Chương 17
Hoa Quyển
18/07/2024
Edit & Beta: Đoè
Đôi bàn tay của Sầm Dạ Lan rất đẹp, các khớp xương rõ ràng, thon dài rắn rỏi, là đôi tay chỉ huy binh lính trên sa trường, kết liễu kẻ thù chỉ bằng một nhát kiếm, xưa nay y sát phạt quả quyết chưa từng do dự. Bây giờ khi chạm vào vật cứng nóng bỏng của thiếu niên, y cảm thấy hơi run, lòng bàn tay ướt nhẹp và nhớp nháp, không biết là mồ hôi hay tinh dịch, tỏa ra hơi nóng, Sầm Dạ Lan ngây người.
Y tuốt lên xuống không có quy luật, Nguyên Trưng càng nhìn càng tức, hắn nhìn thẳng vào quai hàm căng chặt của Saàm Dạ Lan, hận không thể ăn tuôi nuốt sống y.
Nguyên Trưng khàn giọng nói: “Tướng quân, đừng qua loa lấy lệ như vậy.”
Sầm Dạ Lan không được tự nhiên lườm Nguyên Trưng một cái, nhíu mày, lông mi vừa dày vừa dài, vẻ ẩn nhẫn giữa hai hàng lông mày hết sức động lòng người, ngay lập tức, y phát hiện thứ trong lòng bàn tay mình lại sưng to lên một vòng.
Sầm Dạ Lan: “...”
Ánh mắt của y rơi xuống bàn tay đang nắm dương v*t kia, đây là lần đầu tiên y thẳng thắn nhìn vào dương v*t của đàn ông. Thứ đó dường như nhận ra ánh mắt của y, càng ngày càng hưng phấn, ngón tay Sầm Dạ Lan vuốt nhẹ phần trên, toàn bộ gân guốc nổi lên, cũng không biết tại sao lại dài như vậy, mới chỉ là một thiếu niên, nhưng đã trưởng thành đến cỡ này.
Thật nghiệt ngã vì thứ này đã đâm sâu vào trong cơ thể y.
Hai má Sầm Dạ Lan đỏ lựng, lỗ huyệt tự như nhớ lại khoái cảm khi thứ cứng nóng kia mạnh bạo xâm nhập, một cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ, cả người co giật, nước chảy ra.
Y hoàn hồn trở lại, chỉ cảm thấy vừa lúng túng vừa thẹn, vốn là tư thế ngồi quỳ xuống, nhưng việc che đậy đều vô nghĩa. Nguyên Trưng thò tay xuống mò vào giữa hay chân y, sờ thấy nước, lập tức nở nụ cười, nói: “Tướng quân, ướt rồi.”
“Làm sao đây, thủ dâm cho đàn ông thôi mà cũng ướt được hửm?” Hắn đút hai ngón tay vào, giọng điệu lười biếng lại châm trọc, “Tướng quân mẫn cảm như vậy, ngày thường ngồi trên lưng ngựa, yên ngựa cứng như thế, liệu có bị cọ đến chả nước không nhỉ?”
“Dưới con mắt mọi người, ai có thể nghĩ tới Sầm Tướng Quân —— “
Lời còn chưa nói xong, đã đổi thành một tiếng thở hổn hển trầm thấp, Sầm Dạ Lan siết chặt lấy vật cứng của người đàn ông, đuôi mắt đỏ lên, thẹn thùng vô cùng, tức giận nói: “Câm miệng!”
Sầm Dạ Lan căm hận: “Ngươi ngậm miệng lại cho ta.”
Nguyên Trưng nhìn chằm chằm Sầm Dạ Lan, nở nụ cười, hắn đưa tay lên chạm vào tai y rồi cưỡng ép ấn xuống gáy y, nhàn nhạt nói: “Sầm Tướng Quân, ngậm vào đi.”
Thứ đồ chơi cứng rắn ấy ghì mạnh vào má Sầm Dạ Lan.
Sầm Dạ Lan hít một hơi, một lúc sau y nhắm mắt lại, há miệng ngậm lấy quy đầu to tròn.
Ánh mắt Nguyên Trưng vẫn luôn dính chặt trên người Sầm Dạ Lan, khoảnh khắc hắn cúi xuống, tim như muốn nhảy ra ngoài, bóng dáng Sầm Dạ Lan tựa như ánh sáng vàng thuở còn nhỏ hiện liên trong đầu hắn, cùng với vẻ lạnh lùng bây giờ của y trùng trùng điệp điệp, trái tim hắn chứa đầy những cảm xúc không thể giải thích được, cảm xúc đong đầy đến mức sắp nổ tung.
Nguyên Trưng suýt chút nữa đã bắn ra.
Sầm Dạ Lan khó khăn ngậm vào, cầm thứ kia lên, không cẩn thận làm “sứt mẻ”, Nguyên Trưng cau mày nhéo má y, đối diện với hai mắt Sầm Dạ Lan, vừa định nổi giận, lại đột nhiên biến mất tăm hơi, ngón tay vuốt đôi môi nhẹ ướt át, ngón tay đâm sâu vào trong khoang miệng mài ép răng nhọn, nói: “Tướng quân sao lại ngu ngốc như vậy, hửm?”
Một tay hắn cầm dương v*t của mình, nhéo cằm y đẩy vào trong miệng, nói: “Tướng quân đừng chỉ biết ngậm không, dùng đầu lưỡi liếm đi.”
Chóp mũi Sầm Dạ Lan dụi vào đám lông mua của thiếu niên, y không thở được, hai má đau rát, căng đến mức quai hàm nhức mỏi, như thể thứ đó sắp nhét vào cổ họng y, y căng thẳng đến mức vô thức nuốt nước bọt, đỉnh đến sâu hơn, vfai tiếng nghẹn ngào bật thốt ra từ trong cổ họng. Y ngây ngô liếm dọc thân dương v*t và bao tinh hoàn, bàn tay đang đặt sau gáy bỗng siết chặt, rồi từ từ thả ra, vuốt ve bờ vai trần lấm tấm mồ hôi.
Cơ thể dưới lòng bàn tay gầy gò nhưng không yếu ớt, như thể đã được tôi luyện hàng ngàn lần, với các vết sẹo chồng chất khác nhau, lộ ra sự quyến rũ của một người đàn ông. Nhưng bên dưới Sầm Dạ Lan lại có một cái lỗ nữ mềm mại và ẩm ướt đến vậy, dường như có thể chứa đựng mọi dục vọng tội lỗi, Nguyên Trưng vừa chạm vào chân thì run lên, nước dâm róc rách, dụ dỗ người ta thô bạo cắm vào.
Nguyên Trưng thở dốc, hắn mơ hồ nghe thấy Sầm Dạ Lan thúc giục mình, “Tại sao... Còn chưa bắn?”
“Nguyên Trưng, ngươi nhanh lên —— “
Nguyên Trưng nắm lấy bờ vai y đẩy lên giường, vật đó ướt át trượt ra khỏi đôi môi mỏng đỏ của y, ngay giây tiếp theo, trực tiếp đẩy vào trong huyệt động đang đóng chặt.
Toàn thân Sầm Dạ Lan cứng đờ, thở dồn dập, đứt quãng mắng chửi: “Vô liêm sỉ, ngươi lật lọng.”
Nguyên Trưng không lên tiếng, nhéo đùi y mạnh mẽ đưa đẩy, nhắm thẳng vào nơi sâu nhất. Sầm Dạ Lan không còn hơi đâu để mà nói chuyện nữa, bị chịch đến đầu óc mơ màng, gân cốt mềm nhũn.
Nguyên Trưng xuất tinh trong tử cung, ôm trầm lấy cơ thể ướt đẫm mồ hôi của Sầm Dạ Lan, hắn cúi xuống, nhìn nốt ruồi nhỏ dưới mắt phải của Sầm Dạ Lan, quỷ thần xui khiến, hắn vươn đầu lưỡi ra liếm, áp môi hôn lên.
Sầm Dạ Lan mở mắt ra nhìn Nguyên Trưng, ánh mắt dần trở nên rõ ràng sau cơn mê mang, Nguyên Trưng ngẩn người, không được tự nhiên quay mặt đi chỗ khác, nhưng vẫn không buông tay đang ôm eo y ra.
Sầm Dạ Lan nói: “Cút ngay.”
Đôi bàn tay của Sầm Dạ Lan rất đẹp, các khớp xương rõ ràng, thon dài rắn rỏi, là đôi tay chỉ huy binh lính trên sa trường, kết liễu kẻ thù chỉ bằng một nhát kiếm, xưa nay y sát phạt quả quyết chưa từng do dự. Bây giờ khi chạm vào vật cứng nóng bỏng của thiếu niên, y cảm thấy hơi run, lòng bàn tay ướt nhẹp và nhớp nháp, không biết là mồ hôi hay tinh dịch, tỏa ra hơi nóng, Sầm Dạ Lan ngây người.
Y tuốt lên xuống không có quy luật, Nguyên Trưng càng nhìn càng tức, hắn nhìn thẳng vào quai hàm căng chặt của Saàm Dạ Lan, hận không thể ăn tuôi nuốt sống y.
Nguyên Trưng khàn giọng nói: “Tướng quân, đừng qua loa lấy lệ như vậy.”
Sầm Dạ Lan không được tự nhiên lườm Nguyên Trưng một cái, nhíu mày, lông mi vừa dày vừa dài, vẻ ẩn nhẫn giữa hai hàng lông mày hết sức động lòng người, ngay lập tức, y phát hiện thứ trong lòng bàn tay mình lại sưng to lên một vòng.
Sầm Dạ Lan: “...”
Ánh mắt của y rơi xuống bàn tay đang nắm dương v*t kia, đây là lần đầu tiên y thẳng thắn nhìn vào dương v*t của đàn ông. Thứ đó dường như nhận ra ánh mắt của y, càng ngày càng hưng phấn, ngón tay Sầm Dạ Lan vuốt nhẹ phần trên, toàn bộ gân guốc nổi lên, cũng không biết tại sao lại dài như vậy, mới chỉ là một thiếu niên, nhưng đã trưởng thành đến cỡ này.
Thật nghiệt ngã vì thứ này đã đâm sâu vào trong cơ thể y.
Hai má Sầm Dạ Lan đỏ lựng, lỗ huyệt tự như nhớ lại khoái cảm khi thứ cứng nóng kia mạnh bạo xâm nhập, một cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ, cả người co giật, nước chảy ra.
Y hoàn hồn trở lại, chỉ cảm thấy vừa lúng túng vừa thẹn, vốn là tư thế ngồi quỳ xuống, nhưng việc che đậy đều vô nghĩa. Nguyên Trưng thò tay xuống mò vào giữa hay chân y, sờ thấy nước, lập tức nở nụ cười, nói: “Tướng quân, ướt rồi.”
“Làm sao đây, thủ dâm cho đàn ông thôi mà cũng ướt được hửm?” Hắn đút hai ngón tay vào, giọng điệu lười biếng lại châm trọc, “Tướng quân mẫn cảm như vậy, ngày thường ngồi trên lưng ngựa, yên ngựa cứng như thế, liệu có bị cọ đến chả nước không nhỉ?”
“Dưới con mắt mọi người, ai có thể nghĩ tới Sầm Tướng Quân —— “
Lời còn chưa nói xong, đã đổi thành một tiếng thở hổn hển trầm thấp, Sầm Dạ Lan siết chặt lấy vật cứng của người đàn ông, đuôi mắt đỏ lên, thẹn thùng vô cùng, tức giận nói: “Câm miệng!”
Sầm Dạ Lan căm hận: “Ngươi ngậm miệng lại cho ta.”
Nguyên Trưng nhìn chằm chằm Sầm Dạ Lan, nở nụ cười, hắn đưa tay lên chạm vào tai y rồi cưỡng ép ấn xuống gáy y, nhàn nhạt nói: “Sầm Tướng Quân, ngậm vào đi.”
Thứ đồ chơi cứng rắn ấy ghì mạnh vào má Sầm Dạ Lan.
Sầm Dạ Lan hít một hơi, một lúc sau y nhắm mắt lại, há miệng ngậm lấy quy đầu to tròn.
Ánh mắt Nguyên Trưng vẫn luôn dính chặt trên người Sầm Dạ Lan, khoảnh khắc hắn cúi xuống, tim như muốn nhảy ra ngoài, bóng dáng Sầm Dạ Lan tựa như ánh sáng vàng thuở còn nhỏ hiện liên trong đầu hắn, cùng với vẻ lạnh lùng bây giờ của y trùng trùng điệp điệp, trái tim hắn chứa đầy những cảm xúc không thể giải thích được, cảm xúc đong đầy đến mức sắp nổ tung.
Nguyên Trưng suýt chút nữa đã bắn ra.
Sầm Dạ Lan khó khăn ngậm vào, cầm thứ kia lên, không cẩn thận làm “sứt mẻ”, Nguyên Trưng cau mày nhéo má y, đối diện với hai mắt Sầm Dạ Lan, vừa định nổi giận, lại đột nhiên biến mất tăm hơi, ngón tay vuốt đôi môi nhẹ ướt át, ngón tay đâm sâu vào trong khoang miệng mài ép răng nhọn, nói: “Tướng quân sao lại ngu ngốc như vậy, hửm?”
Một tay hắn cầm dương v*t của mình, nhéo cằm y đẩy vào trong miệng, nói: “Tướng quân đừng chỉ biết ngậm không, dùng đầu lưỡi liếm đi.”
Chóp mũi Sầm Dạ Lan dụi vào đám lông mua của thiếu niên, y không thở được, hai má đau rát, căng đến mức quai hàm nhức mỏi, như thể thứ đó sắp nhét vào cổ họng y, y căng thẳng đến mức vô thức nuốt nước bọt, đỉnh đến sâu hơn, vfai tiếng nghẹn ngào bật thốt ra từ trong cổ họng. Y ngây ngô liếm dọc thân dương v*t và bao tinh hoàn, bàn tay đang đặt sau gáy bỗng siết chặt, rồi từ từ thả ra, vuốt ve bờ vai trần lấm tấm mồ hôi.
Cơ thể dưới lòng bàn tay gầy gò nhưng không yếu ớt, như thể đã được tôi luyện hàng ngàn lần, với các vết sẹo chồng chất khác nhau, lộ ra sự quyến rũ của một người đàn ông. Nhưng bên dưới Sầm Dạ Lan lại có một cái lỗ nữ mềm mại và ẩm ướt đến vậy, dường như có thể chứa đựng mọi dục vọng tội lỗi, Nguyên Trưng vừa chạm vào chân thì run lên, nước dâm róc rách, dụ dỗ người ta thô bạo cắm vào.
Nguyên Trưng thở dốc, hắn mơ hồ nghe thấy Sầm Dạ Lan thúc giục mình, “Tại sao... Còn chưa bắn?”
“Nguyên Trưng, ngươi nhanh lên —— “
Nguyên Trưng nắm lấy bờ vai y đẩy lên giường, vật đó ướt át trượt ra khỏi đôi môi mỏng đỏ của y, ngay giây tiếp theo, trực tiếp đẩy vào trong huyệt động đang đóng chặt.
Toàn thân Sầm Dạ Lan cứng đờ, thở dồn dập, đứt quãng mắng chửi: “Vô liêm sỉ, ngươi lật lọng.”
Nguyên Trưng không lên tiếng, nhéo đùi y mạnh mẽ đưa đẩy, nhắm thẳng vào nơi sâu nhất. Sầm Dạ Lan không còn hơi đâu để mà nói chuyện nữa, bị chịch đến đầu óc mơ màng, gân cốt mềm nhũn.
Nguyên Trưng xuất tinh trong tử cung, ôm trầm lấy cơ thể ướt đẫm mồ hôi của Sầm Dạ Lan, hắn cúi xuống, nhìn nốt ruồi nhỏ dưới mắt phải của Sầm Dạ Lan, quỷ thần xui khiến, hắn vươn đầu lưỡi ra liếm, áp môi hôn lên.
Sầm Dạ Lan mở mắt ra nhìn Nguyên Trưng, ánh mắt dần trở nên rõ ràng sau cơn mê mang, Nguyên Trưng ngẩn người, không được tự nhiên quay mặt đi chỗ khác, nhưng vẫn không buông tay đang ôm eo y ra.
Sầm Dạ Lan nói: “Cút ngay.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.