Chương 142: Đại kết cục (3)
Huân Tiểu Thất
19/05/2018
Edit: Thanh Xuân 430
Beta: Rinnina + Melodysoyani + Thanh Xuân 430.
Lúc này, Vân Hàn và Vân Cảnh chạy tới, thấy Vân Sở một mình đội mưa, đứng bên bờ sông, lập tức vội vàng chạy đến, khẩn trương hỏi: “Sở Sở, em làm sao vậy?”
Vân Sở ngẩng đầu lên, kéo tay Vân Cảnh nói: “Anh ơi, A Triệt nhất định ở dưới sông.”
Sắc mặt Vân Cảnh thay đổi, nhìn quần áo trên người em gái, là áo khoác của Lam Băng Tuyền, lập tức hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, sắc mặt nghiêm túc gật đầu: “Được, em ở đây chờ, anh cũng xuống đó tìm.”
Vân Hàn cũng nói: “Anh cũng đi xem một chút.”
Vân Sở cảm kích nhìn hai người, cũng không nhẫn tâm để bọn họ chịu khổ, nói: “Đi một lát rồi về, nước sông lạnh, không thể ở quá lâu. Nếu các anh thấy Lam Băng Tuyền thì bảo anh ấy về trước.”
Cô biết, bây giờ có gấp gáp cũng vô dụng, không thể tiền mất tật mang. Chuyện của Thượng Quan Triệt suýt nữa làm cô mất đi lí trí, nhưng mà, cô không thể làm liên lụy đến người bên cạnh.
Vân Cảnh nghe được câu này của cô...trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ yên tâm, có câu nói này của cô, cho dù lần này có chết đuối trong nước anh cũng không hối hận.
“Ừ, cầm lấy ô, đừng để bị ướt.” Vân Cảnh cầm ô trên đất lên, đưa cho cô, lúc này mới cùng Vân Hàn cởi quần áo nhảy xuống nước.
Không bao lâu, thành viên Ám Sát và Thượng Quan Duệ nhận được tin cũng gia nhập đội ngũ xuống nước tìm kiếm Thượng Quan Triệt.
Dòng sông đục ngầu rất nhanh đã đầy rẫy người.
Nhưng mà, từ gần tối đến tận gần chín giờ tối, mọi người đi xuống lại đi lên, đi lên lại đi xuống vẫn không tìm được bóng dáng của Thượng Quan Triệt.
Vân Sở cuối cùng cũng hết hi vọng, cô nhắm mắt lại, nhìn dòng nước chảy xiết, nhỏ giọng nói: “A Triệt, anh đang ở đâu, cầu xin anh, mau trở về đi.”
Bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm rền, tia chớp từ trên trời giáng xuống, chiếu sáng cả khoảng không gian âm trầm này.
Vân Sở nhìn nước sông phía xa, trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp Thượng Quan Triệt, từng chút kí ức lúc hai người sống chung.
Lần đầu gặp mặt, anh mặc quân trang, bị cô gọi là chú cảnh sát, bị cô quấy rầy vay tiền, còn cô lại bị gương mặt tuấn tú yêu nghiệt của anh mê hoặc, cuối cùng bị anh kéo đi chắn hoa đào.
Chắn hoa đào xong rồi, cô lại muốn làm người tốt đến cùng, không thể để cho anh diễn kịch xong rồi chạy mất. Vì vậy, cô dứt khoát kéo tay anh đẹp trai mới quen đi dạo phố, không ngờ anh đẹp trai lại là kẻ vắt cổ chày ra nước, lúc cô mua quần áo, thế mà lại không đứng ra trả tiền cho cô. Sau đó, cô lại thuận tiện đùa giỡn anh đẹp trai, bắt anh đẹp trai cho đi nhờ xe, đưa cô đến Đào Nguyên.
Lần thứ hai gặp mặt, cô bị Kim Lan Nhược tính kế, suýt chút nữa mất đi trong sạch. Khi cô bị lạc khỏi đồng đội, một mình cô chiến đấu hăng hái, đúng lúc cô sắp chống đỡ không nổi, anh xuất hiện, giống như một vị thần, mặc quần áo màu tím, khiến cho người ta không phân biệt được đây là thật hay là ảo ảnh.
Cô tiếp tục đùa giỡn anh, nhưng cuối cùng lại ngã gục trong ngực anh.
Hôm sau tỉnh lại, cô phát hiện mình đã thay quần áo, nằm trên giường của Thượng Quan Triệt.
Sau đó, cô lại làm hỏng cái quần anh thích nhất, hai người nói chuyện bị mẹ anh nghe thấy, cuối cùng cô kéo anh về nhà ra mắt cha mẹ.
Không, chính xác hơn là gặp người lớn, bởi vì cô từ đầu đến cuối không nhìn thấy cha anh.
Còn nhớ rõ, lần đầu tiên anh dẫn cô ra ngoài đi dạo, không khí vui vẻ, nụ cười rực rỡ của anh, lần đầu tiên anh hôn cô, dáng vẻ thâm tình lại lưu manh. Anh vì cô không ngại cực khổ, thiên tân vạn khổ chạy từ nước ngoài về, lại nhìn thấy cảnh tượng cô trúng thuốc thân thiết với người đàn ông khác.
Cô nhớ dáng vẻ anh bởi vì lo lắng thân thể của cô mà vội vã chạy đến tìm Liên Thanh Ngôn, cũng nhớ dáng vẻ anh đỡ cho cô một phát súng chí mạng mà không oán không hối hận, nhớ anh ở trong phòng phẫu thuật, ôm cô, hôn cô trước mặt mọi người, nói cho cô biết, cô là thuốc mê tốt nhất của anh...
Còn nữa, lễ giáng sinh năm ngoái, anh vì muốn khiến cô vui vẻ, đã dẫn cô đến làng du lịch có suối nước nóng, trồng cho cô cả một khu vườn đầy hoa hồng xinh đẹp. Anh còn dẫn cô đi dạo phố, cùng cô ăn uống thỏa thích, cả dáng vẻ im lặng lúc cô không biết ngày đó là ngày gì.
Dáng vẻ lúc anh vội vàng xuất hiện, vì cô mà một cước đá bay Triệu Nhược Nghiên. Cả dáng vẻ thâm tình lúc anh ôm cô, thì thầm bên tai cô, nhắc đi nhắc lại một câu: “Bé con, anh chờ em, chờ em lớn lên.”
Còn cả dáng vẻ đáng yêu vào ngày sinh nhật của cô, anh núp trong ngõ nhỏ, rồi đột nhiên chạy đến ôm cô, nói tối nay mặc cô hưởng dụng.
Trong suối nước nóng, anh cố ý xông đến chỗ cô dây dưa, dáng vẻ hả hê.
Lúc triền miên, lòng anh tham không đáy, nhưng từ đầu đến cuối vẫn nhớ chăm sóc thân thể của cô, không để cho cô bị thương tổn.
Anh dịu dàng, quan tâm, bá đạo, cố tình gây sự, tất cả tất cả, đều hiện lên rõ nét trong đầu cô, giống như được phóng đại vô số lần, từng chút từng chút hiện lên trong đầu cô, khiến hai mắt của cô không khỏi ươn ướt.
Thời gian quen anh không lâu, nhưng mỗi một phút mỗi một giây trong trí nhớ, đã khắc lên bóng dáng của anh thật sâu.
Lúc này Vân Sở mới phát hiện, thì ra toàn bộ thế giới của cô đều là Thượng Quan Triệt, trừ anh ra, gần như là trống rỗng.
Nhưng mà, tại sao lúc cô phát hiện điểm này, cũng đã mất đi toàn bộ thế giới cơ chứ?
Một bóng người toàn thân ướt đẫm, chẳng biết lúc nào xuất hiện bên người Vân Sở, nhìn cô lẳng lặng rơi lệ, rõ ràng vô cùng đau khổ, đau lòng muốn chết, nhưng lại cắn chặt răng, lại làm cho mình khóc thành bộ dạng kia, thân thể của người kia cũng không khỏi run rẩy.
Ngồi xuống bên cô, lạnh lùng trong đôi mắt kia, mang theo tràn đầy ưu thương. Nhỏ giọng hỏi, "Nếu như, chuyến đi này tôi cũng không trở lại, cô có vì tôi mà đau lòng khổ sở không? Có lẽ, cô hoàn toàn không nhớ rõ tôi rồi hả?"
Lúc này Vân Sở mới phát hiện ra, người trước mắt toàn thân ướt đẫm rồi, ngực kịch liệt phập phòng, người đàn ông không ngừng thở hổn hển, lại có thể xuống nước vài giờ, Lam Băng Tuyền......
Nghe được lời nói của anh, trong lòng Vân Sở khó tránh khỏi một trận áy náy, cắn môi, lau đi nước mắt, giọng khàn khàn nói, "Thật xin lỗi...... Tôi......"
"Đừng nói, hãy để cho tôi có thêm một chút nhớ nhung đi." Bàn tay Lam Băng Tuyền lạnh như băng bụm miệng cô lại, để cô nuốt lời còn sót lại vào trong bụng.
Đúng, mặc dù lúc vừa bắt đầu Vân Sở còn nhớ rõ Lam Băng Tuyền, để cho bọn Vân Cảnh nhắc nhở anh về sớm một chút, nhưng mà sau đó, thế giới của cô lại lần nữa bị Thượng Quan Triệt chiếm cứ. Thậm chí, cô quên mất Lam Băng Tuyền xuống nước sớm nhất vẫn chưa về, không hề nghĩ tới, có lẽ anh cũng sẽ giống như Thượng Quan Triệt, vĩnh viễn sẽ không sẽ trở về......
Nghĩ tới đây, trong lòng Vân Sở áy náy một trận, lại thấy toàn thân Lam Băng Tuyền run lên, cả người lạnh như băng, sắc mặt đã không có một chút huyết sắc, nên hoảng hốt vội nói, "Anh làm sao rồi? Tôi...tôi dẫn anh tới bệnh viện."
"Không tìm nữa sao?" Đôi mắt nhàn nhạt của Lam Băng Tuyền nhìn cô, thấp giọng hỏi.
Thân thể Vân Sở run một cái, tầm mắt lần nữa nhìn về phía dòng nước chảy xiết không ngừng, nhắm mắt lại lắc đầu một cái, "Không tìm."
Từ xế chiều đến bây giờ, bọn họ cũng mệt mỏi, cô không thể ích kỷ như thế, cho dù muốn tìm, cũng phải chờ ngày mai, lại đi xuống hạ lưu con sông tìm thử......
Nghe được lời của cô, Lam Băng Tuyền thở phào nhẹ nhõm, gật đầu một cái, đứng dậy, kéo cô nói, "Trở về thôi."
Vân Sở gật đầu một cái, không khỏi nhìn dòng sông một lần nữa, Vân Hàn ở phía đối diện nói: "Để cho bọn họ cũng trở về thôi, hôm nay tất cả mọi người đều mệt mỏi, nước sông chảy xiết, bây giờ là buổi tối, chuẩn bị không tốt sẽ bị bệnh, tất cả đợi ngày mai lại nói."
Vân Hàn cũng thở dài một hơi, thấy Vân Sở khôi phục dáng vẻ tỉnh táo, gật đầu một cái, nhếch miệng cười một tiếng.
Nụ cười nhàn nhạt này, nở rộ ở nơi âm u mờ tối này, giống như là hoa quỳnh nở rộ trong đêm tối, xinh đẹp đến cực điểm, trong nháy mắt chiếu sáng bầu trời của Vân Sở.
Bởi vì liên quan đến thân thể, đêm đó Vân Sở ở lại bệnh viện. Liên Thanh Ngôn lo lắng cô không ngủ ngon, ngày hôm sau không có tinh thần, nên len lén thêm một ít thuốc ngủ vào trong ly nước của cô, để cho cô có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng mặc dù như vậy, Vân Sở vẫn bị mất ngủ, toàn bộ thế giới đều là Thượng Quan Triệt, cho dù nhắm mắt lại, thế giới của cô vẫn bị Thượng Quan Triệt chiếm lấy, xua đi không được.
Tối nay nhất định là một đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm sau, mắt Vân Sở có quầng thâm, nhưng tinh thần của cô vẫn rất dồi dào.
Chỉ huy Ám Sát và bang Huyễn Dạ thậm chí là người bang Lưu Tinh, tăng lên vài trăm, trùng trùng điệp điệp ngay lập tức đi tới hạ lưu bên kia dòng sông, chuẩn bị thuyền nhỏ, bắt đầu một đường tìm kiếm.
Mưa to vẫn còn, không dứt, cả thế giới cũng bị loại hơi thở u ám này che lấp, khắp nơi đều một mảng mờ tối, thời tiết, dường như vĩnh viễn sẽ trời quang mây tạnh lại nữa, giống như tâm tình của Vân Sở vậy, tối tăm, cô mất đi ánh mặt trời, không bao giờ có thể vui vẻ như vậy nữa.
Đảo mắt đã ba ngày trôi qua, cuối cùng thời tiết cũng trong xanh lại, khi ánh mặt trời treo trên cao bầu trời, thả ra ánh sáng vạn trượng, lúc chiếu vào trên người Vân Sở, nhưng cô lại không cảm thấy chút ấm áp nào.
Hôm nay là ngày mở phiên toà, là thời khắc mấu chốt lật đổ Thủ trưởng Triệu, Vân Sở một thân chính trang vừa người, thoạt nhìn làm cho cô có thêm vài phần chững chạc.
Đến tòa án, xuống xe, Vân Sở đã thấy Thượng Quan Duệ và An Linh Nguyệt một thân chính trang giống nhau, chỉ là, bọn họ cũng cũng như cô, gương mặt u sầu, mệt mỏi.
Mấy ngày nay, An Linh Nguyệt cũng mấy lần đau lòng té xỉu, sau đó cùng Vân Sở tiến vào bệnh viện, thời khắc hai người vui sướng nhất, chính là cùng nhau nói về Thượng Quan Triệt, những chuyện thú vị kia.
Nhưng mỗi lần nói xong, hai người cũng sẽ rơi lệ không ngừng.
Đã tìm nhiều ngày như vậy, nhưng mà một chút tin tức cũng không có, chẳng lẽ, anh thật sự sẽ không trở lại nữa sao?
Bởi vì có Tần Phương cung cấp chứng cớ, có Kim Lan Nhược chứng mimh Thủ trưởng Triệu và Triệu Nhược Nghiên, còn có một chút tài liệu Vân Sở lấy được từ trong tay Thủ trưởng Triệu, hơn nữa có Bộ trưởng Mộc trợ giúp, phiên toà lần này, Thủ trưởng Triệu sẽ thất bại thảm hại.
Nhưng kết quả như thế, lại không khiến nhóm người Vân Sở cảm thấy vui vẻ, nếu như, Thượng Quan Triệt rời khỏi, chỉ là vì đổi lấy thắng lợi hôm nay, bọn họ tình nguyện không cần.
Đối với bọn họ mà nói, trên thế giới này không có bất kỳ ai quan trọng hơn Thượng Quan Triệt, người cũng đã mất, bọn họ còn cần thắng lợi này làm gì chứ?
Thượng Quan Triệt và Thủ trưởng Triệu đấu nhiều năm, thật vất vả mới lật đổ Thủ trưởng Triệu, nhưng Thượng Quan Triệt lại không về được......
Ngày đó tòa án đã đưa ra phán quyết, xử Thủ trưởng Triệu tử hình, tất cả tài sản bị tịch thu.
Chẳng qua là, lúc đó một vị thẩm phán từ phía trên đi xuống, cũng chỉ lau nước mắt một cái, đi tới bên cạnh Vân Sở và An Linh Nguyệt, giọng hơi nức nở nói, "Nếu như A Triệt cũng có thể thấy kết quả hôm nay thì tốt biết mấy."
"Ô ô...... Đừng nói, đừng nói nữa." An Linh Nguyệt đột nhiên lớn tiếng khóc, như một đứa bé nhào vào trong ngực thẩm phán này, ôm bà, hoàn toàn không có hình tượng mà khóc rống lên.
Lúc này Vân Sở mới nhận ra, thì ra là vị tới từ kinh đô này, thẩm phán cao cấp nhất kinh đô, chính là cha của Thượng Quan Triệt, đã từng là —— ba chồng tương lai của cô......
"Đừng khóc, chỉ cần không tìm được thi thể, thì nhất định A Triệt vẫn còn sống." Thượng Quan Chiến dịu dàng an ủi An Linh Nguyệt, rồi sau đó đưa mắt nhìn Vân Sở len lén rơi nước mắt, hiền lành nói: "Cháu chính là Sở Sở đúng không, A Triệt và A Nguyệt đã nói với ta về cháu rồi, cháu cũng đừng quá đau lòng, thằng nhóc A Triệt kia, sẽ không mất như vậy."
Không biết vì sao, lời nói của Thượng Quan Chiến, khiến toàn thân Vân Sở đều tràn đầy năng lượng, giống như ông nói Thượng Quan Triệt còn sống, thì nhất định Thượng Quan Triệt còn sống. Cô gật đầu một cái, cắn môi, nói: "Dạ, con cũng tin tưởng, nhất định anh ấy còn sống, nhất định sẽ còn trở lại."
"Nha đầu ngốc, được rồi, ta khó được về nhà một lần, chúng ta cũng sớm trở về thôi." Thượng Quan Chiến nói xong, vỗ vỗ bả vai Vân Sở và Thượng Quan Duệ, sau đó muốn mời Bộ trưởng Mộc về nhà họ Thượng Quan.
...... Đường ranh giới cuối cùng......
Ba năm sau, thành phố I.
Trên đường phố náo nhiệt nhất thành phố I, trước một tiệm áo cưới.
Lam Băng Tuyền dừng xe ở ngoài cửa, lập tức xuống xe, đi thẳng vào tiệm áo cưới, sau đó bắt đầu chọn lễ phục thích hợp, lễ phục nữ.
Đúng vậy, mọi người không có nhìn lầm, Lam đại soái ca là tới chọn lễ phục, nhưng anh lại đi vào tiệm áo cưới.
Áo cưới trắng tinh, mỗi một món đều độc đáo đặc biệt, mỗi người mỗi vẻ, mỗi một món đều trắng toát không tì vết, giống như là nếu mặc nó vào cô dâu của họ thì cánh cửa cũng trở nên thuần khiết không tì vết.
Ánh mắt rơi vào một bộ áo cưới trên tủ quầy có thiết kế đặc biệt, trên gương mặt lạnh lùng của Lam Băng Tuyền hiện lên nụ cười nhàn nhạt, thấy thế các nhân viên phục vụ xung quanh rối rít xấu hổ đỏ mặt.
Anh chỉ vào áo cưới này, giọng khàn khàn, nghe cảm động mà lại lạnh lẽo cuồng vọng, "Món đó, tôi muốn."
Vậy mà, lại có một giọng nói còn nhanh hơn anh, thậm chí, người kia chạy tới trước bộ áo cưới này, nói: "Cái này không tệ, lấy nó."
Lập tức, các nhân viên phục vụ cũng nhốn nháo, nhìn một chiếc áo cưới xinh đẹp, đang nhìn nhìn hai người hào hoa phong nhã như nhau kia, nam nữ nhân trung long phượng, một lòng, bùm bùm cuồng loạn nhảy dựng lên.
Lam Băng Tuyền cau mày, nhìn cô gái đeo vàng đội bạc trước mắt, trang điểm xinh đẹp, chỉ thấy cô một thân váy dài màu hồng, trên cổ đeo một chuỗi trân châu, một chuỗi vòng cổ bạch kim. Trên lỗ tai đeo hoa tai kim cương, trên ngón tay còn mang theo một chiếc nhẫn kim cương thật to, trên gương mặt đó thoa một ít son phấn, lại có thể nhìn ra da của cô cũng không phải rất trắng, có chút giống màu lúa mì phơi dưới ánh mặt trời.
Nhưng dáng vẻ thùy mị của cô vẫn không tệ, mặc dù không tính là cực phẩm, lại cũng coi là đoan trang thanh tú. Bỏ đi những phục trang gì đó, cô vẫn là một cô gái tốt.
Lam Băng Tuyền không vui tiến lên, nói: "Xin lỗi, bộ này tôi nhìn trúng rồi."
Cô gái kia xoay người, bất mãn nhìn Lam Băng Tuyền, nhíu mày, nói: "Rõ ràng là tôi nhìn thấy trước. Một đấng mày râu như anh, còn phải giành lễ phục với một cô gái yếu đuối như tôi sao? Anh mặc sao?"
Lam Băng Tuyền nghe thấy lời nói vô lễ của cô, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nheo mắt lại, nói: "Gói lại cho tôi."
Những nhân viên phục vụ nữ ở sau lưng kia đã sớm bị một thân khí chất này của Lam Băng Tuyền mê hoặc, hôm nay lại thấy dáng vẻ anh khí phách như vậy, lúc này thất hồn lạc phách, hấp ta hấp tấp chạy đi cầm lễ phục đưa cho Lam Băng Tuyền.
Mà lúc này đây, đột nhiên sau lưng Lam Băng Tuyền lại vang lên một giọng nói lạnh lùng, "Bộ quần áo này là vị hôn thê của tôi nhìn thấy trước, thế nào, các người sợ chúng tôi không trả nổi số tiền này, không muốn bán cho chúng tôi?"
Mọi người nghe vậy, rối rít xoay người, đưa mắt rơi vào trên người mới tới, không xoay người cũng may, quay người lại, cho nên khi người này lộ ra vẻ mặt kinh diễm, đôi mắt của những nhân viên phục vụ kia cũng muốn rơi ra khỏi hốc mắt rồi.
Mà Lam Băng Tuyền, nghe được giọng nói này, cau mày, sau đó xoay người, ánh mắt chống lại một thân áo sơmi màu đen của người mới tới, cuối cùng rơi vào trên khuôn mặt tuấn mỹ yêu nghiệt kia, trong nháy mắt con ngươi cũng phóng đại gấp mấy lần.
Hô hấp gần như đang trong nháy mắt đó ngưng lại, Lam Băng Tuyền trợn to mắt nhìn gương mặt lạnh nhạt của người nọ, cặp mắt yêu nghiệt, cùng với nụ cười như có như không bên khóe miệng, chỉ cảm thấy thân thể giống như là bị cái gì chôn trụ.
Mà, cô gái đeo vàng mang bạc đứng bên cạnh Lam Băng Tuyền, vừa thấy được người đàn ông kia, lập tức lộ ra nụ cười dịu dàng, đạp giày cao gót, đi bộ có chút không vững chạy đến bên người anh, kéo tay của anh, nũng nịu cười nói, "Anh Sở, anh đã đến rồi."
"Vũ Nhi, không sao chứ?" Người đàn ông cúi đầu, dịu dàng cười một tiếng với cô gái, quan tâm hỏi.
Cô gái được kêu là Vũ Nhi lắc đầu một cái, kéo tay của anh lắc lắc, nói: "Anh Sở, Vũ Nhi thích bộ áo cưới đó, tuần sau chúng ta kết hôn, em mặc nó có được không?"
"Được, chỉ cần Vũ Nhi thích là tốt." Người đàn ông được gọi là anh Sở này, gật đầu một cái, kéo cô đi về phía trước, rồi sau đó liếc mắt nhìn Lam Băng Tuyền kinh ngạc, chân mày nhíu lại, rất nhanh dời tầm mắt đi, nói với nhân viên phục vụ kia: "Tôi trả gấp đôi giá tiền, áo cưới này tôi muốn."
Các nhân viên phục vụ thấy soái ca khí thế bức người như vậy, hai người vô cùng tuấn mỹ, thì tâm hồn đã bị mê hoặc thất điên bát đảo rồi, bây giờ lại nghe thấy anh nói trả gấp đôi giá tiền, lập tức cặp mắt đều sáng lên, lập tức đi đến lấy bộ lễ phục này, động tác nhanh chóng gói kỹ, dường như chỉ sợ người đàn ông kia đổi ý.
Mà Lam Băng Tuyền ngơ ngác đứng ở nơi đó, nhìn những nhân viên phục vụ kia cầm bộ lễ phục, muốn đưa cho cô gái kia, lập tức như một trận gió xông tới, đoạt lấy bộ lễ phục, giận không kềm được quát, "Anh có ý gì? Anh mua áo cưới cho cô ta? Các người, muốn kết hôn?"
Lời nói của Lam Băng Tuyền, làm cho những người ở đây đều ngây ngẩn cả người, thậm chí bao gồm một đôi nam nữ này, cũng bối rối nhìn Lam Băng Tuyền.
Trong đôi mắt phượng màu nâu của người đàn ông kia hiện lên một ý cười lạnh, nhíu mày, nói: "Tôi không mua áo cưới cho cô ấy, không kết hôn cùng cô ấy, chẳng lẽ muốn mua áo cưới cho anh, kết hôn với anh sao?"
Lời này vừa nói ra, rất nhiều người cũng không nhịn được che miệng, lén cười lên.
Mà cô gái được gọi là Vũ Nhi kia lại khẩn trương chặn trước mặt người đàn ông, nhìn chằm chằm Lam Băng Tuyền, nói: "Anh muốn làm gì?"
Đột nhiên Lam Băng Tuyền hiểu những người này hiểu lầm, lập tức giận đến mặt đỏ bừng, nhưng nhớ tới việc cô gái kia vẫn luôn bảo vệ căn phòng trống rỗng, vẫn cố làm ra vẻ kiên cường, lại thường xuyên nửa đêm nước mắt rơi đầy mặt, anh lại cảm thấy đau lòng vô cùng.
"Thượng Quan Triệt, nói lại lần nữa, anh muốn kết hôn với cô gái bên cạnh anh, anh không hối hận sao?" Lam Băng Tuyền lớn tiếng gào thét, bởi vì nội tâm đè nén, làm cho giọng của anh nghe đặc biệt dọa người, lực uy hiếp mười phần, gọi những nhân viên phục vụ cười trộm kia cũng không khỏi đổi sắc mặt, từng người một rụt cổ lại, lại không dám ra tiếng.
Mà người đàn ông bị Lam Băng Tuyền gọi là Thượng Quan Triệt, quả thật giống Thượng Quan Triệt mất tích trong vụ nổ ba năm trước như đúc, mặc dù ăn mặc khác biệt, nhưng những thứ khác hợp thành một.
Lam Băng Tuyền cũng không hiểu rõ Thượng Quan Triệt, nhưng ba năm qua, Vân Sở thường xuyên nhắc tới Thượng Quan Triệt với anh, thậm chí, Vân Sở vì giết thời gian, tự mình viết một quyển sách về câu chuyện tình yêu hoàn mỹ của cô và Thượng Quan Triệt. Anh không nói cho cô biết, anh vẫn luôn là độc giả trung thực nhất và người ái mộ của cô, anh cũng không nói cho cô biết, bởi vì anh sẽ một mực ở sau lưng ủng hộ cô.
Cho nên, khi thấy người đàn ông này, Lam Băng Tuyền không nghi ngờ hai mắt của mình chút nào, người này nhất định chính là người đàn ông mà Vân Sở ngày nhớ đêm mong, Thượng Quan Triệt.
"Thượng Quan Triệt? A, chắc là anh đọc tiểu thuyết nhiều rồi, chú à, anh Sở nhà tôi thế nào lại là nhân vật trong tiểu thuyết? Thật là nhìn không ra, cái người này sao tuổi tác đã cao, còn thích xem những cuốn tiểu thuyết ngôn tình kia chứ, chậc chậc. Mặc dù tôi cũng đã từng rất mê những bản tiểu thuyết kia, cũng mua về nhà xem, nhưng cầu xin anh chớ trợn tròn mắt nói mò. Coi như anh ái mộ anh Sở tôi như thế nào, anh ấy cũng sẽ không thích anh. Anh đừng chết tâm đi."
Vẻ mặt Lâm Tư Vũ khinh bỉ nhìn Lam Băng Tuyền, trong miệng nói ra từng câu từng chữ cũng thô tục mà không có một chút nội hàm, giống như là bà thím bán cá ở chợ.
Lam Băng Tuyền cau mày, nhìn cũng không nhìn Lâm Tư Vũ một cái, chỉ là nhìn Thượng Quan Triệt, hoặc là nói ——trùm buôn bán nổi danh cả nước trước mắt, cường hào đột nhiên vùng lên trong ba năm này, nhà giàu mới nổi —— Lâm Sở.
Mặc dù những năm này danh tiếng của anh rất lớn, nhưng anh không lộ diện trước truyền thông, thậm chí, chủ tịch của công ty đều là do cha của Lâm Tư Vũ Lâm Kiến phụ trách, trên căn bản anh như một tổng giám đốc ẩn hình. Cho nên, những năm này Vân Sở mới không tìm được anh, thậm chí không có bất cứ tin tức gì của anh.
"Xin lỗi, tôi nghe không hiểu anh đang nói gì, Vũ Nhi là vị hôn thê của tôi, đương nhiên tôi sẽ không hối hận khi kết hôn với cô ấy. Còn nữa, tôi cũng không biết anh nói Thượng Quan Triệt là ai, tên tôi là Lâm Sở, hơn nữa tôi phải nói rõ rằng, tôi không thích đàn ông." Thượng Quan Triệt nói xong, đưa tay đoạt lấy bộ áo cưới kia từ trong tay Lam Băng Tuyền.
Lam Băng Tuyền lại gắt gao nắm chặt cái túi đó, nheo mắt lại, cắn răng nói, "Rất tốt, Thượng Quan Triệt, nếu như Vân Sở nghe được những lời này của anh, đoán chừng sẽ hiểu, cô ấy chờ đợi ba năm đều là uổng phí. A, anh đừng nói với tôi, anh không nhớ Vân Sở là ai, từ lúc anh mất tích, cô ấy vẫn đang đợi anh, chỉ vì anh, một mình canh giữ trong biệt thự trống rỗng đó, mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt. Hôm nay tốt rồi, anh đột nhiên xuất hiện, lại muốn kết hôn với người phụ nữ khác. Thậm chí, còn muốn cướp lễ phục mà tôi mua cho cô ấy...... Anh, rất tốt!"
Vân Sở......
Nghe được lời Lam Băng Tuyền nói, hình như trong đầu Thượng Quan Triệt đã hiện lên cái gì đó, có chút nhức đầu đưa tay che đầu của mình, trong đầu trừ chợt lóe lên một gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô gái nào đó, nên cái gì cũng không nhớ nổi.
Anh hít sâu, cố gắng muốn nhớ một ít gì đó, nhưng đầu đau muốn nứt ra, làm thế nào cũng không nhớ nổi.
Nhìn dạng vẻ anh khổ sở như vậy, Lâm Tư Vũ cuống quít lo lắng vỗ lưng anh, dịu dàng nói, "Anh Sở, anh sao vậy? Có phải lại nhức đầu nữa không, đừng suy nghĩ, mau đừng suy nghĩ nữa, chuyện đã qua thì đã qua rồi, đừng suy nghĩ, Vũ Nhi không ngại."
"Ừ." Thượng Quan Triệt nhắm mắt lại, để cho mình bình tĩnh lại, bàn tay nắm túi lễ phục trong tay Lam Băng Tuyền, cũng buông lỏng ra.
Không biết tại sao, đột nhiên anh không muốn giành lễ phục với người đàn ông này
Beta: Rinnina + Melodysoyani + Thanh Xuân 430.
Lúc này, Vân Hàn và Vân Cảnh chạy tới, thấy Vân Sở một mình đội mưa, đứng bên bờ sông, lập tức vội vàng chạy đến, khẩn trương hỏi: “Sở Sở, em làm sao vậy?”
Vân Sở ngẩng đầu lên, kéo tay Vân Cảnh nói: “Anh ơi, A Triệt nhất định ở dưới sông.”
Sắc mặt Vân Cảnh thay đổi, nhìn quần áo trên người em gái, là áo khoác của Lam Băng Tuyền, lập tức hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, sắc mặt nghiêm túc gật đầu: “Được, em ở đây chờ, anh cũng xuống đó tìm.”
Vân Hàn cũng nói: “Anh cũng đi xem một chút.”
Vân Sở cảm kích nhìn hai người, cũng không nhẫn tâm để bọn họ chịu khổ, nói: “Đi một lát rồi về, nước sông lạnh, không thể ở quá lâu. Nếu các anh thấy Lam Băng Tuyền thì bảo anh ấy về trước.”
Cô biết, bây giờ có gấp gáp cũng vô dụng, không thể tiền mất tật mang. Chuyện của Thượng Quan Triệt suýt nữa làm cô mất đi lí trí, nhưng mà, cô không thể làm liên lụy đến người bên cạnh.
Vân Cảnh nghe được câu này của cô...trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ yên tâm, có câu nói này của cô, cho dù lần này có chết đuối trong nước anh cũng không hối hận.
“Ừ, cầm lấy ô, đừng để bị ướt.” Vân Cảnh cầm ô trên đất lên, đưa cho cô, lúc này mới cùng Vân Hàn cởi quần áo nhảy xuống nước.
Không bao lâu, thành viên Ám Sát và Thượng Quan Duệ nhận được tin cũng gia nhập đội ngũ xuống nước tìm kiếm Thượng Quan Triệt.
Dòng sông đục ngầu rất nhanh đã đầy rẫy người.
Nhưng mà, từ gần tối đến tận gần chín giờ tối, mọi người đi xuống lại đi lên, đi lên lại đi xuống vẫn không tìm được bóng dáng của Thượng Quan Triệt.
Vân Sở cuối cùng cũng hết hi vọng, cô nhắm mắt lại, nhìn dòng nước chảy xiết, nhỏ giọng nói: “A Triệt, anh đang ở đâu, cầu xin anh, mau trở về đi.”
Bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm rền, tia chớp từ trên trời giáng xuống, chiếu sáng cả khoảng không gian âm trầm này.
Vân Sở nhìn nước sông phía xa, trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp Thượng Quan Triệt, từng chút kí ức lúc hai người sống chung.
Lần đầu gặp mặt, anh mặc quân trang, bị cô gọi là chú cảnh sát, bị cô quấy rầy vay tiền, còn cô lại bị gương mặt tuấn tú yêu nghiệt của anh mê hoặc, cuối cùng bị anh kéo đi chắn hoa đào.
Chắn hoa đào xong rồi, cô lại muốn làm người tốt đến cùng, không thể để cho anh diễn kịch xong rồi chạy mất. Vì vậy, cô dứt khoát kéo tay anh đẹp trai mới quen đi dạo phố, không ngờ anh đẹp trai lại là kẻ vắt cổ chày ra nước, lúc cô mua quần áo, thế mà lại không đứng ra trả tiền cho cô. Sau đó, cô lại thuận tiện đùa giỡn anh đẹp trai, bắt anh đẹp trai cho đi nhờ xe, đưa cô đến Đào Nguyên.
Lần thứ hai gặp mặt, cô bị Kim Lan Nhược tính kế, suýt chút nữa mất đi trong sạch. Khi cô bị lạc khỏi đồng đội, một mình cô chiến đấu hăng hái, đúng lúc cô sắp chống đỡ không nổi, anh xuất hiện, giống như một vị thần, mặc quần áo màu tím, khiến cho người ta không phân biệt được đây là thật hay là ảo ảnh.
Cô tiếp tục đùa giỡn anh, nhưng cuối cùng lại ngã gục trong ngực anh.
Hôm sau tỉnh lại, cô phát hiện mình đã thay quần áo, nằm trên giường của Thượng Quan Triệt.
Sau đó, cô lại làm hỏng cái quần anh thích nhất, hai người nói chuyện bị mẹ anh nghe thấy, cuối cùng cô kéo anh về nhà ra mắt cha mẹ.
Không, chính xác hơn là gặp người lớn, bởi vì cô từ đầu đến cuối không nhìn thấy cha anh.
Còn nhớ rõ, lần đầu tiên anh dẫn cô ra ngoài đi dạo, không khí vui vẻ, nụ cười rực rỡ của anh, lần đầu tiên anh hôn cô, dáng vẻ thâm tình lại lưu manh. Anh vì cô không ngại cực khổ, thiên tân vạn khổ chạy từ nước ngoài về, lại nhìn thấy cảnh tượng cô trúng thuốc thân thiết với người đàn ông khác.
Cô nhớ dáng vẻ anh bởi vì lo lắng thân thể của cô mà vội vã chạy đến tìm Liên Thanh Ngôn, cũng nhớ dáng vẻ anh đỡ cho cô một phát súng chí mạng mà không oán không hối hận, nhớ anh ở trong phòng phẫu thuật, ôm cô, hôn cô trước mặt mọi người, nói cho cô biết, cô là thuốc mê tốt nhất của anh...
Còn nữa, lễ giáng sinh năm ngoái, anh vì muốn khiến cô vui vẻ, đã dẫn cô đến làng du lịch có suối nước nóng, trồng cho cô cả một khu vườn đầy hoa hồng xinh đẹp. Anh còn dẫn cô đi dạo phố, cùng cô ăn uống thỏa thích, cả dáng vẻ im lặng lúc cô không biết ngày đó là ngày gì.
Dáng vẻ lúc anh vội vàng xuất hiện, vì cô mà một cước đá bay Triệu Nhược Nghiên. Cả dáng vẻ thâm tình lúc anh ôm cô, thì thầm bên tai cô, nhắc đi nhắc lại một câu: “Bé con, anh chờ em, chờ em lớn lên.”
Còn cả dáng vẻ đáng yêu vào ngày sinh nhật của cô, anh núp trong ngõ nhỏ, rồi đột nhiên chạy đến ôm cô, nói tối nay mặc cô hưởng dụng.
Trong suối nước nóng, anh cố ý xông đến chỗ cô dây dưa, dáng vẻ hả hê.
Lúc triền miên, lòng anh tham không đáy, nhưng từ đầu đến cuối vẫn nhớ chăm sóc thân thể của cô, không để cho cô bị thương tổn.
Anh dịu dàng, quan tâm, bá đạo, cố tình gây sự, tất cả tất cả, đều hiện lên rõ nét trong đầu cô, giống như được phóng đại vô số lần, từng chút từng chút hiện lên trong đầu cô, khiến hai mắt của cô không khỏi ươn ướt.
Thời gian quen anh không lâu, nhưng mỗi một phút mỗi một giây trong trí nhớ, đã khắc lên bóng dáng của anh thật sâu.
Lúc này Vân Sở mới phát hiện, thì ra toàn bộ thế giới của cô đều là Thượng Quan Triệt, trừ anh ra, gần như là trống rỗng.
Nhưng mà, tại sao lúc cô phát hiện điểm này, cũng đã mất đi toàn bộ thế giới cơ chứ?
Một bóng người toàn thân ướt đẫm, chẳng biết lúc nào xuất hiện bên người Vân Sở, nhìn cô lẳng lặng rơi lệ, rõ ràng vô cùng đau khổ, đau lòng muốn chết, nhưng lại cắn chặt răng, lại làm cho mình khóc thành bộ dạng kia, thân thể của người kia cũng không khỏi run rẩy.
Ngồi xuống bên cô, lạnh lùng trong đôi mắt kia, mang theo tràn đầy ưu thương. Nhỏ giọng hỏi, "Nếu như, chuyến đi này tôi cũng không trở lại, cô có vì tôi mà đau lòng khổ sở không? Có lẽ, cô hoàn toàn không nhớ rõ tôi rồi hả?"
Lúc này Vân Sở mới phát hiện ra, người trước mắt toàn thân ướt đẫm rồi, ngực kịch liệt phập phòng, người đàn ông không ngừng thở hổn hển, lại có thể xuống nước vài giờ, Lam Băng Tuyền......
Nghe được lời nói của anh, trong lòng Vân Sở khó tránh khỏi một trận áy náy, cắn môi, lau đi nước mắt, giọng khàn khàn nói, "Thật xin lỗi...... Tôi......"
"Đừng nói, hãy để cho tôi có thêm một chút nhớ nhung đi." Bàn tay Lam Băng Tuyền lạnh như băng bụm miệng cô lại, để cô nuốt lời còn sót lại vào trong bụng.
Đúng, mặc dù lúc vừa bắt đầu Vân Sở còn nhớ rõ Lam Băng Tuyền, để cho bọn Vân Cảnh nhắc nhở anh về sớm một chút, nhưng mà sau đó, thế giới của cô lại lần nữa bị Thượng Quan Triệt chiếm cứ. Thậm chí, cô quên mất Lam Băng Tuyền xuống nước sớm nhất vẫn chưa về, không hề nghĩ tới, có lẽ anh cũng sẽ giống như Thượng Quan Triệt, vĩnh viễn sẽ không sẽ trở về......
Nghĩ tới đây, trong lòng Vân Sở áy náy một trận, lại thấy toàn thân Lam Băng Tuyền run lên, cả người lạnh như băng, sắc mặt đã không có một chút huyết sắc, nên hoảng hốt vội nói, "Anh làm sao rồi? Tôi...tôi dẫn anh tới bệnh viện."
"Không tìm nữa sao?" Đôi mắt nhàn nhạt của Lam Băng Tuyền nhìn cô, thấp giọng hỏi.
Thân thể Vân Sở run một cái, tầm mắt lần nữa nhìn về phía dòng nước chảy xiết không ngừng, nhắm mắt lại lắc đầu một cái, "Không tìm."
Từ xế chiều đến bây giờ, bọn họ cũng mệt mỏi, cô không thể ích kỷ như thế, cho dù muốn tìm, cũng phải chờ ngày mai, lại đi xuống hạ lưu con sông tìm thử......
Nghe được lời của cô, Lam Băng Tuyền thở phào nhẹ nhõm, gật đầu một cái, đứng dậy, kéo cô nói, "Trở về thôi."
Vân Sở gật đầu một cái, không khỏi nhìn dòng sông một lần nữa, Vân Hàn ở phía đối diện nói: "Để cho bọn họ cũng trở về thôi, hôm nay tất cả mọi người đều mệt mỏi, nước sông chảy xiết, bây giờ là buổi tối, chuẩn bị không tốt sẽ bị bệnh, tất cả đợi ngày mai lại nói."
Vân Hàn cũng thở dài một hơi, thấy Vân Sở khôi phục dáng vẻ tỉnh táo, gật đầu một cái, nhếch miệng cười một tiếng.
Nụ cười nhàn nhạt này, nở rộ ở nơi âm u mờ tối này, giống như là hoa quỳnh nở rộ trong đêm tối, xinh đẹp đến cực điểm, trong nháy mắt chiếu sáng bầu trời của Vân Sở.
Bởi vì liên quan đến thân thể, đêm đó Vân Sở ở lại bệnh viện. Liên Thanh Ngôn lo lắng cô không ngủ ngon, ngày hôm sau không có tinh thần, nên len lén thêm một ít thuốc ngủ vào trong ly nước của cô, để cho cô có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng mặc dù như vậy, Vân Sở vẫn bị mất ngủ, toàn bộ thế giới đều là Thượng Quan Triệt, cho dù nhắm mắt lại, thế giới của cô vẫn bị Thượng Quan Triệt chiếm lấy, xua đi không được.
Tối nay nhất định là một đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm sau, mắt Vân Sở có quầng thâm, nhưng tinh thần của cô vẫn rất dồi dào.
Chỉ huy Ám Sát và bang Huyễn Dạ thậm chí là người bang Lưu Tinh, tăng lên vài trăm, trùng trùng điệp điệp ngay lập tức đi tới hạ lưu bên kia dòng sông, chuẩn bị thuyền nhỏ, bắt đầu một đường tìm kiếm.
Mưa to vẫn còn, không dứt, cả thế giới cũng bị loại hơi thở u ám này che lấp, khắp nơi đều một mảng mờ tối, thời tiết, dường như vĩnh viễn sẽ trời quang mây tạnh lại nữa, giống như tâm tình của Vân Sở vậy, tối tăm, cô mất đi ánh mặt trời, không bao giờ có thể vui vẻ như vậy nữa.
Đảo mắt đã ba ngày trôi qua, cuối cùng thời tiết cũng trong xanh lại, khi ánh mặt trời treo trên cao bầu trời, thả ra ánh sáng vạn trượng, lúc chiếu vào trên người Vân Sở, nhưng cô lại không cảm thấy chút ấm áp nào.
Hôm nay là ngày mở phiên toà, là thời khắc mấu chốt lật đổ Thủ trưởng Triệu, Vân Sở một thân chính trang vừa người, thoạt nhìn làm cho cô có thêm vài phần chững chạc.
Đến tòa án, xuống xe, Vân Sở đã thấy Thượng Quan Duệ và An Linh Nguyệt một thân chính trang giống nhau, chỉ là, bọn họ cũng cũng như cô, gương mặt u sầu, mệt mỏi.
Mấy ngày nay, An Linh Nguyệt cũng mấy lần đau lòng té xỉu, sau đó cùng Vân Sở tiến vào bệnh viện, thời khắc hai người vui sướng nhất, chính là cùng nhau nói về Thượng Quan Triệt, những chuyện thú vị kia.
Nhưng mỗi lần nói xong, hai người cũng sẽ rơi lệ không ngừng.
Đã tìm nhiều ngày như vậy, nhưng mà một chút tin tức cũng không có, chẳng lẽ, anh thật sự sẽ không trở lại nữa sao?
Bởi vì có Tần Phương cung cấp chứng cớ, có Kim Lan Nhược chứng mimh Thủ trưởng Triệu và Triệu Nhược Nghiên, còn có một chút tài liệu Vân Sở lấy được từ trong tay Thủ trưởng Triệu, hơn nữa có Bộ trưởng Mộc trợ giúp, phiên toà lần này, Thủ trưởng Triệu sẽ thất bại thảm hại.
Nhưng kết quả như thế, lại không khiến nhóm người Vân Sở cảm thấy vui vẻ, nếu như, Thượng Quan Triệt rời khỏi, chỉ là vì đổi lấy thắng lợi hôm nay, bọn họ tình nguyện không cần.
Đối với bọn họ mà nói, trên thế giới này không có bất kỳ ai quan trọng hơn Thượng Quan Triệt, người cũng đã mất, bọn họ còn cần thắng lợi này làm gì chứ?
Thượng Quan Triệt và Thủ trưởng Triệu đấu nhiều năm, thật vất vả mới lật đổ Thủ trưởng Triệu, nhưng Thượng Quan Triệt lại không về được......
Ngày đó tòa án đã đưa ra phán quyết, xử Thủ trưởng Triệu tử hình, tất cả tài sản bị tịch thu.
Chẳng qua là, lúc đó một vị thẩm phán từ phía trên đi xuống, cũng chỉ lau nước mắt một cái, đi tới bên cạnh Vân Sở và An Linh Nguyệt, giọng hơi nức nở nói, "Nếu như A Triệt cũng có thể thấy kết quả hôm nay thì tốt biết mấy."
"Ô ô...... Đừng nói, đừng nói nữa." An Linh Nguyệt đột nhiên lớn tiếng khóc, như một đứa bé nhào vào trong ngực thẩm phán này, ôm bà, hoàn toàn không có hình tượng mà khóc rống lên.
Lúc này Vân Sở mới nhận ra, thì ra là vị tới từ kinh đô này, thẩm phán cao cấp nhất kinh đô, chính là cha của Thượng Quan Triệt, đã từng là —— ba chồng tương lai của cô......
"Đừng khóc, chỉ cần không tìm được thi thể, thì nhất định A Triệt vẫn còn sống." Thượng Quan Chiến dịu dàng an ủi An Linh Nguyệt, rồi sau đó đưa mắt nhìn Vân Sở len lén rơi nước mắt, hiền lành nói: "Cháu chính là Sở Sở đúng không, A Triệt và A Nguyệt đã nói với ta về cháu rồi, cháu cũng đừng quá đau lòng, thằng nhóc A Triệt kia, sẽ không mất như vậy."
Không biết vì sao, lời nói của Thượng Quan Chiến, khiến toàn thân Vân Sở đều tràn đầy năng lượng, giống như ông nói Thượng Quan Triệt còn sống, thì nhất định Thượng Quan Triệt còn sống. Cô gật đầu một cái, cắn môi, nói: "Dạ, con cũng tin tưởng, nhất định anh ấy còn sống, nhất định sẽ còn trở lại."
"Nha đầu ngốc, được rồi, ta khó được về nhà một lần, chúng ta cũng sớm trở về thôi." Thượng Quan Chiến nói xong, vỗ vỗ bả vai Vân Sở và Thượng Quan Duệ, sau đó muốn mời Bộ trưởng Mộc về nhà họ Thượng Quan.
...... Đường ranh giới cuối cùng......
Ba năm sau, thành phố I.
Trên đường phố náo nhiệt nhất thành phố I, trước một tiệm áo cưới.
Lam Băng Tuyền dừng xe ở ngoài cửa, lập tức xuống xe, đi thẳng vào tiệm áo cưới, sau đó bắt đầu chọn lễ phục thích hợp, lễ phục nữ.
Đúng vậy, mọi người không có nhìn lầm, Lam đại soái ca là tới chọn lễ phục, nhưng anh lại đi vào tiệm áo cưới.
Áo cưới trắng tinh, mỗi một món đều độc đáo đặc biệt, mỗi người mỗi vẻ, mỗi một món đều trắng toát không tì vết, giống như là nếu mặc nó vào cô dâu của họ thì cánh cửa cũng trở nên thuần khiết không tì vết.
Ánh mắt rơi vào một bộ áo cưới trên tủ quầy có thiết kế đặc biệt, trên gương mặt lạnh lùng của Lam Băng Tuyền hiện lên nụ cười nhàn nhạt, thấy thế các nhân viên phục vụ xung quanh rối rít xấu hổ đỏ mặt.
Anh chỉ vào áo cưới này, giọng khàn khàn, nghe cảm động mà lại lạnh lẽo cuồng vọng, "Món đó, tôi muốn."
Vậy mà, lại có một giọng nói còn nhanh hơn anh, thậm chí, người kia chạy tới trước bộ áo cưới này, nói: "Cái này không tệ, lấy nó."
Lập tức, các nhân viên phục vụ cũng nhốn nháo, nhìn một chiếc áo cưới xinh đẹp, đang nhìn nhìn hai người hào hoa phong nhã như nhau kia, nam nữ nhân trung long phượng, một lòng, bùm bùm cuồng loạn nhảy dựng lên.
Lam Băng Tuyền cau mày, nhìn cô gái đeo vàng đội bạc trước mắt, trang điểm xinh đẹp, chỉ thấy cô một thân váy dài màu hồng, trên cổ đeo một chuỗi trân châu, một chuỗi vòng cổ bạch kim. Trên lỗ tai đeo hoa tai kim cương, trên ngón tay còn mang theo một chiếc nhẫn kim cương thật to, trên gương mặt đó thoa một ít son phấn, lại có thể nhìn ra da của cô cũng không phải rất trắng, có chút giống màu lúa mì phơi dưới ánh mặt trời.
Nhưng dáng vẻ thùy mị của cô vẫn không tệ, mặc dù không tính là cực phẩm, lại cũng coi là đoan trang thanh tú. Bỏ đi những phục trang gì đó, cô vẫn là một cô gái tốt.
Lam Băng Tuyền không vui tiến lên, nói: "Xin lỗi, bộ này tôi nhìn trúng rồi."
Cô gái kia xoay người, bất mãn nhìn Lam Băng Tuyền, nhíu mày, nói: "Rõ ràng là tôi nhìn thấy trước. Một đấng mày râu như anh, còn phải giành lễ phục với một cô gái yếu đuối như tôi sao? Anh mặc sao?"
Lam Băng Tuyền nghe thấy lời nói vô lễ của cô, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nheo mắt lại, nói: "Gói lại cho tôi."
Những nhân viên phục vụ nữ ở sau lưng kia đã sớm bị một thân khí chất này của Lam Băng Tuyền mê hoặc, hôm nay lại thấy dáng vẻ anh khí phách như vậy, lúc này thất hồn lạc phách, hấp ta hấp tấp chạy đi cầm lễ phục đưa cho Lam Băng Tuyền.
Mà lúc này đây, đột nhiên sau lưng Lam Băng Tuyền lại vang lên một giọng nói lạnh lùng, "Bộ quần áo này là vị hôn thê của tôi nhìn thấy trước, thế nào, các người sợ chúng tôi không trả nổi số tiền này, không muốn bán cho chúng tôi?"
Mọi người nghe vậy, rối rít xoay người, đưa mắt rơi vào trên người mới tới, không xoay người cũng may, quay người lại, cho nên khi người này lộ ra vẻ mặt kinh diễm, đôi mắt của những nhân viên phục vụ kia cũng muốn rơi ra khỏi hốc mắt rồi.
Mà Lam Băng Tuyền, nghe được giọng nói này, cau mày, sau đó xoay người, ánh mắt chống lại một thân áo sơmi màu đen của người mới tới, cuối cùng rơi vào trên khuôn mặt tuấn mỹ yêu nghiệt kia, trong nháy mắt con ngươi cũng phóng đại gấp mấy lần.
Hô hấp gần như đang trong nháy mắt đó ngưng lại, Lam Băng Tuyền trợn to mắt nhìn gương mặt lạnh nhạt của người nọ, cặp mắt yêu nghiệt, cùng với nụ cười như có như không bên khóe miệng, chỉ cảm thấy thân thể giống như là bị cái gì chôn trụ.
Mà, cô gái đeo vàng mang bạc đứng bên cạnh Lam Băng Tuyền, vừa thấy được người đàn ông kia, lập tức lộ ra nụ cười dịu dàng, đạp giày cao gót, đi bộ có chút không vững chạy đến bên người anh, kéo tay của anh, nũng nịu cười nói, "Anh Sở, anh đã đến rồi."
"Vũ Nhi, không sao chứ?" Người đàn ông cúi đầu, dịu dàng cười một tiếng với cô gái, quan tâm hỏi.
Cô gái được kêu là Vũ Nhi lắc đầu một cái, kéo tay của anh lắc lắc, nói: "Anh Sở, Vũ Nhi thích bộ áo cưới đó, tuần sau chúng ta kết hôn, em mặc nó có được không?"
"Được, chỉ cần Vũ Nhi thích là tốt." Người đàn ông được gọi là anh Sở này, gật đầu một cái, kéo cô đi về phía trước, rồi sau đó liếc mắt nhìn Lam Băng Tuyền kinh ngạc, chân mày nhíu lại, rất nhanh dời tầm mắt đi, nói với nhân viên phục vụ kia: "Tôi trả gấp đôi giá tiền, áo cưới này tôi muốn."
Các nhân viên phục vụ thấy soái ca khí thế bức người như vậy, hai người vô cùng tuấn mỹ, thì tâm hồn đã bị mê hoặc thất điên bát đảo rồi, bây giờ lại nghe thấy anh nói trả gấp đôi giá tiền, lập tức cặp mắt đều sáng lên, lập tức đi đến lấy bộ lễ phục này, động tác nhanh chóng gói kỹ, dường như chỉ sợ người đàn ông kia đổi ý.
Mà Lam Băng Tuyền ngơ ngác đứng ở nơi đó, nhìn những nhân viên phục vụ kia cầm bộ lễ phục, muốn đưa cho cô gái kia, lập tức như một trận gió xông tới, đoạt lấy bộ lễ phục, giận không kềm được quát, "Anh có ý gì? Anh mua áo cưới cho cô ta? Các người, muốn kết hôn?"
Lời nói của Lam Băng Tuyền, làm cho những người ở đây đều ngây ngẩn cả người, thậm chí bao gồm một đôi nam nữ này, cũng bối rối nhìn Lam Băng Tuyền.
Trong đôi mắt phượng màu nâu của người đàn ông kia hiện lên một ý cười lạnh, nhíu mày, nói: "Tôi không mua áo cưới cho cô ấy, không kết hôn cùng cô ấy, chẳng lẽ muốn mua áo cưới cho anh, kết hôn với anh sao?"
Lời này vừa nói ra, rất nhiều người cũng không nhịn được che miệng, lén cười lên.
Mà cô gái được gọi là Vũ Nhi kia lại khẩn trương chặn trước mặt người đàn ông, nhìn chằm chằm Lam Băng Tuyền, nói: "Anh muốn làm gì?"
Đột nhiên Lam Băng Tuyền hiểu những người này hiểu lầm, lập tức giận đến mặt đỏ bừng, nhưng nhớ tới việc cô gái kia vẫn luôn bảo vệ căn phòng trống rỗng, vẫn cố làm ra vẻ kiên cường, lại thường xuyên nửa đêm nước mắt rơi đầy mặt, anh lại cảm thấy đau lòng vô cùng.
"Thượng Quan Triệt, nói lại lần nữa, anh muốn kết hôn với cô gái bên cạnh anh, anh không hối hận sao?" Lam Băng Tuyền lớn tiếng gào thét, bởi vì nội tâm đè nén, làm cho giọng của anh nghe đặc biệt dọa người, lực uy hiếp mười phần, gọi những nhân viên phục vụ cười trộm kia cũng không khỏi đổi sắc mặt, từng người một rụt cổ lại, lại không dám ra tiếng.
Mà người đàn ông bị Lam Băng Tuyền gọi là Thượng Quan Triệt, quả thật giống Thượng Quan Triệt mất tích trong vụ nổ ba năm trước như đúc, mặc dù ăn mặc khác biệt, nhưng những thứ khác hợp thành một.
Lam Băng Tuyền cũng không hiểu rõ Thượng Quan Triệt, nhưng ba năm qua, Vân Sở thường xuyên nhắc tới Thượng Quan Triệt với anh, thậm chí, Vân Sở vì giết thời gian, tự mình viết một quyển sách về câu chuyện tình yêu hoàn mỹ của cô và Thượng Quan Triệt. Anh không nói cho cô biết, anh vẫn luôn là độc giả trung thực nhất và người ái mộ của cô, anh cũng không nói cho cô biết, bởi vì anh sẽ một mực ở sau lưng ủng hộ cô.
Cho nên, khi thấy người đàn ông này, Lam Băng Tuyền không nghi ngờ hai mắt của mình chút nào, người này nhất định chính là người đàn ông mà Vân Sở ngày nhớ đêm mong, Thượng Quan Triệt.
"Thượng Quan Triệt? A, chắc là anh đọc tiểu thuyết nhiều rồi, chú à, anh Sở nhà tôi thế nào lại là nhân vật trong tiểu thuyết? Thật là nhìn không ra, cái người này sao tuổi tác đã cao, còn thích xem những cuốn tiểu thuyết ngôn tình kia chứ, chậc chậc. Mặc dù tôi cũng đã từng rất mê những bản tiểu thuyết kia, cũng mua về nhà xem, nhưng cầu xin anh chớ trợn tròn mắt nói mò. Coi như anh ái mộ anh Sở tôi như thế nào, anh ấy cũng sẽ không thích anh. Anh đừng chết tâm đi."
Vẻ mặt Lâm Tư Vũ khinh bỉ nhìn Lam Băng Tuyền, trong miệng nói ra từng câu từng chữ cũng thô tục mà không có một chút nội hàm, giống như là bà thím bán cá ở chợ.
Lam Băng Tuyền cau mày, nhìn cũng không nhìn Lâm Tư Vũ một cái, chỉ là nhìn Thượng Quan Triệt, hoặc là nói ——trùm buôn bán nổi danh cả nước trước mắt, cường hào đột nhiên vùng lên trong ba năm này, nhà giàu mới nổi —— Lâm Sở.
Mặc dù những năm này danh tiếng của anh rất lớn, nhưng anh không lộ diện trước truyền thông, thậm chí, chủ tịch của công ty đều là do cha của Lâm Tư Vũ Lâm Kiến phụ trách, trên căn bản anh như một tổng giám đốc ẩn hình. Cho nên, những năm này Vân Sở mới không tìm được anh, thậm chí không có bất cứ tin tức gì của anh.
"Xin lỗi, tôi nghe không hiểu anh đang nói gì, Vũ Nhi là vị hôn thê của tôi, đương nhiên tôi sẽ không hối hận khi kết hôn với cô ấy. Còn nữa, tôi cũng không biết anh nói Thượng Quan Triệt là ai, tên tôi là Lâm Sở, hơn nữa tôi phải nói rõ rằng, tôi không thích đàn ông." Thượng Quan Triệt nói xong, đưa tay đoạt lấy bộ áo cưới kia từ trong tay Lam Băng Tuyền.
Lam Băng Tuyền lại gắt gao nắm chặt cái túi đó, nheo mắt lại, cắn răng nói, "Rất tốt, Thượng Quan Triệt, nếu như Vân Sở nghe được những lời này của anh, đoán chừng sẽ hiểu, cô ấy chờ đợi ba năm đều là uổng phí. A, anh đừng nói với tôi, anh không nhớ Vân Sở là ai, từ lúc anh mất tích, cô ấy vẫn đang đợi anh, chỉ vì anh, một mình canh giữ trong biệt thự trống rỗng đó, mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt. Hôm nay tốt rồi, anh đột nhiên xuất hiện, lại muốn kết hôn với người phụ nữ khác. Thậm chí, còn muốn cướp lễ phục mà tôi mua cho cô ấy...... Anh, rất tốt!"
Vân Sở......
Nghe được lời Lam Băng Tuyền nói, hình như trong đầu Thượng Quan Triệt đã hiện lên cái gì đó, có chút nhức đầu đưa tay che đầu của mình, trong đầu trừ chợt lóe lên một gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô gái nào đó, nên cái gì cũng không nhớ nổi.
Anh hít sâu, cố gắng muốn nhớ một ít gì đó, nhưng đầu đau muốn nứt ra, làm thế nào cũng không nhớ nổi.
Nhìn dạng vẻ anh khổ sở như vậy, Lâm Tư Vũ cuống quít lo lắng vỗ lưng anh, dịu dàng nói, "Anh Sở, anh sao vậy? Có phải lại nhức đầu nữa không, đừng suy nghĩ, mau đừng suy nghĩ nữa, chuyện đã qua thì đã qua rồi, đừng suy nghĩ, Vũ Nhi không ngại."
"Ừ." Thượng Quan Triệt nhắm mắt lại, để cho mình bình tĩnh lại, bàn tay nắm túi lễ phục trong tay Lam Băng Tuyền, cũng buông lỏng ra.
Không biết tại sao, đột nhiên anh không muốn giành lễ phục với người đàn ông này
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.