Chương 96: Báo thù, bộc lộ tài năng
Huân Tiểu Thất
12/06/2016
Lúc chạng vạng tối, trời chiều biến mất, chỉ để lại trời đất một mảnh âm trầm.
Thời tiết vốn đã rét lạnh mà giờ phút này, trong kho hàng của bang Huyễn Dạ, mặt đất lại có chút ẩm ướt, có vẻ càng thêm âm lãnh dọa người.
Cửa kho được mở ra, một bóng dáng cao lớn đi vào trong kho hàng, dưới ánh đèn lạnh lẽo, bóng dáng kia như được kéo dài trên mặt đất.
Cửa kho vừa được mở ra, bên trong đã truyền ra mùi thuốc đông y nồng đậm, tiếp theo là mùi máu tươi nhàn nhạt, thập phần gay mũi.
Người nọ đi thẳng vào trong kho hàng, dừng lại trước một căn phòng nhỏ, nằm trên một cái giường nhỏ đơn giản, trên người chỉ đắp một cái chăn mỏng, đáy mắt thoáng qua sự không cam lòng.
Nhưng rất nhanh sắc mặt hắn lạnh xuống, lạnh lùng hỏi, "Ám Ảnh, cậu biết mình sai ở đâu chưa?"
Không sai, người đàn ông lạnh run nằm ở trên giường kia, đúng là Ám Ảnh, người hôm nay đã xuống tay với Vân Sở. Mà người đứng ở cửa...
"Thiếu gia, thuộc hạ bất kính với đại tiểu thư, là thuộc hạ sai. Nhưng thuộc hạ không hiểu tại sao thiếu gia lại che chở đại tiểu thư như vậy." Giọng nói của Ám Ảnh của chút run rẩy, có thể nghĩ, bây giờ hắn nhất định đang rất lạnh, mà dưới ánh đèn mờ mờ, vốn là một khuôn mặt thanh tú, giờ phút này lại bầm dập, chật vật không chịu nổi.
Vân Cảnh châm một điếu thuốc, miễn cưỡng rít một hơi, ánh mắt nhìn Ám Ảnh vẫn lạnh lẽo như cũ, "Việc của tôi không đến phiên cậu quản. Cậu chỉ cần nhớ rõ, Ám Ảnh cậu là người Vân Cảnh tôi, tôi mới là chủ của cậu, không phải Âu Dương Tự."
Khi Ám Ảnh nghe thấy Vân Cảnh nhắc tới Âu Dương Tự, cũng hiểu rõ chuyện ngày hôm nay sợ là không thể giấu diếm được nữa rồi, trong lòng có chút lo lắng cho Âu Dương Tự, đồng thời lại càng thêm kính sợ Vân Cảnh.
"Vâng, thuộc hạ hiểu rõ." Ám Ảnh rũ mắt xuống, kiên định trả lời.
"Đã hiểu thì tốt, chuyện lần này chỉ là cho cậu một cái giáo huấn, nếu có lần sao, hừ..." Âm thanh Vân Cảnh lạnh thấu xương, khiến cho thân thể Ám Ảnh lại run rẩy một phen.
Cậu ta cắn răng, lại gật đầu, "Vâng, cám ơn thiếu gia đã giáo huấn."
Vân Cảnh vứt tàn thuốc trên mặt đất, dùng giầy giẫm lên, lúc này mới lạnh lùng nói, "Nếu cậu đã hiểu rõ thân phận của mình, sau này liền giúp tôi theo dõi Âu Dương Tự, nếu hắn còn dám xuống tay với tiểu thư, cậu có biết phải làm thế nào không?"
Tâm Ám Ảnh cũng run rẩy một phen, bị khí thế uy nghiêm của Vân Cảnh dọa sợ, hồi lâu mới cúi đầu, "Thuộc hạ đã hiểu, thuộc hạ nhất định sẽ để tiểu thư bị thương."
"Uhm, tôi cho cậu một cơ hội, sau này hãy ở nơi bí mật mà bảo vệ tiểu thư, nếu tiểu thư có gì ngoài ý muốn, cậu cũng biết kết cục của mình là gì."
Ngữ khí Vân Cảnh lạnh băng nói xong liền quay người rời đi.
Trong kho hàng, Ám Ảnh nhắm mắt lại, trong lòng không biết là tư vị gì. Âu Dương Tự vì thiếu gia làm nhiều việc như vậy, lại không thể ngờ được sau cùng thiếu gia vì Vân Sở mà trách cứ Âu Dương Tự, thậm chí là coi Âu Dương Tự thành địch nhân.
Đương nhiên cậu ta cũng hiểu thân phận của mình, cậu ta là cấp dưới của Vân Cảnh, cậu ta còn có việc phải làm, đó là chấp hành mệnh lệnh của Vân Cảnh, đừng nói là bảo cậu ta đi bảo vệ Vân Sở, cho dù là bảo cậu ta đi chết, cậu ta cũng sẽ không do dự. Đây là sự trung thành của cậu ta đối với Vân Cảnh.
Mà Vân Cảnh, sau khi đi ra khỏi kho hàng, nói với người đứng ngoài cửa, "Đưa Ám Ảnh đi bệnh viện." Tuy là một câu nói nhạt nhẽo nhưng lại tiết lộ sự quan tâm của hắn đối với Ám Ảnh.
....
Buổi tối, Vân Sở tắm xong, liền cùng Vân Cảnh ngồi xem TV trong phòng khách.
Trải qua chuyện ngày hôm nay, ấn tượng của Vân Sở đối với Vân Cảnh đã thay đổi, tuy vẫn coi Vân Cảnh là kẻ địch như cũ nhưng lại không hề coi nhẹ hắn nữa. Cô cảm thấy Vân Cảnh thật sự là một nhân vật lợi hại, mà tuyệt đối không phải là một kẻ tiểu nhân đê tiện vô sỉ, hắn đối tốt với mình, thật ra cô cũng biết, đó tuyệt đối không phải là giả vờ.
Cho nên Vân Sở cũng không còn thời thời khắc khắc bài xích Vân Cảnh, trái lại còn cười nói cùng hắn xem tivi.
Lúc này Vân Thăng từ bên ngoài đi vào, nhìn một màn hài hòa trong phòng khách, như thế nào cũng cảm thấy chói mắt. Sau cùng vẫn thấp giọng bảo, "Thiếu gia, đại tiểu thư, bác sĩ Liên đến đây."
Nghe được ba chữ "bác sĩ Liên" kia, Vân Sở lập tức nhảy dựng lên từ trên sofa, kích động chạy ra khỏi phòng khách, miệng kêu, "Liên ca ca, anh tới rồi."
Vân Cảnh ở đằng sau nhìn bộ dáng vui sướng kai của Vân Sở, không biết tại sao trong lòng lại ê ẩm.
Lúc nhìn thấy mình cô cũng chưa từng có kích động như vậy, vì cái gì mỗi lần thấy Liên Thanh Ngôn đều vui vẻ? Rõ ràng mình mới là anh của cô mà....
"Em cái nha đầu này, trời lạnh như thế sao không mang giày?" Liên Thanh Ngôn nhìn thấy bóng dáng Vân Sở, trên mặt cũng lộ ra nụ cười ôn như, chỉ là khi nhìn thấy hai chân Vân Sở chỉ có một đôi tất thì lại xụ mặt, nhỏ giọng trách cứ.
Vân Sở thè lưỡi, cười nói, "Vì biết là anh đến nên người ta mới vui như vậy thôi, hì hì, a..." Vân Sở đang cười hì hì lấy lòng Liên Thanh Ngôn thì thân thể đột nhiên quay cuồng, bị người bế lên.
Vân Sở kinh ngạc nhìn Vân Cảnh sau lưng chẳng biết đã chạy tới từ lúc nào, khẽ cau mày, không hiểu Vân Cảnh đây là làm sao, đang êm đẹp sao đột nhiên lại...
"Anh hai..." Vân Sơ không an phận vùng vẫy, muốn nhảy xuống khỏi lòng Vân Cảnh.
Vân Cảnh càng siết chặt tay, có chút trách cứ cười nói, "Không phải anh đã nói sàn nhà rất lạnh, không mang dép không được phép chạy loạn sao?"
A? Chỉ vì vậy? Khóe miệng Vân Sở giật giật, nghĩ thầm, Vân Cảnh đúng là không bình thường nha? Không phải cô vẫn còn đi vớ, dưới vớ còn có thảm hay sao? Một chút lạnh cũng không có nha.
Nhưng mà không đợi cô phản bác, Vân Cảnh đã ôm cô đi tới trước sofa, nhẹ nhàng thả cô xuống ghế, cười nói, "Em thật đúng là, từ nhỏ đã nghịch ngợm như vậy."
Vân Sở xấu hổ nhìn nụ cười hả hê trên mặt Vân Cảnh, quay đầu mới phát hiện sắc mặt Liên Thanh Ngôn có chút khó coi, mắt chớp chớp, đột nhiên nhảy dựng lên, lôi kéo Liên Thanh Ngôn sang một bên, "Liên ca ca, sao sắc mặt anh lại khó coi thế?"
Liên Thanh Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, "Không có việc gì?"
Vân Sở cười gian, tựa vào bên tai Liên Thanh Ngôn nói, "Nhìn thấy anh hai ôm em nên anh khoogn vui phải không? Khà khà, chẳng lẽ Liên ca ca ghen tị sao?"
Liên Thanh Ngôn không nói gì nhìn Vân Sở, thấy cô cười như một đứa trẻ nghịch ngợm, bỗng nhiên muốn trêu chọc cô một chút, "Đúng vậy, anh hai em mỗi ngày đều có thể ở cùng với em, còn anh thì muốn đến đây cũng thật không dễ dàng, đương nhiên là Liên ca ca ghen tị."
Vân Sở thấy trên mặt Liên Thanh Ngôn ánh lên cái nhìn giảo hoạt khó có khi có được, lập tức nheo mắt, vẻ mặt tự cho là đúng gật đầu, "Uhm, thì ra là như vậy, nếu đã vậy, Liên ca ca liền chuyển sang ở cùng với bọn em đi, em đảm bảo sau này sẽ không bám theo anh hai suốt ngày nữa, nhất định sẽ để cho anh hai có nhiều thời gian ở bên cạnh anh."
Nghe vậy, sắc mặt Vân Cảnh và Liên Thanh Ngôn đều đen lại.
Liên Thanh Ngôn vốn muốn trêu đùa Vân Sở một chút, kết quả lại bị cô chọc cho dở khóc dở cười.
Không khí trong phòng khách hết sức khóc xử, Vân Sở lại giống như không hề phát hiện, nhảy xuống khỏi sofa, đi dép vào liền lôi kéo Liên Thanh Ngôn lên lầu, "Được rồi, được rồi, Liên ca ca cứ đi theo em một lát đã, sau đó em sẽ cho anh thời gian để ở cùng với anh hai em có được không?"
Nhìn bóng dáng Vân Sở và Liên Thanh Ngôn biến mất ở cầu thang, khóe miệng Vân Cảnh hung hăng giật giật. Mà Liên Thanh Ngôn lại là toát mồ hôi lạnh, đối với lời nói của Vân Sở chỉ có thể câm nín.
Nhưng khi cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn ấm áp của cô lôi kéo mình, tâm của anh cũng trở nên mềm mại, nghĩ đến tiểu nha đầu đáng yêu này là lòng lại tràn đầy ấm áp.
Sau khi kéo Liên Thanh Ngôn vào phòng, đóng cửa, Vân Sở cười hì hì nhìn Liên Thanh Ngôn, "Liên ca ca, cái em cần đã lấy được rồi sao?"
Liên Thanh Ngôn nhíu mày, nhìn khuôn mặt chờ mong của cô, nói, "Anh nhớ hình như em đã đáp ứng anh cái gì rồi mà."
Nghe vậy, hai mắt Vân Sở nhìn trời, tròng mắt không ngừng di chuyển, sau cùng phán một câu, "Em không nhớ."
Liên Thanh Ngôn lại gần, nói khẽ bên tai cô, "Như vậy thì thật là đáng tiếc, thứ em cần, anh phải hao rất nhiều công sức mới làm ra được, nếu em đã không có thành ý như vậy, vậy anh cứ về trước nha."
Không nghĩ tới Liên Thanh Ngôn lại giảo hoạt như vậy, Vân Sở trừng anh, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn là không cam nguyện chu mỏ lên, nhỏ giọng nói một câu, "Em nhớ ra rồi, Liên ca ca..."
"Hử?" Liên Thanh Ngôn quay đầu nhìn cô, thấy bộ dạng ủy khuất của cô, trong lòng có một loại cảm giác ngọt ngào không nói nên lời.
Vân Sở lườm Liên Thanh Ngôn một cái rồi đưa mặt mình đến gần, nhìn làn da trắng nõn, khuôn mặt mi thanh mục tú của anh, trên người không có một chút mùi thuốc đông y mà là mang theo mùi thơm nhàn nhạt, cô cảm thấy tim mình đập lỡ một nhịp.
Liên Thanh Ngôn này đúng là đẹp trai, nhìn khuôn mặt điển trai kia, cô chỉ muốn cắn một phát.
Nuốt một ngụm nước miếng, Vân Sở nhắm mắt lại, từ từ đến gần Liên Thanh Ngôn, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng dán lên mặt anh.
Vân Sở cảm thấy được thân thể Liên Thanh Ngôn run rẩy một phen, mặt lập tức đỏ lên, liền vội vàng lùi lại, không được tự nhiên vươn tay nói, "Ừ, đến phiên anh."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của Vân Sở, thấy cô không được tự nhiên phe phẩy môi, bộ dáng xấu hổ không thôi, Liên Thanh Ngôn cố gắng chịu đựng kích động muốn hung hăng hôn môi của cô, ngược lại rất nhanh đặt một nụ hôn trên mặt của cô, lúc này mới dùng nụ cười che dấu nội tâm đang kích động, ra vẻ thoải mái cười, "Anh xong rồi, đến lượt em."
Bây giờ Vân Sở mới phát hiện mình bị Liên Thanh Ngôn đùa giỡn, nhất thời tức giận đỏ bừng mặt, muốn lên tiếng kháng nghị.
Liên Thanh Ngôn lại là không nhanh không chậm lấy ra một cái túi nhỏ từ trong túi áo, đưa cho Vân Sở, nhéo nhéo khuôn mặt của cô, nói, "Thứ em cần đã có đây."
Vân Sở nhìn thấy cái túi nhỏ trong tay Liên Thanh Ngôn, hai mắt lập tức phát sáng, cũng quên luôn phải tính sổ với Liên Thanh Ngôn, kích động mở túi ra nhìn, thấy bên trong có bốn năm lọ thuốc, trên mỗi lọ đều có những dòng chữ xinh đẹp ghi chú rõ công hiệu.
Vân Sở lập tức mừng rỡ như điên, liền ôm lấy Liên Thanh Ngôn, "Liên ca ca, anh là tốt nhất!"
Liên Thanh Ngôn cũng ôm lấy eo Vân Sở, trên mặt là nụ cười hạnh phúc ngọt ngào chưa bao giờ có.
...
Sáng sớm hôm sau, Vân Sở không có lớp nhưng lại dậy từ rất sớm.
Ăn bữa sáng xong liền rời nhà cùng với Vân Hàn.
Vân Hàn lái xe tới cửa cục cảnh sát, sau khi tìm được chỗ đỗ xe tốt mới mở cửa để cho Vân Sở xuống xe.
Vân Sở xuống xe, trên mắt đeo một đôi kính, mặc áo bành tô màu đen, khiến cô trở nên thập phần khí phách bức người.
Lương Hạo đứng cách đó không xa nhìn thấy Vân Sở, lập tức đến nghênh đón, vết sẹo trên mặt hắn khi cười rộ lên lại không có vẻ dọa người, trái lại có vẻ sáng lạn.
"Tiểu thư, cô đã đến rồi." Lương Hại cười, cung kính gọi Vân Sở.
Vân Sở gật đầu, "Ừ." Rồi sau đó lại nói, "Về sau cứ gọi tên của tôi là được rồi." Hắn cứ gọi cô Vân tiểu thư gì gì đó, thật sự là không được tự nhiên.
Nghe vậy, Lương Hạo ngẩn người, rồi sau đó lại nhớ tới Thượng Quan Duệ, nuốt nước miếng, lắc đầu nói, "Hay là... tôi gọi cô là chị dâu vậy."
Chị dâu...
Nhớ tới cái xưng hô này, đầu Vân Sở đầy vạch đen, nhún vai nói, "Tùy anh."
Vân Sở bảo Vân Hàn đỡ cô, đi theo sau Lương Hạo, liền đi vào trong cục cảnh sát. Người phụ nữ mà Triệu Nhược Nghiên tìm để đối phó với mình bị giam ở trong này lâu như vậy, cũng tới lúc cô nên đến gặp mặt bà ta rồi, nếu không người khác lại tưởng cô dễ bị bắt nạt.
Lúc này mới hơn tám giờ sáng, cục cảnh sát cũng mới đi làm, nhìn thấy ba người hai nam một nữ khí thế bức người đi đến, nhất thời đề cao cảnh giác. Nhưng mà khi thấy Lương Hạo, lại nhao nhao lộ ra bộ dạng tươi cười lấy lòng.
"Biểu thiếu gia, đã lâu không thấy, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây vậy?" Một cảnh sát nhìn như là người phụ trách ở đây cười đi đến trước mặt Lương Hạo, lập tức đưa cho hắn một điếu thuốc.
Lương Hại từ chối, miễn cưỡng cười, nói, "Cảnh sát Lâm, là như thế này, mấy ngày trước có một người bạn của tôi bị giam vào trong cục cảnh sát, anh có thể dàn xếp cho chúng tôi vào thăm một lần được không?"
Vị cảnh sát Lâm kia ngẩn người, ánh mắt quét một vòng bọn người Vân Sở, nhìn Vân Sở đeo kính râm, bên cạnh lại có Vân Hàn đang đỡ, hồi lâu sau mới cười nói, "Không thành vấn đề, không thành vấn đề, chỉ là, hai vị này,..."
"À..., vị này chính là người thân của người bạn kia, cái kia, mắt cô ấy không nhìn thấy..." Lương Hạo có chút tiếc nuối thở dài, vẻ mặt đồng tình nhìn Vân Sở.
Vân Sở nghe được âm thanh của Lương Hạo, lập tức sử dụng giọng nói nhỏ nhẹ nói, "Cảnh sát tiên sinh, phiền anh dàn xếp một lần, để tôi được gặp cô của tôi..."
Cảnh sát Lâm kia thây bộ dáng Vân Sở trắng xinh nõn nà, bỏ qua cặp kính ngăn cản, hai mắt vô thần kia, dáng người và diện mạo đều hết sức xinh đẹp. Thật đúng là một cô gái xinh đẹp động lòng người.
Anh ta cười cười với Lương Hạo, nói, "Không biết là biểu thiếu gia muốn gặp ai?"
"Số 24 tháng trước bị giam, là bà Tần Phương. Mong cảnh sát Lâm dàn xếp một phen." Nói xong, Lương Hạo liền nhét một cái phong bao vào tay cảnh sát Lâm.
Hai mắt cảnh sát Lâm nhất thời sáng lên, cười hì hì nói, "Cái này, tốt lắm tốt lắm, chỉ là vị Tần Phương kia là phạm nhân mà cục trưởng hạ lệnh phải giám sát cẩn trọng, cho dù là biểu thiếu gia, sợ là cũng không thể nán lại lâu..."
"Cái này tôi biết, chũng tôi chỉ vào một chút, sẽ không để cảnh sát Lâm phải khó xử." Lương Hạo cười cười, bộ dáng khéo đưa đẩy kia trái lại khiến cho Vân Sở kinh ngạc.
Bởi vì lần đầu tiên gặp mặt, Lương Hạo mang bộ dáng hung thần ác sát, về sau lại là một mực lấy lòng, tiếp theo là thông minh lanh lợi, hiện giờ lại là khéo léo đưa đẩy. Người đàn ông này có thể lăn lộn tốt như vậy, cũng không chỉ vì phía sau hắn có chỗ dựa vững chắc, mà cũng vì tự thân hắn có bản lĩnh đi?
Vân Sở nghĩ như vậy, xong liền kích động nói lời cảm tạ với cảnh sát Lâm, "Cảm ơn cảnh sát tiên sinh, cảm ơn..."
Bởi vì Tần Phương chỉ là người bị tình nghi, mà cảnh sát cho tới nay vẫn ngại áp lực phía Triệu thủ trưởng và Triệu Nhược Nghiên nên vẫn chưa định tội của Tần Phương, vì vậy Tần Phương chỉ bị nhốt ở trạm giam giữ phạm nhân địa phương.
Lúc đám người Vân Sở đi vào, Tần Phương cũng được dẫn ra, bởi vì còn chưa bị định tội cho nên không cho phép người bình thường gặp, thêm nữa Tần Phương lại là phạm nhân mà Thượng Quan Triệt đặc biệt dặn dò nên cục cảnh sát lại càng chú ý chặt chẽ. Vân Sở biết được nên mới dẫn theo Lương Hạo, để cho hắn mở đường cho mình.
Tần Phương nhìn thấy ba người xa lạ, hơi cau mày, đứng nơi đó không lên tiếng.
Mà Vân Sở chỉ cười nhẹ cách một lớp kính dày, thản nhiên nói, "Bà Tần, chúng ta lại gặp rồi."
Tần Phương nhất thời không nhận ra Vân Sở, cảnh giác nhìn cô nói, "Cô là ai?"
Vân Sở miễn cưỡng vươn tay tháo mắt kính xuống, khóe miệng cong lên, cười nói, "Sao thế, mới vài ngày không gặp bà đã quên tôi rồi hả?"
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Vân Sở, mắt Tần Phương trợn to, thân thể theo bản năng lùi về phía sau hai bước, hoảng sợ nhìn Vân Sở, "Cô, là cô..."
Vân Sở cười nhẹ, tiến lên một bước, đứng bên kia tấm kính ngăn cách, cười vô hại, "Biết tôi là ai sao? Ha ha, vậy bà có biết vì sao tôi tới tìm bà không?"
Vân Sở cười làm Tần Phương sợ hãi cắn răng, "Hừ, cô muốn làm gì? Đừng quên đây là cục cảnh sát."
"Nơi này là cục cảnh sát không sai, cho nên tôi sẽ không làm gì bà." Vân Sở nhếch miệng, cười cực kỳ thuần khiết. Chỉ là ngay sau đó lại nheo hai mắt, âm u nói, "Nhưng nếu như bà nghĩ ở lại cục cảnh sát là an toàn nhất thì bà hoàn toàn sai rồi. Bà cho là bây giờ ai sẽ bảo vệ bà? Triệu Nhược Nghiên sao?"
Thời điểm nghe đến tên Triệu Nhược Nghiên, rõ ràng Tần Phương run rẩy một phen, sau đó quay đầu đi không nhìn Vân Sở, "Tôi không biết cô đang nói cái gì, tôi không có gì để nói với cô cả, mời cô đi cho."
Dứt lời liền gọi cảnh sát qua. Mà Vân Sở lại cho Lương Hạo một cái nháy mắt, chỉ thấy một nữ cảnh sát mặc cảnh phục đi tới hỏi Tần Phương có chuyện gì.
Vân Sở nghe được Tần Phương nói bà ta không biết bọn họ, muốn về nghỉ ngơi.
"Bà Tần, bà có tin hay không, chỉ cần bà vừa rời khỏi cục cảnh sát lập tức sẽ bị người đuổi giết? Mà tôi có biện pháp có thể khiến bà rời khỏi nơi này ngay lập tức..." Vân Sở thấy Tần Phương rời đi, liền lên tiếng.
Hai tay Tần Phương nắm thành nắm đấm, "Cô muốn thế nào? Tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi đây."
Vân Sở nở nụ cười, "Bà cho rằng, bà không muốn là không phải rời khỏi sao? À, bà hẳn đã biết mình bây giờ chính là quân cờ bị vứt bỏ? Bà vất vả giữ bí mật cho bọn họ, cam tâm tình nguyện chôn vùi tuổi thanh xuân ở trại giam, mà bọn họ lại chỉ mong sao bà sẽ chết, mới có thể vĩnh viễn giữ được bí mật của bọn họ..."
Sau khi Tần Phương nghe xong, rõ ràng sắc mặt thay đổi, chỉ là vẫn không chịu khuất phục như cũ, nói với người cảnh sát bên cạnh, "Thật xin lỗi, tôi mệt rồi, đưa tôi về đi."
Cô gái kia gật đầu, mang Tần Phương rời đi, chỉ là lúc xoay người lại chớp chớp mắt với Vân Sở, vẻ mặt nghịch ngợm.
Vân Sở nhìn thấy cũng thè lưỡi, nháy mắt vài cái với cô rồi mấp máy môi, tôi chời ngoài cửa.
Mà Tần Phương đi theo nữ cảnh sát kia về nhà giam, chỉ là nữ cảnh sát kia lúc đi qua một cái cốc nước để trên bàn, cước bộ dừng một chút, tiếp theo trong tay xuất hiện một viên thuốc nho nhỏ, ném vào trong cốc nước.
Nữ cảnh sát kia nói với Tần Phương mấy câu rồi xoay người rời đi, chỉ là trước khi rời đi, cô như có như không nói một câu, "Hôm nay nói cũng nhiều rồi, uống nước đi."
Tần Phương đang suy nghĩ những lời vừa rồi của Vân Sở, nghe được âm thanh của nữ cảnh sát, cũng không nghĩ nhiều, cầm lấy cốc nước mà uống sạch.
Đến khi bà ta uống hết, nữ cảnh sát mới ngẩng đầu, mặt lộ ra một nụ cười hài lòng, bước ra khỏi phòng.
Mà khuôn mặt nhỏ nhắn dưới mũ cảnh sát kia, không phải là Mộc Ngân thì là ai?
Thời tiết vốn đã rét lạnh mà giờ phút này, trong kho hàng của bang Huyễn Dạ, mặt đất lại có chút ẩm ướt, có vẻ càng thêm âm lãnh dọa người.
Cửa kho được mở ra, một bóng dáng cao lớn đi vào trong kho hàng, dưới ánh đèn lạnh lẽo, bóng dáng kia như được kéo dài trên mặt đất.
Cửa kho vừa được mở ra, bên trong đã truyền ra mùi thuốc đông y nồng đậm, tiếp theo là mùi máu tươi nhàn nhạt, thập phần gay mũi.
Người nọ đi thẳng vào trong kho hàng, dừng lại trước một căn phòng nhỏ, nằm trên một cái giường nhỏ đơn giản, trên người chỉ đắp một cái chăn mỏng, đáy mắt thoáng qua sự không cam lòng.
Nhưng rất nhanh sắc mặt hắn lạnh xuống, lạnh lùng hỏi, "Ám Ảnh, cậu biết mình sai ở đâu chưa?"
Không sai, người đàn ông lạnh run nằm ở trên giường kia, đúng là Ám Ảnh, người hôm nay đã xuống tay với Vân Sở. Mà người đứng ở cửa...
"Thiếu gia, thuộc hạ bất kính với đại tiểu thư, là thuộc hạ sai. Nhưng thuộc hạ không hiểu tại sao thiếu gia lại che chở đại tiểu thư như vậy." Giọng nói của Ám Ảnh của chút run rẩy, có thể nghĩ, bây giờ hắn nhất định đang rất lạnh, mà dưới ánh đèn mờ mờ, vốn là một khuôn mặt thanh tú, giờ phút này lại bầm dập, chật vật không chịu nổi.
Vân Cảnh châm một điếu thuốc, miễn cưỡng rít một hơi, ánh mắt nhìn Ám Ảnh vẫn lạnh lẽo như cũ, "Việc của tôi không đến phiên cậu quản. Cậu chỉ cần nhớ rõ, Ám Ảnh cậu là người Vân Cảnh tôi, tôi mới là chủ của cậu, không phải Âu Dương Tự."
Khi Ám Ảnh nghe thấy Vân Cảnh nhắc tới Âu Dương Tự, cũng hiểu rõ chuyện ngày hôm nay sợ là không thể giấu diếm được nữa rồi, trong lòng có chút lo lắng cho Âu Dương Tự, đồng thời lại càng thêm kính sợ Vân Cảnh.
"Vâng, thuộc hạ hiểu rõ." Ám Ảnh rũ mắt xuống, kiên định trả lời.
"Đã hiểu thì tốt, chuyện lần này chỉ là cho cậu một cái giáo huấn, nếu có lần sao, hừ..." Âm thanh Vân Cảnh lạnh thấu xương, khiến cho thân thể Ám Ảnh lại run rẩy một phen.
Cậu ta cắn răng, lại gật đầu, "Vâng, cám ơn thiếu gia đã giáo huấn."
Vân Cảnh vứt tàn thuốc trên mặt đất, dùng giầy giẫm lên, lúc này mới lạnh lùng nói, "Nếu cậu đã hiểu rõ thân phận của mình, sau này liền giúp tôi theo dõi Âu Dương Tự, nếu hắn còn dám xuống tay với tiểu thư, cậu có biết phải làm thế nào không?"
Tâm Ám Ảnh cũng run rẩy một phen, bị khí thế uy nghiêm của Vân Cảnh dọa sợ, hồi lâu mới cúi đầu, "Thuộc hạ đã hiểu, thuộc hạ nhất định sẽ để tiểu thư bị thương."
"Uhm, tôi cho cậu một cơ hội, sau này hãy ở nơi bí mật mà bảo vệ tiểu thư, nếu tiểu thư có gì ngoài ý muốn, cậu cũng biết kết cục của mình là gì."
Ngữ khí Vân Cảnh lạnh băng nói xong liền quay người rời đi.
Trong kho hàng, Ám Ảnh nhắm mắt lại, trong lòng không biết là tư vị gì. Âu Dương Tự vì thiếu gia làm nhiều việc như vậy, lại không thể ngờ được sau cùng thiếu gia vì Vân Sở mà trách cứ Âu Dương Tự, thậm chí là coi Âu Dương Tự thành địch nhân.
Đương nhiên cậu ta cũng hiểu thân phận của mình, cậu ta là cấp dưới của Vân Cảnh, cậu ta còn có việc phải làm, đó là chấp hành mệnh lệnh của Vân Cảnh, đừng nói là bảo cậu ta đi bảo vệ Vân Sở, cho dù là bảo cậu ta đi chết, cậu ta cũng sẽ không do dự. Đây là sự trung thành của cậu ta đối với Vân Cảnh.
Mà Vân Cảnh, sau khi đi ra khỏi kho hàng, nói với người đứng ngoài cửa, "Đưa Ám Ảnh đi bệnh viện." Tuy là một câu nói nhạt nhẽo nhưng lại tiết lộ sự quan tâm của hắn đối với Ám Ảnh.
....
Buổi tối, Vân Sở tắm xong, liền cùng Vân Cảnh ngồi xem TV trong phòng khách.
Trải qua chuyện ngày hôm nay, ấn tượng của Vân Sở đối với Vân Cảnh đã thay đổi, tuy vẫn coi Vân Cảnh là kẻ địch như cũ nhưng lại không hề coi nhẹ hắn nữa. Cô cảm thấy Vân Cảnh thật sự là một nhân vật lợi hại, mà tuyệt đối không phải là một kẻ tiểu nhân đê tiện vô sỉ, hắn đối tốt với mình, thật ra cô cũng biết, đó tuyệt đối không phải là giả vờ.
Cho nên Vân Sở cũng không còn thời thời khắc khắc bài xích Vân Cảnh, trái lại còn cười nói cùng hắn xem tivi.
Lúc này Vân Thăng từ bên ngoài đi vào, nhìn một màn hài hòa trong phòng khách, như thế nào cũng cảm thấy chói mắt. Sau cùng vẫn thấp giọng bảo, "Thiếu gia, đại tiểu thư, bác sĩ Liên đến đây."
Nghe được ba chữ "bác sĩ Liên" kia, Vân Sở lập tức nhảy dựng lên từ trên sofa, kích động chạy ra khỏi phòng khách, miệng kêu, "Liên ca ca, anh tới rồi."
Vân Cảnh ở đằng sau nhìn bộ dáng vui sướng kai của Vân Sở, không biết tại sao trong lòng lại ê ẩm.
Lúc nhìn thấy mình cô cũng chưa từng có kích động như vậy, vì cái gì mỗi lần thấy Liên Thanh Ngôn đều vui vẻ? Rõ ràng mình mới là anh của cô mà....
"Em cái nha đầu này, trời lạnh như thế sao không mang giày?" Liên Thanh Ngôn nhìn thấy bóng dáng Vân Sở, trên mặt cũng lộ ra nụ cười ôn như, chỉ là khi nhìn thấy hai chân Vân Sở chỉ có một đôi tất thì lại xụ mặt, nhỏ giọng trách cứ.
Vân Sở thè lưỡi, cười nói, "Vì biết là anh đến nên người ta mới vui như vậy thôi, hì hì, a..." Vân Sở đang cười hì hì lấy lòng Liên Thanh Ngôn thì thân thể đột nhiên quay cuồng, bị người bế lên.
Vân Sở kinh ngạc nhìn Vân Cảnh sau lưng chẳng biết đã chạy tới từ lúc nào, khẽ cau mày, không hiểu Vân Cảnh đây là làm sao, đang êm đẹp sao đột nhiên lại...
"Anh hai..." Vân Sơ không an phận vùng vẫy, muốn nhảy xuống khỏi lòng Vân Cảnh.
Vân Cảnh càng siết chặt tay, có chút trách cứ cười nói, "Không phải anh đã nói sàn nhà rất lạnh, không mang dép không được phép chạy loạn sao?"
A? Chỉ vì vậy? Khóe miệng Vân Sở giật giật, nghĩ thầm, Vân Cảnh đúng là không bình thường nha? Không phải cô vẫn còn đi vớ, dưới vớ còn có thảm hay sao? Một chút lạnh cũng không có nha.
Nhưng mà không đợi cô phản bác, Vân Cảnh đã ôm cô đi tới trước sofa, nhẹ nhàng thả cô xuống ghế, cười nói, "Em thật đúng là, từ nhỏ đã nghịch ngợm như vậy."
Vân Sở xấu hổ nhìn nụ cười hả hê trên mặt Vân Cảnh, quay đầu mới phát hiện sắc mặt Liên Thanh Ngôn có chút khó coi, mắt chớp chớp, đột nhiên nhảy dựng lên, lôi kéo Liên Thanh Ngôn sang một bên, "Liên ca ca, sao sắc mặt anh lại khó coi thế?"
Liên Thanh Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, "Không có việc gì?"
Vân Sở cười gian, tựa vào bên tai Liên Thanh Ngôn nói, "Nhìn thấy anh hai ôm em nên anh khoogn vui phải không? Khà khà, chẳng lẽ Liên ca ca ghen tị sao?"
Liên Thanh Ngôn không nói gì nhìn Vân Sở, thấy cô cười như một đứa trẻ nghịch ngợm, bỗng nhiên muốn trêu chọc cô một chút, "Đúng vậy, anh hai em mỗi ngày đều có thể ở cùng với em, còn anh thì muốn đến đây cũng thật không dễ dàng, đương nhiên là Liên ca ca ghen tị."
Vân Sở thấy trên mặt Liên Thanh Ngôn ánh lên cái nhìn giảo hoạt khó có khi có được, lập tức nheo mắt, vẻ mặt tự cho là đúng gật đầu, "Uhm, thì ra là như vậy, nếu đã vậy, Liên ca ca liền chuyển sang ở cùng với bọn em đi, em đảm bảo sau này sẽ không bám theo anh hai suốt ngày nữa, nhất định sẽ để cho anh hai có nhiều thời gian ở bên cạnh anh."
Nghe vậy, sắc mặt Vân Cảnh và Liên Thanh Ngôn đều đen lại.
Liên Thanh Ngôn vốn muốn trêu đùa Vân Sở một chút, kết quả lại bị cô chọc cho dở khóc dở cười.
Không khí trong phòng khách hết sức khóc xử, Vân Sở lại giống như không hề phát hiện, nhảy xuống khỏi sofa, đi dép vào liền lôi kéo Liên Thanh Ngôn lên lầu, "Được rồi, được rồi, Liên ca ca cứ đi theo em một lát đã, sau đó em sẽ cho anh thời gian để ở cùng với anh hai em có được không?"
Nhìn bóng dáng Vân Sở và Liên Thanh Ngôn biến mất ở cầu thang, khóe miệng Vân Cảnh hung hăng giật giật. Mà Liên Thanh Ngôn lại là toát mồ hôi lạnh, đối với lời nói của Vân Sở chỉ có thể câm nín.
Nhưng khi cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn ấm áp của cô lôi kéo mình, tâm của anh cũng trở nên mềm mại, nghĩ đến tiểu nha đầu đáng yêu này là lòng lại tràn đầy ấm áp.
Sau khi kéo Liên Thanh Ngôn vào phòng, đóng cửa, Vân Sở cười hì hì nhìn Liên Thanh Ngôn, "Liên ca ca, cái em cần đã lấy được rồi sao?"
Liên Thanh Ngôn nhíu mày, nhìn khuôn mặt chờ mong của cô, nói, "Anh nhớ hình như em đã đáp ứng anh cái gì rồi mà."
Nghe vậy, hai mắt Vân Sở nhìn trời, tròng mắt không ngừng di chuyển, sau cùng phán một câu, "Em không nhớ."
Liên Thanh Ngôn lại gần, nói khẽ bên tai cô, "Như vậy thì thật là đáng tiếc, thứ em cần, anh phải hao rất nhiều công sức mới làm ra được, nếu em đã không có thành ý như vậy, vậy anh cứ về trước nha."
Không nghĩ tới Liên Thanh Ngôn lại giảo hoạt như vậy, Vân Sở trừng anh, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn là không cam nguyện chu mỏ lên, nhỏ giọng nói một câu, "Em nhớ ra rồi, Liên ca ca..."
"Hử?" Liên Thanh Ngôn quay đầu nhìn cô, thấy bộ dạng ủy khuất của cô, trong lòng có một loại cảm giác ngọt ngào không nói nên lời.
Vân Sở lườm Liên Thanh Ngôn một cái rồi đưa mặt mình đến gần, nhìn làn da trắng nõn, khuôn mặt mi thanh mục tú của anh, trên người không có một chút mùi thuốc đông y mà là mang theo mùi thơm nhàn nhạt, cô cảm thấy tim mình đập lỡ một nhịp.
Liên Thanh Ngôn này đúng là đẹp trai, nhìn khuôn mặt điển trai kia, cô chỉ muốn cắn một phát.
Nuốt một ngụm nước miếng, Vân Sở nhắm mắt lại, từ từ đến gần Liên Thanh Ngôn, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng dán lên mặt anh.
Vân Sở cảm thấy được thân thể Liên Thanh Ngôn run rẩy một phen, mặt lập tức đỏ lên, liền vội vàng lùi lại, không được tự nhiên vươn tay nói, "Ừ, đến phiên anh."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của Vân Sở, thấy cô không được tự nhiên phe phẩy môi, bộ dáng xấu hổ không thôi, Liên Thanh Ngôn cố gắng chịu đựng kích động muốn hung hăng hôn môi của cô, ngược lại rất nhanh đặt một nụ hôn trên mặt của cô, lúc này mới dùng nụ cười che dấu nội tâm đang kích động, ra vẻ thoải mái cười, "Anh xong rồi, đến lượt em."
Bây giờ Vân Sở mới phát hiện mình bị Liên Thanh Ngôn đùa giỡn, nhất thời tức giận đỏ bừng mặt, muốn lên tiếng kháng nghị.
Liên Thanh Ngôn lại là không nhanh không chậm lấy ra một cái túi nhỏ từ trong túi áo, đưa cho Vân Sở, nhéo nhéo khuôn mặt của cô, nói, "Thứ em cần đã có đây."
Vân Sở nhìn thấy cái túi nhỏ trong tay Liên Thanh Ngôn, hai mắt lập tức phát sáng, cũng quên luôn phải tính sổ với Liên Thanh Ngôn, kích động mở túi ra nhìn, thấy bên trong có bốn năm lọ thuốc, trên mỗi lọ đều có những dòng chữ xinh đẹp ghi chú rõ công hiệu.
Vân Sở lập tức mừng rỡ như điên, liền ôm lấy Liên Thanh Ngôn, "Liên ca ca, anh là tốt nhất!"
Liên Thanh Ngôn cũng ôm lấy eo Vân Sở, trên mặt là nụ cười hạnh phúc ngọt ngào chưa bao giờ có.
...
Sáng sớm hôm sau, Vân Sở không có lớp nhưng lại dậy từ rất sớm.
Ăn bữa sáng xong liền rời nhà cùng với Vân Hàn.
Vân Hàn lái xe tới cửa cục cảnh sát, sau khi tìm được chỗ đỗ xe tốt mới mở cửa để cho Vân Sở xuống xe.
Vân Sở xuống xe, trên mắt đeo một đôi kính, mặc áo bành tô màu đen, khiến cô trở nên thập phần khí phách bức người.
Lương Hạo đứng cách đó không xa nhìn thấy Vân Sở, lập tức đến nghênh đón, vết sẹo trên mặt hắn khi cười rộ lên lại không có vẻ dọa người, trái lại có vẻ sáng lạn.
"Tiểu thư, cô đã đến rồi." Lương Hại cười, cung kính gọi Vân Sở.
Vân Sở gật đầu, "Ừ." Rồi sau đó lại nói, "Về sau cứ gọi tên của tôi là được rồi." Hắn cứ gọi cô Vân tiểu thư gì gì đó, thật sự là không được tự nhiên.
Nghe vậy, Lương Hạo ngẩn người, rồi sau đó lại nhớ tới Thượng Quan Duệ, nuốt nước miếng, lắc đầu nói, "Hay là... tôi gọi cô là chị dâu vậy."
Chị dâu...
Nhớ tới cái xưng hô này, đầu Vân Sở đầy vạch đen, nhún vai nói, "Tùy anh."
Vân Sở bảo Vân Hàn đỡ cô, đi theo sau Lương Hạo, liền đi vào trong cục cảnh sát. Người phụ nữ mà Triệu Nhược Nghiên tìm để đối phó với mình bị giam ở trong này lâu như vậy, cũng tới lúc cô nên đến gặp mặt bà ta rồi, nếu không người khác lại tưởng cô dễ bị bắt nạt.
Lúc này mới hơn tám giờ sáng, cục cảnh sát cũng mới đi làm, nhìn thấy ba người hai nam một nữ khí thế bức người đi đến, nhất thời đề cao cảnh giác. Nhưng mà khi thấy Lương Hạo, lại nhao nhao lộ ra bộ dạng tươi cười lấy lòng.
"Biểu thiếu gia, đã lâu không thấy, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây vậy?" Một cảnh sát nhìn như là người phụ trách ở đây cười đi đến trước mặt Lương Hạo, lập tức đưa cho hắn một điếu thuốc.
Lương Hại từ chối, miễn cưỡng cười, nói, "Cảnh sát Lâm, là như thế này, mấy ngày trước có một người bạn của tôi bị giam vào trong cục cảnh sát, anh có thể dàn xếp cho chúng tôi vào thăm một lần được không?"
Vị cảnh sát Lâm kia ngẩn người, ánh mắt quét một vòng bọn người Vân Sở, nhìn Vân Sở đeo kính râm, bên cạnh lại có Vân Hàn đang đỡ, hồi lâu sau mới cười nói, "Không thành vấn đề, không thành vấn đề, chỉ là, hai vị này,..."
"À..., vị này chính là người thân của người bạn kia, cái kia, mắt cô ấy không nhìn thấy..." Lương Hạo có chút tiếc nuối thở dài, vẻ mặt đồng tình nhìn Vân Sở.
Vân Sở nghe được âm thanh của Lương Hạo, lập tức sử dụng giọng nói nhỏ nhẹ nói, "Cảnh sát tiên sinh, phiền anh dàn xếp một lần, để tôi được gặp cô của tôi..."
Cảnh sát Lâm kia thây bộ dáng Vân Sở trắng xinh nõn nà, bỏ qua cặp kính ngăn cản, hai mắt vô thần kia, dáng người và diện mạo đều hết sức xinh đẹp. Thật đúng là một cô gái xinh đẹp động lòng người.
Anh ta cười cười với Lương Hạo, nói, "Không biết là biểu thiếu gia muốn gặp ai?"
"Số 24 tháng trước bị giam, là bà Tần Phương. Mong cảnh sát Lâm dàn xếp một phen." Nói xong, Lương Hạo liền nhét một cái phong bao vào tay cảnh sát Lâm.
Hai mắt cảnh sát Lâm nhất thời sáng lên, cười hì hì nói, "Cái này, tốt lắm tốt lắm, chỉ là vị Tần Phương kia là phạm nhân mà cục trưởng hạ lệnh phải giám sát cẩn trọng, cho dù là biểu thiếu gia, sợ là cũng không thể nán lại lâu..."
"Cái này tôi biết, chũng tôi chỉ vào một chút, sẽ không để cảnh sát Lâm phải khó xử." Lương Hạo cười cười, bộ dáng khéo đưa đẩy kia trái lại khiến cho Vân Sở kinh ngạc.
Bởi vì lần đầu tiên gặp mặt, Lương Hạo mang bộ dáng hung thần ác sát, về sau lại là một mực lấy lòng, tiếp theo là thông minh lanh lợi, hiện giờ lại là khéo léo đưa đẩy. Người đàn ông này có thể lăn lộn tốt như vậy, cũng không chỉ vì phía sau hắn có chỗ dựa vững chắc, mà cũng vì tự thân hắn có bản lĩnh đi?
Vân Sở nghĩ như vậy, xong liền kích động nói lời cảm tạ với cảnh sát Lâm, "Cảm ơn cảnh sát tiên sinh, cảm ơn..."
Bởi vì Tần Phương chỉ là người bị tình nghi, mà cảnh sát cho tới nay vẫn ngại áp lực phía Triệu thủ trưởng và Triệu Nhược Nghiên nên vẫn chưa định tội của Tần Phương, vì vậy Tần Phương chỉ bị nhốt ở trạm giam giữ phạm nhân địa phương.
Lúc đám người Vân Sở đi vào, Tần Phương cũng được dẫn ra, bởi vì còn chưa bị định tội cho nên không cho phép người bình thường gặp, thêm nữa Tần Phương lại là phạm nhân mà Thượng Quan Triệt đặc biệt dặn dò nên cục cảnh sát lại càng chú ý chặt chẽ. Vân Sở biết được nên mới dẫn theo Lương Hạo, để cho hắn mở đường cho mình.
Tần Phương nhìn thấy ba người xa lạ, hơi cau mày, đứng nơi đó không lên tiếng.
Mà Vân Sở chỉ cười nhẹ cách một lớp kính dày, thản nhiên nói, "Bà Tần, chúng ta lại gặp rồi."
Tần Phương nhất thời không nhận ra Vân Sở, cảnh giác nhìn cô nói, "Cô là ai?"
Vân Sở miễn cưỡng vươn tay tháo mắt kính xuống, khóe miệng cong lên, cười nói, "Sao thế, mới vài ngày không gặp bà đã quên tôi rồi hả?"
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Vân Sở, mắt Tần Phương trợn to, thân thể theo bản năng lùi về phía sau hai bước, hoảng sợ nhìn Vân Sở, "Cô, là cô..."
Vân Sở cười nhẹ, tiến lên một bước, đứng bên kia tấm kính ngăn cách, cười vô hại, "Biết tôi là ai sao? Ha ha, vậy bà có biết vì sao tôi tới tìm bà không?"
Vân Sở cười làm Tần Phương sợ hãi cắn răng, "Hừ, cô muốn làm gì? Đừng quên đây là cục cảnh sát."
"Nơi này là cục cảnh sát không sai, cho nên tôi sẽ không làm gì bà." Vân Sở nhếch miệng, cười cực kỳ thuần khiết. Chỉ là ngay sau đó lại nheo hai mắt, âm u nói, "Nhưng nếu như bà nghĩ ở lại cục cảnh sát là an toàn nhất thì bà hoàn toàn sai rồi. Bà cho là bây giờ ai sẽ bảo vệ bà? Triệu Nhược Nghiên sao?"
Thời điểm nghe đến tên Triệu Nhược Nghiên, rõ ràng Tần Phương run rẩy một phen, sau đó quay đầu đi không nhìn Vân Sở, "Tôi không biết cô đang nói cái gì, tôi không có gì để nói với cô cả, mời cô đi cho."
Dứt lời liền gọi cảnh sát qua. Mà Vân Sở lại cho Lương Hạo một cái nháy mắt, chỉ thấy một nữ cảnh sát mặc cảnh phục đi tới hỏi Tần Phương có chuyện gì.
Vân Sở nghe được Tần Phương nói bà ta không biết bọn họ, muốn về nghỉ ngơi.
"Bà Tần, bà có tin hay không, chỉ cần bà vừa rời khỏi cục cảnh sát lập tức sẽ bị người đuổi giết? Mà tôi có biện pháp có thể khiến bà rời khỏi nơi này ngay lập tức..." Vân Sở thấy Tần Phương rời đi, liền lên tiếng.
Hai tay Tần Phương nắm thành nắm đấm, "Cô muốn thế nào? Tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi đây."
Vân Sở nở nụ cười, "Bà cho rằng, bà không muốn là không phải rời khỏi sao? À, bà hẳn đã biết mình bây giờ chính là quân cờ bị vứt bỏ? Bà vất vả giữ bí mật cho bọn họ, cam tâm tình nguyện chôn vùi tuổi thanh xuân ở trại giam, mà bọn họ lại chỉ mong sao bà sẽ chết, mới có thể vĩnh viễn giữ được bí mật của bọn họ..."
Sau khi Tần Phương nghe xong, rõ ràng sắc mặt thay đổi, chỉ là vẫn không chịu khuất phục như cũ, nói với người cảnh sát bên cạnh, "Thật xin lỗi, tôi mệt rồi, đưa tôi về đi."
Cô gái kia gật đầu, mang Tần Phương rời đi, chỉ là lúc xoay người lại chớp chớp mắt với Vân Sở, vẻ mặt nghịch ngợm.
Vân Sở nhìn thấy cũng thè lưỡi, nháy mắt vài cái với cô rồi mấp máy môi, tôi chời ngoài cửa.
Mà Tần Phương đi theo nữ cảnh sát kia về nhà giam, chỉ là nữ cảnh sát kia lúc đi qua một cái cốc nước để trên bàn, cước bộ dừng một chút, tiếp theo trong tay xuất hiện một viên thuốc nho nhỏ, ném vào trong cốc nước.
Nữ cảnh sát kia nói với Tần Phương mấy câu rồi xoay người rời đi, chỉ là trước khi rời đi, cô như có như không nói một câu, "Hôm nay nói cũng nhiều rồi, uống nước đi."
Tần Phương đang suy nghĩ những lời vừa rồi của Vân Sở, nghe được âm thanh của nữ cảnh sát, cũng không nghĩ nhiều, cầm lấy cốc nước mà uống sạch.
Đến khi bà ta uống hết, nữ cảnh sát mới ngẩng đầu, mặt lộ ra một nụ cười hài lòng, bước ra khỏi phòng.
Mà khuôn mặt nhỏ nhắn dưới mũ cảnh sát kia, không phải là Mộc Ngân thì là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.