Quân Tẩu - Người Khác Không Cần Thì Tôi Lấy
Chương 35: Con?
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
14/09/2023
Sở Tư Di - Cô giáo Sở trong miệng đứa nhỏ cũng cười theo. Đúng vậy, từ bốn hôm trước Sở Tư Di đã bắt đầu đến trường học nhỏ bên trong quân khu này làm cô giáo mầm non. Bởi vì đứa nhỏ ở nơi này không nhiều, cho dù bao
gồm cả những đứa trẻ ở những thôn xung quanh nữa thì một lớp học vẫn
không thể hoàn chỉnh xếp theo tuổi được. Như lớp học do cô phụ trách
hiện tại ngoài việc chỉ có chừng hai mươi trẻ thì bên trong đám trẻ tuổi chừng ba đến năm tuổi đều có cả. Dù sao thì lứa tuổi này vẫn còn nhỏ,
không sợ trộn lẫn chương trình học tập cho lắm.
Nhưng chỉ mới bốn ngày thôi mà ai nấy đều biết cô giáo Sở là người nhà của Tống trung tá mặt than. Đám trẻ ở đây trước là yêu mến Sở Tư Di, sau là bị Tống Thượng tuy không nói gì đều có thể dọa cho chúng không dám xum xuê đến gần, trong mắt chúng hắn chính là người cướp cô giáo Sở của chúng nên sau lưng luôn chống đợi hắn. Đương nhiên trẻ nhỏ thì làm sao hiểu được, những suy nghĩ kia gần như đều là do nghe cha mẹ mình nói đùa tiêm nhiễm vào thôi.
"Cũng là cô giáo Sở lớn lên ưa nhìn."
Thẩm Hà đưa con gái Huỳnh Diệp Khanh đến lớp không nhịn được cười trêu.
"Tẩu tử đừng đùa em nữa."
Sở Tư Di chỉ biết cười chứ còn biết làm sao. Này đó cô biết cũng chỉ là những lời xã giao thông thường, cô đương nhiên sẽ không để trong lòng.
Bên kia hai đứa nhỏ vẫn còn câu nọ câu kia cãi qua cãi lại, chỉ là không có đánh nhau nên chẳng ai để ý. Còn Thẩm Hà thì vẫn muốn ghẹo Sở Tư Di thêm vài câu: "Vẫn là tiểu Thượng có phúc."
Đối với lời này của chị Sở Tư Di chỉ cười. Mấy hôm nay ngày nào cô cũng nghe đến ngấy luôn rồi, không miễn dịch không được.
Buổi chiều Tống Thượng đến đây, đứa bé Phó Hằng lúc trước còn hùng hồn lớn tiếng dụ dỗ Sở Tư Di đã lập tức cúp đuôi ngoan ngoãn làm người theo mẹ về nhà rồi. Còn đứa bé Huỳnh Diệp Khanh lại tinh ranh hơn cà khịa nó: "Sao vậy, giờ Tống thúc thúc ở đây rồi lại không dám nói gì à? Đúng là tiểu nhát gan!"
"Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt."
Phó Hằng không vui đáp trả lại bằng chất giọng nãi thanh nãi khí của mình. Tuy rằng giọng nói thì hùng hồn đấy, thế nhưng lúc chạm phải ánh mắt tìm tòi của Tống Thượng thì nó vội vàng nắm tay mẹ mình lôi kéo bỏ chạy, chọc cho một đám người cười ha ha.
Nhưng mà Tống Thượng thật sự là làm người vẫn rất khiến đám trẻ ở đây sợ hãi, cả Huỳnh Diệp Khanh miệng lưỡi sắc bén như vậy cũng sợ hắn, không dám nhìn nhiều, càng không dám nói giỡn. Sở Tư Di trông mà buồn cười, lúc về lại không nhịn được trêu chọc hắn: "Rốt cuộc là anh đã làm gì mà chúng đều sợ anh?"
Người đàn ông bình thường không phải lúc nào cũng đến đón cô về, nhưng chỉ cần hắn rảnh thì sẽ không thiếu buổi nào. Lúc về hai người còn sẽ ghé qua siêu thị mua đồ về nấu cơm.
Đối với lời trêu ghẹo của cô người đàn ông không có trả lời, chỉ lững thững theo cô về. Ánh hoàng hôn phủ lên mi mắt của người con gái khiến hắn lâu lâu lại vụng trộm đặt ánh mắt lên trên mặt cô, sau đó lại quang minh chính đại nhìn, không rời đi nữa. Dù sao vợ là vợ của hắn, sao hắn phải sợ người ta thấy?
Chỉ là Sở Tư Di đang nghĩ chuyện khác cho nên không có để ý tới. Thấy hắn không trả lời cô lại nói tiếp: "Anh như vậy có phải sau này cũng sẽ dọa con anh không? Anh nên cười nhiều hơn đi."
Con?
Tống Thượng đang thả hồn bị mấy chữ này làm cho giật mình. Vốn hắn còn chưa có nghĩ gì nhiều, hiện tại nhìn thấy nó phát ra từ miệng người con gái, hắn lại không nhịn được nghĩ, con của hắn đương nhiên hắn sẽ đối xử khác rồi. Hắn không sợ người ta nói hắn tiêu chuẩn kép, chỉ là...
Mà thôi, mặc dù hiện tại nói chuyện này có lẽ còn hơi sớm, nhưng không phải không cần bắt đầu suy nghĩ. Chưa nói vì Tống gia, chỉ cần nghĩ đến người con gái sẽ sinh đứa nhỏ cho hắn là hắn đã thấy trong lòng rạo rực rồi. Đứa nhỏ của cô với hắn nhất định sẽ đặc biệt đáng yêu...
Nói ra thì mấy hôm nay hai người cũng không có cơ hội gần gũi. Người con gái từ lúc bắt đầu đi dạy, thì buổi tối về còn phải chuẩn bị bài, sau đó lại lăn ra ngủ luôn. Ngẫm lại thì hắn đã bị cô vắng vẻ mấy ngày nay rồi.
"Anh Tống?"
Sở Tư Di lại không biết người đàn ông nghĩ cái gì. cô đợi mãi mà vẫn không nghe thấy người đàn ông nói gì thì đưa mắt nhìn qua. Ai biết lại lọt vào một đôi tròng mắt khiến cô run sợ trong lòng.
"Trở về thôi. Ngày mai là cuối tuần, chắc không cần chuẩn bị giáo án đúng không?"
Nhưng người đàn ông không có cho cô thời gian nghĩ nhiều, hắn vừa nói lời mờ ám vừa đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bên người lôi kéo đi về phía trước. Sở Tư Di bị hắn kéo mới đầu còn có chút lảo đảo, nhưng cảm xúc nóng rẩy trên tay lại khiến tim cô đập thình thịch, nhất thời không nghĩ được gì cả. Cứ như thế, cô bị hắn một đường kéo về nhà, bị hắn đẩy vào phòng bắt đi tắm trước, nói cơm hắn nấu, không cần cô lo.
Nhưng chỉ mới bốn ngày thôi mà ai nấy đều biết cô giáo Sở là người nhà của Tống trung tá mặt than. Đám trẻ ở đây trước là yêu mến Sở Tư Di, sau là bị Tống Thượng tuy không nói gì đều có thể dọa cho chúng không dám xum xuê đến gần, trong mắt chúng hắn chính là người cướp cô giáo Sở của chúng nên sau lưng luôn chống đợi hắn. Đương nhiên trẻ nhỏ thì làm sao hiểu được, những suy nghĩ kia gần như đều là do nghe cha mẹ mình nói đùa tiêm nhiễm vào thôi.
"Cũng là cô giáo Sở lớn lên ưa nhìn."
Thẩm Hà đưa con gái Huỳnh Diệp Khanh đến lớp không nhịn được cười trêu.
"Tẩu tử đừng đùa em nữa."
Sở Tư Di chỉ biết cười chứ còn biết làm sao. Này đó cô biết cũng chỉ là những lời xã giao thông thường, cô đương nhiên sẽ không để trong lòng.
Bên kia hai đứa nhỏ vẫn còn câu nọ câu kia cãi qua cãi lại, chỉ là không có đánh nhau nên chẳng ai để ý. Còn Thẩm Hà thì vẫn muốn ghẹo Sở Tư Di thêm vài câu: "Vẫn là tiểu Thượng có phúc."
Đối với lời này của chị Sở Tư Di chỉ cười. Mấy hôm nay ngày nào cô cũng nghe đến ngấy luôn rồi, không miễn dịch không được.
Buổi chiều Tống Thượng đến đây, đứa bé Phó Hằng lúc trước còn hùng hồn lớn tiếng dụ dỗ Sở Tư Di đã lập tức cúp đuôi ngoan ngoãn làm người theo mẹ về nhà rồi. Còn đứa bé Huỳnh Diệp Khanh lại tinh ranh hơn cà khịa nó: "Sao vậy, giờ Tống thúc thúc ở đây rồi lại không dám nói gì à? Đúng là tiểu nhát gan!"
"Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt."
Phó Hằng không vui đáp trả lại bằng chất giọng nãi thanh nãi khí của mình. Tuy rằng giọng nói thì hùng hồn đấy, thế nhưng lúc chạm phải ánh mắt tìm tòi của Tống Thượng thì nó vội vàng nắm tay mẹ mình lôi kéo bỏ chạy, chọc cho một đám người cười ha ha.
Nhưng mà Tống Thượng thật sự là làm người vẫn rất khiến đám trẻ ở đây sợ hãi, cả Huỳnh Diệp Khanh miệng lưỡi sắc bén như vậy cũng sợ hắn, không dám nhìn nhiều, càng không dám nói giỡn. Sở Tư Di trông mà buồn cười, lúc về lại không nhịn được trêu chọc hắn: "Rốt cuộc là anh đã làm gì mà chúng đều sợ anh?"
Người đàn ông bình thường không phải lúc nào cũng đến đón cô về, nhưng chỉ cần hắn rảnh thì sẽ không thiếu buổi nào. Lúc về hai người còn sẽ ghé qua siêu thị mua đồ về nấu cơm.
Đối với lời trêu ghẹo của cô người đàn ông không có trả lời, chỉ lững thững theo cô về. Ánh hoàng hôn phủ lên mi mắt của người con gái khiến hắn lâu lâu lại vụng trộm đặt ánh mắt lên trên mặt cô, sau đó lại quang minh chính đại nhìn, không rời đi nữa. Dù sao vợ là vợ của hắn, sao hắn phải sợ người ta thấy?
Chỉ là Sở Tư Di đang nghĩ chuyện khác cho nên không có để ý tới. Thấy hắn không trả lời cô lại nói tiếp: "Anh như vậy có phải sau này cũng sẽ dọa con anh không? Anh nên cười nhiều hơn đi."
Con?
Tống Thượng đang thả hồn bị mấy chữ này làm cho giật mình. Vốn hắn còn chưa có nghĩ gì nhiều, hiện tại nhìn thấy nó phát ra từ miệng người con gái, hắn lại không nhịn được nghĩ, con của hắn đương nhiên hắn sẽ đối xử khác rồi. Hắn không sợ người ta nói hắn tiêu chuẩn kép, chỉ là...
Mà thôi, mặc dù hiện tại nói chuyện này có lẽ còn hơi sớm, nhưng không phải không cần bắt đầu suy nghĩ. Chưa nói vì Tống gia, chỉ cần nghĩ đến người con gái sẽ sinh đứa nhỏ cho hắn là hắn đã thấy trong lòng rạo rực rồi. Đứa nhỏ của cô với hắn nhất định sẽ đặc biệt đáng yêu...
Nói ra thì mấy hôm nay hai người cũng không có cơ hội gần gũi. Người con gái từ lúc bắt đầu đi dạy, thì buổi tối về còn phải chuẩn bị bài, sau đó lại lăn ra ngủ luôn. Ngẫm lại thì hắn đã bị cô vắng vẻ mấy ngày nay rồi.
"Anh Tống?"
Sở Tư Di lại không biết người đàn ông nghĩ cái gì. cô đợi mãi mà vẫn không nghe thấy người đàn ông nói gì thì đưa mắt nhìn qua. Ai biết lại lọt vào một đôi tròng mắt khiến cô run sợ trong lòng.
"Trở về thôi. Ngày mai là cuối tuần, chắc không cần chuẩn bị giáo án đúng không?"
Nhưng người đàn ông không có cho cô thời gian nghĩ nhiều, hắn vừa nói lời mờ ám vừa đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bên người lôi kéo đi về phía trước. Sở Tư Di bị hắn kéo mới đầu còn có chút lảo đảo, nhưng cảm xúc nóng rẩy trên tay lại khiến tim cô đập thình thịch, nhất thời không nghĩ được gì cả. Cứ như thế, cô bị hắn một đường kéo về nhà, bị hắn đẩy vào phòng bắt đi tắm trước, nói cơm hắn nấu, không cần cô lo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.