Chương 43: Phanh lại hỏng rồi.
Huân Tiểu Thất
04/02/2015
Đi ra khỏi bang Huyễn Dạ, Vân Sở không về nhà luôn mà mang theo nụ cười tươi như hoa đi đến tòa nhà công ty Vân thị của Vân gia.
Ba người bừng bừng khí thế bước vào cửa lớn Vân thị, lập tức gây được sự chú ý với người xung quanh. Vân đại tiểu thư kiêu ngạo, bướng bỉnh, người nào trong Vân thị cũng biết. Trước kia khi Vân Ngạo Thiên còn sống, Vân Sở cũng không ít lần đến Vân thị làm loạn, cho nên khi cô vừa xuất hiện những người xung quanh lập tức nhận ra cô, vừa nhìn thấy cô thì ào ào chạy đi đường vòng...
Khóe miệng Vân Sở cong lên, không thèm nhìn những người xung quanh, nghênh ngang đi vào văn phòng của Vân Cảnh.
Vân Cảnh vừa mới họp xong, gần đây công ty bị một thế lực rất mạnh công kích, khiến anh bận đến sứt đầu mẻ trán, ngay cả thời gian để thở cũng không có. Lúc này, anh đang phải vùi đầu trong khổ sở.
Ngoài cửa văn phòng truyền đến tiếng gõ cửa, anh cũng không ngẩng đầu chỉ trả lời một câu: "Mời vào."
Vân Sở cười, vừa đẩy cửa đi vào thì đã nhìn thấy cảnh Vân Cảnh đang đau đầu, cười càng tươi hơn....
Bày ra một gương mặt với đôi mắt to ngập nước đi đến trước mặt anh, nhìn anh nói: "Anh ơi, anh đang bận cái gì đấy?"
Nghe thấy giọng nói này, Vân Cảnh ngẩn người, ngẩng đầu là nhìn thấy khuôn mặt còn xinh đẹp hơn cả hoa của Vân Sở, tâm trạng bị đè nén mấy ngày hôm nay đột nhiên sáng sủa lên rất nhiều.
Anh lộ ra một nụ cười ôn nhu, tay vuốt ve tóc cô, cười nói: "Sở Sở tại sao lại đến đây vậy?"
"Gần đây dường như anh rất bận, Sở Sở nhớ anh." Khi Vân Sở nói ra mấy câu này, bản thân cũng cảm thấy có chút ghê tởm, nhưng khi nhìn thấy nụ cười càng dịu dàng hơn trên mặt Vân Cảnh thì cô lựa chọn tiếp tục cười ngây ngô.
"Nha đầu ngốc, mấy ngày nay anh tương đối bận, cho nên không có thời gian ở cùng với em, chờ đến khi anh hết bận thì sẽ đưa em đi chơi, có được không?" Vân Cảnh nhìn cô dịu dàng, trong mắt tràn ngập nụ cười hạnh phúc.
Nếu không phải Vân Sở hiểu rõ người này thuộc loại người gì thì sẽ thật sự cho rằng anh là một người anh trai dịu dàng.
Cô gật đầu, sau khi ở lại trong phòng làm việc nói chuyện một lúc rồi mới lưu luyến rời khỏi đây. Trước khi đi, còn ân cần rót cho Vân Cảnh một cốc nước, tuy nhiên sau đó vì "không cẩn thận" nên nước rất thuận lợi đổ vào người Vân Cảnh, rơi vãi lên cả mặt bàn, không ít văn kiện trên mặt bàn cũng bởi vì vậy mà dính chưởng.
Nhìn vẻ mặt kích động của Vân Sở, không ngừng nói xin lỗi, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi, những lời nói trách cứ Vân Cảnh định nói ra cứ thế mà bị nuốt trở vào, chỉ xoa xoa cái trán, bảo cô trở về nghỉ ngơi, anh còn có việc phải làm.
Vân Sở đi ra khỏi văn phòng, trong mắt tràn đầy ý cười, kéo tay Mộc Ngân, hát một khúc hát thiếu nhi, vui vẻ giống như một chú chim nhỏ rời khỏi đây.
Nhưng mà, khi ba người Vân Sở vừa rời khỏi đây thì một bóng dáng màu đen bước vào văn phòng Vân Cảnh.
Sau đó, trong văn phòng Vân Cảnh kích động đứng lên, nhìn người đàn ông toàn thân màu đen trước mắt, hỏi: "Anh nói cái gì? Cô ấy đến bang, còn đi gặp riêng Lưu trưởng lão sao?"
"Đúng thế, thiếu gia. Chỉ sợ đại tiểu thư không đơn giản, không thể giữ lại nữa." Người đàn ông với toàn thân màu đen, một mái tóc màu đen che khuất nửa gương mặt anh, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lùng...
Vân Cảnh cúi đầu, trong mắt xẹt qua một tia phức tạp.
Tiếp tục nghe Âu Dương Tự nói: "Thiếu gia, đừng do dự, đại tiểu thư đã sớm không còn là nha đầu hồn nhiên đơn thuần kia nữa, hiện tại anh còn không động thủ, sau này cô ta mà mạnh mẽ hơn thì chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa."
Vân Cảnh nheo mắt lại, trong mắt xẹt qua một tia sát khí, nhưng chỉ được một lúc rồi thu lại, anh phất phất tay nói: "Tôi tự có chừng mực, anh cứ nhìn chằm chằm cô ấy mọi lúc là được, tạm thời đừng động đến cô ấy."
Âu Dương Tự hơi nheo mắt lại, nhìn dáng vẻ do dự của Vân Cảnh, cũng không nói gì nữa mà xoay người đi ra khỏi văn phòng. Anh ở bên người Vân Cảnh đã rất nhiều năm, đương nhiên cũng hiểu rõ tính cách Vân Cảnh, chỉ có điều nếu tính cách cứ không quả quyết như vậy thì thật sự không thể làm xong chuyện lớn. Cho nên, là một cấp dưới đắc lực của Vân Cảnh, anh phải giúp anh quyết định.
Trong mắt Âu Dương Tự xẹt qua một tia lạnh lẽo, khóe miệng cong lên tạo ra một nụ cười lạnh như băng.
Hôm nay tâm trạng của Vân Sở rất tốt, không để ý sự phản đối của Vân Hàn và Mộc Ngân, cũng không thèm để ý đến chuyện mình chỉ là một cô bé mười bảy tuổi chưa có bằng lái xe, cứ muốn tự mình lái xe, bảo là muốn dẫn hai người bọn họ đi hít thở không khí.
Vân Hàn biết Vân Sở không biết lái xe, cho nên không nói cái gì, yên lặng ngồi vào vị trí bên cạnh tài xế, định để sau khi nhìn cô ấy thất bại ngoan ngoãn rời khỏi vị trí lái, lúc đó anh sẽ sang tiếp quản vị trí lái xe của cô.
Anh không biết Vân Sở đã không còn là tiểu nha đầu lúc trước, lái xe đã là cái gì, khi cô ở trong quân đội, thậm chí kĩ năng lái xe của cô hoàn toàn không hề kém, tuy rằng không thể so sánh với Thượng Quan Triệt biến thái kia nhưng cũng vô cùng điêu luyện.
Cô ngồi vào vị trị lái xe, khởi động xe, dưới chân giẫm một cái, xe lao nhanh trên đường phố.
Ở nơi này người đến người đi trung tâm thành phố khá đông, cô hào hứng lái xe, dáng vẻ như đã lâu rồi chưa được làm khiến Vân Hàn và Mộc Ngân cảm thấy cả người lạnh lẽo, vội vàng mở miệng bảo cô đi chậm lại một chút.
Vân Sở ném cho họ một ánh mắt khinh bỉ: "Tôi nói này, hai người không phải là sát thủ sao? Chỉ một chút tốc độ như vậy đã sợ rồi sao? Bản tiểu thư vẫn còn chưa tăng tốc đâu."
Dứt lời, cẳng chân dùng sức hơn, xe "ào ào" một tiếng rồi lao đi nhanh hơn.
Trên lưng Mộc Ngân và Vân Hàn lập tức chảy ra mồ hôi lạnh, hai tay ôm chặt lấy đầu, sợ nếu xe đi cứ với tốc độ này thì sẽ bị văng ra ngoài.
Mộc Ngân vẫn muốn khuyên Vân Sở đi chậm lại một chút, nhưng mà mỗi một lần cô khuyên thì Vân Sở lại tăng tốc thêm một lần, hai người sợ đến mức mồ hơi lạnh tuôn ra như mưa.
Bọn họ cũng không phải là loại người nhát gan nhưng đối với kỹ thuật của Vân Sở, bọn họ thật sự rất lo lắng nha, tốc độ lái xe như vậy mà người bình thường lái thì không có gì nhưng nếu đổi lại là Vân Sở thì phải là kinh sợ.
Vân Hàn nhìn Vân Sở, cau mày, hiển nhiên không hiểu vì sao Vân Sở lại có sự thay đổi lớn như vậy. Nếu là trước kia thì anh sẽ cảm thấy Vân Sở có sự thay đổi lớn như vậy là bởi vì cô bị ép đến đường cùng, không thể không phản kháng, nhưng hiện tại khi nhìn thấy Vân Sở lái xe như vậy, Vân Hàn mới cảm thấy mọi chuyện đã vượt xa trí tưởng tượng đơn giản của anh.
Nhưng cho dù Vân Sở có như thế nào thì anh vẫn sẽ đi theo cô, vì cô mà vào sinh ra tử, đây là điều vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
Gần tối, trời chiều hồng hồng dần hiện ra, ở trên quốc lộ thẳng tắp này có một vầng sáng nhàn nhạt chiếu vào một chiếc xe màu đen, khiến chiếc xe chạy băng băng trên đường nhìn qua có chút không chân thật.
Chỉ trong có vài phút, xe đã đi ra khỏi nội thành, trong lòng bàn tay Vân Hàn và Mộc Ngân mồ hôi lạnh đã ra đầy....
Nhưng mà, dường như Vân Sở không có ý định giảm tốc độ, ngược lại cau mày, giẫm chân một cái, tăng tốc độ xe.
Nhìn thấy biểu cảm của Vân Sở, Vân Hàn hơi nhíu mày, trong lòng lập tức có một dự cảm xấu.
Đúng lúc này, Vân Sở cắn răng, ánh mắt nhìn về phía gương chiếu hậu, nhìn hai chiếc xe màu đen luôn đi theo sát bọn họ, lạnh lùng nói: "Đáng chết! Âm hồn không tan!"
Lúc trước bị tốc độ lái xe của Vân Sở làm cho hoảng sợ nên Vân Hàn và Mộc Ngân không để ý phía sau. Giờ phút này, sau khi bọn họ ý thức được có điều gì đó không thích hợp, quay đầu lại, nhất thời hai mắt mở to ra. Bởi vì ở phía sau bọn họ có hai chiếc xe màu đen, chạy băng băng phía sau bọn họ, điều này không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là từ sau khi bọn họ đi ra khỏi văn phòng Vân Cảnh thì hai chiếc xe đã đi theo bọn họ rồi. Hơn nữa, nếu cẩn thận để ý thì những người bên trong xe còn cầm súng lục trong tay, đối diện bọn họ.......
Giờ phút này, Vân Sở lại rất bình tĩnh, nói ra một câu còn kinh sợ hơn: "Phanh lại hỏng rồi, phía sau lại có truy binh, xem ra là có người muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết."
Cái gì?! Mặt Vân Hàn và Mộc Ngân đồng loạt trắng bệch, hai người trợn mắt há hốc mồm nhìn Vân Sở, hoảng sợ trong chốc lát. Phanh hỏng mà cô lại còn có thể đi nhanh như vậy? Phanh hỏng mà cô còn có thể bình tĩnh như vậy? Trời ơi, rốt cuộc cô gái này có biết hiện tại bọn họ có bao nhiêu nguy hiểm hay không?
Nhưng mà, hai người bọn họ cũng đã nhanh chóng tỉnh táo lại, bởi vì bọn họ đều hiểu rõ ràng, hiện tại căn bản bọn họ không có sự lựa chọn, dừng xe thì sẽ bị đám người có ý đồ gây rối phía sau bắt được, chỉ có thể không ngừng đi về phía trước.
Nhưng mà, hai người bọn họ đều không thể phát hiện có người đi theo phía sau, tại sao Vân Sở lại có thể phát hiện?
HẾT CHƯƠNG 43
Ba người bừng bừng khí thế bước vào cửa lớn Vân thị, lập tức gây được sự chú ý với người xung quanh. Vân đại tiểu thư kiêu ngạo, bướng bỉnh, người nào trong Vân thị cũng biết. Trước kia khi Vân Ngạo Thiên còn sống, Vân Sở cũng không ít lần đến Vân thị làm loạn, cho nên khi cô vừa xuất hiện những người xung quanh lập tức nhận ra cô, vừa nhìn thấy cô thì ào ào chạy đi đường vòng...
Khóe miệng Vân Sở cong lên, không thèm nhìn những người xung quanh, nghênh ngang đi vào văn phòng của Vân Cảnh.
Vân Cảnh vừa mới họp xong, gần đây công ty bị một thế lực rất mạnh công kích, khiến anh bận đến sứt đầu mẻ trán, ngay cả thời gian để thở cũng không có. Lúc này, anh đang phải vùi đầu trong khổ sở.
Ngoài cửa văn phòng truyền đến tiếng gõ cửa, anh cũng không ngẩng đầu chỉ trả lời một câu: "Mời vào."
Vân Sở cười, vừa đẩy cửa đi vào thì đã nhìn thấy cảnh Vân Cảnh đang đau đầu, cười càng tươi hơn....
Bày ra một gương mặt với đôi mắt to ngập nước đi đến trước mặt anh, nhìn anh nói: "Anh ơi, anh đang bận cái gì đấy?"
Nghe thấy giọng nói này, Vân Cảnh ngẩn người, ngẩng đầu là nhìn thấy khuôn mặt còn xinh đẹp hơn cả hoa của Vân Sở, tâm trạng bị đè nén mấy ngày hôm nay đột nhiên sáng sủa lên rất nhiều.
Anh lộ ra một nụ cười ôn nhu, tay vuốt ve tóc cô, cười nói: "Sở Sở tại sao lại đến đây vậy?"
"Gần đây dường như anh rất bận, Sở Sở nhớ anh." Khi Vân Sở nói ra mấy câu này, bản thân cũng cảm thấy có chút ghê tởm, nhưng khi nhìn thấy nụ cười càng dịu dàng hơn trên mặt Vân Cảnh thì cô lựa chọn tiếp tục cười ngây ngô.
"Nha đầu ngốc, mấy ngày nay anh tương đối bận, cho nên không có thời gian ở cùng với em, chờ đến khi anh hết bận thì sẽ đưa em đi chơi, có được không?" Vân Cảnh nhìn cô dịu dàng, trong mắt tràn ngập nụ cười hạnh phúc.
Nếu không phải Vân Sở hiểu rõ người này thuộc loại người gì thì sẽ thật sự cho rằng anh là một người anh trai dịu dàng.
Cô gật đầu, sau khi ở lại trong phòng làm việc nói chuyện một lúc rồi mới lưu luyến rời khỏi đây. Trước khi đi, còn ân cần rót cho Vân Cảnh một cốc nước, tuy nhiên sau đó vì "không cẩn thận" nên nước rất thuận lợi đổ vào người Vân Cảnh, rơi vãi lên cả mặt bàn, không ít văn kiện trên mặt bàn cũng bởi vì vậy mà dính chưởng.
Nhìn vẻ mặt kích động của Vân Sở, không ngừng nói xin lỗi, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi, những lời nói trách cứ Vân Cảnh định nói ra cứ thế mà bị nuốt trở vào, chỉ xoa xoa cái trán, bảo cô trở về nghỉ ngơi, anh còn có việc phải làm.
Vân Sở đi ra khỏi văn phòng, trong mắt tràn đầy ý cười, kéo tay Mộc Ngân, hát một khúc hát thiếu nhi, vui vẻ giống như một chú chim nhỏ rời khỏi đây.
Nhưng mà, khi ba người Vân Sở vừa rời khỏi đây thì một bóng dáng màu đen bước vào văn phòng Vân Cảnh.
Sau đó, trong văn phòng Vân Cảnh kích động đứng lên, nhìn người đàn ông toàn thân màu đen trước mắt, hỏi: "Anh nói cái gì? Cô ấy đến bang, còn đi gặp riêng Lưu trưởng lão sao?"
"Đúng thế, thiếu gia. Chỉ sợ đại tiểu thư không đơn giản, không thể giữ lại nữa." Người đàn ông với toàn thân màu đen, một mái tóc màu đen che khuất nửa gương mặt anh, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lùng...
Vân Cảnh cúi đầu, trong mắt xẹt qua một tia phức tạp.
Tiếp tục nghe Âu Dương Tự nói: "Thiếu gia, đừng do dự, đại tiểu thư đã sớm không còn là nha đầu hồn nhiên đơn thuần kia nữa, hiện tại anh còn không động thủ, sau này cô ta mà mạnh mẽ hơn thì chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa."
Vân Cảnh nheo mắt lại, trong mắt xẹt qua một tia sát khí, nhưng chỉ được một lúc rồi thu lại, anh phất phất tay nói: "Tôi tự có chừng mực, anh cứ nhìn chằm chằm cô ấy mọi lúc là được, tạm thời đừng động đến cô ấy."
Âu Dương Tự hơi nheo mắt lại, nhìn dáng vẻ do dự của Vân Cảnh, cũng không nói gì nữa mà xoay người đi ra khỏi văn phòng. Anh ở bên người Vân Cảnh đã rất nhiều năm, đương nhiên cũng hiểu rõ tính cách Vân Cảnh, chỉ có điều nếu tính cách cứ không quả quyết như vậy thì thật sự không thể làm xong chuyện lớn. Cho nên, là một cấp dưới đắc lực của Vân Cảnh, anh phải giúp anh quyết định.
Trong mắt Âu Dương Tự xẹt qua một tia lạnh lẽo, khóe miệng cong lên tạo ra một nụ cười lạnh như băng.
Hôm nay tâm trạng của Vân Sở rất tốt, không để ý sự phản đối của Vân Hàn và Mộc Ngân, cũng không thèm để ý đến chuyện mình chỉ là một cô bé mười bảy tuổi chưa có bằng lái xe, cứ muốn tự mình lái xe, bảo là muốn dẫn hai người bọn họ đi hít thở không khí.
Vân Hàn biết Vân Sở không biết lái xe, cho nên không nói cái gì, yên lặng ngồi vào vị trí bên cạnh tài xế, định để sau khi nhìn cô ấy thất bại ngoan ngoãn rời khỏi vị trí lái, lúc đó anh sẽ sang tiếp quản vị trí lái xe của cô.
Anh không biết Vân Sở đã không còn là tiểu nha đầu lúc trước, lái xe đã là cái gì, khi cô ở trong quân đội, thậm chí kĩ năng lái xe của cô hoàn toàn không hề kém, tuy rằng không thể so sánh với Thượng Quan Triệt biến thái kia nhưng cũng vô cùng điêu luyện.
Cô ngồi vào vị trị lái xe, khởi động xe, dưới chân giẫm một cái, xe lao nhanh trên đường phố.
Ở nơi này người đến người đi trung tâm thành phố khá đông, cô hào hứng lái xe, dáng vẻ như đã lâu rồi chưa được làm khiến Vân Hàn và Mộc Ngân cảm thấy cả người lạnh lẽo, vội vàng mở miệng bảo cô đi chậm lại một chút.
Vân Sở ném cho họ một ánh mắt khinh bỉ: "Tôi nói này, hai người không phải là sát thủ sao? Chỉ một chút tốc độ như vậy đã sợ rồi sao? Bản tiểu thư vẫn còn chưa tăng tốc đâu."
Dứt lời, cẳng chân dùng sức hơn, xe "ào ào" một tiếng rồi lao đi nhanh hơn.
Trên lưng Mộc Ngân và Vân Hàn lập tức chảy ra mồ hôi lạnh, hai tay ôm chặt lấy đầu, sợ nếu xe đi cứ với tốc độ này thì sẽ bị văng ra ngoài.
Mộc Ngân vẫn muốn khuyên Vân Sở đi chậm lại một chút, nhưng mà mỗi một lần cô khuyên thì Vân Sở lại tăng tốc thêm một lần, hai người sợ đến mức mồ hơi lạnh tuôn ra như mưa.
Bọn họ cũng không phải là loại người nhát gan nhưng đối với kỹ thuật của Vân Sở, bọn họ thật sự rất lo lắng nha, tốc độ lái xe như vậy mà người bình thường lái thì không có gì nhưng nếu đổi lại là Vân Sở thì phải là kinh sợ.
Vân Hàn nhìn Vân Sở, cau mày, hiển nhiên không hiểu vì sao Vân Sở lại có sự thay đổi lớn như vậy. Nếu là trước kia thì anh sẽ cảm thấy Vân Sở có sự thay đổi lớn như vậy là bởi vì cô bị ép đến đường cùng, không thể không phản kháng, nhưng hiện tại khi nhìn thấy Vân Sở lái xe như vậy, Vân Hàn mới cảm thấy mọi chuyện đã vượt xa trí tưởng tượng đơn giản của anh.
Nhưng cho dù Vân Sở có như thế nào thì anh vẫn sẽ đi theo cô, vì cô mà vào sinh ra tử, đây là điều vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
Gần tối, trời chiều hồng hồng dần hiện ra, ở trên quốc lộ thẳng tắp này có một vầng sáng nhàn nhạt chiếu vào một chiếc xe màu đen, khiến chiếc xe chạy băng băng trên đường nhìn qua có chút không chân thật.
Chỉ trong có vài phút, xe đã đi ra khỏi nội thành, trong lòng bàn tay Vân Hàn và Mộc Ngân mồ hôi lạnh đã ra đầy....
Nhưng mà, dường như Vân Sở không có ý định giảm tốc độ, ngược lại cau mày, giẫm chân một cái, tăng tốc độ xe.
Nhìn thấy biểu cảm của Vân Sở, Vân Hàn hơi nhíu mày, trong lòng lập tức có một dự cảm xấu.
Đúng lúc này, Vân Sở cắn răng, ánh mắt nhìn về phía gương chiếu hậu, nhìn hai chiếc xe màu đen luôn đi theo sát bọn họ, lạnh lùng nói: "Đáng chết! Âm hồn không tan!"
Lúc trước bị tốc độ lái xe của Vân Sở làm cho hoảng sợ nên Vân Hàn và Mộc Ngân không để ý phía sau. Giờ phút này, sau khi bọn họ ý thức được có điều gì đó không thích hợp, quay đầu lại, nhất thời hai mắt mở to ra. Bởi vì ở phía sau bọn họ có hai chiếc xe màu đen, chạy băng băng phía sau bọn họ, điều này không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là từ sau khi bọn họ đi ra khỏi văn phòng Vân Cảnh thì hai chiếc xe đã đi theo bọn họ rồi. Hơn nữa, nếu cẩn thận để ý thì những người bên trong xe còn cầm súng lục trong tay, đối diện bọn họ.......
Giờ phút này, Vân Sở lại rất bình tĩnh, nói ra một câu còn kinh sợ hơn: "Phanh lại hỏng rồi, phía sau lại có truy binh, xem ra là có người muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết."
Cái gì?! Mặt Vân Hàn và Mộc Ngân đồng loạt trắng bệch, hai người trợn mắt há hốc mồm nhìn Vân Sở, hoảng sợ trong chốc lát. Phanh hỏng mà cô lại còn có thể đi nhanh như vậy? Phanh hỏng mà cô còn có thể bình tĩnh như vậy? Trời ơi, rốt cuộc cô gái này có biết hiện tại bọn họ có bao nhiêu nguy hiểm hay không?
Nhưng mà, hai người bọn họ cũng đã nhanh chóng tỉnh táo lại, bởi vì bọn họ đều hiểu rõ ràng, hiện tại căn bản bọn họ không có sự lựa chọn, dừng xe thì sẽ bị đám người có ý đồ gây rối phía sau bắt được, chỉ có thể không ngừng đi về phía trước.
Nhưng mà, hai người bọn họ đều không thể phát hiện có người đi theo phía sau, tại sao Vân Sở lại có thể phát hiện?
HẾT CHƯƠNG 43
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.