Chương 110: Em tặng mình cho anh (cao trào - Thượng) (tt)
Huân Tiểu Thất
08/03/2018
Edit: nguyenhien_8387
Beta: Dung Cảnh, Sư Tử Cưỡi Gà
Âu Dương Tự cười, cúi đầu thổi hơi bên tai Vân Cảnh nói: “Thế nào, anh sợ sao? Cảnh, khi còn bé chúng ta cùng nhau tắm rửa, ngủ chung, thân thể của anh không phải em chưa từng xem qua, có gì mà phải sợ chứ?”
Gương mặt Vân Cảnh chuyển từ hồng sang đen, hưng hăng nhìn chằm chằm Âu Dương Tự, hai tay bị trói sau lưng dùng sức vùng vẫy muốn tránh thoát khỏi sự trói buộc của Âu Dương Tự, ngăn cản hành động điên cuồng của hắn ta.
Đừng nói đến chuyện anh ta không phải là đồng tính luyến ái, cho dù có như vậy cũng không hy vọng bị người khác đối xử như thế. Hơn nữa người đó còn là Âu Dương Tự mà anh ta vẫn xem là người thân, cho nên Vân Cảnh dù có chết cũng không nghe theo.
Thấy bộ dạng vùng vẫy của Vân Cảnh, Âu Dương Tự cười khanh khách, sau đó dùng sức cởi quần áo trên người Vân Cảnh ra.
Bởi vì hôm nay là sinh nhật của Vân Sở cho nên Vân Cảnh mặc chính trang, tây trang màu xám cắt xén vừa người càng làm nổi bật vóc dáng thon dài hoàn hảo của anh ta. Bàn tay của Âu Dương Tự cởi khuy cài áo trên cổ Vân Cảnh sau đó tiến vào, nhẹ nhàng dùng sức, nút cài áo sơ mi liền rơi đầy đất, lộ ra chiếc áo lót mỏng bên trong áo sơ mi.
Âu Dương Tự dùng sức cởi sạch áo khoác và áo sơ mi trên người Vân Cảnh, nhìn trên người anh ta chỉ còn chiếc áo lót mỏng bên ngoài thân thể cường tráng, khóe miệng hắn ta càng nở nụ cười si mê.
“Thiếu gia, anh có biết em đợi ngày này đã bao lâu không? Em cho là anh sẽ hiểu em đấy, chỉ cần anh chưa có người trong lòng, chỉ cần anh chưa kết hôn, anh sẽ hiểu được tâm ý của em. Nhưng mà, bởi vì sự xuất hiện của Vân Sở, anh lại bắt đầu coi thường em, anh có biết khi đó em rất là đau lòng lắm không?”
Bàn tay của Âu Dương Tự tiếp tục di chuyển trên người Vân Cảnh, hắn hơi cúi thấp đầu, tựa vào cổ Vân Cảnh, ngửi mùi hương đặc trưng vốn có trên người Vân Cảnh, phát ra giọng nói biến thái: “Cái mùi này, mỗi lần ngửi thấy em đều muốn cắn một cái.”
Nghe lời nói điên cuồng của Âu Dương Tự, Vân Cảnh tức giận đến mức lồng ngực phập phồng lên xuống, khuôn mặt đen như đáy nồi, giận dữ hét lên: “Âu Dương Tự, buông tôi ra, cách xa tôi ra một chút.”
“Chậc chậc … Thật vất vả đồ vật mới đến tay, tại sao có thể nói buông là buông được chứ? Thiếu gia, anh đừng sốt ruột, sau này anh chính là của riêng em rồi.” Âu Dương Tự vừa dứt lời, liền phá lên cười “Ha ha ha”, ánh mắt tràn đầy điên cuồng.
“Ưm…” Vân Cảnh cảm thấy trên cổ ấm áp, lập tức trong miệng phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, giãy giụa mạnh hơn: “Âu Dương Tự, cậu thật biến thái, cách xa tôi một chút.”
“Buông tôi ra, Âu Dương Tự, đừng ép tôi!” Hai tay Vân Cảnh bị trói ở phía sau, bởi vì vùng vẫy mạnh, da cổ tay bị ma sát, chảy ra một ít máu.
Anh ta giống như là không cảm thấy được đau đớn, tiếp tục giãy giụa, tức giận thốt lên: “Âu Dương Tự, cậu chính là bạch nhãn lang [1], tôi nuôi dưỡng cậu nhiều năm như vậy, nhưng cậu lại đối xử với tôi như thế? Buông tôi ra, có nghe hay không…?”
[1] bạch nhãn lang: Vong ơn phụ nghĩa
Âu Dương Tự ngẩng đầu lên, đầu lưỡi đỏ thắm liếm liếm vành môi đỏ mọng, tà ác cười nói: “Mùi vị không tệ, ha ha ha, hồi nữa mới là trọng điểm, anh đừng vội. Ngoan ngoãn nằm đừng động, nếu không cũng đừng trách em không thương hoa tiếc ngọc.”
Vân Cảnh nhìn Âu Dương Tự cúi đầu, cả người truyền đến cảm giác ghê tởm làm cho anh ta nổi cả da gà.
Nhưng anh ta và Âu Dương Tự sống chung nhiều năm như vậy, vô cùng hiểu rõ Âu Dương Tự, càng chống đối cậu ta thì cậu ta càng điên cuồng, cho nên hiện tại anh ta không thể tiếp tục chọc giận cậu ta.
Cố gắng giữ bình tĩnh, gân xanh trên trán Vân Cảnh nổi lên, giọng nói cũng nhu hòa rất nhiều: “A Tự, ngoan, đừng làm vậy.”
Nghe vậy, Âu Dương Tự cười, nói: "Vậy anh hi vọng em thế nào? Hay là anh muốn nằm ở phía trên?"
Vân Cảnh kìm nén cảm giác muốn gào thét, nở nụ cười nhàn nhạt: “Nếu em hiểu rõ anh như vậy, tất nhiên biết được tính tình của anh, anh không thích bị ép buộc. Lời nói của em hôm nay làm anh cảm thấy rất kinh ngạc, anh cũng cần có thời gian để tiêu hóa.”
Âu Dương Tự cảm thấy cũng có lý, dù sao Vân Cảnh không giống hắn. Ngay từ khi bắt đầu đã yêu đối phương, khó tiếp nhận chuyện này cũng là bình thường.
Nhưng là, Âu Dương Tự cũng không ngu, muốn hắn cứ như vậy buông Vân Cảnh cũng là không thể nào.
Hắn cười nói: "Ừ, vậy anh cần suy nghĩ bao lâu?"
Vân Cảnh cúi đầu trầm tư, một hồi lâu mới nói: "Ít nhất ngày hôm nay anh cũng không thể cho em câu trả lời thuyết phục. Nếu em muốn ép buộc anh, sẽ chỉ làm anh càng thêm hận em, em cũng biết dưa hái xanh không ngọt. Anh vẫn luôn xem em như em trai anh, chuyện này, anh sẽ suy nghĩ thật kỹ. Trước hết em hãy thả anh ra đi."
“Anh nói đúng, em sẽ cho anh thời gian suy nghĩ nhưng em không thể thả anh ra. Em cho anh thời gian ba ngày, ba ngày sau em lại tới tìm anh.” Âu Dương Tự nhếch miệng, vỗ vỗ tay, chỉnh sửa quần áo của Vân Cảnh, cười nói: “Ba ngày này, anh ở chỗ này nghỉ ngơi cho khỏe, suy nghĩ cho kỹ càng.”
Sắc mặt Vân Cảnh biến đổi một cái, nói: “A Tự, công ty còn rất nhiều chuyện cần anh đi xử lý, dựa theo quan hệ của chúng ta, em còn sợ anh chạy mất sao?”
“Ha ha, em không sợ anh chạy, anh chạy đến đâu, em đều sẽ bắt anh trở về. Nhưng không thể cứ như vậy mà thả anh rời đi được, ai biết được sau khi anh rời đi, có còn nhớ những lời mình đã nói hôm nay không? Có thể lại vứt bỏ em lần nữa hay không?” Âu Dương Tự nở nụ cười, bàn tay không ngừng di chuyển trên mặt Vân Cảnh, chạm vào đôi môi đỏ mọng của anh ta.
Vân Cảnh che giấu ánh mắt chán ghét và ghê tởm của mình, cười nói: “Làm sao quên được, A Tự, em còn chưa hiểu rõ anh sao? Có khi nào anh xuống tay với em chưa?”
Nghe được lời Vân Cảnh nói, khuôn mặt âm trầm của Âu Dương Tự nở nụ cười nhàn nhạt, gật đầu một cái, cười tươi như hoa: “Vậy anh sẽ yêu em sao? Thiếu gia, anh có ghét bỏ em không?…”
“Nếu ghét bỏ em, lúc đầu anh cũng sẽ không dẫn em về, không phải sao?” Vân Cảnh thấp giọng tránh nặng tìm nhẹ trả lời.
Lúc này Âu Dương Tự mới yên tâm gật đầu một cái: “Nói cũng phải.” Dứt lời, hắn lại cúi đầu, tựa vào bên tai của Vân Cảnh nói: “Anh yên tâm, chỉ cần anh có thể tiếp nhận em, sau này anh thích ở phía trên, em sẽ tùy ý anh…”
Nghe vậy, Vân Cảnh suýt nữa thì phun ra. Âu Dương Tự này, tại sao có thể ghê tởm như vậy?
Nhưng vì trấn an cảm xúc của Âu Dương Tự, để cho hắn đừng quá kích động làm ra chuyện quá khích, anh ta chỉ có thể nhẫn nhịn, làm cái gì cũng coi như không nghe thấy, nhắm mắt lại nói: "Anh mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút."
Âu Dương Tự gật đầu, cởi giầy ra cho anh ta, kéo chăn qua đắp lên trên người của anh, nói: "Anh nghỉ ngơi một chút đi, em đi ra ngoài xem một chút."
Âu Dương Tự vừa rời đi, Vân Cảnh lập tức đứng dậy, chân của anh ta không có bị trói, hơn nữa không có giày, đi bộ cũng không có phát ra tiếng động nên không dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Anh ta đứng dậy đi tới toilet, nôn mửa liên tục, một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng chật vật của mình trong gương, trong lòng cực kì bi ai.
Cái này có được xem là anh ta dẫn sói vào nhà hay không?
Cho là Âu Dương Tự sẽ vĩnh viễn trung thành với anh ta, yên tâm giữ hắn ở lại bên người mình, thậm chí coi hắn như người thân mà đối đãi. Kết quả lại rơi vào kết cục như thế...
Thời gian gấp gáp, anh ta dọn sạch bồn rửa tay rồi đứng dậy đi tới phòng khách, tìm xem có cái gì sắc bén có thể cắt sợi dây thừng cột trên tay mình không.
Không ngờ Âu Dương Tự sớm đã có thể đoán trước được anh ta sẽ tìm vài thứ nên trong phòng này, ngay cả một con dao cũng không có.
Mà con dao luôn mang bên người Vân Cảnh, ngay từ lúc vừa hôn mê đã bị Âu Dương Tự cầm đi. Hiện giờ, anh ta hoàn toàn không có biện pháp tìm được cái gì đó để sử dụng.
Đi trong phòng một vòng, Vân Cảnh nghĩ tới điều gì, cẩn thận đập bể cái bình hoa, sau đó nắm lấy mảnh vỡ đặt sau lưng, cắt dây thừng.
Không ngờ lúc này, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, Vân Cảnh lập tức giấu mảnh vỡ, lần nữa nằm trên giường.
Âu Dương Tự đi vào, nhìn thấy có một bình hoa bị bể tan tành, ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Vân Cảnh cười giải thích: “Lúc duỗi thẳng chân không cẩn thận đụng vào bên cạnh ngăn tủ, nên nó rớt xuống.”
Âu Dương Tự dĩ nhiên không tin, ngồi trước giường, thấy tay Vân Cảnh đã bị trói thật chặt, mới cười nói: "Anh không có việc gì là tốt rồi, mau ngủ đi, em ngồi ở đây nhìn anh ngủ."
Vân Cảnh nhắm mắt lại, không để ý tới Âu Dương Tự nữa.
Âu Dương Tự nhìn dáng vẻ ngủ say của Vân Cảnh, ánh mắt có chút mê ly, cúi đầu tựa sát vào người anh ta, thâm tình nhìn ta. Thấy hô hấp Vân Cảnh đều đều, thật sự là đã ngủ thiếp đi, lúc này mới thả lỏng người, cười cười.
Âu Dương Tự tựa vào trước giường, nhắm mắt lại.
Vân Cảnh cảm thấy lệ khí trên người Âu Dương Tự từ từ biến mất mới cẩn thận mở mắt. Thấy hai mắt Âu Dương tự nhắm lại, cắn răng, giơ chân lên đạp một cước về phía hắn.
Ai ngờ lúc này Âu Dương Tự mở mắt, hung hăng nhìn chằm chằm Vân Cảnh, tức giận nói: "Anh quả nhiên là gạt em, anh còn muốn đi ra ngoài tìm người phụ nữ kia, có đúng hay không?"
Một chân của Vân Cảnh bị Âu Dương Tự bắt được, anh ta đưa ra một cái chân khác, một cước đá Âu Dương Tự ngã trên mặt đất. Anh ta đứng lên, phòng bị đi về phía cửa: "Thật xin lỗi, A Tự, tôi không thể nào tiếp thu được nhiệt tình của cậu. Thả tôi đi đi."
Vân Cảnh dùng sức cắt sợi dây trói sau lưng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Âu Dương Tự.
"Thả anh rời đi? Hừ, không thể nào." Âu Dương Tự đứng lên âm ngoan nhìn Vân Cảnh.
Vân Cảnh không ngừng lui về phía sau, rất nhanh lùi về phía bên cạnh cửa, anh cố gắng đưa tay mở cửa ra, trong lòng có chút căng thẳng, mảnh vỡ trong tay rơi xuống trên mặt đất.
Đôi mắt Âu Dương Tự trở nên đỏ bừng, gầm nhẹ nói: “Được, được, Vân Cảnh, anh quả nhiên vẫn muốn chạy trốn, anh đã không biết suy xét, cũng đừng trách em không khách khí.”
Âu Dương Tự nói xong liền nhào tới Vân Cảnh.
Vân Cảnh cuống quít né tránh, hai người ở trong phòng diễn ra một trò chơi mèo vờn chuột.
......
Vân Sở và Thượng Quan Triệt nhanh chóng đi tới phòng Vân Cảnh, phát hiện cửa khóa trái, ngoài cửa có vài người canh giữ.
Thượng Quan Triệt khẽ cười, kéo Vân Sở lại, nói: "Chờ anh một lát."
Dứt lời, Thượng Quan Triệt thong thả đi tới gần mấy người kia, không đầy một phút, bốn người kia liền bị anh đánh ngã nằm trên mặt đất.
Vân Sở nhanh chóng chạy tới bên cạnh cửa, dùng sức đẩy cửa ra, nhưng làm thế nào cửa cũng không mở ra, không khỏi có chút sốt ruột.
Mặc dù biết Âu Dương Tự ở bên cạnh Vân Cảnh, Vân Cảnh ở trong tay Âu Dương Tự hẳn là an toàn, nhưng không biết vì sao cô có cảm giác không an lòng, cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra với Vân Cảnh.
“Đừng lo lắng, để anh mở.” Thượng Quan Triệt biết trong khoảng thời gian này Vân Sở đã thay đổi cái nhìn với Vân Cảnh, cho nên anh hiểu trong lòng cô đang lo lắng, dịu dàng trấn an cô, dẫn cô đến bên cạnh.
Chỉ thấy Thượng Quan Triệt nheo mắt lại, bay lên một cước: “Rầm” một tiếng, nặng nề đá vào cánh cửa đang đóng chặt.
Mặc dù cánh cửa được làm bằng loại gỗ tốt nhất nhưng cũng bị Thượng Quan Triệt dùng hết sức lực đạp một cái.
Cánh cửa ngã xuống, trong phòng bụi đất bay lên, Thượng Quan Triệt dẫn Sở Vân đi tới, không để cho cô nhìn thấy kết cục bi thảm của cánh cửa.
Vân Sở cũng không kịp đợi, đẩy Thượng Quan Triệt ra, vội vội vàng vàng chạy vào phòng, vừa che mũi miệng, vừa tìm Vân Cảnh.
Khi cô nhìn thấy chiếc bàn phía trước chiếc giường lớn, Vân Cảnh bị Âu Dương Tự đè ở bên trên bàn, áo quần rộng mở, nhìn vô cùng thê thảm. Đôi mắt Vân Sở trừng to, cực kỳ hoảng sợ.
Cái này, đã xảy ra chuyện gì, Vân Cảnh cùng Âu Dương Tự, hai người sao lại…
Thấy dáng vẻ sợ hãi của Vân Sở, Thượng Quan Triệt cũng đi vào, lúc chứng kiến một màn này, khóe miệng hung hăng co quắp lại, nhưng trong lòng có chút mừng thầm.
Anh đã biết Vân Cảnh và Vân Sở không phải là anh em ruột thịt từ lâu. Hơn nữa, Vân Cảnh mỗi ngày đều cùng Vân Sở ở chung một chỗ, sở dĩ đây là một chuyện rất nguy hiểm. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, Vân Cảnh đối xử tốt với Vân Sở vượt qua phạm vi của anh em, cho nên anh vẫn có chút bận tâm Vân Sở sẽ bị Vân Cảnh đoạt đi.
Bây giờ, cuối cùng anh cũng yên tâm rồi.
Cũng đừng trách anh tàn nhẫn. Lúc này, mềm lòng với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính bản thân mình. Hơn nữa, tất cả mọi chuyện trước mắt cũng không phải do anh làm ra, lập tức loại đi hai kẻ địch, anh tự nhiên vui lòng.
Thượng Quan Triệt mặt không biến sắc ôm Vân Sở vào trong ngực, nhìn hai người trước mắt, khóe miệng nở nụ cười giễu cợt: "Thật xấu hổ, dường như chúng tôi đến không đúng lúc rồi."
Vân Cảnh nghe được giọng nói của Thượng Quan Triệt, ánh mắt khẩn trương nhìn Vân Sở, kích động hét lớn: "Sở Sở, Sở Sở..."
Vân Sở nuốt từng ngụm nước miếng, nhìn tư thế mập mờ của hai người, cùng với dáng vẻ nhếch nhác của Vân Cảnh giờ phút này, cười nói: "Cái đó, anh, anh...anh không sao chứ? Bọn em không có quấy rầy đến hai người chứ?"
Nghe vậy, Thượng Quan Triệt bật cười, nói: "Nhóc con, chúng ta nên đi ra ngoài đi, dường như có người không vui."
Cô gái này, sẽ không thật sự cho rằng Vân Cảnh cùng Âu Dương Tự có cái gì chứ? Nhìn bộ dạng của Vân Cảnh cũng biết là bị Âu Dương Tự ép buộc, cô gái của anh, quả nhiên vẫn là quá ngây thơ rồi.
Nghe được Thượng Quan Triệt nói muốn rời đi, Vân Cảnh lập tức lớn tiếng kêu lên: "Sở Sở, không phải như em nghĩ, Sở Sở!"
Thấy Vân Sở còn sống, trong lòng anh ta vô cùng kích động, nhưng lúc này lại bị Vân Sở nhìn thấy bộ dáng chật vật của anh ta như vậy quả thật không chịu nổi. Trong lòng Vân Cảnh sốt ruột và khẩn trương nói không nên lời. Chỉ sợ Vân Sở sẽ hiểu lầm anh ta cái gì, như vậy, chỉ sợ là dù anh có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
"Hừ, Vân Sở, không ngờ cô còn sống..." Âu Dương Tự thấy Vân Cảnh khẩn trương như vậy, cố tình không đứng lên, bàn tay còn cố tình di chuyển trên người Vân Cảnh, làm Vân Cảnh giận đến tái mặt.
Vân Sở cười lạnh, nhíu mày nói: "Tôi sống rất kỳ quái sao? Dường như học trưởng Âu Dương lớn tuổi hơn tôi một chút anh có chết cũng chết trước tôi đấy."
Đôi mắt Âu Dương Tự trở nên ngoan độc nói: “Cô còn sống không phải là cô sai, ra ngoài phá hư chuyện tốt của người khác là cô không đúng, chẳng lẽ bây giờ cô không cảm thấy nên cút ra ngoài sao?”
Vân Sở vô tội nhún nhún vai, đồng cảm nhìn Vân Cảnh, thấy anh giận đến nỗi một câu nói cũng không nói được, thật có chút lo lắng, anh cứ như vậy sẽ bị tức chết, liền cười nói: "Nếu anh cùng anh tôi là anh tình tôi nguyện, lưỡng tình tương duyệt [2], tôi tự nhiên sẽ ngoan ngoãn tránh ra. Nhưng mà, tôi nhìn thế nào cũng đều cảm thấy anh tôi là bị anh ép buộc vậy."
[2] lưỡng tình tương duyệt: hai người yêu nhau.
Nói xong, đôi mắt quan sát hai người bọn họ, lắc đầu một cái lại tiếp tục nói: "Chậc chậc, thật không nghĩ đến, học trưởng Âu Dương thế mà vẫn luôn thầm mến anh tôi, khó trách anh ấy đều vô cảm đối với phụ nữ. Ai, thật là đáng thương cho anh tôi, bị một người đàn ông yêu, cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh."
Nghe được lời Vân Sở nói, Vân Cảnh kích động la lên: "Âu Dương Tự, còn không buông tôi ra, cậu còn không ngại còn chưa đủ mất mặt sao?"
"Mất mặt? Ha ha, không, em cảm thấy rất tốt, chúng ta công khai sớm một chút cũng tốt. Dù sao Vân Sở cũng đã biết chuyện của chúng ta rồi. Tiếp đó, anh nói xem em có nên giết người diệt khẩu hay không đây?" Âu Dương Tự nở nụ cười lạnh, cuối cùng không nỡ từ trên người Vân Cảnh đứng lên, hắn chỉnh sửa lại quần áo của mình một chút.
“Muốn diệt khẩu, phải xem anh có bản lãnh hay không.” Vân Sở cười lạnh, cuộn tay áo lên chuẩn bị đánh nhau.
Vào lúc này Thượng Quan Triệt đã chắn trước mặt cô, cười nói: "Mặc dù tôi không có hứng thú quản đến chuyện hai người là cam tâm tình nguyện hay là bị ép buộc, còn muốn động đến người phụ nữ của tôi thì nên hỏi xem nắm đấm của tôi có đồng ý hay không?”
Dứt lời, nói nhỏ với Vân Sở: “Ngoan, em cũng đã mệt mỏi rồi, ở bên cạnh nhìn thôi là được.”
Có người thay mình ra tay, dĩ nhiên là Vân Sở đồng ý, gật đầu một cái, cười nói: "Cũng tốt, anh nhớ cũng đừng quá dịu dàng, nếu không thì có người di tình biệt luyến [3] yêu anh, em sẽ khóc chết đó."
di tình biệt luyến [3]: yêu một người rồi, sau đó lại ko yêu người đó nữa mà có tình yêu mới
Thượng Quan Triệt cúi đầu, khẽ cắn lên cái miệng nhỏ nhắn của Vân Sở một cái, mới cười nói: "Em yên tâm, anh sẽ không cho tình địch em một chút cơ hội."
Nghe vậy, Vân Sở hớn hở gật đầu, cọ cọ vào quần áo Thượng Quan Triệt nói: "Đây là anh nói, hừ, lần sau nếu là tình địch của em tới dây, anh phải thay em thu thập hết."
Thượng Quan Triệt bất đắc dĩ lắc đầu, biết Vân Sở vẫn còn để ý chuyện của Triệu Nhược Nghiên nên cũng không nói nhiều, cởi áo khoác trên người mình xuống, khoác trên người của Vân Sở, cười nói: "Ngoan ngoãn nhìn."
Chỉ thấy Thượng Quan Triệt không nhanh không chậm đi về phía Âu Dương Tự khẽ cười nói: "Đến đây đi."
Nhìn ánh mắt miệt thị của Thượng Quan Triệt, đáy mắt Âu Dương Tự thoáng qua ác độc, ngay sau đó xông tới đánh nhau với Thượng Quan Triệt.
Vân Sở chẳng nóng lòng đi cứu Vân Cảnh mà ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, vừa ăn trái cây trên bàn vừa nhìn phần biểu diễn đặc sắc.
Vân Sở vẫn luôn cảm thấy, xem Thượng Quan Triệt đánh nhau có đôi khi cũng là một loại hưởng thụ.
Động tác của anh rất đơn giản, không động thì thôi, vừa động thì kinh người, mặc kệ trước mặt là kẻ địch cường đại thế nào, anh vĩnh viễn không chút hoang mang như vậy, lấy bất biến ứng vạn biến.
Bởi vì cảm xúc Âu Dương Tự không ổn định, một lòng muốn đánh bại Thượng Quan Triệt nhanh lên một chút, cho nên nhìn động tác chậm rì, phòng thủ không tấn công của Thượng Quan Triệt, trong lòng càng thêm sốt ruột.
Khóe miệng Thượng Quan Triệt khẽ nhếch, thoải mái đỡ từng động tác công kích của Âu Dương Tự, làm Âu Dương Tự không đả thương được anh nửa phần, lại không công kích, giống như chú khỉ đang làm xiếc, đùa giỡn xoay quanh người Âu Dương Tự.
Vừa bắt đầu Âu Dương Tự cho là Thượng Quan Triệt không có bản lãnh, căn bản không muốn đánh nhau nếu không tại sao vẫn không ra tay chứ? Dần dần mới phát giác ra được người đàn ông này luôn nhìn ra được chiêu thức của hắn, chế phục hắn, làm cho hắn cảm tháy sốt ruột đồng thời còn không chịu tấn công, hoàn toàn đang trêu chọc hắn, làm cho hắn nhục nhã, làm cho hắn mất mặt.
Thượng Quan Triệt đã tra ra được, một lần kia Vân Sở thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe cộ chính là Âu Dương Tự một tay bày kế, lúc ấy hắn cực kì hận cái người tên Âu Dương Tự này, đang suy nghĩ xem lúc nào muốn diệt trừ hắn.
Nhưng bởi vì chuyện của thủ trưởng Triệu cho nên anh tạm thời bỏ qua chuyện của Âu Dương Tự, để cho hắn sống lâu mấy ngày. Không ngờ hôm nay lại nhân cơ hội xuống tay với Vân Sở.
Hôm nay là sinh nhật của Vân Sở, vì ngày này mà anh đã đợi thật lâu, cũng chuẩn bị thật lâu. Anh cũng vì món quà sinh nhật đặc biệt kia làm cho cho anh hôm nay không kịp chạy tới trợ giúp Vân Sở. Cho nên hiện tại anh hoàn toàn phát tiết tức giận lên trên người của Âu Dương Tự.
Khi chơi đùa Âu Dương Tự hơn mười phút, Vân Sở nhìn nhìn mà cảm thấy có chút mệt mỏi buồn ngủ, bĩu môi nói: “Anh, đánh nhanh thắng nhanh nha, như khỉ làm xiếc chăng có chút nào đáng yêu, anh cũng đừng đùa giỡn nữa. Chơi không vui.”
Thượng Quan Triệt gật đầu một cái, cười nói: "Cũng phải, anh cũng đùa giỡn mệt rồi, để cho em xem chút đặc sắc."
Thượng Quan Triệt vừa nói xong, thì ném Âu Dương Tự qua vai một cái, Âu Dương Tự cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như bị vỡ nát. Không đợi hắn đứng dậy, Thượng Quan Triệt lại cho hắn một quyền, đánh cho hắn gục xuống, cuối còn có cho thêm một đá, hai cú vào ngực Âu Dương Tự.
“Phụt…” Âu Dương Tự bị đá bay ra ngoài, cả người đụng vào tường, phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Cũng chỉ mới mấy chiêu, Thượng Quan Triệt đã đánh ngã Âu Dương Tự khiến Vân Sở giật nảy mình. Cô biết Thượng Quan Triệt rất lợi hại, nhưng không nghĩ tới thực lực của anh lại kinh người đến vậy. Xem ra, người đàn ông nhà cô cũng không phải là dễ bắt nạt, sau này bản thân cô vẫn nên có chút kiềm chế lại mới được, tránh chọc phải anh, nếu không khẳng định kết quả vô cùng thê thảm.
Thấy Âu Dương Tự bị đánh ngã, cũng không đứng lên nổi nữa, Vân Sở ngáp một cái, đứng dậy đi đến bên cạnh Vân Sở, cẩn thận cởi ra sợ dây thừng trên tay anh.
Vốn còn muốn trêu chọc Vân Cảnh một chút, nhưng khi nhìn thấy vết máu trên cổ tay anh, Vân Sở cảm thấy vô cùng đau lòng, lời trêu chọc trong miệng dù thế nào cũng không nói ra được.
“Anh, anh không sao chứ?” Cô mở miệng hỏi, nhìn thấy trên người và mặt anh đều bị thương, cô cắn răng thầm mắng Âu Dương Tự không phải là người. Tàn nhẫn đối với người khác thì thôi đi, đằng này lại tàn nhẫn đối xử với Vân Cảnh người đã nuôi lớn hắn. Hắn yêu Vân Cảnh, mà còn có thể ra tay ác độc như vậy, cô chỉ có thể nói, người bị Âu Dương Tự yêu thương thật là bi thảm.
Thật may là hắn thích đàn ông chứ không phải thích phụ nữ, bằng không thì…
Nhớ tới khoảng thời gian cô tiếp xúc cùng Âu Dương Tự, Vân Sở không khỏi rùng mình một cái.
“Sở Sở, anh không sao, em như thế nào? Có bị thương không?” Bị Vân Sở nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình như vậy, sắc mặt Vân Cảnh đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn tới cô. Nâng bàn tay có chút đau đớn kéo quần áo trên người mình lại, che lại dấu vết mà Âu Dương Tự đã lưu lại.
Những dấu vết này để cho anh ghê tởm cả đời.
“Em không sao, chỉ bị thương có một chút thôi.” Vân Sở cười cười, thấy bộ dáng xấu hổ của anh, cảm thấy cực kì buồn cười.
Beta: Dung Cảnh, Sư Tử Cưỡi Gà
Âu Dương Tự cười, cúi đầu thổi hơi bên tai Vân Cảnh nói: “Thế nào, anh sợ sao? Cảnh, khi còn bé chúng ta cùng nhau tắm rửa, ngủ chung, thân thể của anh không phải em chưa từng xem qua, có gì mà phải sợ chứ?”
Gương mặt Vân Cảnh chuyển từ hồng sang đen, hưng hăng nhìn chằm chằm Âu Dương Tự, hai tay bị trói sau lưng dùng sức vùng vẫy muốn tránh thoát khỏi sự trói buộc của Âu Dương Tự, ngăn cản hành động điên cuồng của hắn ta.
Đừng nói đến chuyện anh ta không phải là đồng tính luyến ái, cho dù có như vậy cũng không hy vọng bị người khác đối xử như thế. Hơn nữa người đó còn là Âu Dương Tự mà anh ta vẫn xem là người thân, cho nên Vân Cảnh dù có chết cũng không nghe theo.
Thấy bộ dạng vùng vẫy của Vân Cảnh, Âu Dương Tự cười khanh khách, sau đó dùng sức cởi quần áo trên người Vân Cảnh ra.
Bởi vì hôm nay là sinh nhật của Vân Sở cho nên Vân Cảnh mặc chính trang, tây trang màu xám cắt xén vừa người càng làm nổi bật vóc dáng thon dài hoàn hảo của anh ta. Bàn tay của Âu Dương Tự cởi khuy cài áo trên cổ Vân Cảnh sau đó tiến vào, nhẹ nhàng dùng sức, nút cài áo sơ mi liền rơi đầy đất, lộ ra chiếc áo lót mỏng bên trong áo sơ mi.
Âu Dương Tự dùng sức cởi sạch áo khoác và áo sơ mi trên người Vân Cảnh, nhìn trên người anh ta chỉ còn chiếc áo lót mỏng bên ngoài thân thể cường tráng, khóe miệng hắn ta càng nở nụ cười si mê.
“Thiếu gia, anh có biết em đợi ngày này đã bao lâu không? Em cho là anh sẽ hiểu em đấy, chỉ cần anh chưa có người trong lòng, chỉ cần anh chưa kết hôn, anh sẽ hiểu được tâm ý của em. Nhưng mà, bởi vì sự xuất hiện của Vân Sở, anh lại bắt đầu coi thường em, anh có biết khi đó em rất là đau lòng lắm không?”
Bàn tay của Âu Dương Tự tiếp tục di chuyển trên người Vân Cảnh, hắn hơi cúi thấp đầu, tựa vào cổ Vân Cảnh, ngửi mùi hương đặc trưng vốn có trên người Vân Cảnh, phát ra giọng nói biến thái: “Cái mùi này, mỗi lần ngửi thấy em đều muốn cắn một cái.”
Nghe lời nói điên cuồng của Âu Dương Tự, Vân Cảnh tức giận đến mức lồng ngực phập phồng lên xuống, khuôn mặt đen như đáy nồi, giận dữ hét lên: “Âu Dương Tự, buông tôi ra, cách xa tôi ra một chút.”
“Chậc chậc … Thật vất vả đồ vật mới đến tay, tại sao có thể nói buông là buông được chứ? Thiếu gia, anh đừng sốt ruột, sau này anh chính là của riêng em rồi.” Âu Dương Tự vừa dứt lời, liền phá lên cười “Ha ha ha”, ánh mắt tràn đầy điên cuồng.
“Ưm…” Vân Cảnh cảm thấy trên cổ ấm áp, lập tức trong miệng phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, giãy giụa mạnh hơn: “Âu Dương Tự, cậu thật biến thái, cách xa tôi một chút.”
“Buông tôi ra, Âu Dương Tự, đừng ép tôi!” Hai tay Vân Cảnh bị trói ở phía sau, bởi vì vùng vẫy mạnh, da cổ tay bị ma sát, chảy ra một ít máu.
Anh ta giống như là không cảm thấy được đau đớn, tiếp tục giãy giụa, tức giận thốt lên: “Âu Dương Tự, cậu chính là bạch nhãn lang [1], tôi nuôi dưỡng cậu nhiều năm như vậy, nhưng cậu lại đối xử với tôi như thế? Buông tôi ra, có nghe hay không…?”
[1] bạch nhãn lang: Vong ơn phụ nghĩa
Âu Dương Tự ngẩng đầu lên, đầu lưỡi đỏ thắm liếm liếm vành môi đỏ mọng, tà ác cười nói: “Mùi vị không tệ, ha ha ha, hồi nữa mới là trọng điểm, anh đừng vội. Ngoan ngoãn nằm đừng động, nếu không cũng đừng trách em không thương hoa tiếc ngọc.”
Vân Cảnh nhìn Âu Dương Tự cúi đầu, cả người truyền đến cảm giác ghê tởm làm cho anh ta nổi cả da gà.
Nhưng anh ta và Âu Dương Tự sống chung nhiều năm như vậy, vô cùng hiểu rõ Âu Dương Tự, càng chống đối cậu ta thì cậu ta càng điên cuồng, cho nên hiện tại anh ta không thể tiếp tục chọc giận cậu ta.
Cố gắng giữ bình tĩnh, gân xanh trên trán Vân Cảnh nổi lên, giọng nói cũng nhu hòa rất nhiều: “A Tự, ngoan, đừng làm vậy.”
Nghe vậy, Âu Dương Tự cười, nói: "Vậy anh hi vọng em thế nào? Hay là anh muốn nằm ở phía trên?"
Vân Cảnh kìm nén cảm giác muốn gào thét, nở nụ cười nhàn nhạt: “Nếu em hiểu rõ anh như vậy, tất nhiên biết được tính tình của anh, anh không thích bị ép buộc. Lời nói của em hôm nay làm anh cảm thấy rất kinh ngạc, anh cũng cần có thời gian để tiêu hóa.”
Âu Dương Tự cảm thấy cũng có lý, dù sao Vân Cảnh không giống hắn. Ngay từ khi bắt đầu đã yêu đối phương, khó tiếp nhận chuyện này cũng là bình thường.
Nhưng là, Âu Dương Tự cũng không ngu, muốn hắn cứ như vậy buông Vân Cảnh cũng là không thể nào.
Hắn cười nói: "Ừ, vậy anh cần suy nghĩ bao lâu?"
Vân Cảnh cúi đầu trầm tư, một hồi lâu mới nói: "Ít nhất ngày hôm nay anh cũng không thể cho em câu trả lời thuyết phục. Nếu em muốn ép buộc anh, sẽ chỉ làm anh càng thêm hận em, em cũng biết dưa hái xanh không ngọt. Anh vẫn luôn xem em như em trai anh, chuyện này, anh sẽ suy nghĩ thật kỹ. Trước hết em hãy thả anh ra đi."
“Anh nói đúng, em sẽ cho anh thời gian suy nghĩ nhưng em không thể thả anh ra. Em cho anh thời gian ba ngày, ba ngày sau em lại tới tìm anh.” Âu Dương Tự nhếch miệng, vỗ vỗ tay, chỉnh sửa quần áo của Vân Cảnh, cười nói: “Ba ngày này, anh ở chỗ này nghỉ ngơi cho khỏe, suy nghĩ cho kỹ càng.”
Sắc mặt Vân Cảnh biến đổi một cái, nói: “A Tự, công ty còn rất nhiều chuyện cần anh đi xử lý, dựa theo quan hệ của chúng ta, em còn sợ anh chạy mất sao?”
“Ha ha, em không sợ anh chạy, anh chạy đến đâu, em đều sẽ bắt anh trở về. Nhưng không thể cứ như vậy mà thả anh rời đi được, ai biết được sau khi anh rời đi, có còn nhớ những lời mình đã nói hôm nay không? Có thể lại vứt bỏ em lần nữa hay không?” Âu Dương Tự nở nụ cười, bàn tay không ngừng di chuyển trên mặt Vân Cảnh, chạm vào đôi môi đỏ mọng của anh ta.
Vân Cảnh che giấu ánh mắt chán ghét và ghê tởm của mình, cười nói: “Làm sao quên được, A Tự, em còn chưa hiểu rõ anh sao? Có khi nào anh xuống tay với em chưa?”
Nghe được lời Vân Cảnh nói, khuôn mặt âm trầm của Âu Dương Tự nở nụ cười nhàn nhạt, gật đầu một cái, cười tươi như hoa: “Vậy anh sẽ yêu em sao? Thiếu gia, anh có ghét bỏ em không?…”
“Nếu ghét bỏ em, lúc đầu anh cũng sẽ không dẫn em về, không phải sao?” Vân Cảnh thấp giọng tránh nặng tìm nhẹ trả lời.
Lúc này Âu Dương Tự mới yên tâm gật đầu một cái: “Nói cũng phải.” Dứt lời, hắn lại cúi đầu, tựa vào bên tai của Vân Cảnh nói: “Anh yên tâm, chỉ cần anh có thể tiếp nhận em, sau này anh thích ở phía trên, em sẽ tùy ý anh…”
Nghe vậy, Vân Cảnh suýt nữa thì phun ra. Âu Dương Tự này, tại sao có thể ghê tởm như vậy?
Nhưng vì trấn an cảm xúc của Âu Dương Tự, để cho hắn đừng quá kích động làm ra chuyện quá khích, anh ta chỉ có thể nhẫn nhịn, làm cái gì cũng coi như không nghe thấy, nhắm mắt lại nói: "Anh mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút."
Âu Dương Tự gật đầu, cởi giầy ra cho anh ta, kéo chăn qua đắp lên trên người của anh, nói: "Anh nghỉ ngơi một chút đi, em đi ra ngoài xem một chút."
Âu Dương Tự vừa rời đi, Vân Cảnh lập tức đứng dậy, chân của anh ta không có bị trói, hơn nữa không có giày, đi bộ cũng không có phát ra tiếng động nên không dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Anh ta đứng dậy đi tới toilet, nôn mửa liên tục, một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng chật vật của mình trong gương, trong lòng cực kì bi ai.
Cái này có được xem là anh ta dẫn sói vào nhà hay không?
Cho là Âu Dương Tự sẽ vĩnh viễn trung thành với anh ta, yên tâm giữ hắn ở lại bên người mình, thậm chí coi hắn như người thân mà đối đãi. Kết quả lại rơi vào kết cục như thế...
Thời gian gấp gáp, anh ta dọn sạch bồn rửa tay rồi đứng dậy đi tới phòng khách, tìm xem có cái gì sắc bén có thể cắt sợi dây thừng cột trên tay mình không.
Không ngờ Âu Dương Tự sớm đã có thể đoán trước được anh ta sẽ tìm vài thứ nên trong phòng này, ngay cả một con dao cũng không có.
Mà con dao luôn mang bên người Vân Cảnh, ngay từ lúc vừa hôn mê đã bị Âu Dương Tự cầm đi. Hiện giờ, anh ta hoàn toàn không có biện pháp tìm được cái gì đó để sử dụng.
Đi trong phòng một vòng, Vân Cảnh nghĩ tới điều gì, cẩn thận đập bể cái bình hoa, sau đó nắm lấy mảnh vỡ đặt sau lưng, cắt dây thừng.
Không ngờ lúc này, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, Vân Cảnh lập tức giấu mảnh vỡ, lần nữa nằm trên giường.
Âu Dương Tự đi vào, nhìn thấy có một bình hoa bị bể tan tành, ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Vân Cảnh cười giải thích: “Lúc duỗi thẳng chân không cẩn thận đụng vào bên cạnh ngăn tủ, nên nó rớt xuống.”
Âu Dương Tự dĩ nhiên không tin, ngồi trước giường, thấy tay Vân Cảnh đã bị trói thật chặt, mới cười nói: "Anh không có việc gì là tốt rồi, mau ngủ đi, em ngồi ở đây nhìn anh ngủ."
Vân Cảnh nhắm mắt lại, không để ý tới Âu Dương Tự nữa.
Âu Dương Tự nhìn dáng vẻ ngủ say của Vân Cảnh, ánh mắt có chút mê ly, cúi đầu tựa sát vào người anh ta, thâm tình nhìn ta. Thấy hô hấp Vân Cảnh đều đều, thật sự là đã ngủ thiếp đi, lúc này mới thả lỏng người, cười cười.
Âu Dương Tự tựa vào trước giường, nhắm mắt lại.
Vân Cảnh cảm thấy lệ khí trên người Âu Dương Tự từ từ biến mất mới cẩn thận mở mắt. Thấy hai mắt Âu Dương tự nhắm lại, cắn răng, giơ chân lên đạp một cước về phía hắn.
Ai ngờ lúc này Âu Dương Tự mở mắt, hung hăng nhìn chằm chằm Vân Cảnh, tức giận nói: "Anh quả nhiên là gạt em, anh còn muốn đi ra ngoài tìm người phụ nữ kia, có đúng hay không?"
Một chân của Vân Cảnh bị Âu Dương Tự bắt được, anh ta đưa ra một cái chân khác, một cước đá Âu Dương Tự ngã trên mặt đất. Anh ta đứng lên, phòng bị đi về phía cửa: "Thật xin lỗi, A Tự, tôi không thể nào tiếp thu được nhiệt tình của cậu. Thả tôi đi đi."
Vân Cảnh dùng sức cắt sợi dây trói sau lưng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Âu Dương Tự.
"Thả anh rời đi? Hừ, không thể nào." Âu Dương Tự đứng lên âm ngoan nhìn Vân Cảnh.
Vân Cảnh không ngừng lui về phía sau, rất nhanh lùi về phía bên cạnh cửa, anh cố gắng đưa tay mở cửa ra, trong lòng có chút căng thẳng, mảnh vỡ trong tay rơi xuống trên mặt đất.
Đôi mắt Âu Dương Tự trở nên đỏ bừng, gầm nhẹ nói: “Được, được, Vân Cảnh, anh quả nhiên vẫn muốn chạy trốn, anh đã không biết suy xét, cũng đừng trách em không khách khí.”
Âu Dương Tự nói xong liền nhào tới Vân Cảnh.
Vân Cảnh cuống quít né tránh, hai người ở trong phòng diễn ra một trò chơi mèo vờn chuột.
......
Vân Sở và Thượng Quan Triệt nhanh chóng đi tới phòng Vân Cảnh, phát hiện cửa khóa trái, ngoài cửa có vài người canh giữ.
Thượng Quan Triệt khẽ cười, kéo Vân Sở lại, nói: "Chờ anh một lát."
Dứt lời, Thượng Quan Triệt thong thả đi tới gần mấy người kia, không đầy một phút, bốn người kia liền bị anh đánh ngã nằm trên mặt đất.
Vân Sở nhanh chóng chạy tới bên cạnh cửa, dùng sức đẩy cửa ra, nhưng làm thế nào cửa cũng không mở ra, không khỏi có chút sốt ruột.
Mặc dù biết Âu Dương Tự ở bên cạnh Vân Cảnh, Vân Cảnh ở trong tay Âu Dương Tự hẳn là an toàn, nhưng không biết vì sao cô có cảm giác không an lòng, cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra với Vân Cảnh.
“Đừng lo lắng, để anh mở.” Thượng Quan Triệt biết trong khoảng thời gian này Vân Sở đã thay đổi cái nhìn với Vân Cảnh, cho nên anh hiểu trong lòng cô đang lo lắng, dịu dàng trấn an cô, dẫn cô đến bên cạnh.
Chỉ thấy Thượng Quan Triệt nheo mắt lại, bay lên một cước: “Rầm” một tiếng, nặng nề đá vào cánh cửa đang đóng chặt.
Mặc dù cánh cửa được làm bằng loại gỗ tốt nhất nhưng cũng bị Thượng Quan Triệt dùng hết sức lực đạp một cái.
Cánh cửa ngã xuống, trong phòng bụi đất bay lên, Thượng Quan Triệt dẫn Sở Vân đi tới, không để cho cô nhìn thấy kết cục bi thảm của cánh cửa.
Vân Sở cũng không kịp đợi, đẩy Thượng Quan Triệt ra, vội vội vàng vàng chạy vào phòng, vừa che mũi miệng, vừa tìm Vân Cảnh.
Khi cô nhìn thấy chiếc bàn phía trước chiếc giường lớn, Vân Cảnh bị Âu Dương Tự đè ở bên trên bàn, áo quần rộng mở, nhìn vô cùng thê thảm. Đôi mắt Vân Sở trừng to, cực kỳ hoảng sợ.
Cái này, đã xảy ra chuyện gì, Vân Cảnh cùng Âu Dương Tự, hai người sao lại…
Thấy dáng vẻ sợ hãi của Vân Sở, Thượng Quan Triệt cũng đi vào, lúc chứng kiến một màn này, khóe miệng hung hăng co quắp lại, nhưng trong lòng có chút mừng thầm.
Anh đã biết Vân Cảnh và Vân Sở không phải là anh em ruột thịt từ lâu. Hơn nữa, Vân Cảnh mỗi ngày đều cùng Vân Sở ở chung một chỗ, sở dĩ đây là một chuyện rất nguy hiểm. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, Vân Cảnh đối xử tốt với Vân Sở vượt qua phạm vi của anh em, cho nên anh vẫn có chút bận tâm Vân Sở sẽ bị Vân Cảnh đoạt đi.
Bây giờ, cuối cùng anh cũng yên tâm rồi.
Cũng đừng trách anh tàn nhẫn. Lúc này, mềm lòng với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính bản thân mình. Hơn nữa, tất cả mọi chuyện trước mắt cũng không phải do anh làm ra, lập tức loại đi hai kẻ địch, anh tự nhiên vui lòng.
Thượng Quan Triệt mặt không biến sắc ôm Vân Sở vào trong ngực, nhìn hai người trước mắt, khóe miệng nở nụ cười giễu cợt: "Thật xấu hổ, dường như chúng tôi đến không đúng lúc rồi."
Vân Cảnh nghe được giọng nói của Thượng Quan Triệt, ánh mắt khẩn trương nhìn Vân Sở, kích động hét lớn: "Sở Sở, Sở Sở..."
Vân Sở nuốt từng ngụm nước miếng, nhìn tư thế mập mờ của hai người, cùng với dáng vẻ nhếch nhác của Vân Cảnh giờ phút này, cười nói: "Cái đó, anh, anh...anh không sao chứ? Bọn em không có quấy rầy đến hai người chứ?"
Nghe vậy, Thượng Quan Triệt bật cười, nói: "Nhóc con, chúng ta nên đi ra ngoài đi, dường như có người không vui."
Cô gái này, sẽ không thật sự cho rằng Vân Cảnh cùng Âu Dương Tự có cái gì chứ? Nhìn bộ dạng của Vân Cảnh cũng biết là bị Âu Dương Tự ép buộc, cô gái của anh, quả nhiên vẫn là quá ngây thơ rồi.
Nghe được Thượng Quan Triệt nói muốn rời đi, Vân Cảnh lập tức lớn tiếng kêu lên: "Sở Sở, không phải như em nghĩ, Sở Sở!"
Thấy Vân Sở còn sống, trong lòng anh ta vô cùng kích động, nhưng lúc này lại bị Vân Sở nhìn thấy bộ dáng chật vật của anh ta như vậy quả thật không chịu nổi. Trong lòng Vân Cảnh sốt ruột và khẩn trương nói không nên lời. Chỉ sợ Vân Sở sẽ hiểu lầm anh ta cái gì, như vậy, chỉ sợ là dù anh có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
"Hừ, Vân Sở, không ngờ cô còn sống..." Âu Dương Tự thấy Vân Cảnh khẩn trương như vậy, cố tình không đứng lên, bàn tay còn cố tình di chuyển trên người Vân Cảnh, làm Vân Cảnh giận đến tái mặt.
Vân Sở cười lạnh, nhíu mày nói: "Tôi sống rất kỳ quái sao? Dường như học trưởng Âu Dương lớn tuổi hơn tôi một chút anh có chết cũng chết trước tôi đấy."
Đôi mắt Âu Dương Tự trở nên ngoan độc nói: “Cô còn sống không phải là cô sai, ra ngoài phá hư chuyện tốt của người khác là cô không đúng, chẳng lẽ bây giờ cô không cảm thấy nên cút ra ngoài sao?”
Vân Sở vô tội nhún nhún vai, đồng cảm nhìn Vân Cảnh, thấy anh giận đến nỗi một câu nói cũng không nói được, thật có chút lo lắng, anh cứ như vậy sẽ bị tức chết, liền cười nói: "Nếu anh cùng anh tôi là anh tình tôi nguyện, lưỡng tình tương duyệt [2], tôi tự nhiên sẽ ngoan ngoãn tránh ra. Nhưng mà, tôi nhìn thế nào cũng đều cảm thấy anh tôi là bị anh ép buộc vậy."
[2] lưỡng tình tương duyệt: hai người yêu nhau.
Nói xong, đôi mắt quan sát hai người bọn họ, lắc đầu một cái lại tiếp tục nói: "Chậc chậc, thật không nghĩ đến, học trưởng Âu Dương thế mà vẫn luôn thầm mến anh tôi, khó trách anh ấy đều vô cảm đối với phụ nữ. Ai, thật là đáng thương cho anh tôi, bị một người đàn ông yêu, cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh."
Nghe được lời Vân Sở nói, Vân Cảnh kích động la lên: "Âu Dương Tự, còn không buông tôi ra, cậu còn không ngại còn chưa đủ mất mặt sao?"
"Mất mặt? Ha ha, không, em cảm thấy rất tốt, chúng ta công khai sớm một chút cũng tốt. Dù sao Vân Sở cũng đã biết chuyện của chúng ta rồi. Tiếp đó, anh nói xem em có nên giết người diệt khẩu hay không đây?" Âu Dương Tự nở nụ cười lạnh, cuối cùng không nỡ từ trên người Vân Cảnh đứng lên, hắn chỉnh sửa lại quần áo của mình một chút.
“Muốn diệt khẩu, phải xem anh có bản lãnh hay không.” Vân Sở cười lạnh, cuộn tay áo lên chuẩn bị đánh nhau.
Vào lúc này Thượng Quan Triệt đã chắn trước mặt cô, cười nói: "Mặc dù tôi không có hứng thú quản đến chuyện hai người là cam tâm tình nguyện hay là bị ép buộc, còn muốn động đến người phụ nữ của tôi thì nên hỏi xem nắm đấm của tôi có đồng ý hay không?”
Dứt lời, nói nhỏ với Vân Sở: “Ngoan, em cũng đã mệt mỏi rồi, ở bên cạnh nhìn thôi là được.”
Có người thay mình ra tay, dĩ nhiên là Vân Sở đồng ý, gật đầu một cái, cười nói: "Cũng tốt, anh nhớ cũng đừng quá dịu dàng, nếu không thì có người di tình biệt luyến [3] yêu anh, em sẽ khóc chết đó."
di tình biệt luyến [3]: yêu một người rồi, sau đó lại ko yêu người đó nữa mà có tình yêu mới
Thượng Quan Triệt cúi đầu, khẽ cắn lên cái miệng nhỏ nhắn của Vân Sở một cái, mới cười nói: "Em yên tâm, anh sẽ không cho tình địch em một chút cơ hội."
Nghe vậy, Vân Sở hớn hở gật đầu, cọ cọ vào quần áo Thượng Quan Triệt nói: "Đây là anh nói, hừ, lần sau nếu là tình địch của em tới dây, anh phải thay em thu thập hết."
Thượng Quan Triệt bất đắc dĩ lắc đầu, biết Vân Sở vẫn còn để ý chuyện của Triệu Nhược Nghiên nên cũng không nói nhiều, cởi áo khoác trên người mình xuống, khoác trên người của Vân Sở, cười nói: "Ngoan ngoãn nhìn."
Chỉ thấy Thượng Quan Triệt không nhanh không chậm đi về phía Âu Dương Tự khẽ cười nói: "Đến đây đi."
Nhìn ánh mắt miệt thị của Thượng Quan Triệt, đáy mắt Âu Dương Tự thoáng qua ác độc, ngay sau đó xông tới đánh nhau với Thượng Quan Triệt.
Vân Sở chẳng nóng lòng đi cứu Vân Cảnh mà ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, vừa ăn trái cây trên bàn vừa nhìn phần biểu diễn đặc sắc.
Vân Sở vẫn luôn cảm thấy, xem Thượng Quan Triệt đánh nhau có đôi khi cũng là một loại hưởng thụ.
Động tác của anh rất đơn giản, không động thì thôi, vừa động thì kinh người, mặc kệ trước mặt là kẻ địch cường đại thế nào, anh vĩnh viễn không chút hoang mang như vậy, lấy bất biến ứng vạn biến.
Bởi vì cảm xúc Âu Dương Tự không ổn định, một lòng muốn đánh bại Thượng Quan Triệt nhanh lên một chút, cho nên nhìn động tác chậm rì, phòng thủ không tấn công của Thượng Quan Triệt, trong lòng càng thêm sốt ruột.
Khóe miệng Thượng Quan Triệt khẽ nhếch, thoải mái đỡ từng động tác công kích của Âu Dương Tự, làm Âu Dương Tự không đả thương được anh nửa phần, lại không công kích, giống như chú khỉ đang làm xiếc, đùa giỡn xoay quanh người Âu Dương Tự.
Vừa bắt đầu Âu Dương Tự cho là Thượng Quan Triệt không có bản lãnh, căn bản không muốn đánh nhau nếu không tại sao vẫn không ra tay chứ? Dần dần mới phát giác ra được người đàn ông này luôn nhìn ra được chiêu thức của hắn, chế phục hắn, làm cho hắn cảm tháy sốt ruột đồng thời còn không chịu tấn công, hoàn toàn đang trêu chọc hắn, làm cho hắn nhục nhã, làm cho hắn mất mặt.
Thượng Quan Triệt đã tra ra được, một lần kia Vân Sở thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe cộ chính là Âu Dương Tự một tay bày kế, lúc ấy hắn cực kì hận cái người tên Âu Dương Tự này, đang suy nghĩ xem lúc nào muốn diệt trừ hắn.
Nhưng bởi vì chuyện của thủ trưởng Triệu cho nên anh tạm thời bỏ qua chuyện của Âu Dương Tự, để cho hắn sống lâu mấy ngày. Không ngờ hôm nay lại nhân cơ hội xuống tay với Vân Sở.
Hôm nay là sinh nhật của Vân Sở, vì ngày này mà anh đã đợi thật lâu, cũng chuẩn bị thật lâu. Anh cũng vì món quà sinh nhật đặc biệt kia làm cho cho anh hôm nay không kịp chạy tới trợ giúp Vân Sở. Cho nên hiện tại anh hoàn toàn phát tiết tức giận lên trên người của Âu Dương Tự.
Khi chơi đùa Âu Dương Tự hơn mười phút, Vân Sở nhìn nhìn mà cảm thấy có chút mệt mỏi buồn ngủ, bĩu môi nói: “Anh, đánh nhanh thắng nhanh nha, như khỉ làm xiếc chăng có chút nào đáng yêu, anh cũng đừng đùa giỡn nữa. Chơi không vui.”
Thượng Quan Triệt gật đầu một cái, cười nói: "Cũng phải, anh cũng đùa giỡn mệt rồi, để cho em xem chút đặc sắc."
Thượng Quan Triệt vừa nói xong, thì ném Âu Dương Tự qua vai một cái, Âu Dương Tự cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như bị vỡ nát. Không đợi hắn đứng dậy, Thượng Quan Triệt lại cho hắn một quyền, đánh cho hắn gục xuống, cuối còn có cho thêm một đá, hai cú vào ngực Âu Dương Tự.
“Phụt…” Âu Dương Tự bị đá bay ra ngoài, cả người đụng vào tường, phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Cũng chỉ mới mấy chiêu, Thượng Quan Triệt đã đánh ngã Âu Dương Tự khiến Vân Sở giật nảy mình. Cô biết Thượng Quan Triệt rất lợi hại, nhưng không nghĩ tới thực lực của anh lại kinh người đến vậy. Xem ra, người đàn ông nhà cô cũng không phải là dễ bắt nạt, sau này bản thân cô vẫn nên có chút kiềm chế lại mới được, tránh chọc phải anh, nếu không khẳng định kết quả vô cùng thê thảm.
Thấy Âu Dương Tự bị đánh ngã, cũng không đứng lên nổi nữa, Vân Sở ngáp một cái, đứng dậy đi đến bên cạnh Vân Sở, cẩn thận cởi ra sợ dây thừng trên tay anh.
Vốn còn muốn trêu chọc Vân Cảnh một chút, nhưng khi nhìn thấy vết máu trên cổ tay anh, Vân Sở cảm thấy vô cùng đau lòng, lời trêu chọc trong miệng dù thế nào cũng không nói ra được.
“Anh, anh không sao chứ?” Cô mở miệng hỏi, nhìn thấy trên người và mặt anh đều bị thương, cô cắn răng thầm mắng Âu Dương Tự không phải là người. Tàn nhẫn đối với người khác thì thôi đi, đằng này lại tàn nhẫn đối xử với Vân Cảnh người đã nuôi lớn hắn. Hắn yêu Vân Cảnh, mà còn có thể ra tay ác độc như vậy, cô chỉ có thể nói, người bị Âu Dương Tự yêu thương thật là bi thảm.
Thật may là hắn thích đàn ông chứ không phải thích phụ nữ, bằng không thì…
Nhớ tới khoảng thời gian cô tiếp xúc cùng Âu Dương Tự, Vân Sở không khỏi rùng mình một cái.
“Sở Sở, anh không sao, em như thế nào? Có bị thương không?” Bị Vân Sở nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình như vậy, sắc mặt Vân Cảnh đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn tới cô. Nâng bàn tay có chút đau đớn kéo quần áo trên người mình lại, che lại dấu vết mà Âu Dương Tự đã lưu lại.
Những dấu vết này để cho anh ghê tởm cả đời.
“Em không sao, chỉ bị thương có một chút thôi.” Vân Sở cười cười, thấy bộ dáng xấu hổ của anh, cảm thấy cực kì buồn cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.