Quân Tẩu - Người Khác Không Cần Thì Tôi Lấy
Chương 45: Không cho anh ngủ(h-).
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
18/09/2023
Trong lòng Sở Tư Di gào thét, cô không nói một lời đem chăn ở trên người hắn
xốc xuống, sau đó lớn mật trèo lên, ngồi luôn trên bụng hắn. Cái mông co dãn lập tức tiếp xúc với co bụng săn chắc mười phần, xúc cảm khó tả kia khiến cho đáy mắt người đàn ông sâu thẫm. Chỉ là hắn giấu được quá sâu, đến cả người con gái đang hưng phấn quá đà bên trên cũng không có phát
hiện ra. Cô còn đang một bộ như bá nữ bá vương ngạnh thương cung mà một
tay chống ở bên đầu hắn, một tay đặt ở trên cơ ngực đã như muốn nổ tung
từ thời điểm cô trèo lên của hắn, nửa ấn nhẹ, nửa lại cúi người thấp
giọng ở bên tai hắn lưu manh nói: "Em đã cho anh ngủ chưa?"
Mái tóc dài suông mượt theo động tác của cô mà chảy dài bên vai hắn. Cổ áo ngủ rộng thùng thình cũng theo đó trễ xuống, ở gốc độ của người đàn ông là dễ dàng có thể nhìn thấy hầu hết khung cảnh bên trong nếu như hắn muốn. Ấy vậy mà cái người nào đó giống như không hề hay biết bộ dạng của mình lúc này có bao nhiêu quyến rũ nhân, hiện tai vẫn còn muốn đóng vai lão lưu manh với hắn.
Tống trung úy phải nhịn lắm mới không một phát đem người đè dưới thân mà ăn đến xương cũng không còn. Nhưng vì muốn xem thử cô còn có thể làm ra cái trò gì cho nên mặc cho toàn thân cơ bắp đều căng cứng như dây đàn, hắn vẫn là nằm im không nói gì nhìn cô, bình tĩnh mà trầm khàn hỏi: "Em muốn gì?"
Đổi lại là ai đều có thể cảm thấy được người đàn ông thời điểm lúc này cỡ nào nguy hiểm, nhưng Sở Tư Di lại không. Cô bỗng nhiên cảm thấy hưng phấn lạ thường. Cho nên cô cũng không có phát hiện bất thường của người đàn ông. Trong mắt cô lúc này người đàn ông chẳng khác gì bông hoa mặc người giày xé, mà cô chính là cái tên ác bá đó. Hoặc giả cô cũng biết, thế nhưng nhìn thấy hắn đè nén d.ục vọng bị cô khơi mào, cô chỉ có càng thêm thỏa mãn. Bởi vì chỉ có như vậy mới chứng minh được sức ảnh hưởng của cô đối với hắn hay sao.
Mang theo suy nghĩ này, thế là dưới ánh mắt nảy lửa của người đàn ông, cô khẽ nhếch lên khóe miệng, trông không khác gì một đăng đồ tử chuyên đi trêu ghẹo con gái nhà lành mà rướn người cắn lên vành tai nhạy cảm của hắn. Cắn thôi chưa đủ, cô còn liếm, còn thổi khí, còn nói lời ngã ngớn: "Đương nhiên là muốn ăn thịt anh rồi."
Nói xong cô còn thấy chơi vui mà cười một cách mị nhân, hơi thở nóng rực lập tức phả vào một bên sườn mặt của người đàn ông. Hơi nóng phả vào bên tai hắn, khiến toàn thân hắn cứng ngắt trong chốc lát. Nhưng bởi vì quá đắc ý, Sở Tư Di chẳng hề hay biết biểu tình của người đàn ông vạn năm không đổi đã nổi lên chút biến hóa khôn lường. Nhưng thời điểm cô ngẩng đầu lên thì mọi thứ lại giống như chưa từng có gì xảy ra. Tất cả đã bị người đàn ông tâm tư thâm trầm giấu đi hết. Hắn còn có thể ở trong thời điểm này diễn cho tròn vai mà thừa cơ nâng bàn tay nóng rực vịn lên cái eo thon thả kia, nhưng không phải là muốn kéo cô vào lòng mà là nhẹ đẩy cô ra, dù chỉ là làm bộ cho có: "Đừng giỡn, mau đi ngủ."
Nhưng làm gì có chuyện Sở Tư Di sẽ nghe hắn. Rồi đúng như trong dự đoán của hắn, người con gái kia vừa thấy hành động của hắn đã mạnh mẽ giằng lại thân hình. Cô còn sợ hắn sẽ kéo cô ra mà áp hẳn người xuống, đem cơ thể của hai người chỉ cách một tầng trở ngại mỏng manh dán cùng một chỗ, lại không chút ý tứ đem đôi thỏ ngọc mềm mại của mình nửa cọ nửa dụi vào lòng ngực rắn rỏi của hắn. Miệng nhỏ còn loạn nói: "Em không ngủ! Em không ngủ! Anh cũng không được ngủ!"
Nói xong rồi cô ngẩng mạnh đầu lên, chuẩn xác mà đem môi thơm áp xuống đôi môi mỏng hơi lạnh của hắn. Hành động có chút ngây ngô mà vươn đầu lưỡi nhỏ ra đốt lửa trên người hắn. Bản thân cô dù bình thường nhiều ngượng ngùng cũng sẽ có lúc vô sự tự thông, tự biết nên làm sao khơi mào d.ục vọng của người đàn ông mà hết uốn lại éo trên người hắn. Bên trong ngây ngô mang theo quyến rũ chết người. Hạ thân vốn đã nhịn đến vất vả của người đàn ông không chút bất ngờ bị cô quấy loạn đến dựng lên, mười phần khí thế chọc vào thân dưới của người con gái.
Sở Tư Di đương nhiên cảm nhận được, cho nên mặc dù có ngượng ngùng nhưng cảm xúc đắc ý đang dâng trào trong cô lại nhiều hơn hết thảy.
Thứ cảm xúc thành tựu kia như muốn đem cô nhấn chìm, cũng khiến cho tư thái nữ nhân so với ngày thường lớn mật hơn nhiều, khiến cô bớt đi chút ngại ngùng mà vươn tay sờ soạn cơ ngực săn chắc của hắn. Cảm nhận hắn căng cứng như đang đè nén cái gì, cô lại càng thêm vui vẻ.
"Anh Tống! Anh không thoát khỏi tay em được đâu!"
Ai muốn thoát khỏi tay em chứ. Tống Thượng rất muốn nói như vậy. Nhưng vì để chiếm được nhiều hơn tiện nghi, hắn lại tàn nhẫn mặc kệ những biến hóa trên người, dơ mặt nhìn cô nói: "Với chút công phu không tới đâu này của em?"
Những lời này chẳng khác gì khiêu khích, lập tức khiến con mèo xù lông.
"Anh Tống! Anh thật đáng ghét!"
Tôi đáng ghét mới ăn sạch em được. Trong lòng hắn nghĩ vậy, ngoài miệng lại nói: "Hết chuyện rồi thì đi xuống."
Giọng hắn đều đều, không chút cảm xúc chập chùng nào, rất có khả năng khiến người tức ói máu.
Rồi đương nhiên, hắn cũng thành công chọc ngốc người con gái nào đó đã sớm bị hắn nắm trong lòng bàn tay mà còn không biết. Sau đó dưới sự mong đợi của hắn, kinh hỉ mà hắn chờ đợi nãy giờ rốt cuộc tới.
Người con gái sau khi bị hắn khích bác thì lập tức lấy ra ánh mắt quyết tâm mười phần mà chống tay ngồi dậy trên người hắn. Lúc này quần áo trên người cô đã có chút tán loạn do hành động suồng sả mới nãy. Một bên vai áo đã trễ xuống, để lộ xương quai xanh tinh xảo như mỹ ngọc cùng một nửa bầu ngực tuyết trắng. Lại thêm mái tóc dài đen bóng rũ rượi bên vai, tất cả khiến cho khí chất trên người cô biến hóa thấy rõ. Trong sự ngây ngô là nét quyến rũ mị nhân, trong sự thanh thuần là chút yêu diễm như hồ ly chuyên đi câu dẫn người, câu đến ham muốn của Tống trung tá nổ tung thành từng mảnh.
Dưới ánh mắt trông thì điềm tĩnh thật ra lại sâu thăm thẳm, còn có cảm giác nóng hầm hập của người đàn ông, Sở Tư Di ở trong lòng đè nén lại ngượng ngùng, tay lại hạ quyết tâm hướng cúc áo trên trên người hạ thủ.
Trong lúc đó ánh mắt của cô nửa thì lén lút, nửa lại né tránh không dám nhìn thẳng người đàn ông kia. Động tác trên tay lúc lại giống như ngại ngùng, chạm chạp tháo bỏ từng cái cúc áo. Dần dần một hàng cúc áo chẳng có mấy cái đều bị cô tháo bỏ hết. Sau đó dưới tình huống không dám đối mặt với người đàn ông, ánh mắt cô nhìn đâu đâu, còn hai tay thì nắm vạt áo nơi cổ hất sang hai bên, để lộ tấm vai trần đẹp đẽ vô ngần.
"Ưm anh Tống..."
Nhắm thấy không thể cứ dây dưa mãi như vậy, vừa khiến mình xấu hổ thêm mà có khi còn để người đàn ông chê cười, thế là trong một khắc quyết tâm Sở Tư Di cứ thế không thèm cởi hết áo đã cúi xuống, hơi thở thơm tho nóng rực phả ở trên mặt người đàn ông mị hoặc thì thầm. Mái tóc dài theo động tác của cô trượt xuống hai bên vai của hắn. Nhưng thứ khiến người đàn ông nổ tung nhất là khung cảnh nửa kín nửa hở trần trụi như có như không trước mắt hắn.
Khoảnh khắc đôi thỏ ngọc kia cách một lớp vải dệt ma sát với lòng ngực tinh tráng của hắn, Tống Thượng cứ ngỡ mình đã hóa sói. Nhưng thực chất hắn chẳng hề làm gì ngoài việc dùng ánh mắt đen đặc nhìn khuôn mặt ngại ngùng của người con gái trên thân.
Mái tóc dài suông mượt theo động tác của cô mà chảy dài bên vai hắn. Cổ áo ngủ rộng thùng thình cũng theo đó trễ xuống, ở gốc độ của người đàn ông là dễ dàng có thể nhìn thấy hầu hết khung cảnh bên trong nếu như hắn muốn. Ấy vậy mà cái người nào đó giống như không hề hay biết bộ dạng của mình lúc này có bao nhiêu quyến rũ nhân, hiện tai vẫn còn muốn đóng vai lão lưu manh với hắn.
Tống trung úy phải nhịn lắm mới không một phát đem người đè dưới thân mà ăn đến xương cũng không còn. Nhưng vì muốn xem thử cô còn có thể làm ra cái trò gì cho nên mặc cho toàn thân cơ bắp đều căng cứng như dây đàn, hắn vẫn là nằm im không nói gì nhìn cô, bình tĩnh mà trầm khàn hỏi: "Em muốn gì?"
Đổi lại là ai đều có thể cảm thấy được người đàn ông thời điểm lúc này cỡ nào nguy hiểm, nhưng Sở Tư Di lại không. Cô bỗng nhiên cảm thấy hưng phấn lạ thường. Cho nên cô cũng không có phát hiện bất thường của người đàn ông. Trong mắt cô lúc này người đàn ông chẳng khác gì bông hoa mặc người giày xé, mà cô chính là cái tên ác bá đó. Hoặc giả cô cũng biết, thế nhưng nhìn thấy hắn đè nén d.ục vọng bị cô khơi mào, cô chỉ có càng thêm thỏa mãn. Bởi vì chỉ có như vậy mới chứng minh được sức ảnh hưởng của cô đối với hắn hay sao.
Mang theo suy nghĩ này, thế là dưới ánh mắt nảy lửa của người đàn ông, cô khẽ nhếch lên khóe miệng, trông không khác gì một đăng đồ tử chuyên đi trêu ghẹo con gái nhà lành mà rướn người cắn lên vành tai nhạy cảm của hắn. Cắn thôi chưa đủ, cô còn liếm, còn thổi khí, còn nói lời ngã ngớn: "Đương nhiên là muốn ăn thịt anh rồi."
Nói xong cô còn thấy chơi vui mà cười một cách mị nhân, hơi thở nóng rực lập tức phả vào một bên sườn mặt của người đàn ông. Hơi nóng phả vào bên tai hắn, khiến toàn thân hắn cứng ngắt trong chốc lát. Nhưng bởi vì quá đắc ý, Sở Tư Di chẳng hề hay biết biểu tình của người đàn ông vạn năm không đổi đã nổi lên chút biến hóa khôn lường. Nhưng thời điểm cô ngẩng đầu lên thì mọi thứ lại giống như chưa từng có gì xảy ra. Tất cả đã bị người đàn ông tâm tư thâm trầm giấu đi hết. Hắn còn có thể ở trong thời điểm này diễn cho tròn vai mà thừa cơ nâng bàn tay nóng rực vịn lên cái eo thon thả kia, nhưng không phải là muốn kéo cô vào lòng mà là nhẹ đẩy cô ra, dù chỉ là làm bộ cho có: "Đừng giỡn, mau đi ngủ."
Nhưng làm gì có chuyện Sở Tư Di sẽ nghe hắn. Rồi đúng như trong dự đoán của hắn, người con gái kia vừa thấy hành động của hắn đã mạnh mẽ giằng lại thân hình. Cô còn sợ hắn sẽ kéo cô ra mà áp hẳn người xuống, đem cơ thể của hai người chỉ cách một tầng trở ngại mỏng manh dán cùng một chỗ, lại không chút ý tứ đem đôi thỏ ngọc mềm mại của mình nửa cọ nửa dụi vào lòng ngực rắn rỏi của hắn. Miệng nhỏ còn loạn nói: "Em không ngủ! Em không ngủ! Anh cũng không được ngủ!"
Nói xong rồi cô ngẩng mạnh đầu lên, chuẩn xác mà đem môi thơm áp xuống đôi môi mỏng hơi lạnh của hắn. Hành động có chút ngây ngô mà vươn đầu lưỡi nhỏ ra đốt lửa trên người hắn. Bản thân cô dù bình thường nhiều ngượng ngùng cũng sẽ có lúc vô sự tự thông, tự biết nên làm sao khơi mào d.ục vọng của người đàn ông mà hết uốn lại éo trên người hắn. Bên trong ngây ngô mang theo quyến rũ chết người. Hạ thân vốn đã nhịn đến vất vả của người đàn ông không chút bất ngờ bị cô quấy loạn đến dựng lên, mười phần khí thế chọc vào thân dưới của người con gái.
Sở Tư Di đương nhiên cảm nhận được, cho nên mặc dù có ngượng ngùng nhưng cảm xúc đắc ý đang dâng trào trong cô lại nhiều hơn hết thảy.
Thứ cảm xúc thành tựu kia như muốn đem cô nhấn chìm, cũng khiến cho tư thái nữ nhân so với ngày thường lớn mật hơn nhiều, khiến cô bớt đi chút ngại ngùng mà vươn tay sờ soạn cơ ngực săn chắc của hắn. Cảm nhận hắn căng cứng như đang đè nén cái gì, cô lại càng thêm vui vẻ.
"Anh Tống! Anh không thoát khỏi tay em được đâu!"
Ai muốn thoát khỏi tay em chứ. Tống Thượng rất muốn nói như vậy. Nhưng vì để chiếm được nhiều hơn tiện nghi, hắn lại tàn nhẫn mặc kệ những biến hóa trên người, dơ mặt nhìn cô nói: "Với chút công phu không tới đâu này của em?"
Những lời này chẳng khác gì khiêu khích, lập tức khiến con mèo xù lông.
"Anh Tống! Anh thật đáng ghét!"
Tôi đáng ghét mới ăn sạch em được. Trong lòng hắn nghĩ vậy, ngoài miệng lại nói: "Hết chuyện rồi thì đi xuống."
Giọng hắn đều đều, không chút cảm xúc chập chùng nào, rất có khả năng khiến người tức ói máu.
Rồi đương nhiên, hắn cũng thành công chọc ngốc người con gái nào đó đã sớm bị hắn nắm trong lòng bàn tay mà còn không biết. Sau đó dưới sự mong đợi của hắn, kinh hỉ mà hắn chờ đợi nãy giờ rốt cuộc tới.
Người con gái sau khi bị hắn khích bác thì lập tức lấy ra ánh mắt quyết tâm mười phần mà chống tay ngồi dậy trên người hắn. Lúc này quần áo trên người cô đã có chút tán loạn do hành động suồng sả mới nãy. Một bên vai áo đã trễ xuống, để lộ xương quai xanh tinh xảo như mỹ ngọc cùng một nửa bầu ngực tuyết trắng. Lại thêm mái tóc dài đen bóng rũ rượi bên vai, tất cả khiến cho khí chất trên người cô biến hóa thấy rõ. Trong sự ngây ngô là nét quyến rũ mị nhân, trong sự thanh thuần là chút yêu diễm như hồ ly chuyên đi câu dẫn người, câu đến ham muốn của Tống trung tá nổ tung thành từng mảnh.
Dưới ánh mắt trông thì điềm tĩnh thật ra lại sâu thăm thẳm, còn có cảm giác nóng hầm hập của người đàn ông, Sở Tư Di ở trong lòng đè nén lại ngượng ngùng, tay lại hạ quyết tâm hướng cúc áo trên trên người hạ thủ.
Trong lúc đó ánh mắt của cô nửa thì lén lút, nửa lại né tránh không dám nhìn thẳng người đàn ông kia. Động tác trên tay lúc lại giống như ngại ngùng, chạm chạp tháo bỏ từng cái cúc áo. Dần dần một hàng cúc áo chẳng có mấy cái đều bị cô tháo bỏ hết. Sau đó dưới tình huống không dám đối mặt với người đàn ông, ánh mắt cô nhìn đâu đâu, còn hai tay thì nắm vạt áo nơi cổ hất sang hai bên, để lộ tấm vai trần đẹp đẽ vô ngần.
"Ưm anh Tống..."
Nhắm thấy không thể cứ dây dưa mãi như vậy, vừa khiến mình xấu hổ thêm mà có khi còn để người đàn ông chê cười, thế là trong một khắc quyết tâm Sở Tư Di cứ thế không thèm cởi hết áo đã cúi xuống, hơi thở thơm tho nóng rực phả ở trên mặt người đàn ông mị hoặc thì thầm. Mái tóc dài theo động tác của cô trượt xuống hai bên vai của hắn. Nhưng thứ khiến người đàn ông nổ tung nhất là khung cảnh nửa kín nửa hở trần trụi như có như không trước mắt hắn.
Khoảnh khắc đôi thỏ ngọc kia cách một lớp vải dệt ma sát với lòng ngực tinh tráng của hắn, Tống Thượng cứ ngỡ mình đã hóa sói. Nhưng thực chất hắn chẳng hề làm gì ngoài việc dùng ánh mắt đen đặc nhìn khuôn mặt ngại ngùng của người con gái trên thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.