Chương 26: Ngày thứ hai mươi
Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu
12/05/2014
Edit: Fuly.
Trong bệnh viện không khí quả thật không tốt chút nào, Lục phu nhân sợ Vân Thường ở trong phòng bệnh cả ngày sẽ buồn bực, khó chịu liền dẫn cô đi xuống lầu tản bộ.
Cơ sở thiết bị ở Bệnh viện Trung tâm được trang bị vô cùng tốt, phòng bệnh cao cấp ở lầu sáu, phía dưới chính là một khoảng sân rộng, trong sân có một hồ sen, mặc dù bây giờ chưa nở hoa, nhưng vẫn xanh um một mảnh, cũng không biết được nuôi là loại thủy sinh vật chịu rét gì.
Mặc dù Lục Diệp rất muốn Vân Thường ở cùng mình nhiều hơn, nhưng anh cũng không phải là người ích kỷ, liền vui vẻ để Lục phu nhân dẫn Vân Thường đi.
Bên ngoài đã có chút khí Xuân, gió Bắc vốn lạnh lẽo cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, còn mang theo hơi thở ướt át, thổi vào mặt rất thoải mái.
Bên ngoài cũng đã đầy màu xanh, mặc dù còn chưa tới mức làm choáng ngợp tầm mắt, nhưng cũng khiến người ta không thể dễ dàng bỏ qua.
Vân Thường ngồi ở bờ hồ sen, chóp mũi ngửi được mùi hương thơm mát, tinh thần cũng sảng khoái hơn.
“Mẹ, khi nào Lục Diệp có thể xuất viện ạ?” Những lời này Vân Thường không dám hỏi trước mặt Lục Diệp, chỉ có thể lén hỏi Lục phu nhân.
Lục phu nhân nở nụ cười, trong mắt như trút được gánh nặng: “Nhanh thôi, chờ khoảng chừng một tuần lễ nữa, thân thể Lục Diệp sẽ tốt hơn. Vết thương kia nhìn dọa người, nhưng trên thực tế cũng không quá mức nghiêm trọng.”
Còn không quá nghiêm trọng sao, khiến tim của cả nhà cũng vứt vào chảo dầu sôi một lần rồi đấy.
Vân Thường hình như cũng bị tốc độ khôi phục của Lục Diệp làm cho kinh hãi, “Thật sao ạ?”
“Ừ” Lục phu nhân cười híp mắt nói: “Từ nhỏ thân thể Lục Diệp đã không tệ, ngược lại con đó…” Bà nhìn mắt của Vân Thường một cái, “Mẹ đã hỏi viện trưởng rồi, trị liệu bốn ngày một lần, viện trưởng nói nếu như khôi phục tốt, sau hai lần trị liệu là có thể nhìn thấy.”
Thân thể Vân Thường cứng đờ, có chút không dám tin: “Nhưng. . . . . . con bây giờ vẫn chưa nhìn thấy gì cả.” Tối đen, toàn bộ vẫn là một mảnh tối đen.
Lục phu nhân sờ sờ đầu của cô, an ủi: “Nào có thần kỳ như vậy.”
Vân Thường yên lặng gật đầu một cái, trong lòng vẫn không ôm hy vọng quá lớn.
“Có lạnh không? Mẹ mua thêm cho con vài đôi găng tay.” Lục phu nhân xoa xoa hai tay cô, vẫn cảm thấy nhiệt độ bây giờ có chút thấp.
“Không cần, không cần đâu ạ.” Vân Thường lắc đầu liên tục: “Không quá lạnh đâu mẹ, mà cũng đã sắp đến mùa xuân rồi.”
“Sao lại không chứ!” Nói xong Lục phu nhân nhanh chóng đứng lên: “Bên kia có siêu thị, mẹ sẽ về ngay, con ngồi ở đây chờ mẹ một lát.”
Lục phu nhân là một người tính tình nóng nảy, chờ đến lúc Vân Thường muốn ngăn cản, bà đã sớm sải chân đi rồi.
Vân Thường bất đắc dĩ, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở tại chỗ đợi bà.
Cô đúng là không lạnh, cảm giác được người ta thương yêu này thật sự là quá ấm lòng, khiến cho người ta muốn đắm chìm, tốt đến mức hận không thể móc luôn cả tâm ra.
Lục phu nhân còn chưa quay lại, Vân Thường buồn chán ngồi ở bên hồ sen, nơi này sờ sờ, nơi kia vuốt vuốt, thậm chí có loại cảm giác muốn khám phá kì lạ.
Vừa lúc đó, bên tai chợt vang lên một giọng nói quen thuộc: “Vân Thường.”
Âm thanh của người kia bởi vì say rượu lâu ngày mà có vẻ khàn khàn khó nghe, giống như phòng ốc đã lâu năm chưa tu sửa, chỉ khẽ kéo một phát liền phát ra thanh âm chói tai.
Thân thể vốn buông lỏng của Vân Thường nhất thời căng thẳng, hai tay cô nắm thật chặt bờ hồ, sức lực lớn đến mức gần như muốn khảm cả ngón tay vào đó.
“Ông tới đây làm gì?”
“Con nói gì vậy, ta là cha con, chẳng lẽ đến quyền lợi gặp con gái mình cũng không có?” Vân Quang Phương phát ra một tiếng cười khó nghe, tiến tới trước mặt Vân Thường, mùi rượu nồng nặc khiến hô hấp Vân Thường gần như ngừng lại.
“Con bây giờ sống thật không tệ nhỉ.” Vân Quang Phương nhìn lên nhìn xuống đánh giá Vân Thường mấy lần, thấy quần áo cô mặc toàn là loại cực tốt thì hai mắt liền sáng lên.
“Vân Thường, con cũng không nên quên gốc, đưa cho ông đây chút tiền tiêu xài đi!”
Vân Thường tức giận đến mức cả người cũng phát run, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, gần như có thể phát ra tiếng. Cô gắt gao kiềm chế ngọn lửa trong người để không phải hét lên.
Người trước mặt này là cha của cô, vậy mà từ nhỏ đến lớn, ông ta chưa từng thực hiện một chút trách nhiệm của người làm cha nào.
Lúc cô lên tiểu học, Vân Quang Phương đã bốn lần vào ngục giam, lý do có đủ loại, đánh nhau, có ý đồ cưỡng gian, cướp bóc. . . . . .
Trong lòng ông ta, căn bản chưa từng có chút khái niệm nào về chữ “cha” này. Từ nhỏ đến lớn, đều là mẹ mang cô vượt qua tất cả khó khăn, cực khổ.
Trong nhà nghèo, cả tháng trên bàn cơm không thể xuất hiện nổi chút thức ăn mặn nào, vậy mà Vân Quang Phương đi ra ngoài ăn một bữa lại có thể tiêu tốn hết tiền sinh hoạt phí một tháng.
Lúc cô lên cao trung, Vân Quang Phương càng thêm tệ hại hơn, tiền mẹ cô kiếm được gần như đều bị ông ta cầm đi ăn chơi, uống say rồi về nhà nằm thẳng ra giường, cái gì cũng không thèm để ý.
Nhà cô ở giữa thôn, nước rất hiếm, phải đến miệng giếng cách đó hơn trăm dặm để lấy nước, mỗi khi Vân Thường tan giờ học về nhà, nhìn thấy bóng lưng gầy nhỏ của mẹ đang gánh hai thùng nước thì liền hận không thể chém Vân Quang phương một đao!
Nhiều lần khuyên mẹ ly hôn, lại luôn không có kết quả, Vân Thường chỉ có thể dùng cố gắng lớn nhất để giúp mẹ làm việc, mong có thể san sẻ bớt gánh nặng cho bà.
Nhưng, đến khi mẹ vì quá mức mệt nhọc mà bị tai nạn dẫn đến tử vong, Vân Thường thật sự cảm thấy chẳng còn chút hy vọng nào để sống.
Những ngày đó, trừ việc nhìn những di vật của mẹ mà rơi lệ ra cái gì cô cũng không làm được.
Vừa nhắm mắt lại, liền cảm thấy như mẹ đang ở ngay trước mặt, dịu dàng cười với cô, Vân Thường, Vân Thường, dậy đi, ăn cơm thôi. Vậy mà vừa mở mắt, trừ khoảng không trống rỗng ra thì chẳng còn gì cả.
Một tháng sau, khi cô vất vả lắm mới có thể không còn rơi nước mắt, Vân Quang Phương chợt nói ông ta muốn lấy vợ.
Chỉ một tháng, mẹ của cô mới đi một tháng, người đàn ông không có trái tim này liền muốn cưới người phụ nữ khác.
Vân Thường không ngăn cản ông ta, ngăn cản cũng vô dụng, ngay trong đêm cô liền thu thập hành lý, chuẩn bị đến trường học. Khi đó, giấy thông báo trúng tuyển của cô đã được gửi đến, học phí mẹ lén để dành được đủ cho cô chống đỡ một học kỳ.
Không có mẹ, cô cũng không thể ở trong ngôi nhà kia nữa.
Vậy mà kế hoạch chạy trốn này cũng “chết non” vì bị Vân Quang Phương phát hiện, đêm đó Vân Quang Phương đánh cô đến gần chết, dùng dây lưng, dùng băng ghế để đập, cho tới ngày Vân Quang Phương tái giá cô thậm chí cũng không thể ngồi dậy được.
Những ngày kế tiếp càng như “bước trên băng mỏng”, Vân Quang Phương không xem cô là con gái, mẹ kế bắt bẻ mọi điều, chỉ có người em trai Lâm Ngạn mẹ kế mang đến là đối xử với cô xem như không tệ.
Vân Thường cũng không nhớ mình khóc tỉnh khỏi giấc mộng bao nhiêu lần, rốt cuộc nhịn đến ngày tựu trường kia, cô gần như cực vui mà khóc. Vân Quang Phương không muốn cho cô học đại học, một đồng cũng không cho, thậm chí muốn bắt cô ở nhà đi làm nuôi gia đình, vẫn là Lâm Ngạn giúp cô trốn đi, vì vậy mới có thể đến kịp ngày tựu trường.
Bốn năm đại học, cô chưa bao giờ trở về nhà, càng không xin Vân Quang Phương lấy một đồng. Thời điểm khó khăn nhất, ba ngày cô chỉ uống nước lạnh lót dạ, nhưng rốt cuộc cô vẫn có thể chịu đựng đến khi tốt nghiệp, còn tìm được một công việc thật tốt.
Cô cho là vận rủi trong cuộc sống của mình đến đây là kết thúc, ai ngờ vừa làm việc được nửa năm, lại xảy ra tai nạn xe cộ dẫn đến mắt bị mù, không thể không bị đuổi về nhà.
Vân Quang Phương vô cùng bất mãn với việc cô cả ngày chỉ ở nhà mà không làm gì, nhiều lần muốn đuổi cô ra khỏi nhà, nói là mình không dư tiền để nuôi một đứa vô dụng.
Vẫn là Lâm Ngạn che chở cô, vì vậy cô mới có thể yên ổn ở nhà được mấy tháng.
Tất cả bước ngoặc là từ lần Lâm Ngạn say rượu, anh ta đè cô dưới thân vừa cởi quần áo của cô vừa nói thích cô, Vân Thường liều mạng phản kháng, nhưng làm thế nào cũng đánh không lại một người đàn ông khỏe mạnh.
Thật ra thì cô nên cảm tạ Vân Quang Phương, thời điểm mấu chốt, Vân Quang Phương vốn đã đi ra ngoài chợt trở lại, nhìn thấy tình huống của bọn họ sửng sốt một chút, sau đó liền tiến tới cho Vân Thường mấy bạt tai, đánh cô thành chấn thương sọ não nhẹ.
Mặc dù cô và Lâm Ngạn không có liên hệ máu mủ, nhưng tên vẫn ở trên cùng một hộ khẩu.
Cha của cô, cha ruột của cô, nhìn cô mở miệng ra là một tiếng kỹ nữ, tiện nhân, chẳng những mắng cô, còn mắng mẹ cô.
Vân Thường thế mới biết, Vân Quang Phương sở dĩ đối xử với cô và mẹ cô như vậy, cũng là vì hoài nghi lúc ông ta ngồi tù mẹ cô có tư tình với người khác, hoài nghi cô không phải là con gái ruột thịt của ông ta.
Vân Thường cũng không hiểu sao Vân Quang Phương có thể liên lạc được với Lục phu nhân, đợi đến khi cô biết tất cả đều đã kết thúc. Cô bị cha của cô bán, bán với giá hai mươi vạn.
Hơn nữa, ngày cô bị mang đi đó, ông ta còn đích thân nói cho cô biết, về sau cho dù có đói chết cũng không được đến tìm ông ta, quan hệ giữa bọn họ coi như chấm dứt.
Ký ức đó giống như một chiếc mặt nạ đầy máu, hơi vạch ra là có thể nhìn thấy vết thương đáng sợ bên trong. Vân Thường chỉ cần nghĩ đến giờ phút này khoảng cách giữa cô và Vân Quang Phương gần như thế, tức giận trong lòng tựa như một ngọn lửa ngập trời, cháy hừng hực. Nóng cháy đến mức hận không thể xóa sạch tất cả dấu vết xuất hiện của Vân Quang Phương!
“Tôi không biết ông…ông đi đi.” Thân thể Vân Thường run rẩy, nhưng vẫn gắt gao đè nén cảm xúc đang muốn bộc phát của mình xuống, cúi đầu lạnh nhạt nói.
“Hừ, mới rời nhà mấy ngày liền quên ông đây hả?” Vân Quang Phương hừ lạnh một tiếng “Tao cũng vậy không cần nhiều, khoảng hai, ba vạn là được, Vân Thường, tao cũng đã nuôi mày một lần, đúng không?”
Vân Thường gần như bị ông ta làm cho tức cười: “Ông nuôi tôi? Tôi là do mẹ nuôi lớn! Ông nuôi đều là những người phụ nữ bên ngoài kia!”
“Mày!” Vân Quang Phương tức giận giơ tay lên, mắt thấy sắp rơi xuống mặt Vân Thường, lại nhớ tới mình bây giờ phải cầu cạnh cô, liền tức giận buông tay.
“Vân Thường, tao biết mày không xem tao là cha, mày cho tao năm vạn! Không, ba vạn, tao liền đi ngay lập tức, không bao giờ tới tìm mày nữa, mày thấy thế nào?”
“Tôi không có tiền.” Âm điệu của Vân Thường không thay đổi, lạnh gần như có thể kết thành băng: “Một đồng cũng không có!”
“Vân Thường! Mày đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!” Giọng điệu của Vân Quang Phương tàn nhẫn, giống như người ông ta đang nói không là con gái của mình mà là kẻ thù: “Mày cũng không muốn để cho người Lục gia biết chuyện của mày và Lâm Ngạn chứ!”
Ngực Vân Thường phập phòng kịch liệt, chỉ cảm thấy máu cả người đều vọt lên đầu, lực đạo mạnh mẽ đến mức khiến cho cả người cô có chút choáng váng.
Cô gắt gao nắm chặt quả đấm, vất vả lắm mới khiến mình giữ vũng được tư thái bây giờ: “Ông muốn làm gì thì cứ làm đó đi.”
Vân Quang Phương không ngờ tới cô thế nhưng mềm không được cứng không xong, trong khoảng thời gian ngắn chẳng thốt nổi nên lời. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Vân Thường, tay phải hận không thể trực tiếp vung lên!
Nhưng khi liếc mắt về hướng siêu thị thì ông ta cố đè lại kích động trong lòng mình. Vội vã đi vòng qua hồ sen, chỉ để lại một câu mang theo thâm ý ác độc: “Sẽ không dễ dàng như vậy đâu, mày chờ đó cho tao!”
Trong bệnh viện không khí quả thật không tốt chút nào, Lục phu nhân sợ Vân Thường ở trong phòng bệnh cả ngày sẽ buồn bực, khó chịu liền dẫn cô đi xuống lầu tản bộ.
Cơ sở thiết bị ở Bệnh viện Trung tâm được trang bị vô cùng tốt, phòng bệnh cao cấp ở lầu sáu, phía dưới chính là một khoảng sân rộng, trong sân có một hồ sen, mặc dù bây giờ chưa nở hoa, nhưng vẫn xanh um một mảnh, cũng không biết được nuôi là loại thủy sinh vật chịu rét gì.
Mặc dù Lục Diệp rất muốn Vân Thường ở cùng mình nhiều hơn, nhưng anh cũng không phải là người ích kỷ, liền vui vẻ để Lục phu nhân dẫn Vân Thường đi.
Bên ngoài đã có chút khí Xuân, gió Bắc vốn lạnh lẽo cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, còn mang theo hơi thở ướt át, thổi vào mặt rất thoải mái.
Bên ngoài cũng đã đầy màu xanh, mặc dù còn chưa tới mức làm choáng ngợp tầm mắt, nhưng cũng khiến người ta không thể dễ dàng bỏ qua.
Vân Thường ngồi ở bờ hồ sen, chóp mũi ngửi được mùi hương thơm mát, tinh thần cũng sảng khoái hơn.
“Mẹ, khi nào Lục Diệp có thể xuất viện ạ?” Những lời này Vân Thường không dám hỏi trước mặt Lục Diệp, chỉ có thể lén hỏi Lục phu nhân.
Lục phu nhân nở nụ cười, trong mắt như trút được gánh nặng: “Nhanh thôi, chờ khoảng chừng một tuần lễ nữa, thân thể Lục Diệp sẽ tốt hơn. Vết thương kia nhìn dọa người, nhưng trên thực tế cũng không quá mức nghiêm trọng.”
Còn không quá nghiêm trọng sao, khiến tim của cả nhà cũng vứt vào chảo dầu sôi một lần rồi đấy.
Vân Thường hình như cũng bị tốc độ khôi phục của Lục Diệp làm cho kinh hãi, “Thật sao ạ?”
“Ừ” Lục phu nhân cười híp mắt nói: “Từ nhỏ thân thể Lục Diệp đã không tệ, ngược lại con đó…” Bà nhìn mắt của Vân Thường một cái, “Mẹ đã hỏi viện trưởng rồi, trị liệu bốn ngày một lần, viện trưởng nói nếu như khôi phục tốt, sau hai lần trị liệu là có thể nhìn thấy.”
Thân thể Vân Thường cứng đờ, có chút không dám tin: “Nhưng. . . . . . con bây giờ vẫn chưa nhìn thấy gì cả.” Tối đen, toàn bộ vẫn là một mảnh tối đen.
Lục phu nhân sờ sờ đầu của cô, an ủi: “Nào có thần kỳ như vậy.”
Vân Thường yên lặng gật đầu một cái, trong lòng vẫn không ôm hy vọng quá lớn.
“Có lạnh không? Mẹ mua thêm cho con vài đôi găng tay.” Lục phu nhân xoa xoa hai tay cô, vẫn cảm thấy nhiệt độ bây giờ có chút thấp.
“Không cần, không cần đâu ạ.” Vân Thường lắc đầu liên tục: “Không quá lạnh đâu mẹ, mà cũng đã sắp đến mùa xuân rồi.”
“Sao lại không chứ!” Nói xong Lục phu nhân nhanh chóng đứng lên: “Bên kia có siêu thị, mẹ sẽ về ngay, con ngồi ở đây chờ mẹ một lát.”
Lục phu nhân là một người tính tình nóng nảy, chờ đến lúc Vân Thường muốn ngăn cản, bà đã sớm sải chân đi rồi.
Vân Thường bất đắc dĩ, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở tại chỗ đợi bà.
Cô đúng là không lạnh, cảm giác được người ta thương yêu này thật sự là quá ấm lòng, khiến cho người ta muốn đắm chìm, tốt đến mức hận không thể móc luôn cả tâm ra.
Lục phu nhân còn chưa quay lại, Vân Thường buồn chán ngồi ở bên hồ sen, nơi này sờ sờ, nơi kia vuốt vuốt, thậm chí có loại cảm giác muốn khám phá kì lạ.
Vừa lúc đó, bên tai chợt vang lên một giọng nói quen thuộc: “Vân Thường.”
Âm thanh của người kia bởi vì say rượu lâu ngày mà có vẻ khàn khàn khó nghe, giống như phòng ốc đã lâu năm chưa tu sửa, chỉ khẽ kéo một phát liền phát ra thanh âm chói tai.
Thân thể vốn buông lỏng của Vân Thường nhất thời căng thẳng, hai tay cô nắm thật chặt bờ hồ, sức lực lớn đến mức gần như muốn khảm cả ngón tay vào đó.
“Ông tới đây làm gì?”
“Con nói gì vậy, ta là cha con, chẳng lẽ đến quyền lợi gặp con gái mình cũng không có?” Vân Quang Phương phát ra một tiếng cười khó nghe, tiến tới trước mặt Vân Thường, mùi rượu nồng nặc khiến hô hấp Vân Thường gần như ngừng lại.
“Con bây giờ sống thật không tệ nhỉ.” Vân Quang Phương nhìn lên nhìn xuống đánh giá Vân Thường mấy lần, thấy quần áo cô mặc toàn là loại cực tốt thì hai mắt liền sáng lên.
“Vân Thường, con cũng không nên quên gốc, đưa cho ông đây chút tiền tiêu xài đi!”
Vân Thường tức giận đến mức cả người cũng phát run, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, gần như có thể phát ra tiếng. Cô gắt gao kiềm chế ngọn lửa trong người để không phải hét lên.
Người trước mặt này là cha của cô, vậy mà từ nhỏ đến lớn, ông ta chưa từng thực hiện một chút trách nhiệm của người làm cha nào.
Lúc cô lên tiểu học, Vân Quang Phương đã bốn lần vào ngục giam, lý do có đủ loại, đánh nhau, có ý đồ cưỡng gian, cướp bóc. . . . . .
Trong lòng ông ta, căn bản chưa từng có chút khái niệm nào về chữ “cha” này. Từ nhỏ đến lớn, đều là mẹ mang cô vượt qua tất cả khó khăn, cực khổ.
Trong nhà nghèo, cả tháng trên bàn cơm không thể xuất hiện nổi chút thức ăn mặn nào, vậy mà Vân Quang Phương đi ra ngoài ăn một bữa lại có thể tiêu tốn hết tiền sinh hoạt phí một tháng.
Lúc cô lên cao trung, Vân Quang Phương càng thêm tệ hại hơn, tiền mẹ cô kiếm được gần như đều bị ông ta cầm đi ăn chơi, uống say rồi về nhà nằm thẳng ra giường, cái gì cũng không thèm để ý.
Nhà cô ở giữa thôn, nước rất hiếm, phải đến miệng giếng cách đó hơn trăm dặm để lấy nước, mỗi khi Vân Thường tan giờ học về nhà, nhìn thấy bóng lưng gầy nhỏ của mẹ đang gánh hai thùng nước thì liền hận không thể chém Vân Quang phương một đao!
Nhiều lần khuyên mẹ ly hôn, lại luôn không có kết quả, Vân Thường chỉ có thể dùng cố gắng lớn nhất để giúp mẹ làm việc, mong có thể san sẻ bớt gánh nặng cho bà.
Nhưng, đến khi mẹ vì quá mức mệt nhọc mà bị tai nạn dẫn đến tử vong, Vân Thường thật sự cảm thấy chẳng còn chút hy vọng nào để sống.
Những ngày đó, trừ việc nhìn những di vật của mẹ mà rơi lệ ra cái gì cô cũng không làm được.
Vừa nhắm mắt lại, liền cảm thấy như mẹ đang ở ngay trước mặt, dịu dàng cười với cô, Vân Thường, Vân Thường, dậy đi, ăn cơm thôi. Vậy mà vừa mở mắt, trừ khoảng không trống rỗng ra thì chẳng còn gì cả.
Một tháng sau, khi cô vất vả lắm mới có thể không còn rơi nước mắt, Vân Quang Phương chợt nói ông ta muốn lấy vợ.
Chỉ một tháng, mẹ của cô mới đi một tháng, người đàn ông không có trái tim này liền muốn cưới người phụ nữ khác.
Vân Thường không ngăn cản ông ta, ngăn cản cũng vô dụng, ngay trong đêm cô liền thu thập hành lý, chuẩn bị đến trường học. Khi đó, giấy thông báo trúng tuyển của cô đã được gửi đến, học phí mẹ lén để dành được đủ cho cô chống đỡ một học kỳ.
Không có mẹ, cô cũng không thể ở trong ngôi nhà kia nữa.
Vậy mà kế hoạch chạy trốn này cũng “chết non” vì bị Vân Quang Phương phát hiện, đêm đó Vân Quang Phương đánh cô đến gần chết, dùng dây lưng, dùng băng ghế để đập, cho tới ngày Vân Quang Phương tái giá cô thậm chí cũng không thể ngồi dậy được.
Những ngày kế tiếp càng như “bước trên băng mỏng”, Vân Quang Phương không xem cô là con gái, mẹ kế bắt bẻ mọi điều, chỉ có người em trai Lâm Ngạn mẹ kế mang đến là đối xử với cô xem như không tệ.
Vân Thường cũng không nhớ mình khóc tỉnh khỏi giấc mộng bao nhiêu lần, rốt cuộc nhịn đến ngày tựu trường kia, cô gần như cực vui mà khóc. Vân Quang Phương không muốn cho cô học đại học, một đồng cũng không cho, thậm chí muốn bắt cô ở nhà đi làm nuôi gia đình, vẫn là Lâm Ngạn giúp cô trốn đi, vì vậy mới có thể đến kịp ngày tựu trường.
Bốn năm đại học, cô chưa bao giờ trở về nhà, càng không xin Vân Quang Phương lấy một đồng. Thời điểm khó khăn nhất, ba ngày cô chỉ uống nước lạnh lót dạ, nhưng rốt cuộc cô vẫn có thể chịu đựng đến khi tốt nghiệp, còn tìm được một công việc thật tốt.
Cô cho là vận rủi trong cuộc sống của mình đến đây là kết thúc, ai ngờ vừa làm việc được nửa năm, lại xảy ra tai nạn xe cộ dẫn đến mắt bị mù, không thể không bị đuổi về nhà.
Vân Quang Phương vô cùng bất mãn với việc cô cả ngày chỉ ở nhà mà không làm gì, nhiều lần muốn đuổi cô ra khỏi nhà, nói là mình không dư tiền để nuôi một đứa vô dụng.
Vẫn là Lâm Ngạn che chở cô, vì vậy cô mới có thể yên ổn ở nhà được mấy tháng.
Tất cả bước ngoặc là từ lần Lâm Ngạn say rượu, anh ta đè cô dưới thân vừa cởi quần áo của cô vừa nói thích cô, Vân Thường liều mạng phản kháng, nhưng làm thế nào cũng đánh không lại một người đàn ông khỏe mạnh.
Thật ra thì cô nên cảm tạ Vân Quang Phương, thời điểm mấu chốt, Vân Quang Phương vốn đã đi ra ngoài chợt trở lại, nhìn thấy tình huống của bọn họ sửng sốt một chút, sau đó liền tiến tới cho Vân Thường mấy bạt tai, đánh cô thành chấn thương sọ não nhẹ.
Mặc dù cô và Lâm Ngạn không có liên hệ máu mủ, nhưng tên vẫn ở trên cùng một hộ khẩu.
Cha của cô, cha ruột của cô, nhìn cô mở miệng ra là một tiếng kỹ nữ, tiện nhân, chẳng những mắng cô, còn mắng mẹ cô.
Vân Thường thế mới biết, Vân Quang Phương sở dĩ đối xử với cô và mẹ cô như vậy, cũng là vì hoài nghi lúc ông ta ngồi tù mẹ cô có tư tình với người khác, hoài nghi cô không phải là con gái ruột thịt của ông ta.
Vân Thường cũng không hiểu sao Vân Quang Phương có thể liên lạc được với Lục phu nhân, đợi đến khi cô biết tất cả đều đã kết thúc. Cô bị cha của cô bán, bán với giá hai mươi vạn.
Hơn nữa, ngày cô bị mang đi đó, ông ta còn đích thân nói cho cô biết, về sau cho dù có đói chết cũng không được đến tìm ông ta, quan hệ giữa bọn họ coi như chấm dứt.
Ký ức đó giống như một chiếc mặt nạ đầy máu, hơi vạch ra là có thể nhìn thấy vết thương đáng sợ bên trong. Vân Thường chỉ cần nghĩ đến giờ phút này khoảng cách giữa cô và Vân Quang Phương gần như thế, tức giận trong lòng tựa như một ngọn lửa ngập trời, cháy hừng hực. Nóng cháy đến mức hận không thể xóa sạch tất cả dấu vết xuất hiện của Vân Quang Phương!
“Tôi không biết ông…ông đi đi.” Thân thể Vân Thường run rẩy, nhưng vẫn gắt gao đè nén cảm xúc đang muốn bộc phát của mình xuống, cúi đầu lạnh nhạt nói.
“Hừ, mới rời nhà mấy ngày liền quên ông đây hả?” Vân Quang Phương hừ lạnh một tiếng “Tao cũng vậy không cần nhiều, khoảng hai, ba vạn là được, Vân Thường, tao cũng đã nuôi mày một lần, đúng không?”
Vân Thường gần như bị ông ta làm cho tức cười: “Ông nuôi tôi? Tôi là do mẹ nuôi lớn! Ông nuôi đều là những người phụ nữ bên ngoài kia!”
“Mày!” Vân Quang Phương tức giận giơ tay lên, mắt thấy sắp rơi xuống mặt Vân Thường, lại nhớ tới mình bây giờ phải cầu cạnh cô, liền tức giận buông tay.
“Vân Thường, tao biết mày không xem tao là cha, mày cho tao năm vạn! Không, ba vạn, tao liền đi ngay lập tức, không bao giờ tới tìm mày nữa, mày thấy thế nào?”
“Tôi không có tiền.” Âm điệu của Vân Thường không thay đổi, lạnh gần như có thể kết thành băng: “Một đồng cũng không có!”
“Vân Thường! Mày đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!” Giọng điệu của Vân Quang Phương tàn nhẫn, giống như người ông ta đang nói không là con gái của mình mà là kẻ thù: “Mày cũng không muốn để cho người Lục gia biết chuyện của mày và Lâm Ngạn chứ!”
Ngực Vân Thường phập phòng kịch liệt, chỉ cảm thấy máu cả người đều vọt lên đầu, lực đạo mạnh mẽ đến mức khiến cho cả người cô có chút choáng váng.
Cô gắt gao nắm chặt quả đấm, vất vả lắm mới khiến mình giữ vũng được tư thái bây giờ: “Ông muốn làm gì thì cứ làm đó đi.”
Vân Quang Phương không ngờ tới cô thế nhưng mềm không được cứng không xong, trong khoảng thời gian ngắn chẳng thốt nổi nên lời. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Vân Thường, tay phải hận không thể trực tiếp vung lên!
Nhưng khi liếc mắt về hướng siêu thị thì ông ta cố đè lại kích động trong lòng mình. Vội vã đi vòng qua hồ sen, chỉ để lại một câu mang theo thâm ý ác độc: “Sẽ không dễ dàng như vậy đâu, mày chờ đó cho tao!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.