi nhất định sẽ báo cáo với Chủ tịch Uông.

Tiếu Hàm cầm bức tranh từ văn phòng của Trần Kinh đi ra, bước chân nhẹ đi không ít.

Hôm nay đánh trận này xem như thành công, mâu thuẫn giữa Bí thư Trần và Chủ tịch Uông rất sâu sắc, nhưng Bí thư lòng dạ khoan dung, chuyện đã qua cũng không để bụng nữa.

Ông ta vô cùng mong chờ một ngày nào đó Uông Minh Phong và Trần Kinh có thể làm hòa với nhau, đối với ông ta mà nói, như vậy chính là chuyện tốt nhất.

Nhìn bóng lưng của Tiếu Hàm khuất dạng, khóe miệng Trần Kinh khẽ nhếch lên.

Hắn hiểu rất rõ về Uông Minh Phong, người này đoán chừng là chịu không được rồi.

Có lẽ ngày sinh nhật của ông ta cũng không tiện, tình hình tỉnh thành phức tạp như vậy, ông ta lại ở địa vị cao như vậy, muốn nắm chắc cục diện sao có thể đơn giản, thuậm buồm xuôi gió như vậy?

Tuy nhiên như vậy cũng tốt, hiện tại Trần Kinh cần đoàn kết tất cả các lực lượng lại với nhau, càng ít chuyện càng tốt, tập trung vào phát triển.

Hắn và Lôi Minh Phong xem ra mâu thuẫn đã lâu, Lôi Minh Phong dù sao cũng là Ủy viên thường vụ, hơn nữa còn là Bí thư Thành ủy.

Trên tay anh ta có đủ năng lực, tiền vốn, tài nguyên.

Một đối thủ như vậy, không thể chấp nhận được việc Trần Kinh không chú ý cẩn thận.

Cống ngầm cũng có thể lật thuyền, huống chi Lôi Minh Phong cũng không phải là một cống ngầm nhỏ.

Lão Chủ tịch cũng đã nói, có chiến lược phải coi khinh kẻ thù, có chiến thuật phải coi trọng kẻ thủ, dây cung của Trần Kinh vẫn luôn buộc được rất ít.

Thư ký Phương Cương nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, anh ta thấp giọng nói:

-Bí thư, xe đã chuẩn bị xong, hiện tại có thể xuất phát chưa?

-Còn có chuyện gì sao?

Trần Kinh nói.

Phương Cương trầm ngâm một chút nói:

-Chủ nhiệm Trương, Phòng đốc tra, anh vẫn chưa gặp!

Trần Kinh giơ tay lên xem giờ, khoát tay nói:

-Anh gọi điện thoại cho ông ấy, nói ngày mai tôi gặp! Hiện tại cũng đã mười giờ rồi, nếu không đi, người ta không kiên nhẫn được nữa đâu. Đúng rồi, anh có gọi điện thoại cho Xưởng trưởng Trâu chưa? Kêu anh ta không phải sắp xếp cơm trưa! Chúng ta không đến chỗ ông ta, trực tiếp đến thẳng Thành ủy, sau đó buổi chiều sẽ đến Khu công nghiệp!

Phương Cương nói:

-Tôi có gọi rồi, nhưng Xưởng trưởng Trâu đáp, bọn họ đã chuẩn bị cơm nước xong hết rồi. Chỉ là cơm công tác, ba món đồ ăn một chén canh, tuyệt đối không có làm yến hội xa hoa gì cả!

-Thật sao? Lão Trâu này, ông ta cũng thật nghe lời đó nhỉ?

Trần Kinh khẽ cười nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Sách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook