Quân Tẩu - Người Khác Không Cần Thì Tôi Lấy
Chương 26: Nên nhường nhịn.
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
12/09/2023
Âm thanh của cô không ngoại lệ chui vào tai những người vừa mới đến mua đồ bên trong siêu thị. Vốn dĩ họ đã cảm thấy Sở Tư Di rất lạ mặt rồi,
nhưng cũng biết có thể ở đây thì nhất định là người nhà quân nhân. Hiện
tại nghe cô gọi một tiếng như vậy thì đều rất tò mò muốn xem "anh Tống"
nhà cô là ai. Rõ ràng chỉ là một cái xưng danh rất bình thường thôi, ai
biết lúc chui vào tại họ họ lại cảm thấy nó rất tình. Cho nên họ càng
muốn biết người đàn ông kia là ai hơn.
"Đủ rồi. Nếu thiếu thì tính sau."
Tống Thượng lại không biết có người đang tò mò về mình, khi nghe cô hỏi thì đều giọng đáp lại.
Ý hắn nói cũng không có khó hiểu, chính là nói mấy thứ cơ bản thì đều có đủ rồi, còn cầu kỳ hơn nếu cần thì lại sắm sửa sau.
Lúc hắn nói chuyện thì thân hình cũng lọt vào tầm mắt của những người khác.
Nói ra thì không phải bất cứ ai trong quân khu này cũng đều sẽ thân thuộc với nhau. Cỡ như Thẩm Hà là vì chồng chị ta là anh em đồng đội với Tống Thượng có hơn mười năm nên không tính là xa lạ. Còn trước đó lúc Tống Thượng chưa cưới vợ hắn lại ở bên khu quân nhà dành cho lính độc thân, sau khi cưới vợ mới được cấp cho căn nhà trong khu này. Cho nên số người biết đến hắn, lại có thể nghe tiếng mà nhận ra hắn không hề nhiều. Nếu là quân nhân khác thì may ra, nhưng người nhà của họ thì không chắc rồi.
Cho nên khi những người kia nhìn thấy bóng dáng Tống Thượng lấp ló sau những kệ hàng thì họ cũng không có nhận ra. Nhưng họ lại để chuyện này trong lòng, cũng nhìn nhiều hắn thêm mấy cái, thông qua dấu hiệu trên áo hắn để nhận dạng nhiều hơn thông tin về hắn, định bụng lúc về hỏi anh nhà mình một chút cho thỏa lòng bát quái.
Những chuyện này người trong cuộc đều không biết. Mà kết quả của một cuộc mua sắm là lúc về trên tay hai người đều là túi túi lỉnh kỉnh. Nhưng đại đa số đồ đều là người đàn ông xách. Một mình hắn xách hai cái túi siêu thị thật to, là kết quả sau khi dồn một đóng túi lớn túi nhỏ lại với nhau. Còn trên tay Sở Tư Di thì gọn nhẹ hơn nhiều, chỉ có một túi rau cùng trứng. Nhẹ đến không thể nhẹ hơn. Đó là những thứ không thể nhét chung nếu không sẽ nát bương, cho nên mới để cô xách. Chứ với ý nghĩ của người đàn ông hiện tại đối với cô, hắn sẽ không để cô làm cái gì nặng nhọc. Hắn còn không có quên người con gái hôm qua bị hắn hành một trận buổi tối còn bị sốt.
Dù Sở Tư Di đã nói mình không có yếu ớt như vậy, nhưng cô không có đôi co với hắn, rất có phong cách vợ hiền dâu thảo cho thiên hạ xem.
Kết quả là lâu lâu lại rước lấy ánh mắt kỳ lạ của người đàn ông.
"Anh Tống, sao anh cứ nhìn em như vậy?"
Lúc không có người trên đường, cô lại bắt đầu ngã ngớn.
Người đàn ông im lặng một chút rồi quyết định thông minh một lần, không có đem suy nghĩ của mình nói ra cho người con gái chết tiệt này nghe mà âm thầm đổi một câu khác: "Vẫn còn ổn chứ?"
Bởi vì từ nãy đến giờ Sở Tư Di vẫn luôn đi rất từ tốn, mà Tống Thượng thì biết ý, luôn biết phối hợp với bước chân của cô cho nên không có tạo ra khác biệt gì. Nói thật thì Sở Tư Di cũng mém chút là quên mất chuyện này luôn. Nhưng khi nghe hắn hỏi, lại thêm cô không biết rõ hắn nghĩ cái gì, cứ cho rằng hắn nhìn cô là sợ cô không khỏe, cho nên sau khi cảm thấy bản thân đã "hiểu rõ" rồi thì trong lòng cô vui vẻ, ngoài miệng lại cười nhẹ đáp: "Em không sao, vẫn còn ổn. Lúc nào không ổn em sẽ không cậy mạnh đâu, nhất định mặt dày nằm đến trên lưng bắt anh cõng em về."
"..."
Mặt dù cảm thấy những lời này có chút vô sĩ, nhưng khi nhìn nụ cười trên khuôn mặt có hơi bị nắng làm cho ửng đỏ lên của cô, khiến cho nó có phần dịu dàng đến quá mức, hắn cũng không có nghĩ gì nhiều mà nương theo cô "ừm" một tiếng, xem như chấp nhận cách nói của cô. Làm chồng thì nên biết nhường nhịn vợ đúng không?
Sở Tư Di lại tưởng mình nghe lầm, giật mình ngừng lại nhìn hắn đăm đăm.
"Làm sao vậy?"
Tống Thượng trong lòng đâu có nhiều loạn thất bát tao như cô, rõ ràng là không hiểu sao cô lại ngừng. Nhưng hắn vẫn phối hợp ngừng lại cùng cô.
Nhưng cuối cùng Sở Tư Di lại không có nói gì. Sau khi chăm chú nhìn hắn chừng mười giây thì cô nở nụ cười hạnh phúc, đáp một câu "không có gì" rồi quay đầu đi tiếp.
Lần này đến phiên Tống Thượng sững người vì nụ cười bất chợp kia của cô. Nhưng như đã nói trên, hắn chỉ dừng đúng một giây để tiêu hóa vẻ đẹp kia rồi tiếp tục đi theo cô. Bước chân hắn dài, chỉ cần một bước là bắt kịp cô, sau đó tự giác thả chậm bước chân, cùng cô chậm rì rì trở về căn nhà mới của họ.
Đúng thật là mới. Bởi vì Tống Thượng cũng chỉ mới ở trong đó có một hai ngày. Mấy ngày đó là lúc hắn mới dọn qua, sau khi cưới thì hắn lại đi làm nhiệm vụ, mới trở về đây thôi.
"Đủ rồi. Nếu thiếu thì tính sau."
Tống Thượng lại không biết có người đang tò mò về mình, khi nghe cô hỏi thì đều giọng đáp lại.
Ý hắn nói cũng không có khó hiểu, chính là nói mấy thứ cơ bản thì đều có đủ rồi, còn cầu kỳ hơn nếu cần thì lại sắm sửa sau.
Lúc hắn nói chuyện thì thân hình cũng lọt vào tầm mắt của những người khác.
Nói ra thì không phải bất cứ ai trong quân khu này cũng đều sẽ thân thuộc với nhau. Cỡ như Thẩm Hà là vì chồng chị ta là anh em đồng đội với Tống Thượng có hơn mười năm nên không tính là xa lạ. Còn trước đó lúc Tống Thượng chưa cưới vợ hắn lại ở bên khu quân nhà dành cho lính độc thân, sau khi cưới vợ mới được cấp cho căn nhà trong khu này. Cho nên số người biết đến hắn, lại có thể nghe tiếng mà nhận ra hắn không hề nhiều. Nếu là quân nhân khác thì may ra, nhưng người nhà của họ thì không chắc rồi.
Cho nên khi những người kia nhìn thấy bóng dáng Tống Thượng lấp ló sau những kệ hàng thì họ cũng không có nhận ra. Nhưng họ lại để chuyện này trong lòng, cũng nhìn nhiều hắn thêm mấy cái, thông qua dấu hiệu trên áo hắn để nhận dạng nhiều hơn thông tin về hắn, định bụng lúc về hỏi anh nhà mình một chút cho thỏa lòng bát quái.
Những chuyện này người trong cuộc đều không biết. Mà kết quả của một cuộc mua sắm là lúc về trên tay hai người đều là túi túi lỉnh kỉnh. Nhưng đại đa số đồ đều là người đàn ông xách. Một mình hắn xách hai cái túi siêu thị thật to, là kết quả sau khi dồn một đóng túi lớn túi nhỏ lại với nhau. Còn trên tay Sở Tư Di thì gọn nhẹ hơn nhiều, chỉ có một túi rau cùng trứng. Nhẹ đến không thể nhẹ hơn. Đó là những thứ không thể nhét chung nếu không sẽ nát bương, cho nên mới để cô xách. Chứ với ý nghĩ của người đàn ông hiện tại đối với cô, hắn sẽ không để cô làm cái gì nặng nhọc. Hắn còn không có quên người con gái hôm qua bị hắn hành một trận buổi tối còn bị sốt.
Dù Sở Tư Di đã nói mình không có yếu ớt như vậy, nhưng cô không có đôi co với hắn, rất có phong cách vợ hiền dâu thảo cho thiên hạ xem.
Kết quả là lâu lâu lại rước lấy ánh mắt kỳ lạ của người đàn ông.
"Anh Tống, sao anh cứ nhìn em như vậy?"
Lúc không có người trên đường, cô lại bắt đầu ngã ngớn.
Người đàn ông im lặng một chút rồi quyết định thông minh một lần, không có đem suy nghĩ của mình nói ra cho người con gái chết tiệt này nghe mà âm thầm đổi một câu khác: "Vẫn còn ổn chứ?"
Bởi vì từ nãy đến giờ Sở Tư Di vẫn luôn đi rất từ tốn, mà Tống Thượng thì biết ý, luôn biết phối hợp với bước chân của cô cho nên không có tạo ra khác biệt gì. Nói thật thì Sở Tư Di cũng mém chút là quên mất chuyện này luôn. Nhưng khi nghe hắn hỏi, lại thêm cô không biết rõ hắn nghĩ cái gì, cứ cho rằng hắn nhìn cô là sợ cô không khỏe, cho nên sau khi cảm thấy bản thân đã "hiểu rõ" rồi thì trong lòng cô vui vẻ, ngoài miệng lại cười nhẹ đáp: "Em không sao, vẫn còn ổn. Lúc nào không ổn em sẽ không cậy mạnh đâu, nhất định mặt dày nằm đến trên lưng bắt anh cõng em về."
"..."
Mặt dù cảm thấy những lời này có chút vô sĩ, nhưng khi nhìn nụ cười trên khuôn mặt có hơi bị nắng làm cho ửng đỏ lên của cô, khiến cho nó có phần dịu dàng đến quá mức, hắn cũng không có nghĩ gì nhiều mà nương theo cô "ừm" một tiếng, xem như chấp nhận cách nói của cô. Làm chồng thì nên biết nhường nhịn vợ đúng không?
Sở Tư Di lại tưởng mình nghe lầm, giật mình ngừng lại nhìn hắn đăm đăm.
"Làm sao vậy?"
Tống Thượng trong lòng đâu có nhiều loạn thất bát tao như cô, rõ ràng là không hiểu sao cô lại ngừng. Nhưng hắn vẫn phối hợp ngừng lại cùng cô.
Nhưng cuối cùng Sở Tư Di lại không có nói gì. Sau khi chăm chú nhìn hắn chừng mười giây thì cô nở nụ cười hạnh phúc, đáp một câu "không có gì" rồi quay đầu đi tiếp.
Lần này đến phiên Tống Thượng sững người vì nụ cười bất chợp kia của cô. Nhưng như đã nói trên, hắn chỉ dừng đúng một giây để tiêu hóa vẻ đẹp kia rồi tiếp tục đi theo cô. Bước chân hắn dài, chỉ cần một bước là bắt kịp cô, sau đó tự giác thả chậm bước chân, cùng cô chậm rì rì trở về căn nhà mới của họ.
Đúng thật là mới. Bởi vì Tống Thượng cũng chỉ mới ở trong đó có một hai ngày. Mấy ngày đó là lúc hắn mới dọn qua, sau khi cưới thì hắn lại đi làm nhiệm vụ, mới trở về đây thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.