Chương 856: Việc đại hỷ!
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
17/05/2016
Năm nay nhà họ Trần ăn tết rất náo nhiệt.
Không chỉ có hai ông bà Trần Chi Đông là vào Bắc Kinh, ngay cả hai vợ chồng Trần Đình Nguyệt, hai vợ chồng Trần Xán cũng đều đưa con cùng về Bắc Kinh.
Cả đại gia đình cùng tụ họp về ăn tết, điều này đã mấy năm nay không thực hiện được, năm nay đón năm mới thế này, mọi người đều cảm thấy vô cùng ấm áp.
Ngoài ra, trong nhà còn có một chuyện đại hỷ nữa, đó là Phương Uyển Kỳ đã có bầu rồi.
Nghe tin con dâu có bầu, hai ông bà Trần Chi Đông phấn khởi tới mức cười luôn miệng.
Bởi họ tới Bắc Kinh trước tiên, trước khi tới Bắc Kinh họ cũng không biết tin này, bà Chung Tú Quyên liền gọi điẹn cho hai người con gái. Khi Trần Xán và Trần Đình Nguyệt tới Bắc Kinh, túi lớn túi nhỏ, nghĩ đủ trăm phương nghìn kếđem tới cả một nhà toàn đặc sản bổ dưỡng.
Theo truyền thống Sở Giang,
Mang bầu phải tẩm bổ, mà đồ tẩm bổ tốt nhất chính là trứng gà ô*, và gà ô hấp cách thủy.
(*chú thích: một loại gà của Trung Quốc, có hai loại lông màu trắng và màu đen, nhưng da có màu đen, thậm chí mào cũng màu đen; sau khi nấu da gà cũng không mất đi màu đen vốn có, ăn rất bổ!)
Vì vậy trong nhà bỗng trở thành một trại nuôi gà ô và trứng gà ô.
Trứng gà thì đơn giản, chỉ cần cho vào tủ lạnh là được. Nhưng nhiều gà sống như vậy thì phải làm thế nào?
Trần Kinh muốn nghĩ cách xử lý gọn gẽ, Trần Chi Đông nghiêm khắc mắng hắn một trận, vì vậy hắn đến đau đầu vị chuyện này.
Vẫn may, cách giải quyết luôn do con người nghĩ ra.
Nhà bố chồng Phương Lộ Kiên ở tứ hợp viện, một khoảng rộng của sân dùng để thả gà, Trần Kinh cười bố mẹ mình và ông bố chồng, nói hai ông bà giờ đúng là sống cuộc sống gà gáy ngọn cây của cư sĩ ở ẩn.
Ai nói Phương Uyển Kỳ hiện nay chính là bảo bối của cả nhà, nên mọi người đều phải vây quanh cô?
Cũng mới chỉ mới có bầu thôi, cả nhà đã bắt đầu thu xếp mua tã, sữa bột, quần áo. Như thể đứa bé sẽ chào đời ngay vậy!
Mà bình thường nói chuyện, chủ đề thảo luận mà mọi người thích nhất cũng chính là đứa bé trọng bụng Phương Uyển Kỳ là trai hay gái.
Người lớn thảo luận còn chưa đủ.
Họ còn luôn lôi cả Uông Linh Nhi và Tảo Tảo vào câu chuyện của mình.
Câu hỏi mà mọi người ngày nào cũng hỏi chính là: “Linh Nhi, Tảo Tảo, các con hy vọng em bé trong bụng mợ là em trai hay em gái?”
Mỗi lần hỏi câu này, câu trả lời của hai đứa trẻ đều không giống nhau.
Linh Nhi là con gái, câu trả lời đương nhiên là em gái.
Còn Tảo tảo lại kiên quyết nói là em trai.
Trẻ con nói thật, nhưng câu trả lời của hai đứa trẻ lại dẫn tới sự chia rẽ quan điểm giữa những người lớn.
Hai ông bà Chung Tú Quyên, đặc biệt là bà Chung Tú Quyên, bà mang tư tưởng khá truyền thống, hy vọng có thêm một đứa cháu trai.
Thế nhưng Trần Kinh lại cho rằng con gái thì tốt hơn một chút, con trai quá nghịch ngợm, khó quản giáo, con gái ôn hòa nhu mì, tiền đồ sau này cũng không thua kém con trai chút nào.
Còn về hai ông bà Phương Lộ Kiên nhà họ Phương, ông bà cho rằng con trai con gái không quan trọng. Có lúc cả nhà tranh luận sôi nổi quá, tới mức mặt đỏ tai hồng, những người lớn năm sáu mươi tuổi, cũng giống như những đứa trẻ cả.
Trần Kinh rất thích không khí này.
Cả gia đình cùng sống với nhau, hòa thuận êm ấm, vô tư vô lo.
Những ngày nhàn nhã ấm áp này, đối với Trần Kinh mà nói có lẽ đã rất lâu rồi.
Hắn vẫn nhớ quãng thời gian khi hắn còn nhỏ.
Về sau, theo sự gia tăng của tuổi tác, áp lực học tập thi đại học, rồi lại áp lực tìm việc, sau khi tìm được việc thì lại thêm áp lực công tác không có tiến triển.
Các loại áp lực khác nhau đè nặng lên mỗi giai đoạn của đời người.
Từ thiếu niên đến thanh niên, hiện nay đang sải bước vào quãng đời trung niên, bận rộn và áp lực dường như không bao giờ ngừng lại, mà trong những bận rộn ấy, có được vài ngày nhàn rỗi ấp áp thế này, Trần Kinh cảm thấy vô cùng mãn nguyện, trong lòng hắn cũng càng thêm quý trọng.
Hai ngày tất niên và mùng một tết, đại gia đình cùng đi du ngoạn các cảnh điểm nổi tiếng ở Bắc Kinh.
Có hai đứa bé ham chơi Tảo Tảo và Linh Nhi, cả nhà cũng luôn vui vẻ suốt chuyến đi.
Đặc biệt là Tảo Tảo, cậu bé sắp lên lớp một rồi, ông nội nghỉ hưu ở nhà, dư giả thời gian, vì vậy phụ đạo cho cậu rất cẩn thận.
Khiến một cậu nhóc bé tí như cậu, đã trở thành một cậu bé thông thái.
Danh lam thắng cảnh Bắc Kinh, đặc sản ngõ phố Bắc Kinh, không ngờ cậu nhóc này đều biết cả.
Thỉnh thoảng lại đòi ăn “kẹo hồ lô”*, khiến mọi người cứ ngơ ngẩn nhìn nhau.
(*chú thích: món kẹo này trên phim cổ trang Trung Quốc có quá nhiều rồi, nên tớ không giải thích nữa nhé :P chứ không phải tớ lười đâu)
Mấy năm nay, công ty của em gái Trần Xán của Trần Kinh ngày càng mở rộng, hai người bắt đầu từ sản phẩm kỹ thuật số, hiện nay nhà máy đã mở rộng ra hơn một nghìn người, bắt đầu sảm xuất dòng sản phẩm kĩ thuật số của mình.
Mục tiêu của hai người hiện nay đã không thể so sánh với trước đây được rồi.
Công ty đang cố gắng phát triển thành doanh nghiệp có sản nghiệp dẫn đầu ngành công nghiệp cấp thành phố Sở Giang.
Năm ngoái họ tra một tuyến nhưng vẫn chưa giành được, năm nay mở rộng quy mô doanh nghiệp, sức ảnh hưởng cũng lớn hơn, dự tính năm nay khả năng được bìh bầu là rất lớn.
Hiện nay ở Sở Giang có tin đồn, trong quá trình điều chỉnh bộmáy cấp thành phố và cấp huyện, Mã Bộ Bình dự đoán sẽ lên nhậm chức phó chủ tịch tỉnh thường trực thành phố, phân công quản lý kinh tế công nghiệp.
Nếu như Mã Bộ Bình có thể vào được bộ máy tỉnh thành, mục tiêu theo kế hoạch mà Trần Xán và Sử Kiến đặt ra sẽ không còn vấn đề gì nữa.
Trần Kinh trước đó đã chào hỏi qua Mã Bộ Bình rồi, chỉ cần Mã Bộ Bình lên nhậm chức, liền có thể lập tức tổ chức tới khảo sát thực địa bên Trần Xán.
Về mặt này, hai vợ chồng Trần Xán rất tự tin.
Họ chỉ lo làm khó Trần Kinh, chỉ nói báo cáo doanh nghiệp dẫn đầu cấp thành phố lần sau, họ sẽ không nhờ ai khác giúp đỡ họ nữa, chỉ cần đảm bảo công tác công bằng, như vậy nhất định sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Về điểm này, Trần Kinh tất nhiên có thể thay mặt họ bảo đảm, Trần Kinh vốn rất tự tin về điểm này.
Mà vợ chồng Trần Đình Nguyệt, anh rể Uông Quốc Thụy đã giữ chức hiệu trưởng trường công lập suốt mấy năm nay, kinh nghiệm công tác cũng tích lũy khá khá rồi.
Năm ngoái anh đưa ra một quyết định liều lĩnh, từ bỏ vị trí công chức, xin ứng tuyển vào vị trí hiệu trưởng của ngôi trường tư thục đầu tiên tại Sở Giang – trường Lộc Giác. Ứng tuyển thành công, hiện mức lương hàng năm của anh khoảng hai mươi vạn tệ.
Rõ ràng, Trần Đình Nguyệt cũng không còn làm trong biên chế nhà nước nữa, cũng tới dạy tại trường tư thục, thu nhập một năm khoảng bảy tám vạn tệ.
Hiện nay, theo như mức chi tiêu tại thành phố Sở Giang, giá nhà mới chỉ khoảng hơn hai nghìn tệ một mét vuông.
Lương một năm của hai người có thể mua được một căn hộ rộng rãi đẹp đẽ. Mức thu nhập như vậy ở Sở Giang cơ bản cũng có thể coi là thuộc lớp giàu có rồi.
Uông Quốc Thụy cũng đã mua được xe, năm ngoái mới mua một chiếc Passat, mức sống gia đình cũng tăng lên, khác xa so với cách đây vài năm.
Trước kia Trần Kinh cũng công tác nhiều năm tại Sở Giang, mạng lưới quan hệ có thể nói cũng khá rộng.
Mà những biểu hiện xuất sắc tại Lĩnh Nam mấy năm nay của hắn, vô hình trung cũng khiến những mối quan hệ tại Sở Giang trước đây vững chắc hơn.
Con người đều rất thực dụng, Trần Kinh làm mưa làm gió ở Lĩnh Nam như vậy, người sáng suốt đều có thể thấy được tiền đồ của hắn. Dưới tình hình này, có kẻ nào là không để ý tới mối quan hệ này của hắn?
Vì vậy, những sự giúp đỡ trên nhiều phương diện với chị em nhà họ Trần cũng tương đối nhiều.
Lại thêm đích danh con rể của cô, và mấy người con trai của chú, Trần gia nghiễm nhiên trở thành một lực lượng có danh tiếng ở Sở Giang.
Hà Đông ba mươi năm, Hà Tây bốn mươi năm.
Phong thủy luân lưu chảy.
Dùng cách nói của Trần Chi Đông, Trần gia nhà họ từ đời ông nội đã luôn vất vả, không có người tài nào cả.
Nhưng tới đời Trần Kinh, lại chính là thời đại của nhân tài, phong thủy cũng coi như đã chảy tới nhà họ Trần đây rồi.
Đương nhiên, tất cả mọi người đều hiểu rằng, căn bản vẫn là ở bản thân Trần Kinh.
Nếu như không phải dựa vào các mối quan hệ của Trần Kinh, Trần Kinh không thể thăng tiến nhanh như vậy.
Có những chuyện nếu như không dựa vào tấm bài Trần Kinh, anh chị em Trần Kinh cơ bản cũng không thể giải quyết được. Ma vô hình trung, Trần Kinh cũng trở thành người có uy vọng và uy tín nhất Trần Gia.
Một câu nói của hắn, mọi người đều có thể chắc chắn.
Những lúc anh chị em trong nhà có tranh luận gì đó, hoặc như gặp phải vấn đề rắc rối gì, đều gọi điện cho Trần Kinh.
Trần Kinh đã nói, mọi người đều phục, không ai dám nói xấu nửa câu. Sức ảnh hưởng và năng lực của Trần Kinh trong gia đình, từ đó cũng có thể thấy được một mảng nào đó.
Vui chơi thả ga ở Bắc Kinh, những người tới thăm hỏi Trần Kinh tại Bắc Kinh cũng vô cùng nhiều. Theo như cán bộ bình thường, chỉ cần thêm một khoảng thời gian ngắn nữa, hiệu quả và ảnh hưởng sẽ còn lớn hơn nữa.
Nhưng hiện nay Trần Kinh đang ở vị trí đứng đầu Ban hợp tác kinh tế, hơn nữa tình hình Ban hợp tác kinh tế hiện nay lại đang bất ổn như vậy.
Hắn thực sự không dám nới tay để mấy người Vương Quyền Trọng đi giải quyết các công việc thường này ở mọi mặt.
Vào mùng bốn đầu năm, hắn căn bản không thể ngồi yên được nữa.
Năm ngoái âm lịch có năm nhuận, tháng giêng âm lịch năm nay đã vào tháng hai dương lịch rồi.
Cuối tháng hai đầu tháng ba, là khaonrg thời gian chính phủ điều chỉnh bộ máy lãnh đạo tập thể, lại một khóa tuyển cử vị trí Thủ tướng Quốc vụ viện được tổ chức.
Một khóa Hội nghị hiệp thương mới, lại nảy sinh vấn đề tuyển chọn thành viên Hội đồng nhân dân.
Từ trung ương tới địa phương, sẽ có một cuộc điều chỉnh nhân sự cực kỳ lớn.
Tới lúc đó, Bí thư Miêu của tỉnh Lĩnh Nam sẽ phải rời đi, Bí thư tỉnh ủy mới sẽ lên kế nhiệm.
Thay đổi nhân vật quan trọng của một tỉnh là một chuyện quan trọng, một triều vua một triều thần, thay đổi vị trí đứng đầu, kéo theo sẽ là một đợt đánh giá điều chỉnh cán bộ.
Ở vào thời điểm quan trọng này, Trần Kinh buộc phải ổn định lại cục diện.
Công tác của Ban hợp tác kinh tế có thể đạt được thành tựu gì hay không, năm nay là một năm có ý nghĩa quan trọng.
Phong cách của Trần Kinh là ổn định tình hìh nội bộ trước, đầu năm nay, hắn phải bỏ chút công sức ở mặt này rồi.
Đóng lại công việc bên ngoài, mở rộng mạng lưới quan hệ, tìm nguồn tài nguyên, trước mắt vẫn chưa thấy rõ được.
Cần ổn định nội bộ, chỉnh đốn tác phong, và những công việc còn chưa hoàn tất.
Đây không thể không nói là thử thách vô cùng quan trọng đối với Trần Kinh.
Mùng bốn tết, Trần Kinh một mình bay tới Lĩnh Nam, giây phút bước lên máy bay, lòng hắn liền thay đổi một trăm tám mươi độ.
Sự thanh thản và ấm áp bỗng chốc biến mất, tinh thần thoải mái nháy mắt đã trở nên căng thẳng.
Mỗi năm một lần, mỗi một năm đều là sự khởi đầu mới.
Mỗi khởi đầu mới của một năm, mọi người đều đặt ra những kỳ vọng mới.
Về điểm này thì người nông dân, công nhân, hay cán bộ trí thức đều giống nhau như vậy, xưa có câu, tính kế một ngày lúc sáng sớm, tính kế một năm vào tiết xuân.
Việc sắp xếp kế hoạch và công tác của cả năm, sẽ phải công bố nhanh thôi, điều này sẽ quyết định nhiệm vụ mục tiêu của cả một năm.
Từ Bắc Kinh bay tới Việt Châu mất hai giờ đồng hồ.
Trần Kinh vừa đặt chân xuống Việt Châu, cuộc điện thoại đầu tiên hắn nhận hoàn toàn bất ngờ.
Triệu Đông Cường của cục thuế vụ tỉnh gọi điện cho hắn, ngữ điệu rất khách khí, rằng có thế nào cũng phải mời Trần Kinh dùng cơm bằng được, hai người gặp nhau một chút.
Trần Kinh vừa nghe đến cái tên Triệu Đông Cường này,
Trong đầu đã lờ mờ đoán, nhất thời nghĩ đến người này tìm tới mình có chuyện gì đây?
Trước đây Trần Kinh cũng biết đến tên tuổi nhân vật số một của cục thuế vụ tỉnh, nhưng hắn và Triệu Đông Cường trước nay chưa từng gặp mặt, cũng chưa từng có công việc gì mà hai người có quan hệ với nhau.
Tại sao vào lúc này, tại sao cục trưởng Triệu lại phải gọi điện cho hắn, hơn nữa câu chữ lại khách khí như vậy.
Trong lòng Trần Kinh bỗng thấy nghi hoặc, hắn nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ nghĩ được tới chuyện giữa phần mềm Vạn Hữu và đại học Việt Châu, lẽ nào là có liên quan tới lúc đó?
Trong đầu Trần Kinh nảy ra vô số suy nghĩ, nhưng cũng chỉ nghĩ tới những khả năng như vậy, đây cũng là khả năng có thể duy nhất!
(còn nữa)
DG: Du Lạc Tiểu ^^
Không chỉ có hai ông bà Trần Chi Đông là vào Bắc Kinh, ngay cả hai vợ chồng Trần Đình Nguyệt, hai vợ chồng Trần Xán cũng đều đưa con cùng về Bắc Kinh.
Cả đại gia đình cùng tụ họp về ăn tết, điều này đã mấy năm nay không thực hiện được, năm nay đón năm mới thế này, mọi người đều cảm thấy vô cùng ấm áp.
Ngoài ra, trong nhà còn có một chuyện đại hỷ nữa, đó là Phương Uyển Kỳ đã có bầu rồi.
Nghe tin con dâu có bầu, hai ông bà Trần Chi Đông phấn khởi tới mức cười luôn miệng.
Bởi họ tới Bắc Kinh trước tiên, trước khi tới Bắc Kinh họ cũng không biết tin này, bà Chung Tú Quyên liền gọi điẹn cho hai người con gái. Khi Trần Xán và Trần Đình Nguyệt tới Bắc Kinh, túi lớn túi nhỏ, nghĩ đủ trăm phương nghìn kếđem tới cả một nhà toàn đặc sản bổ dưỡng.
Theo truyền thống Sở Giang,
Mang bầu phải tẩm bổ, mà đồ tẩm bổ tốt nhất chính là trứng gà ô*, và gà ô hấp cách thủy.
(*chú thích: một loại gà của Trung Quốc, có hai loại lông màu trắng và màu đen, nhưng da có màu đen, thậm chí mào cũng màu đen; sau khi nấu da gà cũng không mất đi màu đen vốn có, ăn rất bổ!)
Vì vậy trong nhà bỗng trở thành một trại nuôi gà ô và trứng gà ô.
Trứng gà thì đơn giản, chỉ cần cho vào tủ lạnh là được. Nhưng nhiều gà sống như vậy thì phải làm thế nào?
Trần Kinh muốn nghĩ cách xử lý gọn gẽ, Trần Chi Đông nghiêm khắc mắng hắn một trận, vì vậy hắn đến đau đầu vị chuyện này.
Vẫn may, cách giải quyết luôn do con người nghĩ ra.
Nhà bố chồng Phương Lộ Kiên ở tứ hợp viện, một khoảng rộng của sân dùng để thả gà, Trần Kinh cười bố mẹ mình và ông bố chồng, nói hai ông bà giờ đúng là sống cuộc sống gà gáy ngọn cây của cư sĩ ở ẩn.
Ai nói Phương Uyển Kỳ hiện nay chính là bảo bối của cả nhà, nên mọi người đều phải vây quanh cô?
Cũng mới chỉ mới có bầu thôi, cả nhà đã bắt đầu thu xếp mua tã, sữa bột, quần áo. Như thể đứa bé sẽ chào đời ngay vậy!
Mà bình thường nói chuyện, chủ đề thảo luận mà mọi người thích nhất cũng chính là đứa bé trọng bụng Phương Uyển Kỳ là trai hay gái.
Người lớn thảo luận còn chưa đủ.
Họ còn luôn lôi cả Uông Linh Nhi và Tảo Tảo vào câu chuyện của mình.
Câu hỏi mà mọi người ngày nào cũng hỏi chính là: “Linh Nhi, Tảo Tảo, các con hy vọng em bé trong bụng mợ là em trai hay em gái?”
Mỗi lần hỏi câu này, câu trả lời của hai đứa trẻ đều không giống nhau.
Linh Nhi là con gái, câu trả lời đương nhiên là em gái.
Còn Tảo tảo lại kiên quyết nói là em trai.
Trẻ con nói thật, nhưng câu trả lời của hai đứa trẻ lại dẫn tới sự chia rẽ quan điểm giữa những người lớn.
Hai ông bà Chung Tú Quyên, đặc biệt là bà Chung Tú Quyên, bà mang tư tưởng khá truyền thống, hy vọng có thêm một đứa cháu trai.
Thế nhưng Trần Kinh lại cho rằng con gái thì tốt hơn một chút, con trai quá nghịch ngợm, khó quản giáo, con gái ôn hòa nhu mì, tiền đồ sau này cũng không thua kém con trai chút nào.
Còn về hai ông bà Phương Lộ Kiên nhà họ Phương, ông bà cho rằng con trai con gái không quan trọng. Có lúc cả nhà tranh luận sôi nổi quá, tới mức mặt đỏ tai hồng, những người lớn năm sáu mươi tuổi, cũng giống như những đứa trẻ cả.
Trần Kinh rất thích không khí này.
Cả gia đình cùng sống với nhau, hòa thuận êm ấm, vô tư vô lo.
Những ngày nhàn nhã ấm áp này, đối với Trần Kinh mà nói có lẽ đã rất lâu rồi.
Hắn vẫn nhớ quãng thời gian khi hắn còn nhỏ.
Về sau, theo sự gia tăng của tuổi tác, áp lực học tập thi đại học, rồi lại áp lực tìm việc, sau khi tìm được việc thì lại thêm áp lực công tác không có tiến triển.
Các loại áp lực khác nhau đè nặng lên mỗi giai đoạn của đời người.
Từ thiếu niên đến thanh niên, hiện nay đang sải bước vào quãng đời trung niên, bận rộn và áp lực dường như không bao giờ ngừng lại, mà trong những bận rộn ấy, có được vài ngày nhàn rỗi ấp áp thế này, Trần Kinh cảm thấy vô cùng mãn nguyện, trong lòng hắn cũng càng thêm quý trọng.
Hai ngày tất niên và mùng một tết, đại gia đình cùng đi du ngoạn các cảnh điểm nổi tiếng ở Bắc Kinh.
Có hai đứa bé ham chơi Tảo Tảo và Linh Nhi, cả nhà cũng luôn vui vẻ suốt chuyến đi.
Đặc biệt là Tảo Tảo, cậu bé sắp lên lớp một rồi, ông nội nghỉ hưu ở nhà, dư giả thời gian, vì vậy phụ đạo cho cậu rất cẩn thận.
Khiến một cậu nhóc bé tí như cậu, đã trở thành một cậu bé thông thái.
Danh lam thắng cảnh Bắc Kinh, đặc sản ngõ phố Bắc Kinh, không ngờ cậu nhóc này đều biết cả.
Thỉnh thoảng lại đòi ăn “kẹo hồ lô”*, khiến mọi người cứ ngơ ngẩn nhìn nhau.
(*chú thích: món kẹo này trên phim cổ trang Trung Quốc có quá nhiều rồi, nên tớ không giải thích nữa nhé :P chứ không phải tớ lười đâu)
Mấy năm nay, công ty của em gái Trần Xán của Trần Kinh ngày càng mở rộng, hai người bắt đầu từ sản phẩm kỹ thuật số, hiện nay nhà máy đã mở rộng ra hơn một nghìn người, bắt đầu sảm xuất dòng sản phẩm kĩ thuật số của mình.
Mục tiêu của hai người hiện nay đã không thể so sánh với trước đây được rồi.
Công ty đang cố gắng phát triển thành doanh nghiệp có sản nghiệp dẫn đầu ngành công nghiệp cấp thành phố Sở Giang.
Năm ngoái họ tra một tuyến nhưng vẫn chưa giành được, năm nay mở rộng quy mô doanh nghiệp, sức ảnh hưởng cũng lớn hơn, dự tính năm nay khả năng được bìh bầu là rất lớn.
Hiện nay ở Sở Giang có tin đồn, trong quá trình điều chỉnh bộmáy cấp thành phố và cấp huyện, Mã Bộ Bình dự đoán sẽ lên nhậm chức phó chủ tịch tỉnh thường trực thành phố, phân công quản lý kinh tế công nghiệp.
Nếu như Mã Bộ Bình có thể vào được bộ máy tỉnh thành, mục tiêu theo kế hoạch mà Trần Xán và Sử Kiến đặt ra sẽ không còn vấn đề gì nữa.
Trần Kinh trước đó đã chào hỏi qua Mã Bộ Bình rồi, chỉ cần Mã Bộ Bình lên nhậm chức, liền có thể lập tức tổ chức tới khảo sát thực địa bên Trần Xán.
Về mặt này, hai vợ chồng Trần Xán rất tự tin.
Họ chỉ lo làm khó Trần Kinh, chỉ nói báo cáo doanh nghiệp dẫn đầu cấp thành phố lần sau, họ sẽ không nhờ ai khác giúp đỡ họ nữa, chỉ cần đảm bảo công tác công bằng, như vậy nhất định sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Về điểm này, Trần Kinh tất nhiên có thể thay mặt họ bảo đảm, Trần Kinh vốn rất tự tin về điểm này.
Mà vợ chồng Trần Đình Nguyệt, anh rể Uông Quốc Thụy đã giữ chức hiệu trưởng trường công lập suốt mấy năm nay, kinh nghiệm công tác cũng tích lũy khá khá rồi.
Năm ngoái anh đưa ra một quyết định liều lĩnh, từ bỏ vị trí công chức, xin ứng tuyển vào vị trí hiệu trưởng của ngôi trường tư thục đầu tiên tại Sở Giang – trường Lộc Giác. Ứng tuyển thành công, hiện mức lương hàng năm của anh khoảng hai mươi vạn tệ.
Rõ ràng, Trần Đình Nguyệt cũng không còn làm trong biên chế nhà nước nữa, cũng tới dạy tại trường tư thục, thu nhập một năm khoảng bảy tám vạn tệ.
Hiện nay, theo như mức chi tiêu tại thành phố Sở Giang, giá nhà mới chỉ khoảng hơn hai nghìn tệ một mét vuông.
Lương một năm của hai người có thể mua được một căn hộ rộng rãi đẹp đẽ. Mức thu nhập như vậy ở Sở Giang cơ bản cũng có thể coi là thuộc lớp giàu có rồi.
Uông Quốc Thụy cũng đã mua được xe, năm ngoái mới mua một chiếc Passat, mức sống gia đình cũng tăng lên, khác xa so với cách đây vài năm.
Trước kia Trần Kinh cũng công tác nhiều năm tại Sở Giang, mạng lưới quan hệ có thể nói cũng khá rộng.
Mà những biểu hiện xuất sắc tại Lĩnh Nam mấy năm nay của hắn, vô hình trung cũng khiến những mối quan hệ tại Sở Giang trước đây vững chắc hơn.
Con người đều rất thực dụng, Trần Kinh làm mưa làm gió ở Lĩnh Nam như vậy, người sáng suốt đều có thể thấy được tiền đồ của hắn. Dưới tình hình này, có kẻ nào là không để ý tới mối quan hệ này của hắn?
Vì vậy, những sự giúp đỡ trên nhiều phương diện với chị em nhà họ Trần cũng tương đối nhiều.
Lại thêm đích danh con rể của cô, và mấy người con trai của chú, Trần gia nghiễm nhiên trở thành một lực lượng có danh tiếng ở Sở Giang.
Hà Đông ba mươi năm, Hà Tây bốn mươi năm.
Phong thủy luân lưu chảy.
Dùng cách nói của Trần Chi Đông, Trần gia nhà họ từ đời ông nội đã luôn vất vả, không có người tài nào cả.
Nhưng tới đời Trần Kinh, lại chính là thời đại của nhân tài, phong thủy cũng coi như đã chảy tới nhà họ Trần đây rồi.
Đương nhiên, tất cả mọi người đều hiểu rằng, căn bản vẫn là ở bản thân Trần Kinh.
Nếu như không phải dựa vào các mối quan hệ của Trần Kinh, Trần Kinh không thể thăng tiến nhanh như vậy.
Có những chuyện nếu như không dựa vào tấm bài Trần Kinh, anh chị em Trần Kinh cơ bản cũng không thể giải quyết được. Ma vô hình trung, Trần Kinh cũng trở thành người có uy vọng và uy tín nhất Trần Gia.
Một câu nói của hắn, mọi người đều có thể chắc chắn.
Những lúc anh chị em trong nhà có tranh luận gì đó, hoặc như gặp phải vấn đề rắc rối gì, đều gọi điện cho Trần Kinh.
Trần Kinh đã nói, mọi người đều phục, không ai dám nói xấu nửa câu. Sức ảnh hưởng và năng lực của Trần Kinh trong gia đình, từ đó cũng có thể thấy được một mảng nào đó.
Vui chơi thả ga ở Bắc Kinh, những người tới thăm hỏi Trần Kinh tại Bắc Kinh cũng vô cùng nhiều. Theo như cán bộ bình thường, chỉ cần thêm một khoảng thời gian ngắn nữa, hiệu quả và ảnh hưởng sẽ còn lớn hơn nữa.
Nhưng hiện nay Trần Kinh đang ở vị trí đứng đầu Ban hợp tác kinh tế, hơn nữa tình hình Ban hợp tác kinh tế hiện nay lại đang bất ổn như vậy.
Hắn thực sự không dám nới tay để mấy người Vương Quyền Trọng đi giải quyết các công việc thường này ở mọi mặt.
Vào mùng bốn đầu năm, hắn căn bản không thể ngồi yên được nữa.
Năm ngoái âm lịch có năm nhuận, tháng giêng âm lịch năm nay đã vào tháng hai dương lịch rồi.
Cuối tháng hai đầu tháng ba, là khaonrg thời gian chính phủ điều chỉnh bộ máy lãnh đạo tập thể, lại một khóa tuyển cử vị trí Thủ tướng Quốc vụ viện được tổ chức.
Một khóa Hội nghị hiệp thương mới, lại nảy sinh vấn đề tuyển chọn thành viên Hội đồng nhân dân.
Từ trung ương tới địa phương, sẽ có một cuộc điều chỉnh nhân sự cực kỳ lớn.
Tới lúc đó, Bí thư Miêu của tỉnh Lĩnh Nam sẽ phải rời đi, Bí thư tỉnh ủy mới sẽ lên kế nhiệm.
Thay đổi nhân vật quan trọng của một tỉnh là một chuyện quan trọng, một triều vua một triều thần, thay đổi vị trí đứng đầu, kéo theo sẽ là một đợt đánh giá điều chỉnh cán bộ.
Ở vào thời điểm quan trọng này, Trần Kinh buộc phải ổn định lại cục diện.
Công tác của Ban hợp tác kinh tế có thể đạt được thành tựu gì hay không, năm nay là một năm có ý nghĩa quan trọng.
Phong cách của Trần Kinh là ổn định tình hìh nội bộ trước, đầu năm nay, hắn phải bỏ chút công sức ở mặt này rồi.
Đóng lại công việc bên ngoài, mở rộng mạng lưới quan hệ, tìm nguồn tài nguyên, trước mắt vẫn chưa thấy rõ được.
Cần ổn định nội bộ, chỉnh đốn tác phong, và những công việc còn chưa hoàn tất.
Đây không thể không nói là thử thách vô cùng quan trọng đối với Trần Kinh.
Mùng bốn tết, Trần Kinh một mình bay tới Lĩnh Nam, giây phút bước lên máy bay, lòng hắn liền thay đổi một trăm tám mươi độ.
Sự thanh thản và ấm áp bỗng chốc biến mất, tinh thần thoải mái nháy mắt đã trở nên căng thẳng.
Mỗi năm một lần, mỗi một năm đều là sự khởi đầu mới.
Mỗi khởi đầu mới của một năm, mọi người đều đặt ra những kỳ vọng mới.
Về điểm này thì người nông dân, công nhân, hay cán bộ trí thức đều giống nhau như vậy, xưa có câu, tính kế một ngày lúc sáng sớm, tính kế một năm vào tiết xuân.
Việc sắp xếp kế hoạch và công tác của cả năm, sẽ phải công bố nhanh thôi, điều này sẽ quyết định nhiệm vụ mục tiêu của cả một năm.
Từ Bắc Kinh bay tới Việt Châu mất hai giờ đồng hồ.
Trần Kinh vừa đặt chân xuống Việt Châu, cuộc điện thoại đầu tiên hắn nhận hoàn toàn bất ngờ.
Triệu Đông Cường của cục thuế vụ tỉnh gọi điện cho hắn, ngữ điệu rất khách khí, rằng có thế nào cũng phải mời Trần Kinh dùng cơm bằng được, hai người gặp nhau một chút.
Trần Kinh vừa nghe đến cái tên Triệu Đông Cường này,
Trong đầu đã lờ mờ đoán, nhất thời nghĩ đến người này tìm tới mình có chuyện gì đây?
Trước đây Trần Kinh cũng biết đến tên tuổi nhân vật số một của cục thuế vụ tỉnh, nhưng hắn và Triệu Đông Cường trước nay chưa từng gặp mặt, cũng chưa từng có công việc gì mà hai người có quan hệ với nhau.
Tại sao vào lúc này, tại sao cục trưởng Triệu lại phải gọi điện cho hắn, hơn nữa câu chữ lại khách khí như vậy.
Trong lòng Trần Kinh bỗng thấy nghi hoặc, hắn nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ nghĩ được tới chuyện giữa phần mềm Vạn Hữu và đại học Việt Châu, lẽ nào là có liên quan tới lúc đó?
Trong đầu Trần Kinh nảy ra vô số suy nghĩ, nhưng cũng chỉ nghĩ tới những khả năng như vậy, đây cũng là khả năng có thể duy nhất!
(còn nữa)
DG: Du Lạc Tiểu ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.