Chương 5
Hoa Quyển
18/07/2024
Edit & Beta: Đoè
Đã lâu lắm rồi Sầm Dạ Lan mới phải trải nghiệm cảm giác hoảng sợ khi một bí mật bị bại lộ. Y ở địa vị cao đã lâu, trong quân doanh, lạnh lùng ít nói, rất ít người dám tới gần y, huống gì là nói về y.
Chỉ có một Nguyên Trưng, rất tự tin và liều lĩnh, ánh mắt thăm dò đầy ác ý khiến sống lưng Sầm Dạ Lan ớn lạnh, như thể y đã quay trở về thời thơ ấu.
Ban đầu, Sầm Dạ Lan vốn không được gọi bằng cái tên này, thậm chí y còn không phải họ Sầm.
Y theo họ của cố tướng quân Sầm.
Năm bảy tuổi, Sầm Dạ Lan ăn nhờ của muôn nhà, không khác gì một kẻ ăn xin trên đường phố, lang bạt di tản ở biên giới. Còn về cha mẹ của y, họ đã chết dưới lưỡi kiếm của đám người Hồ, để lại Sầm Dạ Lan một thân một mình, có miệng cũng như không, lớn lên nơi biên cảnh hoang vắng như cỏ dại.
Khi Sầm Dạ Lan còn là một đứa trẻ, y không cảm nhận được mình có sự khác biệt với mọi người, cho đến khi y gặp ông già đó.
Tận bây giờ Sầm Dạ Lan vẫn còn nhớ đôi mắt đó, vẩn đục, tham lam đến buồn nôn, như thể đang nhìn một miếng thịt tươi ngon ngọt xương.
Y cố gắng che dấu đi sự thật, đứa nhỏ gầy yếu đáng thương, hai tay bám vào quần, không ngờ ngay khi vừa quay người lại, đụng phải một đôi mắt.
Sầm Dạ Lan sợ hết hồn.
Lão già kia cố nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt nhăn nheo, gã là lưu dân, ăn mặc rách rưới, lấy từ trong túi ra một chiếc bánh bao nóng hổi, nói: “Tiểu tử, muốn ăn không?”
Sầm Dạ Lan nhìn chiếc bánh bao, nuốt nước bọt theo bản năng, nhưng lại quay đầu không để ý tới lão, ủ rũ định bỏ đi. Trên đời này làm gì có miếng bánh nào tự dưng rơi từ trên trời xuống, huống gì, ánh mắt của người này khiến y cảm thấy không thoải mái. Lão già kia đi theo y từng bước một, lại gần nói: “Bé con ăn đi, ông đút cho con, con không đói bụng sao?”
Khoảnh khắc lão ta cúi người, tóc gáy Sầm Dạ Lan dựng đứng hết cả lên, đẩy lão một cái rồi bỏ chạy. Lão già kia cũng bám mãi không tha, hùng hùng hổ hổ, nhãi con không biết điều.
Sầm Dạ Lan tuổi còn nhỏ, sợ hãi, vấp phải đám cỏ dại mà ngã xuống đất, chưa kịp đứng dậy thì thân hình gầy gò của một lão già đã đè lên người.
Lão nắm tóc của đứa nhỏ, cười xấu xa: “Mày chạy đi, không phải mày chạy rất giỏi sao?”
“Tao thấy rồi, mày là một con quái vật.” Lão dán vào lỗ tai Sầm Dạ La, như một con rắn độc, năm ngón tay nắm lấy cánh tay gầy gò của đứa nhỏ, thở hổn hển nói: “Một con quái vật với bộ phận của đàn bà.”
Sầm Dạ Lan liều mạng giãy dụa, nhưng bị ấn chặt xuống đất, mặt dán vào đám cỏ khô, bị cọ rách cũng không phát hiện ra, chỉ cảm thấy bàn tay khiến y sợ hãi không ngừng sờ xuống eo và mông mình, rồi đột nhiên y gào lên như một con thú nhỏ. Có tiếng xé rách, quần bị lột, hai chận bị cưỡng ép tách ra. Nghe thấy tiếng thở dốc của lão già, Sầm Dạ Lan kinh tởm đến muốn nôn ra, nhưng lại chẳng thể chống cự nổi sức lực của một người trưởng thành, y cũng chẳng còn sức để mà phản kháng lại nữa.
Thời khắc cảm thấy tuyệt vọng, cơ thể được thả lỏng, có người đứng ở bên cạnh, xoa đầu y, nói: “Bạn nhỏ, không sao rồi, đừng sợ.”
Sầm Dạ Lan vẫn còn sợ hãi không thôi, hai mắt đẫm lệ nhưng khi nhìn sang thì thấy một người đàn ông mặc áo giáp.
Ông ấy đang cười nhìn mình, tay chỉ về lão già đang nằm co quắp đằng kia: “Không sao đâu.”
Sầm Dạ Lan vớ lấy chiếc quần rách rưới mặc bừa vào, toàn thân dường như vẫn còn cảm giác nhớp nháp khi bị lão già kia chạm vào, run cầm cập, hai mắt đen như mực nhìn vị tướng quân kia.
Sầm Tướng Quân cho là đứa nhỏ vẫn còn sợ hãi, liền xoa xoa đầu y, không cần phải sợ.
Sầm Dạ Lan lại nhìn thanh kiếm gác bên người tướng quân, mở miệng nói: “Ta có thể giết lão không?”
Sầm Tướng Quân nhíu mày, giết người?
Đứa nhỏ có một đôi mặt trong như thủy tinh, sau khi giãy giụa kêu gào âm thanh vẫn còn khàn khàn, lạnh lùng nói: “Lão là kẻ xấu, giống như đám người Hồ, đáng chết.”
Sầm Tướng Quân nói với vẻ thích thú, xin cứ tự nhiên.
Sầm Dạ Lan bò dậy, hai tay ôm lấy thanh kiếm còn cao hơn mình, thanh kiếm mới nặng hai mươi cân, rất nặng và cũng rất lạnh, Sầm Dạ Lan nghiến răng rút nó ra, sau đó tàn nhẫn cắm vào tim lão già kia.
Máu phun ra kèm theo đó là tiếng hét, làm mờ mắt Sầm Dạ Lan, dường như y lại ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc từ chóp mũi.
Sầm Dạ Lan đột nhiên tỉnh lại, ngồi dậy, theo bản năng chạm xuống đũng quần, vừa ngẩng đầu lên, lập tức bắt gặp ánh mắt nhìn thẳng của Nguyên Trưng. Người thiếu niên khoanh tay, nhìn y như có như không mà chế giễu, như thể tất cả bí mật của y đã bị phát hiện.
Đầu óc Sầm Dạ Lan nóng bừng lên, cơn tức giận xen lẫn với sự hoảng sợ của y bùng cháy thành một ngọn lửa dữ dội, như đang thiêu cháy lục phủ ngũ tạng khiến y đau đớn.
“Nguyên Trưng!” Sầm Dạ Lan tức giận nối.
Nguyên Trưng không hề quan tâm, cười đùa nói: “Thẹn quá hóa giận? Chậc... Không nghĩ tới đó, không ngờ rằng Sầm Tướng quân danh tiếng truyền xa lại che giấu một điều đáng xấu hổ như vậy—— “
Nói còn chưa dứt lời, một đạo ánh bạc đâm thẳng tới, âm trầm lạnh lùng, mang theo sát ý lạnh như băng.
Mặc dù ánh mắt của Nguyên Trưng không rời khỏi người Sầm Dạ Lan nhưng để tránh chiêu cũng phải rất chật vật, mũi kiếm sắc lạnh cắt đứt một lọn tóc của hắn, chợt như hình với bóng dính lấy. Sau đó, Nguyên Trưng mới nhận ra lúc mình và Sầm Dạ Lan đánh nhau, người này đã khác chế như thế nào.
Nguyên Trưng rút kiếm đỡ đòn, cổ họng ngứa ngáy, mở miệng ra lại không có ý buông tha, bỡn cợt nói: “Chẳng trách thấy phụ nữ lại bỏ chạy, quả nhiên là làm trò cười cho người trong nghề.”
Lời vừa ra khỏi miệng, thân kiếm màu bạc đánh vào ngực hắn, Nguyên Trưng ngã bay ra xa, phun ra một ngụm máu lớn, phổi đau nhức dữ dội.
Nguyên Trưng nhìn Sầm Dạ Lan bước tới càng gần, y cầm kiếm, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt chứa đầy vẻ chán ghét và tức giận. Nguyên Trưng sặc cười một tiếng, nâng tay lau đi máu bên khóe miệng, “Làm sao, muốn giết người diệt khẩu?”
Sầm Dạ Lan không nói tiếng nào, y thật sự muốn Nguyên Trưng phải im lặng mãi mãi.
Trái tim Nguyên Trưng run lên, da gà toàn thân nổi lên, hắn ngẩng mặt lên nhìn, nhìn Sầm Dạ Lan, kiêu ngạo nói: “Ngươi dám giết ta? Tội danh mưu hại hoàng thất, ngươi gánh nổi không?”
“Sầm gia gánh nổi không?”
Nhắc đến nhà họ Sầm, ánh mắt Sầm Dạ Lan khẽ động, Nguyên Trưng lại nhạy cảm mà bắt được, khàn tiếng nói: “Sầm Dạ Lan, ngươi không cần sốt sắng như vậy, ta cũng sẽ không làm gì người cả.”
“Chúng ta làm một cái thỏa thuận đi.”
Sầm Dạ Lan nhìn hắn, không nói gì.
Nguyên Trưng nói: “Ta không muốn ở lại đây, ngươi cũng không muốn nhìn thấy ta ở chỗ này, ngươi dâng sổ nhỏ lên với phụ hoàng, để ta về lại kinh thành.”
Sầm Dạ Lan im lặng một lúc, nói: “Chỉ thế thôi sao?”
Nguyên Trưng thở phào trong lòng, thiếu niên chậm rãi nở nụ cười, ánh mắt đảo qua trên khuôn mặt kia, hai ngón tay đẩy mũi kiếm ra, lười biếng nói: “Đỡ ta dậy.”
Sầm Dạ Lan lạnh lùng nhìn hắn một lúc, cuối cùng vẫn đưa tay về phía Nguyên Trưng.
Nguyên Trưng tặc lưỡi, nắm lấy, chỉ cảm thấy lòng bàn tay tay lành lạnh, ngón tay thon gầy và cứng cỏi, khớp xương rõ ràng, như thể được làm ra từ ngọc bích.
Đã lâu lắm rồi Sầm Dạ Lan mới phải trải nghiệm cảm giác hoảng sợ khi một bí mật bị bại lộ. Y ở địa vị cao đã lâu, trong quân doanh, lạnh lùng ít nói, rất ít người dám tới gần y, huống gì là nói về y.
Chỉ có một Nguyên Trưng, rất tự tin và liều lĩnh, ánh mắt thăm dò đầy ác ý khiến sống lưng Sầm Dạ Lan ớn lạnh, như thể y đã quay trở về thời thơ ấu.
Ban đầu, Sầm Dạ Lan vốn không được gọi bằng cái tên này, thậm chí y còn không phải họ Sầm.
Y theo họ của cố tướng quân Sầm.
Năm bảy tuổi, Sầm Dạ Lan ăn nhờ của muôn nhà, không khác gì một kẻ ăn xin trên đường phố, lang bạt di tản ở biên giới. Còn về cha mẹ của y, họ đã chết dưới lưỡi kiếm của đám người Hồ, để lại Sầm Dạ Lan một thân một mình, có miệng cũng như không, lớn lên nơi biên cảnh hoang vắng như cỏ dại.
Khi Sầm Dạ Lan còn là một đứa trẻ, y không cảm nhận được mình có sự khác biệt với mọi người, cho đến khi y gặp ông già đó.
Tận bây giờ Sầm Dạ Lan vẫn còn nhớ đôi mắt đó, vẩn đục, tham lam đến buồn nôn, như thể đang nhìn một miếng thịt tươi ngon ngọt xương.
Y cố gắng che dấu đi sự thật, đứa nhỏ gầy yếu đáng thương, hai tay bám vào quần, không ngờ ngay khi vừa quay người lại, đụng phải một đôi mắt.
Sầm Dạ Lan sợ hết hồn.
Lão già kia cố nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt nhăn nheo, gã là lưu dân, ăn mặc rách rưới, lấy từ trong túi ra một chiếc bánh bao nóng hổi, nói: “Tiểu tử, muốn ăn không?”
Sầm Dạ Lan nhìn chiếc bánh bao, nuốt nước bọt theo bản năng, nhưng lại quay đầu không để ý tới lão, ủ rũ định bỏ đi. Trên đời này làm gì có miếng bánh nào tự dưng rơi từ trên trời xuống, huống gì, ánh mắt của người này khiến y cảm thấy không thoải mái. Lão già kia đi theo y từng bước một, lại gần nói: “Bé con ăn đi, ông đút cho con, con không đói bụng sao?”
Khoảnh khắc lão ta cúi người, tóc gáy Sầm Dạ Lan dựng đứng hết cả lên, đẩy lão một cái rồi bỏ chạy. Lão già kia cũng bám mãi không tha, hùng hùng hổ hổ, nhãi con không biết điều.
Sầm Dạ Lan tuổi còn nhỏ, sợ hãi, vấp phải đám cỏ dại mà ngã xuống đất, chưa kịp đứng dậy thì thân hình gầy gò của một lão già đã đè lên người.
Lão nắm tóc của đứa nhỏ, cười xấu xa: “Mày chạy đi, không phải mày chạy rất giỏi sao?”
“Tao thấy rồi, mày là một con quái vật.” Lão dán vào lỗ tai Sầm Dạ La, như một con rắn độc, năm ngón tay nắm lấy cánh tay gầy gò của đứa nhỏ, thở hổn hển nói: “Một con quái vật với bộ phận của đàn bà.”
Sầm Dạ Lan liều mạng giãy dụa, nhưng bị ấn chặt xuống đất, mặt dán vào đám cỏ khô, bị cọ rách cũng không phát hiện ra, chỉ cảm thấy bàn tay khiến y sợ hãi không ngừng sờ xuống eo và mông mình, rồi đột nhiên y gào lên như một con thú nhỏ. Có tiếng xé rách, quần bị lột, hai chận bị cưỡng ép tách ra. Nghe thấy tiếng thở dốc của lão già, Sầm Dạ Lan kinh tởm đến muốn nôn ra, nhưng lại chẳng thể chống cự nổi sức lực của một người trưởng thành, y cũng chẳng còn sức để mà phản kháng lại nữa.
Thời khắc cảm thấy tuyệt vọng, cơ thể được thả lỏng, có người đứng ở bên cạnh, xoa đầu y, nói: “Bạn nhỏ, không sao rồi, đừng sợ.”
Sầm Dạ Lan vẫn còn sợ hãi không thôi, hai mắt đẫm lệ nhưng khi nhìn sang thì thấy một người đàn ông mặc áo giáp.
Ông ấy đang cười nhìn mình, tay chỉ về lão già đang nằm co quắp đằng kia: “Không sao đâu.”
Sầm Dạ Lan vớ lấy chiếc quần rách rưới mặc bừa vào, toàn thân dường như vẫn còn cảm giác nhớp nháp khi bị lão già kia chạm vào, run cầm cập, hai mắt đen như mực nhìn vị tướng quân kia.
Sầm Tướng Quân cho là đứa nhỏ vẫn còn sợ hãi, liền xoa xoa đầu y, không cần phải sợ.
Sầm Dạ Lan lại nhìn thanh kiếm gác bên người tướng quân, mở miệng nói: “Ta có thể giết lão không?”
Sầm Tướng Quân nhíu mày, giết người?
Đứa nhỏ có một đôi mặt trong như thủy tinh, sau khi giãy giụa kêu gào âm thanh vẫn còn khàn khàn, lạnh lùng nói: “Lão là kẻ xấu, giống như đám người Hồ, đáng chết.”
Sầm Tướng Quân nói với vẻ thích thú, xin cứ tự nhiên.
Sầm Dạ Lan bò dậy, hai tay ôm lấy thanh kiếm còn cao hơn mình, thanh kiếm mới nặng hai mươi cân, rất nặng và cũng rất lạnh, Sầm Dạ Lan nghiến răng rút nó ra, sau đó tàn nhẫn cắm vào tim lão già kia.
Máu phun ra kèm theo đó là tiếng hét, làm mờ mắt Sầm Dạ Lan, dường như y lại ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc từ chóp mũi.
Sầm Dạ Lan đột nhiên tỉnh lại, ngồi dậy, theo bản năng chạm xuống đũng quần, vừa ngẩng đầu lên, lập tức bắt gặp ánh mắt nhìn thẳng của Nguyên Trưng. Người thiếu niên khoanh tay, nhìn y như có như không mà chế giễu, như thể tất cả bí mật của y đã bị phát hiện.
Đầu óc Sầm Dạ Lan nóng bừng lên, cơn tức giận xen lẫn với sự hoảng sợ của y bùng cháy thành một ngọn lửa dữ dội, như đang thiêu cháy lục phủ ngũ tạng khiến y đau đớn.
“Nguyên Trưng!” Sầm Dạ Lan tức giận nối.
Nguyên Trưng không hề quan tâm, cười đùa nói: “Thẹn quá hóa giận? Chậc... Không nghĩ tới đó, không ngờ rằng Sầm Tướng quân danh tiếng truyền xa lại che giấu một điều đáng xấu hổ như vậy—— “
Nói còn chưa dứt lời, một đạo ánh bạc đâm thẳng tới, âm trầm lạnh lùng, mang theo sát ý lạnh như băng.
Mặc dù ánh mắt của Nguyên Trưng không rời khỏi người Sầm Dạ Lan nhưng để tránh chiêu cũng phải rất chật vật, mũi kiếm sắc lạnh cắt đứt một lọn tóc của hắn, chợt như hình với bóng dính lấy. Sau đó, Nguyên Trưng mới nhận ra lúc mình và Sầm Dạ Lan đánh nhau, người này đã khác chế như thế nào.
Nguyên Trưng rút kiếm đỡ đòn, cổ họng ngứa ngáy, mở miệng ra lại không có ý buông tha, bỡn cợt nói: “Chẳng trách thấy phụ nữ lại bỏ chạy, quả nhiên là làm trò cười cho người trong nghề.”
Lời vừa ra khỏi miệng, thân kiếm màu bạc đánh vào ngực hắn, Nguyên Trưng ngã bay ra xa, phun ra một ngụm máu lớn, phổi đau nhức dữ dội.
Nguyên Trưng nhìn Sầm Dạ Lan bước tới càng gần, y cầm kiếm, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt chứa đầy vẻ chán ghét và tức giận. Nguyên Trưng sặc cười một tiếng, nâng tay lau đi máu bên khóe miệng, “Làm sao, muốn giết người diệt khẩu?”
Sầm Dạ Lan không nói tiếng nào, y thật sự muốn Nguyên Trưng phải im lặng mãi mãi.
Trái tim Nguyên Trưng run lên, da gà toàn thân nổi lên, hắn ngẩng mặt lên nhìn, nhìn Sầm Dạ Lan, kiêu ngạo nói: “Ngươi dám giết ta? Tội danh mưu hại hoàng thất, ngươi gánh nổi không?”
“Sầm gia gánh nổi không?”
Nhắc đến nhà họ Sầm, ánh mắt Sầm Dạ Lan khẽ động, Nguyên Trưng lại nhạy cảm mà bắt được, khàn tiếng nói: “Sầm Dạ Lan, ngươi không cần sốt sắng như vậy, ta cũng sẽ không làm gì người cả.”
“Chúng ta làm một cái thỏa thuận đi.”
Sầm Dạ Lan nhìn hắn, không nói gì.
Nguyên Trưng nói: “Ta không muốn ở lại đây, ngươi cũng không muốn nhìn thấy ta ở chỗ này, ngươi dâng sổ nhỏ lên với phụ hoàng, để ta về lại kinh thành.”
Sầm Dạ Lan im lặng một lúc, nói: “Chỉ thế thôi sao?”
Nguyên Trưng thở phào trong lòng, thiếu niên chậm rãi nở nụ cười, ánh mắt đảo qua trên khuôn mặt kia, hai ngón tay đẩy mũi kiếm ra, lười biếng nói: “Đỡ ta dậy.”
Sầm Dạ Lan lạnh lùng nhìn hắn một lúc, cuối cùng vẫn đưa tay về phía Nguyên Trưng.
Nguyên Trưng tặc lưỡi, nắm lấy, chỉ cảm thấy lòng bàn tay tay lành lạnh, ngón tay thon gầy và cứng cỏi, khớp xương rõ ràng, như thể được làm ra từ ngọc bích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.