Chương 84: Chương 70.2
Huân Tiểu Thất
30/03/2016
Vân Sở nheo mắt lại,
cười giống như hồ ly, gật đầu một cái: "Đúng vậy, ở trước mặt Triệu tiểu thư, Vân Sở liền cảm thấy mình giống như làm nền cho lá xanh. Nhưng là, A Triệt lại chỉ thích tôi như vậy . . . . . . Ai!"
Vân Sở đầu tiên là chê bai mình không đáng giá một đồng, khiến Triệu Nhược Nghiên cùng Triệu thủ trưởng để xuống đề phòng, bắt đầu đắc chí. Sau đó lại tới một câu"A triệt chỉ thích tôi như vậy ", nói cho Triệu thủ trưởng, con gái của ông ta có tốt hơn nữa, cũng không vào được mắt Thượng Quan Triệt, cũng so không được với Vân Sở cô. Cuối cùng lại thở dài một tiếng, bày tỏ mình cũng không hiểu tại sao Thượng Quan Triệt coi trọng, đi cùng với anh cũng là bất đắc dĩ.
Phụ nữ Triệu gia nghe nói như thế, nhất thời bị tức đến đỉnh đầu bốc khói, gắt gao nhìn chằm chằm Vân Sở, hận không thể giết chết cô, cả khuôn mặt là vẻ lúng túng.
Triệu Nhược Nghiên sớm đoán được Vân Sở không biết tại sao cô lại đột nhiên tốt bụng khích lệ mình, nhưng lại cảm thấy cô có thể là vội vả muốn vuốt mông ngựa cha cô ta, không thể không nhân cơ hội lấy lòng cha cô ta, trong lòng cũng bắt đầu đắc chí. Không ngờ Vân Sở lại nói một câu như vậy, đó không phải rõ ràng nói cô ta có tốt hơn nữa cũng không bằng Vân Sở sao? Điều này làm cho Triệu Nhược nghiên luôn luôn tự cao, làm sao có thể nuốt xuống giọng điệu này?
Cô ta tức giận ngược lại cười, hết sức biểu hiện tính cách tu dưỡng tốt của mình: "Vân Sở lời này cũng không đúng rồi, trừ đi thân phận ở ngoài, em cùng anh Thượng Quan vẫn là rất xứng đôi. Chỉ là, em cũng biết, anh Thượng Quan thân là Thượng tá, thân phận tôn quý, con gái nhà bình thường, dĩ nhiên là không xứng với anh ấy."
Triệu Nhược Nghiên nói xong, mặt nở nụ cười nhìn Vân Sở.
Cô ta nói lời này, trước là chê bai thân phận của Vân Sở, đề cao thân phận của Thượng Quan Triệt, hơn nữa uyển chuyển chỉ ra thân phận cách xa của bọn họ, ngụ ý là: Mặc dù Thượng Quan Triệt thích Vân Sở cô hơn nữa, thân phận của anh như vậy cũng không thể sẽ lấy cô, chỉ có Triệu Nhược Nghiên tôi mới xứng với anh.
Chỉ là, không đợi Vân Sở phản bác, ngoài cửa liền truyền đến một tiếng cười nhẹ: " Lời này của Triệu tiểu thư, là muốn chỉ trích tôi cùng cha của A Triệt không xứng đôi sao?"
Sau tiếng nói, ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân nhỏ nhẹ, tiếp, một thân áo che gió màu đen, nhìn An Linh Nguyệt hiên ngang mạnh mẽ, đỡ bà nội một thân áo khoác ngoài màu xanh đậm, từ từ đi vào.
Sắc mặt của Triệu Nhược Nghiên biến đổi, cô ta không ngờ An Linh Nguyệt sẽ đúng thời điểm này đi vào, càng quên chuyện bản thân An Linh Nguyệt xuất thân hắc đạo, vốn là còn nghĩ mình sẽ để lại ấn tượng tốt với An Linh Nguyệt, lát nữa chỉ cần nghĩ biện pháp khiến Vân Sở thất bại, khiến An Linh Nguyệt cùng bà nội cũng chán ghét Vân Sở, là cô có thể chiếm được tâm của An Linh Ngyệt cùng bà nội. Nói như vậy, mặc dù Thượng Quan Triệt không thích mình, cô cũng có biện pháp khiến Vân Sở bại lui.
Chỉ là không ngờ, An Linh Nguyệt lại vào, là hư ấn tượng tốt của mình ở trong lòng bà.
Triệu Nhược Nghiên hung hăng trợn mắt nhìn Vân Sở một cái, lúc này mới cười đứng dậy, nỡ nụ cười nhìn An Linh Nguyệt: "Bác gái nói quá lời, bác gái xuất thân Quý tộc, thân phận và địa vị đều xứng với bác Thượng Quan. Nhược Nghiên trong lòng vẫn rất hâm mộ bác trai bác gái tình cảm sâu đậm đấy. . . . . ."
Triệu Nhược Nghiên chỉ là khen ngợi An Linh Nguyệt cùng cha của Thượng Quan Triệt rất xứng đôi, miệng cũng không đề cập tới thân phận của Vân Sở, nói trắng ra là, câu nói lúc ban đầu cô ta nói rằng thân phận của Vân Sở không xứng với Thượng Quan Triệt, vẫn như cũ rất châm chích.
Vân Sở đứng dậy, khuôn mặt nở nụ cười đỡ bà nội, không nhìn Triệu Nhược Nghiên cố ý lấy lòng: "Bà nội, người đã đến rồi, mấy tháng không thấy, thân thể bà nội còn tốt đó chứ?"
"Ai. . . . . . Rất tốt rất tốt, bà nội ăn ngon ngủ được, ha ha, nếu là Sở nha đầu đến bồi bà nội nhiều hơn, bà nội sẽ tốt hơn." Bà nội cười, vỗ vỗ tay Vân Sở, trong giọng nói lại mang theo trách cứ.
Vân Sở le lưỡi một cái, nghe ra trong giọng nói bà nội mang theo cưng chiều, dìu bà ngồi xuống ghế dựa: "Là Sở Sở có lỗi, trong khoảng thời gian này Sở Sở rất ham chơi, không có đi thăm bà nội, sau này nhất định sẽ thường xuyên đến bồi bà nội nói chuyện phiếm."
"Cái con nhóc này, miệng thật là ngọt." Bà cốc một cái lên cái trán Vân Sở, động tác thân mật, cùng giọng nói tán dương, khiến trên mặt Triệu Nhược Nghiên cùng Triệu thủ trưởng cũng trở nên khó coi.
Bà nói miệng Vân Sở ngọt, không phải là đang ám chỉ Triệu thủ trưởng cùng Triệu Nhược Nghiên không hiểu quy củ, không kính già yêu trẻ sao? Bà mặc dù đã lâu không hỏi chuyện bên ngoài, nhưng nói thế nào bà cũng đã từng là người đứng đầu trong quân đội, mà Triệu thủ trưởng thấy bà, cũng nên đứng dậy thăm hỏi đôi câu, nhưng cha con bọn họ lại an tĩnh ngồi ở chỗ đó.
Mặt mũi Triệu thủ trưởng hơi khó coi, liền lôi kéo Triệu Nhược Nghiên đứng dậy, đối với bà cười nói: "Hậu bối xin ra mắt tiền bối, đã lâu không gặp, tiền bối thân thể có tốt hơn không?"
Triệu Nhược Nghiên nhìn cha mình cũng kính sợ lão thái thái này như vậy, cũng lập tức lấy lòng cười: "Nhược Nghiên gặp qua bà nội, trời lạnh như thế này kính xin bà nội tới dùng cơm, khiến bà nội mệt mỏi."
Lão thái thái nhàn nhạt liếc Triệu Nhược Nghiên cùng Triệu thủ trưởng một cái, rồi sau đó cười nói: "Triệu thủ trưởng cùng Triệu tiểu thư quá khách khí, cơm tối năm này, có thể cùng nhau ăn với Triệu thủ trưởng, cũng coi là vinh hạnh của Thượng Quan Gia ."
Sắc mặt Triệu thủ trưởng biến hóa, nhưng vẫn ngồi xuống ghế dựa, sau đó bắt đầu nói một ít lời nịnh nọt với lão thái thái.
Triệu Nhược Nghiên đã sớm nghe nói lão thái thái này rất lợi hại, hôm nay gặp mặt, trong lòng cũng hết sức kính sợ, càng muốn tìm biện pháp lấy lòng bà. Vừa giúp bà châm trà, vừa gắp thức ăn cho bà, người không biết, còn tưởng rằng đây là bà nội của cô ta đấy.
So sánh, Vân Sở liền an tĩnh rất nhiều, an tĩnh ăn món ăn do Thượng Quan Triệt gắp cho cô, tình cờ nhìn thẳng vào mắt Thượng Quan Triệt, tình ý dạt dào.
Bên kia, Triệu Nhược Nghiên thấy Vân Sở thừa dịp cô ta đang lấy lòng An Linh Nguyệt cùng lão thái thái, cư nhiên cùng Thượng Quan Triệt ‘liếc mắt đưa tình’, trong lòng rất bực bội.
Nhưng thấy ánh mắt cảnh cáo của cha bên cạnh, cô ta chỉ có thể rang nhịn, không chấp nhặt cùng Vân Sở. Chỉ cần lấy được tâm của lão thái thái cùng An Linh Nguyệt, Vân Sở căn bản không là gì cả.
Triệu Nhược Nghiên biết, lão thái thái cùng An Linh Nguyệt từ trước tới giờ luôn không hợp, nghĩ thầm, An Linh Nguyệt thích Vân Sở như vậy, lão thái thái kia sẽ không thích mới đúng. Cho nên liền vẫn đối với lão thái thái lấy lòng.
Lão thái thái mặc dù vẫn không màng mọi chuyện, nhưng đối với chuyện của cháu mình bà vẫn hiểu rõ, đối với chuyện trong bộ đội, càng rõ như lòng bàn tay, nhưng bà cái gì cũng không nói ra, nhận sự lấy lòng của Triệu Nhược Nghiên, yên tâm thoải mái ăn cơm, uống trà. Mặc kệ Triệu Nhược Nghiên nói gì để lấy lòng bà, bà đều chỉ nhàn nhạt mà cười cười, thỉnh thoảng tán dương một đôi lời.
Vừa bắt đầu Triệu Nhược Nghiên cho là lão thái thái bắt đầu chú ý tới mình rồi, liền càng thêm ân cần.
Chỉ là, càng đi về phía sau, càng cảm thấy có cái gì không đúng, thái độ của lão thái thái đối với chính mình, cũng quá không khách khí, giống như mình không phải là cháu dâu tương lai của bà, mà là ôsin của bà vậy.
Cảm giác như thế, khiến sắc mặt của Triệu Nhược Nghiên trở nên khó coi, trong lòng không khỏi có chút oán hận với lão thái thái.
Chỉ là, cô ta cũng không suy nghĩ một chút, cô ta vốn cũng không phải là bạn gái của Thượng Quan Triệt, càng không phải là cháu dâu tương lai của lão thái thái, tại sao muốn lão thái thái đối tốt với cô ta đây? Lão thái thái không có cự tuyệt sự lấy lòng của cô ta, cũng đã nể mặt mũi, lại còn có được mặt mũi mà muốn lên mặt.
Chỉ là, lão thái thái đúng là không yên lòng, cố ý khiến Triệu Nhược Nghiên khó chịu, cũng là bởi vì Triệu Nhược Nghiên này quá không biết điều rồi. Khắp nơi nhằm vào Vân Sở không nói, còn để cho Triệu thủ trưởng nhân cơ hội gay áp lực với cháu ngoan của bà. Lão thái thái luôn luôn bao che, đối với chuyện này tự nhiên là bất mãn hết sức.
Vân Sở thấy sắc mặt của Triệu Nhược Nghiên, biết cô ta đã ý thức được cái gì, lúc này mới cười hì hì gắp thức ăn cho An Linh Nguyệt cùng lão thái thái: "Bà nội, ăn rau cải nhiều một chút, đối với thân thể rất tốt."
"A, con cũng ăn nhiều chút."
Nụ cười của Vân Sở ngọt ngào cùng với giọng nói dịu dàng, khiến lão thái thái lộ ra một nụ cười, hài lòng đối với Vân Sở gật đầu: "Chỉ có Sở nha đầu đau lòng bà nội, cả ngày ăn những thứ đồ dầu mỡ kia, thật sự rất không tốt cho thân thể."
Nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt Triệu Nhược Nghiên trở nên khó coi, bởi vì cô ta mới vừa gắp món ăn cho lão thái thái, đều là gắp thịt cho bà hay sao? Cô ta cho là gắp thịt cho lão thái thái, lão thái thái sẽ cảm thấy cô ta hiếu thuận, liền không thích Vân Sở nhưng không ngờ lão thái thái lại nói ra lời như vậy.
Gương mặt giận đến đỏ bừng, sắc mặt trở nên hết sức khó coi.
An Linh Nguyệt thấy vẻ mặt của Triệu Nhược Nghiên, tiếp tục kích thích cô ta: "Sở Sở đứa nhỏ này thật là hiểu chuyện, sau này có con ở bên cạnh A Triệt, ta cùng bà nội cũng yên lòng."
"Dì, người lại giễu cợt Sở Sở." Vân Sở đỏ mặt, cúi đầu cố làm nũng, ngược lại chọc cho lão thái thái cùng An Linh Nguyệt cười to không dứt.
Mà Triệu thủ trưởng cùng Triệu Nhược Nghiên cũng đã bị giận đến không được, cắn răng, rối rít âm ngoan chuyển hướng nhìn sang Vân Sở.
Đều là lỗi của tiện nhân Vân Sở này, nếu không phải là do cô, Triệu gia cùng Thượng Quan gia quan hệ cũng sẽ không chuyển biến xấu, Triệu thủ trưởng cũng không cần giống như bây giờ, hao tổn tâm cơ chỉ muốn đối phó Vân Sở. Đối với Triệu thủ trưởng mà nói, thu phục Thượng Quan Triệt, tốt hơn nhiều khi phải trừ đi Thượng Quan Triệt. Dù sao thế lực Thượng Quan gia quá lớn, muốn trừ đi Thượng Quan Triệt, ông ta phải tiêu phí không ít nhân lực vật lực.
Nếu là Thượng Quan Triệt cùng Triệu Nhược Nghiên ở chung một chỗ, vậy đối với Triệu thủ trưởng mà nói, không thể nghi ngờ là kết quả tốt nhất, nhưng cố tình nửa đường nhảy ra một cái Vân Sở, làm hỏng kế hoạch của ông ta.
Không chỉ có như thế, bởi vì kế hoạch thu phục Thượng Quan Triệt thất bại, ông ta không thể không tìm cách đè ép Thượng Quan Triệt, một mặt, lại không thể không kiêng kỵ thế lực của Thượng Quan gia, không thể làm quá mức rõ ràng. Vì thế, Triệu thủ trưởng phải tốn hao rất nhiều tâm sức.
Vân Sở đầu tiên là chê bai mình không đáng giá một đồng, khiến Triệu Nhược Nghiên cùng Triệu thủ trưởng để xuống đề phòng, bắt đầu đắc chí. Sau đó lại tới một câu"A triệt chỉ thích tôi như vậy ", nói cho Triệu thủ trưởng, con gái của ông ta có tốt hơn nữa, cũng không vào được mắt Thượng Quan Triệt, cũng so không được với Vân Sở cô. Cuối cùng lại thở dài một tiếng, bày tỏ mình cũng không hiểu tại sao Thượng Quan Triệt coi trọng, đi cùng với anh cũng là bất đắc dĩ.
Phụ nữ Triệu gia nghe nói như thế, nhất thời bị tức đến đỉnh đầu bốc khói, gắt gao nhìn chằm chằm Vân Sở, hận không thể giết chết cô, cả khuôn mặt là vẻ lúng túng.
Triệu Nhược Nghiên sớm đoán được Vân Sở không biết tại sao cô lại đột nhiên tốt bụng khích lệ mình, nhưng lại cảm thấy cô có thể là vội vả muốn vuốt mông ngựa cha cô ta, không thể không nhân cơ hội lấy lòng cha cô ta, trong lòng cũng bắt đầu đắc chí. Không ngờ Vân Sở lại nói một câu như vậy, đó không phải rõ ràng nói cô ta có tốt hơn nữa cũng không bằng Vân Sở sao? Điều này làm cho Triệu Nhược nghiên luôn luôn tự cao, làm sao có thể nuốt xuống giọng điệu này?
Cô ta tức giận ngược lại cười, hết sức biểu hiện tính cách tu dưỡng tốt của mình: "Vân Sở lời này cũng không đúng rồi, trừ đi thân phận ở ngoài, em cùng anh Thượng Quan vẫn là rất xứng đôi. Chỉ là, em cũng biết, anh Thượng Quan thân là Thượng tá, thân phận tôn quý, con gái nhà bình thường, dĩ nhiên là không xứng với anh ấy."
Triệu Nhược Nghiên nói xong, mặt nở nụ cười nhìn Vân Sở.
Cô ta nói lời này, trước là chê bai thân phận của Vân Sở, đề cao thân phận của Thượng Quan Triệt, hơn nữa uyển chuyển chỉ ra thân phận cách xa của bọn họ, ngụ ý là: Mặc dù Thượng Quan Triệt thích Vân Sở cô hơn nữa, thân phận của anh như vậy cũng không thể sẽ lấy cô, chỉ có Triệu Nhược Nghiên tôi mới xứng với anh.
Chỉ là, không đợi Vân Sở phản bác, ngoài cửa liền truyền đến một tiếng cười nhẹ: " Lời này của Triệu tiểu thư, là muốn chỉ trích tôi cùng cha của A Triệt không xứng đôi sao?"
Sau tiếng nói, ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân nhỏ nhẹ, tiếp, một thân áo che gió màu đen, nhìn An Linh Nguyệt hiên ngang mạnh mẽ, đỡ bà nội một thân áo khoác ngoài màu xanh đậm, từ từ đi vào.
Sắc mặt của Triệu Nhược Nghiên biến đổi, cô ta không ngờ An Linh Nguyệt sẽ đúng thời điểm này đi vào, càng quên chuyện bản thân An Linh Nguyệt xuất thân hắc đạo, vốn là còn nghĩ mình sẽ để lại ấn tượng tốt với An Linh Nguyệt, lát nữa chỉ cần nghĩ biện pháp khiến Vân Sở thất bại, khiến An Linh Nguyệt cùng bà nội cũng chán ghét Vân Sở, là cô có thể chiếm được tâm của An Linh Ngyệt cùng bà nội. Nói như vậy, mặc dù Thượng Quan Triệt không thích mình, cô cũng có biện pháp khiến Vân Sở bại lui.
Chỉ là không ngờ, An Linh Nguyệt lại vào, là hư ấn tượng tốt của mình ở trong lòng bà.
Triệu Nhược Nghiên hung hăng trợn mắt nhìn Vân Sở một cái, lúc này mới cười đứng dậy, nỡ nụ cười nhìn An Linh Nguyệt: "Bác gái nói quá lời, bác gái xuất thân Quý tộc, thân phận và địa vị đều xứng với bác Thượng Quan. Nhược Nghiên trong lòng vẫn rất hâm mộ bác trai bác gái tình cảm sâu đậm đấy. . . . . ."
Triệu Nhược Nghiên chỉ là khen ngợi An Linh Nguyệt cùng cha của Thượng Quan Triệt rất xứng đôi, miệng cũng không đề cập tới thân phận của Vân Sở, nói trắng ra là, câu nói lúc ban đầu cô ta nói rằng thân phận của Vân Sở không xứng với Thượng Quan Triệt, vẫn như cũ rất châm chích.
Vân Sở đứng dậy, khuôn mặt nở nụ cười đỡ bà nội, không nhìn Triệu Nhược Nghiên cố ý lấy lòng: "Bà nội, người đã đến rồi, mấy tháng không thấy, thân thể bà nội còn tốt đó chứ?"
"Ai. . . . . . Rất tốt rất tốt, bà nội ăn ngon ngủ được, ha ha, nếu là Sở nha đầu đến bồi bà nội nhiều hơn, bà nội sẽ tốt hơn." Bà nội cười, vỗ vỗ tay Vân Sở, trong giọng nói lại mang theo trách cứ.
Vân Sở le lưỡi một cái, nghe ra trong giọng nói bà nội mang theo cưng chiều, dìu bà ngồi xuống ghế dựa: "Là Sở Sở có lỗi, trong khoảng thời gian này Sở Sở rất ham chơi, không có đi thăm bà nội, sau này nhất định sẽ thường xuyên đến bồi bà nội nói chuyện phiếm."
"Cái con nhóc này, miệng thật là ngọt." Bà cốc một cái lên cái trán Vân Sở, động tác thân mật, cùng giọng nói tán dương, khiến trên mặt Triệu Nhược Nghiên cùng Triệu thủ trưởng cũng trở nên khó coi.
Bà nói miệng Vân Sở ngọt, không phải là đang ám chỉ Triệu thủ trưởng cùng Triệu Nhược Nghiên không hiểu quy củ, không kính già yêu trẻ sao? Bà mặc dù đã lâu không hỏi chuyện bên ngoài, nhưng nói thế nào bà cũng đã từng là người đứng đầu trong quân đội, mà Triệu thủ trưởng thấy bà, cũng nên đứng dậy thăm hỏi đôi câu, nhưng cha con bọn họ lại an tĩnh ngồi ở chỗ đó.
Mặt mũi Triệu thủ trưởng hơi khó coi, liền lôi kéo Triệu Nhược Nghiên đứng dậy, đối với bà cười nói: "Hậu bối xin ra mắt tiền bối, đã lâu không gặp, tiền bối thân thể có tốt hơn không?"
Triệu Nhược Nghiên nhìn cha mình cũng kính sợ lão thái thái này như vậy, cũng lập tức lấy lòng cười: "Nhược Nghiên gặp qua bà nội, trời lạnh như thế này kính xin bà nội tới dùng cơm, khiến bà nội mệt mỏi."
Lão thái thái nhàn nhạt liếc Triệu Nhược Nghiên cùng Triệu thủ trưởng một cái, rồi sau đó cười nói: "Triệu thủ trưởng cùng Triệu tiểu thư quá khách khí, cơm tối năm này, có thể cùng nhau ăn với Triệu thủ trưởng, cũng coi là vinh hạnh của Thượng Quan Gia ."
Sắc mặt Triệu thủ trưởng biến hóa, nhưng vẫn ngồi xuống ghế dựa, sau đó bắt đầu nói một ít lời nịnh nọt với lão thái thái.
Triệu Nhược Nghiên đã sớm nghe nói lão thái thái này rất lợi hại, hôm nay gặp mặt, trong lòng cũng hết sức kính sợ, càng muốn tìm biện pháp lấy lòng bà. Vừa giúp bà châm trà, vừa gắp thức ăn cho bà, người không biết, còn tưởng rằng đây là bà nội của cô ta đấy.
So sánh, Vân Sở liền an tĩnh rất nhiều, an tĩnh ăn món ăn do Thượng Quan Triệt gắp cho cô, tình cờ nhìn thẳng vào mắt Thượng Quan Triệt, tình ý dạt dào.
Bên kia, Triệu Nhược Nghiên thấy Vân Sở thừa dịp cô ta đang lấy lòng An Linh Nguyệt cùng lão thái thái, cư nhiên cùng Thượng Quan Triệt ‘liếc mắt đưa tình’, trong lòng rất bực bội.
Nhưng thấy ánh mắt cảnh cáo của cha bên cạnh, cô ta chỉ có thể rang nhịn, không chấp nhặt cùng Vân Sở. Chỉ cần lấy được tâm của lão thái thái cùng An Linh Nguyệt, Vân Sở căn bản không là gì cả.
Triệu Nhược Nghiên biết, lão thái thái cùng An Linh Nguyệt từ trước tới giờ luôn không hợp, nghĩ thầm, An Linh Nguyệt thích Vân Sở như vậy, lão thái thái kia sẽ không thích mới đúng. Cho nên liền vẫn đối với lão thái thái lấy lòng.
Lão thái thái mặc dù vẫn không màng mọi chuyện, nhưng đối với chuyện của cháu mình bà vẫn hiểu rõ, đối với chuyện trong bộ đội, càng rõ như lòng bàn tay, nhưng bà cái gì cũng không nói ra, nhận sự lấy lòng của Triệu Nhược Nghiên, yên tâm thoải mái ăn cơm, uống trà. Mặc kệ Triệu Nhược Nghiên nói gì để lấy lòng bà, bà đều chỉ nhàn nhạt mà cười cười, thỉnh thoảng tán dương một đôi lời.
Vừa bắt đầu Triệu Nhược Nghiên cho là lão thái thái bắt đầu chú ý tới mình rồi, liền càng thêm ân cần.
Chỉ là, càng đi về phía sau, càng cảm thấy có cái gì không đúng, thái độ của lão thái thái đối với chính mình, cũng quá không khách khí, giống như mình không phải là cháu dâu tương lai của bà, mà là ôsin của bà vậy.
Cảm giác như thế, khiến sắc mặt của Triệu Nhược Nghiên trở nên khó coi, trong lòng không khỏi có chút oán hận với lão thái thái.
Chỉ là, cô ta cũng không suy nghĩ một chút, cô ta vốn cũng không phải là bạn gái của Thượng Quan Triệt, càng không phải là cháu dâu tương lai của lão thái thái, tại sao muốn lão thái thái đối tốt với cô ta đây? Lão thái thái không có cự tuyệt sự lấy lòng của cô ta, cũng đã nể mặt mũi, lại còn có được mặt mũi mà muốn lên mặt.
Chỉ là, lão thái thái đúng là không yên lòng, cố ý khiến Triệu Nhược Nghiên khó chịu, cũng là bởi vì Triệu Nhược Nghiên này quá không biết điều rồi. Khắp nơi nhằm vào Vân Sở không nói, còn để cho Triệu thủ trưởng nhân cơ hội gay áp lực với cháu ngoan của bà. Lão thái thái luôn luôn bao che, đối với chuyện này tự nhiên là bất mãn hết sức.
Vân Sở thấy sắc mặt của Triệu Nhược Nghiên, biết cô ta đã ý thức được cái gì, lúc này mới cười hì hì gắp thức ăn cho An Linh Nguyệt cùng lão thái thái: "Bà nội, ăn rau cải nhiều một chút, đối với thân thể rất tốt."
"A, con cũng ăn nhiều chút."
Nụ cười của Vân Sở ngọt ngào cùng với giọng nói dịu dàng, khiến lão thái thái lộ ra một nụ cười, hài lòng đối với Vân Sở gật đầu: "Chỉ có Sở nha đầu đau lòng bà nội, cả ngày ăn những thứ đồ dầu mỡ kia, thật sự rất không tốt cho thân thể."
Nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt Triệu Nhược Nghiên trở nên khó coi, bởi vì cô ta mới vừa gắp món ăn cho lão thái thái, đều là gắp thịt cho bà hay sao? Cô ta cho là gắp thịt cho lão thái thái, lão thái thái sẽ cảm thấy cô ta hiếu thuận, liền không thích Vân Sở nhưng không ngờ lão thái thái lại nói ra lời như vậy.
Gương mặt giận đến đỏ bừng, sắc mặt trở nên hết sức khó coi.
An Linh Nguyệt thấy vẻ mặt của Triệu Nhược Nghiên, tiếp tục kích thích cô ta: "Sở Sở đứa nhỏ này thật là hiểu chuyện, sau này có con ở bên cạnh A Triệt, ta cùng bà nội cũng yên lòng."
"Dì, người lại giễu cợt Sở Sở." Vân Sở đỏ mặt, cúi đầu cố làm nũng, ngược lại chọc cho lão thái thái cùng An Linh Nguyệt cười to không dứt.
Mà Triệu thủ trưởng cùng Triệu Nhược Nghiên cũng đã bị giận đến không được, cắn răng, rối rít âm ngoan chuyển hướng nhìn sang Vân Sở.
Đều là lỗi của tiện nhân Vân Sở này, nếu không phải là do cô, Triệu gia cùng Thượng Quan gia quan hệ cũng sẽ không chuyển biến xấu, Triệu thủ trưởng cũng không cần giống như bây giờ, hao tổn tâm cơ chỉ muốn đối phó Vân Sở. Đối với Triệu thủ trưởng mà nói, thu phục Thượng Quan Triệt, tốt hơn nhiều khi phải trừ đi Thượng Quan Triệt. Dù sao thế lực Thượng Quan gia quá lớn, muốn trừ đi Thượng Quan Triệt, ông ta phải tiêu phí không ít nhân lực vật lực.
Nếu là Thượng Quan Triệt cùng Triệu Nhược Nghiên ở chung một chỗ, vậy đối với Triệu thủ trưởng mà nói, không thể nghi ngờ là kết quả tốt nhất, nhưng cố tình nửa đường nhảy ra một cái Vân Sở, làm hỏng kế hoạch của ông ta.
Không chỉ có như thế, bởi vì kế hoạch thu phục Thượng Quan Triệt thất bại, ông ta không thể không tìm cách đè ép Thượng Quan Triệt, một mặt, lại không thể không kiêng kỵ thế lực của Thượng Quan gia, không thể làm quá mức rõ ràng. Vì thế, Triệu thủ trưởng phải tốn hao rất nhiều tâm sức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.