Chương 64: Tôi có chuyện muốn nói
Vân Thủy Yên Tình
22/11/2017
"Lão đại, cuối cùng
anh cũng xuất hiện." Vẻ mặt viên cảnh sát kích động, nếu không phải đang có nhiều người, lại mặc cảnh phục, sợ làm hỏng hình tượng nhân viên
cảnh vụ, nhất định sẽ tiến lên ôm một cái thật chặt, sau đó là một phen
thổ lộ ‘nỗi nhớ nhung’.
"Khụ, làm việc chính trước." Hoa Tử Ngang nghiêm trang nói: ‘ Gọi cậu tới cũng không phải để chơi, hôm nay xử lý việc này không xong, về sau xem tôi thế nào trừng trị cậu.” Cũng không quên cấp cho viên cảnh sát một ánh mắt cảnh cáo. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dđ lequydon
Theo bản năng viên cảnh sát kia đáp một tiếng dạ, giọng vang dội, chỉ còn thiếu một cái quân lễ nữa là hoàn mỹ, nhưng anh không phải là quân nhân.
Bây giờ thì Trưởng Tôn Ngưng đã hiểu ra, tất cả đều là Hoa Tử Ngang an bài, nhưng anh ra lệnh lúc nào? Rõ ràng vẫn luôn ở phòng y tế cũng không có lên tiếng, nhìn cái miệng lải nhải của Hoa Tử Ngang, mắt cô cong lên bày tỏ cô rất cảm kích.
Rốt cuộc thì Trưởng Tôn Mặc và Liễu Diệp cũng chú ý tới người nào đó đang cố ý hạ thấp sự tồn tại của mình, hình như anh đi cùng Trưởng Tôn Ngưng, là ai vậy, có thể để cảnh sát phải cung cung kính kính, còn nói là lão đại của anh ta? Nhưng bây giờ không phải là thời điểm hỏi điều này, vì thế hai người cũng đè xuống lòng hiếu kỳ, tất nhiên những người khác cũng bởi vì thái độ của cảnh sát mà đặc biệt chú ý tới Hoa Tử Ngang, rối rít suy đoán thân phận của anh, đang làm gì ở chỗ này? Nhất là Từ Hàng, nhìn một cái là đã nhận ra, anh chính là người đàn ông ngày đó cướp đi Trưởng Tôn Ngưng từ trong tay mình, ánh mắt nhìn sang không khỏi mang theo mấy phần địch ý, nhưng chỉ chợt lóe lên, cảm xúc được khống chế rất tốt.
"Dẫn người tới." Cảnh sát kia phân phó một tiếng, hai người cảnh viên bên cạnh lui ra ngoài. dđ LEQUYDON
Không lâu sau, áp giải hai người đàn ông bị còng tay đi vào, đang cảnh giác ngồi ở bên cạnh, tầm mắt của Trưởng Tôn Mặc bị Liễu Diệp cản trở, cho nên Liễu Diệp là người đầu tiên nhận ra đây chính là hai tên cướp cặn bã, nếu không phải Trưởng Tôn Ngưng lôi kéo, cô đã xông lên tẫn cho bọn hắn một trận để tiêu tan mối hận trong lòng, mẹ, chạy thì thế nào, còn không phải là bị cảnh sát bắt được, gây ra nghiệp chướng nặng nề ông trời cũng muốn thu thập bọn chúng.
Nhìn thấy hung thủ đánh em trai mình bị thương, Trưởng Tôn Ngưng đặc biệt tỉnh táo, đây cũng là thói quen trước khi ra tay của cô khi xưa, che giấu sát khí trong mắt, cô nhìn chòng chọc một hồi mới di chuyển ánh mắt, lại vừa vặn đụng vào tầm mắt của Phùng Lâm Lâm, nhìn thấy hai người bị cảnh sát giải tới trong mắt cô ta lộ ra vẻ hốt hoảng, không để lại dấu vết lui về phía sau hai bước, tận lực giấu mình trong đám đông, ngay lập tức Trưởng Tôn Ngưng hiểu ra cái gì đó, không khỏi cười lạnh trong lòng, chắc chắn là có âm mưu, Tiểu Mặc gặp chuyện không may sợ rằng cùng người phụ nữ này có liên quan, hai lần dạy dỗ còn chưa học được ngoan ngoãn, hừ hừ. . . Thời gian còn dài. . .
"Ái chà! Cục trưởng Tôn, ngọn gió nào thổi anh tới đây?" Khoan thai đi đến, Đỗ Hải Lâm - chủ nhiệm giáo vụ của Đế Hoa chen qua đám người đi vào, hơn 40 tuổi, dáng người cao lớn, lưng hùm vai gấu, nếu không phải có công việc đàng hoàng, nhìn ông ta giống như một đầu lĩnh thổ phỉ
Cục trưởng Tôn trong miệng Đỗ Hải Lâm chính là viên cảnh sát kia, tên Tôn Gia Nhạc, lúc này bị cắt đứt nửa chừng, anh rất không vui, đường đường là chủ nhiệm giáo vụ, để học sinh gặp chuyện không may ở phụ cận trường học, thôi, biết trễ còn hơn không, hơn nữa lão đại dặn dò phải chiếu cố kỹ lưỡng, làm không tốt thì cuốn gói cút xéo, để ý chim chóc gì ông ta.
"Chủ nhiệm Đỗ, đừng trở ngại tôi làm việc, đợi lát nữa chúng ta mới thảo luận về trị an trường học, vấn đề an toàn của học sinh." Trước kia từng có tiếp xúc, cho nên Tôn Gia Nhạc nhận ra Đỗ Hải Lâm.
"Dạ, được, cậu làm việc đi." Đỗ Hải Lâm vội vàng biết điều lui ra, học sinh trường mình gặp chuyện không may, ông ta là người chịu trách nhiệm chủ yếu, nào dám không vâng lời người trước mặt, trong mắt học sinh, chủ nhiệm giáo vụ hệt hung thần ác sát, ở trước mặt Tôn Gia Nhạc lại giống như chuột thấy mèo, mấy học sinh từng bị quở mắng xử phạt nhìn ông ta, âm thầm hô sảng khoái, Đỗ Hải Lâm nghĩ nát óc cũng nghĩ không thông, khi nào thì hai chị em Trưởng Tôn Ngưng trở nên có khả năng như thế này, ngay cả Tôn Gia Nhạc cũng có thể sai khiến, tự mình giải phạm nhân tới nơi phá án, chuyện này. . . Trái đất này đi từ đông sang tây rồi! Đó là do ông ta không thấy cảnh Tôn Gia Nhạc kích động khi gặp Hoa Tử Ngang, nên mới có thể nghĩ như vậy.
"Bạn học này họ tên là gì?" Tôn Gia Nhạc đi tới trước giường, hết sức khiêm nhường hỏi, nói chơi sao, lão đại tự mình dặn dò có thể không lễ độ với người ta sao, mặc dù trong lòng thật sự rất tò mò quan hệ của bọn họ, nhưng lúc này cũng không dám hỏi.
"Trưởng Tôn Mặc." Báo rõ tên của mình, nhìn thoáng qua Trưởng Tôn Ngưng, nghi ngờ không hiểu.
"Xin chào bạn học Trưởng Tôn, tôi tên là Tôn Gia Nhạc." Tên vừa nói ra khỏi miệng, toàn trường xôn xao, đặc biệt là mấy người có chút địa vị xã hội như bọn Thuộc Ninh lại càng trợn to hai mắt.
Tôn Gia Nhạc, phó cục trưởng bộ công an tỉnh L, dù chỉ là phó cục trưởng nhưng quyền lực còn nhỉnh hơn so với cục trưởng, xuất thân là cảnh sát võ trang, năng lực lại mạnh, là học trò tâm đắc của cục trưởng, được công nhận là thí sinh kế tiếp cho vị trí cục trưởng, bây giờ, quyền hạn sử dụng ngang hàng với cục trưởng, anh lại khách sáo với một người tàn phế như thế, thậm chí là cung kính, trời ơi, nước sông Trường Giang chảy ngược rồi! Rốt cuộc chị em Trưởng Tôn có vận cứt chó gì sao lại biết nhân vật lợi hại như vậy? Mà những người lần trước đã thấy Văn Dục chăm sóc Trưởng Tôn Ngưng giờ càng thêm chấn động, tâm tư khó dằn, lần thứ nhất là trùng hợp, vậy còn lần này là sao đây? Cảnh sát làm việc có hệ thống trình tự, nào có chuyện giải phạm nhân tới cửa thẩm án, thật sự bọn họ không tin Trưởng Tôn Mặc có bản lãnh thu thập hai tên bị còng tay, gọi cảnh sát mang theo người tìm tới cửa tính sổ, hơn nữa, nhìn thái độ của Tôn Gia Nhạc đối với cậu thì càng không thể nào, rõ ràng là cho Trưởng Tôn Mặc chỗ dựa, không xong không xong, cá mặn trở mình rồi.
Tôn Gia Nhạc không biết tình trạng của Trưởng Tôn Mặc, cậu ngồi ở trên giường nên không nhìn ra cái gì, hai chân của Trưởng Tôn Mặc nhìn không khác người bình thường, chính là không đủ sức đi đứng, xe lăn bị hư hỏng quăng ở cửa ra vào, anh cũng không nhìn thấy.
Không để ý tới người khác, Tôn Gia Nhạc nói tiếp: "Cảnh sát mới vừa bắt được hai tên cướp, điều tra ra là tái phạm, cũng đã nhận được tin báo, giữa trưa hôm nay bạn học Trưởng Tôn bị cướp ở phụ cận trường học, chúng tôi muốn biết tình huống cặn kẽ để nhanh chóng kết án bọn họ."
Vừa nói, Tôn Gia Nhạc vừa nghĩ thầm, lão đại à, người ta là phó cục trưởng có được hay không, để ý tới chuyện cướp bóc nhỏ xíu này, đúng là ‘đại tài tiểu dụng’, lãng phí tài nguyên có biết không? Còn nữa, rõ ràng chính là lão đại anh liều mạng ra lệnh bắt người, bắt người thì cũng thôi đi, còn yêu cầu phải mang tới nơi này để tùy ý trừng trị, lão đại anh không phải là chí công vô tư nhất sao? Làm như vậy là lạm dụng chức quyền, sự anh minh của người ta bị anh hủy rồi ..., người ta muốn đi tìm Văn Dục phân xử.
Nếu để cho Hoa Tử Ngang biết trong lòng của Tôn Gia Nhạc đang càu nhàu những điều này, khẳng định sẽ tặng cho anh câu: có gan đừng để ý tới lệnh của ông đây, khẳng định anh sẽ trả lời: người ta có gan, nhưng không dám trái lệnh của ông lớn anh, dù là UN (lực lượng bảo an LHQ) thì cũng phải để cho người ta sống nữa chứ.
"Được, anh hỏi đi." Từ trước đến nay Trưởng Tôn Mặc luôn rất ngoan ngoãn, tương đối lễ độ, bị cả đám vây quanh nhìn ngó cũng không có cảm giác không được tự nhiên, có thể là do từ nhỏ đã quen bị nhìn, coi tất cả bọn họ là loại người tám chuyện nhàn rỗi.
"Anh hỏi cái quỷ gì mà hỏi, sự thật đã phơi bày trước mắt, Tiểu Mặc là người bị hại, thương thế trên người là bằng chứng, bà đây là nhân chứng, còn viết cái gì mà viết, hai tên cặn bã này nên sớm vào tù để xã hội ít đi một phần tử nguy hiểm, nói tóm lại, chính là cảnh sát các người làm việc không hiệu quả, để thứ người như thế làm xằng làm bậy ở bên ngoài, tổn thương người vô tội, không biết xấu hổ khi mặc bộ cảnh phục này à, nếu đổi lại là tôi thì đã sớm tự kiểm điểm, từ chức về nhà úp mặt vào tường sám hối." Liễu Diệp không nhìn được nhất là loại người bắt nạt kẻ yếu, hơn nữa còn là bạn của cô, hận không thể lập tức bắn chết hai tên cặn bã này, lửa giận cũng lan đến trên người Tôn Gia Nhạc.
Tôn Gia Nhạc mất tự nhiên, khóe miệng giật giật, rốt cuộc cũng không nói gì, Liễu Diệp nổi danh là Trái Ớt Nhỏ của nhà họ Liễu, là con gái bảo bối của cục trưởng bộ nông nghiệp - Liễu Truyền Phong, anh đã gặp qua cô một lần, nhưng cô thì chưa từng gặp qua anh, đã lâu không gặp, gặp lại thì chụp lên đỉnh đầu anh cái mũ mất chức lớn như vậy, kêu anh làm sao mà chịu nổi?
Nếu không phải là lão đại ở bên cạnh, dặn dò là chuyện khẩn cấp, anh sẽ thay mình cãi lại một trận, mỗi ngày anh đều đi sớm về tối, cần cù chăm chỉ có biết hay không.
"Nói không sai, trở về sẽ lấy lời của cô làm thành một bức hoành phi treo trong phòng, a, không được, một bức không đủ, làm mấy bức phát xuống dưới nữa, ngành công an toàn tỉnh mỗi người một bức, thời khắc tỉnh táo, Tiểu Lý, trở về lập tức làm ngay, nghe không?"
"Dạ, biết."
"Hừ, đây là anh nói, không còn việc gì nữa thì tôi đi, đây là quyền giám sát nho nhỏ của dân đen." Liễu Diệp nói tiếp, chọc vui không ít người, ngay cả Hoa Tử Ngang và Trưởng Tôn Ngưng cũng không tự giác mà cười cười, Tôn Gia Nhạc là càng giận quá hóa cười.
Cái cô Liễu Diệp này, đổi lại là người bình thường thì chắc chắn sẽ không nói gì nữa, cô thì tốt rồi, bắn ra một câu như thế, không biết Tôn Gia Nhạc trở về có làm hoành phi hay không? Cô là ớt chỉ thiên, mọi người ở Đế Hoa công nhận là không có người nào dám đắc tội, cay chết người không đền mạng, nếu như náo loạn lên, chuyện vui lớn đây.
"Đừng giỡn nữa, cậu lạc đề rồi." Hoa Tử Ngang nhắc nhở, cũng coi như cho Tôn Gia Nhạc một bậc thang, bằng không có người nói tiếp chắc anh không còn mặt mũi. truyện chỉ đăng trên dđ lê quý đôn
"Biết rồi, lập tức trở về việc chính."
Tiếp đó, Tôn Gia Nhạc nghiêm trang xử lý công việc, không ai nói chen vào nữa, hỏi Trưởng Tôn Mặc vài vấn đề, cậu đều trả lời rõ ràng rành mạch, hơn nữa còn mạch lạc rõ ràng, hai tên cướp cũng đã thú nhận, nhưng tiếp theo đó, Tôn Gia Nhạc lại lúng túng, tội cướp giật cũng không lớn bao nhiêu, chẳng lẽ cứ như vậy mà bàn giao cho tòa án sao? Thấy bộ dạng mắt nhìn chóp mũi của lão đại, rõ ràng là không hài lòng, nếu là ở trong đồn cảnh sát, hoặc thêm thời gian để anh điều tra một phen, cho thêm mấy tội danh rồi nhốt vào trại giam cũng không có vấn đề gì lớn, hiện giờ, dưới nhiều cặp mắt nhìn trừng trừng thì không dễ làm gì, hơn nữa, anh đoán không ra ý tứ của lão đại kính yêu là cái gì.
"Cục trưởng Tôn, tôi có chuyện muốn nói."
"Khụ, làm việc chính trước." Hoa Tử Ngang nghiêm trang nói: ‘ Gọi cậu tới cũng không phải để chơi, hôm nay xử lý việc này không xong, về sau xem tôi thế nào trừng trị cậu.” Cũng không quên cấp cho viên cảnh sát một ánh mắt cảnh cáo. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dđ lequydon
Theo bản năng viên cảnh sát kia đáp một tiếng dạ, giọng vang dội, chỉ còn thiếu một cái quân lễ nữa là hoàn mỹ, nhưng anh không phải là quân nhân.
Bây giờ thì Trưởng Tôn Ngưng đã hiểu ra, tất cả đều là Hoa Tử Ngang an bài, nhưng anh ra lệnh lúc nào? Rõ ràng vẫn luôn ở phòng y tế cũng không có lên tiếng, nhìn cái miệng lải nhải của Hoa Tử Ngang, mắt cô cong lên bày tỏ cô rất cảm kích.
Rốt cuộc thì Trưởng Tôn Mặc và Liễu Diệp cũng chú ý tới người nào đó đang cố ý hạ thấp sự tồn tại của mình, hình như anh đi cùng Trưởng Tôn Ngưng, là ai vậy, có thể để cảnh sát phải cung cung kính kính, còn nói là lão đại của anh ta? Nhưng bây giờ không phải là thời điểm hỏi điều này, vì thế hai người cũng đè xuống lòng hiếu kỳ, tất nhiên những người khác cũng bởi vì thái độ của cảnh sát mà đặc biệt chú ý tới Hoa Tử Ngang, rối rít suy đoán thân phận của anh, đang làm gì ở chỗ này? Nhất là Từ Hàng, nhìn một cái là đã nhận ra, anh chính là người đàn ông ngày đó cướp đi Trưởng Tôn Ngưng từ trong tay mình, ánh mắt nhìn sang không khỏi mang theo mấy phần địch ý, nhưng chỉ chợt lóe lên, cảm xúc được khống chế rất tốt.
"Dẫn người tới." Cảnh sát kia phân phó một tiếng, hai người cảnh viên bên cạnh lui ra ngoài. dđ LEQUYDON
Không lâu sau, áp giải hai người đàn ông bị còng tay đi vào, đang cảnh giác ngồi ở bên cạnh, tầm mắt của Trưởng Tôn Mặc bị Liễu Diệp cản trở, cho nên Liễu Diệp là người đầu tiên nhận ra đây chính là hai tên cướp cặn bã, nếu không phải Trưởng Tôn Ngưng lôi kéo, cô đã xông lên tẫn cho bọn hắn một trận để tiêu tan mối hận trong lòng, mẹ, chạy thì thế nào, còn không phải là bị cảnh sát bắt được, gây ra nghiệp chướng nặng nề ông trời cũng muốn thu thập bọn chúng.
Nhìn thấy hung thủ đánh em trai mình bị thương, Trưởng Tôn Ngưng đặc biệt tỉnh táo, đây cũng là thói quen trước khi ra tay của cô khi xưa, che giấu sát khí trong mắt, cô nhìn chòng chọc một hồi mới di chuyển ánh mắt, lại vừa vặn đụng vào tầm mắt của Phùng Lâm Lâm, nhìn thấy hai người bị cảnh sát giải tới trong mắt cô ta lộ ra vẻ hốt hoảng, không để lại dấu vết lui về phía sau hai bước, tận lực giấu mình trong đám đông, ngay lập tức Trưởng Tôn Ngưng hiểu ra cái gì đó, không khỏi cười lạnh trong lòng, chắc chắn là có âm mưu, Tiểu Mặc gặp chuyện không may sợ rằng cùng người phụ nữ này có liên quan, hai lần dạy dỗ còn chưa học được ngoan ngoãn, hừ hừ. . . Thời gian còn dài. . .
"Ái chà! Cục trưởng Tôn, ngọn gió nào thổi anh tới đây?" Khoan thai đi đến, Đỗ Hải Lâm - chủ nhiệm giáo vụ của Đế Hoa chen qua đám người đi vào, hơn 40 tuổi, dáng người cao lớn, lưng hùm vai gấu, nếu không phải có công việc đàng hoàng, nhìn ông ta giống như một đầu lĩnh thổ phỉ
Cục trưởng Tôn trong miệng Đỗ Hải Lâm chính là viên cảnh sát kia, tên Tôn Gia Nhạc, lúc này bị cắt đứt nửa chừng, anh rất không vui, đường đường là chủ nhiệm giáo vụ, để học sinh gặp chuyện không may ở phụ cận trường học, thôi, biết trễ còn hơn không, hơn nữa lão đại dặn dò phải chiếu cố kỹ lưỡng, làm không tốt thì cuốn gói cút xéo, để ý chim chóc gì ông ta.
"Chủ nhiệm Đỗ, đừng trở ngại tôi làm việc, đợi lát nữa chúng ta mới thảo luận về trị an trường học, vấn đề an toàn của học sinh." Trước kia từng có tiếp xúc, cho nên Tôn Gia Nhạc nhận ra Đỗ Hải Lâm.
"Dạ, được, cậu làm việc đi." Đỗ Hải Lâm vội vàng biết điều lui ra, học sinh trường mình gặp chuyện không may, ông ta là người chịu trách nhiệm chủ yếu, nào dám không vâng lời người trước mặt, trong mắt học sinh, chủ nhiệm giáo vụ hệt hung thần ác sát, ở trước mặt Tôn Gia Nhạc lại giống như chuột thấy mèo, mấy học sinh từng bị quở mắng xử phạt nhìn ông ta, âm thầm hô sảng khoái, Đỗ Hải Lâm nghĩ nát óc cũng nghĩ không thông, khi nào thì hai chị em Trưởng Tôn Ngưng trở nên có khả năng như thế này, ngay cả Tôn Gia Nhạc cũng có thể sai khiến, tự mình giải phạm nhân tới nơi phá án, chuyện này. . . Trái đất này đi từ đông sang tây rồi! Đó là do ông ta không thấy cảnh Tôn Gia Nhạc kích động khi gặp Hoa Tử Ngang, nên mới có thể nghĩ như vậy.
"Bạn học này họ tên là gì?" Tôn Gia Nhạc đi tới trước giường, hết sức khiêm nhường hỏi, nói chơi sao, lão đại tự mình dặn dò có thể không lễ độ với người ta sao, mặc dù trong lòng thật sự rất tò mò quan hệ của bọn họ, nhưng lúc này cũng không dám hỏi.
"Trưởng Tôn Mặc." Báo rõ tên của mình, nhìn thoáng qua Trưởng Tôn Ngưng, nghi ngờ không hiểu.
"Xin chào bạn học Trưởng Tôn, tôi tên là Tôn Gia Nhạc." Tên vừa nói ra khỏi miệng, toàn trường xôn xao, đặc biệt là mấy người có chút địa vị xã hội như bọn Thuộc Ninh lại càng trợn to hai mắt.
Tôn Gia Nhạc, phó cục trưởng bộ công an tỉnh L, dù chỉ là phó cục trưởng nhưng quyền lực còn nhỉnh hơn so với cục trưởng, xuất thân là cảnh sát võ trang, năng lực lại mạnh, là học trò tâm đắc của cục trưởng, được công nhận là thí sinh kế tiếp cho vị trí cục trưởng, bây giờ, quyền hạn sử dụng ngang hàng với cục trưởng, anh lại khách sáo với một người tàn phế như thế, thậm chí là cung kính, trời ơi, nước sông Trường Giang chảy ngược rồi! Rốt cuộc chị em Trưởng Tôn có vận cứt chó gì sao lại biết nhân vật lợi hại như vậy? Mà những người lần trước đã thấy Văn Dục chăm sóc Trưởng Tôn Ngưng giờ càng thêm chấn động, tâm tư khó dằn, lần thứ nhất là trùng hợp, vậy còn lần này là sao đây? Cảnh sát làm việc có hệ thống trình tự, nào có chuyện giải phạm nhân tới cửa thẩm án, thật sự bọn họ không tin Trưởng Tôn Mặc có bản lãnh thu thập hai tên bị còng tay, gọi cảnh sát mang theo người tìm tới cửa tính sổ, hơn nữa, nhìn thái độ của Tôn Gia Nhạc đối với cậu thì càng không thể nào, rõ ràng là cho Trưởng Tôn Mặc chỗ dựa, không xong không xong, cá mặn trở mình rồi.
Tôn Gia Nhạc không biết tình trạng của Trưởng Tôn Mặc, cậu ngồi ở trên giường nên không nhìn ra cái gì, hai chân của Trưởng Tôn Mặc nhìn không khác người bình thường, chính là không đủ sức đi đứng, xe lăn bị hư hỏng quăng ở cửa ra vào, anh cũng không nhìn thấy.
Không để ý tới người khác, Tôn Gia Nhạc nói tiếp: "Cảnh sát mới vừa bắt được hai tên cướp, điều tra ra là tái phạm, cũng đã nhận được tin báo, giữa trưa hôm nay bạn học Trưởng Tôn bị cướp ở phụ cận trường học, chúng tôi muốn biết tình huống cặn kẽ để nhanh chóng kết án bọn họ."
Vừa nói, Tôn Gia Nhạc vừa nghĩ thầm, lão đại à, người ta là phó cục trưởng có được hay không, để ý tới chuyện cướp bóc nhỏ xíu này, đúng là ‘đại tài tiểu dụng’, lãng phí tài nguyên có biết không? Còn nữa, rõ ràng chính là lão đại anh liều mạng ra lệnh bắt người, bắt người thì cũng thôi đi, còn yêu cầu phải mang tới nơi này để tùy ý trừng trị, lão đại anh không phải là chí công vô tư nhất sao? Làm như vậy là lạm dụng chức quyền, sự anh minh của người ta bị anh hủy rồi ..., người ta muốn đi tìm Văn Dục phân xử.
Nếu để cho Hoa Tử Ngang biết trong lòng của Tôn Gia Nhạc đang càu nhàu những điều này, khẳng định sẽ tặng cho anh câu: có gan đừng để ý tới lệnh của ông đây, khẳng định anh sẽ trả lời: người ta có gan, nhưng không dám trái lệnh của ông lớn anh, dù là UN (lực lượng bảo an LHQ) thì cũng phải để cho người ta sống nữa chứ.
"Được, anh hỏi đi." Từ trước đến nay Trưởng Tôn Mặc luôn rất ngoan ngoãn, tương đối lễ độ, bị cả đám vây quanh nhìn ngó cũng không có cảm giác không được tự nhiên, có thể là do từ nhỏ đã quen bị nhìn, coi tất cả bọn họ là loại người tám chuyện nhàn rỗi.
"Anh hỏi cái quỷ gì mà hỏi, sự thật đã phơi bày trước mắt, Tiểu Mặc là người bị hại, thương thế trên người là bằng chứng, bà đây là nhân chứng, còn viết cái gì mà viết, hai tên cặn bã này nên sớm vào tù để xã hội ít đi một phần tử nguy hiểm, nói tóm lại, chính là cảnh sát các người làm việc không hiệu quả, để thứ người như thế làm xằng làm bậy ở bên ngoài, tổn thương người vô tội, không biết xấu hổ khi mặc bộ cảnh phục này à, nếu đổi lại là tôi thì đã sớm tự kiểm điểm, từ chức về nhà úp mặt vào tường sám hối." Liễu Diệp không nhìn được nhất là loại người bắt nạt kẻ yếu, hơn nữa còn là bạn của cô, hận không thể lập tức bắn chết hai tên cặn bã này, lửa giận cũng lan đến trên người Tôn Gia Nhạc.
Tôn Gia Nhạc mất tự nhiên, khóe miệng giật giật, rốt cuộc cũng không nói gì, Liễu Diệp nổi danh là Trái Ớt Nhỏ của nhà họ Liễu, là con gái bảo bối của cục trưởng bộ nông nghiệp - Liễu Truyền Phong, anh đã gặp qua cô một lần, nhưng cô thì chưa từng gặp qua anh, đã lâu không gặp, gặp lại thì chụp lên đỉnh đầu anh cái mũ mất chức lớn như vậy, kêu anh làm sao mà chịu nổi?
Nếu không phải là lão đại ở bên cạnh, dặn dò là chuyện khẩn cấp, anh sẽ thay mình cãi lại một trận, mỗi ngày anh đều đi sớm về tối, cần cù chăm chỉ có biết hay không.
"Nói không sai, trở về sẽ lấy lời của cô làm thành một bức hoành phi treo trong phòng, a, không được, một bức không đủ, làm mấy bức phát xuống dưới nữa, ngành công an toàn tỉnh mỗi người một bức, thời khắc tỉnh táo, Tiểu Lý, trở về lập tức làm ngay, nghe không?"
"Dạ, biết."
"Hừ, đây là anh nói, không còn việc gì nữa thì tôi đi, đây là quyền giám sát nho nhỏ của dân đen." Liễu Diệp nói tiếp, chọc vui không ít người, ngay cả Hoa Tử Ngang và Trưởng Tôn Ngưng cũng không tự giác mà cười cười, Tôn Gia Nhạc là càng giận quá hóa cười.
Cái cô Liễu Diệp này, đổi lại là người bình thường thì chắc chắn sẽ không nói gì nữa, cô thì tốt rồi, bắn ra một câu như thế, không biết Tôn Gia Nhạc trở về có làm hoành phi hay không? Cô là ớt chỉ thiên, mọi người ở Đế Hoa công nhận là không có người nào dám đắc tội, cay chết người không đền mạng, nếu như náo loạn lên, chuyện vui lớn đây.
"Đừng giỡn nữa, cậu lạc đề rồi." Hoa Tử Ngang nhắc nhở, cũng coi như cho Tôn Gia Nhạc một bậc thang, bằng không có người nói tiếp chắc anh không còn mặt mũi. truyện chỉ đăng trên dđ lê quý đôn
"Biết rồi, lập tức trở về việc chính."
Tiếp đó, Tôn Gia Nhạc nghiêm trang xử lý công việc, không ai nói chen vào nữa, hỏi Trưởng Tôn Mặc vài vấn đề, cậu đều trả lời rõ ràng rành mạch, hơn nữa còn mạch lạc rõ ràng, hai tên cướp cũng đã thú nhận, nhưng tiếp theo đó, Tôn Gia Nhạc lại lúng túng, tội cướp giật cũng không lớn bao nhiêu, chẳng lẽ cứ như vậy mà bàn giao cho tòa án sao? Thấy bộ dạng mắt nhìn chóp mũi của lão đại, rõ ràng là không hài lòng, nếu là ở trong đồn cảnh sát, hoặc thêm thời gian để anh điều tra một phen, cho thêm mấy tội danh rồi nhốt vào trại giam cũng không có vấn đề gì lớn, hiện giờ, dưới nhiều cặp mắt nhìn trừng trừng thì không dễ làm gì, hơn nữa, anh đoán không ra ý tứ của lão đại kính yêu là cái gì.
"Cục trưởng Tôn, tôi có chuyện muốn nói."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.