Chương 89: Đặc vụ nhỏ San San
Vân Thủy Yên Tình
04/07/2018
Vừa qua buổi trưa một chút, Trưởng Tôn Mặc và Lưu Nghệ vẫn còn ở trường
học, về đến nhà, chuyện thứ nhất mà Hoa Tử Ngang làm là vội vàng tự tay
trồng cây cát cánh vào trong bồn hoa, nếu bồn hoa lớn thì có thể trồng
một cây hoa trắng và một cây hoa màu xanh, có vẻ hơi trống trải, nhưng
anh đã thông báo cho Tề Thiên, dẫn người đi ra phía sau núi đào cây cát
cánh, dĩ nhiên, cũng coi như là nghĩa vụ lao động sau khi ăn xong, anh
không báo đáp nhân tình.
Biết Trưởng Tôn Mặc thích ăn rau dại, Trưởng Tôn Ngưng mang về không ít, cũng mang cho nhà họ Hoa một phần, vào nhà liền thúc giục Hoa Tử Ngang vội vàng đưa về nhà anh, mặc dù đều đã bao bằng ni-lon bọc thức ăn, nhưng bưng bít trong thời gian dài khó tránh khỏi hư nát biến chất, đến lúc đó chẳng lẽ ném bỏ? Hoa Tử Ngang không muốn rời khỏi Trưởng Tôn Ngưng một giây một phút nào, muốn gọi quản gia tới lấy, bị Trưởng Tôn Ngưng ‘phê bình giáo dục’, anh mới không cam tâm mà trở về đại viện.
"Buổi tối chờ anh về ăn cơm."
"Biết rồi."
Trưởng Tôn Ngưng phất tay, còn chưa ra cửa đã dặn dò lần thứ hai rồi, cô đâu phải là không có đầu óc, tình cảm của bọn họ có tốt hơn nữa, chung quy vẫn chưa kết hôn, lúc nào cũng ‘ngâm’ chung một chỗ với nhau, nói thì dễ mà nghe thì không xuôi tai, còn nữa, rất không dễ dàng Hoa Tử Ngang mới lấy ra nhiều ngày phép năm, thật vất vả mới có thể nán lại mấy ngày, nếu không trở về đại viện thì không thể nào nói nổi, tựa như cô quá quấn người, cũng câu đi hồn của anh, trên thực tế, thật sự không phải Trưởng Tôn Ngưng không để anh đi, có lần cô đuổi Hoa Tử Ngang về nhà, anh nói một câu làm cho cô tức giận đến muốn tẩn anh một trận, anh nói nhà mình quá nhỏ, ngây ngô không thoải mái, em gái anh, tưởng là nhân vật vật điển hình thì không nói tục phải không? Hai phần ba building bán hoặc cho thuê ở thành phố X đều dưới cờ nhà họ Hoa, muốn lấy một căn nhà, chẳng lẽ ba anh còn có thể không cho.
Sau khi Hoa Tử Ngang đi, Trưởng Tôn Ngưng ở nhà một mình, ăn hết hai quả táo, hiện tại cô có dự định đến trường học nhìn một chút, vì vậy đứng lên thay quần áo để ra cửa, nếu như có máy vi tính thì tốt rồi, lên mạng tâm sự, chơi trò chơi, nhưng máy vi tính cùng tốc độ internet hiện tại, suy nghĩ một chút hay là thôi đi.
Đường số 16, xe buýt đúng lúc đúng giờ dừng sát ở trạm trường đại học Đế Hoa, đến trạm, hành khách lục tục xuống xe, tốp năm tốp ba đa số đều là học sinh của Đế Hoa, xuống xe sau cùng là một cô bé, đầu tóc tán loạn trên vai, đôi mắt to tròn đen nhánh sáng ngời cực kỳ có hồn, váy len màu trắng sữa dài đến gối, áo khoác bên ngoài màu đỏ, đeo một cái túi biên chế thủ công màu trắng hồng, còn nhỏ tuổi nhưng ăn mặc rất mốt, ánh mắt cũng hết sức độc đáo, trong vẻ dí dỏm đáng yêu lộ ra sự cao quý.
Lần đầu tiên Hoa San San mới có cơ hội ngồi xe buýt, cảm thấy rất mới lạ, đưa mắt nhìn ra xa thật là xa mới thu hồi ánh mắt, nhìn xung quanh, không phát hiện ‘nhân vật khả nghi’, vội vàng móc điện thoại ra bấm một dãy số, nói một câu “tất cả tình huống đều bình thường”, sau đó đi như chạy chui vào sân trường Đế Hoa.
Wow, thì ra trường đại học là bộ dáng này! Thật nhiều người, rất nhiều lầu, rất nhiều cây, còn có núi giả, hồ nhân tạo, suối phun, ngay cả sân cỏ cũng xanh hơn so với bên ngoài, cái gì cũng tốt hơn so với vườn trẻ của cô bé, thật sự là không công bằng mà, nơi này lớn hơn vườn trẻ một chút cái rắm á, gần trăm nhóc tì, động một chút là khóc nhè, nhàm chán muốn chết, vẫn là đại học tốt!
Ai? Để sau, hôm nay ra ngoài là có nhiệm vụ trong người, nhưng mà hình như là lạc đề rồi, làm chính sự quan trọng hơn.
Bạn nhỏ Hoa San San được rất nhiều ánh mắt hâm mộ từ anh trai chị gái, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, ấn mã số của Trưởng Tôn Ngưng, chờ a chờ, điện thoại thông nhưng không ai bắt máy, không cam lòng lại gọi lần nữa, kết quả có lời nhắc nhở máy đã tắt, Hoa San San chu mỏ, nhìn đàng trước, lại nhìn sau lưng, phải làm gì đây? Trường học lớn như vậy, khoa nông học ở chỗ nào? Khó lắm mới đến được đây, cứ như vậy mà đầu đầy bụi đất trở về? Mới không cần!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa San San không khỏi nhăn như một cái bánh bao đẹp mắt, đôi mắt to tròn đen nhánh vòng vo. A! Có rồi, hỏi chẳng phải sẽ biết sao, giơ cánh tay nhỏ bé vỗ ót một cái, ngu hết biết.
Khoa nông học đông nhất, 3 lớp 96 người, mỗi tuần đều có ba tiết giảng bài, lúc này, học sinh đang nghe giáo sư Liễu Đại Sơn giảng bài về chuyên ngành, ‘tiểu lão đầu’ đã hơn sáu mươi tuổi mà tinh thần khỏe mạnh, giọng vang dội xa xa ở cuối hành lang cũng có thể nghe được, Liễu Đại Sơn làm bạn cùng ruộng đất cả đời, là người vô cùng chất phác, dù làm việc hay đến trường giảng bài cũng đều ‘hễ biết là nói’, đã nói thì sẽ nói hết, thật thật tại tại chọn điểm trọng yếu mà giảng, không giống vài người khác, trong lớp thì tán gẫu trên trời dưới đất với học sinh, đến thời điểm thi thì viết đề thi lên, thi xong là hết, cuối cùng còn qua loa học trò của mình.
Liễu Đại Sơn đứng ở trên bục giảng nghiêm túc giảng bài, phía dưới là tiếng ma sát xào xạt của bút cùng giấy, mỗi người đều ghi chép vô cùng nghiêm túc, nhưng Liễu Đại Sơn không biết bọn họ có thể nhớ được bao nhiêu, ông cũng không cưỡng cầu, sư phụ dẫn vào chùa, tu hành do mỗi người, dù thế nào đi nữa ông không thẹn với lương tâm là được.
Cọc cọc cọc, chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Bao gồm cả Liễu Đại Sơn, tất cả sinh viên đều chuyển ánh mắt về hướng cửa phòng học, là ai vậy? Liễu Đại Sơn ngừng giảng bài, lên tiếng mời vào, cửa phòng học bị đẩy ra từ bên ngoài.
Mọi người nhìn thấy là một cô bé hồng hào khả ái, không khỏi nhìn nhau, mặc dù trong trường học thường xuyên có người mang theo trẻ nhỏ tới chơi, cũng không phải chuyện mới lạ gì, nhưng sao cô bé này lại chạy đến phòng học, lạc đường à? Cùng người nhà thất lạc sao?
Hoa San San ghé đầu nhìn vào trong phòng học xếp theo hình bậc thang, ánh mắt quét qua từng khuôn mặt, giống như chim ưng đang rình bắt con mồi, không thấy Trưởng Tôn Ngưng, cô bé có hơi thất vọng, leo từ lầu một lên lầu năm, tất cả phòng học có người cũng đều gõ cửa một lần, vừa định xuống lầu thì phát hiện phòng học xếp theo hình bậc thang này, vốn rất vui mừng, nhưng......, chẳng lẽ hôm nay chạy ra ngoài là vô ích?
"Cô bé con, cháu có chuyện gì sao?" Cảm thấy Hoa San San lanh lợi nhiệt tình, Liễu Đại Sơn hỏi.
Hoa San San nhìn về phía ông bác nói chuyện với mình, gật đầu một cái, lại lắc đầu, chợt cô bé liếc thấy hàng ghế đầu bên trái có ba người ngồi, trong đó có một người cực kỳ giống Trưởng Tôn Ngưng mà cô bé muốn tìm, liều mạng chạy tới.
"Anh ơi, dáng dấp của anh thật giống chị Điềm Tâm, anh biết chị Điềm Tâm của em ở đâu không, em tìm rất lâu cũng không tìm được chị ấy!" Hoa San San chạy đến trước bàn học không thấp hơn bao nhiêu so với cô bé, nói với Trưởng Tôn Mặc, làm cho học sinh trong phòng học đều sửng sốt.
Rất giống Trưởng Tôn Mặc, đó không phải là chị của cậu - Trưởng Tôn Ngưng sao, lúc nào thì cô trở thành chị Điềm Tâm của cô bé dễ thương này, sao cái gì cũng đều có phần của cô, sao cô lại được gọi là chị Điềm Tâm, rõ ràng chính là lòng dạ hiểm độc, kể khi tựu trường trở lại, hai chị em nhà Trưởng Tôn bỗng dưng thay da đổi thịt, người nào chọc phải là xui xẻo, nghe nói người luôn kiêu ngạo hống hách Phùng đại tiểu thư sau ‘sự kiện lời đồn’ cũng bị trong nhà phạt cấm túc, chuyện của bọn họ vẫn là ít tham dự tốt hơn, học sinh tự dưng bị xử phạt còn chưa tiêu tan oán khí, hiện tại, hầu như toàn trường đều đang cô lập ba người Trưởng Tôn Mặc, Liễu Diệp, Lưu Nghệ, nhưng ngược lại, bọn họ rất vui vẻ tự tại an tĩnh.
Trưởng Tôn Mặc nhìn thoáng qua cô bé trước mắt, xác định mình không biết, cùng Liễu Diệp, Lưu Nghệ trao đổi ánh mắt, đồng thời nghĩ đến một loại khả năng: "Em gái, em nói gương mặc cậu ấy rất giống ‘chị Điềm Tâm’, vậy ‘chị Điềm Tâm’ đó tên là gì?" Liễu Diệp thích trêu chọc trẻ con, cướp lời nói.
"Chị ấy tên......."
"San San! Sao em lại chạy tới nơi này?"
"Chị Điềm Tâm! Thật tốt quá! Thật tốt quá! Rốt cuộc em tìm được chị, chị Điềm Tâm rất hư, không nhận điện thoại của em, em bò từ lầu một đến lầu năm, mệt chết á! San San rất nhớ chị."
Hoa San San vừa định nói chị Điềm Tâm của mình tên là Trưởng Tôn Ngưng, chợt nghe được giọng nói quen thuộc gọi mình, quay đầu lại, quả nhiên là chị Điềm Tâm mà cô bé tìm suốt một buổi chiều, vội vàng nhào tới trong ngực kể khổ, thật vất vả Trưởng Tôn Ngưng mới có thời gian tới nghe giảng, vạn lần không ngờ đụng phải Hoa San San, đột nhiên cô bé chạy tới làm gì? Người trong nhà biết cô bé ra khỏi nhà không? Nhưng bây giờ là thời gian lên lớp, không tiện hỏi.
"San San ngoan, trước tiên nói xin lỗi giáo sư và các bạn học, đợi hết giờ học chị chơi với em được không?" Trưởng Tôn Ngưng dịu dàng nói, kỳ quái, sao nhìn Hoa San San cô lại có cảm giác không nỡ?
"Dạ, chị nói rất đúng, bà nội cũng muốn San San là đứa bé ngoan biết lễ phép, San San xông đến trong lớp là San San không đúng." Hoa San San vô cùng nhu thuận, cho dù ai cũng tìm không ra tật xấu, sửa sang lại y phục, quay lại nhìn Liễu Đại Sơn, vô cùng trịnh trọng cúi người: "Ông giáo sư, thật xin lỗi, San San tìm được chị Điềm Tâm sẽ không quấy rầy ông giảng bài....., ông giáo sư đừng tức giận."
Liễu Đại Sơn vốn vẫn còn tức giận, nghe được tiểu nha đầu thành tâm nói xin lỗi, lập tức tiêu tán toàn bộ, Hoa San San lại nói xin lỗi cùng với các sinh viên, biết điều ngồi xuống bên cạnh Trưởng Tôn Ngưng, móc bản vẽ của mình ra vẽ tranh, lớp học lại tiếp tục.
Tan lớp, học sinh cũng lục tục rời khỏi phòng học, Liễu Đại Sơn chỉnh lý bài giảng xong bước xuống: "Trưởng Tôn Ngưng, nha đầu cháu từ khi thay đổi tính tình còn bận bịu hơn so với ông già này, cháu bận rộn cái gì, mười ngày thì có chín ngày không nhìn thấy mặt."
Biết Liễu Đại Sơn quan tâm mới càu nhàu mình, Trưởng Tôn Ngưng khẽ mỉm cười: "Nếu giáo sư Liễu muốn biết thì hôm nào dẫn thầy đi xem một chút."
"Được, cháu cứ kêu là ông nội như Diệp Tử, nha đầu này còn dám kiện cáo, nói cho cháu biết, nếu như thi cử thất bại thì sẽ không tha cho cháu, đi đây." Nói xong, Liễu Đại Sơn đi như gió ra khỏi phòng học, ông bạn già hẹn ông đánh cờ, mắt thấy đến giờ hẹn rồi.
Biết Trưởng Tôn Mặc thích ăn rau dại, Trưởng Tôn Ngưng mang về không ít, cũng mang cho nhà họ Hoa một phần, vào nhà liền thúc giục Hoa Tử Ngang vội vàng đưa về nhà anh, mặc dù đều đã bao bằng ni-lon bọc thức ăn, nhưng bưng bít trong thời gian dài khó tránh khỏi hư nát biến chất, đến lúc đó chẳng lẽ ném bỏ? Hoa Tử Ngang không muốn rời khỏi Trưởng Tôn Ngưng một giây một phút nào, muốn gọi quản gia tới lấy, bị Trưởng Tôn Ngưng ‘phê bình giáo dục’, anh mới không cam tâm mà trở về đại viện.
"Buổi tối chờ anh về ăn cơm."
"Biết rồi."
Trưởng Tôn Ngưng phất tay, còn chưa ra cửa đã dặn dò lần thứ hai rồi, cô đâu phải là không có đầu óc, tình cảm của bọn họ có tốt hơn nữa, chung quy vẫn chưa kết hôn, lúc nào cũng ‘ngâm’ chung một chỗ với nhau, nói thì dễ mà nghe thì không xuôi tai, còn nữa, rất không dễ dàng Hoa Tử Ngang mới lấy ra nhiều ngày phép năm, thật vất vả mới có thể nán lại mấy ngày, nếu không trở về đại viện thì không thể nào nói nổi, tựa như cô quá quấn người, cũng câu đi hồn của anh, trên thực tế, thật sự không phải Trưởng Tôn Ngưng không để anh đi, có lần cô đuổi Hoa Tử Ngang về nhà, anh nói một câu làm cho cô tức giận đến muốn tẩn anh một trận, anh nói nhà mình quá nhỏ, ngây ngô không thoải mái, em gái anh, tưởng là nhân vật vật điển hình thì không nói tục phải không? Hai phần ba building bán hoặc cho thuê ở thành phố X đều dưới cờ nhà họ Hoa, muốn lấy một căn nhà, chẳng lẽ ba anh còn có thể không cho.
Sau khi Hoa Tử Ngang đi, Trưởng Tôn Ngưng ở nhà một mình, ăn hết hai quả táo, hiện tại cô có dự định đến trường học nhìn một chút, vì vậy đứng lên thay quần áo để ra cửa, nếu như có máy vi tính thì tốt rồi, lên mạng tâm sự, chơi trò chơi, nhưng máy vi tính cùng tốc độ internet hiện tại, suy nghĩ một chút hay là thôi đi.
Đường số 16, xe buýt đúng lúc đúng giờ dừng sát ở trạm trường đại học Đế Hoa, đến trạm, hành khách lục tục xuống xe, tốp năm tốp ba đa số đều là học sinh của Đế Hoa, xuống xe sau cùng là một cô bé, đầu tóc tán loạn trên vai, đôi mắt to tròn đen nhánh sáng ngời cực kỳ có hồn, váy len màu trắng sữa dài đến gối, áo khoác bên ngoài màu đỏ, đeo một cái túi biên chế thủ công màu trắng hồng, còn nhỏ tuổi nhưng ăn mặc rất mốt, ánh mắt cũng hết sức độc đáo, trong vẻ dí dỏm đáng yêu lộ ra sự cao quý.
Lần đầu tiên Hoa San San mới có cơ hội ngồi xe buýt, cảm thấy rất mới lạ, đưa mắt nhìn ra xa thật là xa mới thu hồi ánh mắt, nhìn xung quanh, không phát hiện ‘nhân vật khả nghi’, vội vàng móc điện thoại ra bấm một dãy số, nói một câu “tất cả tình huống đều bình thường”, sau đó đi như chạy chui vào sân trường Đế Hoa.
Wow, thì ra trường đại học là bộ dáng này! Thật nhiều người, rất nhiều lầu, rất nhiều cây, còn có núi giả, hồ nhân tạo, suối phun, ngay cả sân cỏ cũng xanh hơn so với bên ngoài, cái gì cũng tốt hơn so với vườn trẻ của cô bé, thật sự là không công bằng mà, nơi này lớn hơn vườn trẻ một chút cái rắm á, gần trăm nhóc tì, động một chút là khóc nhè, nhàm chán muốn chết, vẫn là đại học tốt!
Ai? Để sau, hôm nay ra ngoài là có nhiệm vụ trong người, nhưng mà hình như là lạc đề rồi, làm chính sự quan trọng hơn.
Bạn nhỏ Hoa San San được rất nhiều ánh mắt hâm mộ từ anh trai chị gái, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, ấn mã số của Trưởng Tôn Ngưng, chờ a chờ, điện thoại thông nhưng không ai bắt máy, không cam lòng lại gọi lần nữa, kết quả có lời nhắc nhở máy đã tắt, Hoa San San chu mỏ, nhìn đàng trước, lại nhìn sau lưng, phải làm gì đây? Trường học lớn như vậy, khoa nông học ở chỗ nào? Khó lắm mới đến được đây, cứ như vậy mà đầu đầy bụi đất trở về? Mới không cần!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa San San không khỏi nhăn như một cái bánh bao đẹp mắt, đôi mắt to tròn đen nhánh vòng vo. A! Có rồi, hỏi chẳng phải sẽ biết sao, giơ cánh tay nhỏ bé vỗ ót một cái, ngu hết biết.
Khoa nông học đông nhất, 3 lớp 96 người, mỗi tuần đều có ba tiết giảng bài, lúc này, học sinh đang nghe giáo sư Liễu Đại Sơn giảng bài về chuyên ngành, ‘tiểu lão đầu’ đã hơn sáu mươi tuổi mà tinh thần khỏe mạnh, giọng vang dội xa xa ở cuối hành lang cũng có thể nghe được, Liễu Đại Sơn làm bạn cùng ruộng đất cả đời, là người vô cùng chất phác, dù làm việc hay đến trường giảng bài cũng đều ‘hễ biết là nói’, đã nói thì sẽ nói hết, thật thật tại tại chọn điểm trọng yếu mà giảng, không giống vài người khác, trong lớp thì tán gẫu trên trời dưới đất với học sinh, đến thời điểm thi thì viết đề thi lên, thi xong là hết, cuối cùng còn qua loa học trò của mình.
Liễu Đại Sơn đứng ở trên bục giảng nghiêm túc giảng bài, phía dưới là tiếng ma sát xào xạt của bút cùng giấy, mỗi người đều ghi chép vô cùng nghiêm túc, nhưng Liễu Đại Sơn không biết bọn họ có thể nhớ được bao nhiêu, ông cũng không cưỡng cầu, sư phụ dẫn vào chùa, tu hành do mỗi người, dù thế nào đi nữa ông không thẹn với lương tâm là được.
Cọc cọc cọc, chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Bao gồm cả Liễu Đại Sơn, tất cả sinh viên đều chuyển ánh mắt về hướng cửa phòng học, là ai vậy? Liễu Đại Sơn ngừng giảng bài, lên tiếng mời vào, cửa phòng học bị đẩy ra từ bên ngoài.
Mọi người nhìn thấy là một cô bé hồng hào khả ái, không khỏi nhìn nhau, mặc dù trong trường học thường xuyên có người mang theo trẻ nhỏ tới chơi, cũng không phải chuyện mới lạ gì, nhưng sao cô bé này lại chạy đến phòng học, lạc đường à? Cùng người nhà thất lạc sao?
Hoa San San ghé đầu nhìn vào trong phòng học xếp theo hình bậc thang, ánh mắt quét qua từng khuôn mặt, giống như chim ưng đang rình bắt con mồi, không thấy Trưởng Tôn Ngưng, cô bé có hơi thất vọng, leo từ lầu một lên lầu năm, tất cả phòng học có người cũng đều gõ cửa một lần, vừa định xuống lầu thì phát hiện phòng học xếp theo hình bậc thang này, vốn rất vui mừng, nhưng......, chẳng lẽ hôm nay chạy ra ngoài là vô ích?
"Cô bé con, cháu có chuyện gì sao?" Cảm thấy Hoa San San lanh lợi nhiệt tình, Liễu Đại Sơn hỏi.
Hoa San San nhìn về phía ông bác nói chuyện với mình, gật đầu một cái, lại lắc đầu, chợt cô bé liếc thấy hàng ghế đầu bên trái có ba người ngồi, trong đó có một người cực kỳ giống Trưởng Tôn Ngưng mà cô bé muốn tìm, liều mạng chạy tới.
"Anh ơi, dáng dấp của anh thật giống chị Điềm Tâm, anh biết chị Điềm Tâm của em ở đâu không, em tìm rất lâu cũng không tìm được chị ấy!" Hoa San San chạy đến trước bàn học không thấp hơn bao nhiêu so với cô bé, nói với Trưởng Tôn Mặc, làm cho học sinh trong phòng học đều sửng sốt.
Rất giống Trưởng Tôn Mặc, đó không phải là chị của cậu - Trưởng Tôn Ngưng sao, lúc nào thì cô trở thành chị Điềm Tâm của cô bé dễ thương này, sao cái gì cũng đều có phần của cô, sao cô lại được gọi là chị Điềm Tâm, rõ ràng chính là lòng dạ hiểm độc, kể khi tựu trường trở lại, hai chị em nhà Trưởng Tôn bỗng dưng thay da đổi thịt, người nào chọc phải là xui xẻo, nghe nói người luôn kiêu ngạo hống hách Phùng đại tiểu thư sau ‘sự kiện lời đồn’ cũng bị trong nhà phạt cấm túc, chuyện của bọn họ vẫn là ít tham dự tốt hơn, học sinh tự dưng bị xử phạt còn chưa tiêu tan oán khí, hiện tại, hầu như toàn trường đều đang cô lập ba người Trưởng Tôn Mặc, Liễu Diệp, Lưu Nghệ, nhưng ngược lại, bọn họ rất vui vẻ tự tại an tĩnh.
Trưởng Tôn Mặc nhìn thoáng qua cô bé trước mắt, xác định mình không biết, cùng Liễu Diệp, Lưu Nghệ trao đổi ánh mắt, đồng thời nghĩ đến một loại khả năng: "Em gái, em nói gương mặc cậu ấy rất giống ‘chị Điềm Tâm’, vậy ‘chị Điềm Tâm’ đó tên là gì?" Liễu Diệp thích trêu chọc trẻ con, cướp lời nói.
"Chị ấy tên......."
"San San! Sao em lại chạy tới nơi này?"
"Chị Điềm Tâm! Thật tốt quá! Thật tốt quá! Rốt cuộc em tìm được chị, chị Điềm Tâm rất hư, không nhận điện thoại của em, em bò từ lầu một đến lầu năm, mệt chết á! San San rất nhớ chị."
Hoa San San vừa định nói chị Điềm Tâm của mình tên là Trưởng Tôn Ngưng, chợt nghe được giọng nói quen thuộc gọi mình, quay đầu lại, quả nhiên là chị Điềm Tâm mà cô bé tìm suốt một buổi chiều, vội vàng nhào tới trong ngực kể khổ, thật vất vả Trưởng Tôn Ngưng mới có thời gian tới nghe giảng, vạn lần không ngờ đụng phải Hoa San San, đột nhiên cô bé chạy tới làm gì? Người trong nhà biết cô bé ra khỏi nhà không? Nhưng bây giờ là thời gian lên lớp, không tiện hỏi.
"San San ngoan, trước tiên nói xin lỗi giáo sư và các bạn học, đợi hết giờ học chị chơi với em được không?" Trưởng Tôn Ngưng dịu dàng nói, kỳ quái, sao nhìn Hoa San San cô lại có cảm giác không nỡ?
"Dạ, chị nói rất đúng, bà nội cũng muốn San San là đứa bé ngoan biết lễ phép, San San xông đến trong lớp là San San không đúng." Hoa San San vô cùng nhu thuận, cho dù ai cũng tìm không ra tật xấu, sửa sang lại y phục, quay lại nhìn Liễu Đại Sơn, vô cùng trịnh trọng cúi người: "Ông giáo sư, thật xin lỗi, San San tìm được chị Điềm Tâm sẽ không quấy rầy ông giảng bài....., ông giáo sư đừng tức giận."
Liễu Đại Sơn vốn vẫn còn tức giận, nghe được tiểu nha đầu thành tâm nói xin lỗi, lập tức tiêu tán toàn bộ, Hoa San San lại nói xin lỗi cùng với các sinh viên, biết điều ngồi xuống bên cạnh Trưởng Tôn Ngưng, móc bản vẽ của mình ra vẽ tranh, lớp học lại tiếp tục.
Tan lớp, học sinh cũng lục tục rời khỏi phòng học, Liễu Đại Sơn chỉnh lý bài giảng xong bước xuống: "Trưởng Tôn Ngưng, nha đầu cháu từ khi thay đổi tính tình còn bận bịu hơn so với ông già này, cháu bận rộn cái gì, mười ngày thì có chín ngày không nhìn thấy mặt."
Biết Liễu Đại Sơn quan tâm mới càu nhàu mình, Trưởng Tôn Ngưng khẽ mỉm cười: "Nếu giáo sư Liễu muốn biết thì hôm nào dẫn thầy đi xem một chút."
"Được, cháu cứ kêu là ông nội như Diệp Tử, nha đầu này còn dám kiện cáo, nói cho cháu biết, nếu như thi cử thất bại thì sẽ không tha cho cháu, đi đây." Nói xong, Liễu Đại Sơn đi như gió ra khỏi phòng học, ông bạn già hẹn ông đánh cờ, mắt thấy đến giờ hẹn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.