Chương 876: Vòng vo?
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
17/05/2016
Đoạn Việt kịch nổi tiếng “Lương Chúc”. Trần Kinh cái thá gì cũng không hiểu.
Chuyện xưa về Lương Chúc hắn biết, nhưng Việt kịch hắn hoàn toàn không biết gì cả, nghe cũng nghe không rõ, không biết trên sân khấu diễn viên đang làm gì.
Hạ Quân ngồi ở một tầng có hai phòng riêng nhỏ, trong phòng có sopha, bàn trì, bày trí khá cao.
Trần Kinh không dám ngồi, cũng không dám lên tiếng.
Có thể vào phòng này, đều nhờ hắn mặt dày mày dạn tiến vào, nếu ảnh hưởng đến việc nghe kịch của Hạ Quân, thì khả năng sẽ càng nguy rồi.
Hắn không hề chớp mắt nhìn sân khấu kịch, đứng thẳng tắp, một tiếng động cũng không phát ra.
Không biết qua bao lâu, Hạ Quân nhíu mày quay đầu lại liếc hắn, trầm giọng nói:
-Làm cái gì vậy? Cậu cũng muốn xem hát kịch sao?
Ông ta chỉ chỉ sopha, cực kỳ không kiên nhẫn đặt tay.
Trần Kinh lúc này mới cẩn thận tiến lại đó ngồi xuống.
Đứng khá lâu, chân run lên, ngồi xuống vô cũng khó chịu.
Tuy nhiên so với việc phải đứng thì ngồi vẫn tốt hơn, ngồi nghe xong 40 phút, trên sân khấu cuối cùng cũng hạ màn, nhân viên hạ màn lớn xuống, tuyên bố nghỉ 15 phút.
Trần Kinh đứng dậy, rất quen thuộc rót thêm trà cho Hạ Quân, sau đó từ bên ngoài lấy ra mấy phần điểm tâm hắn đã sớm chuẩn bị tốt.
Đều là những món mà Hạ Quân yêu thích, đặt trước mặt Hạ Quân nói:
-Hạ Phó bí thư, nhân lúc nghỉ ngơi, ngài nếm chút điểm tâm đi!
Hạ Quân liếc mắt về phía Trần Kinh nói:
-Cậu biết xem kịch sao?
Trần Kinh ngại ngùng cười cười nói:
-Tôi không hiểu kịch lắm, cũng xem không hiểu. Tôi nghe nói bên trong kịch có rất nhiều ý nghĩa, đáng tiếc tôi không có cơ hội tiếp xúc!
Hạ Quân cau mày nói:
-Vậy sao? Sao tôi lại thấy cậu xem thật nghiêm túc vậy nhỉ?
Trần Kinh nói:
-Bởi vì Phó bí thư ngài xem nghiêm túc như vậy, tôi sợ không chăm chú xem sẽ quấy rầy ngài!
-Thật sự là phá hỏng bầu không khí!
Hạ Quân trầm giọng nói, ông ta chỉ chỉ Trần Kinh nói:
-Ai cho cậu chủ ý này, kêu cậu làm như vậy? Cậu có chuyện gì nhất định phải tìm ta mới có thể giải quyết sao?
Trần Kinh trầm ngâm một chút, chỉnh lại tư thế, chậm rãi nói.
Một ngày khổ công không ngủ không nghỉ, cũng chỉ vì mấy phút đồng hồ này, hắn rất thành thạo nói qua về tình hình dự án, sau đó tỏ vẻ khẩn cầu mong có thể được lãnh đạo tỉnh ủng hộ.
Hạ Quân không nói lời nào, cũng không biết ông ta có nghe Trần Kinh nói hay không, dù sao vẻ mặt của ông ta cũng khiến Trần Kinh cảm thấy sâu xa khó hiểu.
Trần Kinh thấp thỏm trong lòng, thẳng thắn nói:
-Hạ Phó bí thư, hiện tại tôi cũng không còn cách nào khác, Ban hợp tác kinh tế độ khó của công việc quá lớn, mà tôi lại mới đến Việt Châu, muốn làm chút việc lại gặp phải rất nhiều trở ngại. Để tìm một con đường từ cõi chết cho Ban hợp tác kinh tế, tôi nghĩ đến bạc cả tóc.
Bất đắc dĩ, hôm nay tôi mới mạo muội tới quấy rầy ngài, hy vọng dự án này có thể được ngài ủng hộ!
Hạ Quân vừa nghe câu này của Trần Kinh, liền vui vẻ nói:
-Vậy sao? Cậu có lòng tin có thể thuyết phục tôi như vậy sao?
Trần Kinh ngẩn người nói:
-Không cần biết có lòng tin hay không, không cần biết có được hay không, cũng phải thử một lần.
Hạ Quân cười cười, nói:
-Cậu sao không viết báo cáo nhanh cho Ủy ban nhân dân tỉnh, nói rõ tình hình?
Trần Kinh nói:
-Báo cáo tôi đã chuẩn bị, trước đây tôi còn đặc biệt tìm Kiều Chủ tịch tỉnh nói chuyện, nhưng quá khó khăn!
-Vậy sao?
Hạ Quân nhìn nhìn Trần Kinh:
-Kiều Chủ tịch tỉnh cũng cảm thấy rất khó khăn, cậu chạy đến đâu tìm ta thì có tác dụng gì? Cậu có thể quyết định chuyện này sao? Cậu phải nhớ kỹ, đây là phạm trù công tác của chính quyềnquyền?
Trần Kinh lấy cặp công văn ra, cũng không để ý sự cự tuyệt của Hạ Quân, trực tiếp lấy ra bản báo cáo ngày đó đưa cho Hạ Quân.
Hạ Quân không nhận, hắn vẫn cứ giơ ra như vậy.
Thật lâu sau, Hạ Quân cuối cùng vươn tay ra lấy bản báo cáo kia nhìn một chút, dừng lại 45 giây, ông ta hừ giọng nói:
-Đây là cái gì? Cũng khó trách Kiều Chủ tịch tỉnh không có hứng thú!
Ông ta đặt tài liệu lên bàn trà, với tay lấy một chiếc bánh ngọt Hạnh Hoa, sau đó chỉ vào Trần Kinh nói:
-Làm việc không động não, chỉ một mực xông về phía trước, cậu cho rằng có thể làm được việc sao?
Trần Kinh vội tiếp lời, nói:
-Phó bí thư, ngài phê bình rất đúng, khẩn cầu ngài chỉ giáo!
Hạ Quân dừng tay lại một chút, không biết nên khóc hay cười nói:
-Cậu thật biết nắm bắt thời cơ, bắt được sơ hở liền chui vào. Tôi có thể chỉ giáo cho cậu cái gì chứ? Cậu nói xem tôi có thể chỉ giáo cho cậu cái gì đây!
Trần Kinh ngại ngùng cười nói:
-Tôi rất muốn hỏi ngài, dự án này cuối cùng phải làm thế nào mới có thể thuyết phục lãnh đạo, khiến cho lãnh đạo cảm thấy hứng thú. Tôi cảm thấy hạng mục này rất có triển vọng nhưng lãnh đạo lại rất thờ ơ, lòng tôi rất phiền não!
-Vậy cậu cứ tiếp tục phiền não đi!
Hạ Quân chỉ chỉ sân khấu kịch:
-Bắt đầu rồi! Kinh kịch “kế vườn không nhà trống” ngồi xuống xem hết đi!
...
Xem một vở kịch bị Trần Kinh cắt ngang, ấn tượng của Hạ Quân theo lý sẽ không tốt chút nào.
Nhưng hôm nay, ông ta cũng không có cảm giác như vậy.
Trở về xe, ông ta cân nhắc việc gặp phải ngày hôm nay này.
Người thanh niên Trần Kinh này trước nay ông ta vẫn không có ấn tượng tốt.
Nhưng hôm nay, Trần Kinh khiến ông ta sáng mắt.
Người trẻ tuổi làm việc rất cứng nhắc, rất cả gan dám chặn đường Bí thư tỉnh ủy, hơn nữa nhìn ra được, Trần Kinh chuẩn bị rất cẩn thận, mỗi chi tiết hắn đều chú ý, thậm chí cả những món điểm tâm bình thường mình thích ăn hắn cũng kỳ công để ý.
Cán bộ trẻ tuổi làm việc cố gắng như vậy, dụng tâm như vậy không dễ dàng chút nào.
Trần Kinh ở tỉnh thành gặp phải nhiều khó khăn, Hạ Quân tất nhiên hiểu rõ.
Nhưng đối mặt với khó khăn, hắn không mất đi tinh thần, làm việc luôn cố gắng hết sức, không buông lỏng, đây là điều có thể khẳng định chắc chắn.
Tuy rằng Trần Kinh còn nhiều điểm suy nghĩ chưa tốt, nhìn nhận vấn đều vẫn chưa đủ chiều sâu, năng lực nắm chắc mâu thuẫn chưa tốt, nhưng tuổi như hắn, có thể làm được như vậy cũng rất đáng khen rồi.
Ha Quân không trả lời gì cho Trần Kinh, nhưng trong lòng anh vẫn luôn cân nhắc hạng mục này.
Người giống như ông ta, tất nhiên liếc mắt một cái có thể nhìn thấy dụng tâm của Trần Kinh.
Trần Kinh hiện tại khai triển công việc khó khăn, không có lối đi, muốn tìm một người ủng hộ cho hạng mục, coi đây là đòn đột phá, chính xác là có ý này.
Nhưng đối với Hạ Quân mà nói, ông ta không có lý do gì để ủng hộ Trần Kinh, Ban hợp tác kinh tế là chính quyềnđơn vị dưới chính quyền, ông ta sao có thể vì Trần Kinh mà can dự vào công việc của chính quyền chứ?
Nghĩ đến đây, Hạ Quân lắc đầu.
Trong lòng của anh rất khó xử, Trần Kinh là hạt giống tốt của Miêu Bí thư, đáng tiếc Miêu Bí thư lại đặt hắn vào Ban hợp tác kinh tế, việc này đối với hắn mà nói, khó khăn thực quá lớn.
Lão hồ ly của Việt Châu, Trần Kinh cho dù có ba đầu sáu tay, cho dù mưu trí siêu quần, đoán rằng cũng khó có thể duy trì, có chút đáng tiếc!
Về phần hạng mục này mà nói...
Hạ Quân có chút do dự.
Cảm thấy không biết có thể dựa vào việc này để đi thăm dò qua được không?
Một đêm đắn đo.
Ngày hôm sau đi làm, Trưởng ban thư ký mới nhận chức Tương Minh Nhân như mọi ngày qua phòng Mạc Bí thư báo cáo nhật trình công tác, sau đó qua bên Hạ Quân.
Ông ta cười mỉm, nói với Hạ Quân:
-Hạ Phó bí thư, bản báo cáo điều chỉnh nhân sự do Ban Tổ chức trình lên, Bí thư nói muốn xem qua một chút.
Hạ Quân chỉ chỉ hồ sơ trên bàn, nói:
-Đặt ở dưới, đặt dưới cùng ấy...
Tương Minh Nhân vội qua lấy, Hạ Quân khẽ động, nói:
-Được rồi, lão Tưởng, lát nữa tôi tự đưa qua chỗ bí thư. Tôi còn có chút việc muốn báo cáo với Bí thư!
Tương Minh Nhân vội thu tay lại nói:
-Vậy cũng được ạ, Bí thư hiện tại đang nghỉ ngơi, hẳn là có rảnh!
Hạ Quân vội đứng dậy, nói:
-Việc này không nên chậm trễ, tôi lập tức qua đó!
Hạ Quân cầm lấy tập văn kiện, bước đi thong thả tới văn phòng Mạc Bí thư.
Văn phòng Mạc Bí thư và văn phòng Miêu Cường ngày xưa đối ngược nhau.
Trước kia gian phòng này là phòng nghỉ, hiện tại đã đổi thành văn phòng, phòng khách trước kia của Miêu Cường đã đổi thành phòng nghỉ.
Mạc Chính từ khi tới Lĩnh Nam cho đến giờ, số lần Hạ Quân tới không nhiều.
Hạ quân an tâm làm đúng phạm vi chức trách, không dám cùng Mạc Bí thư thường xuyên tiếp xúc, lo sợ khiến lãnh đạo ghét bỏ.
Mạc Chính vừa thấy Hạ Quân tự mình qua đây đưa văn kiện, ông ta chỉ chỉ ghế nói:
-Ngồi đi, lão Hạ. Tôi có chuyện này không thoải mái cứ giấu mãi trong lòng, anh tới vừa đúng lúc, chúng ta nói chuyện chút đi!
Mạc Chính lấy một chồng hồ sơ từ trên bàn đưa qua cho Hạ Quân nói:
-Anh xem những tài liệu này chút đi. Anh xem Tô Bắc đang muốn làm gì đây. Bọn họ đang đào góc tường chúng ta đó! Căn cứ vào tin tức từ Lâm Cảng gửi về, Tô Bắc gần đây tập trung nhằm vào công tác của Lâm Cảng.
Từ năm trước đến năm nay, Lâm Cảng đã có xí nghiệp Đại Hình của Lục gia bắt đầu dời trọng tâm đến Tô Bắc rồi.
Bên trong tài liệu này đều có tư liệu liên quan kể lại tỉ mỉ sự việc, trong đó khiến người ta chú ý nhất chính là tập đpàn chế tạo sừng sỏ của Đài Loan, tập đoàn Hoa Khang, tập đoàn này rõ ràng đã đem tổng bộ công ty ở đại lục dời đến Giang Ninh, chuyện này khiến Lâm Cảng gặp phải áp lực rất lớn!
Hạ Quân âm thầm nhíu mày, tâm tình châm rãi chìm xuống.
Hồ sơ này trước kia ông ta chưa có xem, không biết còn có sự tồn tại của vật này.
Chuyện này dưới thời Miêu Cường thật là chuyện không thể tin nổi.
Xem ra trong đầu Hoàng Tiêu của Lâm Cảng cũng có tư tưởng mới rồi, dám đơn độc hành độc với Bí thư.
Hạ Quân bất động thanh sắc, xem qua hồ sơ một lần nói:
-Bí thư, Lâm Cảng đang đẩy mạnh sản nghiệp khép kín, chuyện các công ty chế tạo dời ra bên ngoài là chuyện bình thường, tôi thấy không nên làm to chuyện!
Ông ta dừng một chút, bỗng nhiên trong lòng khẽ động.
Ông ta đột nhiên nghĩ đến hôm qua chuyện Trần Kinh nói chính là chuyện này, khẽ cười nói:
-Tuy nhiên Bí thư, hành động này của Tô Bắc đã khiến chúng ta nhận ra! Bọn họ không chỉ đoạt đầu tư của chúng ta mà còn đoạt xí nghiệp của chúng ta. Chúng ta có một cách gì tốt, một hạng mục gì tốt bọn họ cũng chăm chú theo dõi, Lĩnh Nam chúng ta có một đơn vị gọi là Ban hợp tác kinh tế, chủ yếu chức trách là phụ trách bên trong hợp tác kinh tế.
Ban hợp tác kinh tế lần này vốn là một hạng mục tốt khi nói chuyện với Bộ Thương mại, hạng mục là do Bộ Thương mại sàng lọc nhưng xí nghiệp ưu tú, cùng giao lưu với quốc tế, đẩy mạnh tuyên truyền dùng hàng xí nghiệp quốc nội ở nước ngoài.
Lãnh đạo Bộ Thương mại và kiến thiết thị trường rất vừa ý chọn Lĩnh Nam làm địa điểm thí điểm, đi trước một bước.
Nhưng khi hạng mục đi đến quyết định, bỗng nhiên xảy ra vấn đề, Tô Bắc ném vào một viên gạch, chuyện này liền bị đẩy đến tận đâu rồi!
Hai ngày trước, chủ nhiệm Ban hợp tác kinh tế, Tiểu Trần tư thủ đô trở về, chạy đôn chạy đáo, ngày hôm qua tan tầm tôi đi nghe kinh kịch, bị hắn cản xe...
Mạc Chính khẽ độg nói:
-Có chuyện như vậy sao? Sao tôi không biết nhỉ?
Hạ Quân ngại ngùng nói:
-Việc này tôi cũng mới biết hôm qua, vốn định để lúc khác, chuyện này dù sao cũng là công tác của chính quyền!
Mạc Chính nói:
-Cái Ban hợp tác kinh tế kia, người phụ trách tên là gì?
Hạ Quân liền báo tên Trần Kinh, giới thiêu sơ qua về hắn cho Mạc Chính.
Mạc Chính nói:
-Việc này anh chuyển lời với Tiểu Trần, kêu hắn phải giữ vững hạng mục, mặc kệ cái giá phải trả là gì cũng phải giữ lấy!
Chuyện xưa về Lương Chúc hắn biết, nhưng Việt kịch hắn hoàn toàn không biết gì cả, nghe cũng nghe không rõ, không biết trên sân khấu diễn viên đang làm gì.
Hạ Quân ngồi ở một tầng có hai phòng riêng nhỏ, trong phòng có sopha, bàn trì, bày trí khá cao.
Trần Kinh không dám ngồi, cũng không dám lên tiếng.
Có thể vào phòng này, đều nhờ hắn mặt dày mày dạn tiến vào, nếu ảnh hưởng đến việc nghe kịch của Hạ Quân, thì khả năng sẽ càng nguy rồi.
Hắn không hề chớp mắt nhìn sân khấu kịch, đứng thẳng tắp, một tiếng động cũng không phát ra.
Không biết qua bao lâu, Hạ Quân nhíu mày quay đầu lại liếc hắn, trầm giọng nói:
-Làm cái gì vậy? Cậu cũng muốn xem hát kịch sao?
Ông ta chỉ chỉ sopha, cực kỳ không kiên nhẫn đặt tay.
Trần Kinh lúc này mới cẩn thận tiến lại đó ngồi xuống.
Đứng khá lâu, chân run lên, ngồi xuống vô cũng khó chịu.
Tuy nhiên so với việc phải đứng thì ngồi vẫn tốt hơn, ngồi nghe xong 40 phút, trên sân khấu cuối cùng cũng hạ màn, nhân viên hạ màn lớn xuống, tuyên bố nghỉ 15 phút.
Trần Kinh đứng dậy, rất quen thuộc rót thêm trà cho Hạ Quân, sau đó từ bên ngoài lấy ra mấy phần điểm tâm hắn đã sớm chuẩn bị tốt.
Đều là những món mà Hạ Quân yêu thích, đặt trước mặt Hạ Quân nói:
-Hạ Phó bí thư, nhân lúc nghỉ ngơi, ngài nếm chút điểm tâm đi!
Hạ Quân liếc mắt về phía Trần Kinh nói:
-Cậu biết xem kịch sao?
Trần Kinh ngại ngùng cười cười nói:
-Tôi không hiểu kịch lắm, cũng xem không hiểu. Tôi nghe nói bên trong kịch có rất nhiều ý nghĩa, đáng tiếc tôi không có cơ hội tiếp xúc!
Hạ Quân cau mày nói:
-Vậy sao? Sao tôi lại thấy cậu xem thật nghiêm túc vậy nhỉ?
Trần Kinh nói:
-Bởi vì Phó bí thư ngài xem nghiêm túc như vậy, tôi sợ không chăm chú xem sẽ quấy rầy ngài!
-Thật sự là phá hỏng bầu không khí!
Hạ Quân trầm giọng nói, ông ta chỉ chỉ Trần Kinh nói:
-Ai cho cậu chủ ý này, kêu cậu làm như vậy? Cậu có chuyện gì nhất định phải tìm ta mới có thể giải quyết sao?
Trần Kinh trầm ngâm một chút, chỉnh lại tư thế, chậm rãi nói.
Một ngày khổ công không ngủ không nghỉ, cũng chỉ vì mấy phút đồng hồ này, hắn rất thành thạo nói qua về tình hình dự án, sau đó tỏ vẻ khẩn cầu mong có thể được lãnh đạo tỉnh ủng hộ.
Hạ Quân không nói lời nào, cũng không biết ông ta có nghe Trần Kinh nói hay không, dù sao vẻ mặt của ông ta cũng khiến Trần Kinh cảm thấy sâu xa khó hiểu.
Trần Kinh thấp thỏm trong lòng, thẳng thắn nói:
-Hạ Phó bí thư, hiện tại tôi cũng không còn cách nào khác, Ban hợp tác kinh tế độ khó của công việc quá lớn, mà tôi lại mới đến Việt Châu, muốn làm chút việc lại gặp phải rất nhiều trở ngại. Để tìm một con đường từ cõi chết cho Ban hợp tác kinh tế, tôi nghĩ đến bạc cả tóc.
Bất đắc dĩ, hôm nay tôi mới mạo muội tới quấy rầy ngài, hy vọng dự án này có thể được ngài ủng hộ!
Hạ Quân vừa nghe câu này của Trần Kinh, liền vui vẻ nói:
-Vậy sao? Cậu có lòng tin có thể thuyết phục tôi như vậy sao?
Trần Kinh ngẩn người nói:
-Không cần biết có lòng tin hay không, không cần biết có được hay không, cũng phải thử một lần.
Hạ Quân cười cười, nói:
-Cậu sao không viết báo cáo nhanh cho Ủy ban nhân dân tỉnh, nói rõ tình hình?
Trần Kinh nói:
-Báo cáo tôi đã chuẩn bị, trước đây tôi còn đặc biệt tìm Kiều Chủ tịch tỉnh nói chuyện, nhưng quá khó khăn!
-Vậy sao?
Hạ Quân nhìn nhìn Trần Kinh:
-Kiều Chủ tịch tỉnh cũng cảm thấy rất khó khăn, cậu chạy đến đâu tìm ta thì có tác dụng gì? Cậu có thể quyết định chuyện này sao? Cậu phải nhớ kỹ, đây là phạm trù công tác của chính quyềnquyền?
Trần Kinh lấy cặp công văn ra, cũng không để ý sự cự tuyệt của Hạ Quân, trực tiếp lấy ra bản báo cáo ngày đó đưa cho Hạ Quân.
Hạ Quân không nhận, hắn vẫn cứ giơ ra như vậy.
Thật lâu sau, Hạ Quân cuối cùng vươn tay ra lấy bản báo cáo kia nhìn một chút, dừng lại 45 giây, ông ta hừ giọng nói:
-Đây là cái gì? Cũng khó trách Kiều Chủ tịch tỉnh không có hứng thú!
Ông ta đặt tài liệu lên bàn trà, với tay lấy một chiếc bánh ngọt Hạnh Hoa, sau đó chỉ vào Trần Kinh nói:
-Làm việc không động não, chỉ một mực xông về phía trước, cậu cho rằng có thể làm được việc sao?
Trần Kinh vội tiếp lời, nói:
-Phó bí thư, ngài phê bình rất đúng, khẩn cầu ngài chỉ giáo!
Hạ Quân dừng tay lại một chút, không biết nên khóc hay cười nói:
-Cậu thật biết nắm bắt thời cơ, bắt được sơ hở liền chui vào. Tôi có thể chỉ giáo cho cậu cái gì chứ? Cậu nói xem tôi có thể chỉ giáo cho cậu cái gì đây!
Trần Kinh ngại ngùng cười nói:
-Tôi rất muốn hỏi ngài, dự án này cuối cùng phải làm thế nào mới có thể thuyết phục lãnh đạo, khiến cho lãnh đạo cảm thấy hứng thú. Tôi cảm thấy hạng mục này rất có triển vọng nhưng lãnh đạo lại rất thờ ơ, lòng tôi rất phiền não!
-Vậy cậu cứ tiếp tục phiền não đi!
Hạ Quân chỉ chỉ sân khấu kịch:
-Bắt đầu rồi! Kinh kịch “kế vườn không nhà trống” ngồi xuống xem hết đi!
...
Xem một vở kịch bị Trần Kinh cắt ngang, ấn tượng của Hạ Quân theo lý sẽ không tốt chút nào.
Nhưng hôm nay, ông ta cũng không có cảm giác như vậy.
Trở về xe, ông ta cân nhắc việc gặp phải ngày hôm nay này.
Người thanh niên Trần Kinh này trước nay ông ta vẫn không có ấn tượng tốt.
Nhưng hôm nay, Trần Kinh khiến ông ta sáng mắt.
Người trẻ tuổi làm việc rất cứng nhắc, rất cả gan dám chặn đường Bí thư tỉnh ủy, hơn nữa nhìn ra được, Trần Kinh chuẩn bị rất cẩn thận, mỗi chi tiết hắn đều chú ý, thậm chí cả những món điểm tâm bình thường mình thích ăn hắn cũng kỳ công để ý.
Cán bộ trẻ tuổi làm việc cố gắng như vậy, dụng tâm như vậy không dễ dàng chút nào.
Trần Kinh ở tỉnh thành gặp phải nhiều khó khăn, Hạ Quân tất nhiên hiểu rõ.
Nhưng đối mặt với khó khăn, hắn không mất đi tinh thần, làm việc luôn cố gắng hết sức, không buông lỏng, đây là điều có thể khẳng định chắc chắn.
Tuy rằng Trần Kinh còn nhiều điểm suy nghĩ chưa tốt, nhìn nhận vấn đều vẫn chưa đủ chiều sâu, năng lực nắm chắc mâu thuẫn chưa tốt, nhưng tuổi như hắn, có thể làm được như vậy cũng rất đáng khen rồi.
Ha Quân không trả lời gì cho Trần Kinh, nhưng trong lòng anh vẫn luôn cân nhắc hạng mục này.
Người giống như ông ta, tất nhiên liếc mắt một cái có thể nhìn thấy dụng tâm của Trần Kinh.
Trần Kinh hiện tại khai triển công việc khó khăn, không có lối đi, muốn tìm một người ủng hộ cho hạng mục, coi đây là đòn đột phá, chính xác là có ý này.
Nhưng đối với Hạ Quân mà nói, ông ta không có lý do gì để ủng hộ Trần Kinh, Ban hợp tác kinh tế là chính quyềnđơn vị dưới chính quyền, ông ta sao có thể vì Trần Kinh mà can dự vào công việc của chính quyền chứ?
Nghĩ đến đây, Hạ Quân lắc đầu.
Trong lòng của anh rất khó xử, Trần Kinh là hạt giống tốt của Miêu Bí thư, đáng tiếc Miêu Bí thư lại đặt hắn vào Ban hợp tác kinh tế, việc này đối với hắn mà nói, khó khăn thực quá lớn.
Lão hồ ly của Việt Châu, Trần Kinh cho dù có ba đầu sáu tay, cho dù mưu trí siêu quần, đoán rằng cũng khó có thể duy trì, có chút đáng tiếc!
Về phần hạng mục này mà nói...
Hạ Quân có chút do dự.
Cảm thấy không biết có thể dựa vào việc này để đi thăm dò qua được không?
Một đêm đắn đo.
Ngày hôm sau đi làm, Trưởng ban thư ký mới nhận chức Tương Minh Nhân như mọi ngày qua phòng Mạc Bí thư báo cáo nhật trình công tác, sau đó qua bên Hạ Quân.
Ông ta cười mỉm, nói với Hạ Quân:
-Hạ Phó bí thư, bản báo cáo điều chỉnh nhân sự do Ban Tổ chức trình lên, Bí thư nói muốn xem qua một chút.
Hạ Quân chỉ chỉ hồ sơ trên bàn, nói:
-Đặt ở dưới, đặt dưới cùng ấy...
Tương Minh Nhân vội qua lấy, Hạ Quân khẽ động, nói:
-Được rồi, lão Tưởng, lát nữa tôi tự đưa qua chỗ bí thư. Tôi còn có chút việc muốn báo cáo với Bí thư!
Tương Minh Nhân vội thu tay lại nói:
-Vậy cũng được ạ, Bí thư hiện tại đang nghỉ ngơi, hẳn là có rảnh!
Hạ Quân vội đứng dậy, nói:
-Việc này không nên chậm trễ, tôi lập tức qua đó!
Hạ Quân cầm lấy tập văn kiện, bước đi thong thả tới văn phòng Mạc Bí thư.
Văn phòng Mạc Bí thư và văn phòng Miêu Cường ngày xưa đối ngược nhau.
Trước kia gian phòng này là phòng nghỉ, hiện tại đã đổi thành văn phòng, phòng khách trước kia của Miêu Cường đã đổi thành phòng nghỉ.
Mạc Chính từ khi tới Lĩnh Nam cho đến giờ, số lần Hạ Quân tới không nhiều.
Hạ quân an tâm làm đúng phạm vi chức trách, không dám cùng Mạc Bí thư thường xuyên tiếp xúc, lo sợ khiến lãnh đạo ghét bỏ.
Mạc Chính vừa thấy Hạ Quân tự mình qua đây đưa văn kiện, ông ta chỉ chỉ ghế nói:
-Ngồi đi, lão Hạ. Tôi có chuyện này không thoải mái cứ giấu mãi trong lòng, anh tới vừa đúng lúc, chúng ta nói chuyện chút đi!
Mạc Chính lấy một chồng hồ sơ từ trên bàn đưa qua cho Hạ Quân nói:
-Anh xem những tài liệu này chút đi. Anh xem Tô Bắc đang muốn làm gì đây. Bọn họ đang đào góc tường chúng ta đó! Căn cứ vào tin tức từ Lâm Cảng gửi về, Tô Bắc gần đây tập trung nhằm vào công tác của Lâm Cảng.
Từ năm trước đến năm nay, Lâm Cảng đã có xí nghiệp Đại Hình của Lục gia bắt đầu dời trọng tâm đến Tô Bắc rồi.
Bên trong tài liệu này đều có tư liệu liên quan kể lại tỉ mỉ sự việc, trong đó khiến người ta chú ý nhất chính là tập đpàn chế tạo sừng sỏ của Đài Loan, tập đoàn Hoa Khang, tập đoàn này rõ ràng đã đem tổng bộ công ty ở đại lục dời đến Giang Ninh, chuyện này khiến Lâm Cảng gặp phải áp lực rất lớn!
Hạ Quân âm thầm nhíu mày, tâm tình châm rãi chìm xuống.
Hồ sơ này trước kia ông ta chưa có xem, không biết còn có sự tồn tại của vật này.
Chuyện này dưới thời Miêu Cường thật là chuyện không thể tin nổi.
Xem ra trong đầu Hoàng Tiêu của Lâm Cảng cũng có tư tưởng mới rồi, dám đơn độc hành độc với Bí thư.
Hạ Quân bất động thanh sắc, xem qua hồ sơ một lần nói:
-Bí thư, Lâm Cảng đang đẩy mạnh sản nghiệp khép kín, chuyện các công ty chế tạo dời ra bên ngoài là chuyện bình thường, tôi thấy không nên làm to chuyện!
Ông ta dừng một chút, bỗng nhiên trong lòng khẽ động.
Ông ta đột nhiên nghĩ đến hôm qua chuyện Trần Kinh nói chính là chuyện này, khẽ cười nói:
-Tuy nhiên Bí thư, hành động này của Tô Bắc đã khiến chúng ta nhận ra! Bọn họ không chỉ đoạt đầu tư của chúng ta mà còn đoạt xí nghiệp của chúng ta. Chúng ta có một cách gì tốt, một hạng mục gì tốt bọn họ cũng chăm chú theo dõi, Lĩnh Nam chúng ta có một đơn vị gọi là Ban hợp tác kinh tế, chủ yếu chức trách là phụ trách bên trong hợp tác kinh tế.
Ban hợp tác kinh tế lần này vốn là một hạng mục tốt khi nói chuyện với Bộ Thương mại, hạng mục là do Bộ Thương mại sàng lọc nhưng xí nghiệp ưu tú, cùng giao lưu với quốc tế, đẩy mạnh tuyên truyền dùng hàng xí nghiệp quốc nội ở nước ngoài.
Lãnh đạo Bộ Thương mại và kiến thiết thị trường rất vừa ý chọn Lĩnh Nam làm địa điểm thí điểm, đi trước một bước.
Nhưng khi hạng mục đi đến quyết định, bỗng nhiên xảy ra vấn đề, Tô Bắc ném vào một viên gạch, chuyện này liền bị đẩy đến tận đâu rồi!
Hai ngày trước, chủ nhiệm Ban hợp tác kinh tế, Tiểu Trần tư thủ đô trở về, chạy đôn chạy đáo, ngày hôm qua tan tầm tôi đi nghe kinh kịch, bị hắn cản xe...
Mạc Chính khẽ độg nói:
-Có chuyện như vậy sao? Sao tôi không biết nhỉ?
Hạ Quân ngại ngùng nói:
-Việc này tôi cũng mới biết hôm qua, vốn định để lúc khác, chuyện này dù sao cũng là công tác của chính quyền!
Mạc Chính nói:
-Cái Ban hợp tác kinh tế kia, người phụ trách tên là gì?
Hạ Quân liền báo tên Trần Kinh, giới thiêu sơ qua về hắn cho Mạc Chính.
Mạc Chính nói:
-Việc này anh chuyển lời với Tiểu Trần, kêu hắn phải giữ vững hạng mục, mặc kệ cái giá phải trả là gì cũng phải giữ lấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.