Chương 35: Kỷ niệm ngày sinh
Vân Thủy Yên Tình
07/07/2016
Ban đêm, bầu trời đầy sao.
Trên bầu trời khắp các nơi trong cả nước đều vang vọng cùng một câu oán giận: Lữ trưởng phát điên rồi!
Mà nhà họ hoa lúc này.
Lấy ông cụ Hoa Kim Tường cầm đầu, bạn già Trịnh Nguyệt, con trai Hoa Hạ, con dâu Văn Thiến, con gái Hoa Thạc, còn có chắt gái Hoa San San, một nhà vây quanh bàn ăn. Không phải liên hoan gia đình, cũng không phải trên bàn nhà ông cơm mọc ra thứ gì khác thường, mà là vì con cá Tầm con nặng hơn chín mươi cân kia. Cá Tầm là loài cá duy nhất sống trong trong nước đá trên thế giới, là loại cá có giá trị dinh dưỡng cao nhất trong tất cả các loại cá, toàn thân của nó đều là báu vật. Còn có củ nhân sâm hoang dã kia, theo như lời Hoa Thạc nói thì ít nhất cũng phải hai trăm năm trở lên, cũng không phải là thứ có tiền có thể mua được, mà nó còn cực kì có giá trị chữa bệnh.
"Lão Hồ, anh nói những thứ này là do người nào đưa?" Lão Hồ là quản gia kiêm lái xe nhà họ hoa, trước kia là vệ binh của ông cụ Hoa, cùng nhau xuất ngũ sau đó vẫn ở lại nhà họ hoa, tên đầy đủ là Hồ Khấu.
"Đúng vậy, ông không có nghe sai chứ?" Trịnh Nguyệt cũng không dám tin tưởng hỏi tới cùng, trên mặt treo một bên tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ.
"Cậu Tử Ngang nói, là cháu dâu tương lai của ngài tặng."
"Ha ha ha." Ông cụ Hoa thoải mái cười to, còn vui sướng hơn so với lúc đánh thắng trận: " Rốt cục thằng nhóc thối đó cũng thông suốt rồi!"
Mức độ kích động của những người khác cũng không ít hơn ông cụ Hoa bao nhiêu, đặc biệt là Hoa Hạ với Văn Thiến, tay nắm tay, trong mắt hai bên đều tràn đầy nước mắt. Nhà họ hoa có tiền có quyền, đáng tiếc nhân khẩu lại không đông đúc, bậc cha chú chỉ có hai chị em Hoa Thạc với Hoa Hạ, Hoa Hạ có hai đứa con trai, con lớn nhất Hoa Tử Nghiêu thì đường tình nhấp nhô, hôn nhân đã sớm tan vỡ, chỉ có một đứa con gái Hoa San San. Con trai nhỏ Hoa Tử Ngang lại một lòng một dạ nhào vào trong quân đội, vốn chẳng thèm ngó tới phụ nữ, hiện giờ đã ba mươi tuổi, còn độc thân một mình . Đột nhiên nghe được tin tức của anh, không thể nghi ngờ là tin vui cực lớn, sao có thể không kích động? Không hưng phấn cho được?
"Thật tốt quá, thật tốt quá, chờ chú cưới thím, lập tức sẽ có em trai nhỏ em gái nhỏ chơi với con rồi!" Hoa San San tuổi nhỏ nhất liên tục vỗ tay, có thể thấy được chuyện lớn cả đời của Hoa Tử Ngang là bao nhiêu nỗi buồn phiền của nhà họ hoa đó!
Đáng tiếc, ngọn lửa vừa mới bùng lên, một giây sau đã tắt một nửa .
"Cậu Tử Ngang còn nói ...." Lão Hồ rất khó xử, nhìn mọi người, thật tình không muốn đả kích mấy người bọn họ.
"Thằng nhóc thối đó thì nói cái gì, có phải nói ngày nào dẫn người trở về hay không." Ông cụ Hoa cướp lời nói.
"Cậu Tử Ngang nói nếu ai dám tự tiện hành động, dọa đến cháu dâu tương lai của ông, cậu ấy ... Cậu ấy sẽ không cưới cả đời." Lão Hồ không đếm xỉa đến, nhắm mắt nói.
"Cái gì? Thằng nhóc thối này!" Ông cụ Hoa khẽ trừng mắt, sợ tới mức mọi người im bặt, đều lo lắng thân thể của ông, lại vừa tha thiết mong chờ không dám nói lời nào: " Thằng nhóc thối này cố ý muốn làm tôi nóng ruột muốn chết." Bình tĩnh hồi lâu, ông cụ Hoa dậm chân nói, cháu trai này là người để cho ông kiêu ngạo, cũng để cho ông quan tâm, càng là người khiến ông không biết làm thế nào nhất.
"Chú Hồ, chú có nhìn thấy người kia hay không, bộ dạng thế nào?" Văn Thiến nhịn không được hỏi.
"Phu nhân, tôi không gặp, là cậu Tử Ngang giao đồ cho tôi." Lão Hồ càng nói thanh âm càng nhỏ, dư quang ánh mắt thỉnh thoảng liếc trộm ông cụ Hoa.
"Anh nói đứa nhỏ này, ài!" Văn Thiến bất đắc dĩ dựa vào Hoa Hạ.
"Tôi thấy tám phần là con bé Lộ, làm gì có người nào khác bạo tay như vậy." Trịnh Nguyệt nói nhưng không ai nhận, cũng không nói tiếp nữa.
"Các người ôm lòng hiếu kỳ của mình thu hết vào trong bụng cho tôi, đến lúc đó nếu nó không dẫn vợ trở lại xem tôi sẽ thu thập các người như thế nào." Ông cụ Hoa lên tiếng rồi.
"Biết rõ." Mọi người trong nhà không dám có ý kiến gì.
Chồi tình yêu đang lớn lên, hương thơm đời sống đang nổi lên, tương lai tốt đẹp đang hát vang.
Ánh ban mai từ phía đông dâng lên .
Tia sáng sáng lạn xuyên thấu qua vẩy cá giống như mây bạc, nở rộ một đóa hoa vàng kiều diễm. Giống như sứ giả của nữ thần mùa xuân sai đến, rải xuống lời mời của mùa xuân.
Trong nắng sớm, toàn thân Hoa Tử Ngang mặc quân trang phẳng phiu bước nhanh đi đến cửa khu nhà. Ngoài cửa có một binh sĩ đẹp trai mặc quân trang nhìn thấy anh, đã sớm mở miệng chào: "Thủ trưởng, năm mới tốt lành." Binh sĩ này tên là Tề Thiên, là vệ binh của Hoa Tử Ngang.
"Ừm, năm mới tốt lành, đồ đạc đâu?" Giọng điệu bình tĩnh mang theo một sự uy nghiêm phát ra từ trong xương.
"Báo cáo thủ trưởng, toàn bộ đã được chuẩn bị sắp xếp ổn thoả, mời chỉ thị ." Tề Thiên kính cẩn lễ phép lớn tiếng nói .
"Lấy ra." Hoa Tử Ngang có chút bất đắc dĩ, các hạng tố chất của thằng nhóc này đều tốt, chỉ có con người quá cố chấp.
Vâng ạ động tác của Tề Thiên nhanh nhẹn chạy đến bên cạnh xe, lấy thứ Hoa Tử Ngang muốn ra, giao cho anh.
"Cậu có thể đi." Hoa Tử Ngang cầm đồ đạc khoát tay, xoay người đi về.
"...". Làm sao mà Thủ trưởng lại nhỏ mọn như vậy, đây là cái gọi là qua cầu rút ván sao? Hừ, còn muốn theo đuổi bà xã, nếm mùi thất bại đi thôi! Tề Thiên oán thầm ở trong lòng.
Sự thật thường thường chứng minh, có loại tướng gì, sẽ có loại binh đó.
Trưởng Tôn Ngưng tỉnh lại, bụng đã không còn đau đớn như vậy, chỉ là hơi âm ỉ, nhờ có trà gừng đường đỏ với cháo cẩu kỷ táo đỏ Hoa Tử Ngang nấu tối hôm qua, không chỉ có hương vị ngon, hiệu quả tẩm bổ càng tuyệt.
Rời giường, không có nhìn thấy Hoa Tử Ngang, có phần mất mác, anh đi đâu rồi hả?
Chờ rửa mặt thu dọn xong, cũng không thấy người trở về, canh gà trong phòng bếp còn dùng đang hầm bằng lửa nhỏ, xem ra chỉ là tạm thời ra ngoài. Trên xe vẫn còn một chút dưa muối nhỏ nhà mình muối với một con cá Tầm hơn mười cân, vừa vặn có thời gian, muốn đi lấy mang lên, lại thay đổi quần áo xuống lầu.
Lúc Trưởng Tôn Ngưng mở cửa, trong nháy mắt mùi hoa bất ngờ xông vào mũi, trước mắt hiện ra cả một trời màu tím như mộng ảo. Từng đóa hoa hồng màu tím, trọn vẹn 1001bông, trên đó ngưng tụ giọt sương sớm, óng ánh trong suốt, hương thơm ngây ngất lòng người.
" Hoa thật đẹp!"
Đây là bó hoa tươi đầu tiên mà cô thu được trong suốt hai đời làm người, còn do người đàn ông cô quan tâm nhất tặng, cô kích động đến mức nói không ra lời, rất muốn khóc, cảm thụ trong lòng phức tạp hơn bất kì thứ gì, ngọt bùi cay đắng, càng nhiều hơn là vui mừng, vui mừng vì có thể được sống lại, khiến cô gặp được một người đàn ông ưu tú như vậy, cũng không dùng từ ngữ khen ngợi khen ngợi gì khác, lặng lẽ trực tiếp dùng hành động chứng minh.
"Anh thì sao? Không xinh đẹp bằng hoa sao?" Hoa Tử Ngang vào nhà, khóa cửa lại. Nhìn cô gái nhỏ gắt gao ôm bó hoa cực lớn trong mắt chứa nước mắt nóng hổi, nhịn không được mà ăn giấm.
Hoa hồng tím đại biểu cho tình yêu quý trọng trân quý độc nhất, 1001 bông bày tỏ mãi cho đến vĩnh viễn, đây là hứa hẹn của anh, anh không nói ra miệng, tin tưởng chỉ yêu mình cô, cô sẽ hiểu. Hoa này là do anh điều động lực lượng chiến lữ đặc biệt, trong một đêm 'Đánh cướp' từ cửa hàng bán hoa các nơi trong cả nước đến.
"Ông xã, em yêu anh!" Yêu nhau, không phải thời gian dài ngắn, không phải không gian gần xa, không phải thân phận cao thấp, mà là hai trái tim gắn bó chung thủy. Trưởng Tôn Ngưng để bó hoa kiều diễm xuống, tiến lên ôm eo Hoa Tử Ngang, hôn một cái ở trên miệng anh xong lại lập tức né ra, hoa có đẹp hơn nữa so ra cũng kém ông xã yêu dấu của cô.
Ặc ... nụ hôn đầu tiên trong hai mươi mấy năm của bản thân lại cứ như vậy mà mất đi sao? Hoa Tử Ngang có chút buồn bực cộng thêm không cam lòng, ngay cả hương vị còn chưa kịp nếm đã bỏ chạy, nhìn xem về sau anh đòi lại cả vốn lẫn lời như thế nào.
"Ông xã, anh đeo cái gì trên lưng vậy?"
"Mở ra nhìn xem." Hoa Tử Ngang ra vẻ thần bí, ôm cái hộp đưa tới trước mặt Trưởng Tôn Ngưng.
Làm cái gì? Sẽ không phải là đồ chơi cho mình chứ? Mở hòm ra, lại có thể là một cây đàn cổ. Thân đàn làm từ đồng xanh ngàn năm, hai đầu đàn nạm đá quý bảy màu, ánh sáng ngọc lung linh, vô giá, vừa thấy đã biết là đàn cổ thất huyền được chế tạo bằng công nghệ hiện đại vô cùng tốt."Ông xã ...." Trưởng Tôn Ngưng đã không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, kiếp trước cô từng có ước muốn có thể đánh đàn thổi tiêu, ngắm hoa thưởng trà. Ngày ấy bọn họ đi dạo phố với nhau, cô ở dừng chân trước mặt một cửa hàng đàn cổ rất lâu, cũng biết người đàn ông bên người chú ý mình rất lâu, lại không nghĩ rằng anh sẽ tìm một cây đàn tốt như vậy tới tặng cô.
Giờ phút này, cô cảm thấy mình không chỉ có may mắn, còn rất hạnh phúc rất cảm động. Mục đích cuối cùng của tình yêu không phải kết quả, mà là hiểu, ăn ý, biết mình, hiểu người bên cạnh mình, cho dù là khi nào, bất kể tâm tình như thế nào, cảm tạ trời xanh đã để cho cô nhiều lần gặp phải tang thương suốt hai đời, nhưng cuối cùng lại được người này.
"Gọi ông xã lâu như vậy, tự nhiên anh cũng cần phải lấy ra một chút lòng thành đến chứ, cô gái nhỏ của anh." Những lời cô muốn nói, anh đều biết.
"Em đánh đàn cho anh nghe." Kiếp trước trong lúc huấn luyện, nhạc cụ cô thông thạo nhất đó là đàn cổ.
"Ừm." Kiếp sống quân nhân, tư thế hào hùng, khó nhất là tìm một chút an bình, tâm nguyện lớn nhất của anh là thế giới hòa bình, quân nhân cởi giáp, ôm lấy vợ con, đã thõa mãn.
Mười ngón khẽ nhúc nhích, tiếng đàn uyển chuyển, khẽ cất giọng ca.
Ba kiếp như giấc mộng phù phiếm
Cười ngắm giang hồ xa
Ai tức giận múa kiếm
Ai điểm làn môi đỏ thắm
Gió thổi hoa bay như tuyết
Sương mai nhiễm trăng mới
Một khúc mãi tương tư mà như trông mong chàng về
Say mê giữa mộng mưa bụi
Bàn tay trắng nõn nâng cốc ấm
Uống cạn Nữ Nhi Hồng
Khúc ca dài cười trời xanh
Không thấy tóc xanh với má hồng
Đường quan ải xa xôi
Chỉ mong cả đời nhàn nhã, bầu bạn cùng chàng
Đá Tam Sinh
Ghi lại nhân duyên ba đời
Tơ hồng khóa lại một đời một kiếp yêu say đắm
Mà nghe đàn tranh, ngọc tiêu cùng nhau tấu một khúc Tương Kiến Hoan
Chỉ hâm mộ uyên ương không làm tiên…
Trên bầu trời khắp các nơi trong cả nước đều vang vọng cùng một câu oán giận: Lữ trưởng phát điên rồi!
Mà nhà họ hoa lúc này.
Lấy ông cụ Hoa Kim Tường cầm đầu, bạn già Trịnh Nguyệt, con trai Hoa Hạ, con dâu Văn Thiến, con gái Hoa Thạc, còn có chắt gái Hoa San San, một nhà vây quanh bàn ăn. Không phải liên hoan gia đình, cũng không phải trên bàn nhà ông cơm mọc ra thứ gì khác thường, mà là vì con cá Tầm con nặng hơn chín mươi cân kia. Cá Tầm là loài cá duy nhất sống trong trong nước đá trên thế giới, là loại cá có giá trị dinh dưỡng cao nhất trong tất cả các loại cá, toàn thân của nó đều là báu vật. Còn có củ nhân sâm hoang dã kia, theo như lời Hoa Thạc nói thì ít nhất cũng phải hai trăm năm trở lên, cũng không phải là thứ có tiền có thể mua được, mà nó còn cực kì có giá trị chữa bệnh.
"Lão Hồ, anh nói những thứ này là do người nào đưa?" Lão Hồ là quản gia kiêm lái xe nhà họ hoa, trước kia là vệ binh của ông cụ Hoa, cùng nhau xuất ngũ sau đó vẫn ở lại nhà họ hoa, tên đầy đủ là Hồ Khấu.
"Đúng vậy, ông không có nghe sai chứ?" Trịnh Nguyệt cũng không dám tin tưởng hỏi tới cùng, trên mặt treo một bên tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ.
"Cậu Tử Ngang nói, là cháu dâu tương lai của ngài tặng."
"Ha ha ha." Ông cụ Hoa thoải mái cười to, còn vui sướng hơn so với lúc đánh thắng trận: " Rốt cục thằng nhóc thối đó cũng thông suốt rồi!"
Mức độ kích động của những người khác cũng không ít hơn ông cụ Hoa bao nhiêu, đặc biệt là Hoa Hạ với Văn Thiến, tay nắm tay, trong mắt hai bên đều tràn đầy nước mắt. Nhà họ hoa có tiền có quyền, đáng tiếc nhân khẩu lại không đông đúc, bậc cha chú chỉ có hai chị em Hoa Thạc với Hoa Hạ, Hoa Hạ có hai đứa con trai, con lớn nhất Hoa Tử Nghiêu thì đường tình nhấp nhô, hôn nhân đã sớm tan vỡ, chỉ có một đứa con gái Hoa San San. Con trai nhỏ Hoa Tử Ngang lại một lòng một dạ nhào vào trong quân đội, vốn chẳng thèm ngó tới phụ nữ, hiện giờ đã ba mươi tuổi, còn độc thân một mình . Đột nhiên nghe được tin tức của anh, không thể nghi ngờ là tin vui cực lớn, sao có thể không kích động? Không hưng phấn cho được?
"Thật tốt quá, thật tốt quá, chờ chú cưới thím, lập tức sẽ có em trai nhỏ em gái nhỏ chơi với con rồi!" Hoa San San tuổi nhỏ nhất liên tục vỗ tay, có thể thấy được chuyện lớn cả đời của Hoa Tử Ngang là bao nhiêu nỗi buồn phiền của nhà họ hoa đó!
Đáng tiếc, ngọn lửa vừa mới bùng lên, một giây sau đã tắt một nửa .
"Cậu Tử Ngang còn nói ...." Lão Hồ rất khó xử, nhìn mọi người, thật tình không muốn đả kích mấy người bọn họ.
"Thằng nhóc thối đó thì nói cái gì, có phải nói ngày nào dẫn người trở về hay không." Ông cụ Hoa cướp lời nói.
"Cậu Tử Ngang nói nếu ai dám tự tiện hành động, dọa đến cháu dâu tương lai của ông, cậu ấy ... Cậu ấy sẽ không cưới cả đời." Lão Hồ không đếm xỉa đến, nhắm mắt nói.
"Cái gì? Thằng nhóc thối này!" Ông cụ Hoa khẽ trừng mắt, sợ tới mức mọi người im bặt, đều lo lắng thân thể của ông, lại vừa tha thiết mong chờ không dám nói lời nào: " Thằng nhóc thối này cố ý muốn làm tôi nóng ruột muốn chết." Bình tĩnh hồi lâu, ông cụ Hoa dậm chân nói, cháu trai này là người để cho ông kiêu ngạo, cũng để cho ông quan tâm, càng là người khiến ông không biết làm thế nào nhất.
"Chú Hồ, chú có nhìn thấy người kia hay không, bộ dạng thế nào?" Văn Thiến nhịn không được hỏi.
"Phu nhân, tôi không gặp, là cậu Tử Ngang giao đồ cho tôi." Lão Hồ càng nói thanh âm càng nhỏ, dư quang ánh mắt thỉnh thoảng liếc trộm ông cụ Hoa.
"Anh nói đứa nhỏ này, ài!" Văn Thiến bất đắc dĩ dựa vào Hoa Hạ.
"Tôi thấy tám phần là con bé Lộ, làm gì có người nào khác bạo tay như vậy." Trịnh Nguyệt nói nhưng không ai nhận, cũng không nói tiếp nữa.
"Các người ôm lòng hiếu kỳ của mình thu hết vào trong bụng cho tôi, đến lúc đó nếu nó không dẫn vợ trở lại xem tôi sẽ thu thập các người như thế nào." Ông cụ Hoa lên tiếng rồi.
"Biết rõ." Mọi người trong nhà không dám có ý kiến gì.
Chồi tình yêu đang lớn lên, hương thơm đời sống đang nổi lên, tương lai tốt đẹp đang hát vang.
Ánh ban mai từ phía đông dâng lên .
Tia sáng sáng lạn xuyên thấu qua vẩy cá giống như mây bạc, nở rộ một đóa hoa vàng kiều diễm. Giống như sứ giả của nữ thần mùa xuân sai đến, rải xuống lời mời của mùa xuân.
Trong nắng sớm, toàn thân Hoa Tử Ngang mặc quân trang phẳng phiu bước nhanh đi đến cửa khu nhà. Ngoài cửa có một binh sĩ đẹp trai mặc quân trang nhìn thấy anh, đã sớm mở miệng chào: "Thủ trưởng, năm mới tốt lành." Binh sĩ này tên là Tề Thiên, là vệ binh của Hoa Tử Ngang.
"Ừm, năm mới tốt lành, đồ đạc đâu?" Giọng điệu bình tĩnh mang theo một sự uy nghiêm phát ra từ trong xương.
"Báo cáo thủ trưởng, toàn bộ đã được chuẩn bị sắp xếp ổn thoả, mời chỉ thị ." Tề Thiên kính cẩn lễ phép lớn tiếng nói .
"Lấy ra." Hoa Tử Ngang có chút bất đắc dĩ, các hạng tố chất của thằng nhóc này đều tốt, chỉ có con người quá cố chấp.
Vâng ạ động tác của Tề Thiên nhanh nhẹn chạy đến bên cạnh xe, lấy thứ Hoa Tử Ngang muốn ra, giao cho anh.
"Cậu có thể đi." Hoa Tử Ngang cầm đồ đạc khoát tay, xoay người đi về.
"...". Làm sao mà Thủ trưởng lại nhỏ mọn như vậy, đây là cái gọi là qua cầu rút ván sao? Hừ, còn muốn theo đuổi bà xã, nếm mùi thất bại đi thôi! Tề Thiên oán thầm ở trong lòng.
Sự thật thường thường chứng minh, có loại tướng gì, sẽ có loại binh đó.
Trưởng Tôn Ngưng tỉnh lại, bụng đã không còn đau đớn như vậy, chỉ là hơi âm ỉ, nhờ có trà gừng đường đỏ với cháo cẩu kỷ táo đỏ Hoa Tử Ngang nấu tối hôm qua, không chỉ có hương vị ngon, hiệu quả tẩm bổ càng tuyệt.
Rời giường, không có nhìn thấy Hoa Tử Ngang, có phần mất mác, anh đi đâu rồi hả?
Chờ rửa mặt thu dọn xong, cũng không thấy người trở về, canh gà trong phòng bếp còn dùng đang hầm bằng lửa nhỏ, xem ra chỉ là tạm thời ra ngoài. Trên xe vẫn còn một chút dưa muối nhỏ nhà mình muối với một con cá Tầm hơn mười cân, vừa vặn có thời gian, muốn đi lấy mang lên, lại thay đổi quần áo xuống lầu.
Lúc Trưởng Tôn Ngưng mở cửa, trong nháy mắt mùi hoa bất ngờ xông vào mũi, trước mắt hiện ra cả một trời màu tím như mộng ảo. Từng đóa hoa hồng màu tím, trọn vẹn 1001bông, trên đó ngưng tụ giọt sương sớm, óng ánh trong suốt, hương thơm ngây ngất lòng người.
" Hoa thật đẹp!"
Đây là bó hoa tươi đầu tiên mà cô thu được trong suốt hai đời làm người, còn do người đàn ông cô quan tâm nhất tặng, cô kích động đến mức nói không ra lời, rất muốn khóc, cảm thụ trong lòng phức tạp hơn bất kì thứ gì, ngọt bùi cay đắng, càng nhiều hơn là vui mừng, vui mừng vì có thể được sống lại, khiến cô gặp được một người đàn ông ưu tú như vậy, cũng không dùng từ ngữ khen ngợi khen ngợi gì khác, lặng lẽ trực tiếp dùng hành động chứng minh.
"Anh thì sao? Không xinh đẹp bằng hoa sao?" Hoa Tử Ngang vào nhà, khóa cửa lại. Nhìn cô gái nhỏ gắt gao ôm bó hoa cực lớn trong mắt chứa nước mắt nóng hổi, nhịn không được mà ăn giấm.
Hoa hồng tím đại biểu cho tình yêu quý trọng trân quý độc nhất, 1001 bông bày tỏ mãi cho đến vĩnh viễn, đây là hứa hẹn của anh, anh không nói ra miệng, tin tưởng chỉ yêu mình cô, cô sẽ hiểu. Hoa này là do anh điều động lực lượng chiến lữ đặc biệt, trong một đêm 'Đánh cướp' từ cửa hàng bán hoa các nơi trong cả nước đến.
"Ông xã, em yêu anh!" Yêu nhau, không phải thời gian dài ngắn, không phải không gian gần xa, không phải thân phận cao thấp, mà là hai trái tim gắn bó chung thủy. Trưởng Tôn Ngưng để bó hoa kiều diễm xuống, tiến lên ôm eo Hoa Tử Ngang, hôn một cái ở trên miệng anh xong lại lập tức né ra, hoa có đẹp hơn nữa so ra cũng kém ông xã yêu dấu của cô.
Ặc ... nụ hôn đầu tiên trong hai mươi mấy năm của bản thân lại cứ như vậy mà mất đi sao? Hoa Tử Ngang có chút buồn bực cộng thêm không cam lòng, ngay cả hương vị còn chưa kịp nếm đã bỏ chạy, nhìn xem về sau anh đòi lại cả vốn lẫn lời như thế nào.
"Ông xã, anh đeo cái gì trên lưng vậy?"
"Mở ra nhìn xem." Hoa Tử Ngang ra vẻ thần bí, ôm cái hộp đưa tới trước mặt Trưởng Tôn Ngưng.
Làm cái gì? Sẽ không phải là đồ chơi cho mình chứ? Mở hòm ra, lại có thể là một cây đàn cổ. Thân đàn làm từ đồng xanh ngàn năm, hai đầu đàn nạm đá quý bảy màu, ánh sáng ngọc lung linh, vô giá, vừa thấy đã biết là đàn cổ thất huyền được chế tạo bằng công nghệ hiện đại vô cùng tốt."Ông xã ...." Trưởng Tôn Ngưng đã không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, kiếp trước cô từng có ước muốn có thể đánh đàn thổi tiêu, ngắm hoa thưởng trà. Ngày ấy bọn họ đi dạo phố với nhau, cô ở dừng chân trước mặt một cửa hàng đàn cổ rất lâu, cũng biết người đàn ông bên người chú ý mình rất lâu, lại không nghĩ rằng anh sẽ tìm một cây đàn tốt như vậy tới tặng cô.
Giờ phút này, cô cảm thấy mình không chỉ có may mắn, còn rất hạnh phúc rất cảm động. Mục đích cuối cùng của tình yêu không phải kết quả, mà là hiểu, ăn ý, biết mình, hiểu người bên cạnh mình, cho dù là khi nào, bất kể tâm tình như thế nào, cảm tạ trời xanh đã để cho cô nhiều lần gặp phải tang thương suốt hai đời, nhưng cuối cùng lại được người này.
"Gọi ông xã lâu như vậy, tự nhiên anh cũng cần phải lấy ra một chút lòng thành đến chứ, cô gái nhỏ của anh." Những lời cô muốn nói, anh đều biết.
"Em đánh đàn cho anh nghe." Kiếp trước trong lúc huấn luyện, nhạc cụ cô thông thạo nhất đó là đàn cổ.
"Ừm." Kiếp sống quân nhân, tư thế hào hùng, khó nhất là tìm một chút an bình, tâm nguyện lớn nhất của anh là thế giới hòa bình, quân nhân cởi giáp, ôm lấy vợ con, đã thõa mãn.
Mười ngón khẽ nhúc nhích, tiếng đàn uyển chuyển, khẽ cất giọng ca.
Ba kiếp như giấc mộng phù phiếm
Cười ngắm giang hồ xa
Ai tức giận múa kiếm
Ai điểm làn môi đỏ thắm
Gió thổi hoa bay như tuyết
Sương mai nhiễm trăng mới
Một khúc mãi tương tư mà như trông mong chàng về
Say mê giữa mộng mưa bụi
Bàn tay trắng nõn nâng cốc ấm
Uống cạn Nữ Nhi Hồng
Khúc ca dài cười trời xanh
Không thấy tóc xanh với má hồng
Đường quan ải xa xôi
Chỉ mong cả đời nhàn nhã, bầu bạn cùng chàng
Đá Tam Sinh
Ghi lại nhân duyên ba đời
Tơ hồng khóa lại một đời một kiếp yêu say đắm
Mà nghe đàn tranh, ngọc tiêu cùng nhau tấu một khúc Tương Kiến Hoan
Chỉ hâm mộ uyên ương không làm tiên…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.