Chương 3: Ngươi ác, ta ác hơn
Huân Tiểu Thất
04/02/2015
Trên bàn cơm, không khí có chút xấu hổ, đương nhiên, xấu hổ cũng chỉ là một vị nào đó đến gặp mặt thiên kim tiểu thư. Còn về phần Vân đại tiểu thư lưu lạc đến đây, một chút cũng không có tự giác làm khách.
Triệu tiểu thư hỏi Thượng Quan Triệu muốn uống gì, Vân đại tiểu thư cười hì hì nói: "Tôi muốn uống nước cam."
Triệu tiểu thư hỏi Thượng Quan Triệu muốn ăn gì, Vân đại tiểu thư rất không khách khí mà gọi một vài món.
Lúc này, dù Triệu tiểu thư tính tình có tốt đến đâu cũng phải nhíu mày, tươi cười thân thiết hỏi: "Thượng Quan ca ca, vị này là. . . . . ."
Thượng Quan Triệt cúi đầu, ôm lấy bả vai cô nói: "Cô thấy tôi đấy, mải nói chuyện với Triệu tiểu thư mà quên mất không giới thiệu, bạn gái tôi........."
Nói xong anh có chút sửng sốt, ách, tiểu nha đầu tên là gì nhỉ?
Vân Sở biết người đàn ông này không biết tên của bản thân, lập tức cười cười dựa vào trong lòng anh, thẹn thùng nhìn Triệu Nhược Nghiên: "Chào Triệu tiểu thư, tôi tên là Sở Sở, là bạn gái của anh Triệt."
Giọng nói hồn nhiên, xưng hô thân mật, khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng, chính là dáng vẻ mối tình đầu của tiểu nha đầu. Giờ phút này hai người bọn họ thân mật dựa vào nhau, dù ai nhìn vào cũng đều cảm thấy bọn họ rất xứng đôi.
Một người vô cùng yêu nghiệt, một người thì hồn nhiên khả ái, đúng là tuyệt phối!
Nhưng mà cảnh đẹp này vào trong mắt Triệu tiểu thư phía đối diện đã thầm thương trộm nhớ mỗ yêu nghiệt nhiều năm, lập tức biến thành cái gai chói mắt. Trong nháy mắt tươi cười trên mặt cô cứng lại, sau một lúc mới cười nói: "Thượng Quan ca ca có bạn gái lúc nào, tại sao không chịu nói một tiếng."
Thượng Quan Triệt cúi đầu, dịu dàng nhìn Vân Sở cười nói: "Thật không dám giấu diếm, tôi và Sở Sở đã ở bên nhau rất lâu, nhưng mà cô ấy vẫn chưa trưởng thành nên không tiện tiết lộ thân phận. Nhưng nhiều ngày nay gia mẫu luôn khuyên tôi đến gặp Triệu tiểu thư, vì không muốn để Triệu tiểu thư hiểu làm mục đích tôi đến đây nên tôi mới dẫn theo Sở Sở đi cùng."
Giọng nói của anh lạnh lùng, thanh cao giống như con người anh vậy, trong trẻo nhưng vẫn mang theo trong đó vài tia yêu khí.
Sắc mặt Triệu Nhược Nghiên khẽ biến, nhưng không vì vấn đề bối rối này mà vẫn lễ phép tiếp tục trò chuyện với Thượng Quan Triệu, trực tiếp coi Vân Sở là không khí.
Một lần nữa Vân Sở phải bội phục vị Triệu tiểu thư này, người ta đã nói là có bạn gái, ý bảo cô không cần tiếp tục dây dưa với người ta, da mặt cũng đủ dày đi, không hề còn chút e lệ nào.
Vân Sở cũng mặc kệ hai người kia, đều là người xa lạ, cô không có hứng thú xen vào chuyện của bọn họ, nhưng mà, trước đó cô thật sự đã ăn rất no rồi, hiện tại nhìn bàn đồ ăn toàn những món cô thích trước mặt này lại không thể ăn tiếp, trong lòng chỉ còn biết kêu khổ.
Thật vất vả đợi hai người bọn họ ăn xong, dường như Thượng Quan Triệt cũng nhận ra Vân Sở rất không bình tĩnh, kéo cô đi tìm cớ rời đi.
Ra khỏi khách sạn Thiên Luân, Vân Sở rời khỏi tay Thượng Quan Triệt, cười nói: "Đa tạ thúc thúc chiêu đãi, cháu đã giúp đỡ xong rồi, cháu còn có việc không thể tiếp tục đi cùng nữa."
Nói xong, nhìn sắc trời một chút, còn sớm, cô chuẩn bị đi dạo phố, muốn mua vài bộ quần áo về, trong phòng tất cả đều là màu hồng nhạt, màu sắc này cô nhìn là cảm thấy buồn nôn.
Nhưng mà, cô mới đi được hai bước thì đã bị người ta kéo lại.
Cảnh sát thúc thúc Thượng Quan Triệu kéo tay cô lại cười gian ác: "Chỉ sợ không thể để cô như ý, thân ái, cô không phát hiện là có người đang nhìn chằm chằm chúng ta không sao?"
Vân Sở chớp chớp mắt, liếc mắt nhìn, quả nhiên thấy bên trong khách sạn có mấy ánh mắt đang nhìn bọn họ.
Chắc là vị Triệu tiểu thư kia không tin quan hệ của bọn họ cho nên đi tìm người theo dõi bọn họ. Thật là nhàm chán, nếu thật sự thích tên yêu nghiệt này thì phóng ngựa đuổi theo không phải tốt hơn sao? Chơi trò đùa giỡn kiểu này thì có hay ho gì?
Vân Sở không kiên nhẫn bĩu môi: "Tôi đi theo anh là được chứ gì. Nhưng tôi có điều kiện."
"Nói"
"Buổi tối đưa tôi đến một chỗ." Cô muốn đến nơi này tìm người, nhưng mà, thân thể này của cô không thể đến được nơi đó, cô muốn tìm thật sự có chút khó khăn, vậy thì cứ dứt khoát lợi dụng vị cảnh sát thúc thúc này đi.
Thượng Quan Triệt gật đầu, coi như đồng ý.
Vì thế, cô cứ như vậy mà lên nhầm thuyền giặc, a không đúng, là xe giặc, đi theo vị cảnh sát thúc thúc kia rời khỏi đây.
Vì biểu hiện tương thân tương ái của bọn họ, một đại nam nhân như Thượng Quan Triệt lại đưa cô đi dạo phố, còn vô cùng chăm sóc đưa cô đi mua quần áo, cô thích cái gì thì mua cho cô cái đó.
Hai mắt Vân Sở sáng lên, nghĩ đến việc mua này mua nọ mà không cần tốn tiền của bản thân, cô lập tức không khách khí lấy toàn bộ đồ được treo ở phía ngoài rồi bảo tiểu thư thu ngân giúp cô gói lại.
Nhưng thiên hạ làm gì có cơm trưa miễn phí, khi Vân đại tiểu thư đang đắc ý vì có thể tiết kiệm tiền thì trên gương mặt dịu dàng của Thượng Quan Triệt xuất hiện một nụ cười giảo hoạt, cúi đầu dựa vào bên tai cô, đôi môi anh đào sáng bóng, giọng nói như mang theo từ tính, thật êm tai. Nhưng câu nói này lại vô cùng chói tai.
Anh nói: "Thân ái, tôi quên nói cho cô biết, hôm nay tôi ra cửa quên không mang ví tiền rồi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo, phấn nộn của Vân Sở xụ xuống, cô trừng mắt, dùng ánh mắt lên án Thượng Quan Triệt, lại nhìn thấy hai lúm đồng tiền như hoa nở trên má anh, quả nhiên là cố ý đùa giỡn cô.
Cô cắn răng nói với Thượng Quan Triệt một câu: "Xem như anh lợi hại!" Nhưng lại lặng lẽ bổ sung thêm một câu ở trong lòng, ngươi ác, ta ác hơn.
Xoay người, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức lộ ra nụ cười hồn nhiên: "Haiz, tiểu thư, thật ngại quá, tôi nhìn chỗ quần áo này........Uhm, thân ái nhà tôi không thích màu đen, cái này không cần."
"A, con chó nhà tôi ghét nhất quần áo lông xù, cái này không cần."
"Còn có cái này, đây là cái gì? Dường như giống khăn lau, không cần, không cần."
"Cái này cũng không cần.........không cần..........."
Rất nhanh, đống quần áo xa xỉ này bị Vân đại tiểu thư ném sang một bên, cuối cùng cô để lại hai cái váy tương đối vừa lòng, cười nói: "Uhm, hai cái này còn tạm được, lấy cái này đi."
Người phục vụ nhìn đống quần áo mình mang ra lại bị cô từng cái từng cái mà bỏ qua, tức giận đến mức mặt mũi cũng tái đi, nhưng vẫn không thể không bảo trì nụ cười xinh đẹp, nói với Vân đại tiểu thư: "Tốt, tiểu thư chờ một chút, tổng cộng là........."
Cầm trong tay hai cái váy, Vân Sở đắc ý tiêu sai đi ra khỏi cửa hàng quần áo, phía sau Thượng Quan Triệt mặt dài ra, trên gương mặt yêu nghiệt lúc này lạnh như băng.
Cô gái này rõ ràng là cố ý, đáng chết! Cô đến đây với anh, cô chọn nhiều quần áo như vậy rồi lại kén cá chọn canh không cần nữa, cô không cảm thấy có gì dọa người nhưng khiến anh mất hết mặt mũi rồi.
Tuy rằng những người biết Thượng Quan thiếu gia anh không nhiều lắm, nhưng mà, từ khi sinh ra đây là lần đầu tiên anh lại bị một đám người phục vụ dùng ánh mắt xem diễn này nhìn anh, anh thật sự hận không thể tìm được một cái lỗ nào để chui vào.
Cô gái nhỏ này, đang trả thù bản thân không thanh toán hóa đơn cho cô sao?
Thượng Quan Triệt nhìn cô gái trước mặt đang nhảy tung răng, tức giận đến mức thiếu chút nữa bốc khói trên đỉnh đầu. Mà đầu sỏ gây nên chuyện này còn ngại anh chưa đủ bối rối còn cố tình quay đầu cười nói với anh: "Thân ái, anh xem, tôi đã tiệt kiệm được thật nhiều tiền nha........"
"Đáng chết!" Cuối cùng người nào đó không thể nhịn được nữa, bước nhanh đến, đồng thời bắt lấy bả vai cô, che lại cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải của cô, trương lên bộ mặt đen sì nhét cô vào trong xe.
Trong xe Limousine, Vân Sở nhìn vẻ mặt cực kì khó coi của người đàn ông bên cạnh, cười như một tên trộm, vươn móng vuốt ra nhéo lên mặt hắn: "Ai ui, soái ca làm gì mà phải đau khổ thế, nào, cười lên cho con nhóc này nhìn một cái đi nào."
Thượng Quan Triệt quay đầu, nhìn cô gái nhỏ đang đắc ý bên cạnh, đến gần cô, dừng lại trước mặt cô khoảng 2cm, cười xinh đẹp: "Sau khi nở nụ cười thì đi đâu?"
Mỗ nữ vô sỉ nở nụ cười: "Sau khi nở nụ cười thì đưa tôi đến nơi tôi muốn đi."
Cô há mồm, hương thơm nhàn nhạt phả lên trên mặt Thượng Quan Triệt, thơm ngát mê người, đôi môi mê người, ở trước mặt anh đột nhiên có chút không chân thật.
HẾT CHƯƠNG 3
Triệu tiểu thư hỏi Thượng Quan Triệu muốn uống gì, Vân đại tiểu thư cười hì hì nói: "Tôi muốn uống nước cam."
Triệu tiểu thư hỏi Thượng Quan Triệu muốn ăn gì, Vân đại tiểu thư rất không khách khí mà gọi một vài món.
Lúc này, dù Triệu tiểu thư tính tình có tốt đến đâu cũng phải nhíu mày, tươi cười thân thiết hỏi: "Thượng Quan ca ca, vị này là. . . . . ."
Thượng Quan Triệt cúi đầu, ôm lấy bả vai cô nói: "Cô thấy tôi đấy, mải nói chuyện với Triệu tiểu thư mà quên mất không giới thiệu, bạn gái tôi........."
Nói xong anh có chút sửng sốt, ách, tiểu nha đầu tên là gì nhỉ?
Vân Sở biết người đàn ông này không biết tên của bản thân, lập tức cười cười dựa vào trong lòng anh, thẹn thùng nhìn Triệu Nhược Nghiên: "Chào Triệu tiểu thư, tôi tên là Sở Sở, là bạn gái của anh Triệt."
Giọng nói hồn nhiên, xưng hô thân mật, khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng, chính là dáng vẻ mối tình đầu của tiểu nha đầu. Giờ phút này hai người bọn họ thân mật dựa vào nhau, dù ai nhìn vào cũng đều cảm thấy bọn họ rất xứng đôi.
Một người vô cùng yêu nghiệt, một người thì hồn nhiên khả ái, đúng là tuyệt phối!
Nhưng mà cảnh đẹp này vào trong mắt Triệu tiểu thư phía đối diện đã thầm thương trộm nhớ mỗ yêu nghiệt nhiều năm, lập tức biến thành cái gai chói mắt. Trong nháy mắt tươi cười trên mặt cô cứng lại, sau một lúc mới cười nói: "Thượng Quan ca ca có bạn gái lúc nào, tại sao không chịu nói một tiếng."
Thượng Quan Triệt cúi đầu, dịu dàng nhìn Vân Sở cười nói: "Thật không dám giấu diếm, tôi và Sở Sở đã ở bên nhau rất lâu, nhưng mà cô ấy vẫn chưa trưởng thành nên không tiện tiết lộ thân phận. Nhưng nhiều ngày nay gia mẫu luôn khuyên tôi đến gặp Triệu tiểu thư, vì không muốn để Triệu tiểu thư hiểu làm mục đích tôi đến đây nên tôi mới dẫn theo Sở Sở đi cùng."
Giọng nói của anh lạnh lùng, thanh cao giống như con người anh vậy, trong trẻo nhưng vẫn mang theo trong đó vài tia yêu khí.
Sắc mặt Triệu Nhược Nghiên khẽ biến, nhưng không vì vấn đề bối rối này mà vẫn lễ phép tiếp tục trò chuyện với Thượng Quan Triệu, trực tiếp coi Vân Sở là không khí.
Một lần nữa Vân Sở phải bội phục vị Triệu tiểu thư này, người ta đã nói là có bạn gái, ý bảo cô không cần tiếp tục dây dưa với người ta, da mặt cũng đủ dày đi, không hề còn chút e lệ nào.
Vân Sở cũng mặc kệ hai người kia, đều là người xa lạ, cô không có hứng thú xen vào chuyện của bọn họ, nhưng mà, trước đó cô thật sự đã ăn rất no rồi, hiện tại nhìn bàn đồ ăn toàn những món cô thích trước mặt này lại không thể ăn tiếp, trong lòng chỉ còn biết kêu khổ.
Thật vất vả đợi hai người bọn họ ăn xong, dường như Thượng Quan Triệt cũng nhận ra Vân Sở rất không bình tĩnh, kéo cô đi tìm cớ rời đi.
Ra khỏi khách sạn Thiên Luân, Vân Sở rời khỏi tay Thượng Quan Triệt, cười nói: "Đa tạ thúc thúc chiêu đãi, cháu đã giúp đỡ xong rồi, cháu còn có việc không thể tiếp tục đi cùng nữa."
Nói xong, nhìn sắc trời một chút, còn sớm, cô chuẩn bị đi dạo phố, muốn mua vài bộ quần áo về, trong phòng tất cả đều là màu hồng nhạt, màu sắc này cô nhìn là cảm thấy buồn nôn.
Nhưng mà, cô mới đi được hai bước thì đã bị người ta kéo lại.
Cảnh sát thúc thúc Thượng Quan Triệu kéo tay cô lại cười gian ác: "Chỉ sợ không thể để cô như ý, thân ái, cô không phát hiện là có người đang nhìn chằm chằm chúng ta không sao?"
Vân Sở chớp chớp mắt, liếc mắt nhìn, quả nhiên thấy bên trong khách sạn có mấy ánh mắt đang nhìn bọn họ.
Chắc là vị Triệu tiểu thư kia không tin quan hệ của bọn họ cho nên đi tìm người theo dõi bọn họ. Thật là nhàm chán, nếu thật sự thích tên yêu nghiệt này thì phóng ngựa đuổi theo không phải tốt hơn sao? Chơi trò đùa giỡn kiểu này thì có hay ho gì?
Vân Sở không kiên nhẫn bĩu môi: "Tôi đi theo anh là được chứ gì. Nhưng tôi có điều kiện."
"Nói"
"Buổi tối đưa tôi đến một chỗ." Cô muốn đến nơi này tìm người, nhưng mà, thân thể này của cô không thể đến được nơi đó, cô muốn tìm thật sự có chút khó khăn, vậy thì cứ dứt khoát lợi dụng vị cảnh sát thúc thúc này đi.
Thượng Quan Triệt gật đầu, coi như đồng ý.
Vì thế, cô cứ như vậy mà lên nhầm thuyền giặc, a không đúng, là xe giặc, đi theo vị cảnh sát thúc thúc kia rời khỏi đây.
Vì biểu hiện tương thân tương ái của bọn họ, một đại nam nhân như Thượng Quan Triệt lại đưa cô đi dạo phố, còn vô cùng chăm sóc đưa cô đi mua quần áo, cô thích cái gì thì mua cho cô cái đó.
Hai mắt Vân Sở sáng lên, nghĩ đến việc mua này mua nọ mà không cần tốn tiền của bản thân, cô lập tức không khách khí lấy toàn bộ đồ được treo ở phía ngoài rồi bảo tiểu thư thu ngân giúp cô gói lại.
Nhưng thiên hạ làm gì có cơm trưa miễn phí, khi Vân đại tiểu thư đang đắc ý vì có thể tiết kiệm tiền thì trên gương mặt dịu dàng của Thượng Quan Triệt xuất hiện một nụ cười giảo hoạt, cúi đầu dựa vào bên tai cô, đôi môi anh đào sáng bóng, giọng nói như mang theo từ tính, thật êm tai. Nhưng câu nói này lại vô cùng chói tai.
Anh nói: "Thân ái, tôi quên nói cho cô biết, hôm nay tôi ra cửa quên không mang ví tiền rồi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo, phấn nộn của Vân Sở xụ xuống, cô trừng mắt, dùng ánh mắt lên án Thượng Quan Triệt, lại nhìn thấy hai lúm đồng tiền như hoa nở trên má anh, quả nhiên là cố ý đùa giỡn cô.
Cô cắn răng nói với Thượng Quan Triệt một câu: "Xem như anh lợi hại!" Nhưng lại lặng lẽ bổ sung thêm một câu ở trong lòng, ngươi ác, ta ác hơn.
Xoay người, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức lộ ra nụ cười hồn nhiên: "Haiz, tiểu thư, thật ngại quá, tôi nhìn chỗ quần áo này........Uhm, thân ái nhà tôi không thích màu đen, cái này không cần."
"A, con chó nhà tôi ghét nhất quần áo lông xù, cái này không cần."
"Còn có cái này, đây là cái gì? Dường như giống khăn lau, không cần, không cần."
"Cái này cũng không cần.........không cần..........."
Rất nhanh, đống quần áo xa xỉ này bị Vân đại tiểu thư ném sang một bên, cuối cùng cô để lại hai cái váy tương đối vừa lòng, cười nói: "Uhm, hai cái này còn tạm được, lấy cái này đi."
Người phục vụ nhìn đống quần áo mình mang ra lại bị cô từng cái từng cái mà bỏ qua, tức giận đến mức mặt mũi cũng tái đi, nhưng vẫn không thể không bảo trì nụ cười xinh đẹp, nói với Vân đại tiểu thư: "Tốt, tiểu thư chờ một chút, tổng cộng là........."
Cầm trong tay hai cái váy, Vân Sở đắc ý tiêu sai đi ra khỏi cửa hàng quần áo, phía sau Thượng Quan Triệt mặt dài ra, trên gương mặt yêu nghiệt lúc này lạnh như băng.
Cô gái này rõ ràng là cố ý, đáng chết! Cô đến đây với anh, cô chọn nhiều quần áo như vậy rồi lại kén cá chọn canh không cần nữa, cô không cảm thấy có gì dọa người nhưng khiến anh mất hết mặt mũi rồi.
Tuy rằng những người biết Thượng Quan thiếu gia anh không nhiều lắm, nhưng mà, từ khi sinh ra đây là lần đầu tiên anh lại bị một đám người phục vụ dùng ánh mắt xem diễn này nhìn anh, anh thật sự hận không thể tìm được một cái lỗ nào để chui vào.
Cô gái nhỏ này, đang trả thù bản thân không thanh toán hóa đơn cho cô sao?
Thượng Quan Triệt nhìn cô gái trước mặt đang nhảy tung răng, tức giận đến mức thiếu chút nữa bốc khói trên đỉnh đầu. Mà đầu sỏ gây nên chuyện này còn ngại anh chưa đủ bối rối còn cố tình quay đầu cười nói với anh: "Thân ái, anh xem, tôi đã tiệt kiệm được thật nhiều tiền nha........"
"Đáng chết!" Cuối cùng người nào đó không thể nhịn được nữa, bước nhanh đến, đồng thời bắt lấy bả vai cô, che lại cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải của cô, trương lên bộ mặt đen sì nhét cô vào trong xe.
Trong xe Limousine, Vân Sở nhìn vẻ mặt cực kì khó coi của người đàn ông bên cạnh, cười như một tên trộm, vươn móng vuốt ra nhéo lên mặt hắn: "Ai ui, soái ca làm gì mà phải đau khổ thế, nào, cười lên cho con nhóc này nhìn một cái đi nào."
Thượng Quan Triệt quay đầu, nhìn cô gái nhỏ đang đắc ý bên cạnh, đến gần cô, dừng lại trước mặt cô khoảng 2cm, cười xinh đẹp: "Sau khi nở nụ cười thì đi đâu?"
Mỗ nữ vô sỉ nở nụ cười: "Sau khi nở nụ cười thì đưa tôi đến nơi tôi muốn đi."
Cô há mồm, hương thơm nhàn nhạt phả lên trên mặt Thượng Quan Triệt, thơm ngát mê người, đôi môi mê người, ở trước mặt anh đột nhiên có chút không chân thật.
HẾT CHƯƠNG 3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.