Chương 217: Vùng Tây Bắc!
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
12/04/2013
Tiệc mừng thọ Phương lão tướng quân náo nhiệt vô cùng. Sau khi Lão tướng quân đọc diễn văn ngắn gọn với khách mời xong liền ngồi xuống cùng với những hậu bối cấp dưới ngày xưa. Bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Lão tướng quân xuất thân từ Tây Bắc, vùng này thuộc loại điển hình của phe phái địa phương, sau khi trải qua mười năm đại họa những phe phái này đã bị chèn ép hầu như không còn.
Nhưng sau cải cách mở cửa, lão tướng quân còn khoẻ mạnh, cán bộ Tây Bắc cũ đều lấy ông làm trung tâm vây quanh mà đoàn kết với nhau. Mấy năm nay Tây Bắc cũng xuất hiện lớp lớp nhân tài, tuy rằng không so được với thế lực thủ đô, nhưng đó cũng trở thành một cỗ lực lượng chính trị quan trọng của nước cộng hoà.
Bây giờ ở Tây Bắc, võ có Cổ Minh Phàm, văn có Văn Trác Nam. Văn Trác Nam là đương nhiệm Trưởng ban Tổ chức Trung ương nước cộng hoà, có thể nói là một chức vị quan trọng của trung ương. Vùng tây bắc nhờ có hai người này mà được người thủ đô tôn kính và chú ý.
Bên ngoài cũng vì thế mà coi trọng Tây Bắc. Nhưng sau lão tướng quân còn có người kế tục, đây mới là điều quan trọng nhất. Mà biểu hiện của con trai thứ ba của lão tướng quân Phương Lộ Bình, ở chính đàn cũng cực kì suất sắc, nhiệm kỳ mới có thể sẽ là chư hầu một phương.
Tầm nhìn bản thân của Phương Lộ Bình cũng rất khoáng đạt, xuất thân từ vùng Tây Bắc nhưng không chỉ bám vào đó mà giờ còn có liên hệ với vài vị ủy viên thường vụ trung ương, được trung ương coi trọng. Rất nhiều người đều cho rằng, Phương Lộ Bình quật khởi sẽ là bước ngoặt quan trọng của vùng Tây Bắc.
Tiệc mừng thọ hôm nay, Cổ Minh Phàm đã tới, còn Văn Trác Nam bởi vì nguyên nhân công tác mà không thể tự mình trình diện. Thế nên trong buổi tiệc sẽ khó tránh khỏi bị Cổ Minh Phàm châm chọc khiêu khích.
Hai bên văn võ của Tây Bắc quen đấu võ mồm, đây là chuyện mà mọi người đều biết. Văn Trác Nam đối nhân xử thế bình thản, có khả năng khống chế tình huống tốt, am hiểu sâu quy luật quan trường. Mà Cổ Minh Phàm thì lại có khí phách giống với lão tướng quân, thuộc loại điển hình của phái chủ chiến trong quân đội. Cách nói hàng ngày cũng rất cứng rắn, mạnh mẽ.
Bình thường thì quan điểm của hai người rất khác nhau. Văn Trác Nam thường thường chiếm thế thượng phong hơn chút, nhưng Cổ Minh Phàm lại vì hợp tính với Phương lão tướng quân mà mỗi lần đến thời điểm mấu chốt thì Phương lão đều sẽ ra sức ủng hộ cho y. Thế cho nên đã nhiều năm rồi, y và Văn Trác Nam đều lực lượng ngang nhau, không phân thắng bại.
Tác phong phái chủ chiến của Phương lão tướng quân từ lâu đã được truyền khắp nước như một giaì thoại rồi..
Năm đó lão tướng quân đang đảm nhiệm chức lãnh đạo tổng tham mưu, có một lần phỏng vấn ở nước ngoài, bị phóng viên của quốc đảo X phía Nam hỏi:
- Đảo X ít ra về địa lý cũng gần với nước Nô Long , vì sao các ông lại khăng khăng cho đảo này là của nước cộng hoà ?
Lão tướng quân lúc ấy cười nói:
- Theo địa lý mà nói, nước Nô Long cũng gần với nước cộng hoà đấy !
Lúc ấy câu phát ngôn này của Phương lão tướng quân đã khiến cho dư luận quốc tế ồ lên một mảnh. Lời bàn luận nước cộng hoà muốn bá quyền bắt đầu được các chính khách phương Tây xem thành vấn đề đem ra đàm luận. Lời đồn về sự uy hiếp từ nước cộng hoà cũng bởi vậy mà đột nhiên tăng vọt.
Lúc ấy nước cộng hoà đang ở trong thời kì kinh tế phát triển mấu chốt, sách lược ngoại giao chủ yếu là mập mờ không rõ. Mà câu nói của lão tướng quân nhất định sẽ khiến cho ngoại giao gặp phải bất lợi lớn. Lúc ấy những phái đối nghịch trong nước liền bất mãn đối với lão tướng quân vì việc ấy.
Cho rằng lão tướng quân không duy trì nhất trí với trung ương, hơn nữa còn thổi phồng việc này liên quan đến chính trị và đại cục, cho rằng lão tướng quân không nên tiếp tục đảm nhiệm chức vụ cao trong quân đội nữa.
Vào thời điểm đó, trong hội nghị quân ủy, Phương lão đã đập bàn mà chửi đổng. Việc này cuối cùng làm to lên đến tân tai thủ trưởng Nam tuần. Ông ta lại chỉ nói có một câu:
Thái độ mập mờ, không phải là giả như con cháu người ta. Vào thời điểm tất yếu thì cho bọn chúng biết tay một chút cũng là cực kì cần thiết.
Phát ngôn giống như Phương Thanh Lâm cũng đã là kiềm chế lắm rồi. Thời điểm tất yếu thì chúng ta phải phản pháo cho ra trò.
Thủ trưởng Nam tuần còn phê bình phái đối địch trong nước là:
Tranh thủ hoàn cảnh phát triển hòa bình không phải là khúm núm nịnh bợ. Mấu chốt của “ Tranh thủ” chủ yếu là ở chữ “ tranh” kia, “tranh” chính là đánh. Với một số quốc gia, các người không đánh thì bọn họ sẽ không ghi nhớ được. Vào thời điểm tất yếu, cho bọn họ chút giáo huấn cần thiết, chính là phương pháp tranh thủ hòa bình chính xác nhất của chúng ta!
Thủ trưởng Nam tuần vừa tỏ thái độ thì hai giới quân đội và chính trị trong nước thoáng chốc đã trở nên lặng ngắt như tờ. Mà kỳ quái chính là, truyền thông phương Tây cũng trở nên im miệng cả. Mà nhất là Tổng Thống của nước nào đó, dao trước uy hiếp muốn nước cộng hoà xin lỗi.
Sau khi nói chuyện với thủ trưởng Nam tuần thì vội vội vàng vàng đến nước cộng hoà phỏng vấn hữu hảo. Con đường ngoại giao của nước cộng hoà bởi vì sự kiện kia, chẳng những không bị thu hẹp mà ngược lại còn càng đi càng rộng.
Mà biểu hiện xuất sắc lần đó của Phương lão tướng quân cũng đã tăng thêm danh vọng trong lòng dân chúng và quân đội cho ông. Ảnh hưởng có thể nói là khá sâu sắc .
Phương lão tướng quân giờ đã lui đài rồi, còn Cổ Minh Phàm thì cũng đã đi tới địa vị cao giống như ông năm đó. Bên ngoài cũng nói bàn tán sôi nổi về quan hệ chặt chẽ giữa Cổ Minh Phàm và lão tướng quân. Cổ Minh Phàm là người nối nghiệp và kế thừa cách nói chuyện hiện đang rất phổ biến ở nước ngoài của lão tướng quân.
- Lão Văn bây giờ khó lường lắm ! Cả ngày bận tối mặt tối mũi, lần này lại đi Âu Châu nữa! Anh ta có phải cho rằng mình có thể ứng cử vào chức chủ tịch không nhỉ ?
Cổ Minh Phàm nói đùa trên bàn rượu. Thái độ của y rất rõ ràng, đối với việc Văn Trác Nam không tới tham gia đại thọ của lão tướng quân, trong lòng rất không thoải mái!
Những người ngồi cùng bàn, trừ lão tướng quân ra thì chỉ có hắn lớn nhất. Còn có mấy trung tướng thiếu tướng đều là lực lượng trung thành trọng điểm trong quân Tây Bắc, bọn họ sợ nhất là Cổ Minh Phàm. Mà những người theo chính trị còn lại, đứng đầu là Phương Lộ Bình, thì bọn họ cũng đều biết tính cách đại pháocủa Cổ Minh Phàm, ai cũng không dám tiếp lời hắn, nếu không chỉ tự làm mình mất mặt mà thôi.
Không khí trên bàn cơm rất quỷ dị, Phương Liên Kiệt vẫn đứng sau phục vụ lão tướng quân nãy giờ liền liếc mắt bốn bề, tai nghe tám hướng.
Là người kiệt suất nhất trong thế hệ trẻ của Phương gia, Phương Liên Kiệt mới hơn hai mươi tuổi mà đã mang quân hàm trung tá, hơn nữa còn mang binh trong vệ thú quân, đội quân được xưng là là chủ lực trong chủ lực, tinh nhuệ trong tinh nhuệ của nước cộng hoà. Bản thân Phương Liên Kiệt lại có tố chất vượt trội, đây là tố chất được cả một thế hệ quân nhân trẻ tuổi phải ngưỡng mộ.
Ở thủ đô, Phương Liên Kiệt có danh xưng tiểu mãnh hổ Phương gia, con đường làm quan của y đã sớm được xác định là ở vùng Tây Bắc rồi, điều này cũng là vì để y có thể có cơ hội đứng ở sau lưng lão tướng quân.
Một gia đình giống như Phương gia thì quy củ lại càng khắt khe , có thể đứng gần ông cụ đến thế chính là vinh quang, tượng trưng cho việc được coi trọng. Trong bữa tiệc mừng thọ này Phương Liên Kiệt có thể vượt qua thúc bá mà đứng bên người lão tướng quân, đủ biết y được gia tộc xem trọng tới mức nào.
Đương nhiên trong loại tiệc tùng này, người ngồi bên lão tướng quân đều là lão đại hùng cứ một phương, y không có tư cách ngồi là đúng rồi. Y chỉ có thể đứng ở phía sau, thờ ơ lạnh nhạt nhìn quanh mọi người. Nghe ra những sắc bén ganh đua từ trong lời nói của những tinh anh cộng hoà vây quanh bàn trà hôm nay.
Y có chút kích động, cũng thêm vài phần hưng phấn, mà nhiều nhất chính là hâm mộ. Y mơ ước có một ngày mình cũng có cơ hội chiếm cứ một vị trí nhỏ nhoi trên cái bàn trà này. Thời điểm đó, nhân sinh mới được thích ý thực sự.
- Tiểu Kiệt...
Lão tướng quân bỗng nhiên mở miệng, Phương Liên Kiệt sửng sốt, vội đi gần lên nói:
- Ông nội...
- Cháu vừa nãy nói chuyện của tiểu Kỳ, rốt cuộc là chuyện gì ?
Lão tướng quân hỏi.
Phương Lộ Bình ngồi bên vội nói:
- Cha, con bé Uyển Kỳ vốn tùy hứng, thiếu gia họ Liêu cùng với nó là thanh mai trúc mã, hơn nữa hiện tại sự nghiệp của người ta đã thành công, thế nhưng nó cố tình ghét bỏ. Gần đây...
Lão tướng quân trừng mắt nhìn Phương Lộ Bình, Phương Lộ Bình lập tức ý thức được vừa rồi cha không khiến mình mở miệng, y vội im miệng, nháy mắt với Phương Liên Kiệt. Phương Liên Kiệt nói:
- Ông nội, chị cháu thật có chút càn quấy, chị ấy tìm được một người bạn trai, nghe nói là một cán bộ nhỏ nhỏ ở xã.
Lần này xảy ra chuyện, chính là tiền chị đưa cho bạn trai đã khiến Ủy ban Kỷ luật địa phương phát hiện không thích hợp, điều tra hắn...
- Thế nên Uyển kỳ liền gọi điện cho tôi!
Cổ Minh Phàm lớn tiếng nói:
- Tôi đã gọi điện cho thư ký cấp dưới, nói bọn họ đừng mù mờ mà tin vào bịa đặt, việc này không có liên can gì đến tiểu Kỳ hết.
- Anh Cổ!
Phương Lộ Bình gọi giật Cổ Minh Phàm, Cổ Minh Phàm hừ lạnh một tiếng, nói:
- Lộ Bình, tôi biết anh và em vợ của Văn Trác Nam đều cảm thấy đến gần Liêu gia là một cơ hội, điều này tôi không ý kiến. Nhưng vì lôi kéo quan hệ, mà không tiếc làm trái với ý nguyện của tiểu Kỳ, chỉ để lấy lòng Liêu gia, Cổ Minh Phàm tôi nhất định phải đập bàn chửi má nó .
Lão Chủ tịch đã từng nói, làm người phải có khí phách, chúng ta còn kém người khác sao ? Còn cần phải dùng đến chiêu lôi kéo quan hệ này ? Hơn nữa, tên tiểu tử nhà Liêu gia kia tôi đã gặp qua rồi, không được, bộ dạng tựa như đàn bà vậy...
Sắc mặt Phương Lộ Bình thay đổi, liên tục ho khan, ở trước mặt cha mình nói mấy lời này, chắc chắn lại phải nghe giáo huấn rồi. Cha ghét nhất chính mấy chuyện lôi kéo kết bè kết phái này.
Thần sắc lão tướng quân không đổi, thản nhiên quay đầu lại nhìn Phương Liên Kiệt liếc mắt một cái, nói:
- Cháu thấy thế nào?
Phương Liên Kiệt nói:
- Ông nội, chị cháu cho dù không kết hôn với Liêu Triết Du thì cũng không thể tìm một tên nhà quê lem luốc đâu. Cháu thấy chị cháu đã hiểu được đạo lý này, chỉ có điều do tâm lý phản nghịch quấy phá mà cố ý diễn thế thôi. Nếu không, cháu thấy là điều chị về thủ đô cho xong đi.
Lão tướng quân không nói lời nào, chỉ chỉ chén trà trên bàn, Phương Liên Kiệt vội vàng bưng cái chén lên. Lão tướng quân đột nhiên giơ quải trượng, một nhát đập rơi trên mặt đất. “ Choang” một tiếng, toàn bộ phòng tiệc đều nghe được tiếng vang, mọi người đồng thời nhìn về phía này. Lão tướng quân chậm rãi đứng dậy, Phương Liên Kiệt sớm bị dọa cho mặt mũi trắng bệch.
Đồng Tiểu Lê!
Lão tướng quân quát to.
Người ngồi bên phía tay trái trong bàn, một tướng quân thân hình cao lớn đột nhiên đứng phắt dậy. Trên bả vai người này gắn hai sao tướng, đây chính là Tư lệnh quân khu Trung Nguyên, Đồng Tiểu Lê. Y cất cao giọng đáp:
- Có!
Lão tướng quân giơ quải trượng lên, chỉ thẳng vào Phương Liên Kiệt:
- Tôi đem nó giao cho anh, anh dẫn nó đi Trung Nguyên, hạ xuống cơ sở bộ đội cấp thấp nhất, không cần chủ lực, chỉ là quân dự bị thôi!
Đồng Tiểu Lê hơi đổi sắc mặt, nói:
- Lão tướng quân...
Phương Liên Kiệt cũng mù mờ, không biết mình đã nói sai cái gì nữa!
- Cứ quyết định như vậy đi, tôi nói với anh, không được cho nó quyền lợi đặc thù! Cổ Minh Phàm, anh phải giám sát chuyện này đấy!
Lão tướng quân hơn chín mươi tuổi rồi, đã đến lúc tuổi già sức yếu, nhưng giọng nói và ngữ khí vẫn ôn tồn uy nghiêm, không hề thua kém năm xưa.
- Rõ!
Đồng Tiểu Lê và Cổ Minh Phàm đồng thời đáp. Chuyện đã tới bước này, hai người bọn họ đều hiểu rõ, lão tướng quân đã định quyết tâm rồi !
Đồng Tiểu Lê nhìn về phía Phương Liên Kiệt bằng vẻ mặt có chút phức tạp, thậm chí còn có vài phần thông cảm. Mà Cổ Minh Phàm thì ha hả cười, chỉ hướng về phía Phương Liên Kiệt nhếch miệng, giống như vô cùng cao hứng. Còn vẻ mặt Phương Liên Kiệt thì lại đau khổ, muốn khóc đến nơi vậy !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.