Chương 1065: Vinh quang lớn lao!
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
17/05/2016
Không thể không nói chính trị rất kỳ diệu.
Ban đầu là sự việc lộn xộn của Hoàn Thành, sau khi chuyện của Vương Kỳ Hoa xảy ra, ngược lại cục diện lại có chút ổn định.
Nhạc Vân Tùng chủ trì cuộc họp thường vụ, trên cuộc họp hội nghị thường vụ đã quyết định ngay lập tức thay đổi trọng tâm của công tác là xây dựng kinh tế,, mười mấy quận huyện của toàn thành phố cùng nhau hành động, bắt đầu dồn lực đẩy hàng loạt chính sách cải cách kinh tế, Ban tuyên giáo đã chĩa mũi nhọn tập trung vào đưa tin kinh tế, khai thác điểm sáng và kinh nghiệm cải cách, toàn thành phố dấy lên làn sóng cải cách kinh tế mạnh mẽ.
Dưới cục diện tinh tế này, những chuỗi ngày cuối cùng của Trần Kinh ở Hoàn Thành trôi qua rất nhàn nhã.
Hiện tại công việc mà hắn phụ trách trên cơ bản đều được buông tay, Ủy ban Chính trị Pháp luật Vệ Hoa đã bắt đầu công tác chủ đạo, tuy rằng giữa ông ta và Đinh Đắc Quân của Cục công an có không ít khúc mắc.
Nhưng hiện tại xung đột trên cục diện cấp một của thành phố cũng ltạm thời lắng xuống rồi, mâu thuẫn giữa hai người họ cũng không lộ liễu như trước kia nữa.
Ngoài ra, công việc của các ban ngành như Ban tuyên giáo, Ban tổ chức, Ủy ban kỷ luật v.v.. Trần Kinh cũng không trực tiếp tham dự nữa, bọn họ tự chủ động, trực tiếp liên lạc với người phụ trách là bí thư Nhạc Vân Tùng.
Trong cuộc họp cuối cùng của Ủy viên thường vụ Thành ủy vào năm ngoái, Trần Kinh cũng từng đến Quận Tẩu Mã Hà nhận chức vụ bí thư Quận ủy, có người cũng biết, Trần Kinh hoàn toàn không ở lại đó lâu.
Trong hôm Trần Kinh rời khỏi Tẩu Mã Hà, bên phía Tẩu Mã Hà đã tổ chức một buổi tiệc chia tay long trọng và vui vẻ.
Trong buổi tiệc chia tay, Trần Kinh trở thành nhân vật chính, bữa tiệc gồm hơn một trăm người tham gia đến từ các Quận, không khí hôm đó rất náo nhiệt, vượt xa cả tưởng tượng của Trần Kinh.
Nằm ngoài dự liệu của Trần Kinh chính là, có rất nhiều quần chúng tụ tập bên ngoài cửa Quận ủy, cầm theo biểu ngữ tạm biệt Trần Kinh, hôm đó trời mưa nhỏ, càng lúc càng đông người tập trung ở cửa Quận ủy, rất nhiều người hô lớn trong mưa “Bí thư Trần đừng đi”, “Bí thư Trần, Tẩu Mã Hà cần anh”!...Trần Kinh cũng không trực tiếp đứng trước mặt nhân dân chào tạm biệt, nhưng hắn đứng trên văn phòng của mình có thể thấy hết tình hình bên ngoài.
Trong lòng hắn rất xúc động, cũng rất vui mừng, trong nháy mắt hắn đã biểu lộ sự chân tình, trong ánh mắt nổi lên tia hồng nhuận.
Cũng vào ngày trời mưa đó, Chủ tịch thành phố Khương Thiếu Khôn đã ra ngoài thị sát, xe đi đến Tẩu Mã Hà thì bị tắc đường nghiêm trọng.
Quan Khai Thuận đi theo rất nóng nảy, xuống xe chạy đến chỗ cảnh sát giao thông yêu cầu họ lập tức nghĩ cách để xe của lãnh đạo được đi trước.
Cảnh sát giao thông rất kiên nhẫn giải thích cho ông ta, nói đoạn đường bị tắc khả năng trong thời gian ngắn không thể khôi phục được, bởi vì hôm nay bí thư Trần của Tẩu Mã Hà từ nhậm, đoàn người đến tạm biệt quá đông, người xe nhét chung một chỗ, đường xá cơ bản bị tắc nghẽn rồi.
Vị cảnh sát giao thông trẻ tuổi này đề nghị Quan Khai Thuận, tốt nhất là để xe của lãnh đạo đi đường khác, như thế sẽ không bị trì hoãn thời gian của lãnh đạo.
Quan Khai Thuận không giải quyết được vấn đề, quay về chỉ có thể báo cáo lại chi tiết tình hình hiện tại.
Khương Thiếu Khôn hơi nhíu mày, một lúc lâu không nói lời nào, ông ta hạ cửa kính xe xuống, lẳng lặng nhìn con đường toàn người và xe.
Trong dòng người và xe cộ, ông ta nhìn thấy một tấm biểu ngữ:
- Bí thư Trần, nhân dân Tẩu Mã Hà mãi mãi biết ơn ngài.
Ông ta hừ nhẹ một cái, quay đầu nói với Quan Khai Thuận:
- Trần Kinh ở Tẩu Mã Hà thực làm nên chuyện, cách làm của hắn đáng để chúng ta học tập và tham khảo.
Quan Khai Thuận sửng sốt.
Khương Thiếu Khôn rất ít khi khen người, nhất là đối với Trần Kinh, Khương Thiếu Khôn- trước nay đều không thèm để ý đến.
Hôm nay thật không ngờ ông ta lại nói ra lời này, thực khiến cho người ta ngạc nhiên…
Bên ngoài tiếng người ồn ào, Khương Thiếu Khôn để lái xe quay đầu, Quan Khai Thuận nhìn ra ngoài cửa xe, thấy cảnh ồn ào náo động, tinh thần ông ta có chút hoảng hốt.
Làm quan ở Hoàn Thành không dễ, điều này gần như là tất cả cán bộ của Hoàn Thành đều có chung nhận xét này.
Nhưng Trần Kinh ở Hoàn Thành đã mấy năm rồi, nên hắn duy trì mối quan hệ với bên trên rất tốt, quan hệ với đồng nghiệp cũng không phải quá tệ, phía dưới dân chúng lại ủng hộ hắn đến mức độ này, Quan Khai Thuận cũng không thể không thừa nhận, Trần Kinh là cán bộ thành công ở Hoàn Thành.
Có thể nói toàn bộ Hoàn Thành, cũng chỉ có duy nhất một mình Trần Kinh là người thành công.
- Chủ tịch, tôi nghe nói Phó Bí Thư Trần bị điều động rồi có phải không ? Trạm tiếp theo hắn sẽ đi đâu?
Quan Khai Thuận có chút hiếu kỳ nói.
Khương Thiếu Khôn khẽ thở dài một cái, lắc đầu nói:
- Tôi cũng không biết, tôi chỉ biết Hoàn Thành có thể không giữ được hắn nữa rồi, cái ao này quá nhỏ.
Khi nói câu này vẻ mặt của Khương Thiếu Khôn có chút hiu quạnh.
Mấy năm trước ông ta bị điều xuống Hoàn Thành nhưng là mãn nguyện mà tới, trước khi tới ông ta tự mãn rằng vài năm sau ông sẽ quay trở lại tỉnh ủy.
Chỉ là lúc đó thân phận của ông không phải là chủ nhiệm phòng giám sát. Mục tiêu của ông là ủy viên ban thường vụ tỉnh ủy, chỗ ở cũng là viện thường vụ thần bí nhất Lĩnh Nam.
Nhưng mấy năm đã qua, hôm nay ông ta chợt phát hiện chính mình hiện tại muốn lưu lại Hoàn Thành cũng trở nên gian nan như thế.
Có một dạo tinh thần ông rất sa sút, nhất là vào thời điểm ông và Nhạc Vân Tùng tranh đấu kịch liệt, ông đã không chỉ một lần oán giận rằng cái nơi Hoàn Thành này quá loạn, không khí quá tệ, cản trở nghiêm trọng công việc của ông.
Trong lòng ông cảm thấy rất phẫn nộ, rất không phục cũng rất thất vọng.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Trần Kinh, ông đột nhiên cảm thấy bản thân có lẽ sai lầm rồi.
Trên thế giới này ngay từ đầu vốn không có chỗ lý tưởng, nơi nào có người thì nơi đó có tranh đấu, nơi nào có ánh mặt trời thì có bóng râm. Nhìn vào toàn bộ Lĩnh Nam làm sao có thể tìm ra được nơi chân chính thích hợp cho Khương Thiếu Khôn ông ta thi triển tài hoa?
Làm quan tại nhiệm vốn chính là bị xiềng xích vây quanh
Phải ở trong hoàn cảnh ác liệt tìm được vị trí của mình, thay đổi môi trường sống hiện tại, đây mới là thể hiện năng lực của cán bộ địa phương.
Trần Kinh ở Hoàn Thành làm được điều này mà ông ta Khương Hữu Khôn không làm được.
Cho nên Trần Kinh là người thắng, ông là kẻ bạii. Đây chính là kết cục bất đồng của hai người.
Ngày hôm đó tin tức thời sự ở Hoàn Thành đưa tin hàng vạn người dân đưa tiễn Bí thư.
Buổi lễ trọng đại này một khi phát sóng ngay lập tức kích hoạt các phương tiện truyền thông đưa tin lại. Trong hoàn cảnh nước cộng hòa bây giờ, độ tin cậy của các quan chức giảm đến mức cực thấp
Bây giờ có thể xuất hiện cảnh tượng vạn dân đưa tiễn Bí thư như vậy, chắc chắn đây là tin tức lớn nhất.
Mà tin tức như vậy cũng nhanh chóng trở thành tin nóng trên mạng.
Thân phận, sơ yếu lí lịch của Trần Kinh cũng bị dân mạng tìm tòi ra. Sự tích Trần Kinh ở Hoàn Thành đả kích tội phạm, thực hiện cải cách, thông qua intenet được lan truyền rộng rãi và dĩ nhiên được càng nhiều người biết đến.
Không thể không nói, chính vì chuyện này, danh tiếng của Trần Kinh càng được đề cao.
Có dân mạng nhiệt tình nhắn lại như Bí thư Trần mới xứng là lãnh đạo, là phúc khí của quốc gia, hy vọng các nơi khác của đất nước cộng hòa có thể xuất hiện nhiều “Bí thư Trần” hơn nữa.
Còn có mạng cho biết, ở thời điểm độ tin cậy của cán bộ thấp đến cực điểm đột nhiên xuất hiện một vị Bí thư được người dân yêu kính, được xã hội và nhân dân ủng hộ là điều không thể lường được.
Mặt khác, còn có bạn trên mạng hy vọng các bạn trẻ có thể học tập Bí thư Trần không kiêu căng, không nóng nảy, nỗ lực phấn đấu trong tương lai tiếp tục sự nghiệp vì nhân dân phục vụ, bởi vì nhân dân cần những vị lãnh đạo như thế.
Trần Kinh mời khách ở khách sạn Âu Lãng, Trần Lập Trung, vợ chồng Trương Quốc Dân, Tống Tiên Kiều là khách mời.
Tuy rằng Trần Kinh năm lần bảy lượt nói rằng đây chỉ là một bữa cơm đơn giản, nhưng bởi vì là hắn mời khách, nên toàn bộ bữa tiệc vẫn là tiêu chuẩn tương đối cao.
Tin tức gần nhất là Trần Kinh phải rời khỏi Hoàn Thành truyền ra, điểm dừng chân tiếp theo của Trần Kinh cũng trở thành chủ đề nóng nhất hiện nay.
Có người nói phải đề bạt Trần Kinh vào Ủy ban kỷ luật Tỉnh Ủy, đảm nhiệm chức vụ Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, lại có người nói chuyển Trần Kinh đến đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy thành phố Hải Sơn. Hải Sơn là địa phương Trần Kinh từng làm việc, Trần Kinh với nơi đó rất quen thuộc, hắn ở đó cũng rất có danh tiếng.
Vài năm sau, Tỉnh ủy sẽ tập trung phát triển trọng điểm ở Hải Sơn mà Trần Kinh là lãnh đạo chủ chốt được bổ nhiệm chức vụ Bí thư thành ủy.
Còn có lời đồn đại hoang đường nói Trần Kinh được điều đến đảm nhiệm vị trí trọng yếu quản lý doanh nghiệp nhà nước, bởi vì có lãnh đạo nhìn trúng tài năng của hắn trong lĩnh vực kinh tế.
Dù sao những tin đồn này đều vô căn cứ, có thể dẫn đến những tưởng tượng xa vời .
Trên bàn rượu Trần Lập Trung nâng chén rượu lên nói:
- Bí thư, đều nói Hoàn Thành là cái ao nhỏ, không giữ được anh, lão Trần tôi tự hỏi, đến tột cùng phải là bể lớn như nào anh mới có thể phát huy? Anh có thể tiết lộ cho chúng tôi một chút một không?
Trần Kinh trừng mắt nhìn ông ta, nói:
- Lão Trần này, ông chỉ nghe những lời đồn không đáng tin cậy bên ngoài, ông cho tôi là đại nhân vật giỏi cỡ nào? Hoàn Thành còn không giữ được tôi?
Hắn dừng một chút, nói:
- Tôi tiết lộ cho mọi người một chút tin tức, lần này tôi tạm còn chưa tính rời khỏi Hoàn Thành, bởi vì tiếp theo tôi được cử đi học. Đi học ở trường Đảng trung ương, các cậu biết chưa?
Trần Lập Trung trừng to mắt, khoa trương nói:
- Oa, Trường Đảng trung ương, chúng tôi cũng mới chỉ nghe qua, đến bây giờ còn chưa từng thấy qua.
Anh ta quay đầu nhìn về phía Trương Quốc Dân và Tống Tiên Kiều, nói:
- Trường Đảng trung ương là nơi nào các cậu có biết không? Nơi đó là nơi bồi dưỡng Tổng bí thư, cũng đúng a, chỉ có chỗ đó mới dung nạp được Bí thư của chúng ra, các cậu nói có phải hay không?
Trần Kinh vờ giận dữ nói:
- Lão Trần anh là đang cười nhạo tôi sao, chưa thấy tôi tổn hại thì anh vẫn chưa hài lòng hả.
Trần Lập Trung ngượng ngùng cười, nói:
- Tôi chính là nghĩ như vậy, không có nửa điểm giả dối, tôi xin thề.
- Ha Ha!
Bộ dạng của Trần Lập Trung rất khôi hài, làm cho tất cả mọi người đều phải cười.
Trần Kinh gắp một miếng rau, cũng không để ý đến anh ta nữa.
Một lát sau, Trần Kinh dừng động tác trên tay lại, quay đầu nói với ba người:
- Đối với vấn đề của các anh tôi đã có sắp xếp, Lão Trần ông tiếp tục làm việc ở cục Công an phát triển cũng không tệ, lần này Chủ tịch thành phố Khương đề bạt anh làm Phó cục trưởng, nhân tiện cũng giải quyết vấn đề cấp bậc cho anh, tôi nghĩ rằng đây là cơ hội của anh, hy vọng anh có thể nắm chắc.
Tiên Kiều cậu ở Cục Kinh tế thương mại cũng có không gian phát triển tài năng, ngày hôm qua Cục trưởng Cao đã nói chuyện điện thoại với tôi cũng khen ngợi anh rất nhiều.
Cao Minh Hoa là một con người thực tế, anh làm việc với ông ta có thêm kinh nghiệm công tác phong phú, tôi nghĩ điều này cũng không tệ.
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào mặt Trương Quốc Dân, nói:
- Quốc Dân, đối với anh, tôi chuẩn bị để anh đi Tẩu Mã Hà rèn luyện. Tẩu Mà Hà hiện tại cần các nhà lãnh đạo chính phủ phụ trách, kinh nghiệm và trình độ của cậu không tồi, làm Phó chủ tịch Quận Tẩu Mã Hà anh sẽ có không gian phát triển.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra Ủng Quân sẽ đảm nhiệm chức Bí thư, Ủng Quân làm việc rất cẩn thận, cũng rất chính trực, tôi đã nói chuyện của anh với ông ta, ông ta tỏ ý rất hoan nghênh.
Dù sao tôi đã tạo cho cậu cơ hội, có thể nắm chặt hay không thì phải dựa vào chính bản thân cậu, tôi cũng chỉ thể làm được đến thế …
Ban đầu là sự việc lộn xộn của Hoàn Thành, sau khi chuyện của Vương Kỳ Hoa xảy ra, ngược lại cục diện lại có chút ổn định.
Nhạc Vân Tùng chủ trì cuộc họp thường vụ, trên cuộc họp hội nghị thường vụ đã quyết định ngay lập tức thay đổi trọng tâm của công tác là xây dựng kinh tế,, mười mấy quận huyện của toàn thành phố cùng nhau hành động, bắt đầu dồn lực đẩy hàng loạt chính sách cải cách kinh tế, Ban tuyên giáo đã chĩa mũi nhọn tập trung vào đưa tin kinh tế, khai thác điểm sáng và kinh nghiệm cải cách, toàn thành phố dấy lên làn sóng cải cách kinh tế mạnh mẽ.
Dưới cục diện tinh tế này, những chuỗi ngày cuối cùng của Trần Kinh ở Hoàn Thành trôi qua rất nhàn nhã.
Hiện tại công việc mà hắn phụ trách trên cơ bản đều được buông tay, Ủy ban Chính trị Pháp luật Vệ Hoa đã bắt đầu công tác chủ đạo, tuy rằng giữa ông ta và Đinh Đắc Quân của Cục công an có không ít khúc mắc.
Nhưng hiện tại xung đột trên cục diện cấp một của thành phố cũng ltạm thời lắng xuống rồi, mâu thuẫn giữa hai người họ cũng không lộ liễu như trước kia nữa.
Ngoài ra, công việc của các ban ngành như Ban tuyên giáo, Ban tổ chức, Ủy ban kỷ luật v.v.. Trần Kinh cũng không trực tiếp tham dự nữa, bọn họ tự chủ động, trực tiếp liên lạc với người phụ trách là bí thư Nhạc Vân Tùng.
Trong cuộc họp cuối cùng của Ủy viên thường vụ Thành ủy vào năm ngoái, Trần Kinh cũng từng đến Quận Tẩu Mã Hà nhận chức vụ bí thư Quận ủy, có người cũng biết, Trần Kinh hoàn toàn không ở lại đó lâu.
Trong hôm Trần Kinh rời khỏi Tẩu Mã Hà, bên phía Tẩu Mã Hà đã tổ chức một buổi tiệc chia tay long trọng và vui vẻ.
Trong buổi tiệc chia tay, Trần Kinh trở thành nhân vật chính, bữa tiệc gồm hơn một trăm người tham gia đến từ các Quận, không khí hôm đó rất náo nhiệt, vượt xa cả tưởng tượng của Trần Kinh.
Nằm ngoài dự liệu của Trần Kinh chính là, có rất nhiều quần chúng tụ tập bên ngoài cửa Quận ủy, cầm theo biểu ngữ tạm biệt Trần Kinh, hôm đó trời mưa nhỏ, càng lúc càng đông người tập trung ở cửa Quận ủy, rất nhiều người hô lớn trong mưa “Bí thư Trần đừng đi”, “Bí thư Trần, Tẩu Mã Hà cần anh”!...Trần Kinh cũng không trực tiếp đứng trước mặt nhân dân chào tạm biệt, nhưng hắn đứng trên văn phòng của mình có thể thấy hết tình hình bên ngoài.
Trong lòng hắn rất xúc động, cũng rất vui mừng, trong nháy mắt hắn đã biểu lộ sự chân tình, trong ánh mắt nổi lên tia hồng nhuận.
Cũng vào ngày trời mưa đó, Chủ tịch thành phố Khương Thiếu Khôn đã ra ngoài thị sát, xe đi đến Tẩu Mã Hà thì bị tắc đường nghiêm trọng.
Quan Khai Thuận đi theo rất nóng nảy, xuống xe chạy đến chỗ cảnh sát giao thông yêu cầu họ lập tức nghĩ cách để xe của lãnh đạo được đi trước.
Cảnh sát giao thông rất kiên nhẫn giải thích cho ông ta, nói đoạn đường bị tắc khả năng trong thời gian ngắn không thể khôi phục được, bởi vì hôm nay bí thư Trần của Tẩu Mã Hà từ nhậm, đoàn người đến tạm biệt quá đông, người xe nhét chung một chỗ, đường xá cơ bản bị tắc nghẽn rồi.
Vị cảnh sát giao thông trẻ tuổi này đề nghị Quan Khai Thuận, tốt nhất là để xe của lãnh đạo đi đường khác, như thế sẽ không bị trì hoãn thời gian của lãnh đạo.
Quan Khai Thuận không giải quyết được vấn đề, quay về chỉ có thể báo cáo lại chi tiết tình hình hiện tại.
Khương Thiếu Khôn hơi nhíu mày, một lúc lâu không nói lời nào, ông ta hạ cửa kính xe xuống, lẳng lặng nhìn con đường toàn người và xe.
Trong dòng người và xe cộ, ông ta nhìn thấy một tấm biểu ngữ:
- Bí thư Trần, nhân dân Tẩu Mã Hà mãi mãi biết ơn ngài.
Ông ta hừ nhẹ một cái, quay đầu nói với Quan Khai Thuận:
- Trần Kinh ở Tẩu Mã Hà thực làm nên chuyện, cách làm của hắn đáng để chúng ta học tập và tham khảo.
Quan Khai Thuận sửng sốt.
Khương Thiếu Khôn rất ít khi khen người, nhất là đối với Trần Kinh, Khương Thiếu Khôn- trước nay đều không thèm để ý đến.
Hôm nay thật không ngờ ông ta lại nói ra lời này, thực khiến cho người ta ngạc nhiên…
Bên ngoài tiếng người ồn ào, Khương Thiếu Khôn để lái xe quay đầu, Quan Khai Thuận nhìn ra ngoài cửa xe, thấy cảnh ồn ào náo động, tinh thần ông ta có chút hoảng hốt.
Làm quan ở Hoàn Thành không dễ, điều này gần như là tất cả cán bộ của Hoàn Thành đều có chung nhận xét này.
Nhưng Trần Kinh ở Hoàn Thành đã mấy năm rồi, nên hắn duy trì mối quan hệ với bên trên rất tốt, quan hệ với đồng nghiệp cũng không phải quá tệ, phía dưới dân chúng lại ủng hộ hắn đến mức độ này, Quan Khai Thuận cũng không thể không thừa nhận, Trần Kinh là cán bộ thành công ở Hoàn Thành.
Có thể nói toàn bộ Hoàn Thành, cũng chỉ có duy nhất một mình Trần Kinh là người thành công.
- Chủ tịch, tôi nghe nói Phó Bí Thư Trần bị điều động rồi có phải không ? Trạm tiếp theo hắn sẽ đi đâu?
Quan Khai Thuận có chút hiếu kỳ nói.
Khương Thiếu Khôn khẽ thở dài một cái, lắc đầu nói:
- Tôi cũng không biết, tôi chỉ biết Hoàn Thành có thể không giữ được hắn nữa rồi, cái ao này quá nhỏ.
Khi nói câu này vẻ mặt của Khương Thiếu Khôn có chút hiu quạnh.
Mấy năm trước ông ta bị điều xuống Hoàn Thành nhưng là mãn nguyện mà tới, trước khi tới ông ta tự mãn rằng vài năm sau ông sẽ quay trở lại tỉnh ủy.
Chỉ là lúc đó thân phận của ông không phải là chủ nhiệm phòng giám sát. Mục tiêu của ông là ủy viên ban thường vụ tỉnh ủy, chỗ ở cũng là viện thường vụ thần bí nhất Lĩnh Nam.
Nhưng mấy năm đã qua, hôm nay ông ta chợt phát hiện chính mình hiện tại muốn lưu lại Hoàn Thành cũng trở nên gian nan như thế.
Có một dạo tinh thần ông rất sa sút, nhất là vào thời điểm ông và Nhạc Vân Tùng tranh đấu kịch liệt, ông đã không chỉ một lần oán giận rằng cái nơi Hoàn Thành này quá loạn, không khí quá tệ, cản trở nghiêm trọng công việc của ông.
Trong lòng ông cảm thấy rất phẫn nộ, rất không phục cũng rất thất vọng.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Trần Kinh, ông đột nhiên cảm thấy bản thân có lẽ sai lầm rồi.
Trên thế giới này ngay từ đầu vốn không có chỗ lý tưởng, nơi nào có người thì nơi đó có tranh đấu, nơi nào có ánh mặt trời thì có bóng râm. Nhìn vào toàn bộ Lĩnh Nam làm sao có thể tìm ra được nơi chân chính thích hợp cho Khương Thiếu Khôn ông ta thi triển tài hoa?
Làm quan tại nhiệm vốn chính là bị xiềng xích vây quanh
Phải ở trong hoàn cảnh ác liệt tìm được vị trí của mình, thay đổi môi trường sống hiện tại, đây mới là thể hiện năng lực của cán bộ địa phương.
Trần Kinh ở Hoàn Thành làm được điều này mà ông ta Khương Hữu Khôn không làm được.
Cho nên Trần Kinh là người thắng, ông là kẻ bạii. Đây chính là kết cục bất đồng của hai người.
Ngày hôm đó tin tức thời sự ở Hoàn Thành đưa tin hàng vạn người dân đưa tiễn Bí thư.
Buổi lễ trọng đại này một khi phát sóng ngay lập tức kích hoạt các phương tiện truyền thông đưa tin lại. Trong hoàn cảnh nước cộng hòa bây giờ, độ tin cậy của các quan chức giảm đến mức cực thấp
Bây giờ có thể xuất hiện cảnh tượng vạn dân đưa tiễn Bí thư như vậy, chắc chắn đây là tin tức lớn nhất.
Mà tin tức như vậy cũng nhanh chóng trở thành tin nóng trên mạng.
Thân phận, sơ yếu lí lịch của Trần Kinh cũng bị dân mạng tìm tòi ra. Sự tích Trần Kinh ở Hoàn Thành đả kích tội phạm, thực hiện cải cách, thông qua intenet được lan truyền rộng rãi và dĩ nhiên được càng nhiều người biết đến.
Không thể không nói, chính vì chuyện này, danh tiếng của Trần Kinh càng được đề cao.
Có dân mạng nhiệt tình nhắn lại như Bí thư Trần mới xứng là lãnh đạo, là phúc khí của quốc gia, hy vọng các nơi khác của đất nước cộng hòa có thể xuất hiện nhiều “Bí thư Trần” hơn nữa.
Còn có mạng cho biết, ở thời điểm độ tin cậy của cán bộ thấp đến cực điểm đột nhiên xuất hiện một vị Bí thư được người dân yêu kính, được xã hội và nhân dân ủng hộ là điều không thể lường được.
Mặt khác, còn có bạn trên mạng hy vọng các bạn trẻ có thể học tập Bí thư Trần không kiêu căng, không nóng nảy, nỗ lực phấn đấu trong tương lai tiếp tục sự nghiệp vì nhân dân phục vụ, bởi vì nhân dân cần những vị lãnh đạo như thế.
Trần Kinh mời khách ở khách sạn Âu Lãng, Trần Lập Trung, vợ chồng Trương Quốc Dân, Tống Tiên Kiều là khách mời.
Tuy rằng Trần Kinh năm lần bảy lượt nói rằng đây chỉ là một bữa cơm đơn giản, nhưng bởi vì là hắn mời khách, nên toàn bộ bữa tiệc vẫn là tiêu chuẩn tương đối cao.
Tin tức gần nhất là Trần Kinh phải rời khỏi Hoàn Thành truyền ra, điểm dừng chân tiếp theo của Trần Kinh cũng trở thành chủ đề nóng nhất hiện nay.
Có người nói phải đề bạt Trần Kinh vào Ủy ban kỷ luật Tỉnh Ủy, đảm nhiệm chức vụ Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, lại có người nói chuyển Trần Kinh đến đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy thành phố Hải Sơn. Hải Sơn là địa phương Trần Kinh từng làm việc, Trần Kinh với nơi đó rất quen thuộc, hắn ở đó cũng rất có danh tiếng.
Vài năm sau, Tỉnh ủy sẽ tập trung phát triển trọng điểm ở Hải Sơn mà Trần Kinh là lãnh đạo chủ chốt được bổ nhiệm chức vụ Bí thư thành ủy.
Còn có lời đồn đại hoang đường nói Trần Kinh được điều đến đảm nhiệm vị trí trọng yếu quản lý doanh nghiệp nhà nước, bởi vì có lãnh đạo nhìn trúng tài năng của hắn trong lĩnh vực kinh tế.
Dù sao những tin đồn này đều vô căn cứ, có thể dẫn đến những tưởng tượng xa vời .
Trên bàn rượu Trần Lập Trung nâng chén rượu lên nói:
- Bí thư, đều nói Hoàn Thành là cái ao nhỏ, không giữ được anh, lão Trần tôi tự hỏi, đến tột cùng phải là bể lớn như nào anh mới có thể phát huy? Anh có thể tiết lộ cho chúng tôi một chút một không?
Trần Kinh trừng mắt nhìn ông ta, nói:
- Lão Trần này, ông chỉ nghe những lời đồn không đáng tin cậy bên ngoài, ông cho tôi là đại nhân vật giỏi cỡ nào? Hoàn Thành còn không giữ được tôi?
Hắn dừng một chút, nói:
- Tôi tiết lộ cho mọi người một chút tin tức, lần này tôi tạm còn chưa tính rời khỏi Hoàn Thành, bởi vì tiếp theo tôi được cử đi học. Đi học ở trường Đảng trung ương, các cậu biết chưa?
Trần Lập Trung trừng to mắt, khoa trương nói:
- Oa, Trường Đảng trung ương, chúng tôi cũng mới chỉ nghe qua, đến bây giờ còn chưa từng thấy qua.
Anh ta quay đầu nhìn về phía Trương Quốc Dân và Tống Tiên Kiều, nói:
- Trường Đảng trung ương là nơi nào các cậu có biết không? Nơi đó là nơi bồi dưỡng Tổng bí thư, cũng đúng a, chỉ có chỗ đó mới dung nạp được Bí thư của chúng ra, các cậu nói có phải hay không?
Trần Kinh vờ giận dữ nói:
- Lão Trần anh là đang cười nhạo tôi sao, chưa thấy tôi tổn hại thì anh vẫn chưa hài lòng hả.
Trần Lập Trung ngượng ngùng cười, nói:
- Tôi chính là nghĩ như vậy, không có nửa điểm giả dối, tôi xin thề.
- Ha Ha!
Bộ dạng của Trần Lập Trung rất khôi hài, làm cho tất cả mọi người đều phải cười.
Trần Kinh gắp một miếng rau, cũng không để ý đến anh ta nữa.
Một lát sau, Trần Kinh dừng động tác trên tay lại, quay đầu nói với ba người:
- Đối với vấn đề của các anh tôi đã có sắp xếp, Lão Trần ông tiếp tục làm việc ở cục Công an phát triển cũng không tệ, lần này Chủ tịch thành phố Khương đề bạt anh làm Phó cục trưởng, nhân tiện cũng giải quyết vấn đề cấp bậc cho anh, tôi nghĩ rằng đây là cơ hội của anh, hy vọng anh có thể nắm chắc.
Tiên Kiều cậu ở Cục Kinh tế thương mại cũng có không gian phát triển tài năng, ngày hôm qua Cục trưởng Cao đã nói chuyện điện thoại với tôi cũng khen ngợi anh rất nhiều.
Cao Minh Hoa là một con người thực tế, anh làm việc với ông ta có thêm kinh nghiệm công tác phong phú, tôi nghĩ điều này cũng không tệ.
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào mặt Trương Quốc Dân, nói:
- Quốc Dân, đối với anh, tôi chuẩn bị để anh đi Tẩu Mã Hà rèn luyện. Tẩu Mà Hà hiện tại cần các nhà lãnh đạo chính phủ phụ trách, kinh nghiệm và trình độ của cậu không tồi, làm Phó chủ tịch Quận Tẩu Mã Hà anh sẽ có không gian phát triển.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra Ủng Quân sẽ đảm nhiệm chức Bí thư, Ủng Quân làm việc rất cẩn thận, cũng rất chính trực, tôi đã nói chuyện của anh với ông ta, ông ta tỏ ý rất hoan nghênh.
Dù sao tôi đã tạo cho cậu cơ hội, có thể nắm chặt hay không thì phải dựa vào chính bản thân cậu, tôi cũng chỉ thể làm được đến thế …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.