Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Chương 59: Cô còn nợ tôi một nụ hôn

Huân Tiểu Thất

05/02/2015

Trong bang Huyễn Dạ, đột nhiên bị một đoàn quân mặc quân phục màu xanh, cả người mang theo sát khí xông vào, loạn thành một đoàn.

Thủ vệ canh cửa bị đánh ngã liên tục, nhưng hình như cũng không bị thương, nhận ra được đối phương cũng không muốn đả thương người, chỉ là muốn đi vào.

Đến khi nhóm thủ vệ tỉnh lại thì đội quân trước mắt nào còn thấy đâu nữa? Vì thế hốt ha hốt hoảng chạy vào bên trong, định nói cho người bên trong biết là kẻ địch đến rồi.

Tuy nhiên, bọn họ còn chưa chạy đến phòng họp thì đã nhìn thấy Vân Sở và Thượng Quan Triệt đang giằng co với nhau trên khu đất trống kia, lập tức ngây ngẩn cả người.

Này............ này này đây là có chuyện gì? Sao đại tiểu thư lại đang đánh nhau với kẻ địch?

Vốn dĩ bởi vì sự thất trách của bản thân, nhóm thủ vệ lo lắng sẽ khiến cho bang phải nhận tổn thất lớn, giờ thì liên tục nhìn Vân Sở một cách đầy cảm kích, trong khoảnh khắc này bọn họ cảm thấy Vân Sở là nữ thần trong lòng bọn họ, bởi vì Vân Sở sẽ làm cho khuyết điểm của bọn họ xuống đến mức thấp nhất có thể.

Vân Sở không ngờ mình đánh nhau với Thượng Quan Triệt mà vẫn có chút thu hoạch, nhưng ngay lập tức lại bị giọng nói đầy ngả ngớn của Thượng Quan Triệt làm cho tức giận.

Tên háo sắc, biến thái này trong đầu toàn những cái gì không biết? Suốt ngày chỉ biết đùa giỡn cô, đáng giận.

Vân Sở đương nhiên sẽ không đồng ý với lời nói của Thượng Quan Triệt, muốn cô hôn anh thì cô tình nguyện đánh đến phút cuối luôn.

Vân Sở bị Thượng Quan Triệt chọc giận không phải đến mức mất hết lý trí, cô biết hiện tại cũng không phải là lúc để thể hiện, vốn dĩ Thượng Quan Triệt muốn trêu đùa cô, nếu không đã sớm bị Vân Sở đánh ngã. Nếu đối phương cố ý muốn gây khó khăn thì chắc chắn cô không thể đánh lại, dù thế nào thì cũng phải uổng phí sức lực thì sao lại không đánh thật sảng khoái đi.

Thượng Quan Triệt buồn cười nhìn dáng vẻ liều chết đánh nhau với bản thân của Vân Sở, dễ dàng đùa giỡn cô xoay quanh quanh, nhìn Vân Sở cam chịu đến mức tức giận, tâm trạng của anh cảm thấy vô cùng tốt.

Khi cô tức giận, hai mắt trợn tròn, phồng miệng, gò má trắng hồng, không chỗ nào mà Thượng Quan Triệt không thấy đáng yêu, thậm chí có một cảm giác yêu thích không muốn buông tay.

Nếu lúc này Vân Sở biết được dáng vẻ của bản thân khiến Thượng Quan Triệt hưởng thụ như vậy thì có lẽ sẽ tức đến hộc máu.

Hai người đánh trong nửa tiếng, thắng bại vẫn không thể phân biệt, tuy rằng Thượng Quan Triệt nắm giữ thế cục trong tay nhưng vẫn không ra tay, vẫn luôn chỉ né tránh, còn Vân Sở thì tuy rằng luôn tấn công nhưng lại đều không thể đánh được Thượng Quan Triệt, cảnh tượng này ở trong mắt người khác chính là hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Hai người kia, thật sự đang đánh nhau sao?

Mộc Ngân và Vân Hàn biết quan hệ của bọn họ, nhìn thấy Vân Sở bị Thượng Quan Triệt đùa giỡn quay vòng vòng, vẻ mặt hai người cũng có chút khó coi.

Mỗi lần gặp được Thượng Quan Triệt, Vân Sở vẫn luôn rơi vào thế hạ phong, người đàn ông này chắc chắn là khắc tinh của cô.

Còn Vân Hàn thì đang trừng mắt nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Triệt, nếu có thể anh thật sự rất muốn tiến lên so tài với người đàn ông này một chút. Nhưng anh biết rõ, thực lực hiện tại của bản thân tuyệt đối không tốt hơn so với Vân Sở bao nhiêu, nếu đánh nhau với Thượng Quan Triệt chắc chắc anh sẽ thua rất thảm.

Nửa tiếng sau, Vân Sở đã thở hổn hển còn tinh thần Thượng Quan Triệt vẫn sảng khoái như cũ, nhân cơ hội dựa vào bên tai Vân Sở nói: "Nha đầu, đừng lãng phí sức lực, cô không phải là đối thủ của tôi."

Vân Sở cắn răng, nhỏ giọng nói: "Sĩ khả sát bất khả nhục." (kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục)

Thượng Quan Triệt giương ra khuôn mặt khổ sở, ai oán nói: "Chúng ta cũng chưa phải là chưa từng hôn, tại sao lại thành làm nhục cô vậy?"

Mặt Vân Sở đỏ lên, đang định trút giận thì lại nghe thấy Thượng Quan Triệt cười nói: "Cô nghĩ cho rõ ràng, hôm nay nếu cô thua dưới tay tôi thì sẽ phải làm hầu nữ trong một tháng cho tôi, không chỉ như thế mà còn mất hết mặt mũi. So sánh một chút thì hôn tôi một cái vẫn thoải mái hơn nhiều.................."

Vân Sở hơi sửng sốt, nhìn Thượng Quan Triệt cười giảo hoạt, cắn chặt răng, hận không thể đánh chết tên khốn này.

Nhưng mà, cô cũng hiểu rõ, Thượng Quan Triệt nói có lý, nếu anh cố tình muốn đùa giỡn bản thân thì cô ngoại trừ việc phải đồng ý với yêu cầu của anh ra thì căn bản không còn sự lựa chọn nào khác.

Người thông minh đều biết lúc này còn không chịu thỏa hiệp thì chính là tự mình chuốc lấy cực khổ.

Hai người đánh thêm hai chiêu, cuối cùng Vân Sở vẫn chọn thỏa hiệp, một cô gái có việc nên làm có việc không nên làm, vì kế hoạch của cô, vì tương lai tốt đẹp của cô, cô cố gắng hi sinh một chút cũng không phải là không thể. Dù sao cũng giống như lời Thượng Quan Triệt nói, đây cũng không phải là lần đầu tiên...........

Vân Sở rít từ trong kẽ răng ba từ: "Tôi đồng ý............"

Sau đó giơ tay lên, có chút tức giận đánh một quyền vào ngực Thượng Quan Triệt.

Nghe thấy lời nói của Vân Sở, khóe miệng Thượng Quan Triệt cong lên, gương mặt vốn dĩ vô cùng tuấn mĩ yêu nghiệt lúc này lại nở ra một nụ cười đẹp như hoa, khiến tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên ảm đạm thất sắc.

Anh vừa lòng gật đầu, cố ý để Vân Sở đánh trúng bản thân, sau đó dùng sức lùi về phía sau, đụng liên tiếp vào đám thủ hạ phía sau, sau đó thì há miệng thở dốc.

Vân Sở cũng lùi ra phía sau hai bước, nhìn dáng vẻ khoa trương này của Thượng Quan Triệt, có chút lo lắng không biết có phải mình xuống tay quá nặng hay không, sau đó nghe thấy giọng nói xen lẫn với tiếng thở hổn hển của Thượng Quan Triệt: "Cô, cô lại đánh tôi."

Lời này vừa nói ra, toàn bộ khí phách trong lúc đánh nhau khiến người ta phải ngưỡng mộ vừa rồi của anh hoàn toàn mất sạch, nhìn dáng vẻ giờ phút này chính là dáng vẻ của một tên côn đồ đường phố bị bắt nạt. Khiến những người phía sau Vân Sở nhìn cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Vân Sở vỗ vỗ tay, hít sâu, điều chỉnh hô hấp của bản thân, nhìn Thượng Quan Triệt bằng ánh mắt khinh thường: "Anh thua, có thể lăn đi được rồi."

Thượng Quan Triệt đứng lên, nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Vân Sở, cảm thấy có chút buồn cười, nhưng lại không thể cười, chỉ có thể gật gật đầu, không cam lòng nói: "Hừ, lúc này tôi bỏ qua cho cô. Tuy nhiên, cô hãy nghe cho kĩ, tôi vì cô nên mới buông tha cho bang Huyễn Dạ, nếu một ngày nào đó cô bị hạ vị thì tôi không thể cam đoan Ám Sát sau lưng tôi có không tìm đến các người gây phiền toái hay không."

Nói xong, còn bày ra dáng vẻ oai vệ, nghênh ngang mang theo hai ba mươi người của anh từ từ đi ra ngoài.

Cho đến khi đám người Thượng Quan Triệt hoàn toàn biến mất ở ngoài cửa lớn bang Huyễn Dạ thì mọi người bang Huyễn Dạ mới phục hồi lại tinh thần, cả đám phát ra những tiếng kêu hoảng sợ.

"Ám Sát, những người mang theo sát khí vừa rồi chính là người của Ám Sát trong truyền thuyết sao?"

"Ám Sát không phải là tổ chức hắc ám đáng sợ nhất trong truyền thuyết hay sao?"

"Chẳng trách chúng ta lại không thể tìm ra thông tin cụ thể của đối phương, chỉ biết là một tổ chức hắc ám, không thể ngờ được đó lại có thể là Ám Sát."

"Ít nhiều chúng ta cũng có đại tiểu thư, nếu không phải là đại tiểu thư mà để chúng ta chống lại Ám Sát thì quả thật đây chính là con đường chết."

"Đúng vậy, đại tiểu thư quá tuyệt vời, đánh bại cái tên ỷ thế ức hiếp người khác rồi."

"Đại tiểu thư vạn tuế. . ."

"Đại tiểu thư vạn tuế. . ."

Hoàn toàn không nhớ là lúc trước còn muốn đuổi Vân Sở ra, mọi người ở đây bắt đầu hô to tên Vân Sở, trong ánh mắt nhìn cô tràn đầy sự sùng bái.

Vân Sở không biết nhiều thông tin về Ám Sát cho lắm, bởi vì Ám Sát căn bản chính là một mê cung.

Ở thành phố I, Ám Sát là một tổ chức rất mạnh, tất cả mọi người chỉ biết Ám Sát có huấn luyện nghiêm khắc nhất, quy củ nghiêm khắc nhất, có trật tự, giết người không chớp mắt, chỉ cần Ám Sát muốn giết người hoặc muốn làm cái gì đó thì không có gì là không làm được.

Quy định của bọn họ còn nghiêm ngặt hơn cả quân đội, hơn nữa còn mạnh hơn cả quân đội, ở thành phố I thật sự chính là một Tử Thần.

Nhưng mà, từ khi nào mà Thượng Quan Triệt lại biến thành người của Ám Sát? Hơn nữa, Vân Sở nhận ra được, Thượng Quan Triệt chắc chắn không thể chỉ là một nhân vật nhỏ trong Ám Sát, một người đàn ông như anh sao có thể chỉ làm tiểu lâu la trong Ám Sát được chứ?

Trực giác nói cho cô biết, Thượng Quan Triệt rất có khả năng chính là người đứng phía sau Ám Sát.

Hít sâu một hơi, nhìn đám người kích động phía sau, Vân Sở lộ ra nụ cười mệt mỏi, lớn tiếng nói: ''Các vị, chuyện hôm nay đến đây thôi, vẫn là câu nói kia của tôi, tôi Vân Sở là người thừa kế duy nhất của bang Huyễn Dạ, đây là sự thật không thể chối cãi, mặc kệ các người suy nghĩ như thế nào, thấy như thế nào thì sau này tôi sẽ dùng cách của bản thân lấy lại những thứ thuộc về tôi!"

Nói xong, nhìn đám người rơi vào im lặng, khóe miệng Vân Sở khẽ cong lên: "Tôi sẽ không ép các người phải quyết định ngay lập tức, nhưng tôi hi vọng các người hiểu được một chuyện, đó chính là Vân Sở tôi tuyệt đối không hề kém hơn Vân Cảnh."

Chuyện hôm nay đến đây coi như chấm dứt, cô không thể gấp gáp ép buộc đám trưởng lão ngoan cố này, nếu không thì kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại.

Còn nữa, hôm nay hiển nhiên Thượng Quan Triệt cố ý đến giúp cô, cô thắng cũng không coi là quá vinh quang, thật sự không cần thiết tiếp tục tạo áp lực với bọn họ.

Vì thế, trong ánh mắt sùng bái của một đám người, Vân Sở lạnh lùng mang theo Vân Hàn và Mộc Ngân, uy phong lẫm liệt đi ra cửa lớn bang Huyễn Dạ.

Đi ra khỏi bang Huyễn Dạ, vẻ mặt Vân Sở thay đổi ngay lập tức, bởi vì ngay khi vừa ra khỏi cửa cô đã nhìn thấy một chiếc Lamborghini màu tím vô cùng nổi bật. Nhớ đến chuyện vừa mới đồng ý với Thượng Quan Triệt, cô ai oán cúi đầu, nói với Mộc Ngân và Vân Hàn ở bên cạnh: "Tiểu Ngân, Tiểu Hàn, hai người đi về trước đi."

Mộc Ngân và Vân Hàn cũng nhìn thấy được xe của Thượng Quan Triệt, hiểu cô muốn đi tìm Thượng Quan Triệt cho nên không hề lên tiếng.

Tuy rằng không biết quan hệ giữa Thượng Quan Triệt và Vân Sở là như thế nào nhưng người đàn ông này vẫn luôn đối xử rất tốt với Vân Sở, bọn họ có thể khẳng định Thượng Quan Triệt sẽ không làm hại Vân Sở, nên đương nhiên sẽ không ngăn cản Vân Sở.

Sắc mặt Vân Hàn có chút khó coi, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Vân Sở khi đi về phía Thượng Quan Triệt, đưa tay ra giữ cô lại.

"Hả?" Vân sở quay đầu, khó hiểu nhìn Vân Hàn, dùng ánh mắt hỏi anh có phải có việc gì đúng không.

Vân Hàn chỉ là nhất thời xúc động, nhìn thấy biểu cảm của Vân Sở, cảm thấy cô hình như hơi sợ Thượng Quan Triệt, anh muốn nói cho cô, nếu không muốn đi tìm Thượng Quan Triệt thì đừng đi, nếu Thượng Quan Triệt dám đến làm phiền thì còn có anh ở đây, bảo cô đừng lo lắng.

Nhưng mà khi nhìn thấy hai mắt ngập nước của Vân Sở cùng với sự đơn thuần trong mắt cô, Vân Hàn vội vàng buông tay, lắc đầu: "Không có việc gì, cẩn thận một chút, có chuyện gì thì liên lạc ngay lập tức với chúng tôi."

Vân Sở gật đầu, nhìn Vân Hàn đầy cảm kích: "Ừ ừ, yên tâm đi, tôi không sao."

Cô chỉ không muốn đi tìm Thượng Quan Triệt để thực hiện điều cô hứa mà thôi, muốn nói về việc này thì cũng là Thượng Quan Triệt bị cô phi lễ, cô thì có thể có chuyện gì chứ? Tuy nhiên chỉ là không muốn đi phi lễ tên khốn này mà thôi.

Nếu Vân Hàn biết suy nghĩ của Vân Sở thì chỉ sợ sẽ tức đến hộc máu mất.

Bước những bước chậm như sên đến trước chiếc xe kia, Vân Sở cười gượng nhìn Thượng Quan Triệt đang nhô đầu ra khỏi xe: "Ha ha, đại thúc, anh còn chưa về sao?"

Nhìn thấy dáng vẻ không tình nguyện của Vân Sở, khóe miệng Thượng Quan Triệt cong lên, cười nói: "Tôi vẫn chưa lấy lại được phúc lợi thì sao có thể đi về trước được chứ, cô nói có phải hay không?"

Vân Sở trừng mắt liếc nhìn anh, trong lòng mắng: Phúc lợi cái đầu anh ý, chỉ biết bắt nạt, áp bức cô.

Nhưng trên mặt thì lại là nụ cười tươi như hoa: "Đúng đúng đúng, không phải tôi đã đến đây rồi sao."

Thượng Quan Triệt sao lại không biết suy nghĩ trong lòng cô chứ? Rõ ràng trong lòng hận đến mức muốn đòi mạng nhưng trên mặt vẫn là nụ cười tươi sáng lạn như vậy, xem ra nha đầu này vẫn rất sợ bản thân.Ừm, xem ra, anh đã tạo uy nghiêm thành công rồi.

Đắc ý sờ sờ mũi, Thượng Quan Triệt bĩu môi, cười nói: "Không định trả trên xe sao? Chẳng lẽ cô đang đợi tôi xuống xe, trực tiếp ở trước mặt nhiều huynh đệ bang Huyễn Dạ như vậy mà hôn tôi sao?"

Vân Sở cắn răng, tức giận mở cửa xe ngồi vào vị trí lái phụ, sau đó trừng mắt hỏi Thượng Quan Triệt: "Tại sao anh lại đến đây?"

Thượng Quan Triệt ngồi bên ghế lái miễn cưỡng nhìn cô một cái, chậm rãi trả lời: "Nếu như tôi không đến thì cô định xử lý như thế nào?"

Chỉ một câu nói của Thượng Quan Triệt khiến Vân Sở không thể phản bác nổi.

Nếu là lúc trước chắc chắn cô sẽ nói cho Thượng Quan Triệt biết suy nghĩ của cô, nhưng chỉ là trước khi biết đối phương là Ám Sát, hiện tại đã biết rõ những người đó là Ám Sát thì chút kỹ xảo nhỏ của cô nào còn đất dụng nữa?

Bĩu môi, cô cam chịu nói một tiếng: "Cảm ơn anh."

Thượng Quan Triệt buồn cười nhìn nàng, nghĩ thầm, nha đầu này vẫn không phải là quá đần, nhanh như vậy mà đã phản ứng kịp rồi.

Thượng Quan Triệt vươn tay ra, nhẹ nhàng sờ đầu cô, vò rối mái tóc xinh đẹp trên đầu cô rồi mới cười nói: "Nhưng cô định cảm ơn tôi thế nào đây. Tôi vừa nghe tin cô gặp phải phiền toái đã ngay lập tức chạy đến chống đỡ cho cô rồi đó."

Vân Sở nhớ ra, buổi sáng hôm nay yêu nghiệt này nói anh có việc gấp phải rời khỏi nhà, anh hoàn thành công việc nhanh chóng để đến giúp cô hay là vì cô mà bỏ cả công việc để chạy đến đây vậy?

Nhưng cho dù có như thế nào thì cô cũng rất cảm động, nói thật, cô làm người hai kiếp nhưng chưa từng có người nào vì cô lại làm nhiều chuyện như vậy.

Nghĩ đến đây, Vân Sở liếc mắt nhìn Thượng Quan Triệt một cái, tiến gần phía anh, nghiêng người hôn lên mặt anh một cái, sau đó đỏ mặt, bay nhanh về chỗ ngồi của mình, ho khan hai tiếng, xấu hổ nói: "Như vậy đã được chưa?"

Bên trên má phải, đột nhiên cảm thấy bị một vật ấm áp, mềm mại bao quanh, toàn thân Thượng Quan Triệt run lên, trong lòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc và vui sướng.

Khóe miệng vốn dĩ đã cong lên giờ phút này lại cong thêm một ít, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười hạnh phúc.Nhưng mà rõ ràng trong lòng Thượng Quan Triệt rất cảm động, rất hạnh phúc nhưng ngoài miệng vẫn chịu không chịu buông tha cho người khác.

"Ừm, nha đầu ngoan ngoãn, không uổng công tôi thương cô như vậy. Tuy nhiên, nếu hôn lên miệng tôi thì tôi sẽ càng vừa lòng hơn."

Nghe đến đó, mặt Vân Sở lại càng đỏ hơn, trợn mắt nói: "Nghĩ hay quá nhỉ, ông già háo sắc."

Thượng Quan Triệt bị lời nói của cô làm cho sặc, lớn tiếng ho khan một cái, một lúc sau mới thở nổi,ai oán nhìn Vân Sở: "Nha đầu, lời này của cô là có ý gì? Cô nói tôi háo sắc thì cũng được thôi mà sao còn phải là ông già háo sắc....."

Vân Sở bật cười, nhìn dáng vẻ ai oán của anh, nhíu mày: "Thế nào, tôi nói sai gì hả?"

Thượng Quan Triệt không cam lòng hỏi: "Cô gọi tôi là đại thúc coi như xong sao còn mắng tôi già, tôi thật sự già như vậy sao?" Nói xong, còn chớp chớp mắt, gương mặt yêu nghiệt như đang õng ẹo làm dáng với Vân Sở.

Khóe miệng Vân Sở co rút, từ từ nói: "Anh lớn hơn tôi cũng xấp xỉ mười tuổi, anh nói xem già hay không già?"

"Mười tuổi? !" Sắc mặt Thượng Quan Triệt còn đen hơn cả đáy nồi, nghiến răng nghiến lợi nhìn Vân Sở: "Ông đây chỉ lớn hơn cô bảy tuổi thôi.... ...... ..."

Cũng không phải anh không thừa nhận là mình đã nhiều tuổi, nhưng anh thật sự không hề già nha?Hai mươi lăm tuổi, đây chính là lúc hào hoa phong nhã nhất, nào có chỗ nào liên quan đến chữ già chứ? Hơn nữa, cũng không biết vì sao, mỗi lần nghe cô nói bản thân già, nói cho bản thân khoảng cách chênh lệch giữa bọn họ là trong lòng anh lại cảm thấy không vui.

Biết rõ là cô chỉ thuận miệng nói ra, cũng chẳng phải thật sự ghét bản thân già, có thể là do người nói vô ý người nghe có tâm nên tình huống mới trở nên như vậy.

Nhìn thấy khuôn mặt đen sì của Thượng Quan Triệt, Vân Sở cười xinh đẹp: "Hơn bảy tuổi, đây là một khoảng cách rất lớn nha, đại thúc, anh thử nghĩ xem, hiện tại mẹ anh đã bắt đầu ép anh kết hôn,giả dụ như sang năm anh kết hôn, năm sau sinh con thì đến lúc anh ba mươi tuổi thì con trai anh đã được 3 tuổi, mà lúc đó tôi mới 22 tuổi, vẫn còn chưa đến tuổi bàn chuyện cưới gả đâu. Chờ đến lúc tôi 25 tuổi, kết hôn, sinh con thì con trai anh cũng sắp đến tuổi có thể hẹn hò được rồi. Đến lúc đó, con tôi sẽ gọi con trai anh là thúc thúc, anh nói xem có đúng hay không.... ...... ..."

Đứa trẻ 6 tuổi đã có thể hẹn hò rồi hả? 7 tuổi thì đã phải làm thúc thúc rồi sao? Thượng Quan Triệt hoàn toàn không thể nói được gì.... ...... ....

Còn Vân Sở thì vẫn bám chặt lấy đề tài này, líu lo giảng giải liên tục, dáng vẻ cùng với vẻ mặt hưng phấn này khiến lửa giận trong người Thượng Quan Triệt bốc lên.

Vậy mà cô đã nghĩ đến khi nào thì anh kết hôn, khi nào thì sinh con, con trai khi nào thì hẹn hò đều đã được tính toán rất kĩ.Cô thật sự hi vọng anh kết hôn sinh con như vậy sao?

"Két---" một tiếng, xe dừng lại ngay lập tức trên đường lớn, trực tiếp đứng giữa đường.



Vân Sở sửng sốt, ngơ ngác nhìn Thượng Quan Triệt, không hiểu nổi là đã có chuyện gì xảy ra với anh, tại sao tự nhiên lại dừng xe vậy? Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ còn đen hơn cả đáy nồi của anh, Vân Sở nuốt từng ngụm nước miếng. Không phải là anh thật sự tức giận đấy chứ?Cô cũng chưa nói cái gì quá đáng nha, không phải chỉ nói là anh già thôi sao? Anh cũng không phải là tức giận vì chuyện đó đấy chứ?

Một đôi mắt bất an nhìn Thượng Quan Triệt, dáng vẻ chính là của một nai bị hoảng sợ, khiến Thượng Quan Triệt vốn dĩ đang định dạy bảo cô một chút phải nhìn ngây ngốc.

Nha đầu này bây giờ mới sợ sao?Chẳng lẽ cô không chịu nghĩ lại xem những lời cô vừa mới nói ra có gây khó chịu cho người khác hay không? Thấy cô liếm liếm đôi môi đỏ mọng, bày ra dáng vẻ chân chó nịnh nọt chính mình, hô hấp của Thượng Quan Triệt bị đình trệ, yết hầu khẽ động, sau đó kéo cô sang, nhịn không được hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

"A, này, ưm.... ........" Vân Sở kinh ngạc mở to hai mắt nhìn gương mặt phóng đại của Thượng Quan Triệt trước mắt, trái tim đập bùm bùm, tốc độ cực kỳ nhanh.

Thượng Quan Triệt ấn cô về phía sau trên ghế ngồi, cúi người, hôn thật sâu lên đôi môi kiều diễm ướt át của cô,anh gần như đang điên cuồng mút vào, nhẹ nhàng cắn cắn, đầu lưỡi linh hoạt đi vào trong miệng cô, càn quét, cướp đoạt, hoàn toàn quên mất bản thân đang ở chỗ nào.

Hôm qua, lúc cô bị bỏ thuốc mà chủ động hôn môi anh, hương vị tốt đẹp này tra tấn anh một ngày một đêm.

Hôm nay, vốn dĩ anh bị thủ trưởng Triệu gọi đến hỏi chuyện, lần trước giao nhiệm vụ cho anh, trước tiên anh làm rất tốt, hơn nữa còn làm không lọt một giọt nước nào, khiến thủ trưởng Triệu rất vừa lòng.Nhưng vì Triệu Nhược Nghiên nên thủ trưởng Triệu vẫn không chịu buông tha cho anh, lúc này vẫn cố ý nhằm vào anh, hỏi anh một vài vấn đề xảo quyệt.

Kết quả ấy vậy mà anh lại không tập trung, trong đầu chỉ nhớ đến dáng vẻ mê người của Vân Sở tối hôm qua, mỗi khi nhớ đến anh lại cảm thấy miệng lưỡi mình khô khan, khóe miệng còn không thể nhịn được mà cười ngây ngô. Kết quả là không nhận ra vấn đề mà thủ trưởng Triệu hỏi, khiến thủ trưởng Triệu tức giận thiếu chút nữa là ngất đi.

Vừa rời khỏi cô lúc sáng mà anh đã cảm thấy lâu thật là lâu. Khi nhận được tin tức từ Thượng Quan Duệ, nói hôm nay muốn đến bang Huyễn Dạ, gần như Thượng Quan Triệt không cần nghĩ ngợi gì thêm, đứng dậy, không nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của thủ trưởng Triệu,nói một câu: "Thật xin lỗi thủ trưởng Triệu, đột nhiên tôi nhớ ra tôi còn có chuyện vô cùng quan trọng chưa làm xong, về vấn đề nhiệm vụ lần trước ngày mai tôi sẽ báo cáo lại với ông." Nói xong thì vội vàng rời đi.

Vì chuyện này mà anh - đại Boss đứng phía sau Ám Sát chưa bao giờ xuất hiện giờ lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn tự mình dẫn quân đi xử lý một chuyện nhỏ vốn dĩ không thể nhỏ hơn được nữa, hại anh bị Thượng Quan Duệ khinh bỉ.

Nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến đi như thế này là có thể nhìn thấy cô thì anh lại cảm thấy rất vui vẻ, cảm thấy tất cả đều rất đáng giá.

Hiện tại, nha đầu này coi như không biết cảm kích mình thì thôi mà lại còn ở chỗ này trách mắng anh,đương nhiên anh cảm thấy rất khó chịu, không nhân cơ hội vớt lại chút phúc lợi thì anh cũng quá có lỗi với chính mình rồi.

Nghĩ đến đây, Thượng Quan Triệt hôn càng thêm hăng say, gặm nhấm đôi môi đỏ mọng của cô, cho đến khi Vân Sở phát ra tiếng rên rỉ mê người, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn thì anh mới vừa lòng buông cô ra.

Còn lúc này, phía sau lưng bọn họ là từng đoàn xe ô tô nối đuôi nhau, kéo còi inh ỏi khiến con đường cũng không được yên bình.

Thượng Quan Triệt buông Vân Sở ra, nhìn khuôn mặt đỏ bừng cùng với đôi môi hơi sưng đỏ sau khi bị anh hôn của cô, trong mắt tràn ngập dịu dàng. Nếu không phải là những âm thanh phía sau ồn ào,ầm ĩ đến mức anh không thể coi như không có gì thì anh nghĩ anh chắc chắn sẽ không buông tha cho cô nhanh như vậy.

Không ngừng vuốt ve đôi môi mê người của cô, hô hấp của Thượng Quan Triệt mất một lúc lâu mới có thể bình tĩnh trở lại.

Còn cô thì bĩu môi, khuôn mặt đầy ủy khuất trừng mắt nhìn anh, ánh mắt ướt át lóe lên một tia ngượng ngùng khiến Thượng Quan Triệt thiếu chút nữa lại nhào qua. Chính anh cũng không biết bắt đầu từ khi nào mà sức chống cự của anh lại trở nên kém đến như vậy,chỉ cần một ánh mắt của cô cũng có thể khiến anh mê muội.

Đương nhiên, cũng chỉ có cô mới có khả năng như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến anh xúc động mà biến thành sói.

Ngay khi Thượng Quan Triệt cảm thấy mình không thể khống chế được nữa, lại muốn nhấm nháp hương vị tốt đẹp của Vân Sở,thì cửa sổ xe đang đóng chặt bên người anh bị người khác gõ vào liên tục.

Ánh mắt vốn dĩ đang nhìn Vân Sở đầy tình cảm trong phút chốc đã nheo lại, tỏa ra những đường ánh sáng sắc bén. Anh xoay người, kéo cửa kính xe xuống, gương mặt tuấn mỹ yêu nghiệt tối sầm, mở miệng tức giận nhìn đối phương.

Không ngờ, lai lịch đối phương cũng không nhỏ, khi nhìn thấy dáng vẻ hù chết người của Thượng Quan Triệt chỉ sửng sốt một chút, sau đó thì lớn tiếng kêu lên: "Các người lái xe kiểu gì vậy?Không biết bây giờ là giờ cao điểm sao? Các người dừng xe trên đường lớn như vậy, lại còn không chịu nhường đường cho xe khác đi qua?"

Nhã hứng của Thượng Quan Triệt bị quấy rầy, đương nhiên tâm trạng không thể tốt được, nghe thấy lời nói của người đàn ông đó, cũng không thèm để ý là mình có lý hay không có lý, cứ lạnh lùng nói: "Ông đây thích dừng ở đây đấy, anh định như thế nào?"

Thượng Quan Triệt anh đi đến đâu cũng được người khác nâng trong lòng bàn tay, đứng ở chỗ cao khiến người khác ngưỡng mộ? Bị phá hủy chuyện tốt coi như xong mà người này còn dám hỏi tội anh, chán sống rồi hả?

"Anh, anh không định nói lý lẽ hả? Hả?" Người đàn ông mặt chữ điền sau khi nghe thấy lời nói của Thượng Quan Triệt thì tức giận quát lớn.

Khóe miệng Thượng Quan Triệt cong lên, khuôn mặt vốn dĩ yêu nghiệt nay lại lộ ra nụ cười mê người, nhíu mày nhìn người đàn ông trước mắt, chậm rãi nói: "Tôi không nói lý lẽ lúc nào chứ?Vị tiên sinh này, chẳng lẽ anh không biết phá hỏng hứng thú của người khác chính là chuyện rất không lễ phép sao? Cho dù tôi có cản trở các anh thì các anh chịu khó chờ một chút là được rồi, anh quấy rầy chúng tôi như vậy thì anh định giải thích sao đây?"

"Phì. . ." Vân Sở nghe thấy lời nói này của Thượng Quan Triệt mà phải phì cười. Người đàn ông này hóa ra còn vô sỉ hơn cả cô, những lời như này mà anh cũng nói được, thật là.... ......

Quả nhiên, khi nghe thấy những lời này của Thượng Quan Triệt, người đàn ông ngoài cửa sổ tức đến tái mặt, trừng mắt liếc mắt nhìn Thượng Quan Triệt, tức giận nói: "Anh có ý gì?Ý của anh là tôi sai ư? Con mẹ nó, anh định đổ lỗi lại cho tôi đúng không?"

Vân Sở nhìn thấy cả một đoàn xe phía sau, ho khan hai tiếng ý bảo Thượng Quan Triệt đừng ầm ĩ với người đó nữa nếu không nhất định sẽ khiến cho người ta phẫn nộ mà có thể dẫn đến bi kịch. Hiện tại, cũng không phải là lúc để khua môi múa mép. Tuy rằng cô tin tưởng thực lực của Thượng Quan Triệt nhưng cũng không nên gây nên phiền nhiễu cho nhiều người như vậy. Dù hiện lúc này cũng đang là giở cao điểm tan tầm buổi chiều.

Thượng Quan Triệt quay đầu ném cho cô một cái nhìn yên tâm, sau đó miễn cường quay đầu ra nhìn người bên ngoài cửa sổ, trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt.

Đúng lúc này, một cảnh sát giao thông đi xe máy trên đường tiến đến, dừng lại trước mặt bọn họ, nghiêm túc hỏi: "Sao lại thế này? Vì sao lại dừng xe ở đây?"

Thượng Quan Triệt cười như một con hồ ly, liếc mắt lườm vị cảnh sát giao thông này một cái, vẻ mặt ủy khuất nói: "Cảnh sát Lưu, người này có ý kiến với việc tôi tạm dừng xe ở đây,vì sự quấy nhiễu của anh ta mà tôi phải dừng xe ở đây rất lâu, anh nói xem là ai sai đây?"

Nghe thấy giọng nói này, cảnh sát Lưu hơi sững sờ, lúc này mới nhận ra là Thượng Quan Triệt, sắc mặt khẽ thay đổi, lập tức chào Thượng Quan Triệt một cái: "Chào trưởng quan. Trưởng quan nói đùa rồi, nhất định là có người không có việc gì đến gây chuyện, không biết có làm chậm trễ công việc của trưởng quan không?"

Thượng Quan Triệt cười gật đầu: "Không có việc gì, vị tiên sinh này giao cho anh xử lý, tôi còn có việc đi trước."

Còn người đàn ông mặt chữ điền này sau khi nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ mới biết Thượng Quan Triệt là một nhân vật lớn, đối mặt với việc Thượng Quan Triệt quang minh chính đại lấy việc công làm việc tư anh tức giận mà không dám nói gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thượng Quan Triệt khởi động chiếc xe màu tím của anh, gào thét mà đi.

Bên trong một chiếc xe màu trắng phía sau xe Thượng Quan Triệt, trên ghế sau, có một người đàn ông mặc chiếc áo sơmi màu trắng, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn xe Thượng Quan Triệt,khóe miệng cong lên lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý sâu xa.

Từ lúc vị cảnh sát giao thông này xuất hiện, sau khi kêu lên tên Thượng Quan Triệt thì ánh mắt của anh luôn dừng lại trên xe Thượng Quan Triệt. Trùng hợp là lúc Thượng Quan Triệt khởi động xe Vân Sở cảm giác được có một đường ánh mắt sắc bé đến từ phía sau, quay đầu thì nhìn thấy ngay khuôn mặt tươi cười tà ác của người đàn ông áo trắng trên xe phía sau, mày nhăn lại.

Nhưng Thượng Quan Triệt lái xe cực kỳ nhanh, cô còn chưa kịp nhìn lâu thì khoảng cách đã kéo ra rất xa.

Trong lòng có một cảm giác kỳ quái dâng lên, Vân Sở cúi đầu, cố gắng nhớ lại dáng vẻ người đó, cảm thấy có chút quen thuộc nhưng lại không nhớ ra là đã gặp ở đâu.

Trở lại biệt thự của Thượng Quan Triệt, cuối cùng Vân Sở không nhịn được nữa hỏi Thượng Quan Triệt: "Đại thúc, vừa rồi rõ ràng anh có thể xử lý người đàn ông đó, vì sao còn phải đợi cảnh sát giao thông đến?

Thanh danh của Thượng Quan Triệt trong giới quân đội ở thành phố I rất lớn, tuy rằng người bên ngoài nhiều người cho rằng anh vừa vô cùng tuấn mỹ lại vừa vô cùng thần bí, chính vì vậy nên không có nhiều người biết anh cho lắm. Nhưng anh vừa làm như vậy cũng chính là đang tự hủy hoại thanh danh của mình nha.

Có đánh chết cô cũng không tin Thượng Quan Triệt thật sự chỉ vì tức giận đầu óc choáng váng nên mới làm ra hành động như vừa rồi.

Khóe miệng Thượng Quan Triệt khẽ nhếch lên, đưa tay ra xoa xoa mặt Vân Sở: "Qủa nhiên không cái gì có thể gạt được nha đầu có hỏa nhãn kim tinh này, thật sự tôi đã cố ý..."

"Vì sao?" Vân Sở không hiểu.

Thượng Quan Triệt thở dài, đưa mắt nhìn ra phía cửa sổ, vẻ mặt có chút nghiêm túc: "Có một số việc có nói cô cũng sẽ không hiểu, đừng nhìn thấy hiện tại tôi là thượng tá quân đội, nhìn qua rất uy phong, nhưng những người muốn nhằm vào tôi cũng không ít. Cho đến nay, tôi đều che giấu thực lực của mình, là một kẻ lười nhác, không có chí tiến thủ. Mặc dù như vậy nhưng Thượng Quan Triệt tôi vẫn bị một vài nhóm người kiêng kị, không ít người vẫn đang có ý đồ với tôi. cô cũng thấy đấy, Triệt Nhược Nghiên luôn quấn quít lấy tôi, cô cho rằng cô ta thật sự yêu tôi sao? cô ta nhìn trúng tôi thì cũng chỉ nhìn trúng thân thế và địa vị của tôi thôi."

Thượng Quan Triệt nói xong rồi nhìn qua Vân Sở, cười nói: "Bởi vì Triệu Nhược Nghiên nên cha cô ta thủ trưởng Triệu đã không ít lần đi dò xét tôi, mỗi lần giao nhiệm vụ cho tôi, tôi đều làm không chê vào đâu được. Nhất là lần trước khi phái tôi ra nước ngoài làm nhiệm vụ, hiệu suất và thành quả khiến ông ta cảm thấy bị uy hiếp, đến tận bây giờ, thực lực tôi vẫn giấu kín cũng sắp đến lúc bị bại lộ rồi."

Thượng Quan Triệt không nói là vì lo lắng cô ở trong nước có thể xảy ra chuyện gì, nên mới có thể xử lý mọi chuyện nhanh đến như vậy, theo ý của anh có một số việc cô không cần biết, bởi vì ngay cả bản thân anh cũng không biết bản thân mình như thế nào nữa.

"Cho nên anh nghĩ rằng trong khoảng thời gian sẽ cố ý phạm một chút sai lầm, khiến thủ trưởng Triệu cảm thấy anh chằng qua cũng chỉ được như thế, không đủ để gây áp lực sao?" Vân Sở tiếp lời anh, hỏi.

Thượng Quan Triệt vừa lòng sờ đầu cô, cười nói: "Qủa nhiên là nha đầu thông minh."

Vân Sở trừng mắt liếc nhìn anh, khóe miệng giật giật: "Nhưng mà anh thấy làm như vậy thật sự có tác dụng sao?"

"Đương nhiên là có tác dụng rồi, cái này chắc cô không biết? Cảnh sát Lưu đó là tay sai của thủ trưởng Triệu, chuyện này nhất định sẽ truyền đến tai thủ trưởng Triệu, sau đó tôi lại phạm thêm vài sai lầm như thế này, cô nói xem bọn họ sẽ nghĩ như thế nào về tôi?" Tay Thượng Quan Triệt cầm lấy mái tóc dài của cô, vuốt vuốt trong lòng bàn tay, khóe miệng từ đầu đến cuối vẫn mỉm cười.

"Bất cần đời, chỉ giỏi đùa giỡn, **, hữu dũng vô mưu, kiêu ngạo ương ngạnh..." Vân Sở sổ ra một tràng khuyết điểm của Thượng Quan Triệt, cười hì hì gạt đầu, nghiêm túc nói: "thì ra là như vậy, nếu như anh thật sự là người không chịu nổi như vậy thì quả thật không đủ để gây áp lực rồi."

Thượng Quan Triệt buồn cười xoa tóc cô, cúi đầu tiến đến gần cô, miễn cưỡng hỏi: "Nha đầu, có phải cô đồng ý với tôi một chuyện còn chưa làm được hay không?"

Vân Sở sửng sốt, ngước mắt nhìn gương mặt yêu nghiệt của Thượng Quan Triệt, anh dựa vào rất gần, Vân Sở có thể ngửi được mùi hương thơm ngát dễ chịu trên người anh, cảm thụ hơi thở nhàn nhạt cùng với mùi hương thơm ngát như có như không của anh khiến đầu óc của cô cũng có chút đình trệ, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.

"Cái gì, cái gì vậy, tại sao tôi lại không nhớ?"

Thượng Quan Triệt cười càng xinh đẹp, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, tiến đến gần cô: "thật sự không nhớ sao? Xem ra tôi có nhiệm vụ phải giúp đỡ cô nhớ lại mới được."

Nghe thấy giọng điệu của anh,Vân Sở nhớ lại nụ hôn kích tình trên xe, mặt đỏ lên, lan xuống cả cổ: "Anh, anh không được xằng bậy, nếu không tôi sẽ tố cáo anh xâm phạm thiếu nữ vị thành niên."

"Ha ha, cô đi kiện đi, tôi đang lo không biết nên làm gì để tạo ra thêm nhiều tội danh cho bản thân mới tốt đây, xâm phạm thiếu nữ vị thành niên, cái này không tệ." Thượng Quan Triệt cười miễn cưỡng, khuôn mặt yêu nghiệt càng trở nên tuấn mỹ đến vô pháp vô thiên.

Vân Sở nuốt từng ngụm nước miếng, lùi về phía sau hai bước, dựa vào sofa phía sau lưng,trừng mắt quát Thượng Quan Triệt: "Anh là đồ đê tiện vô liêm sỉ, Thượng Quan Triệt, tôi thật sự nhìn nhầm anh rồi. Đồ háo sắc, lưu manh, tên khốn kiếp."

"Còn gì nữa? Hả?" Thượng Quan Triệt tiếp tục tiến lại gần cô, dồn cô vào một góc, tay cầm lấy chiếc cằm của cô, thấy cô bị lời nói của bản thân làm cho ngơ ngác, cuối cùng anh không nhịn được, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi kiều diễm ướt át của cô.

Tay ôm chặt lấy thân hình nhỏ nhắn của cô, anh hôn rất nhẹ, rất dịu dàng, giống như đang thưởng thức một cái gì rất ngon vậy,một nụ hôn miên man, mềm nhẹ dừng lại trên môi Vân Sở khiến trái tim cô đập không đúng quy luật, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.

Cô đang làm sao thế này, vì sao mỗi lần Thượng Quan Triệt hôn cô thì cô đều trở nên khẩn trương, kích động như vậy chứ?

Thân thể của cô run lên nhè nhẹ, híp mắt nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Thượng Quan Triệt phóng đại trước mắt,nhìn anh hôn rất nhập tâm, dáng vẻ khi hôn rất mê người, trái tim gần như không chịu nổi, muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô đang làm cái gì, vậy mà cô lại không đẩy anh ra, đây không phải là lần đầu tiên. Không được, không thể cứ tiếp tục như thế này được.

Vân Sở vội vàng đẩy Thượng Quan Triệt ra, thấy anh mở to hai mắt, không vui nhìn bản thân,cô liếm liếm đôi môi đỏ mọng, bất an nhìn Thượng Quan Triệt, nhảy khỏi sofa, kinh hoảng nói: "Tôi…… đã muộn rồi, tôi phải đi về."

Nói xong, cô cũng không dám nhìn Thượng Quan Triệt nữa, chạy ra cửa đi giày vào rồi chạy trối chết.

Nhìn bóng lưng của cô, khóe miệng Thượng Quan Triệt cong lên, cười vô cùng yêu dị, tay sờ lên đôi môi đỏ mọng,thì thầm tự nói: "Vậy mà nha đầu kia lại có thể thẹn thùng? Az.... ......"

Ra khỏi cửa nhà Thượng Quan Triệt, Vân Sở đi một mình ở trên đường, nhiệt độ trên khuôn mặt vẫn đang nóng bừng thiêu đốt cô, khiến cô vô cùng bất an.

Cô đang làm sao vậy, không phải đã tự nói là không thể quá ỷ lại vào Thượng Quan Triệt sao?Vì sao cô vẫn luôn ỷ lại vào anh, luôn muốn được anh giúp đỡ, thậm chí, luôn bị sự dịu dàng của anh bao vây?

Vân Sở, không phải là cô đã thích Thượng Quan đại thúc đấy chứ?

Ý nghĩ này vừa đi ra thì Vân Sở đã sợ đến mức run lên một cái. Đùa sao, cô làm sao có thể thích một đại thúc vừa già lại vừa lưu manh được chứ?Điều đó không có khả năng.... ......

Tuy rằng thật ra anh không hề già, còn có vẻ ngoài yêu nghiệt, vô cùng giống hồ ly luôn đi quyến rũ người khác, nhưng mà, làm sao cô có thể thích anh được chứ?

Cô chỉ đang giả làm bạn gái anh, đúng, không hơn, quan hệ của bọn họ sẽ không còn tồn tại cho đến khi Thượng Quan Triệt tìm được bạn gái, cho nên, cô không thể thích anh,cũng sẽ không thích anh.

Mặc dù Vân Sở không ngừng nói cho bản thân, cô không thích Thượng Quan Triệt nhưng dọc đường đi vẫn không ngừng suy nghĩ một vấn đề khác. Đó chính là, Thượng Quan Triệt thích cô sao?

Nếu là không thích, vậy tại sao luôn là động một chút là hôn cô? Hơn nữa, còn liên tiếp xuất hiện bên người cô,giúp đỡ cô. Nhưng, anh lớn hơn cô nhiều như vậy thì làm sao anh có thể thích một con nhóc như cô được chứ?

Vân sở suy nghĩ rất nhiều, quên cả việc gọi xe, đi chậm rãi trên đường, dường như sẽ suy nghĩ trên cả đoạn đường về nhà luôn.

Ban đêm mùa đông, gió rét thổi từng cơn. Những nhánh cây Diệp Tử trơ trụi bên ven đường,trong gió rét hiu quanh phát ra những tiếng u u, có chút dọa người.

Lúc này mới chỉ 6-7 giờ tối, người đến người đi trên đường, ngựa xe như nước, vô cùng náo nhiệt, một mình Vân Sở bước đi, từ từ di chuyển, bởi vì có tâm sự nên bất giác cảm thấy cô đơn.

Nhưng cũng bởi vì suy nghĩ quá nhập tâm nên cô không để ý phía sau có người đi theo.

Cho đến khi bước vào một cái ngõ nhỏ cô mới cảm thấy có chút không thích hợp, nhíu mày,cuối cùng cô cũng vứt vấn đề Thượng Quan Triệt có thích mình hay không ra khỏi đầu, ánh mắt lạnh lùng xẹt qua màn đêm yên tĩnh, thu lại động tĩnh của những người phía sau vào trong mắt.

Thượng Quan Triệt nói không sai, trong khoảng thời gian này, những kẻ luôn nhìn chằm chằm cô càng ngày càng không an phận rồi. Chỉ là không biết người phía sau đó là những ai?Vân Cảnh, Triệu Nhược Nghiên hay là Kim Lan Nhược?

Nghĩ một chút cô mới nhận ra, cô mới chỉ đến thế giới này có mấy tháng, vậy mà lại có thể đắc tội đến nhiều người như vậy, thật sự gây nghiệp chướng nha.

Cô giả vờ là mình chưa phát hiện ra điều gì, tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, đi vào một con ngõ nhỏ, cô dừng lại, còn ba người đàn ông đi theo sát phía sau cô thì gần như nhân cơ hội này bao vây lấy cô, cả ba người đều nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.

Vân Sở nhìn thấy mấy người kia, phát hiện những người đó đều đã từng được huấn luyện qua,trên người tỏa ra sát khí đậm đặc, khiến cô phải cau mày. Không chỉ có thể, những người này đều để đầu cua, rất dễ nhận thấy rằng đây không phải côn đồ, ngay lập tức Vân Sở loại trừ được Vân Cảnh và Kim Lan Nhược.

Xem ra, những người này là do Triệu Nhược Nghiên phái đến, bởi vì chỉ có ở trong quân đội mới phải để kiểu tóc như vậy, hơn nữa nhìn khí chất trên người bọn họ thì không khó để nhận ra đây là hơi thở của quân nhân.

Xem ra tối nay thật sự gặp được đối thủ rồi.

Nhưng mà,không ngờ quân nhân trong lòng cô như là thánh nhân mà bây giờ lại có những kẻ giống như lưu manh này, thật sự rất mất mặt mà.

Cô cắn môi, vẻ mặt khẩn trương nhìn ba người này, hai tay bảo vệ ngực, sợ hãi hỏi: "Các người, các người là ai, các người muốn làm cái gì?"

Một người đàn ông cao gầy trong đó, cười lạnh nói: "Cô nói xem chúng tôi muốn làm cái gì?"

Vân Sở cắn môi,nghĩ thầm, chẳng lẽ lần trước Triệu Nhược Nghiên không thành công trong việc khiến cô bị người khác làm nhục nên lúc này lặp lại trò cũ nên dứt khoát tìm thẳng người đến thi hành sao?

Thật là một người đàn bà ngu xuẩn, cô ta cho rằng Vân Sở cô là người dễ bắt nạt như vậy sao? Hừ, nếu không cho Triệu Nhược Nghiên một vài bài học thì cô ta sẽ tưởng rằng Vân Sở cô chỉ là mèo bệnh thôi.

Vân Sở sợ hãi lùi ra phía sau 2 bước, khiếp sợ nói: "Ba vị đại ca này, tôi vẫn còn là vị thành niên đó,nếu các người thiếu tiền thì tôi có thể đưa tiền trên người tôi cho các người, cầu xin các người đừng đánh tôi."

Nhìn dáng vẻ sợ hãi như vậy của Vân Sở, người đàn ông cầm đầu cười khinh thường: "Vị thành niên sao? Khà khà, ông đây vẫn chưa từng được hưởng qua hương vị của thiếu nữ vị thành niên đâu, ha ha ha ha....."

Vân Sở khinh bỉ nhìn người nọ, chắc chắn đây là ảo giác của cô? Người này thật sự là quân nhân sao?Nhìn thấy hắn phục vụ trong quân đội quả là mất mặt, xấu hổ.

Cô ở trong quân đội cũng được bảy, tám năm, cũng coi như hiểu biết người trong quân đội, vì quân nhân sống lâu trong quân doanh nên kỷ luật rất chặt chẽ cẩn thận, chịu đủ loại hạn chế, bình thường cũng sẽ có rất nhiều binh lính không chịu nổi sự cô đơn nên đi tìm phụ nữ ở bên ngoài quân đội làm chuyện gì đó.

Chỉ cần những người đó không làm chuyện quá bổn phận, không gây ra phiền toái thì quân đội cũng sẽ không để ý việc này.Dù sao chỉ cần là con người thì sẽ có nhu cầu, nếu hạn chế một cách quá đáng thì sẽ ảnh hưởng đến sức mạnh quân đội.

Mặc dù trước kia Vân Sở từng nghe thấy những lời này nhưng hoàn toàn không thèm để ý. Hơn nữa chỗ cô ở là bộ đội đặc chủng, tập trung toàn bộ thành viên đều là tinh anh, thời gian để mọi người huấn luyện còn không đủ nên chuyện như vậy căn bản không thể xảy ra.Cho nên đối với những hành vi mà người bình thường thấy khinh thường cô cũng chỉ cảm thấy dọa người chứ cũng không suy nghĩ nhiều.

Không thể tưởng tượng được là hôm nay cô lại gặp phải một quân nhân vô lại như vậy, cô mà không dạy bảo những người này một chút thì thật sự phải xin lỗi đất nước đã bồi dưỡng cô.



"Các người muốn làm cái gì, hu hu. . . Cứu với. . ." Vân Sở sợ hãi lùi ra phía sau, sợ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên trắng bệch.

Sự sợ hãi của cô khiến ba người cười càng thêm tà ác, ba người bước từng bước về phía trước, thu nhỏ vòng vây lại,nhìn Vân Sở bất lực như một con cừu nhỏ khi bị bọn họ vây quanh là bọn họ lại cảm thấy rất có cảm giác thành tựu, nào có thể ngờ được thiếu nữ vị thành niên nhìn qua vô cùng yếu đuối này chính là một bộ đội đặc chủng dũng mãnh đang giả heo ăn thịt hổ chứ?

Mắt thấy ba người bọn họ sẽ khiến cho Vân Sở không còn đường lùi nữa, người đàn ông cầm đầu cao cao gầy gầy kia phát ra tiếng cười đắc ý đầy dâm đãng, vươn bàn tay thô ráp ra,hướng về phía khuôn mặt xinh đẹp hơn hoa của Vân Sở.

Sự chán ghét chợt lóe lên trong mắt Vân Sở, sự sợ hãi có trong mắt đã bị sự lạnh lùng thay thế.

"A - -!"

Chỉ nghe thấy một loạt tiếng hét chói tai như đang giết heo truyền ra từ trong ngõ, sau đó là liên tiếp những tiếng "ầm" của một vật nặng rơi xuống đất,cuối cùng là tiếng rống giận dữ của người đàn ông: "Con nhóc chết tiệt kia, mày dám đánh đại ca của chúng ta sao, muốn chết!"

"Muốn chết chính là nhóm người các người, rõ ràng là một quân nhân mà lại để bản thân đi vào con đường lưu manh, sự tồn tại của những kẻ như các người mới khiến nếp sống trong quân doanh suy bại, hôm nay bản tiểu thư sẽ thay thủ trưởng của các người dạy dỗ những kẻ cặn bã như các người."

Vân Sở vừa nói, tay chân cũng không nhàn rỗi, động tác cực kỳ nhanh, thân hình linh hoạt,bay xuyên qua hai người còn lại, đánh một quyền vào một tên, đá một cước vào một tên, động tác liên tiếp vô cùng chuẩn xác, khiến ba người kia phải sáng mắt ra.

Thấy được một cảnh tượng như vậy, người đàn ông cao gầy bị đánh ngã đầu tiên đứng dậy khỏi mặt đất, cắn răng, trong mắt tràn ngập sự tức giận, tuy rằng bọn họ mới vào quân đội không lâu nhưng nói thế nào cũng là một người lính, huống hồ bọn họ còn là đàn ông, hiện tại lại bị một con nhóc còn chưa dứt sữa đánh bại, thế này bảo bọn họ còn mặt mũi đâu mà sống chứ?

Hắn cắn răng, cầm một con dao nhỏ, dưới ánh đèn đường, lưỡi dao nhỏ tỏa ánh sáng lạnh,theo bước chân từ từ của hắn tiến gần về phía Vân Sở.

Vân Sở vừa đánh ngã hai tên cặn bã này xong thì cảm nhận được có người đang tiến lại gần từ phía sau, nhíu mày, xoay người, nhấc chân lên đá một cái, động tác liền mạch lưu loát khiến người phía sau cùng với con dao của hắn lại một lần nữa ngã xuống mặt đất, phát ra những tiếng rên rỉ cùng với âm thanh va chạm.

Vân Sở lạnh lùng nhìn ba người đàn ông đích thực đang ngã trái ngã phải trên mặt đất, không ngừng rên rỉ, khinh thường nhổ một ngụm: "Đồ bỏ đi, về nói cho Triệu Nhược Nghiên biết,nếu cô ta thật sự để mắt đến tôi thì lần sau quanh minh chính đại mà đến, đừng sử dụng thủ đoạn đê tiện, vô sỉ như thế này, thật sự rất mất mặt thủ trưởng Triệu.''

Ba người nghe thấy lời nói của Vân Sở đều ngây ngẩn cả người. Bọn họ không ngờ là cô gái này lại lợi hại như vậy, không chỉ dễ dàng đánh ngã ba người bọn họ, ngay cả khi bọn họ ở phía sau mà cô cũng biết.

Người đàn ông cầm đầu cắn răng,trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Vân Sở: "Có bản lĩnh thì chờ đó cho ông."

Khóe miệng Vân Sở giật giật, nâng đôi chân thon dài lên, cái chân xinh xắn giậm lên ngực hắn, cười lạnh: "Chỉ bằng anh sao? Hừ, đi về xách giày cho Triệu tiểu thư của anh đi, anh không xứng là đối thủ của tôi."

Dứt lời, Vân Sở vỗ vỗ tay, bước từng bước vào màn đêm.

Đánh ngã lũ phế vật kia, tâm trạng của cô tốt lên rất nhiều, cũng quên luôn chuyện xấu hổ lúc trước với Thượng Quan Triệt,ngâm nga hát, vui vẻ vô lo vô nghĩ giống như một chú chim nhỏ.

Nhưng cô không thể ngờ được, hành động vừa rồi của cô quá kiêu ngạo, là sự sỉ nhục vô cùng lớn đối với mấy người đàn ông kia, thế nên đã khiến ba người phía sau ghi hận. Vì thế, nhìn bóng lưng tiêu sái của Vân Sở, ba người đàn ông đứng lên, người cầm đầu rút một khẩu súng lục trên người ra, nhắm thẳng vào Vân Sở, khóe miệng cong lên thành nụ cười độc ác.

"Đi chết đi." Người đàn ông cắn răng, ngón tay khẽ động: "Pằng......Pằng......pằng......." Hòa với ba tiếng súng xé rách trời đêm,phá vỡ màn đêm yên tĩnh.

Vân Sở thật sự không ngờ được mấy tên cặn bã này lại mang theo súng, càng không ngờ đến những người này lại liều mạng để đối nghịch với bản thân như vậy. Phải biết rằng, nếu họ có thể thần không biết quỷ không hay xử lý được cô thì bọn họ còn có cơ hội sống sót. Nếu chẳng may mọi chuyện thất bại thì người phải nhận cái chết là bọn họ.

Kỷ luật quân đội vô cùng nghiêm minh, binh lính thì không thể tùy ý mang theo súng rời khỏi quân doanh, càng không thể tùy ý nổ súng với người khác.

Nghe thấy âm thanh,Vân Sở ngẩn người, nghe tiếng viên đạn rít qua trong không khí, tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn. Cô xoay người để tránh đi nhưng khoảng cách nổ súng của người đó quá gần, tốc độ viên đạn quá nhanh, lúc này muốn cô tránh đi gần như không có khả năng.

Cô cắn môi, không kịp suy nghĩ nhiều, thân thể như một con gió lăn về phía bên cạnh. Mặc dù cơ hội rất nhỏ nhưng Vân Sở cũng sẽ dùng toàn bộ sức lực để né tránh, đây chính là bản năng. Nhưng giờ phút này, người phía sau cười lớn, bắn ra viên đạn thứ tư, viên đạn thứ năm.... ....

Đối phương hiển nhiên cũng biết sau khi nổ súng mà kẻ địch không chết thì người phải chết sẽ là bọn họ,cho nên càng quyết tâm đẩy Vân Sở vào chỗ chết.

Vân Sở thoát được ba viên đạn trước đã là vô cùng may mắn, lúc này cô đang ngã trên mặt đất, muốn tránh được hai phát súng này là hoàn toàn không có khả năng.

Cô cắn môi, nhìn viên đạn bay nhanh về phía bản thân, trái tim, rất lạnh rất lạnh.

Giờ phút này, đột nhiên cô nhận ra. Cô thật sự rất nhớ Thượng Quan Triệt, biết rõ anh không có khả năng xuất hiện vào lúc này nhưng trong lòng vẫn có suy nghĩ như vậy, cô muốn gặp anh,cho dù có phải đứng nhìn anh từ xa. Bởi vì sau phát súng này thì cô thật sự không còn khả năng gặp lại được anh nữa rồi.

Cũng đúng lúc này Vân Sở mới hiểu ra một chuyện, một chuyện khiến cô bối rối cả một đêm.

Cô....... thích Thượng Quan Triệt.

"Bụp......"

"Ưm......."

Viên đạn đâm xuyên qua quần áo, chui vào da thịt, phát ra một loạt những âm thanh chói tai,dღđ☆L☆qღđ tiếp theo đó là tiếng kêu rên vì đau đớn của một người nào đó.

Người phía sau nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời luống cuống, bởi vì chỉ có một người mang theo súng ra ngoài, năm viên đạn đều đã bắn hết cả rồi, bọn họ không còn gì để có thể dựa vào được nữa, lúc này còn không trốn thì bọn họ chỉ còn con đường chết.

Trong con ngõ nhỏ yên tĩnh truyền ra một loạt tiếng bước chân hoảng sợ, trong giây lát biến mất ở tận cùng con ngõ nhỏ,dღđ☆L☆qღđ dưới ánh đèn mờ con ngõ đã được khôi phục lại sự yên lặng, lặng đến kinh sợ, lặng đến dọa người.

Vân Sở ngơ ngác nhìn sàn nhà lạnh băng trước mắt, ánh mắt dại ra, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc này, hô hấp như dừng lại, trái tim cũng gần như ngừng đập.

Cô cắn môi,dღđ☆L☆qღđ nước mắt khẽ di chuyển trong hốc mắt, đưa tay ra cẩn thận đỡ anh dậy, thân thể khẽ run lên.

"Anh....anh thế nào rồi.... ....." Giọng nói cô hơi run run, có chút nghẹn ngào, cắn chặt môi để bản thân không khóc.

Anh ngẩng đầu, trong đôi mắt hẹp dài chợt lóe lên sự đau lòng, đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hỏi: "Có bị thương hay không?"

Giọng nói của anh hơi khàn khàn, vô cùng ấm áp, mang theo trong đó sự quan tâm khiến Vân Sở không nhịn được mà khóc ra,dღđ☆L☆qღđ cô nới lỏng môi ra, lớn tiếng khóc, nhào vào trong lòng anh: "Hu hu, hu hu hu. . ."

Ôm lấy phía sau lưng anh, đột nhiên có một cảm giác ấm áp ẩm ướt truyền đến khiến cảm xúc của Vân Sở lại một lần nữa không thể khống chế được.

Vừa rồi, trong khoảnh khắc rung động lòng người kia, chính anh đã chạy đến chắn giúp cô viên đạn......

Nhưng mà, không chờ cô kịp hỏi ra cái gì, nghe thấy tiếng khóc thê thảm của cô Thượng Quan Triệt vội vàng đẩy cô ra, cẩn thận kiểm tra thân thể của cô, khẩn trương nói: "Làm sao vậy?dღđ☆L☆qღđ Có phải là bị thương chỗ nào rồi không? Bị thương chỗ nào rồi? Sở Sở, đừng khóc nữa, mau nói cho tôi biết."

Vốn dĩ Thượng Quan Triệt không định đi theo Vân Sở, nhưng mà trong lòng luôn cảm thấy bất an, rồi sau đó nhìn thấy di dộng cô đánh rơi trên ghế sofa, lấy đó làm lí do cho bản thân rồi đuổi theo cô ra ngoài.

Chỉ là anh không ngờ là nhóc con này vậy mà lại không gọi xe, nhìn cô mất hồn mất vía đi trên đường, trong lòng anh thở dài, lái xe đi theo cô từ xa, muốn nhìn xem nhóc con này muốn làm cái gì.

Không ngờ là đột nhiên cô đi vào một con ngõ nhỏ sau đó là nhìn thấy mấy kẻ xấu theo đuôi cô đi vào đó.

Thật ra anh đã sớm nhìn thấy cô đánh nhau với mấy người đó, anh tin tưởng cô có thể giải quyết những kẻ đó cho nên mới không xuất hiện. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của anh,dღđ☆L☆qღđ Vân Sở đã nhanh chóng đánh bại mấy tên gia hỏa đó. Chỉ là, không chỉ có Vân Sở không ngờ đến mà ngay cả Thượng Quan Triệt thật sự cũng không ngờ là bọn họ sẽ nổ súng.

Lúc đối phương chuẩn bị nổ súng, Thượng Quan Triệt đã cố gắng chạy nhanh về phía Vân Sở. Nhưng mà bởi vì khoảng cách quá xa, chờ đến lúc anh đến nơi thì đối phương đã bắn hai phát súng cuối cùng ra. Còn, khoảnh khắc kia cho dù là Vân Sở hay là anh thì đều không có cách nào để Vân Sở tránh được phát súng cuối cùng này.

Trong khoảnh khắc đó, trái tim Thượng Quan Triệt co rút đau đớn, gần như là không cần suy nghĩ, anh đã xông về phía cô, dùng thân hình rắn chắc của mình đỡ phát súng chết người này cho cô.

Đúng vậy, phát súng kia nếu bắn vào người Vân Sở thì chắc chắn sẽ lấy đi tính mạng của cô,dღđ☆L☆qღđ nhưng khi Thượng Quan Triệt nhào qua đã tính toán chính xác thời điểm để tránh được điểm yếu trên cơ thể, cho nên anh mà bị thương cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Nghe thấy giọng nói khẩn trương của Thượng Quan Triệt, chẳng những Vân Sở không dừng lại mà ngược lại còn khóc to hơn: "Oa. . . Hu hu hu hu, Thượng Quan Triệt, anh là đồ ngu ngốc....."

Vì sao, vì sao biết rõ ràng là bản thân mình đang bị thương mà anh vẫn chỉ lo lắng cho cô? Biết rõ ràng cô vẫn ổn, không hề xảy ra chuyện gì mà cuối cùng anh vẫn như thế này,dღđ☆L☆qღđ vẫn luôn lúc nào cũng đặt cô ở vị trí đầu tiên.

Vừa rồi, trong khoảnh khắc viên đạn bay đến cô thật sự muốn được nhìn thấy anh nhưng cũng không hy vọng anh giống như giờ phút này dùng thân thể của mình mà đỡ cho cô phát súng trí mạng.

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Thượng Quan Triệt, sắc mặt của anh cũng bắt đầu tái nhợt,dღđ☆L☆qღđ Vân Sở hiểu ra bây giờ không phải là lúc khóc nỉ non. Cô lau nước mắt, khịt khịt mũi, lắc đầu: "Tôi không sao, tôi không sao. Anh...vì sao anh lại ngốc như vậy chứ, anh thế nào rồi? Có đau lắm hay không?"

Vân Sở rút cánh tay đang ôm phía sau lưng anh, nhìn thấy màu đỏ đang lan ra trên lòng ban tay, trái tim khẽ co rút đau đớn. Cô cắn răng, dùng sức đỡ anh dậy, run run nói: "Anh bị thương rồi, tôi..... tôi lập tức đưa anh đến bệnh viện, anh nhất định phải cố gắng chống đỡ."

Lúc này Thượng Quan Triệt mới hiểu được vì sao vừa rồi cô lại khóc, khóe miệng khẽ cong lên nở một nụ cười xinh đẹp.

"Nhóc con, vừa rồi cô lo lắng cho tôi sao?" Giọng nói của Thượng Quan Triệt khàn khàn, vô cùng êm tai.

Vân Sở hơi sững sờ,dღđ☆L☆qღđ trợn mắt nhìn anh, đỏ mặt nói: "Tôi lo lắng cho anh thì có gì sai chứ? Không được nói nữa, tôi đưa anh đến bệnh viện."

Nói xong, Vân Sở đặt cánh tay Thượng Quan Triệt lên bả vai, đỡ anh, bước từng bước một về phía chiếc xe Thượng Quan Triệt đỗ gần đó.

Thượng Quan Triệt ngoan ngoãn dựa vào cô, nhìn khuôn mặt đỏ bừng cô cùng với đôi môi đang cắn chặt, trái tim có chút đau đớn.

Anh hiểu rất rõ tâm trạng của cô lúc này, cho dù cô không có tình cảm gì đặc biệt đối với bản thân nhưng anh lại vì cô mà nhận phát súng này, trong lòng cô cũng không thể chịu được.dღđ☆L☆qღđ Vừa cảm động lại vừa tự trách. Cái loại cảm giác bất lực này anh cũng đã từng được cảm nhận.

Nhìn người mình quan tâm vì bản thân mình mà bị thương, mà bản thân lại không có cách nào, cũng không thể ngăn cản, sự thống khổ này thật sự rất khó chịu.

Cho nên, hiện tại chắc chắn cô đang nghĩ đến việc đến làm thịt những người đó để báo thù cho anh cũng nên.

Để làm giảm cảm giác tự trách của Vân Sở, Thượng Quan Triệt cười khẽ, nói một cách trêu chọc: "Nhóc con, cô không cần suy nghĩ nhiều, nếu không phải vì cô còn thiếu tôi một nụ hôn thì tôi cũng sẽ không ngốc mà đi chắn cho cô một phát súng như vậy đâu."

Vân Sở ngẩn người, trừng mắt nhìn anh nói: "Anh câm miệng!" Đã bị thương đến mức này rồi mà vẫn còn không chịu an phận, người này thật sự rất đáng đánh đòn.

Thượng Quan Triệt tiếp tục cười xinh đẹp, tay đưa lên nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Cô nói xem, nếu chẳng may cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì lúc đó tôi phải đòi nụ hôn này với ai đây? Cho nên, tôi suy đi tính lại thì vẫn cảm thấy không thể để cô chết được, nếu không tôi sẽ chịu thiệt vô cùng lớn......"

Vân Sở cắn môi, không nói tiếng nào, lông mi rũ xuống, yên tĩnh nghe Thượng Quan Triệt lẩm bẩm.

Nghe đến đây, nếu cô còn không hiểu dụng ý của Thượng Quan Triệt thì cô sống hai kiếp uổng phí rồi.dღđ☆L☆qღđ Người đàn ông này vì để cô không tự trách nữa, vì để cô có thể yên tâm, thoải mái tiếp nhận ý tốt của anh, sự trợ giúp của anh, vậy mà không để ý đến vết thương chết người trên thân thể lại ngừng đả thông suy nghĩ cho bản thân.

"Sở Sở, cô thế nào cũng nên nói một tiếng đi, tôi nói cả nửa ngày, miệng lưỡi khô khan mà cô cứ hờ hững như vậy, tôi thật đau lòng nha....."

Vân Sở đã đỡ Thượng Quan Triệt đến trước xe, cô đang cố gắng ổn định lại cảm xúc của bản thân, lạnh lùng trừng mắt nhìn Thượng Quan Triệt: "Chìa khóa."

Thượng Quan Triệt không biết tại sao nhóc con này đang êm đẹp mà lại tự nhiên tức giận,dღđ☆L☆qღđ ngoan ngoãn ngậm miệng lại, ném chìa khóa cho cô.

Vân Sở mở cửa xe đỡ Thượng Quan Triệt xuống vị trí bên ghế lái, sau đó bản thân lái xe đi vội về phái bệnh viện Liên Thanh Ngôn.

Dọc đường đi, Vân Sở không nói thêm một câu nào, mà Thượng Quan Triệt cũng không phát ra một tiếng nào, dựa vào trên ghế, híp mắt, hô hấp dồn dập.

Tuy phát súng kia không trúng vào chỗ nào quan trọng trên thân thể anh, nhưng vì khoảng cách tương đối gần nên phát súng này đi vào rất sâu, đau đớn như vậy cho dù là anh thì cũng khó có thể chịu được.

Vân Sở lái xe nhanh như bay, vượt bốn cái đèn đỏ, cuối cùng dừng xe trước cửa bệnh viện Liên Thanh Ngôn.

Khi Vân Sở xuống xe đỡ Thượng Quan Triệt ra thì máu tươi chảy ra từ lưng anh đã nhuộm đỏ phía sau ghế ngồi,dღđ☆L☆qღđ màu máu đỏ tươi chói mắt này khiến trái tim Vân Sở co rút đau đớn.

Cô vừa mới hiểu được tình cảm bản thân dành cho anh, mà lúc này anh lại vì cô mà bị thương nặng như vậy, có lẽ đây là sự trừng phạt ông trời dành cô cũng nên? Trừng phạt cô không nên có tình cảm với Thượng Quan Triệt hay là trừng phạt cô vì đã quá ngốc nghếch trong chuyện tình cảm, hiểu rõ mọi chuyện quá muộn?

Thượng Quan Triệt mở mắt ra thì đập vào mắt là khuôn mặt lo lắng với hai hàng lông mày đang nhíu chặt của cô, trong lòng có chút không nỡ, ngoan ngoãn dựa vào người cô, cười nói: "Nhóc con, cô vượt bốn cái đèn đỏ có phải đang muốn vứt bỏ bằng lái của tôi có đúng hay không?"

Tên khốn này, đến lúc này rồi còn có tâm trạng trêu đùa.

Vân Sở cắn răng,dღđ☆L☆qღđ trừng mắt liếc nhìn anh một cái, rồi sau đó như nghĩ ra cái gì đó, cười cười nói: "Tôi đây là chẳng phải đang giúp anh sao, đại thúc, không phải anh đang muốn tự bôi nhọ bản thân sao? Chẳng lẽ vượt đèn đỏ không tính sao?"

Thượng Quan Triệt cười bất đắc dĩ, cúi đầu hôn lên gò má Vân Sở: "Vậy tôi đây có phải nên cám ơn cô hay không, nhóc con......"

Vân Sở đỏ mặt, vội vàng đẩy đầu anh ra, kêu lên: "Anh an phận một chút cho tôi, đã chảy nhiều máu như vậy rồi mà vẫn không ngăn được miệng của anh."

"Muốn chặn miệng của tôi không phải còn cách đơn giản hơn sao? Dùng miệng của cô đến chặn, tôi chắc chắn sẽ ngoan ngoãn câm miệng." Sắc mặt của Thượng Quan Triệt càng tái nhợt, nhưng để Vân Sở đỡ lo lắng dọc đường đi anh vẫn cố gắng đấu võ mồm với cô.

Vân Sở hiểu rõ nỗi khổ trong lòng anh, trong lòng rất cảm động, tuy rằng bị những lời nói này của anh làm cho mặt đỏ tai hồng nhưng không tức giận anh.

Vào bệnh viện,dღđ☆L☆qღđ y tá nhìn thấy bọn họ, lập tức chạy đến, lấy giường ra, để Thượng Quan Triệt nằm trên đó, sau đó phụ giúp đưa Thượng Quan Triệt vào phòng cấp cứu.

Vân Sở ngăn cản những y tá đó đi tìm bác sĩ, trực tiếp yêu cầu bọn họ đi tìm Liên Thanh Ngôn.

Y tá nghi ngờ nhìn Vân Sở một chút, rồi sau đó thản nhiên nói: "Thật xin lỗi vị tiểu thư này, viện trưởng Liên đang làm phẫu thuật, chỉ sợ tạm thời không có thời gian. Chúng tôi sẽ sắp xếp bác sĩ tốt nhất cho bạn trai cô, cô cứ yên tâm đi."

Bạn trai?

Mặt Vân Sở hơi đỏ lên, rồi sau đó nhìn về phía Thượng Quan Triệt, dường như đang xin ý kiến của anh.

Tròng mắt Thượng Quan Triệt khẽ di chuyển, rồi sau đó cười nói: "Đi!"

Vân Sở mới gật đầu với y ta, tỏ vẻ đồng ý. Sở dĩ Vân Sở muốn Liên Thanh Ngôn đến không chỉ vì y thuật của Liên Thanh Ngôn tốt nhất mà còn lo lắng cho thân phận của Thượng Quan Triệt.dღđ☆L☆qღđ Thân phận của anh còn mẫn cảm hơn cả thân phận của cô, với tình hình như này thì không nên để tin tức truyền ra bên ngoài.

Tuy nhiên khi thấy Thượng Quan Triệt gật đầu, Vân Sở cũng hiểu ra một chuyện, đó chính là chỉ sợ Thượng Quan Triệt cố tình muốn chắn phát súng đó của bản thân, cố ý muốn thả tin tức anh bị thương ra.

Đầu tiên, người bị thương là anh, tin tức anh bị thương truyền ra ngoài, vài tên đầu sỏ gây nên chuyện này cũng sẽ bị truy cứu, anh là quân nhân, ở trong quân đội vẫn có chút mặt mũi, anh bị thương cũng không phải là chuyện nhỏ, những người có can đảm ám sát anh cho dù sau lưng có chỗ dựa là thủ trưởng Triệu cũng khó trốn được lưới pháp luật.

Thứ hai, người bắn súng trúng người anh là do Triệu Nhược Nghiên phái đến, nếu ba tên tội phạm này bị bắt, đương nhiên thủ trưởng Triệu cũng biết rõ ngọn nguồn câu chuêện. Cho dù thủ trưởng Triệu có chán ghét Thượng Quan Triệt đến đâu thì khi đã xảy ra chuyện như vậy cũng sẽ biết điều mà thu liễm một chút, đương nhiên,dღđ☆L☆qღđ quan trọng nhất vẫn là Triệu Nhược Nghiên chắc chắn sẽ bị thủ trưởng Triệu quở trách, sau này sẽ phải ngoan ngoãn một khoảng thời gian.

Cuối cùng, Thượng Quan Triệt cản phát súng này hộ Vân Sở, không những có thể nhân cơ hội để nghỉ ngơi một khoảng thời gian, đi làm những việc anh muốn mà còn có thể nhận được sự quan tâm và yêu thương của Vân Sở. Đây chính là một công ba việc, hơn nữa vốn dĩ anh cũng không nỡ để Vân Sở bị thương cho nên việc đến làm một cách vô cùng tự nhiên thuận buồm xuôi gió, không cần thiết phải do dự một chút nào cả.

Hiểu rõ điều này, Vân Sở không thể không nhìn Thượng Quan Triệt bằng ánh mắt khác xưa.dღđ☆L☆qღđ Người đàn ông này, cho dù làm chuyện gì cũng đều có mục đích, vốn dĩ nhìn qua là một chuyện vô cùng đơn giản nhưng anh lại để tâm vào đó nhiều hơn người khác, thật sự khiến người ta vừa yêu vừa hận.

HẾT CHƯƠNG 59

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook