Chương 1013: Ủy ban kỷ luật xuất kích!
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
17/05/2016
Trần Tân Mưu suy nghĩ rất lung, không sao yên lòng.
Ông ta không biết Trần Kinh muốn đưa ông ta tới đâu.
Ngồi cạnh Trần Kinh, ông ta có chút câu nệ. Mấy lần muốn mở miệng nói vài câu làm dịu bầu không khí, nhưng khi ông ta dùng ánh mắt liếc qua Trần Kinh, lại phát hiện Trần Kinh vẫn nằm ngửa trên ghế, dường như đang nghỉ ngơi.
Trần Tân Mưu rất hiểu sự bận rộn của Trần Kinh.
Rất nhiều công việc của Tẩu Mã Hà bị gác lại cần được giải quyết, những tài liệu Trần Kinh cần xử lý mỗi ngày đã đủ để hắn phải bận rộn suốt cả ngày.
Số văn kiện Trần Kinh cần phê duyệt trong một ngày phải lấy đơn vị kilogram để tính, đoán chừng không dưới mười kilogram.
Riêng lượng văn kiện đã nhiều như vậy, nhưng ngoài ra vẫn còn những việc khác cần giải quyết, hắn còn có trọng trách ở cấp Thành ủy, vì vậy trong một ngày Trần Kinh phải làm việc ít nhất trên mười lăm tiếng.
Làm việc với cường độ cao, Trần Kinh sớm đã hình thành thói quen tận dụng mọi cơ hội có thể nghỉ ngơi. Hắn ngủ rất sâu, Trần Tân Mưu chỉ có thể im như hũ nút.
Khách sạn Yến Thành tại Tẩu Mã Hà, sau khi xe dừng hẳn, khi Trần Tân Mưu định gọi Trần Kinh dậy,
Trần Kinh lại đột nhiên tỉnh giấc, hắn dụi dụi mắt, nhìn ra bên ngoài rồi hỏi:
- Tới rồi à? Xuống xe thôi!
Trần Tân Mưu ôm một bụng nghi hoặc xuống xe, theo sau Trần Kinh tiến vào khách sạn.
Tại sân sau của khách sạn, vừa bước qua cửa chính, Trần Tân Mưu liền giật mình kinh ngạc.
Bằng thị lực của mình, ông có thể nhận ra nơi này hoàn toàn không tầm thường chút nào.
Khung cảnh sân sau tịch mịch vắng vẻ, nhưng mỗi cửa ra vào đều có người đứng gác, cũng có thể coi là canh phòng nghiêm ngặt.
Trần Kinh thành thạo dẫn ông ta vào một căn phòng họp tại lầu một, hắn chỉ vào chiếc sô pha ý bảo Trần Tân Mưu ngồi xuống đó.
Trần Kinh đưa tay nhìn đồng hồ, nói:
- Chúng ta ngồi đây một lát đã!
Một cậu thanh niên trẻ tuổi mặc đồ Âu mở cửa bước vào, mang cho mỗi người một tách café, sau đó lại chậm rãi đi ra.
Trần Kinh rút một tập tài liệu từ trong túi xách ra, đưa cho Trần Tân Mưu rồi nói:
- Tân Mưu, cái này tôi mới viết tối qua, anh xem thử xem thế nào?
Trần Tân Mưu nhận lấy tập tài liệu, đọc thấy tiêu đề “Tẩu Mã Hà ba mũi xuất kích, tiến bước mạnh mẽ trên con đường cải cách”, đây hẳn là một bản thảo.
Trần Tân Mưu cẩn thận đọc một lượt, nói:
- Bí thư, bài này viết rất hay. Đối với chính sách hiện hành của quận ta mà nói rất có sức tuyên truyền. Bản thảo do đích thân ngài chấp bút, khiến một chân chủ nhiệm Ủy ban như tôi thấy thực xấu hổ, Ủy ban chúng tôi không một ai đạt đến trình độ này!
Trong lời nói của Trần Tân Mưu có phần nịnh nọt, nhưng chỉ nhìn từ chất lượng của bản thảo, Trần Kinh tuy rằng chỉ gấp rút viết nó, nhưng logic rõ ràng, vô cùng mạch lạc, văn phong vừa đọc cũng biết do người có kinh nghiệm lâu năm viết, xuất sắc không chê vào đâu được.
Trần Tân Mưu từng đặc biệt tìm hiểu về Trần Kinh, sớm đã nghe nói Trần Kinh rất có tài văn chương, trước đây Trần Kinh cũng bắt đầu sự nghiệp với con đường văn chương này, đầu tiên bộc lộ tài năng trên chính đàn Sở Giang. Lúc này nhìn lại, quả nhiên danh bất hư truyền, tập tài liệu này có tiêu chuẩn cực cao.
Chính vào lúc hai người đang nói về chuyện tài liệu, cửa phòng đột ngột bị đẩy ra.
Một người đàn ông khoảng đầu bốn mươi tuổi tiến vào, theo sau là hai cán bộ trẻ tuổi, một nam một nữ.
Trần Tân Mưu ngẩn người, đứng dậy theo bản năng, Trần Kinh hướng về phía người đàn ông dẫn đầu kia, nói:
- Lão Niên, ngồi đi, hôm nay tôi đưa cả đồng chí Tân Mưu tới rồi đây, chúng ta cùng bàn vấn đề của anh ấy!
Trần Tân Mưu cảm thấy người đàn ông trung niên này rất quen, nhưng nhất thời lại không nhớ ra nổi thân phận của đối phương.
Mãi tới khi Trần Kinh gọi ông ta là ‘lão Niên’, ông mới giật mình, lập tức nhận ra người này rõ ràng là Phó bí thư Ủy ban kỷ luật thành phố Niên Quân Chính.
Nơi đây chính là trụ sở của Tổ công tác Ủy ban kỷ luật thành phố sao?
Tinh thần Trần Tân Mưu bỗng trở nên căng thẳng.
Tẩu Mã Hà hiện nay hiếm có cán bộ nào không nhắc tới sự thay đổi của Ủy ban kỷ luật.
Được Ủy ban kỷ luật mời tới uống trà nói chuyện, cơ bản đều không phải có chuyện gì tốt, mà hôm nay chính mình lại…
Niên Quân Chính có một khuôn mặt điển hình của Ủy ban kỷ luật, cho dù là đối diện nói chuyện với Trần Kinh, nụ cười của ông ta cũng rất gượng ép, luôn khiến người ta cảm giác ngoài mặt cười mà trong lòng chẳng cười.
Ông ta ngồi xuống chiếc sô pha chính giữa, hai người phía sau chia ra ngồi ở hai bên, ánh mắt cả ba người đều dừng lại nơi Trần Tân Mưu, cho dù là Trần Tân Mưu có tố chất tâm lý vững vàng, cũng không khỏi trắng bệch mặt.
Ông ta buộc bản thân bình tĩnh, ánh mắt bắt đầu nhìn thẳng vào ba người bọn họ.
Niên Quân Chính nói:
- Đồng chí Tân Mưu, vấn đề của Trương Bình Hoa anh cũng biết đấy. Anh ở vị trí cán bộ công tác lâu dài bên cạnh anh ta, lần này anh chính là trọng điểm điều tra của Ban kiểu tra kỷ luật chúng tôi. Theo những chứng cứ điều tra chúng tôi thu thập được trong vòng hơn một tháng nay, vấn đề của anh về cơ bản đã được làm sáng tỏ rồi.
Niên Quân Chính ngừng lại một lúc rồi tiếp:
- Trước tiên, tôi có thể thông báo với anh, vấn đề lớn của anh, sai sót trên nguyên tắc là không có. Hơn nữa, thông qua điều tra, chúng tôi cũng nhận thấy, đối với vấn đề vi phạm kỷ luật của Trương Bình Hoa, anh cũng không hay biết. Kết quả điều tra như vậy khiến chúng tôi rất mừng.
Tuy nhiên…
Vẻ mặt Niên Quân Chính bỗng trở nên nghiêm túc:
- Vấn đề lớn của anh không có, nhưng vấn đề nhỏ lại không ít. Tất thảy các vấn đề của anh, chúng tôi đều đã ghi chép trong hồ sơ rồi!
Ông ta nhẹ khoát tay, nữ cán bộ ngồi cạnh liền rút một tập tài liệu từ trong túi ra, đưa cho Trần Tân Mưu.
Sắc mặt Trần Tân Mưu tái nhợt, cẩn thận đọc nội dung tập tài liệu ấy.
Không đọc thì không lo lắng, đọc tới đâu, cơ bắp toàn thân ông ta cương cứng tới đó.
Nội dụng trong tài liệu rõ ràng chân thực, trên đó ghi chép đầy đủ những ai, tặng phong bì cho ông khi nào, còn có những doanh nghiệp nào đã từng tặng ông đồng hồ.
Còn có những cố vấn của các công ty nào đáp ơn ông giúp họ thuận lợi tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với Trương Bình Hoa, tặng cho ông một bức tượng điêu khắc và một chậu cây dương lá vàng.
Nội dung được đề cập trong tập tài liệu rất rộng, đều là những món quà ân tình, nhưng nội dung lại chân thực đáng tin, không có bất kỳ điểm đáng ngờ nào cả.
Trần Tân Mưu càng đọc càng thấy kinh ngạc, trên trán bất giác tuôn ra lớp mồ hôi dày.
Ông ta nghĩ về những vấn đề của mình, Ủy ban kỷ luật đã điều tra được rõ ràng như vậy, vậy những vấn đề của các cán bộ khác ở Tẩu Mã Hà, có phải cũng được điều tra rõ ràng như vậy?
Nếu như đúng là như vậy, Tẩu Mã hà rồi đây sẽ có biến đổi lớn nhường nào?
Ông ta không dám tưởng tượng những chuyện sẽ xảy đến tiếp theo đó, ông ta chỉ thấy như có thứ gì nghẹn trong cổ họng, vô cùng khó chịu.
Làm quan mấy chục năm, vẫn thường bước men theo bờ sông, làm gì có chuyện không bị ướt giày?
Trong bằng ấy năm, Trần Tân Mưu vẫn luôn răn đe bản thân không được phạm sai lầm, không được lầm đường lạc lối, nhưng cuối cùng cũng không thể cưỡng lại được làn sóng dồn dập tại Tẩu Mã Hà, vẫn mắc phải rất nhiều sai phạm.
Giờ phút này, ông ta cảm thấy tột cùng nhục nhã, trong lòng nguội lạnh!
Niêm Quân Chính lại nói:
- Đồng chí Tân Mưu, tài liệu anh đã đọc cả rồi, nội dung tài liệu có phần nào không đúng sự thật hay không?
Trần Tân Mưu ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt đáp:
- Bí thư Niên, tài liệu rất chân thực. Tôi thực hổ thẹn với sự nuôi dưỡng của Đảng, cam nguyện nhận mọi hình thức xử phạt của tổ chức!
Niên Quân Chính gật đầu nói:
- Tốt lắm, đồng chí Trần Tân Mưu, anh có thể nhận thức được những sai phạm của mình, điều này rất tốt. Về việc xử lý anh, Ủy ban kỷ luật chúng tôi đã có nghiên cứu, lãnh đạo Thành ủy ra quyết định, mức xử lý cảnh cáo nghiêm khắc, công tác của anh vẫn giữ nguyên vị trí hiện giờ.
Tổ chức hy vọng anh có thể lấy công chuộc tội, có thể nhận thức đúng đắn về bài học kinh nghiệm lần này, lấy sự việc lần này làm gương, trong công tác từ nay về sau không phạm phải những sai lầm tương tự!
Trần Tân Mưu lặng người, trong lòng thất kinh, xử lý cảnh cáo nghiêm khắc?
Lại xử nhẹ vậy sao?
Theo như nội dung tài liệu, Trần Tân Mưu đã cấu thành tội nhận hối lộ, chỉ cần là tội này, mức xử phạt thấp nhất là giữ lại Đảng theo dõi, giáng chức xử lý. Nghiêm trọng thì khai trừ Đảng viên và công chức, còn mình thì…
- Được rồi, lão Trần, ý kiến xử phạt anh do tôi phê duyệt chỉ thị. Trọng điểm công tác kiểm tra kỷ luật của chúng tôi là sửa chữa sai lầm, để cán bộ ý thức được những sai phạm của mình, từ đó sửa sai, không phải chỉ xử lý riêng cán bộ. Tục ngữ nói ‘đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại’, anh có thể nhận thức đúng đắn những sai lầm của mình, thái độ thành khẩn, xử phạt nhẹ cũng là hợp tình hợp lý thôi.
Trần Kinh thản nhiên nói.
Hắn ngừng lại một lúc rồi nói:
- Tình hình Tẩu Mã Hà chúng ta chỉ có anh là thông thuộc nhất, Tẩu Mã Hà còn tồn tại những vấn đề gì chỉ có anh là rõ nhất. Vào thời điểm này, tôi hy vọng anh có thể tập trung toàn bộ tinh thần và sự nhiệt tình của mình vào công việc. Còn về vấn đề của anh, thì hôm nay bí thư Niên cũng đã nói rõ với anh cả rồi, cơ bản có thể kết thúc chuyện này tại đây.
Bị xử phạt không đáng sợ, đáng sợ chính là không bị cấp trên giáo huấn…
Những lời này Trần Kinh nói ra rất nhẹ, giống như những lời giáo dục nhẹ nhàng thấm thía cho bậc hậu bối, khiến người ta cảm thấy thấu tình đạt lý, đồng thời cũng khiến người ta bất giác cảm động.
Trần Tân Mưu rơi nước mắt, ông ta nghiêng đầu dụi mắt, đáp:
- Bí thư, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài…
Ông ta đứng dậy, bởi vì quá kích động nên lời lẽ có phần lộn xộn.
Hiện nay, cả Hoàn Thành đều đang gán cho ông ta cái nhãn ‘tâm phúc’ của Trương Bình Hoa, hơn nữa theo điều tra của Ủy ban kỷ luật, ông ta thực sự có vấn đề.
Theo lẽ thường, cuộc đời này của ông ta phải đi tong rồi mới đúng.
Nếu như bị xử lý, hoàn toàn có thể giáng chức xử lý ông ta, cuộc đời này của ông ta xem như không khá lên nổi.
Ông ta công tác tại cơ sở đã nhiều năm, sự phập phồng của chính đàn ông ta hiểu nhất. Đứng nhầm phe trong giới chính trị, đi nhầm đường, kết quả cuối cùng phải đối mặt chính là muôn kiếp cũng không quay đầu lại được.
Trần Tân Mưu ông đã chuẩn bị hết thảy, nhưng hôm nay…
Ông hiểu rõ, là Trần Kinh đã nói đỡ giúp ông, cứu ông, bằng không ông ta sao có thể chỉ phải chịu mức phạt cảnh cáo nghiêm khắc trong Đảng bộ?
Rất lâu sau, ông ta mới lấy lại được bình tĩnh.
Trần Kinh lại nói:
- Tân Mưu ạ, chúng ta cần quán triệt một quan niệm ở Tẩu Mã Hà. Quan niệm đó chính là công bằng chính trực. Cán bộ chúng ta khảo hạch thành công, công tác tuyển chọn phải công khai minh bạch. Chúng ta phải phá vỡ phương thức bổ nhiệm và lựa chọn cán bộ truyền thống.
Ngoài ra, hiện tượng giao bè kết phái trong nội bộ Đảng, đấu đá lẫn nhau tranh giành thế lực, chúng ta cũng cần nghiêm khắc phá bỏ.
Đây là thời điểm Tẩu Mã Hà cần phải thay đổi, nếu như vẫn không thay đổi, Tẩu Mã Hà coi như xong đời, thậm chí Hoàn Thành chúng tôi cũng sẽ xong đời luôn!
Tôi không phải đang bắn tiếng đe dọa gì cả, mà là có lòng thổ lộ…
Trần Tân Mưu vội gật đầu, nói:
- Bí thư, ngài yên tâm. Sau lần giáo huấn này, tôi nhất định sẽ nghiêm khắc với bản thân, tuyệt đối không để tái phạm những sai lầm đã mắc phải. Ngoài ra, tôi cũng tuyệt đối ủng hộ lý tưởng của ngài. Từ xưa tới nay, chính đàn Tẩu Mã Hà chúng ta đã tích thành rất nhiều thói quen xấu, cán bộ âm thầm bổ nhiệm lên, thậm chí còn có kẻ mua quyền bán chức, đây đều là những vấn đề khiến người ta đau lòng!
Sắc mặt Trần Kinh dần trở nên nghiêm túc, tái xanh.
Hai mắt hắn lóe sáng, nói:
- Lão Niên, anh cứ tiếp tục điều tra! Chủ yếu điều tra lãnh đạo các đơn vị thuộc các quận huyện. Đã tới lúc chúng ta cần hạ quyết tâm rồi!
Nếu vẫn không hạ được quyết tâm giải quyết triệt để những vấn đề còn tồn đọng, không nhanh tay, Tẩu Mã Hà rồi đây sẽ trở thành vùng đất ô hợp. Đảng chúng ta ở giữa nhân dân còn có uy tín gì nữa?
Chính quyền chúng ta còn có thực lực đáng tin cậy gì đây?
Trần Kinh đằng đằng sát khí, những người xung quanh bỗng cảm thấy căng thẳng, lạnh gáy.
(còn tiếp)
DG: dulactieu!!
Ông ta không biết Trần Kinh muốn đưa ông ta tới đâu.
Ngồi cạnh Trần Kinh, ông ta có chút câu nệ. Mấy lần muốn mở miệng nói vài câu làm dịu bầu không khí, nhưng khi ông ta dùng ánh mắt liếc qua Trần Kinh, lại phát hiện Trần Kinh vẫn nằm ngửa trên ghế, dường như đang nghỉ ngơi.
Trần Tân Mưu rất hiểu sự bận rộn của Trần Kinh.
Rất nhiều công việc của Tẩu Mã Hà bị gác lại cần được giải quyết, những tài liệu Trần Kinh cần xử lý mỗi ngày đã đủ để hắn phải bận rộn suốt cả ngày.
Số văn kiện Trần Kinh cần phê duyệt trong một ngày phải lấy đơn vị kilogram để tính, đoán chừng không dưới mười kilogram.
Riêng lượng văn kiện đã nhiều như vậy, nhưng ngoài ra vẫn còn những việc khác cần giải quyết, hắn còn có trọng trách ở cấp Thành ủy, vì vậy trong một ngày Trần Kinh phải làm việc ít nhất trên mười lăm tiếng.
Làm việc với cường độ cao, Trần Kinh sớm đã hình thành thói quen tận dụng mọi cơ hội có thể nghỉ ngơi. Hắn ngủ rất sâu, Trần Tân Mưu chỉ có thể im như hũ nút.
Khách sạn Yến Thành tại Tẩu Mã Hà, sau khi xe dừng hẳn, khi Trần Tân Mưu định gọi Trần Kinh dậy,
Trần Kinh lại đột nhiên tỉnh giấc, hắn dụi dụi mắt, nhìn ra bên ngoài rồi hỏi:
- Tới rồi à? Xuống xe thôi!
Trần Tân Mưu ôm một bụng nghi hoặc xuống xe, theo sau Trần Kinh tiến vào khách sạn.
Tại sân sau của khách sạn, vừa bước qua cửa chính, Trần Tân Mưu liền giật mình kinh ngạc.
Bằng thị lực của mình, ông có thể nhận ra nơi này hoàn toàn không tầm thường chút nào.
Khung cảnh sân sau tịch mịch vắng vẻ, nhưng mỗi cửa ra vào đều có người đứng gác, cũng có thể coi là canh phòng nghiêm ngặt.
Trần Kinh thành thạo dẫn ông ta vào một căn phòng họp tại lầu một, hắn chỉ vào chiếc sô pha ý bảo Trần Tân Mưu ngồi xuống đó.
Trần Kinh đưa tay nhìn đồng hồ, nói:
- Chúng ta ngồi đây một lát đã!
Một cậu thanh niên trẻ tuổi mặc đồ Âu mở cửa bước vào, mang cho mỗi người một tách café, sau đó lại chậm rãi đi ra.
Trần Kinh rút một tập tài liệu từ trong túi xách ra, đưa cho Trần Tân Mưu rồi nói:
- Tân Mưu, cái này tôi mới viết tối qua, anh xem thử xem thế nào?
Trần Tân Mưu nhận lấy tập tài liệu, đọc thấy tiêu đề “Tẩu Mã Hà ba mũi xuất kích, tiến bước mạnh mẽ trên con đường cải cách”, đây hẳn là một bản thảo.
Trần Tân Mưu cẩn thận đọc một lượt, nói:
- Bí thư, bài này viết rất hay. Đối với chính sách hiện hành của quận ta mà nói rất có sức tuyên truyền. Bản thảo do đích thân ngài chấp bút, khiến một chân chủ nhiệm Ủy ban như tôi thấy thực xấu hổ, Ủy ban chúng tôi không một ai đạt đến trình độ này!
Trong lời nói của Trần Tân Mưu có phần nịnh nọt, nhưng chỉ nhìn từ chất lượng của bản thảo, Trần Kinh tuy rằng chỉ gấp rút viết nó, nhưng logic rõ ràng, vô cùng mạch lạc, văn phong vừa đọc cũng biết do người có kinh nghiệm lâu năm viết, xuất sắc không chê vào đâu được.
Trần Tân Mưu từng đặc biệt tìm hiểu về Trần Kinh, sớm đã nghe nói Trần Kinh rất có tài văn chương, trước đây Trần Kinh cũng bắt đầu sự nghiệp với con đường văn chương này, đầu tiên bộc lộ tài năng trên chính đàn Sở Giang. Lúc này nhìn lại, quả nhiên danh bất hư truyền, tập tài liệu này có tiêu chuẩn cực cao.
Chính vào lúc hai người đang nói về chuyện tài liệu, cửa phòng đột ngột bị đẩy ra.
Một người đàn ông khoảng đầu bốn mươi tuổi tiến vào, theo sau là hai cán bộ trẻ tuổi, một nam một nữ.
Trần Tân Mưu ngẩn người, đứng dậy theo bản năng, Trần Kinh hướng về phía người đàn ông dẫn đầu kia, nói:
- Lão Niên, ngồi đi, hôm nay tôi đưa cả đồng chí Tân Mưu tới rồi đây, chúng ta cùng bàn vấn đề của anh ấy!
Trần Tân Mưu cảm thấy người đàn ông trung niên này rất quen, nhưng nhất thời lại không nhớ ra nổi thân phận của đối phương.
Mãi tới khi Trần Kinh gọi ông ta là ‘lão Niên’, ông mới giật mình, lập tức nhận ra người này rõ ràng là Phó bí thư Ủy ban kỷ luật thành phố Niên Quân Chính.
Nơi đây chính là trụ sở của Tổ công tác Ủy ban kỷ luật thành phố sao?
Tinh thần Trần Tân Mưu bỗng trở nên căng thẳng.
Tẩu Mã Hà hiện nay hiếm có cán bộ nào không nhắc tới sự thay đổi của Ủy ban kỷ luật.
Được Ủy ban kỷ luật mời tới uống trà nói chuyện, cơ bản đều không phải có chuyện gì tốt, mà hôm nay chính mình lại…
Niên Quân Chính có một khuôn mặt điển hình của Ủy ban kỷ luật, cho dù là đối diện nói chuyện với Trần Kinh, nụ cười của ông ta cũng rất gượng ép, luôn khiến người ta cảm giác ngoài mặt cười mà trong lòng chẳng cười.
Ông ta ngồi xuống chiếc sô pha chính giữa, hai người phía sau chia ra ngồi ở hai bên, ánh mắt cả ba người đều dừng lại nơi Trần Tân Mưu, cho dù là Trần Tân Mưu có tố chất tâm lý vững vàng, cũng không khỏi trắng bệch mặt.
Ông ta buộc bản thân bình tĩnh, ánh mắt bắt đầu nhìn thẳng vào ba người bọn họ.
Niên Quân Chính nói:
- Đồng chí Tân Mưu, vấn đề của Trương Bình Hoa anh cũng biết đấy. Anh ở vị trí cán bộ công tác lâu dài bên cạnh anh ta, lần này anh chính là trọng điểm điều tra của Ban kiểu tra kỷ luật chúng tôi. Theo những chứng cứ điều tra chúng tôi thu thập được trong vòng hơn một tháng nay, vấn đề của anh về cơ bản đã được làm sáng tỏ rồi.
Niên Quân Chính ngừng lại một lúc rồi tiếp:
- Trước tiên, tôi có thể thông báo với anh, vấn đề lớn của anh, sai sót trên nguyên tắc là không có. Hơn nữa, thông qua điều tra, chúng tôi cũng nhận thấy, đối với vấn đề vi phạm kỷ luật của Trương Bình Hoa, anh cũng không hay biết. Kết quả điều tra như vậy khiến chúng tôi rất mừng.
Tuy nhiên…
Vẻ mặt Niên Quân Chính bỗng trở nên nghiêm túc:
- Vấn đề lớn của anh không có, nhưng vấn đề nhỏ lại không ít. Tất thảy các vấn đề của anh, chúng tôi đều đã ghi chép trong hồ sơ rồi!
Ông ta nhẹ khoát tay, nữ cán bộ ngồi cạnh liền rút một tập tài liệu từ trong túi ra, đưa cho Trần Tân Mưu.
Sắc mặt Trần Tân Mưu tái nhợt, cẩn thận đọc nội dung tập tài liệu ấy.
Không đọc thì không lo lắng, đọc tới đâu, cơ bắp toàn thân ông ta cương cứng tới đó.
Nội dụng trong tài liệu rõ ràng chân thực, trên đó ghi chép đầy đủ những ai, tặng phong bì cho ông khi nào, còn có những doanh nghiệp nào đã từng tặng ông đồng hồ.
Còn có những cố vấn của các công ty nào đáp ơn ông giúp họ thuận lợi tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với Trương Bình Hoa, tặng cho ông một bức tượng điêu khắc và một chậu cây dương lá vàng.
Nội dung được đề cập trong tập tài liệu rất rộng, đều là những món quà ân tình, nhưng nội dung lại chân thực đáng tin, không có bất kỳ điểm đáng ngờ nào cả.
Trần Tân Mưu càng đọc càng thấy kinh ngạc, trên trán bất giác tuôn ra lớp mồ hôi dày.
Ông ta nghĩ về những vấn đề của mình, Ủy ban kỷ luật đã điều tra được rõ ràng như vậy, vậy những vấn đề của các cán bộ khác ở Tẩu Mã Hà, có phải cũng được điều tra rõ ràng như vậy?
Nếu như đúng là như vậy, Tẩu Mã hà rồi đây sẽ có biến đổi lớn nhường nào?
Ông ta không dám tưởng tượng những chuyện sẽ xảy đến tiếp theo đó, ông ta chỉ thấy như có thứ gì nghẹn trong cổ họng, vô cùng khó chịu.
Làm quan mấy chục năm, vẫn thường bước men theo bờ sông, làm gì có chuyện không bị ướt giày?
Trong bằng ấy năm, Trần Tân Mưu vẫn luôn răn đe bản thân không được phạm sai lầm, không được lầm đường lạc lối, nhưng cuối cùng cũng không thể cưỡng lại được làn sóng dồn dập tại Tẩu Mã Hà, vẫn mắc phải rất nhiều sai phạm.
Giờ phút này, ông ta cảm thấy tột cùng nhục nhã, trong lòng nguội lạnh!
Niêm Quân Chính lại nói:
- Đồng chí Tân Mưu, tài liệu anh đã đọc cả rồi, nội dung tài liệu có phần nào không đúng sự thật hay không?
Trần Tân Mưu ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt đáp:
- Bí thư Niên, tài liệu rất chân thực. Tôi thực hổ thẹn với sự nuôi dưỡng của Đảng, cam nguyện nhận mọi hình thức xử phạt của tổ chức!
Niên Quân Chính gật đầu nói:
- Tốt lắm, đồng chí Trần Tân Mưu, anh có thể nhận thức được những sai phạm của mình, điều này rất tốt. Về việc xử lý anh, Ủy ban kỷ luật chúng tôi đã có nghiên cứu, lãnh đạo Thành ủy ra quyết định, mức xử lý cảnh cáo nghiêm khắc, công tác của anh vẫn giữ nguyên vị trí hiện giờ.
Tổ chức hy vọng anh có thể lấy công chuộc tội, có thể nhận thức đúng đắn về bài học kinh nghiệm lần này, lấy sự việc lần này làm gương, trong công tác từ nay về sau không phạm phải những sai lầm tương tự!
Trần Tân Mưu lặng người, trong lòng thất kinh, xử lý cảnh cáo nghiêm khắc?
Lại xử nhẹ vậy sao?
Theo như nội dung tài liệu, Trần Tân Mưu đã cấu thành tội nhận hối lộ, chỉ cần là tội này, mức xử phạt thấp nhất là giữ lại Đảng theo dõi, giáng chức xử lý. Nghiêm trọng thì khai trừ Đảng viên và công chức, còn mình thì…
- Được rồi, lão Trần, ý kiến xử phạt anh do tôi phê duyệt chỉ thị. Trọng điểm công tác kiểm tra kỷ luật của chúng tôi là sửa chữa sai lầm, để cán bộ ý thức được những sai phạm của mình, từ đó sửa sai, không phải chỉ xử lý riêng cán bộ. Tục ngữ nói ‘đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại’, anh có thể nhận thức đúng đắn những sai lầm của mình, thái độ thành khẩn, xử phạt nhẹ cũng là hợp tình hợp lý thôi.
Trần Kinh thản nhiên nói.
Hắn ngừng lại một lúc rồi nói:
- Tình hình Tẩu Mã Hà chúng ta chỉ có anh là thông thuộc nhất, Tẩu Mã Hà còn tồn tại những vấn đề gì chỉ có anh là rõ nhất. Vào thời điểm này, tôi hy vọng anh có thể tập trung toàn bộ tinh thần và sự nhiệt tình của mình vào công việc. Còn về vấn đề của anh, thì hôm nay bí thư Niên cũng đã nói rõ với anh cả rồi, cơ bản có thể kết thúc chuyện này tại đây.
Bị xử phạt không đáng sợ, đáng sợ chính là không bị cấp trên giáo huấn…
Những lời này Trần Kinh nói ra rất nhẹ, giống như những lời giáo dục nhẹ nhàng thấm thía cho bậc hậu bối, khiến người ta cảm thấy thấu tình đạt lý, đồng thời cũng khiến người ta bất giác cảm động.
Trần Tân Mưu rơi nước mắt, ông ta nghiêng đầu dụi mắt, đáp:
- Bí thư, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài…
Ông ta đứng dậy, bởi vì quá kích động nên lời lẽ có phần lộn xộn.
Hiện nay, cả Hoàn Thành đều đang gán cho ông ta cái nhãn ‘tâm phúc’ của Trương Bình Hoa, hơn nữa theo điều tra của Ủy ban kỷ luật, ông ta thực sự có vấn đề.
Theo lẽ thường, cuộc đời này của ông ta phải đi tong rồi mới đúng.
Nếu như bị xử lý, hoàn toàn có thể giáng chức xử lý ông ta, cuộc đời này của ông ta xem như không khá lên nổi.
Ông ta công tác tại cơ sở đã nhiều năm, sự phập phồng của chính đàn ông ta hiểu nhất. Đứng nhầm phe trong giới chính trị, đi nhầm đường, kết quả cuối cùng phải đối mặt chính là muôn kiếp cũng không quay đầu lại được.
Trần Tân Mưu ông đã chuẩn bị hết thảy, nhưng hôm nay…
Ông hiểu rõ, là Trần Kinh đã nói đỡ giúp ông, cứu ông, bằng không ông ta sao có thể chỉ phải chịu mức phạt cảnh cáo nghiêm khắc trong Đảng bộ?
Rất lâu sau, ông ta mới lấy lại được bình tĩnh.
Trần Kinh lại nói:
- Tân Mưu ạ, chúng ta cần quán triệt một quan niệm ở Tẩu Mã Hà. Quan niệm đó chính là công bằng chính trực. Cán bộ chúng ta khảo hạch thành công, công tác tuyển chọn phải công khai minh bạch. Chúng ta phải phá vỡ phương thức bổ nhiệm và lựa chọn cán bộ truyền thống.
Ngoài ra, hiện tượng giao bè kết phái trong nội bộ Đảng, đấu đá lẫn nhau tranh giành thế lực, chúng ta cũng cần nghiêm khắc phá bỏ.
Đây là thời điểm Tẩu Mã Hà cần phải thay đổi, nếu như vẫn không thay đổi, Tẩu Mã Hà coi như xong đời, thậm chí Hoàn Thành chúng tôi cũng sẽ xong đời luôn!
Tôi không phải đang bắn tiếng đe dọa gì cả, mà là có lòng thổ lộ…
Trần Tân Mưu vội gật đầu, nói:
- Bí thư, ngài yên tâm. Sau lần giáo huấn này, tôi nhất định sẽ nghiêm khắc với bản thân, tuyệt đối không để tái phạm những sai lầm đã mắc phải. Ngoài ra, tôi cũng tuyệt đối ủng hộ lý tưởng của ngài. Từ xưa tới nay, chính đàn Tẩu Mã Hà chúng ta đã tích thành rất nhiều thói quen xấu, cán bộ âm thầm bổ nhiệm lên, thậm chí còn có kẻ mua quyền bán chức, đây đều là những vấn đề khiến người ta đau lòng!
Sắc mặt Trần Kinh dần trở nên nghiêm túc, tái xanh.
Hai mắt hắn lóe sáng, nói:
- Lão Niên, anh cứ tiếp tục điều tra! Chủ yếu điều tra lãnh đạo các đơn vị thuộc các quận huyện. Đã tới lúc chúng ta cần hạ quyết tâm rồi!
Nếu vẫn không hạ được quyết tâm giải quyết triệt để những vấn đề còn tồn đọng, không nhanh tay, Tẩu Mã Hà rồi đây sẽ trở thành vùng đất ô hợp. Đảng chúng ta ở giữa nhân dân còn có uy tín gì nữa?
Chính quyền chúng ta còn có thực lực đáng tin cậy gì đây?
Trần Kinh đằng đằng sát khí, những người xung quanh bỗng cảm thấy căng thẳng, lạnh gáy.
(còn tiếp)
DG: dulactieu!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.