Chương 82: Chương 69.4
Huân Tiểu Thất
23/03/2016
Vân Sở cười, không hiểu nhìn Dương Tinh Tinh: "Cô, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Dương Tinh Tinh cũng không có vào phòng làm việc của Lam Băng Tuyền, mấy người Lương Tâm Duyệt cũng đứng ở cửa phòng làm việc của Lam Băng Tuyền, Vân Sở thấy cửa phòng làm việc đóng chặt lại, nghĩ thầm, sẽ không phải là Dương Tinh Tinh bị đuổi ra ngoài chứ? Ha ha.
Liền tính tình này của Lam Băng Tuyền, thật đúng là có thể có chuyện như vậy đấy.
Nghe được lời Vân Sở nói, sắc mặt của Dương Tinh Tinh hết sức khó coi, "Bạn Vân Sở, cô nhớ, mới vừa cô có bảo em đi tới phòng làm việc của cô giúp cô một một vật tới đây."
Vân Sở gật đầu, rồi sau đó vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lương Tâm Duyệt: "Đúng vậy, ah, đàn chị không phải giúp em đi lấy sao? Đàn chị, chị không có đi à?"
Lương Tâm Duyệt trợn mắt nhìn Dương Tinh Tinh một cái, nhìn Vân Sở cung kính nói: "Tôi dĩ nhiên là đi lấy, may mắn là tôi đi lấy, hừ, bằng không chỉ sợ là chị dâu cũng bị người ta tính toán."
Vân Sở làm bộ như cái gì cũng không biết, kinh ngạc nhìn Lương Tâm Duyệt hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Liễu Dương Dương bên cạnh Lương Tâm Duyệt cũng nhìn chằm chằm Dương Tinh Tinh, khinh thường nói: "Chị dâu, chị không biết, cô Dương bảo chúng tôi lấy cái hộp kia, bên trong căn bản là đồ vật rách nát, chúng tôi giúp cô ta lấy xuống, căn bản cũng không có động tới, còn không có làm rơi, cô ta vừa mở ra, đã nói là chúng tôi làm rơi ."
Dương Tinh Tinh bất mãn phản bác: "Em đừng nói sai sự thật, đựng trong hộp của cô chính là một chậu hoa thủy tinh nhỏ, đó là đồ cô muốn tặng cho thầy Lam, cảm ơn thầy Lam lần trước ở trên đường đã giúp cô. Lời nói kia của em chính là nói dối, chẳng lẽ cô muốn tặng cho thầy Lam một chậu hoa vỡ?"
Vân Sở cười lạnh, nghe nhóm người Lương Tâm Duyệt cùng Dương Tinh Tinh cãi nhau, trong lòng đã sáng tỏ, chỉ sợ, tặng đồ cho Lam Băng Tuyền là giả, phải là thừa dịp đối phó Vân Sở cô mới là sự thật đi?
Chỉ là, Dương Tinh Tinh nhất định không có nghĩ tới, Vân Sở sẽ thông minh như vậy, không có tự mình đi lấy vật kia, mà là để cho đám người Lương Tâm Duyệt kia đi.
Giờ phút này, nhìn phản ứng đám người Lương Tâm Duyệt, Vân Sở liền hiều, Lương Tâm Duyệt là thật lòng đối với mình, ít nhất, lúc này cô ta chưa cùng Dương Tinh Tinh bắt tay đối phó mình.
"Ai biết có phải hay không cô cố ý muốn lấy chuyện này để hãm hại chị dâu của chúng ta." Chung Nguyệt cũng bất mãn phản bác.
Lương Tâm Duyệt cười lạnh: “Không phải sao? Chị dâu, vốn là chúng tôi nghĩ, cô Dương gọi chị giúp cô ấy lấy đồ, chúng tôi cũng không dám tranh công. Đã nói với cô Dương là chị đi lấy, sau đó vội vã đi học, mới tại đầu cầu thang giao đồ cho chúng tôi, nhờ chúng tôi đến chuyển giao cho cô Dương, kết quả chị biết rồi đấy?"
Lương Tâm Duyệt nói xong, nhìn một chút vào phòng làm việc của Lam Băng Tuyền, tiếp tục nói: "Kết quả cô Dương lập tức cùng thầy Lam nói, ‘thầy Lam, anh xem, Vân Sở này nhất định là cố ý. Lần trước chị ở trên lớp của cô ấy giở trò, bị cô ấy xử phạt nhẹ, hôm nay nhất định là cố ý phá vỡ chậu hoa tôi muốn đưa cho anh để báo thù tôi. Nữ sinh này, tại sao có thể không có mắt như vậy? Thật sự là trẻ con không thể dạy. ’"
Nghe được Lương Tâm Duyệt học dáng vẻ nói chuyện của Dương Tinh Tinh, lặp lại lời Dương Tinh Tinh đã nói ra, Vân Sở thiếu chút nữa bật cười.
Cố nén cười, Vân Sở gật đầu một cái, mặt đau lòng nhìn Dương Tinh Tinh, "Cô Dương, làm sao cô có thể nói em như vậy chứ? Mặc dù lần đó cô ở trên lớp học phạt em viết bài khoá, nhưng em cũng không có một câu oán hận, hơn nữa rất nhanh đã nộp bài tập cho cô. Hơn nữa, lần đó vốn là em không đúng trước, cô xử phạt em cũng là việc tất nhiên, em làm sao lại nghĩ muốn trả thù cô chứ?"
Dương Tinh Tinh bị Lương Tâm Duyệt cùng Vân Sở kẻ xướng người họa, mặt liền đỏ ửng, ngẩn người tại đó, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Chung Nguyệt nhân cơ hội này chỉ vào cái hộp trong tay Dương Tinh Tinh, nói: "Cô Dương cô nên nhớ, lúc chúng em đem cái hộp giao cho cô, cái hộp đều hoàn hảo, nếu chậu hoa bên trong là do chúng em làm vỡ, cái hộp cũng nên bị hư hỏng chỗ nào đó chứ?"
Vân Sở vẻ mặt tán thưởng nhìn Chung Nguyệt cao gầy một cái, gật đầu nói: "Đàn chị nói không sai, cô giáo, em hiểu rõ là cô tin tưởng em mới có thể để cho em đi lấy này cái hộp, mà em, tự nhiên là em cũng tin tưởng các đàn chị, em tin tưởng, mấy đàn chị chắc chắn sẽ không làm loại chuyện này. Còn nữa, các chị ấy cùng cô không thù không oán, tại sao phải làm như vậy với cô đây?"
Dương Tinh Tinh cắn răng, nhìn Vân Sở cùng đám người Lương Tâm Duyệt, tay hung hăng nắm thành nắm đấm: "Hừ, ai biết có phải là em có hay không ghen tỵ tôi đi gần thầy Lam, mới nhân cơ hội này tìm ba người họ đi đối phó tôi thì sao?"
Dứt lời, Dương Tinh Tinh cúi đầu nhìn vài mảnh thủy tinh đã vỡ trong tay, mặt làm vẻ đau lòng: "Đây chính là tấm lòng thành của tôi đối với thầy Lam, ô ô. . . . . ."
Khóe miệng Vân Sở mãnh liệt co rút, tiến lên hai bước, thản nhiên nói: "Lời này của cô cũng không đúng rồi, em đối với thầy Lam, cũng tôn kính giống như đối với cô Dương mà thôi, như thế nào sẽ ghen tỵ chuyện cô cùng thầy Lam đi gần nhau, lại lấy chuyện như vậy đối phó với cô đây? Ngược cô, em vẫn tôn kính cô là cô giáo của em, nhưng không nghĩ tới trong lòng cô em lại là như vậy, thật sự khiến em đau lòng."
Dương Tinh Tinh bị Vân Sở nói như thế, trên mặt có chút không nhịn được. Dù sao, cô ta cũng là cô giáo, thái độ làm người, dĩ nhiên phải là tấm gương của các học sinh, hôm nay nói ra như vậy, còn bị Vân Sở phản bác như vậy, mặt mũi của cô ta biết để nơi nào?
Thật may lúc này là thời gian lên lớp, cũng không có người nào đi lại, nếu không, chỉ sợ danh tiếng của Dương Tinh Tinh đã sớm đem đi quét sân rồi.
Lương Tâm Duyệt cũng nói theo Vân Sở: "Đúng vậy, giáo viên làm tấm gương tốt đâu rồi, cô Dương, cô là cô giáo Ngữ Văn, lại chẳng phân biệt được đúng sai, thậm chí muốn hãm hại chúng em, cô rốt cuộc muốn gì."
Sắc mặt Dương Tinh Tinh tái nhợt, nhìn chằm chằm Vân Sở cùng Lương Tâm Duyệt, cả giận nói: "Ý của các em là tôi đổ oan cho các em? A, bạn học Lương, vật này nếu là do em lấy xuống, chuyện này trách nhiệm lớn nhất chính là em chịu, mặc dù không biết em là không cẩn thận hay là có người sai khiến, tôi đều muốn nói cho em, chuyện này, tôi nhất định trong buổi họp báo trường học, để cho trường phân xử mấy học sinh làm ra chuyện xấu này."
Lúc này, cửa phòng làm việc của Lam Băng Tuyền đột nhiên mở ra, một thân đồ màu xanh dương Lam Băng Tuyền bước đi ra ngoài, lạnh lùng quét những người ở tại cửa ra vào một cái.
Hai mắt Dương Tinh Tinh cũng tỏa sáng, lập tức tựa vào bên cạnh Lam Băng Tuyền, mặt uất ức nói: " Thầy Lam, anh cuối cùng cũng đi ra, anh xem một chút mấy cái học sinh vô pháp vô thiên* này, làm hư chậu hoa thủy tinh tôi muốn đưa cho anh không nói, còn dám vu oan cô giáo tôi đây."
Lam Băng Tuyền cũng không có nhìn Dương Tinh Tinh, lui về phía sau một bước, liếc Vân Sở một cái, giọng nói vô cùng băng lãnh nói: "Muốn làm ầm ĩ thì đến nơi khác đi, chớ làm ảnh hưởng đến công việc của tôi, quấy nhiễu học sinh đi học."
"Thầy Lam, họ. . . . . ." Dương Tinh Tinh ngước mắt, không cam lòng nhìn Lam Băng Tuyền. Lúc nhìn thấy khuôn mặt cương nghị và tuấn mỹ của Lam Băng Tuyền, mặt lập tức trở nên đỏ bừng.
Lam Băng Tuyền nheo mắt lại, cả người cũng tản ra hơi thở lạnh lẽo: "Cô Dương nên làm tấm gương tốt cho học sinh. Ở chỗ này cùng học sinh ồn ào, còn ra thể thống gì?"
Vốn định kể khổ với Lam Băng Tuyền, thì ngược lại bị Lam Băng Tuyền trách cứ, Dương Tinh Tinh cắn môi, mặt uất ức, bộ dạng lã chã chực khóc, thật là vừa thấy đã thương.
Vân Sở giễu cợt nhìn Dương Tinh Tinh, đối với Lam Băng Tuyền cười nói, "Thầy Lam thật là không hiểu thương hương tiếc ngọc gì hết."
Lam Băng Tuyền cau mày, trợn mắt nhìn Vân Sở một cái, rồi sau đó, nói với Dương Tinh Tinh: "Chậu hoa này nếu không phải do cô Dương tự mình đánh vỡ, đó chính là do có người cố ý đi, hi vọng cô Dương sau tra rõ, hãy đổ lỗi, không thể tùy ý đổ oan cho học sinh."
Nói xong, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lam Băng Tuyền lại bổ sung thêm một câu: "Tôi tin tưởng bạn Vân Sở không phải là người như thế."
Sắc mặt của Dương Tinh Tinh nhất thời trở nên hết sức khó coi, không thể tin được nhìn Lam Băng Tuyền, thấy ánh mắt Lam Băng Tuyền rơi vào trên người của Vân Sở, lại nghiêng đầu, hung hăng nhìn chằm chằm Vân Sở, cắn răng, lạnh lùng nói: "Chậu hoa này vốn là muốn tặng cho thầy Lam, nếu thầy Lam đã nói như vậy, vậy tôi liền đi tra rõ đây là đang xảy ra chuyện gì. Nếu như bị tôi biết được là ai làm, tôi nhất định sẽ không bỏ qua nhẹ nhàng như vậy."
Vân Sở liếc mắt, nhìn Dương Tinh Tinh mà im lặng không nói lời nào.
Mà Lam Băng Tuyền nhìn cũng chưa từng nhìn qua chậu hoa trong tay Dương Tinh Tinh, xoay người đi vào phòng làm việc, cũng bỏ lại một câu: "Cảm ơn tâm ý của cô Dương, chỉ là, tôi cũng không thích trồng hoa, chậu hoa có vỡ hay không cũng vô dụng thôi."
Sắc mặt của Dương Tinh Tinh càng thêm khó coi, lúc trước rõ ràng có người tự với cô ta, Lam Băng Tuyền thích trồng hoa cỏ, cô ta mới có thể cầm đồ tới đưa cho hắn, làm sao sẽ. . . . . .
Dương Tinh Tinh cũng không có vào phòng làm việc của Lam Băng Tuyền, mấy người Lương Tâm Duyệt cũng đứng ở cửa phòng làm việc của Lam Băng Tuyền, Vân Sở thấy cửa phòng làm việc đóng chặt lại, nghĩ thầm, sẽ không phải là Dương Tinh Tinh bị đuổi ra ngoài chứ? Ha ha.
Liền tính tình này của Lam Băng Tuyền, thật đúng là có thể có chuyện như vậy đấy.
Nghe được lời Vân Sở nói, sắc mặt của Dương Tinh Tinh hết sức khó coi, "Bạn Vân Sở, cô nhớ, mới vừa cô có bảo em đi tới phòng làm việc của cô giúp cô một một vật tới đây."
Vân Sở gật đầu, rồi sau đó vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lương Tâm Duyệt: "Đúng vậy, ah, đàn chị không phải giúp em đi lấy sao? Đàn chị, chị không có đi à?"
Lương Tâm Duyệt trợn mắt nhìn Dương Tinh Tinh một cái, nhìn Vân Sở cung kính nói: "Tôi dĩ nhiên là đi lấy, may mắn là tôi đi lấy, hừ, bằng không chỉ sợ là chị dâu cũng bị người ta tính toán."
Vân Sở làm bộ như cái gì cũng không biết, kinh ngạc nhìn Lương Tâm Duyệt hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Liễu Dương Dương bên cạnh Lương Tâm Duyệt cũng nhìn chằm chằm Dương Tinh Tinh, khinh thường nói: "Chị dâu, chị không biết, cô Dương bảo chúng tôi lấy cái hộp kia, bên trong căn bản là đồ vật rách nát, chúng tôi giúp cô ta lấy xuống, căn bản cũng không có động tới, còn không có làm rơi, cô ta vừa mở ra, đã nói là chúng tôi làm rơi ."
Dương Tinh Tinh bất mãn phản bác: "Em đừng nói sai sự thật, đựng trong hộp của cô chính là một chậu hoa thủy tinh nhỏ, đó là đồ cô muốn tặng cho thầy Lam, cảm ơn thầy Lam lần trước ở trên đường đã giúp cô. Lời nói kia của em chính là nói dối, chẳng lẽ cô muốn tặng cho thầy Lam một chậu hoa vỡ?"
Vân Sở cười lạnh, nghe nhóm người Lương Tâm Duyệt cùng Dương Tinh Tinh cãi nhau, trong lòng đã sáng tỏ, chỉ sợ, tặng đồ cho Lam Băng Tuyền là giả, phải là thừa dịp đối phó Vân Sở cô mới là sự thật đi?
Chỉ là, Dương Tinh Tinh nhất định không có nghĩ tới, Vân Sở sẽ thông minh như vậy, không có tự mình đi lấy vật kia, mà là để cho đám người Lương Tâm Duyệt kia đi.
Giờ phút này, nhìn phản ứng đám người Lương Tâm Duyệt, Vân Sở liền hiều, Lương Tâm Duyệt là thật lòng đối với mình, ít nhất, lúc này cô ta chưa cùng Dương Tinh Tinh bắt tay đối phó mình.
"Ai biết có phải hay không cô cố ý muốn lấy chuyện này để hãm hại chị dâu của chúng ta." Chung Nguyệt cũng bất mãn phản bác.
Lương Tâm Duyệt cười lạnh: “Không phải sao? Chị dâu, vốn là chúng tôi nghĩ, cô Dương gọi chị giúp cô ấy lấy đồ, chúng tôi cũng không dám tranh công. Đã nói với cô Dương là chị đi lấy, sau đó vội vã đi học, mới tại đầu cầu thang giao đồ cho chúng tôi, nhờ chúng tôi đến chuyển giao cho cô Dương, kết quả chị biết rồi đấy?"
Lương Tâm Duyệt nói xong, nhìn một chút vào phòng làm việc của Lam Băng Tuyền, tiếp tục nói: "Kết quả cô Dương lập tức cùng thầy Lam nói, ‘thầy Lam, anh xem, Vân Sở này nhất định là cố ý. Lần trước chị ở trên lớp của cô ấy giở trò, bị cô ấy xử phạt nhẹ, hôm nay nhất định là cố ý phá vỡ chậu hoa tôi muốn đưa cho anh để báo thù tôi. Nữ sinh này, tại sao có thể không có mắt như vậy? Thật sự là trẻ con không thể dạy. ’"
Nghe được Lương Tâm Duyệt học dáng vẻ nói chuyện của Dương Tinh Tinh, lặp lại lời Dương Tinh Tinh đã nói ra, Vân Sở thiếu chút nữa bật cười.
Cố nén cười, Vân Sở gật đầu một cái, mặt đau lòng nhìn Dương Tinh Tinh, "Cô Dương, làm sao cô có thể nói em như vậy chứ? Mặc dù lần đó cô ở trên lớp học phạt em viết bài khoá, nhưng em cũng không có một câu oán hận, hơn nữa rất nhanh đã nộp bài tập cho cô. Hơn nữa, lần đó vốn là em không đúng trước, cô xử phạt em cũng là việc tất nhiên, em làm sao lại nghĩ muốn trả thù cô chứ?"
Dương Tinh Tinh bị Lương Tâm Duyệt cùng Vân Sở kẻ xướng người họa, mặt liền đỏ ửng, ngẩn người tại đó, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Chung Nguyệt nhân cơ hội này chỉ vào cái hộp trong tay Dương Tinh Tinh, nói: "Cô Dương cô nên nhớ, lúc chúng em đem cái hộp giao cho cô, cái hộp đều hoàn hảo, nếu chậu hoa bên trong là do chúng em làm vỡ, cái hộp cũng nên bị hư hỏng chỗ nào đó chứ?"
Vân Sở vẻ mặt tán thưởng nhìn Chung Nguyệt cao gầy một cái, gật đầu nói: "Đàn chị nói không sai, cô giáo, em hiểu rõ là cô tin tưởng em mới có thể để cho em đi lấy này cái hộp, mà em, tự nhiên là em cũng tin tưởng các đàn chị, em tin tưởng, mấy đàn chị chắc chắn sẽ không làm loại chuyện này. Còn nữa, các chị ấy cùng cô không thù không oán, tại sao phải làm như vậy với cô đây?"
Dương Tinh Tinh cắn răng, nhìn Vân Sở cùng đám người Lương Tâm Duyệt, tay hung hăng nắm thành nắm đấm: "Hừ, ai biết có phải là em có hay không ghen tỵ tôi đi gần thầy Lam, mới nhân cơ hội này tìm ba người họ đi đối phó tôi thì sao?"
Dứt lời, Dương Tinh Tinh cúi đầu nhìn vài mảnh thủy tinh đã vỡ trong tay, mặt làm vẻ đau lòng: "Đây chính là tấm lòng thành của tôi đối với thầy Lam, ô ô. . . . . ."
Khóe miệng Vân Sở mãnh liệt co rút, tiến lên hai bước, thản nhiên nói: "Lời này của cô cũng không đúng rồi, em đối với thầy Lam, cũng tôn kính giống như đối với cô Dương mà thôi, như thế nào sẽ ghen tỵ chuyện cô cùng thầy Lam đi gần nhau, lại lấy chuyện như vậy đối phó với cô đây? Ngược cô, em vẫn tôn kính cô là cô giáo của em, nhưng không nghĩ tới trong lòng cô em lại là như vậy, thật sự khiến em đau lòng."
Dương Tinh Tinh bị Vân Sở nói như thế, trên mặt có chút không nhịn được. Dù sao, cô ta cũng là cô giáo, thái độ làm người, dĩ nhiên phải là tấm gương của các học sinh, hôm nay nói ra như vậy, còn bị Vân Sở phản bác như vậy, mặt mũi của cô ta biết để nơi nào?
Thật may lúc này là thời gian lên lớp, cũng không có người nào đi lại, nếu không, chỉ sợ danh tiếng của Dương Tinh Tinh đã sớm đem đi quét sân rồi.
Lương Tâm Duyệt cũng nói theo Vân Sở: "Đúng vậy, giáo viên làm tấm gương tốt đâu rồi, cô Dương, cô là cô giáo Ngữ Văn, lại chẳng phân biệt được đúng sai, thậm chí muốn hãm hại chúng em, cô rốt cuộc muốn gì."
Sắc mặt Dương Tinh Tinh tái nhợt, nhìn chằm chằm Vân Sở cùng Lương Tâm Duyệt, cả giận nói: "Ý của các em là tôi đổ oan cho các em? A, bạn học Lương, vật này nếu là do em lấy xuống, chuyện này trách nhiệm lớn nhất chính là em chịu, mặc dù không biết em là không cẩn thận hay là có người sai khiến, tôi đều muốn nói cho em, chuyện này, tôi nhất định trong buổi họp báo trường học, để cho trường phân xử mấy học sinh làm ra chuyện xấu này."
Lúc này, cửa phòng làm việc của Lam Băng Tuyền đột nhiên mở ra, một thân đồ màu xanh dương Lam Băng Tuyền bước đi ra ngoài, lạnh lùng quét những người ở tại cửa ra vào một cái.
Hai mắt Dương Tinh Tinh cũng tỏa sáng, lập tức tựa vào bên cạnh Lam Băng Tuyền, mặt uất ức nói: " Thầy Lam, anh cuối cùng cũng đi ra, anh xem một chút mấy cái học sinh vô pháp vô thiên* này, làm hư chậu hoa thủy tinh tôi muốn đưa cho anh không nói, còn dám vu oan cô giáo tôi đây."
Lam Băng Tuyền cũng không có nhìn Dương Tinh Tinh, lui về phía sau một bước, liếc Vân Sở một cái, giọng nói vô cùng băng lãnh nói: "Muốn làm ầm ĩ thì đến nơi khác đi, chớ làm ảnh hưởng đến công việc của tôi, quấy nhiễu học sinh đi học."
"Thầy Lam, họ. . . . . ." Dương Tinh Tinh ngước mắt, không cam lòng nhìn Lam Băng Tuyền. Lúc nhìn thấy khuôn mặt cương nghị và tuấn mỹ của Lam Băng Tuyền, mặt lập tức trở nên đỏ bừng.
Lam Băng Tuyền nheo mắt lại, cả người cũng tản ra hơi thở lạnh lẽo: "Cô Dương nên làm tấm gương tốt cho học sinh. Ở chỗ này cùng học sinh ồn ào, còn ra thể thống gì?"
Vốn định kể khổ với Lam Băng Tuyền, thì ngược lại bị Lam Băng Tuyền trách cứ, Dương Tinh Tinh cắn môi, mặt uất ức, bộ dạng lã chã chực khóc, thật là vừa thấy đã thương.
Vân Sở giễu cợt nhìn Dương Tinh Tinh, đối với Lam Băng Tuyền cười nói, "Thầy Lam thật là không hiểu thương hương tiếc ngọc gì hết."
Lam Băng Tuyền cau mày, trợn mắt nhìn Vân Sở một cái, rồi sau đó, nói với Dương Tinh Tinh: "Chậu hoa này nếu không phải do cô Dương tự mình đánh vỡ, đó chính là do có người cố ý đi, hi vọng cô Dương sau tra rõ, hãy đổ lỗi, không thể tùy ý đổ oan cho học sinh."
Nói xong, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lam Băng Tuyền lại bổ sung thêm một câu: "Tôi tin tưởng bạn Vân Sở không phải là người như thế."
Sắc mặt của Dương Tinh Tinh nhất thời trở nên hết sức khó coi, không thể tin được nhìn Lam Băng Tuyền, thấy ánh mắt Lam Băng Tuyền rơi vào trên người của Vân Sở, lại nghiêng đầu, hung hăng nhìn chằm chằm Vân Sở, cắn răng, lạnh lùng nói: "Chậu hoa này vốn là muốn tặng cho thầy Lam, nếu thầy Lam đã nói như vậy, vậy tôi liền đi tra rõ đây là đang xảy ra chuyện gì. Nếu như bị tôi biết được là ai làm, tôi nhất định sẽ không bỏ qua nhẹ nhàng như vậy."
Vân Sở liếc mắt, nhìn Dương Tinh Tinh mà im lặng không nói lời nào.
Mà Lam Băng Tuyền nhìn cũng chưa từng nhìn qua chậu hoa trong tay Dương Tinh Tinh, xoay người đi vào phòng làm việc, cũng bỏ lại một câu: "Cảm ơn tâm ý của cô Dương, chỉ là, tôi cũng không thích trồng hoa, chậu hoa có vỡ hay không cũng vô dụng thôi."
Sắc mặt của Dương Tinh Tinh càng thêm khó coi, lúc trước rõ ràng có người tự với cô ta, Lam Băng Tuyền thích trồng hoa cỏ, cô ta mới có thể cầm đồ tới đưa cho hắn, làm sao sẽ. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.