Chương 4: Chấp Thuận
Rainy
22/06/2024
Sau cuộc nói chuyện với Vũ Hồng My, Kiều Mộng Vân đã có sự dao động lớn trong lòng. Giết người là chuyện mà cô chưa bao giờ có ý định nghĩ tới, nhưng đây là hướng giải quyết cuối cùng để khiến bọn chúng bị trừng phạt.
Nếu thật sự có thể ra tay mà không bị cảnh sát bắt hay bị bọn chúng giết ngược lại, thì việc gì phải từ chối? Do lòng vị tha ư? Không có chuyện đó được, Kiều Mộng Vân dù có xuống địa ngục cũng không thể tự lừa dối mình mà tha thứ cho chúng.
Có điều, liệu cô có thể tin tưởng Vũ Hồng My hay không? Theo lời của cô ta thì Vũ Hồng My vào tù do đã lên kế hoạch để giết chồng của cô là ông trùm Hoắc Đình Vương. Cái tên này thì Kiều Mộng Vân có nghe tới qua, nhưng cô không hình dung được hắn là kẻ ghê gớm tới mức nào.
Vũ Hồng My đã kể rằng chỉ vì một sự phản bội nhỏ của cộng sự nên cô ta mới phải vào tù, nếu không thì kế hoạch đã vô cùng trót lọt. Lần này, với cộng sự đáng tin hơn là cô, Vũ Hồng My tự tin đảm bảo kế hoạch sẽ diễn ra suôn sẻ.
Như Vũ Hồng My đã nói, giết chóc là bản năng nguyên thủy, điều đó chỉ bị ngăn chặn lại bởi thứ gọi là đạo đức, và với tình thế bây giờ, cô có nên quan tâm tới đạo đức không? Dĩ nhiên là không, Kiều Mộng Vân đã đưa ra được quyết định, cô sẽ hợp tác với Vũ Hồng My.
Ngày hôm sau, Kiều Mộng Vân chủ động tới tìm Vũ Hồng My. Chu Sương cảm thấy khá hứng thú khi có người lại tìm tới. Ả ta lên tiếng “Con nhóc nào đây? Muốn gì? Nhờ vả hay gây sự?”
“Tôi chỉ muốn nói chuyện một chút thôi, với Vũ Hồng My.” Kiều Mộng Vân liền giải thích, dù hôm trước mạnh miệng bảo không sợ Chu Sương nhưng khi đối mặt cô vẫn nghĩ không nên làm ả ta nổi giận.
“Chúng ta ra phía bên kia nói chuyện nhé?” Vũ Hồng My nói, Chu Sương không ý kiến nhiều nữa, ả ta khá coi trọng Vũ Hồng My như cánh tay trái của mình nên nếu Kiều Mộng Vân là bạn của cô thì ả cũng không muốn gây phiền phức.
Tô Linh thì lén nhìn theo đầy tò mò, ả biết rằng bình thường Vũ Hồng My chỉ bắt chuyện nhất thời với các tù nhân khác, chưa bao giờ kết bạn với ai. Ngay cả “bạn” cùng phòng là ả và Chu Sương cũng chỉ có thể coi là đối tác.
Ngẫm nghĩ lại việc Vũ Hồng My thường hay tiếp xúc với nhiều người trong nhà tù, mà cô đã giải thích để hiểu rõ hơn về con người, thì Tô Linh đã đặt ra một giả thuyết: phải chăng Vũ Hồng My đang tìm kiếm một người nào đó, và đó chính là cô gái này?
Kiều Mộng Vân và Vũ Hồng My tìm được một góc vắng người để nói chuyện.
“Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ giúp cô.”
“Thế là tốt, cô sẽ thấy tốt hơn khi bọn chúng chết đi.”
“Vậy việc cô cần tôi giúp là gì?”
“Cô nghĩ một người tù còn cần giúp gì nữa? Hãy giữ vẻ mặt bình thản nhé, tôi muốn cô giúp tôi vượt ngục.” Vũ Hồng My nói.
Kiều Mộng Vân cũng đã nghĩ tới khả năng này, nhưng cô vẫn cảm thấy kinh ngạc khi tự tai nghe đề nghị đó. Cô bày tỏ sự lo lắng “Việc này không phải chuyện đơn giản đâu.”
“Tất nhiên, tôi biết việc đó. Việc giết Mã Tiến, Quách Vũ và Liêu Đông Văn cũng không đơn giản. Chúng ta đang có giao dịch công bằng.” Vũ Hồng My nhấn mạnh rằng đây là cuộc trao đổi, không phải sự giúp đỡ.
“Nhưng tôi không có cách nào để giúp cô cả.”
“Cách thì tôi đã có, tôi là quân sư mà, nhớ chứ? Việc của cô chỉ là gật đầu và làm theo những gì tôi nói. Lựa chọn nằm ở cô, đồng ý cuộc trao đổi này hoặc là cứ ra tù và sống cuộc sống bình dị của cô. Và bọn chúng cũng sẽ tiếp tục sống cuộc sống êm ả của chúng.” Vũ Hồng My thuyết phục.
Kiều Mộng Vân lại dao động, cô đang đứng giữa việc từ bỏ và tiếp tục. Nếu từ chối đề nghị này của Vũ Hồng My, cả cuộc đời của cô có lẽ sẽ sống trong hối tiếc khi không thể ra tay đoạt mạng đám người kia.
Nhìn vào mắt của Kiều Mộng Vân, Vũ Hồng My biết rằng mình đã nắm chắc quân cờ này. Cô chỉ việc giả vờ định rời đi, Kiều Mộng Vân liền đưa ra quyết định “Được, chúng ta trao đổi công bằng, tôi giúp cô vượt ngục, cô giúp tôi lên kế hoạch giết đám người kia. Nhưng tôi muốn làm rõ, làm sao tôi có thể tin cô? Sau khi ra tù, nếu như cô bỏ trốn và không giúp tôi thì tôi phải làm sao?”
“Đa nghi thế là rất tốt, đây là vấn đề lòng tin. Nếu tôi có thể tin cô trong kế hoạch vượt ngục này, thì cô cũng có thể tin tôi trong việc giữ lời hứa.” Vũ Hồng My đáp.
Kiều Mộng Vân lại một lần nữa phải suy tính thật kĩ, cô kết luận nếu muốn giết những kẻ thù của cô thì chỉ còn cách trông cậy vào Vũ Hồng My. Tin tưởng vào cô ta là lựa chọn duy nhất. Nghĩ kĩ thì Vũ Hồng My cũng không có lí do gì để hại cô, lần xác nhận cuối cùng, Kiều Mộng Vân vẫn lựa chọn tiếp tục.
Nếu thật sự có thể ra tay mà không bị cảnh sát bắt hay bị bọn chúng giết ngược lại, thì việc gì phải từ chối? Do lòng vị tha ư? Không có chuyện đó được, Kiều Mộng Vân dù có xuống địa ngục cũng không thể tự lừa dối mình mà tha thứ cho chúng.
Có điều, liệu cô có thể tin tưởng Vũ Hồng My hay không? Theo lời của cô ta thì Vũ Hồng My vào tù do đã lên kế hoạch để giết chồng của cô là ông trùm Hoắc Đình Vương. Cái tên này thì Kiều Mộng Vân có nghe tới qua, nhưng cô không hình dung được hắn là kẻ ghê gớm tới mức nào.
Vũ Hồng My đã kể rằng chỉ vì một sự phản bội nhỏ của cộng sự nên cô ta mới phải vào tù, nếu không thì kế hoạch đã vô cùng trót lọt. Lần này, với cộng sự đáng tin hơn là cô, Vũ Hồng My tự tin đảm bảo kế hoạch sẽ diễn ra suôn sẻ.
Như Vũ Hồng My đã nói, giết chóc là bản năng nguyên thủy, điều đó chỉ bị ngăn chặn lại bởi thứ gọi là đạo đức, và với tình thế bây giờ, cô có nên quan tâm tới đạo đức không? Dĩ nhiên là không, Kiều Mộng Vân đã đưa ra được quyết định, cô sẽ hợp tác với Vũ Hồng My.
Ngày hôm sau, Kiều Mộng Vân chủ động tới tìm Vũ Hồng My. Chu Sương cảm thấy khá hứng thú khi có người lại tìm tới. Ả ta lên tiếng “Con nhóc nào đây? Muốn gì? Nhờ vả hay gây sự?”
“Tôi chỉ muốn nói chuyện một chút thôi, với Vũ Hồng My.” Kiều Mộng Vân liền giải thích, dù hôm trước mạnh miệng bảo không sợ Chu Sương nhưng khi đối mặt cô vẫn nghĩ không nên làm ả ta nổi giận.
“Chúng ta ra phía bên kia nói chuyện nhé?” Vũ Hồng My nói, Chu Sương không ý kiến nhiều nữa, ả ta khá coi trọng Vũ Hồng My như cánh tay trái của mình nên nếu Kiều Mộng Vân là bạn của cô thì ả cũng không muốn gây phiền phức.
Tô Linh thì lén nhìn theo đầy tò mò, ả biết rằng bình thường Vũ Hồng My chỉ bắt chuyện nhất thời với các tù nhân khác, chưa bao giờ kết bạn với ai. Ngay cả “bạn” cùng phòng là ả và Chu Sương cũng chỉ có thể coi là đối tác.
Ngẫm nghĩ lại việc Vũ Hồng My thường hay tiếp xúc với nhiều người trong nhà tù, mà cô đã giải thích để hiểu rõ hơn về con người, thì Tô Linh đã đặt ra một giả thuyết: phải chăng Vũ Hồng My đang tìm kiếm một người nào đó, và đó chính là cô gái này?
Kiều Mộng Vân và Vũ Hồng My tìm được một góc vắng người để nói chuyện.
“Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ giúp cô.”
“Thế là tốt, cô sẽ thấy tốt hơn khi bọn chúng chết đi.”
“Vậy việc cô cần tôi giúp là gì?”
“Cô nghĩ một người tù còn cần giúp gì nữa? Hãy giữ vẻ mặt bình thản nhé, tôi muốn cô giúp tôi vượt ngục.” Vũ Hồng My nói.
Kiều Mộng Vân cũng đã nghĩ tới khả năng này, nhưng cô vẫn cảm thấy kinh ngạc khi tự tai nghe đề nghị đó. Cô bày tỏ sự lo lắng “Việc này không phải chuyện đơn giản đâu.”
“Tất nhiên, tôi biết việc đó. Việc giết Mã Tiến, Quách Vũ và Liêu Đông Văn cũng không đơn giản. Chúng ta đang có giao dịch công bằng.” Vũ Hồng My nhấn mạnh rằng đây là cuộc trao đổi, không phải sự giúp đỡ.
“Nhưng tôi không có cách nào để giúp cô cả.”
“Cách thì tôi đã có, tôi là quân sư mà, nhớ chứ? Việc của cô chỉ là gật đầu và làm theo những gì tôi nói. Lựa chọn nằm ở cô, đồng ý cuộc trao đổi này hoặc là cứ ra tù và sống cuộc sống bình dị của cô. Và bọn chúng cũng sẽ tiếp tục sống cuộc sống êm ả của chúng.” Vũ Hồng My thuyết phục.
Kiều Mộng Vân lại dao động, cô đang đứng giữa việc từ bỏ và tiếp tục. Nếu từ chối đề nghị này của Vũ Hồng My, cả cuộc đời của cô có lẽ sẽ sống trong hối tiếc khi không thể ra tay đoạt mạng đám người kia.
Nhìn vào mắt của Kiều Mộng Vân, Vũ Hồng My biết rằng mình đã nắm chắc quân cờ này. Cô chỉ việc giả vờ định rời đi, Kiều Mộng Vân liền đưa ra quyết định “Được, chúng ta trao đổi công bằng, tôi giúp cô vượt ngục, cô giúp tôi lên kế hoạch giết đám người kia. Nhưng tôi muốn làm rõ, làm sao tôi có thể tin cô? Sau khi ra tù, nếu như cô bỏ trốn và không giúp tôi thì tôi phải làm sao?”
“Đa nghi thế là rất tốt, đây là vấn đề lòng tin. Nếu tôi có thể tin cô trong kế hoạch vượt ngục này, thì cô cũng có thể tin tôi trong việc giữ lời hứa.” Vũ Hồng My đáp.
Kiều Mộng Vân lại một lần nữa phải suy tính thật kĩ, cô kết luận nếu muốn giết những kẻ thù của cô thì chỉ còn cách trông cậy vào Vũ Hồng My. Tin tưởng vào cô ta là lựa chọn duy nhất. Nghĩ kĩ thì Vũ Hồng My cũng không có lí do gì để hại cô, lần xác nhận cuối cùng, Kiều Mộng Vân vẫn lựa chọn tiếp tục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.