Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Chương 63: Uống say, trái ôm phải ấp

Huân Tiểu Thất

16/10/2015

Ban đêm, từng cơn gió rét lạnh, gào thét trong đêm phát ra những tiếng u u. Trên con đường yên tĩnh, cũng không có nhiều người đi lại, mặc dù có nhưng khi nhìn thấy một đám đàn ông hung dữ thì đều bỏ trốn không dấu vết.

Vân Sở ngã xuống mặt đất, mông cũng phải nở hoa, nhưng còn chưa kịp kêu đau thì đã nhìn thấy người đó đang vung dao về phía mình.

Vân Sở cắn răng, đang định nghĩ xem làm thế nào để tránh công kích của người đàn ông này thì đột nhiên, tay cầm dao của người đàn ông bị một người bên cạnh đá một cái, người đàn ông không kịp chuẩn bị nên một đá này đá bay ra ngoài, ngã vào một cái cột điện, sau đó phát ra một loạt âm thanh rên rỉ.

Sau đó những người đàn ông còn lại đồng loạt đứng lên, nhìn thấy lão đại của bọn họ bị đá bay, nhất thời hoảng hốt, vội vội vàng vàng đến nâng lão đại dậy, sau đó kinh ngạc nhìn người đứng phía trước Vân Sở.

Vân Sở cũng ngẩng đầu, khi nhìn thấy rõ người trước mắt thì cũng bị giật mình, há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ cau mày rồi cố gắng dùng sức đứng lên khỏi mặt đất.

Lúc này, người đàn ông phía trước Vân Sở vươn một bàn tay ra, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.

Vân Sở do dự một chút, cuối cùng vẫn nắm lấy tay người đó, khóe miệng khẽ cong lên, nói: "Cảm ơn học trưởng Âu Dương."

Đúng vậy, người đàn ông này, vậy mà lại chính là Âu Dương Tự. Vân Sở thật sự cảm thấy ngoài ý muốn. Lương Hạo vừa mới nói là đã điều tra xong lai lịch của Âu Dương Tự thì cô ở trên đường gặp phải mai phục của Kim Lan Nhược, cuối cùng vẫn là Âu Dương Tự cứu cô, cái này..... Kiểu gì vẫn cảm thấy có chút gì đó không thích hợp.

Chẳng lẽ cô đã hiểu lầm Âu Dương Tự rồi sao? Người đàn ông này vốn dĩ không phải là kẻ địch của cô sao?

Trong lòng Vân Sở có trăm ngàn suy nghĩ đang biến đổi nhưng trên mặt lại không có một biểu cảm dư thừa nào.

Âu Dương Tự kéo cô đứng lên, buông tay cô ra, xoay người nói với mấy người Kim Lan Nhược phái đến, giọng nói lạnh lùng: "Cút!"

Mấy người kia cảm nhận được khí thế từ trên người Âu Dương Tự, đâu còn dám ở lại lâu chứ? Một đám đỡ lấy lão đại của bọn họ, bỏ lại một câu: "Vân Sở, cô đừng quá đắc ý, chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu." Sau đó thì trốn đi.

Khóe miệng Vân Sở giật giật, nghĩ thầm, những người này quả thật rất trung thành nha, Kim Lan Nhược đã như vậy rồi mà bọn họ còn nguyện ý đi theo cô ta, thật sự là.... ...

Nghĩ đến đây, Vân Sở nhíu mày, một suy nghĩ khác thường xẹt qua trong đầu. Nhưng cũng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất rất nhanh không thấy đâu nữa.

Cô lắc lắc đầu, nhìn về phía Âu Dương Tự còn lạnh lùng hơn cả thời tiết giá rét bên ngoài, cười nói: "Học trưởng Âu Dương, tại sao anh lại ở đây vậy, anh lại cứu tôi thêm một lần nữa, tôi không biết phải cảm ơn anh như thế nào đây."

Mái tóc dài của Âu Dương Tự vẫn rủ xuống che đi một con mắt, con mắt còn lại lộ ra, nhìn Vân Sở thật sâu. Đúng vậy, chính xác là nhìn thật sâu, không giống như lần trước là chỉ lườm một cái.

Vân Sở bị ánh mắt này của anh làm cho có chút không được tự nhiên, ho khan hai tiếng, nói tiếp: ''Học trưởng Âu Dương, trời lạnh, tôi mời anh uống một chén có được hay không?" Vân Sở nói xong, tay chỉ chỉ về phía tấm biển câu lạc bộ Đào Nguyên ở cách đó không xa.

Theo như hiểu biết của Vân Sở đối với Âu Dương Tự, người đàn ông này là loại người không nhận lời mời của người khác, cô gần như có thể khẳng định Âu Dương Tự sẽ từ chối cô.

Nhưng vào đúng lúc này, cô lại tính sai rồi, bởi vì.... .....

"Được." Âu Dương Tự gật đầu, xoay người đi về phía trước.

Vân Sở ngẩn người, khóe miệng co rút, nghĩ thầm, có phải thân thể người này không khỏe hay không mà lại tự nhiên muốn đi uống rượu với cô?

Vân Sở ngây ngốc ngẩn người, cho đến khi Âu Dương Tự đi một đoạn xa phát hiện ra cô không kịp, quay đầu nhìn cô một cái thì cô mới phục hồi lại tinh thần, cười hì hì bước về phía trướ. Có thể nói là nụ cười trên mặt cô đẹp bao nhiêu thì trong lòng cô buồn bực bấy nhiêu. Bởi vì, hiện tại cô muốn đi gặp Lương Hạo nha, gặp Lương Hạo để làm cái gì? Chẳng phải là để nghe Lương Hạo bẩm báo về chuyện của Âu Dượng Tự hay sao.....

Vân sở cúi đầu, vẻ mặt đau khổ đi vào Đào Nguyên với Âu Dương Tự. Lúc trước mỗi khi Vân Sở đến nơi này hoặc là đến tìm người, hoặc là đến tìm hiểu tin tức, cho nên đều chỉ ngồi ở đại sảnh, nhưng lúc này là đến bàn chuyện quan trọng, cho nên cô bảo Lương Hạo thuê một căn phòng.

Vừa đi vào Đào Nguyên, người phục vụ đã nhiệt tình nói với Vân Sở: "Vân tiểu thư, Lương đại ca đã ở trong phòng riêng đợi cô rồi."

Vân Sở gật đầu, cười nói với Âu Dương Tự: "Học trưởng Âu Dương, tôi còn có hẹn với một người bạn, hay là tôi uống hai chén với anh ở đây đi."

Âu Dương Tự liếc mắt nhìn Vân Sở một cái, gật đầu, ngồi xuống bên quầy bar, bảo phục vụ cho hai chén Kê Vĩ Tửu. Còn Vân Sở thì nhân cơ hội này nói với phục vụ, bảo Lương Hạo đi trước, tối nay cô sẽ đến gặp. Đến khi cô trở lại quầy bar thì Âu Dương Tự đã chuẩn bị xong cả rượu cho cô.

Vân Sở cũng không khách khí, ngồi xuống, không nói chuyện với Âu Dương Tự. Trong lòng thì đang tự hỏi mục đích Âu Dương Tự đột nhiên xuất hiện.

Nếu anh ta thật sự đúng lúc như vậy, đúng lúc xuất hiện khi cô đang bị người khác bao vậy, sau đó thì cứu cô, cô thật sự không tin. Nhưng mà, nếu không phải là sự trùng hợp thì là cái gì?

Chẳng lẽ.... Âu Dương Tự muốn ngăn cản cô và Lương Hạo gặp mặt? Nói như vậy thì Âu Dương Tự này thật sự có vấn đề rồi.

Vân Sở nheo mắt lại, mím môi, cúi đầu trầm tư.

Lúc này, người phục vụ vừa đúng đưa rượu đến, nhìn Vân Sở có điều gì muốn nói nhưng lại thôi.

Vân Sở nhíu mày, tiếp nhận ly rượu, cười nói với Âu Dương Tự: "Học trưởng, tôi kính anh."

Khóe miệng Âu Dương Tự khẽ giật giật, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, bưng ly rượu trên mặt bàn lên chạm nhẹ vào ly rượu của Vân Sở, sau đó ngửa đầu ngấp một ngụm.

Vân Sở dùng môi chạm nhẹ vào chén Kê Vĩ Tửu, nhưng không uống, thấy Âu Dương Tự ngồi đó không lên tiếng, cô cảm thấy hơi buồn bực, liếc mắt ra hiệu với phục vụ, sau đó cười cười xin lỗi Âu Dương Tự: "Học trưởng Âu Dương, tôi vào toilet một chút."

Âu Dương Tự nhìn cô một cô một cái rồi gật đầu, khó khăn lắm mới nói được một câu: "Ừ."

Vân Sở vội vàng chạy về phía toilet, trốn vào đó một lúc thì nhìn thấy phục vụ với vẻ mặt kích động chạy vào, nhìn bốn phía xung quanh một lúc, rồi bất chấp đây là toilet nữ, vội vàng nói với Vân Sở: "Vân tiểu thư, trên đường đến đây Lương đại ca bị thương, anh ấy vẫn kiên trì ngồi chờ cô ở trong phòng riêng, cô mau đi nhìn anh ấy một chút đi, nếu không đến bệnh viện, tôi sợ.... ....."

Vân Sở mở to hai mắt ra, còn chưa kịp nghe người phục vụ nói hết câu thì đã đẩy anh chạy ra khỏi toilet, sau đó chạy về phía phòng riêng mà họ đã hẹn trước.

Chỉ tiếc là Vân Sở vừa mới chạy ra khỏi toilet thì đã thấy Âu Dương Tự đứng trước cửa thang máy, dường như đã biết cô sẽ dùng thang máy để đi lên trên vậy, nhìn về hướng cô đi bằng ánh mắt lạnh như băng.

Vân Sở mím môi, tay nắm chặt thành nắm đấm. Quả nhiên, cô đoán không sai, Âu Dương Tự này căn bản không phải thật sự đến cứu cô, thậm chí, cô còn nghi ngờ mấy người của Kim Lan Nhược kia cũng chưa hẳn thật sự muốn tìm đến cô, chỉ sợ là để cho Âu Dương Tự có cơ hội tiếp cận với bản thân cũng nên?

Như vậy thì Âu Dương Tự là người của Kim Lan Nhược sao?

Vân Sở cắn răng, cố ra vẻ như không có việc gì, sửa sang lại mái tóc dài của mình một chút, sau đó từ từ đi ra khỏi toilet, đi về phía quầy bar.

Cô còn chưa biết mục đích của Âu Dương Tự này là gì, nhưng cũng có thể xác minh được người đàn ông là địch chứ không phải là bạn, hơn nữa còn là một kẻ địch rất khó đối phó, cô không thể quá sơ sót.

Hiện tại, cô chỉ có thể hi vọng Lương Hạo bên kia đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không chẳng phải Âu Dương Tự này đã đạt được mục đích hay sao. Vân Sở đi đến trước quầy bar, tươi cười nói với Âu Dương Tự đang đứng cửa thang máy: "Học trưởng làm sao vậy?"

Âu Dương Tự với hơi thở lạnh lùng bao xung quanh cơ thể, chậm rãi bước đến bên cạnh Vân Sở ngồi xuống, lắc đầu nói: "Không có việc gì, nhìn thấy người quen nên đến chào hỏi."

Vân Sở gật đầu, ánh mắt đầy ý cười nhìn anh: "Nào chúng ta tiếp tục uống rượu."

Âu Dương Tự lạnh lùng liếc mắt nhìn Vân Sở một cái, bưng ly rượu lên, uống rất tự nhiên, dáng vẻ lạnh lùng này hoàn toàn không đặt Vân Sở vào trong mắt.

Vân Sở cũng uống hai ngụm, nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện của Lương Hạo nên không có tâm trạng uống rượu.

Đại khái là ngồi thêm nửa tiếng, không biết từ lúc nào Vân Sở đã uống hết một chén Kê Vĩ Tửu lớn, khuôn mặt đỏ ửng. Cô hiểu mình không thể uống nữa, tuy rằng tửu lượng của cô tốt, nhưng uống nhiều cũng không tốt cho thân thể.

Buông cái cốc xuống, Vân Sở chuẩn bị nói với Âu Dương Tự là cô muốn đi tìm người bạn của mình. Cho dù phản ứng của Âu Dương Tự có thế nào đi chăng nữa thì bọn cô cũng không thể cứ tiếp tục ngồi chờ chết như vậy nữa. Nếu không, nếu thật sự Lương Hạo xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì cô không chỉ không có được tin tức về Âu Dương Tự mà còn có thể trở thành kẻ đầu sỏ gây nên chuyện đó. Tuy rằng trong lòng cô không quá coi trọng Lương Hạo, vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh ta, nhưng dù sao tối nay vẫn là cô chủ động hẹn Lương Hạo đến đây, ngộ nhỡ Lương Hạo thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cô cũng khó chối tội.

Vân Sở vừa mới đứng lên, còn chưa kịp nói gì với Âu Dương Tự, thì đã nghe thấy một âm thanh quen thuộc đột nhiên truyền đến từ phía sau.

Vân Sở quay đầu, khi nhìn thấy người kia, nụ cười trên khóe miệng đột nhiên trở nên rực rỡ, sau đó không nói câu nào mà bước đến, kéo lấy tay anh, gọi thân thiết: "Liên ca ca, anh cũng ở trong này sao? Đã tan tầm rồi hả?"

Liên Thanh Ngôn không ngờ là sẽ gặp Vân Sở ở những nơi như thế này, sửng sốt một lúc, sau đó thì nhíu mày, nhẹ nhàng sờ đầu cô, dịu dàng cười nói: "Ừ, vừa mới tan tầm, trẻ con sao không về nhà nghỉ ngơi, chạy đến nơi này làm cái gì?"

Giọng nói của anh rất dịu dàng, thanh âm rất dễ nghe, khiến Vân Sở cảm thấy thật thoải mái.

Cô chu miệng lên, kháng nghị nói: "Tôi không nhỏ, sau mấy tháng nữa là trưởng thành rồi."

"Ha ha, cô cũng biết mình vẫn còn là vị thành niên sao?" Liên Thanh Ngôn cười khẽ, khuôn mặt vốn dĩ đã vô cùng tuấn mỹ, dưới ánh đèn ở đây càng trở nên vô cùng mê người.

Vân Sở nuốt nước miếng, kiễng chân lên, ghé vào bên tai Liên Thanh Ngôn, nhỏ giọng đùa giỡn: "Liên ca ca, không biết đã có người nào nói với anh chưa, khi anh cười lên có thể câu hồn người ta đi đó."

Cô cũng không hề nói quá, thật sự có cảm giác như vậy. Anh khác hoàn toàn với Thượng Quan Triệt, Thượng Quan Triệt rất hay cười, mỗi lần cười đều khiến người ta có cảm giác giống con hồ ly, làm người ta hoa đầu chóng mặt. Còn Liên Thanh Ngôn rất ít khi cười, nhưng mỗi lần cười đều mang đến cho người ta cảm giác kinh diễm, đó là cảm giác tâm hồn rung động.

Nghe thấy lời nói của Vân Sở, trái tim của Liên Thanh Ngôn đột nhiên run lên, nhìn vào mắt cô, nhìn thật sâu, nếu không phải tình huống không cho phép thì chỉ sợ anh sẽ không nhịn được mà cắn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm, ướt át của cô.

Cố gắng nhịn xuống sự rung động trong tim, Liên Thanh Ngôn giơ tay lên, khẽ đánh vào trán Vân Sở, giả bộ tức giận nói: "Nhóc con chết tiệt kia, dám trêu đùa Liên ca ca, thật không biết lớn nhỏ gì cả."

Tuy rằng giọng nói của Liên Thanh Ngôn rất tức giận nhưng động tác lại không hề thô lỗ, thậm chí còn mang đậm sủng ái. Tuy nhiên lại khiến Vân Cảnh ở bên người anh nhìn thấy, trong lòng cảm thấy có chút gì đó khó chịu.

Rõ ràng anh và Liên Thanh Ngôn cùng nhau đi đến, nhưng mà trong mắt cô chỉ có Liên Thanh Ngôn. Cô có thể làm nũng với Liên Thanh Ngôn, có thể thân thiết với anh, có thể ái muội với anh, nhưng ngay cả ánh mắt cũng không chịu nhìn bản thân lấy một cái, thậm chí, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của anh.....

Ánh mắt của Vân Cảnh dừng trên người Vân Sở, nhìn thật sâu, nhìn thật lâu, không hề che giấu sự ưu thương trong lòng mình.



Vân Sở chui ra khỏi lòng Liên Thanh Ngôn, ngay lập tức cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình, quay đầu qua, nhìn thẳng vào ánh mắt đầy ưu thương của Vân Cảnh, lập tức ngây ngẩn cả người.

Vân Cảnh, sao anh ta lại ở chỗ này.... .......

Sắc mặt Vân Sở cũng thay đổi, nhớ đến chuyện tối ngày hôm qua, cô cảm thấy có chút xấu hổ.

Chẳng lẽ biểu cảm hiện tại của Vân Cảnh là thật sự? Hiện tại anh khổ sở vì sự bất mãn và oán giận của cô, vì bản thân không để ý đến anh mà đau lòng sao? Hay là, sự ưu thương lúc này của anh cũng là giả vờ?

Vân Sở không nhìn anh nữa, chỉ ho khan hai tiếng, định lợi dụng Liên Thanh Ngôn trốn khỏi Âu Dương Tự. Nhưng mà, khi cô xoay người lại phát hiện chỗ Âu Dương Tự vẫn ngồi đang trống rỗng, nào còn bóng dáng Âu Dương Tự ở đó nữa.

"Ơ? Học trưởng Âu Dương đâu?" Vân Sở chớp chớp mắt, nghi ngờ nhìn vào ghế, trong mắt tràn đầy sự khó hiểu.

Vân Cảnh vừa vào ánh mắt đã dừng trên người Vân Sở, mà lúc này lại đang chìm sâu vào cảm xúc ưu thương của bản thân, lại thêm đèn khá tối cho nên không nhìn thấy Âu Dương Tự.

Còn Âu Dương Tự vừa nhìn thấy Liên Thanh Ngôn và Vân Cảnh, trong lòng biết tình huống không ổn, nhanh chóng rời đi từ cửa sau. Tuy rằng rất không cam lòng khi phải buông tha Vân Sở như vậy, nhưng mà, anh hiểu rõ, nếu như Vân Cảnh biết anh tự tiện làm việc thì chỉ sợ sau này ngay cả cơ tiếp cận Vân Sở cũng không còn nữa.

Vì kế hoạch của anh, hôm nay chỉ có thể tạm thời buông tha. Chẳng phải có cái gọi là núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt, chỉ cần anh còn cơ hội tiếp cận Vân Sở thì anh sẽ có cách trừ khử Vân Sở.

Nghe thấy lời nói của Vân Sở, Liên Thanh Ngôn nhíu mày hỏi: "Tìm ai vậy?"

"À, là một học trưởng ở trên trường, vừa rồi ở bên ngoài anh ấy có giúp tôi một việc, tôi mời anh ấy uống một chén. Vừa rồi vẫn còn ở đây, không biết tại sao đột nhiên lại không thấy tăm hơi đâu. Thật kỳ quái.... ....." Vân Sở bĩu môi, nhỏ giọng quở trách.

Tuy nhiên, Âu Dương Tự tự rời khỏi là tốt nhất, cô có thể nhanh chóng đi tìm Lương Hạo rồi.

Nhớ đến lời nói của phục vụ, Lương Hạo bị htường, Vân Sở mím môi. Cuối cùng không để ý đến chuyện vì sao Âu Dương Tự đột nhiên rời đi nữa, lôi kéo lấy Liên Thanh Ngôn, nói: "Liên ca ca, có chuyện này, chỉ sợ lại làm phiền đến anh rồi...."

Khóe miệng Liên Thanh Ngôn giật giật, có chút xấu hổ hỏi: "Không phải là....Lại có người bị thương đấy chứ?"

Vân Sở bĩu môi, ai oán gật đầu: "Lại bị anh đoán đúng rồi, thật lạ, vì sao chỗ nào có Liên ca ca là chỗ đó lại có người bị thương nhỉ?''

Liên Thanh Ngôn gõ nhẹ vào đầu cô, cười mắng: "Nhóc con chết tiệt kia, ý của cô là vì có tôi ở đây nên người đó mới bị thương có đúng hay không?"

Vân sở thè lưỡi, cười tươi hơn hoa, không ngừng lắc đầu: "Ai nói vậy chứ? Không hề có chuyện này đâu. Ai dám nói vậy tôi đánh hắn."

Liên Thanh Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt nhìn Vân Sở tràn đầy sủng nịnh. Hiển nhiên, giờ phút này, Liên Thanh Ngôn cũng quên luôn người bạn là Vân Cảnh ở bên cạnh.

Vân Cảnh nhìn bọn họ ở chung một chỗ, nhìn dáng vẻ thân mật của bọn họ như vậy, có cảm giác, Liên Thanh Ngôn mới chính là anh trai của cô vậy, điều này làm cho anh cảm thấy rất khó chịu, gần như không thể thở nổi.

Đúng lúc Vân Sở kéo Liên Thanh Ngôn rời đi, cuối cùng Vân Cảnh không nhịn được mà lên tiếng: ''Sở Sở...."

Giọng nói của anh, đè nén lại sự đau đớn kịch liệt trong nội tâm, khiến Vân Sở nghe được thân thể cũng phải run lên một cái, cuối cùng Vân Sở vẫn quay đầu, nhìn thoáng qua Vân Cảnh ở phía sau.

Giờ phút này, trong mắt Vân Cảnh có rất nhiều cảm xúc phức tạp, không biết vì sao Vân Sở lại nhìn thấy được sự thống khổ và giãy dụa trong mắt anh. Vân Sở mím môi, nghĩ thầm, chẳng lẽ Vân Cảnh đối nghịch với bản thân là có nguyên nhân sao? Cũng chính bởi vì nguyên nhân bất đắc dĩ này nên mới làm như vậy? Hơn nữa, thật ra trong lòng anh vẫn thương bản thân, vẫn để ý đến bản thân, có đúng hay không?

A, cho dù đúng như vậy thì như thế nào? Vân Sở cười lạnh. Anh ta đã có thể làm ra cả những chuyện như vậy thì đã nói lên trong lòng anh, cô em gái như cô căn bản có cũng được mà không có cũng không sao, căn bản không thể so với dã tâm của anh ta.

Huống hồ, cô cũng không phải em gái ruột của anh ta, không phải như vậy sao?

Vân Sở cười lạnh lùng, kinh ngạc nói với Vân Cảnh: "A, anh trai cũng ở đây sao, thật ngại quá, vừa rồi không nhìn thấy."

Vân Cảnh cúi đầu, tay bên người nắm thật chặt, mím môi, ánh mắt đau khổ nhìn Vân Sở.

Vậy mà cô lại nói là vừa rồi không nhìn thấy anh? Đùa sao, rõ ràng anh vẫn luôn đứng ở đây mà, sao cô lại không nhìn thấy chứ....

Nhìn thấy biểu cảm biến hóa của Vân Cảnh, Vân Sở khẽ thở dài: "Thật xin lỗi anh trai, có một người bạn của tôi bị thương, tôi phải đưa Liên ca ca đi trước, xin lỗi lúc này không thể tiếp được."

Vân Sở nói xong liền lôi Liên Thanh Ngôn với vẻ mặt phức tạp ở bên cạnh đi, đi thẳng vào thang máy, đến phòng đã hẹn với Lương Hạo.

Đẩy cửa phòng ra, ngay lập tức có một mùi máu tươi nhàn nhạt đập vào mặt, ánh mắt Vân Sở trầm xuống, bật đèn trong phòng lên, chiếu sáng toàn bộ căn phòng tối tăm.

Gần như là đồng thời, Lương Hạo đang nửa nằm trên ghế sofa ngồi dậy, nhìn Vân Sở ở cửa, hai mắt sáng lên, vội vàng nói: "Vân tiểu thư, cuối cùng cô cũng đến."

Giọng nói của anh hơi khàn khàn, vẻ mặt có chút tái nhợt, điều đó cho thấy, vết thương của anh không hề nhẹ.

Vân Sở gật gật đầu, lôi Liên Thanh Ngôn đến: "Anh bị thương thế nào? Bạn tôi là bác sĩ, để anh ấy xem vết thương cho anh trước."

Lúc này Lương Hạo mới nhìn đến Liên Thanh Ngôn, khi nhận ra người đó chính là bác sĩ Liên lợi hại nhất thành phố I, cau mày, không nói gì, gật đầu: "Cảm ơn tiểu thư quan tâm, làm phiền bác sĩ Liên rồi."

Liên Thanh Ngôn không nói cái gì, xem xét vết thương cho Lương Hạo, sau đó lấy những món cần cho băng bó trong hòm thuốc nhỏ luôn mang theo bên người, bắt đầu xử lý vết thương và băng bó cho Lương Hạo.

Vân Sở ngồi bên cạnh Lương Hạo, ánh mắt lạnh lùng hỏi: "Sao lại thế này, vì sao lại bị thương?"

Lương Hạo cắn môi, nhìn Liên Thanh Ngôn đang băng bó vết thương trên người cho mình, lại nhìn về phía Vân Sở, sau đó không nói gì.

Vân Sở biết sự kiêng dè của anh, Liên Than Ngôn là bạn tốt của Vân Cảnh, Vân Cảnh là kẻ địch của cô, Lương Hạo chắc là đang lo lắng Liên Thanh Ngôn sẽ nói chuyện hôm nay với Vân Cảnh? Có lẽ là.... ......

Vân Sở mở to miệng, hỏi thẳng Lương Hạo: "Chẳng lẽ. . ."

Tuy rằng Lương Hạo không phải là người thông minh nhưng vẫn hiểu Vân Sở muốn nói cái gì, gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô.

Vân Sở hít sâu, thấy vết thương của Lương Hạo không có chuyện gì lớn, cũng không vội vàng hỏi, chỉ cúi đầu tự suy nghĩ.

Cô vẫn không hiểu lắm, nếu Âu Dương Tự đã là người của Vân Cảnh vậy thì vì sao khi Vân Cảnh vừa xuất hiện, Âu Dương Tự lại không thấy tăm hơi đâu? Theo lí thuyết, Âu Dương Tự hẳn đã biết thân phận của mình đã bị Lương Hạo điều tra ra, sớm hay muộn cũng sẽ bị Vân Sở biết, vậy thì càng là lúc này thì càng cần phải gặp Vân Cảnh, nghĩ cách loại bỏ sự nghi ngờ của Vân Sở, để Vân Sở cho rằng Âu Dương Tự không biết Vân Cảnh, hơn nữa phải là hoàn toàn không có quan hệ mới đúng nha.

Lúc này Âu Dương Tự rời đi, chẳng lẽ là đang làm một chuyện gì đó mà không thể gặp người khác sao?

Vân Sở cố gắng suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Liên Thanh Ngôn: "Ngày mai đến bệnh viện đổi thuốc, miệng vết thương tuy không lớn nhưng rất sâu, cần phải chú ý nghỉ ngơi."

Lương Hạo cười gật gật đầu, mở miệng đồng ý.

Liên Thanh Ngôn nhìn Vân Sở, biết cô tìm Lương Hạo này còn có việc, tuy rằng việc cô xem bản thân là người ngoài, không muốn để bản thân nghe cuộc đối thoại của bọn họ khiến anh cảm thấy có chút khó chịu, nhưng anh cũng hiểu rằng, giờ phút này nếu như anh không rời khỏi đây thì sẽ chỉ làm cô càng thêm mất hứng mà thôi.

Vì thế, Liên Thanh Ngôn thở dài, cười nói với Vân Sở: "Sở Sở, anh đi ra ngoài uống mấy chén với anh trai em, em nhớ đi ra sớm một chút."

Vân sở gật gật đầu, cảm kích nhìn Liên Thanh Ngôn: "Vâng, cảm ơn Liên ca ca."

Dứt lời, nhìn nụ cười trên khuôn mặt Liên Thanh Ngôn, đứng dậy hôn lên mặt Liên Thanh Ngôn một cái, cười hì hì nhìn anh. Thật ra đối với Liên Thanh Ngôn, Vân Sở vẫn vô cùng cảm kích. Không cần nói đến trước đây anh là bác sĩ riêng của cô nhiều năm như vậy, chỉ cần nhắc đến lần bị bỏ thuốc gần đây nhất, cùng với chuyện Thượng Quan Triệt bị thương cũng đã đủ làm phiền Liên Thanh Ngôn rồi.

Cô biết, Liên Thanh Ngôn cũng thật sự thương cô, coi và đối xử với cô giống như em gái ruột của mình, cho nên trong lòng cô càng cảm thấy cảm kích hơn. Cũng không biết từ lúc nào mà cô đã từ từ coi Liên Thanh Ngôn thành anh trai mình.

Liên Thanh Ngôn chỉ cảm thấy trên má đột nhiên truyền đến một cảm giác ẩm ướt nóng nóng, khiến anh hoàn toàn ngây người, ánh mắt anh dại ra nhìn Vân Sở, thân thể trở nên vô cùng cứng ngắc, tay nắm chặt thành nắm đấm, như thế này, nhìn qua có chút buồn cười.

Tuy rằng môi của cô chỉ như chuồn chuồn lướt qua mặt anh, nhưng khiến sóng nước trong lòng anh dâng lên tạo thành một đợt sóng to.

Lần trước sau khi tận mắt nhìn thấy Vân Sở và Thượng Quan Triệt hôn nhau, anh cũng bắt đầu khát vọng, một ngày nào đó, nếu anh có thể hôn cô thì thật là tốt. Nhưng đó cũng chỉ là mong muốn của anh, anh cũng chưa từng ôm hi vọng lớn bao giờ cả, tính cách của Vân Sở anh hiểu rất rõ, nếu anh dám làm điều gì xằng bậy, chỉ sợ sau này ngay cả cơ hội dùng thân phận người anh ở bên cạnh chăm sóc cô cũng không còn nữa.

Hơn nữa, anh vẫn luôn không hiểu rõ, rốt cuộc tình cảm của bản thân với Vân Sở là dạng tình cảm gì, cho nên vẫn không biểu hiện quá rõ ràng.

Nhưng mà, anh hoàn toàn không thể tưởng tượng được, hôm nay cô lại có thể chủ động hôn bản thân, tuy rằng chỉ là hôn lên gò má, nhưng cũng đã khiến anh vô cùng vui mừng, thân thể trở nên nhẹ bẫng, dường như muốn bay lên vậy.

Tim anh đập rộn ràng, ánh mắt dại ra nhìn Vân Sở, trên mặt vẫn duy trì biểu cảm cứng ngắc, giọng nói cũng dại ra. Anh nói: "Được. Anh đi ra ngoài trước."

Nói xong, anh giống như người máy, chậm chạp đi ra khỏi phòng, sau đó đi xuống dưới, ngồi xuống bên cạnh Vân Cảnh đang say rượu.

Vân Sở chớp chớp mắt, không hiểu Liên Thanh Ngôn đang như thế nào, cô không phải chỉ là kích động quá nên mới hôn anh một cái thôi sao? Cho dù anh có không thích thì cũng không nên như vậy chứ?

Vân Sở bĩu môi, nhún nhún vai, rầu rĩ nói: "Chẳng lẽ sau này anh sẽ không để ý đến mình nữa sao? Cũng không phải là hôn lên miệng anh, tức giận cái quái gì chứ. Người kì lạ."

Lương Hạo nghe thấy vậy, khóe miệng run rẩy.

Đại tiểu thư này, còn có thể ngốc đến mức này sao? Con mắt nào của cô nhìn thấy Liên Thanh Ngôn tức giận vậy? Biểu cảm đó của Liên Thanh Ngôn rõ ràng là kích động, kích động đến mức không biết phải làm như thế nào nha?

Lương Hạo xấu hổ nhìn Vân Sở, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ ho khan hai tiếng, bắt đầu nói chuyện chính: "Khụ khụ, Vân tiểu thư, chuyện lần trước cô bảo tôi điều tra tôi đã điều tra được rồi."



Vân Sở phục hồi tinh thần lại, nghiêm túc nhìn Lương Hạo: "Ừ, tốc độ rất nhanh, anh nói xem, đã tra được cái gì?"

Nghe thấy lời khen ngợi của Vân Sở, Lương Hạo đột nhiên thấy ngượng ngùng, đưa tay lên xoa xoa đầu, cười nói: "Âu Dương Tự là thủ hạ đắc lực nhất của Vân Cảnh, bản thân anh ta cũng đang âm thầm làm việc cho Vân Cảnh, cho nên có rất ít người biết được thân phận của anh ta."

Nói xong, biểu cảm của Lương Hạo lại nghiêm túc thêm một chút rồi nói tiếp: "Ngoại trừ là trợ thủ âm thầm của Vân Cảnh, Âu Dương Tự còn là một đội trưởng trong bang Huyễn Dạ, chỉ là thân phận của anh ta giấu rất kín, nên gần như không có ai biết đến người này."

Vân Sở bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu, trong mắt tràn đầy ánh sáng: "Thì ra là anh ta, ha ha."

Cô đã sớm bảo người đi thăm dò thân phận của đội trưởng thủ hạ cuối cùng của Vân Cảnh, chỉ là không thể điều tra ra cái gì, vị đội trưởng đó cực kì ít xuất hiện trước mặt mọi người, cho dù có xuất hiện thì lúc nào cũng mặc đồ đen, mặc áo choàng lớn, toàn bộ khuôn mặt đều bị che khuất, chỉ để lộ con mắt, cho nên, căn bản không có ai biết được khuôn mặt thật của anh ta.

Chỉ là, cô điều tra lâu như vậy cũng không có tin tức gì, Lương Hạo chỉ mới vài ngày đã điều tra ra, cô không khỏi có chút nghi ngờ.

Lương Hạo nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt Vân Sở, vội vàng nói: "Vân tiểu thư, tôi đây là nhờ người trong Ám Sát giúp đỡ điều tra, chắc chắn chính xác. Tôi cũng tuyệt đối không phải là người của Vân Cảnh....."

Vân Sở cười khẽ, nhìn nhìn Lương Hạo, phát hiện mặc dù trên mặt anh có một vét dao chém rất dài nhưng lại không hề đáng sợ, ngược lại lại cảm thấy rất đáng yêu, gật đầu nói: ''Ừ, tôi biết. Làm rất tốt. Hiện tại, có thể nói cho tôi biết vì sao lại muốn đầu quân cho tôi chưa?"

Khóe miệng Lương Hạo giật giật, trên trán nhỏ xuống hai giọt mồ hôi lạnh, tiếp tục nói: "Thật không dám giấu diếm với Vân tiểu thư, thật ra lúc cha cô còn sống đã từng cứu tôi một mạng, chỉ là trước đây tôi không có bản lĩnh nên không thể đi theo cha làm việc. Cho nên, sau khi biết cô là con gái ông ấy, tôi quyết định mình sẽ đi theo cô."

Vân Sở nhíu mày, hiển nhiên không hài lòng lắm đối với câu trả lời này của Lương Hạo, nhưng mà cũng không nghĩ ra được vấn đề ở đâu, nên cũng không truy cứu, sau đó tiếp tục giao thêm cho Lương Hạo một việc rồi Vân Sở bảo anh trở về nghỉ ngơi cho tốt, bản thân thì rời khỏi phòng riêng để đi tìm đám người Liên Thanh Ngôn.

Lương Hạo nhìn Vân Sở đi mới thở dài nhẹ nhõm một hơn, nghĩ thầm, lão đại quả đúng là thông minh, vậy mà có thể tìm lí do như vậy cho anh, để anh có thể thuận lợi ở lại làm việc bên người cô. Nếu không thì anh cũng không biết nên trả lời như thế nào mới tốt.

Tuy nhiên, tài liệu mà lần này anh điều tra được không phải là nhờ sự giúp đỡ của Ám Sát, bởi vì tự bản thân anh cũng chính là một thành viên của Ám Sát, tuy rằng công phu của anh không tốt, nhưng mà thu thập tình báo là điểm mạnh của anh. Sở dĩ vừa rồi phải nói như vậy cũng chỉ muốn Vân Sở tin tưởng bản thân mà thôi.

Trong sảnh chính, trước quầy bar, Vân Cảnh đã uống rất nhiều, đã hơi say. Chỉ là, không biết Liên Thanh Ngôn đã xảy ra chuyện gì, từ sau khi ra khỏi phòng riêng thì trên mặt luôn có một nụ cười ngây ngô, Vân Cảnh có hỏi vài lân nhưng Liên Thanh Ngôn lại không nói gì càng khiến anh buồn bực hơn.

Thật là lạ, một khối băng như Liên Thanh Ngôn, gần như là không có khả năng để lộ biểu cảm cười ngây ngô như thế này. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì Vân Cảnh cũng không dám tin. Anh và Liên Thanh Ngôn quen biết nhau nhiều năm như vậy, cũng chỉ nhìn thấy anh ấy cười có vài lân, nhưng mà đêm nay, anh lại thay đổi thành một người khác vậy, thật sự là vô cùng kì lạ.

Vân Cảnh bưng ly rượu lên, nhìn Liên Thanh Ngôn ngồi bên cạnh vẫn đang cười ngây ngô, thỉnh thoảng lại đưa tay lên vuốt ve mặt mình, bắt đắc dĩ trừng mắt nhìn. Bởi vì đã uống nhiều hơn nên lúc này đầu óc cũng có chút hồ đồ, giọng nói cùng hơi khàn khàn, nhưng vẫn chưa quên việc hỏi lí do Liên Thanh Ngôn cười như vậy.

"Thanh Ngôn, cậu nói thật đi, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không? Chẳng lẽ gặp phải tình yêu rồi hả? Nhìn dáng vẻ ngây ngốc, hồ đồ, cười khà khà, khà khà.... Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bác sĩ Liên của chúng ta lộ ra biểu cảm như vậy đó." Vân Cảnh nói xong lại uống tiếp một ngụm, giọng nói vô cùng sảng khoái.

Liên Thanh Ngôn liếc mắt nhìn sang, thu hồi nụ cười trên mặt, cướp lấy ly rượu trong tay anh, cau mày: "Uống ít một chút, chút nữa Sở Sở nhìn thấy cậu uống nhiều như vậy, cô ấy sẽ tức giận."

Vân Cảnh hơi sững sờ nhưng lập tức cười khổ: "Cô ấy sẽ tức giận sao? Thanh Ngôn, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi, cô ấy sẽ không để ý sự sống chết của tôi. Cậu có biết tối hôm đó cô ấy nói gì với tôi không? Cô ấy hỏi tôi là: 'Anh là anh trai tôi sao?' Khà khà, Thanh Ngôn, cậu nói xem tôi có đúng là anh trai cô ấy không? Là tôi sao?"

Lần đầu tiên Liên Thanh Ngôn nhìn thấy Vân Cảnh như thế này, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút khó chịu. Chỉ là, những chuyện Vân Cảnh gây ra cho Vân Sở trước kia thật sự không thể tha thứ nổi.

Tuy nhiên, nếu như nói là không thể tha thứ cho Vân Cảnh thì không phải trước kia anh cũng làm như vậy sao? Thân là bạn tốt của Vân Cảnh, là bác sĩ riêng của Vân Sở, lúc trước anh lại trơ mắt nhìn Vân Cảnh ra tay với Vân Sở....

Liên Thanh Ngôn cười cực kì bất đắc dĩ, giờ cũng không ngăn Vân Cảnh uống rượu nữa, thậm chí cũng bưng ly rượu của bản thân lên, uống vào trong bụng.

Vân Sở đi ra khỏi phòng riêng, nhìn thấy hai người đàn ông không ngừng uống rượu trước quầy bar. Khóe miệng giật giật, nghĩ thầm, không phải hai người này có chuyện gì đấy chứ? Uống kiểu gì thế này, cái kiểu uống rượu không để ý đến tiền như này không say mới là lạ.

Vì để lúc nữa không phải đưa hai kẻ say rượu về nha, Vân Sở vội vàng chạy đến, tươi cười cướp lấy cái chén trong tay Vân Cảnh, cười nói: "Anh trai đang uống rượu gì vậy? Uống ngon như vậy sao?"

Thân thể Vân Cảnh khẽ run lên, quay đầu sang thì nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp cùng với nụ cười đẹp hơn hoa của Vân Sở, lập tức sững sờ tại chỗ.

Anh uống say rồi sao? Đã xuất hiện ảo giác rồi sao? Nếu không, vì sao Sở Sở sao lại ở trước mặt anh, lại còn cười tươi với anh như vậy? Anh không nhớ rõ là đã bao lâu rồi cô chưa cười như vậy với bản thân, lâu đến mức anh gần như không nhớ ra nổi.

Thấy Vân Cảnh ngây người nhìn bản thân, Vân Sở ho khan hai tiếng, xoay người, không muốn đối diện với ánh mắt của Vân Cảnh mà quay sang cười nói với người đối diện là Liên Thanh Ngôn: "Liên ca ca, anh cũng đừng uống nữa, uống nhiều rượu sẽ không tốt cho thân thể."

Liên Thanh Ngôn dịu dàng nhìn Vân Sở, gật đầu, để cái chén trong tay xuống, tay đưa lên trên đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc dài của cô. Nhớ đến hành động hôn nghịch ngợm vừa nãy của cô, gò má của Liên Thanh Ngôn lại đỏ lên một lần nữa.

Vân Sở chỉ nghĩ là do anh uống say, nào đâu biết rằng một nụ hôn vô tâm của cô sẽ làm Liên Thanh Ngôn thẹn thùng đến tận bây giờ chứ?

Vân Cảnh nghe thấy lời nói quan tâm của Vân Sở đối với Liên Thanh Ngôn, trong lòng có chút khó chịu. Anh vươn tay ra, cướp lại ly rượu vừa bị Vân Sở cướp đi, giọng nói khàn khàn vang lên: "Rượu, đưa chén cho tôi."

Trong tay không còn gì, ly rượu đã bị Vân Cảnh cướp lại. Chỉ là, khi nhìn thấy dáng vẻ Vân Cảnh ngẩng đầu lên, uống rượu không ngừng, rốt cuộc Vân Sở vẫn có chút không đành lòng.

Thật ra, tuy rằng biết Vân Cảnh là kẻ địch của cô, luôn muốn đưa cô vào chỗ chết, nhưng khi để tay lên ngực tự hỏi, từ sau khi cô đến thế giới này, anh vẫn chưa từng làm ra chuyện gì mà trời đất không thể tha thứ đối với cô, chỉ duy nhất chuyện tai nạn xe cộ lần trước có liên quan đến Vân Cảnh, nhưng vẫn không chắc chắn là do Vân Cảnh làm. Ngược lại là bản thân, lần lượt phá hủy văn kiện quan trọng trong máy tính của anh, thậm chí còn nói những lời nói nhẫn tâm với anh.

Trong trí nhớ, Vân Cảnh vẫn luôn rất thương Vân Sở, ngay từ đầu, cô cũng không biết Vân Cảnh là quan tâm hay quan tâm giả, cho nên lúc trước mới coi toàn bộ sự quan tâm của Vân Cảnh đối với bản thân đều là giả vờ.

Cùng anh ở chung lâu như vậy, cô đương nhiên có thể cảm nhận được sự quan tâm của Vân Cảnh đối với bản thân, có lẽ có vài thứ là giả vờ, nhưng mà tình cảm thì không phải là giả vờ.

Có lẽ, một lúc nào đó anh và cô vẫn có thể là một cặp anh em tốt? Có khả năng sao?

Vân Sở mím môi, khẽ thở dài một hơi, cuối cùng vẫn cướp lấy ly rượu trong tay Vân Cảnh, tức giận trừng mắt nhìn anh: "Đừng uống nữa, còn uống nữa thì tôi sẽ mặc kệ anh."

Thật đáng giận, rốt cuộc người đàn ông này có biết mình đang làm cái gì không vậy? Tối muộn như vậy, không có việc gì chạy đến quán bar lại chỉ để uống rượu. Anh cũng không thất tình thì uống rượu làm cái quái gì chứ.

Uống rượu một hồi, muốn cô đưa về hả? Cô mới không cần.

Vân Cảnh cướp đi ly rượu, Vân Sở lập tức đưa tay đoạt lại, miệng còn kêu, "Sở Sở, cho tôi, tôi muốn, tôi muốn uống..."

Anh khẽ vươn tay, vốn đứng ở bên cạnh anh, Vân Sở giơ ly rượu lên thật cao, liền lọt vào trong lòng anh. Anh đưa hai tay ra, cướp ly rượu trong tay Vân Sở, nhìn từ đằng xa, giống như là cả người đều treo lên trên người Vân Sở.

Liên Thanh Ngôn nhìn thấy bộ dáng bọn họ, chau mày.

Mà Vân Sở chỉ muốn nhanh chóng đuổi con sâu rượu Vân Cảnh này đi, cũng không có phát hiện có gì không ổn. Vì để cho Vân Cảnh hết hi vọng cướp đoạt, Vân Sở thu tay mình lại, giơ ly rượu, cầm ly rượu Vân Cảnh đã uống được một nửa uống hết vào trong bụng. Sau đó cầm ly rượu đập mạnh vào quầy bar, chủ quán rượu kinh ngạc kêu lên, "Phục vụ, tính tiền."

Chủ quán rượu này và Vân Sở rất thân, hiểu biết tính tình vị tiểu thư này, chỉ là thở dài, ngoan ngoãn để cho bọn họ tính tiền.

Chỉ là, thời điểm Vân sở cầm lấy tờ hóa đơn, mặt tái mét. Nhìn bên trái tựa vào bả vai chính mình, khóe miệng mỉm cười, Vân Cảnh vẫn cứ nói mê sảng, nhìn nhìn lại dựa vào bả vai bên phải của mình, an tĩnh không có lên tiếng, Liên Thanh Ngôn như là ngủ thiếp đi, nhịn xuống cảm giác muốn mặc kệ bọn họ, nghiến răng nghiến lợi nói, "Hai con sâu rượu này, tự nhiên lại uống nhiều như vậy, bản tiểu thư cũng bị các anh hại rồi."

Lấy thẻ tín dụng trên người ra, đau lòng giao cho chủ quán. Quét thẻ xong, vẻ mặt bi phẫn trừng mắt hai người kia, không cam lòng kêu lên, "Hừ, chờ các anh tỉnh dậy, nhất định phải trả tiền cho tôi, không thì thì bà cô đây không để yên cho các anh đâu."

Nói xong, đẩy đẩy bọn họ hai cái, thở phì phì kêu, "Uy, đứng dậy, cần phải trở về."

"Sở Sở..." Vân Cảnh nghe được cô mắng chửi người, chẳng những không cảm thấy khổ sở, ngược lại cực kỳ vui vẻ, ít nhất, Vân Sở không như trước đây, hờ hững với anh.

Mượn rượu, Vân Cảnh đưa tay, ôm lấy Vân Sở, tựa vào ngực của cô, trước mũi đều là mùi hương thơm ngát của cô, thì ra còn uống nhiều hơn anh.

Liên Thanh Ngôn uống ít hơn, nhưng cũng có chút lơ mơ, tựa vào trong lòng Vân Sở cảm giác thật tuyệt, mặc dù không có say mê, anh ta cũng không có ý muốn tỉnh lại. Đầu của anh ta cọ xát trên vai cô, hít sâu, không có lên tiếng.

Mặt Vân Sở đen lại vài phần, cắn răng, nhịn xuống ý muốn đá văng bọn họ ra, lắc lắc bả vai Vân Cảnh, "Anh, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh, chúng ta về nhà, có nghe hay không?"

"Uhm, về nhà, Sở Sở, chúng ta về nhà..." Vân Cảnh mơ hồ trả lời, thân thể lại động cũng không chịu động một chút.

Vân Sở lại chuyển hướng về phía Liên Thanh Ngôn, "Anh Liên, anh tỉnh lại, các anh như vậy, chúng ta về nhà như thế nào?"

Hai người đàn ông này không biết là xảy ra chuyện gì, cô chỉ đoạt rượu của Vân Cảnh mà uống thôi mà, sao hai người này lại bám lấy cô không rời? Được rồi, vì bọn họ say, không biết mình đang làm cái gì, cô nhịn, không đẩy bọn họ ra. Nhưng đã mấy giờ rồi? Còn tiếp tục như vậy, cô có thể về nhà hay không? Vân Sở vô cùng buồn bực.

Nghe Vân Sở nói, Liên Thanh Ngôn vụng trộm mở mắt, nhìn thoáng qua Vân Cảnh bên cạnh Vân Sở. Tuy cảm thấy không vui vì Vân Cảnh nhân cơ hội chiếm tiện nghi của Vân Sở, nhưng Liên Thanh Ngôn lại không hề động, dù chỉ một chút cũng được, anh ta muốn hưởng thụ sự ôm ấp của cô...

Nhưng, tình huống như vậy cũng không duy trì bao lâu.

Chủ quán đã sớm được ông chủ ra lệnh, sau này Vân Sở đến đây, ở trong quán bar phát sinh bất luận chuyện gì, đều phải thông báo với ông chủ.

Vì vậy, kỳ thật nhất cử nhất động của Vân Sở trong này sớm đã bị "Người khác" nắm giữ rồi.

Mà, "Người khác" kia, biết được Vân Cảnh và Liên Thanh Ngôn cùng tới quán bar, lại gặp Vân Sở, liền từ trên giường đứng lên, cũng không quản miệng vết thương trên thân mình, cắn răng ở trong lòng thầm mắng Vân Sở ngu ngốc, vượt đèn đỏ, chạy vội đến câu lạc bộ Đào Nguyên.

Chỉ là, anh vô cùng lo lắng đi tới quán bar, lại thấy được một màn Vân Sở trái ôm phải ấp, khuôn mặt yêu nghiệt, nhất thời mặt đen hơn phân nửa.

Anh cắn răng, nheo mắt lại, từ trong kẽ răng phát ra giọng nói nguy hiểm, "Cô cũng có diễm phúc nhỉ, lại trái ôm phải ấp, hửm?"

Vân Sở vì hai "Hán tử say" này mà đau đầu không thôi, nghe được giọng nói quen thuộc kia, chớp chớp đôi mắt, khóe miệng hung hăng giật giật, vẻ mặt sợ hãi ngẩng đầu, quả nhiên liền thấy mặt Thượng Quan Triệt còn đen hơn đáy nồi.

Xong đời xong đời, sao Thượng Quan Triệt lại ở chỗ này? Mà còn, sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, đang lúc cô "Trái ôm phải ấp" mà xuất hiện. Ông trời, ông cố ý hại cô có phải hay không? Chú Thượng Quan máu ghen rất lớn, vạn nhất...

Vân Sở nuốt nước miếng, cười gượng hai tiếng với Thượng Quan Triệt, "Ha ha, anh, sao anh lại tới đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook