Quan Sách

Chương 1214: Ý đồ Của Từ Tự Thanh!

Tịch Mịch Độc Nam Hoa

02/08/2018

Nhận được điện thoại của Phương Lộ Bình, Trần Kinh vô cùng ngạc nhiên.

Hôm qua đến Lãng Châu thị sát, Trần Kinh thực tế nhìn địa hình mặt sau của Ngọc Sơn, núi không cao, nhưng buổi chiều có mưa, đường rất trơn, lầy lội, rất khó đi, khiến cho đến khuya mới về đến nhà.

Cho nên, hôm nay Trần Kinh ngủ quên, điện thoại trên đầu giường vang lên, hắn giật mình cầm lấy điện thoại:

- Xin chào, tôi là Trần Kinh!

- Trần Kinh à, nhận được điện thoại của chú có phải có chút bất ngờ không?

Đầu bên kia của điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc của Phương Lộ Bình.

Trần Kinh ngơ ngác một chút hỏi:

- Chú ba?

Hắn cười nói:

- Đúng là ngạc nhiên thật, chú ba công việc bận như vậy, còn đích thân gọi điện cho cháu, cháu thật không ngờ đấy!

Phương Lộ Bình cười cười, nói:

- Công việc có bận đi nữa, thân tình cũng phải nói đến mà! Đúng rồi, hôm qua Uyển Kỳ tới nhà chú rồi, mang rất nhiều quà cho Thẩm Thẩm, con nha đầu nhà cháu, sau này tài giỏi đấy, như con quỷ con, hôm qua chú ôm nó, suýt chút nữa bị nó túm râu xuống đấy!

Trần Kinh không nhịn cười nổi nói:

- Đứa nhỏ này, xem ra Uyển Kỳ nuông chiều quá, nên hơi quá đáng rồi đây!

- Cũng được, trẻ con có chút nghịch ngợm cũng không phải là chuyện xấu, trẻ con quy tắc quá, sau này lớn lên sẽ không có tiền đồ lắm. Đúng rồi, chú nghe nói cháu khí thế ngất trời ở Sở Giang, đến Kinh Giang đảm nhiệm chức bí thư Ủy ban nhân dân thành phố còn chưa đến mọt năm, đã liên tiếp báo tin chiến thắng trở về, điểm này chú phải chúng mừng cháu rồi!

Phương Lộ Bình nói trong điện thoại.

Trần Kinh nói:

- Chú ba, chú đừng khen cháu. Kinh Giang bách phế đãi hưng, trước mắt cháu khó khăn lắm mới tìm được chút đầu mối. Nói tin chiến thắng liên tiếp là hơi quá rồi, cháu lại cảm thấy con đường phía trước còn dài lắm, phía trước vẫn khó khăn nặng nề, chúng cháu muốn thực hiện mục tiêu phục hưng lại Kinh Giang, đường đi còn dài lắm!

Phương Lộ Bình nói:

- Ừ, có thể giữ vững đầu óc tỉnh táo, chuyện này cũng được lắm rồi! Biết có khó khăn, thì phải tìm cách giải quyết khó khăn đó, chú rất yên tâm về cháu, chỉ có đoàn kết, chú hi vọng cháu động não hơn một chút.

- Trên tay có tài nguyên, nếu dùng hợp lý, phát huy hiệu quả lớn nhất, cái này cần chăm chỉ mới được.

Phương Lộ Bình dừng lại một chút rồi nói:

- Trần Kinh à, làm người phải có cá tính, nhưng các tính đừng mạnh quá. Đối với lãnh đạo cũng tốt, đối với cấp dưới cũng tốt, tâm thái lượng thứ nhiều hơn chút, chẳng ai hoàn mĩ, nhân vô thập toàn, cháu không thể vì một lần sai lầm hoặc nói là sai lầm, lại chối bỏ một người chứ?

- Suy nghĩ kĩ về câu nói của chú, chủ động câu thông với lãnh đạo, giữ mối quan hệ tốt, cái này rất có lợi cho cháu.

- Bây giờ chính là lúc cháu phải làm việc, đấu tranh, có thể toàn tâm toàn ý vào công việc được chứ? Chú thấy quá sức đi!

Trần Kinh lẳng lặng nghe Phương Lộ Bình nói chuyện, rất thấm thía với những gì đối phương nói.

Ý tứ những lời này nhìn như mịt mờ, nhưng thực ra lại tương đối rõ ràng.

Phương Lộ Bình đang nhắc nhở Trần Kinh, nhất định phải giữ mối quan hệ tốt với Từ Tự Thanh, đừng làm căng mối quan hệ đó quá, bất lợi với đại cục, lại càng bất lợi cho sự đoàn kết nội bộ Tây Bắc hệ.

Trần Kinh không khỏi cảm thấy buồn cười.

Hắn thầm nghĩ mình có phải được nuông chiều quá hay không?

Mình chỉ là một bí thư Ủy ban nhân dân thành phố nhỏ nhoi, có chút khúc mắc với chủ tịch tỉnh, không ngờ lại có thể chấn động lãnh đạo trung ương ra mặt điều đình, hơn nữa ngôn từ lại uyển chuyển như này.

Vừa nghĩ đến đây, hắn không nhịn được cười khổ, hắn rất muốn nói rõ chuyện với Phương Lộ Bình. Giữa hắn và Từ Tự Thanh có xung đột, có thể trách hắn sao?

Cái gọi là một núi không có hai hổ, mối quan hệ giữa Từ Tự Thanh và Ngũ Đại Minh trong Sở Giang vẫn luôn rất căng thẳng.



Hai người lằng nhằng đã nhiều năm rồi, Từ Tự Thanh còn chưa tìm được vị trí chuẩn của mình.

Trong tình huống như này, Trần Kinh là một lãnh đạo cấp dưới của Đảng ủy, hắn sao có thể làm mọi việc thuận lợi, nịnh nọt hai bên được?

Trần Kinh không có đủ năng lực như vậy, còn Từ Tự Thanh trước chưa cũng chưa từng thẳng thắn thành khẩn thực sự với Trần Kinh.

Hai bên không có ý cộng tác, thiếu đi sự tin tưởng lẫn nhau, sao có thể nói đoàn kết được?

Nhưng Trần Kinh cuối cùng cũng không nhiều lời, hắn trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Chú ba, những gì chú nói đều là lời lẽ chí lý, cháu nhất định sẽ suy nghĩ kỹ, nhân thức cẩn thận trong công việc!

Phương Lộ Bình cao hứng cười to, nói:

- Được, có câu này của cháu, chú cũng yên tâm rồi. Chú rất yên tâm về cháu, tuổi của cháu không lớn, nhưng làm việc thì rất chín chắn, trong Sở Giang, cháu nhất định là người có hào quang rực rỡ đấy!

Chấm dứt cuộc nói chuyện vói Phương Lộ Bình, Trần Kinh ngồi dật, mặc quần áo tử tế.

Phòng khách, Kim Lộ đã chẩn bị bữa sáng chỉnh tề rồi.

Nhìn thấy Trần Kinh đi ra, cô chào đón nói:

- Nhìn anh ngủ ngon quá, nên không gọi anh, có chút trễ rồi nhỉ!

Trần Kinh giơ tay ra ôm lấy Kim Lộ, hôn lên trán cô, nói:

- Hôm qua mệt quá, đúng rồi, về chuyện mảnh đất kia, có chút thay đổi xấu, em biết chưa?

Kim Lộ chằm chằm nhìn Trần Kinh, dịu dàng, nhẹ nhàng gật đầu.

Trần Kinh mím môi, lấy tay vén vén tóc bên tai cô nói:

- Bảo bối à, chuyện này anh đoán cũng không đơn giản như vậy, cần phải làm rõ khả năng xấu trong đó, tập đoàn Âu Lãng của em nuôi dưỡng không ít nhân sĩ tin tức linh thông.

Sắp tới em giải tán mọi người ra khắp nơi, nghe ngóng thu thập tin tức.

Quan trọng là phải chú ý đến động thái của bên chính phủ tỉnh, đương nhiên, còn cả động thái của đối thủ mà em đang cạnh tranh nữa!

Trần Kinh hắc một tiếng nói:

- Tên Hầu Quan Trung này giống như từ trong khe đá chui ra vậy, lâu như vậy rồi không nghe được tin tức gì của anh em Hầu thị, bọn họ nói trở về thì trở về, thật quỷ dị!

Kim Lộ cười nhạt một tiếng nói:

- Được rồi, bí thư Trần, anh đừng nghi thần nghi quỷ nữa, anh em Hầu thị mấy năm nay kiếm được chút tiền, mọi người đều biết. Lần này bọn họ quay về Sở Giang, người ta cũng thỏa thuê mãn nguyện, xem anh coi người ta là cái gì rồi, từ trong khe đá chui ra?

Trần Kinh không nói thêm gì nữa, đi vào phòng ăn, ngồi xuống bàn ăn bắt đầu thưởng thức bữa sáng phong phú.



Cũng từ sáng sớm, Từ Tự Thanh 6h sáng đã dậy, rửa mặt ăn bữa sáng, theo thói quen hàng ngày ra sân đánh Thái cực quyền.

Một bài quyền còn chưa đánh xong.

Lôi Minh Phong đã mặc quần áo thể thao, chạy đến.

Từ Tự Thanh cau mày một cái, cũng không dừng động tác trên tay mình lại, vẫn không nhanh không chậm múa nốt bài quyền này.

Lôi Minh Phong đứng một bên nhẫn nại chờ đợi, chờ đến khi Từ Tự Thanh đánh xong, y với vỗ tay nói:

- Hay! Chủ tịch tỉnh đánh bài quyền này rất hay, cương nhu hòa hợp, không thua gì người trẻ tuổi!

Từ Tự Thanh liếc mắt nhín Lôi Minh Phong, khóe miệng hơi vểnh lên, khẽ hừ nói:



- Tôi nói này lão Lôi, anh một ngày không làm việc của anh, ngày nào cũng đến tìm tôi, anh muốn làm gì vậy?

Lôi Minh Phong cười ha hả:

- Chủ tịch tỉnh, anh là lãnh đạo, cáo cáo với lãnh đạo là chức trách của tôi, cái này chẳng lẽ có gì không bình thường sao?

Từ Tự Thanh chỉ chiếc ghế trên sân nói:

- Ngồi đi, anh nói đi tìm tôi có chuyện gì?

Lôi Minh Phong trầm ngâm một lát rồi nói:

- Chủ tịch tỉnh, thực ra cũng không có chuyện gì lớn, tôi chỉ là có chút không phục. Bây giờ Tỉnh ủy chẳng phải muốn làm cái gì mà hai thành phố hợp tác phát triển hay sao? Chúng ta rất gần với địa vực Kinh Giang, chúng ta cùng hợp tác phát triển, cái này phải có thứ tự chứ.

Làm gì có cái gì cũng khởi đầu bình yên được? Chúng ta không thể xử lý sự việc công bằng trên phương diện chính sách được, tài nguyên có hạn, bảo đảm tỉnh thành phát triển vô cùng quan trọng, đây mới là cái quan trọng nhất!

Từ Tự Thanh thản nhiên nói:

- Lão Lôi à, bản thân anh cũng là lãnh đạo tỉnh, sao nói chuyện chủ nghĩa tư tưởng cá nhân lại nghiêm trọng như này? Kinh Giang là thành phố trọng tâm mà bí thư muốn cải tạo, trong tỉnh có một số chính sách ủng hộ, đó cũng là chuyện bình thường.

Hơn nữa, chính sách mà Kinh Giang có thể có được, cũng là do bọn họ đấu tranh mà có.

Ví dụ gần đây Kinh Giang liên tiếp có tin vui, công tác tuyên truyền của bọn họ làm rất đến nơi đến chốn, sĩ khí trên dưới tăng vọt, đây đều là tình hình thực tế.

Anh đừng trong lòng cảm thấy không công bằng, Kinh Giang phát triển, đối với đại cục hợp tác phát triển cũng có lợi mà!

Lôi Minh Phong đứng dậy, giơ tay đè ép xuống nói:

- Chủ tịch tỉnh, chủ tịch tỉnh, những đạo lý lớn này tôi đều hiểu, anh không cần nói lại với tôi nữa. Chỉ có điều tôi nghe thấy gần đây phòng tài nguyên quốc gia có phên chuẩn một hạng mục lớn, Kinh Giang đây là muốn làm gì? Muốn nhường đất đổi lấy tiền với quy mô lớn sao?

Hơn nữa tôi còn nghe thấy, bọn họ còn định quảng cáo biệt thự suối nước nóng Ngọc Sơn. Biệt thự suối nước nóng Ngọc Sơn là biệt thự làm việc của nhân vật đầu não trong tỉnh, biệt thự tiếp đãi quan trọng của Tỉnh ủy. Kinh Giang chẳng phải nghe nhìn lẫn lộn, xằng bậy sao?

Từ Tự Thanh chằm chằm nhìn vào Lôi Minh Phong nói:

- Lão Lôi, vậy anh muốn thế nào? Bây giờ chúng ta toàn tâm toàn ý nghĩ cách phát triển, xây dựng kinh tế làm trung tâm, anh sao còn có tư tưởng cũ như này? Bảng hiệu biệt thự suối nước nóng Ngọc Sơn có giá trị, chúng ta có thể dùng mà.

Hơn nữa, Kinh Giang có Ngọc Sơn sao? Vị trí của chúng ta là sau lưng Ngọc Sơn, vậy có thể coi là biệt thự suối nước nóng Ngọc Sơn sao?

Tôi nói này, cái này rõ ràng là để tâm vào chuyện vụn vặt, rõ ràng là ở không đi gây chuyện!

Lôi Minh Phong vừa nhìn thần sắc cảu Từ Tự Thanh, y không lo lại còn thích chí, vỗ tay nói:

Được, chủ tịch tỉnh, quả nhiên anh là người sáng suốt, cái đó không sai, Ngọc Sơn lớn như vậy, biệt thự suối nước nóng chỉ là một phần. Chúng ta còn có một khoảng đất lớn còn chưa khai phá! Như này đi, phòng đất đai quốc gia phê chuẩn hạng mục này cho Kinh Giang, chúng ta cũng định ra một hạng mục, chúng ta cũng lấy một mảnh đất ra để khai phá bất động sản!

Yêu cầu này của tôi không quá chứ, chuyện này anh không thể bên trọng bên khinh đâu đấy!

Từ Tự Thanh có chút cau mày, trong lòng cười khẩy.

Lôi Minh Phong cuối cùng cũng mắc câu rồi.

Từ Tự Thanh truyền tin này ra ngoài, gã biết Lôi Minh Phong chắc chắn sẽ đứng ngồi không yên.

Với cá tính của y, chắc chắn sẽ nghĩ cách đối phó, tin tức này truyền ra ngoài chưa được bao lâu, thì y đã đến thật.

Ngọc Sơn rộng lớn như vậy, chính diện Ngọc Sơn có một mảnh đất rộng lớn có thể dùng các loại khai phá, có thể đầu tư khu biệt thự cao cấp, cũng có thể làm hội sở hạng sang, hội sở tư nhân, làng du lịch.

Chuyện này trước đây rất nhiều năm đã có người nhắc đến rồi, chẳng qua năm đó Ngọc Sơn vẫn là khu quân sự, nhận thức này có, nhưng áp dụng thì không dễ.

Bây giờ không giống với ngày xưa, quân khu biệt thự suối nước nóng Ngọc Sơn đã chuyển cho địa phương rất nhiều năm rồi. Quân sự của Ngọc Sơn sau khi thực hiện giải trừ quân bị, trên cơ bản cũng dời đi hết rồi, còn ngọn núi này, bây giờ cơ bản không có bộ đội khống chế, trên thực tế là do địa phương đang cai quản.

Lúc này, đầu tư Ngọc Sơn, chỉ cần có người bằng lòng đầu tư mạnh, đây là một cơ hội lớn với Sở Thành.

Đương nhiên, Sở thành ý thức được cơ hội này, sau khi bắt đầu nhanh chóng áp dụng thực thi, bên Kinh Giang cũng không còn nhiều cơ hội nữa rồi.

Dù sao, Kinh Giang càng xa xôi, tổng dung lượng biệt thự cao cấp, hội sở cao cấp của hai thành phố Sở-Kinh có hạn, nhà đầu tư nào sẽ không chọn Sở Giang, mà lại đi chọn Kinh Giang chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Sách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook