Chương 47: Ngày Thứ Ba Mươi Ba
Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu
12/05/2014
Đêm hôm khuya khoắt, tất nhiên Lục Diệp không thể để Vân Thường đứng
mãi ngoài hành lang bèn tìm người quen mượn một phòng bệnh cao cấp.
Bà Lâm cực kỳ căm phẫn khi họ không canh chừng Lâm Ngạn, ánh mắt nhìn Vân Thường càng thêm thù hằn.
Đúng là đồ hồ ly tinh! Sinh ra chuyên để dụ dỗ đàn ông! Lúc ở nhà thì dụ dỗ con bà ta, cho dù bị bán cũng lừa đàn ông xoay mòng mòng!
Ánh mắt ác ý của bà Lâm, Lục Diệp và Vân Thường đều phát hiện nhưng chẳng ai buồn để ý.
Họ vừa nhận điện thoại lập tức chạy đến nhà Vân Quang Phương, lại đưa Lâm Ngạn đến bệnh viện, còn trả tiền viện phí cho anh ta, thế đã tình nghĩa lắm rồi, dựa vào đâu còn phải chịu đựng bà ta?
Người đàn bà này tưởng mình là ai?
Lục Diệp ôm Vân Thường vào phòng bệnh, vẫn là căn phòng anh nằm lúc trước, nhìn rất quen thuộc. Vân Thường trêu, dạo này họ tới nhiều nhất là bệnh viện.
Giường bệnh rất rộng rãi song Lục Diệp vẫn ôm Vân Thường trong lòng, những ngày tháng bình thản thế này không biết kéo dài được bao lâu.
Chờ sau khi anh về bộ đội, nhất định nhiệm vụ sẽ nối nhau đến, có khả năng mấy tháng họ không thấy mặt nhau được một lần.
Anh biết đề nghị của mẹ là tốt nhất, để Vân Thường ở nhà, có mẹ anh chăm sóc, tuyệt đối sẽ nuôi cô trắng trẻo mập mạp. Nhưng anh không muốn để cô ở nhà, dù biết Vân Thường đi theo anh sẽ khổ, anh cũng không muốn đi một mình.
Đơn vị của họ tuy ở trong núi song điều kiện rất tốt, bởi vì đóng quân nơi đó gần như toàn bộ đều là tinh anh trong tinh anh, đương nhiên nhiệm vụ của họ cũng nguy hiểm hơn binh lính bình thường rất nhiều.
Điều hòa, ti vi, máy tính… tất tật thiết bị giải trí có đủ, trừ việc không thể tự do ra vào, ở đó gần như có thể cung cấp điều kiện sinh hoạt tốt nhất.
Bằng không Lục Diệp cũng sẽ không khăng khăng đưa Vân Thường đi theo.
Quân nhân bọn họ, bề ngoài oai hùng hiên ngang, phong cảnh vô hạn nhưng đằng sau thật sự rất khổ. Trong đội không ít anh em vất vả mong ngóng mấy ngày nghỉ về nhà thăm vợ con, đến khi quay lại thì râu ria xồm xoàm, ủ rũ nhụt chí.
Không cần hỏi cũng biết là ly hôn rồi, bởi vì vợ không chịu nổi cảnh một năm gặp thì ít cách xa thì nhiều. Cho dù là tình nhân thắm thiết trước khi kết hôn, sau khi cưới cũng chẳng được mấy cặp mỹ mãn.
Ngoài mặt Lục Diệp không có biểu hiện gì nhưng thực tế trong lòng lại sợ hãi mơ hồ.
Để Vân Thường ở nhà, anh cũng đã cân nhắc rất nhiều lần. Có điều anh chứng kiến hôn nhân thất bại nhiều quá, thế cho nên ấn tượng ban đầu làm anh nảy sinh ý nghĩ: nếu không đưa Vân Thường theo, cô sẽ rời khỏi anh!
“Vân Thường, trong bộ đội có thể…” Lục Diệp châm chước từ ngữ, muốn tìm một từ hình dung thỏa đáng vừa có thể chuẩn bị tâm lý trước cho Vân Thường vừa không hù dọa cô.
“Có chút buồn tẻ.”
Vân Thường gối đầu lên cánh tay rắn rỏi của anh, dựa vào khuỷu tay “Em biết, anh đừng lo.”
Có chán mấy cũng không sánh được với những ngày cô mất đi ánh sáng, trong bóng tối ngày cũng như đêm không có tận cùng, một chút hi vọng cũng không nhìn thấy.
Đâu phải cô không chịu khổ được, huống hồ còn có Lục Diệp bên cạnh.
Lục Diệp ừ một tiếng, không nói gì nữa. Đằng nào người cũng là của anh rồi, bất luận ra sao đều không thể để cô chạy mất!
Lâm Ngạn không có gì đáng ngại, nhờ vào sức trẻ cường tráng vượt qua được cửa này, sáng hôm đó được chuyển vào phòng bệnh thường, chỉ chờ thuốc mê hết là tỉnh.
Lâm Ngạn không sao, Vân Thường và Lục Diệp không tính ở lại bệnh viện thêm nữa. Lục Diệp là vì Lâm Ngạn lăm le vợ mình, đương nhiên không có thiện cảm với anh ta, còn Vân Thường, là vì sự kiện trước kia không thể quên được.
Hai người không bàn mà trùng ý, sau khi tìm bác sĩ hỏi tình hình xong, đi phòng bệnh nhìn Lâm Ngạn còn đang hôn mê xong liền chuẩn bị về nhà.
Ai biết chưa ra khỏi cửa phòng đã bị bà Lâm chặn lại.
“Mày không được đi!” Bà ta chỉ vào Vân Thường hùng hổ “Một mình tao không xoay sở được, mày ở lại chăm sóc Lâm Ngạn!”
Nói năng hùng hồn như thế, quả thực xem Vân Thường như người hầu nhà bà ta vậy.
Vân Thường chẳng có thiện cảm gì với bà mẹ kế này. Con người bà ta thô lỗ, hàng xóm chung quanh không ai chung sống hài hòa được với bà ta, thường xuyên đứng ở cổng chống nạnh chửi bới cả phố, rõ rành rành một người đàn bà đanh đá.
Đối với Lâm Ngạn, bà ta quả thật xem như bảo bối yêu quý nhất, còn với Vân Thường, đúng là mẹ kế trong các mụ mẹ kế. Lúc Vân Thường không thấy đường, bị bỏ đói, bị đánh là chuyện thường.
Vân Thường không phải Đức Mẹ, mọi chuyện cô đều ghi nhớ trong lòng. Bây giờ thấy bộ dạng vênh váo hống hách của bà Lâm, tức quá bật cười.
“Đó là con bà, liên quan gì đến tôi, dựa vào đâu tôi phải ở lại.
Lâm Ngạn tốt với cô, cô cũng nhớ, nếu không hôm nay cô sẽ không tới. Nếu chỉ dựa vào lòng tốt của anh ta dành cho cô, hôm nay rất có thể cô không bận tâm bà Lâm, ở lại chăm sóc anh ta.
Chỉ là có một số việc, đã xảy ra rồi thì không sao vãn hồi được. Cô có thể móc tiền túi chữa bệnh cho Lâm Ngạn nhưng không thể cho lại phần tình cảm trước đây.
Tròng mắt bà Lâm lồi ra, ngoác miệng chửi bới “Mày là cái thứ vong ân phụ nghĩa! Mù lâu như vậy, nếu không có chúng tao nuôi mày, không biết mày chết từ cái đời nào rồi!”
Bà ta nói thật sự quá khó nghe, đàn ông như Lục Diệp còn thấy chói tai.
“Đủ rồi!” Lục Diệp quắc mắt, lạnh lùng quát.
Bà Lâm bị anh quát run rẩy, nhưng vẫn cố chống “Tao nói cho mày biết, mày tưởng nó là cái thứ gì tốt à? Đồ đĩ thỏa! Lúc ở nhà dụ dỗ Tiểu Ngạn nhà tao không được, bị ba nó đánh không bò dậy nổi, tao…”
“Mẹ, câm… câm miệng!”
Lúc này, trên giường đột ngột vọng đến một tiếng yếu ớt, bà Lâm im miệng, lập tức mừng rỡ quay đầu nhìn Lâm Ngạn, bộ dạng hung hãn vừa rồi nháy mắt biến mất.
“Tiểu Ngạn, con thấy sao rồi? Vết thương còn đau không? Muốn ăn gì không?”
Lâm Ngạn không đếm xỉa đến bà ta, khó nhọc nghiêng đầu nhìn Vân Thường, lại nhìn Lục Diệp mặt mày sa sầm, hất hất đầu: “Anh đừng hiểu lầm, tôi và Vân Thường không có gì cả.”
Mắt Lục Diệp sâu thẳm như biển, ánh mắt lạnh lẽo khiếp người, môi mím chặt không lên tiếng.
Lâm Ngạn lại quay sang bà Lâm “Mẹ, mẹ đi ra ngoài đi.”
“Nhưng…”
“Nghe con!”
Bà Lâm không cam tâm đi ra, đi ngang qua Vân Thường còn không quên trừng cô, đóng cửa phòng rầm rầm muốn điếc tai mấy người bên trong.
“Là tôi khốn kiếp.” Giọng Lâm Ngạn yếu ớt vô cùng, cơ hồ dựa vào một hơi treo trong lòng mới chống đỡ mà nói nhiều như vậy.
“Là tôi ức hiếp Vân Thường, anh đừng trách cô ấy.”
Lục Diệp không hề biết chuyện giữa Vân Thường và Lâm Ngạn. Lần trước đi gặp Lâm Ngạn, anh cứ tưởng Lâm Ngạn yêu thầm Vân Thường thôi, không ngờ trong đó còn bao nhiêu chuyện như vậy!
Anh như một thằng ngốc, hí ha hí hửng tưởng mình giấu diếm được một bí mật động trời, đến cuối cùng, người bị bịt mắt lại chỉ có mình anh!
Lúc này quả thật Lục Diệp hận không thể xông lên bóp chết Lâm Ngạn!
“Đừng nói nữa.” Mặt Vân Thường như tượng đá điêu khắc trong công viên, vừa lạnh vừa cứng.
Cô túm cánh tay Lục Diệp, bình tĩnh nhìn anh “Anh có đi không?”
Lục Diệp hận thiếu điều cắn nứt răng, anh kéo tay Vân Thường khỏi tay mình, nói từng chữ một: “Không đi!”
“Vậy được, anh ở đây một mình đi!” Vân Thường nói xong quay lưng bỏ đi.
“Vân Thường!” Lục Diệp chưa phản ứng, Lâm Ngạn nằm trên giường đã hoảng rồi, cũng không biết sức lực từ đâu ra, thình lình gào lên.
Chân Vân Thường không ngừng, tay đã nắm lấy tay vặn cửa.
“Chị!” Lâm Ngạn vươn cổ, giọng khàn đặc, mắt giăng đầy tia máu không che giấu được thống khổ “Chị! Em sai rồi, em là đồ khốn…”
Giọng anh ta bỗng nghẹn ngào, mang theo chút yếu thế hiếm thấy “Em biết chị hận em, em… sau này em sẽ không tìm chị nữa, chị… chị sống hạnh phúc…”
Vân Thường hít sâu một hơi, đẩy cửa bước ra.
Hai tay Lục Diệp đút trong túi quần siết chặt, sắc mặt đen sì “Nói rõ ràng cho tôi!”
Sáng sớm tháng năm còn hơi se lạnh, gió thổi qua, lông tơ trên người liền dựng lên. Bệnh viện người tới người lui, vẻ mặt mỗi người không bi thương thì nóng ruột.
Vân Thường đi lướt qua những người này, nhắm hướng ngược lại mà đi, đầu óc càng lúc càng tỉnh táo, trước mắt càng lúc càng mơ hồ.
Gần như cô chưa từng rơi lệ, mẹ cô mất rồi, người yêu thương cô nhất trên thế giới này đã đi rồi, cô khóc cho ai coi.
Chỉ là hiện tại thật sự không kềm được, nước mắt như tự có ý thức vậy, từng giọt từng giọt ra sức chảy ra ngoài, sưng lên khiến cả viền mắt cô đau nhói.
Trong lòng cô chất chứa rất nhiều chuyện, nặng trĩu, có lúc đè ép khiến cô suýt không đứng vững.
Mãi đến khi gặp được Lục Diệp, dựa vào bờ vai nở nang của anh, cô mới cảm thấy lòng nhẹ nhõm đôi chút.
Những chuyện quá khứ đó rất kinh khủng, cô không muốn nhớ lại lần nào nữa. Cô cứ nghĩ rằng vĩnh viễn không có ai nhắc lại nữa, song hôm nay bà Lâm lại trực tiếp đánh phủ đầu cô.
Vẻ mặt Lục Diệp vừa rồi lạnh cỡ nào, quyết tuyệt cỡ nào. Thậm chí giờ cô không cần tỉ mỉ nhớ lại cũng có thể miêu tả từng chi tiết trên mặt anh lúc ấy.
Có phải anh cũng cảm thấy cô rất tệ hại không? Cảm thấy cô đáng đời? Thậm chí cho rằng cô quyến rũ Lâm Ngạn?
Vân Thường vô lực dựa vào cột đá ngoài cổng bệnh viện, bỗng nhiên ôm mặt ngồi xổm xuống.
Một người phụ nữ khóc nức nở trong bệnh viện quá bình thường, người đi đường vội vàng lướt qua, không ai buồn nhìn cô thêm một cái.
Vân Thường lúc này, bỗng nhiên có cảm giác hình như mình lại quay trở lại thời điểm mất ánh sáng. Không ai giúp đỡ, mờ mịt, sợ hãi.
“Khóc cái gì?” Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, liền đó Vân Thường phát giác mình bị ôm vào lồng ngực rộng rãi.
Nước mắt cô không thu lại được, nhanh chóng ướt đẫm mảng áo sơ mi nơi ngực Lục Diệp.
“Đừng khóc.” Lục Diệp lau nước mắt cho cô, ngón tay thô ráp xẹt qua mặt cô, nhột nhột, hơi nhói.
“Là lỗi của anh, anh thật sự tức điên rồi.”
Anh không trách cô chút nào, Vân Thường của anh kiên cường, dũng cảm như thế, anh kiêu ngạo vì cô còn không kịp, có lý nào trách cô?
Anh chỉ giận Lâm Ngạn, giận tất cả những kẻ đã làm hại cô! Cũng giận mình, vì sao không tìm được cô sớm hơn.
Vân Thường khóc đỏ cả mũi “Tức, tức cái gì?”
“Không có gì,” Thiếu tá Lục bợ mặt cô, hôn lên đôi mắt sũng nước của cô, ngọt ngọt, xen lẫn chua xót.
“Chúng ta về nhà.”
Vân Thường mở to mắt nhìn anh, như đang xác nhận tâm tình anh lúc này “Anh… thật sự, thật sự không giận em sao?”
Hết cách rồi, Lục Diệp than thở trong dạ.
Thình lình bồng ngang Vân Thường lên, trong ánh mắt quái dị của người qua lại, tỉnh bơ đi ra ngoài bệnh viện “Không nghe lời phải áp dụng thủ đoạn cực đoan!”
Vân Thường túm cánh tay anh, thỉnh thoảng sụt sịt một hai tiếng “Anh, anh thả em xuống!”
“Không!” Thiếu tá Lục là người ương ngạnh, ôm rồi là không thả.
“Thật, thật sự không giận?”
“Anh chứng minh bây giờ?”
Vân Thường lập tức mím môi không nói, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của Lục Diệp, trái tim bất an rốt cuộc buông xuống.
Lục Diệp mở cửa xe, nhún người đặt Vân Thường xuống ghế phụ, mình thì vòng qua, lên xe từ bên kia.
Tức giận hả, có một chút. Nhưng cô là bảo bối, thương còn không kịp, sao nỡ thấy cô rơi nước mắt chứ.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Thiếu tá Lục: Vân Thường, Vân Thường, em theo anh về bộ đội, anh bắn súng cho em xem~
Vân Thường: em không muốn xem…
Thiếu tá Lục: vậy anh chạy phụ trọng cho em coi!
Vân Thường: em không muốn xem thật mà…
Thiếu tá Lục (tan nát): thế em có theo anh về không?
Vân Thường: theo
Thiếu tá Lục(O(*≥▽≤)ツ): bà xã ~ hôn hôn ~
Bà Lâm cực kỳ căm phẫn khi họ không canh chừng Lâm Ngạn, ánh mắt nhìn Vân Thường càng thêm thù hằn.
Đúng là đồ hồ ly tinh! Sinh ra chuyên để dụ dỗ đàn ông! Lúc ở nhà thì dụ dỗ con bà ta, cho dù bị bán cũng lừa đàn ông xoay mòng mòng!
Ánh mắt ác ý của bà Lâm, Lục Diệp và Vân Thường đều phát hiện nhưng chẳng ai buồn để ý.
Họ vừa nhận điện thoại lập tức chạy đến nhà Vân Quang Phương, lại đưa Lâm Ngạn đến bệnh viện, còn trả tiền viện phí cho anh ta, thế đã tình nghĩa lắm rồi, dựa vào đâu còn phải chịu đựng bà ta?
Người đàn bà này tưởng mình là ai?
Lục Diệp ôm Vân Thường vào phòng bệnh, vẫn là căn phòng anh nằm lúc trước, nhìn rất quen thuộc. Vân Thường trêu, dạo này họ tới nhiều nhất là bệnh viện.
Giường bệnh rất rộng rãi song Lục Diệp vẫn ôm Vân Thường trong lòng, những ngày tháng bình thản thế này không biết kéo dài được bao lâu.
Chờ sau khi anh về bộ đội, nhất định nhiệm vụ sẽ nối nhau đến, có khả năng mấy tháng họ không thấy mặt nhau được một lần.
Anh biết đề nghị của mẹ là tốt nhất, để Vân Thường ở nhà, có mẹ anh chăm sóc, tuyệt đối sẽ nuôi cô trắng trẻo mập mạp. Nhưng anh không muốn để cô ở nhà, dù biết Vân Thường đi theo anh sẽ khổ, anh cũng không muốn đi một mình.
Đơn vị của họ tuy ở trong núi song điều kiện rất tốt, bởi vì đóng quân nơi đó gần như toàn bộ đều là tinh anh trong tinh anh, đương nhiên nhiệm vụ của họ cũng nguy hiểm hơn binh lính bình thường rất nhiều.
Điều hòa, ti vi, máy tính… tất tật thiết bị giải trí có đủ, trừ việc không thể tự do ra vào, ở đó gần như có thể cung cấp điều kiện sinh hoạt tốt nhất.
Bằng không Lục Diệp cũng sẽ không khăng khăng đưa Vân Thường đi theo.
Quân nhân bọn họ, bề ngoài oai hùng hiên ngang, phong cảnh vô hạn nhưng đằng sau thật sự rất khổ. Trong đội không ít anh em vất vả mong ngóng mấy ngày nghỉ về nhà thăm vợ con, đến khi quay lại thì râu ria xồm xoàm, ủ rũ nhụt chí.
Không cần hỏi cũng biết là ly hôn rồi, bởi vì vợ không chịu nổi cảnh một năm gặp thì ít cách xa thì nhiều. Cho dù là tình nhân thắm thiết trước khi kết hôn, sau khi cưới cũng chẳng được mấy cặp mỹ mãn.
Ngoài mặt Lục Diệp không có biểu hiện gì nhưng thực tế trong lòng lại sợ hãi mơ hồ.
Để Vân Thường ở nhà, anh cũng đã cân nhắc rất nhiều lần. Có điều anh chứng kiến hôn nhân thất bại nhiều quá, thế cho nên ấn tượng ban đầu làm anh nảy sinh ý nghĩ: nếu không đưa Vân Thường theo, cô sẽ rời khỏi anh!
“Vân Thường, trong bộ đội có thể…” Lục Diệp châm chước từ ngữ, muốn tìm một từ hình dung thỏa đáng vừa có thể chuẩn bị tâm lý trước cho Vân Thường vừa không hù dọa cô.
“Có chút buồn tẻ.”
Vân Thường gối đầu lên cánh tay rắn rỏi của anh, dựa vào khuỷu tay “Em biết, anh đừng lo.”
Có chán mấy cũng không sánh được với những ngày cô mất đi ánh sáng, trong bóng tối ngày cũng như đêm không có tận cùng, một chút hi vọng cũng không nhìn thấy.
Đâu phải cô không chịu khổ được, huống hồ còn có Lục Diệp bên cạnh.
Lục Diệp ừ một tiếng, không nói gì nữa. Đằng nào người cũng là của anh rồi, bất luận ra sao đều không thể để cô chạy mất!
Lâm Ngạn không có gì đáng ngại, nhờ vào sức trẻ cường tráng vượt qua được cửa này, sáng hôm đó được chuyển vào phòng bệnh thường, chỉ chờ thuốc mê hết là tỉnh.
Lâm Ngạn không sao, Vân Thường và Lục Diệp không tính ở lại bệnh viện thêm nữa. Lục Diệp là vì Lâm Ngạn lăm le vợ mình, đương nhiên không có thiện cảm với anh ta, còn Vân Thường, là vì sự kiện trước kia không thể quên được.
Hai người không bàn mà trùng ý, sau khi tìm bác sĩ hỏi tình hình xong, đi phòng bệnh nhìn Lâm Ngạn còn đang hôn mê xong liền chuẩn bị về nhà.
Ai biết chưa ra khỏi cửa phòng đã bị bà Lâm chặn lại.
“Mày không được đi!” Bà ta chỉ vào Vân Thường hùng hổ “Một mình tao không xoay sở được, mày ở lại chăm sóc Lâm Ngạn!”
Nói năng hùng hồn như thế, quả thực xem Vân Thường như người hầu nhà bà ta vậy.
Vân Thường chẳng có thiện cảm gì với bà mẹ kế này. Con người bà ta thô lỗ, hàng xóm chung quanh không ai chung sống hài hòa được với bà ta, thường xuyên đứng ở cổng chống nạnh chửi bới cả phố, rõ rành rành một người đàn bà đanh đá.
Đối với Lâm Ngạn, bà ta quả thật xem như bảo bối yêu quý nhất, còn với Vân Thường, đúng là mẹ kế trong các mụ mẹ kế. Lúc Vân Thường không thấy đường, bị bỏ đói, bị đánh là chuyện thường.
Vân Thường không phải Đức Mẹ, mọi chuyện cô đều ghi nhớ trong lòng. Bây giờ thấy bộ dạng vênh váo hống hách của bà Lâm, tức quá bật cười.
“Đó là con bà, liên quan gì đến tôi, dựa vào đâu tôi phải ở lại.
Lâm Ngạn tốt với cô, cô cũng nhớ, nếu không hôm nay cô sẽ không tới. Nếu chỉ dựa vào lòng tốt của anh ta dành cho cô, hôm nay rất có thể cô không bận tâm bà Lâm, ở lại chăm sóc anh ta.
Chỉ là có một số việc, đã xảy ra rồi thì không sao vãn hồi được. Cô có thể móc tiền túi chữa bệnh cho Lâm Ngạn nhưng không thể cho lại phần tình cảm trước đây.
Tròng mắt bà Lâm lồi ra, ngoác miệng chửi bới “Mày là cái thứ vong ân phụ nghĩa! Mù lâu như vậy, nếu không có chúng tao nuôi mày, không biết mày chết từ cái đời nào rồi!”
Bà ta nói thật sự quá khó nghe, đàn ông như Lục Diệp còn thấy chói tai.
“Đủ rồi!” Lục Diệp quắc mắt, lạnh lùng quát.
Bà Lâm bị anh quát run rẩy, nhưng vẫn cố chống “Tao nói cho mày biết, mày tưởng nó là cái thứ gì tốt à? Đồ đĩ thỏa! Lúc ở nhà dụ dỗ Tiểu Ngạn nhà tao không được, bị ba nó đánh không bò dậy nổi, tao…”
“Mẹ, câm… câm miệng!”
Lúc này, trên giường đột ngột vọng đến một tiếng yếu ớt, bà Lâm im miệng, lập tức mừng rỡ quay đầu nhìn Lâm Ngạn, bộ dạng hung hãn vừa rồi nháy mắt biến mất.
“Tiểu Ngạn, con thấy sao rồi? Vết thương còn đau không? Muốn ăn gì không?”
Lâm Ngạn không đếm xỉa đến bà ta, khó nhọc nghiêng đầu nhìn Vân Thường, lại nhìn Lục Diệp mặt mày sa sầm, hất hất đầu: “Anh đừng hiểu lầm, tôi và Vân Thường không có gì cả.”
Mắt Lục Diệp sâu thẳm như biển, ánh mắt lạnh lẽo khiếp người, môi mím chặt không lên tiếng.
Lâm Ngạn lại quay sang bà Lâm “Mẹ, mẹ đi ra ngoài đi.”
“Nhưng…”
“Nghe con!”
Bà Lâm không cam tâm đi ra, đi ngang qua Vân Thường còn không quên trừng cô, đóng cửa phòng rầm rầm muốn điếc tai mấy người bên trong.
“Là tôi khốn kiếp.” Giọng Lâm Ngạn yếu ớt vô cùng, cơ hồ dựa vào một hơi treo trong lòng mới chống đỡ mà nói nhiều như vậy.
“Là tôi ức hiếp Vân Thường, anh đừng trách cô ấy.”
Lục Diệp không hề biết chuyện giữa Vân Thường và Lâm Ngạn. Lần trước đi gặp Lâm Ngạn, anh cứ tưởng Lâm Ngạn yêu thầm Vân Thường thôi, không ngờ trong đó còn bao nhiêu chuyện như vậy!
Anh như một thằng ngốc, hí ha hí hửng tưởng mình giấu diếm được một bí mật động trời, đến cuối cùng, người bị bịt mắt lại chỉ có mình anh!
Lúc này quả thật Lục Diệp hận không thể xông lên bóp chết Lâm Ngạn!
“Đừng nói nữa.” Mặt Vân Thường như tượng đá điêu khắc trong công viên, vừa lạnh vừa cứng.
Cô túm cánh tay Lục Diệp, bình tĩnh nhìn anh “Anh có đi không?”
Lục Diệp hận thiếu điều cắn nứt răng, anh kéo tay Vân Thường khỏi tay mình, nói từng chữ một: “Không đi!”
“Vậy được, anh ở đây một mình đi!” Vân Thường nói xong quay lưng bỏ đi.
“Vân Thường!” Lục Diệp chưa phản ứng, Lâm Ngạn nằm trên giường đã hoảng rồi, cũng không biết sức lực từ đâu ra, thình lình gào lên.
Chân Vân Thường không ngừng, tay đã nắm lấy tay vặn cửa.
“Chị!” Lâm Ngạn vươn cổ, giọng khàn đặc, mắt giăng đầy tia máu không che giấu được thống khổ “Chị! Em sai rồi, em là đồ khốn…”
Giọng anh ta bỗng nghẹn ngào, mang theo chút yếu thế hiếm thấy “Em biết chị hận em, em… sau này em sẽ không tìm chị nữa, chị… chị sống hạnh phúc…”
Vân Thường hít sâu một hơi, đẩy cửa bước ra.
Hai tay Lục Diệp đút trong túi quần siết chặt, sắc mặt đen sì “Nói rõ ràng cho tôi!”
Sáng sớm tháng năm còn hơi se lạnh, gió thổi qua, lông tơ trên người liền dựng lên. Bệnh viện người tới người lui, vẻ mặt mỗi người không bi thương thì nóng ruột.
Vân Thường đi lướt qua những người này, nhắm hướng ngược lại mà đi, đầu óc càng lúc càng tỉnh táo, trước mắt càng lúc càng mơ hồ.
Gần như cô chưa từng rơi lệ, mẹ cô mất rồi, người yêu thương cô nhất trên thế giới này đã đi rồi, cô khóc cho ai coi.
Chỉ là hiện tại thật sự không kềm được, nước mắt như tự có ý thức vậy, từng giọt từng giọt ra sức chảy ra ngoài, sưng lên khiến cả viền mắt cô đau nhói.
Trong lòng cô chất chứa rất nhiều chuyện, nặng trĩu, có lúc đè ép khiến cô suýt không đứng vững.
Mãi đến khi gặp được Lục Diệp, dựa vào bờ vai nở nang của anh, cô mới cảm thấy lòng nhẹ nhõm đôi chút.
Những chuyện quá khứ đó rất kinh khủng, cô không muốn nhớ lại lần nào nữa. Cô cứ nghĩ rằng vĩnh viễn không có ai nhắc lại nữa, song hôm nay bà Lâm lại trực tiếp đánh phủ đầu cô.
Vẻ mặt Lục Diệp vừa rồi lạnh cỡ nào, quyết tuyệt cỡ nào. Thậm chí giờ cô không cần tỉ mỉ nhớ lại cũng có thể miêu tả từng chi tiết trên mặt anh lúc ấy.
Có phải anh cũng cảm thấy cô rất tệ hại không? Cảm thấy cô đáng đời? Thậm chí cho rằng cô quyến rũ Lâm Ngạn?
Vân Thường vô lực dựa vào cột đá ngoài cổng bệnh viện, bỗng nhiên ôm mặt ngồi xổm xuống.
Một người phụ nữ khóc nức nở trong bệnh viện quá bình thường, người đi đường vội vàng lướt qua, không ai buồn nhìn cô thêm một cái.
Vân Thường lúc này, bỗng nhiên có cảm giác hình như mình lại quay trở lại thời điểm mất ánh sáng. Không ai giúp đỡ, mờ mịt, sợ hãi.
“Khóc cái gì?” Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, liền đó Vân Thường phát giác mình bị ôm vào lồng ngực rộng rãi.
Nước mắt cô không thu lại được, nhanh chóng ướt đẫm mảng áo sơ mi nơi ngực Lục Diệp.
“Đừng khóc.” Lục Diệp lau nước mắt cho cô, ngón tay thô ráp xẹt qua mặt cô, nhột nhột, hơi nhói.
“Là lỗi của anh, anh thật sự tức điên rồi.”
Anh không trách cô chút nào, Vân Thường của anh kiên cường, dũng cảm như thế, anh kiêu ngạo vì cô còn không kịp, có lý nào trách cô?
Anh chỉ giận Lâm Ngạn, giận tất cả những kẻ đã làm hại cô! Cũng giận mình, vì sao không tìm được cô sớm hơn.
Vân Thường khóc đỏ cả mũi “Tức, tức cái gì?”
“Không có gì,” Thiếu tá Lục bợ mặt cô, hôn lên đôi mắt sũng nước của cô, ngọt ngọt, xen lẫn chua xót.
“Chúng ta về nhà.”
Vân Thường mở to mắt nhìn anh, như đang xác nhận tâm tình anh lúc này “Anh… thật sự, thật sự không giận em sao?”
Hết cách rồi, Lục Diệp than thở trong dạ.
Thình lình bồng ngang Vân Thường lên, trong ánh mắt quái dị của người qua lại, tỉnh bơ đi ra ngoài bệnh viện “Không nghe lời phải áp dụng thủ đoạn cực đoan!”
Vân Thường túm cánh tay anh, thỉnh thoảng sụt sịt một hai tiếng “Anh, anh thả em xuống!”
“Không!” Thiếu tá Lục là người ương ngạnh, ôm rồi là không thả.
“Thật, thật sự không giận?”
“Anh chứng minh bây giờ?”
Vân Thường lập tức mím môi không nói, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của Lục Diệp, trái tim bất an rốt cuộc buông xuống.
Lục Diệp mở cửa xe, nhún người đặt Vân Thường xuống ghế phụ, mình thì vòng qua, lên xe từ bên kia.
Tức giận hả, có một chút. Nhưng cô là bảo bối, thương còn không kịp, sao nỡ thấy cô rơi nước mắt chứ.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Thiếu tá Lục: Vân Thường, Vân Thường, em theo anh về bộ đội, anh bắn súng cho em xem~
Vân Thường: em không muốn xem…
Thiếu tá Lục: vậy anh chạy phụ trọng cho em coi!
Vân Thường: em không muốn xem thật mà…
Thiếu tá Lục (tan nát): thế em có theo anh về không?
Vân Thường: theo
Thiếu tá Lục(O(*≥▽≤)ツ): bà xã ~ hôn hôn ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.