Quân Sủng: Ông Xã Mưu Sâu Kế Hiểm
Chương 14: Chương 14
HienCloudy
10/08/2018
Cố Nhất Nặc giơ tay, nắm lấy cổ tay Cố Minh Tuyết, ánh mắt thanh lãnh dừng ở trên người Cố Minh Tuyết. Sao? Ở trước mặt cô, không muốn lại giả ngu thêm một chút nữa sao? Kiếp trước, tại sao cô lại thua ở trong tay loại người này, cảm thấy bản thân thật là uất ức!
"Cố Nhất Nặc, có phải cô bỏ thuốc vào nước trái cây của tôi hay không?" Cố Minh Tuyết rụt tay một chút, phát hiện sức lực Cố Nhất Nặc thế nhưng lại lớn như vậy, một cái tát không đánh tới, rõ ràng còn rơi vào thế bị động.
"Em đang nói cái gì vậy? Minh Tuyết, Em chính là em gái tốt của chị, em xảy ra chuyện như vậy, trong lòng chị đau còn không kịp, làm sao em có thể đổ lên đầu chị như thế?"
Cái miệng nhỏ của Cố Minh Tuyết càng há càng lớn, nhìn Cố Nhất Nặc ở trước mặt cô ta giả vô tội, vẻ đáng thương, thậm chí một bộ dạng so với cô ta còn ủy khuất hơn, tức khắc cô ta cảm thấy ngốc bức!
Cố Nhất Nặc buông tay Cố Minh Tuyết ra, đi về phía trước.
Cố Minh Tuyết ngẩn người, trong lòng lại tức tối, lại ủy khuất, còn có thêm một ít hối hận, vừa rồi cô ta có chút quá xúc động mới trở mặt với Cố Nhất Nặc.
Trở mặt thì trở mặt, cô ta còn sợ Cố Nhất Nặc sao! Mấy ngày nay, nghĩ đến những chuyện bản thân gặp phải, nghĩ lại Cố Nhất Nặc đã được tiếp đãi ra sao, cô ta ghen ghét đến sắp nổi điên!
Cố Nhất Nặc thấy thời gian không còn sớm, chỉ còn 15 phút nữa là vào lớp, cô xoay người, hướng sang một con đường nhỏ khác mà đi, qua khỏi cầu gỗ bên hồ là đến khu dạy học.
Sau lưng cô, đột nhiên vang lên một tràng tiếng bước chân, bị người từ phía sau hung hăng đẩy một cái! Cố Nhất Nặc khống chế không được, ngã nhào vào trong hồ nước.
Tiếng rơi xuống nước vang lên thật mạnh, Cố Nhất Nặc ở trong nước giãy giụa, sợ hãi đến từ kiếp trước làm cô không có cách nào bình tĩnh lại, rốt cuộc cô đã từng chết qua một lần, chính là chết đuối, hơn nữa cô vốn dĩ không biết bơi!
"Cứu...... Cứu tôi với!" Một ngụm nước bỗng nhiên tràn vào trong miệng Cố Nhất Nặc làm cô bị sặc, cảm giác phổi đều bị xé toan, cay rát đau đớn!
Thân mình không chịu khống chế chìm dần xuống, cảm giác hít thở không thông làm cô một trận choáng váng, trong nháy mắt sức lực giãy giụa đều không có. Một cảm giác sợ hãi mãnh liệt như là gông xiềng giam cầm cô, kéo cô chìm vào đáy nước.
Cố Minh Tuyết chỉ là tức giận nhất thời, đem Cố Nhất Nặc đẩy xuống sau đó cũng có chút hoảng loạn, nhìn Cố Nhất Nặc trầm ở trong nước, trong lòng cô ta hiện lên một ý niệm!
Nếu Cố Nhất Nặc chết, cô ta có thể sẽ thay thế Cố Nhất Nặc! Ở đây là góc chết trong trường, hiện giờ một người cũng không có, sẽ không có ai nhìn thấy việc cô ta làm, cũng giống như việc Cố Nhất Nặc làm với cô ta, sẽ không có bất kì chứng cứ nào!
Cố Nhất Nặc, cô liền chết ở chỗ này đi!
Đột nhiên, từ xa một bóng người chạy như bay tới, Cố Minh Tuyết hoảng sợ, lập tức trốn đi.
Hứa Thụy, quần áo giày cũng chưa cởi, trực tiếp nhảy vào trong nước!
Cố Nhất Nặc chỉ có một chút ý thức còn sót lại, cô có cảm giác mình được người ta túm chặt kéo lên trên mặt nước, trong nháy mắt khi rời khỏi mặt nước, cô mãnh liệt hít một hơi!
"Khụ khụ!" Cố Nhất Nặc ho sặc sụa.
Trái tim Hứa Thụy đang căng chặt cuối cùng cũng thả lỏng, đem Cố Nhất Nặc kéo lên bờ.
"Tiểu Nặc, cậu không sao chứ?"
Cố Nhất Nặc cảm giác bản thân chỉ còn một hơi thở, mơ mơ hồ hồ nhìn Hứa Thụy, lại không nghe được cậu ấy đang nói gì, cô chỉ cảm thấy thật sự rất khó chịu, phổi giống như khinh khí cầu được bơm đầy khí, có thể nổ bất cứ lúc nào. Mỗi đợt hô hấp đều đau muốn chết!
"Người đâu, có người rơi xuống nước! Mau tới cứu người!" Hứa Thụy xoay bốn phía hô to.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt Cố Nhất Nặc, "Tiểu Nặc, cậu không sao chứ! Tiểu Nặc."
Cố Nhất Nặc lúc rời khỏi mặt nước còn khụ khụ một chút, hiện tại một chút phản ứng đều không có! Tim cậu như bị bóp chặt, "Tiểu Nặc, Tiểu Nặc, cậu ngàn vạn lần không được có việc gì."
Một số giáo viên chạy tới trước, bác sĩ của trường cũng đã đến, tiến hành cấp cứu cho Cố Nhất Nặc! Nước trong bụng Cố Nhất Nặc bị đè ép ra rất nhiều, người lại lâm vào hôn mê!
"120 có tới không? Em học sinh này phải lập tức đưa vào bệnh viện!"
"Đến rồi! Đến rồi! Đến cổng trường!"
Hứa Thụy bế Cố Nhất Nặc hướng cổng lớn điên cuồng chạy đi!
......
Cố Tùng Bác còn ở phòng hiệu trưởng, vì giải quyết ảnh hưởng sự cố của Cố Minh Tuyết, ông chuẩn bị giúp đỡ trường học một dự án, phải tốn phí hơn 500 vạn, hiện tại là đang nói về vấn đề này.
"Reng reng reng!" Di động hiệu trưởng vang lên.
"Cố tổng, thật ngại quá, tôi đi nghe điện thoại trước."
"Hiệu trưởng! Có một học sinh trượt chân rơi xuống nước, đã đưa đi bệnh viện cấp cứu!" Tiếng giáo viên chủ nhiệm vội vàng vang lên.
"Cái gì? Tình huống như thế nào? Là học sinh nào?"
Giọng giáo viên chủ nhiệm có vài phần khó xử, "Hiệu trưởng, là con gái Cố tiên sinh, Cố Nhất Nặc."
"Cố Nhất Nặc!" Hiệu trưởng mặt mũi trắng bệch.
Cố Tùng Bác nghe được tên con gái mình, đứng lên, "Tiểu Nặc xảy ra chuyện gì?
Hiệu trưởng cúp điện thoại, nhìn sang Cố Tùng Bác: "Cố tổng, học sinh Cố Nhất Nặc vô ý rơi xuống nước, đã được đưa đi bệnh viện cấp cứu!"
"Cái gì!?" Cố Tùng Bác xoay người đi ra ngoài. Hiệu trưởng lập tức đi theo sau lưng, trong lòng âm thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng có việc gì bất trắc! Ngàn vạn ngàn vạn lần đừng có việc gì bất trắc!
"Bệnh viện nào?" Cố Tùng Bác đột nhiên quay đầu lại dò hỏi.
"Bệnh viện trung tâm thành phố!"
......
Trên xe cứu thương, bác sĩ hộ sĩ nhanh chóng tiến hành cấp cứu, Cố Nhất Nặc chậm rãi khôi phục ý thức, cô nhìn nhìn xung quanh bốn phía, phát hiện bản thân hẳn là đang ở trong xe cứu thương.
Vẫn cảm thấy hô hấp khó khăn, toàn thân không có một chút sức lực, từ yết hầu đến phổi, giống như bị lửa đốt rất đau, rất đau!
"Cảm giác như thế nào?" Một hộ sĩ nhỏ giọng dò hỏi.
Cố Nhất Nặc há miệng thở dốc, suy yếu nói: "Cháu không thể thở được."
Hộ sĩ cười cười, trấn an cô, "Đây là triệu chứng bình thường sau khi rơi xuống nước, chỉ là cảm giác mà thôi, hiện giờ đã không sao rồi, thử thả lỏng một chút, cô cho cháu mang máy thở oxy liền sẽ cảm thấy tốt hơn một chút."
Mang máy thở oxy xong, Cố Nhất Nặc cũng không cảm thấy tốt lên được bao nhiêu, cô biết bản thân đã an toàn, tâm tình chậm rãi thả lỏng, dần dần, cô cảm thấy hô hấp đều đều, không hề có cái loại cảm giác hít thở không thông, ngạt thở nữa.
Sau đó, một cảm giác mỏi mệt mãnh liệt kéo đến, thổi quét qua, còn chưa tới bệnh viện, liền đã ngủ.
......
Lục lão gia nhận được tin tức, tức giận lập tức từ ghế đứng bật dậy "Chuyện như thế nào? Đang yên đang lành tự dưng sao lại rơi xuống nước?"
"Hiện giờ tình huống còn chưa rõ lắm, Nhất Nặc tiểu thư được đưa đến bệnh viện trung tâm thành phố, hiện tại đã không còn nguy hiểm."
"Đưa tôi đi bệnh viện."
"Lão gia, chân của ông đang bị thương......"
"Chuẩn bị cái xe lăn cho tôi!" Lục lão gia cầm cây gậy chọc chọc trên mặt đất, thiếu chút nữa là sàn nhà cũng bị ông chọc nát!
Tiểu Lưu không dám chậm trễ, lập tức đi chuẩn bị chu đáo mọi thứ, đưa lão gia đi bệnh viện.
Trên xe, Lục lão gia không ngừng gọi điện cho Lục Dĩ Thừa, liên tiếp gọi mười mấy cuộc đều là tắt máy! Thằng nhãi này, lại đi chấp hành nhiệm vụ cái gì? Lúc này không biết phải làm thế nào mới có thể liên lạc được với nó!
Lục lão gia vứt di động sang một bên, không gọi cho Lục Dĩ Thừa nữa, Dĩ Thừa không có ở đây, có ông cũng được rồi.
Cố Nhất Nặc vừa tỉnh lại, phát hiện trong phòng thế nhưng đứng đầy người, trên xe lăn cạnh mép giường, còn có Lục lão gia vẻ mặt uy nghiêm ngồi đó.
"Ông nội." Cố Nhất Nặc suy yếu gọi một tiếng.
"Nằm yên đi, đừng ngồi dậy, ông nội ở đây." Lục lão gia dịch tới trước, nắm bàn tay nhỏ lạnh như băng của Cố Nhất Nặc.
Sau lưng Lục lão gia là vợ chồng Cố Tùng Bác Trình Thi Lệ, phía sau có Tôn tẩu, Tiểu Lưu, còn có hiệu trưởng, giáo viên chủ nhiệm, còn có một ít người Cố Nhất Nặc không quen biết, đứng đầy một phòng. Đều là bởi vì Lục lão gia cho nên cô mới được đãi ngộ như vậy.
"Ông đã hỏi qua bác sĩ, con ở đây nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt, chúng ta liền trở về." Lục lão gia nhẹ giọng an ủi.
"Dạ được." Cố Nhất Nặc gật gật đầu, ánh mắt quét qua đám người, chỉ có Trình Thi Lệ, không thấy bóng dáng của Cố Minh Tuyết.
"Cố Nhất Nặc, có phải cô bỏ thuốc vào nước trái cây của tôi hay không?" Cố Minh Tuyết rụt tay một chút, phát hiện sức lực Cố Nhất Nặc thế nhưng lại lớn như vậy, một cái tát không đánh tới, rõ ràng còn rơi vào thế bị động.
"Em đang nói cái gì vậy? Minh Tuyết, Em chính là em gái tốt của chị, em xảy ra chuyện như vậy, trong lòng chị đau còn không kịp, làm sao em có thể đổ lên đầu chị như thế?"
Cái miệng nhỏ của Cố Minh Tuyết càng há càng lớn, nhìn Cố Nhất Nặc ở trước mặt cô ta giả vô tội, vẻ đáng thương, thậm chí một bộ dạng so với cô ta còn ủy khuất hơn, tức khắc cô ta cảm thấy ngốc bức!
Cố Nhất Nặc buông tay Cố Minh Tuyết ra, đi về phía trước.
Cố Minh Tuyết ngẩn người, trong lòng lại tức tối, lại ủy khuất, còn có thêm một ít hối hận, vừa rồi cô ta có chút quá xúc động mới trở mặt với Cố Nhất Nặc.
Trở mặt thì trở mặt, cô ta còn sợ Cố Nhất Nặc sao! Mấy ngày nay, nghĩ đến những chuyện bản thân gặp phải, nghĩ lại Cố Nhất Nặc đã được tiếp đãi ra sao, cô ta ghen ghét đến sắp nổi điên!
Cố Nhất Nặc thấy thời gian không còn sớm, chỉ còn 15 phút nữa là vào lớp, cô xoay người, hướng sang một con đường nhỏ khác mà đi, qua khỏi cầu gỗ bên hồ là đến khu dạy học.
Sau lưng cô, đột nhiên vang lên một tràng tiếng bước chân, bị người từ phía sau hung hăng đẩy một cái! Cố Nhất Nặc khống chế không được, ngã nhào vào trong hồ nước.
Tiếng rơi xuống nước vang lên thật mạnh, Cố Nhất Nặc ở trong nước giãy giụa, sợ hãi đến từ kiếp trước làm cô không có cách nào bình tĩnh lại, rốt cuộc cô đã từng chết qua một lần, chính là chết đuối, hơn nữa cô vốn dĩ không biết bơi!
"Cứu...... Cứu tôi với!" Một ngụm nước bỗng nhiên tràn vào trong miệng Cố Nhất Nặc làm cô bị sặc, cảm giác phổi đều bị xé toan, cay rát đau đớn!
Thân mình không chịu khống chế chìm dần xuống, cảm giác hít thở không thông làm cô một trận choáng váng, trong nháy mắt sức lực giãy giụa đều không có. Một cảm giác sợ hãi mãnh liệt như là gông xiềng giam cầm cô, kéo cô chìm vào đáy nước.
Cố Minh Tuyết chỉ là tức giận nhất thời, đem Cố Nhất Nặc đẩy xuống sau đó cũng có chút hoảng loạn, nhìn Cố Nhất Nặc trầm ở trong nước, trong lòng cô ta hiện lên một ý niệm!
Nếu Cố Nhất Nặc chết, cô ta có thể sẽ thay thế Cố Nhất Nặc! Ở đây là góc chết trong trường, hiện giờ một người cũng không có, sẽ không có ai nhìn thấy việc cô ta làm, cũng giống như việc Cố Nhất Nặc làm với cô ta, sẽ không có bất kì chứng cứ nào!
Cố Nhất Nặc, cô liền chết ở chỗ này đi!
Đột nhiên, từ xa một bóng người chạy như bay tới, Cố Minh Tuyết hoảng sợ, lập tức trốn đi.
Hứa Thụy, quần áo giày cũng chưa cởi, trực tiếp nhảy vào trong nước!
Cố Nhất Nặc chỉ có một chút ý thức còn sót lại, cô có cảm giác mình được người ta túm chặt kéo lên trên mặt nước, trong nháy mắt khi rời khỏi mặt nước, cô mãnh liệt hít một hơi!
"Khụ khụ!" Cố Nhất Nặc ho sặc sụa.
Trái tim Hứa Thụy đang căng chặt cuối cùng cũng thả lỏng, đem Cố Nhất Nặc kéo lên bờ.
"Tiểu Nặc, cậu không sao chứ?"
Cố Nhất Nặc cảm giác bản thân chỉ còn một hơi thở, mơ mơ hồ hồ nhìn Hứa Thụy, lại không nghe được cậu ấy đang nói gì, cô chỉ cảm thấy thật sự rất khó chịu, phổi giống như khinh khí cầu được bơm đầy khí, có thể nổ bất cứ lúc nào. Mỗi đợt hô hấp đều đau muốn chết!
"Người đâu, có người rơi xuống nước! Mau tới cứu người!" Hứa Thụy xoay bốn phía hô to.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt Cố Nhất Nặc, "Tiểu Nặc, cậu không sao chứ! Tiểu Nặc."
Cố Nhất Nặc lúc rời khỏi mặt nước còn khụ khụ một chút, hiện tại một chút phản ứng đều không có! Tim cậu như bị bóp chặt, "Tiểu Nặc, Tiểu Nặc, cậu ngàn vạn lần không được có việc gì."
Một số giáo viên chạy tới trước, bác sĩ của trường cũng đã đến, tiến hành cấp cứu cho Cố Nhất Nặc! Nước trong bụng Cố Nhất Nặc bị đè ép ra rất nhiều, người lại lâm vào hôn mê!
"120 có tới không? Em học sinh này phải lập tức đưa vào bệnh viện!"
"Đến rồi! Đến rồi! Đến cổng trường!"
Hứa Thụy bế Cố Nhất Nặc hướng cổng lớn điên cuồng chạy đi!
......
Cố Tùng Bác còn ở phòng hiệu trưởng, vì giải quyết ảnh hưởng sự cố của Cố Minh Tuyết, ông chuẩn bị giúp đỡ trường học một dự án, phải tốn phí hơn 500 vạn, hiện tại là đang nói về vấn đề này.
"Reng reng reng!" Di động hiệu trưởng vang lên.
"Cố tổng, thật ngại quá, tôi đi nghe điện thoại trước."
"Hiệu trưởng! Có một học sinh trượt chân rơi xuống nước, đã đưa đi bệnh viện cấp cứu!" Tiếng giáo viên chủ nhiệm vội vàng vang lên.
"Cái gì? Tình huống như thế nào? Là học sinh nào?"
Giọng giáo viên chủ nhiệm có vài phần khó xử, "Hiệu trưởng, là con gái Cố tiên sinh, Cố Nhất Nặc."
"Cố Nhất Nặc!" Hiệu trưởng mặt mũi trắng bệch.
Cố Tùng Bác nghe được tên con gái mình, đứng lên, "Tiểu Nặc xảy ra chuyện gì?
Hiệu trưởng cúp điện thoại, nhìn sang Cố Tùng Bác: "Cố tổng, học sinh Cố Nhất Nặc vô ý rơi xuống nước, đã được đưa đi bệnh viện cấp cứu!"
"Cái gì!?" Cố Tùng Bác xoay người đi ra ngoài. Hiệu trưởng lập tức đi theo sau lưng, trong lòng âm thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng có việc gì bất trắc! Ngàn vạn ngàn vạn lần đừng có việc gì bất trắc!
"Bệnh viện nào?" Cố Tùng Bác đột nhiên quay đầu lại dò hỏi.
"Bệnh viện trung tâm thành phố!"
......
Trên xe cứu thương, bác sĩ hộ sĩ nhanh chóng tiến hành cấp cứu, Cố Nhất Nặc chậm rãi khôi phục ý thức, cô nhìn nhìn xung quanh bốn phía, phát hiện bản thân hẳn là đang ở trong xe cứu thương.
Vẫn cảm thấy hô hấp khó khăn, toàn thân không có một chút sức lực, từ yết hầu đến phổi, giống như bị lửa đốt rất đau, rất đau!
"Cảm giác như thế nào?" Một hộ sĩ nhỏ giọng dò hỏi.
Cố Nhất Nặc há miệng thở dốc, suy yếu nói: "Cháu không thể thở được."
Hộ sĩ cười cười, trấn an cô, "Đây là triệu chứng bình thường sau khi rơi xuống nước, chỉ là cảm giác mà thôi, hiện giờ đã không sao rồi, thử thả lỏng một chút, cô cho cháu mang máy thở oxy liền sẽ cảm thấy tốt hơn một chút."
Mang máy thở oxy xong, Cố Nhất Nặc cũng không cảm thấy tốt lên được bao nhiêu, cô biết bản thân đã an toàn, tâm tình chậm rãi thả lỏng, dần dần, cô cảm thấy hô hấp đều đều, không hề có cái loại cảm giác hít thở không thông, ngạt thở nữa.
Sau đó, một cảm giác mỏi mệt mãnh liệt kéo đến, thổi quét qua, còn chưa tới bệnh viện, liền đã ngủ.
......
Lục lão gia nhận được tin tức, tức giận lập tức từ ghế đứng bật dậy "Chuyện như thế nào? Đang yên đang lành tự dưng sao lại rơi xuống nước?"
"Hiện giờ tình huống còn chưa rõ lắm, Nhất Nặc tiểu thư được đưa đến bệnh viện trung tâm thành phố, hiện tại đã không còn nguy hiểm."
"Đưa tôi đi bệnh viện."
"Lão gia, chân của ông đang bị thương......"
"Chuẩn bị cái xe lăn cho tôi!" Lục lão gia cầm cây gậy chọc chọc trên mặt đất, thiếu chút nữa là sàn nhà cũng bị ông chọc nát!
Tiểu Lưu không dám chậm trễ, lập tức đi chuẩn bị chu đáo mọi thứ, đưa lão gia đi bệnh viện.
Trên xe, Lục lão gia không ngừng gọi điện cho Lục Dĩ Thừa, liên tiếp gọi mười mấy cuộc đều là tắt máy! Thằng nhãi này, lại đi chấp hành nhiệm vụ cái gì? Lúc này không biết phải làm thế nào mới có thể liên lạc được với nó!
Lục lão gia vứt di động sang một bên, không gọi cho Lục Dĩ Thừa nữa, Dĩ Thừa không có ở đây, có ông cũng được rồi.
Cố Nhất Nặc vừa tỉnh lại, phát hiện trong phòng thế nhưng đứng đầy người, trên xe lăn cạnh mép giường, còn có Lục lão gia vẻ mặt uy nghiêm ngồi đó.
"Ông nội." Cố Nhất Nặc suy yếu gọi một tiếng.
"Nằm yên đi, đừng ngồi dậy, ông nội ở đây." Lục lão gia dịch tới trước, nắm bàn tay nhỏ lạnh như băng của Cố Nhất Nặc.
Sau lưng Lục lão gia là vợ chồng Cố Tùng Bác Trình Thi Lệ, phía sau có Tôn tẩu, Tiểu Lưu, còn có hiệu trưởng, giáo viên chủ nhiệm, còn có một ít người Cố Nhất Nặc không quen biết, đứng đầy một phòng. Đều là bởi vì Lục lão gia cho nên cô mới được đãi ngộ như vậy.
"Ông đã hỏi qua bác sĩ, con ở đây nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt, chúng ta liền trở về." Lục lão gia nhẹ giọng an ủi.
"Dạ được." Cố Nhất Nặc gật gật đầu, ánh mắt quét qua đám người, chỉ có Trình Thi Lệ, không thấy bóng dáng của Cố Minh Tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.