Quân Tẩu Có Tiền Có Nhan, Quan Quân Lão Công Làm Càn Sủng.
Chương 48:
Thổ Đậu Diện Bao
29/05/2024
Lúc chạng vạng, lều củi đã dựng xong, Kiều Uyển Uyển đưa cho Vương Đại Cường 5 mao tiền, anh chàng vui vẻ về nhà. Còn Đinh Nham Phong thì không có vẻ gì là muốn đi.
Đang lúc Kiều Uyển Uyển nghĩ anh ta định ở lại ăn cơm tối, Đinh Nham Phong đã nhảy lên tường viện, thoắt cái đã leo lên mái nhà.
“Kiều đồng chí, mái nhà của ngươi có mấy chỗ đã hỏng, hôm nay ta tiện thể giúp ngươi sửa lại, ngươi và Tô thanh niên trí thức đi đào ít bùn đất lại đây.” Đinh Nham Phong muốn nhân lúc mình chưa trở về đơn vị, giúp Kiều Uyển Uyển giải quyết hết những lo lắng sau này, để yên tâm hơn.
“Đào ở đâu cũng được à?” Tô Hoa Nhài thật sự không hiểu, vừa đi lấy thùng đựng bùn đất vừa hỏi.
“Đào chỗ nào cũng được, hai người tiện thể lấy thêm rơm rạ ở gần giàn đậu, lát nữa ta trộn bùn sẽ dùng.” Đinh Nham Phong vừa xốc mái ngói hỏng, vừa phân công. Hai cô gái đi hậu viện chưa được bao lâu thì ngoài cửa lại vang lên tiếng của Đinh Nham Xuyên.
“Đại ca, cha bảo ta đến giúp dựng lều, đâu rồi?” Đinh Nham Xuyên nhìn quanh thấy lều đã dựng xong, ngó đông ngó tây tìm kiếm anh mình, chẳng lẽ đã về nhà?
Tới cũng tới rồi, nếu không ngó xem tẩu tử tương lai trông ra sao, lần trước trời tối quá chưa thấy rõ.
“Nhìn gì thế? Muốn trộm đồ à?” Đinh Nham Phong đứng trên mái nhà, tay xách ngói cũ, nhìn em trai ngốc nghếch, nghĩ thầm làm sao nó có thể là kỹ thuật viên nòng cốt? Khôi hài thật!
“Đại ca, ngươi không phải dựng lều sao? Sao lại trèo lên mái nhà?” Đinh Nham Xuyên ngơ ngác nhìn anh trai đang xốc ngói.
Đinh Nham Phong nhìn em trai hài hước, dứt khoát chỉ huy, “Bớt nói nhảm, mau đưa hai miếng ngói lên đây.”
“Hảo hảo, ngói ở đâu? Sao ngươi một mình leo lên mái, tẩu tử đâu?” Đinh Nham Xuyên cố ý nhìn quanh, viện này chỉ có anh trai, nói chuyện mới thoải mái.
“Đằng kia, góc đông có mấy miếng, vừa đủ dùng. Nàng với một nữ thanh niên trí thức đang đào đất ở hậu viện, ngươi đừng làm ồn, giữ im lặng.” Đinh Nham Phong chỉ tay, trong lòng vui vẻ khi nghe em gọi Kiều Uyển Uyển là tẩu tử, nghĩ thầm về nhà phải thưởng cho nó cái đùi gà.
Đinh Nham Xuyên hi hi ha ha chạy đi lấy ngói, “Giữ im lặng gì? Nghe nói, có người miễn phí giúp nữ thanh niên trí thức dựng lều, còn tự mình sửa mái nhà, chắc chắn là thích tẩu tử, đại đội ai cũng biết.”
Tiếng hai anh em vang lên, Kiều Uyển Uyển và Tô Hoa Nhài ở hậu viện nghe rõ mồn một.
“Ra là Đinh đồng chí thích ngươi, ta đã bảo sao tốt bụng vậy, không chỉ miễn phí giúp dựng lều, còn tự mình sửa mái. Hóa ra là thích ngươi a! Tốt quá, Uyển Uyển, Đinh đồng chí là quan quân, nếu hai người bên nhau, ngươi có thể đi tùy quân?” Tô Hoa Nhài hâm mộ nói, nàng khao khát được đi xa, không biết khi nào mới được thấy thế giới như sách vở miêu tả.
“Ai nói hắn thích ta thì ta phải bên hắn?” Kiều Uyển Uyển không thèm để ý, trong thôn nếu đồn ra tin này, còn hợp ý nàng. Quan quân là con trai đại đội trưởng, chắc chắn là đệ nhất đào hoa.
Huống chi, nàng còn chưa chơi đủ với Tô Hoa Nhài, đợi một năm nữa rồi tính.
“Thì vậy, nhưng nếu ngươi với Đinh đồng chí bên nhau cũng tốt, công việc ổn định, thu nhập cũng ổn. Chỉ có điều công việc của họ có nguy hiểm không? Ta nhớ dì ta hay oán giận dượng đi công tác không về nhà.” Tô Hoa Nhài nhớ lại dì mình thường oán trách dượng không về nhà, trong lòng cũng không tán đồng.
Nhưng nàng cũng không nói thêm, vì luôn ủng hộ quyết định của bạn tốt. Hơn nữa, giống như Uyển Uyển, Tô Hoa Nhài luôn đứng sau lưng ủng hộ, như lần Uyển Uyển tay không hù dọa Phương Quốc Khánh.
Nếu cần, nàng có thể lấy dao phay ra dọa Đinh đồng chí chứ?
Tô Hoa Nhài nghĩ đến hình ảnh dọa người, sát gà, sát cá, nếu không thì vẫy vẫy dao phay?
Đinh Nham Xuyên thấy hai nữ thanh niên trí thức từ hậu viện xách thùng đất ra, lập tức bước tới giúp, cười làm quen:
“Hai vị đồng chí, ta là Đinh Nham Xuyên, em trai Đinh Nham Phong đồng chí, cha ta là đại đội trưởng, ta đến hỗ trợ, các ngươi không cần lo lắng.”
“Ngươi hảo, ta là Kiều Uyển Uyển, người ngươi vừa nói.” Kiều Uyển Uyển cười trêu.
“Ngươi hảo, ta là Tô Hoa Nhài, bạn tốt của người ngươi vừa nói.” Tô Hoa Nhài nghịch ngợm không chịu thua.
“Ngươi... các ngươi hảo, ha ha... ta đi làm việc đây.” Đinh Nham Xuyên đỏ mặt, chạy nhanh đi trộn đất.
Hai cô gái cười khúc khích, Kiều Uyển Uyển gọi to lên mái nhà: “Đinh đồng chí, cảm ơn ngươi và em trai đã giúp, tối nay mời các ngươi ở lại ăn cơm, không cần về nhà nhé!”
“Còn nữa, tối nay gọi luôn ba thanh niên trí thức đối diện, đặc biệt là Phương Quốc Khánh, người nhiều không ai đàm tiếu, ta phải xem làm món gì ngon.” Kiều Uyển Uyển kéo Tô Hoa Nhài về phòng tìm nguyên liệu, để hai anh em Đinh họ bên ngoài muốn nói gì thì nói.
Đinh Nham Xuyên nhìn về phía anh trai, Đinh Nham Phong suy nghĩ rồi nói, “Không sao, ăn đi, nàng đã nói, chúng ta đừng từ chối. Ngươi về nhà nói với cha mẹ một tiếng, rồi lấy hai con gà rừng, còn đồ ăn, ta hai nam nhân ăn nhiều, đừng để nàng tốn kém.”
“Thành, xong việc ta về lấy đồ.” Đinh Nham Xuyên luôn nghe lời anh.
Hai anh em bàn bạc giảm bớt gánh nặng cho Kiều Uyển Uyển, trong phòng, Kiều Uyển Uyển từ tủ bát lấy ra một miếng thịt khô, ba chỉ năm hoa, nhìn đã thấy mê. Còn một miếng thịt khô xương sườn hun.
Sau đó, nàng mở quầy giường, lấy hai hộp thịt, hai hộp trái cây.
Rồi lấy ra túi bột trắng mười cân, và một túi bột ngô mười cân.
Tô Hoa Nhài kéo túi khoai tây, đã mọc mầm, còn từ khi tới mượn thô lương của đội.
“Khoai tây mọc mầm, Uyển Uyển, ăn được không?” Tô Hoa Nhài cầm hai củ khoe Kiều Uyển Uyển, rồi thấy nàng bày biện đồ ăn ngon.
“Trời ơi, Uyển Uyển, ngươi giàu quá! Ta không biết tủ còn nhiều đồ ăn ngon vậy, tưởng đã hết rồi.” Tô Hoa Nhài kinh ngạc, vội chạy về phòng, mang ra vài hộp đồ, cả một lọ Mao Đài.
“Ngươi cũng không kém, còn giấu Mao Đài? Ngươi mang rượu xuống làm gì? Có thích giấu uống một ngụm không?” Kiều Uyển Uyển cười trêu, ai nghĩ tiểu bạch thỏ là rượu ngốc tử?
“Ta... ta không có... Không phải, rượu này ba ta bảo mang, để tặng lễ khi cần, sợ ta gặp chuyện không xử lý được, có thứ này còn thông được quan hệ.”
Tô Hoa Nhài mặt đỏ, nàng sao thừa nhận thích uống rượu?
Không thể, tuyệt đối không.
Huống chi, đã lâu nàng không uống, từ khi xuống nông thôn, chưa uống giọt nào, nên không phải nói dối, đúng không?
Đang lúc Kiều Uyển Uyển nghĩ anh ta định ở lại ăn cơm tối, Đinh Nham Phong đã nhảy lên tường viện, thoắt cái đã leo lên mái nhà.
“Kiều đồng chí, mái nhà của ngươi có mấy chỗ đã hỏng, hôm nay ta tiện thể giúp ngươi sửa lại, ngươi và Tô thanh niên trí thức đi đào ít bùn đất lại đây.” Đinh Nham Phong muốn nhân lúc mình chưa trở về đơn vị, giúp Kiều Uyển Uyển giải quyết hết những lo lắng sau này, để yên tâm hơn.
“Đào ở đâu cũng được à?” Tô Hoa Nhài thật sự không hiểu, vừa đi lấy thùng đựng bùn đất vừa hỏi.
“Đào chỗ nào cũng được, hai người tiện thể lấy thêm rơm rạ ở gần giàn đậu, lát nữa ta trộn bùn sẽ dùng.” Đinh Nham Phong vừa xốc mái ngói hỏng, vừa phân công. Hai cô gái đi hậu viện chưa được bao lâu thì ngoài cửa lại vang lên tiếng của Đinh Nham Xuyên.
“Đại ca, cha bảo ta đến giúp dựng lều, đâu rồi?” Đinh Nham Xuyên nhìn quanh thấy lều đã dựng xong, ngó đông ngó tây tìm kiếm anh mình, chẳng lẽ đã về nhà?
Tới cũng tới rồi, nếu không ngó xem tẩu tử tương lai trông ra sao, lần trước trời tối quá chưa thấy rõ.
“Nhìn gì thế? Muốn trộm đồ à?” Đinh Nham Phong đứng trên mái nhà, tay xách ngói cũ, nhìn em trai ngốc nghếch, nghĩ thầm làm sao nó có thể là kỹ thuật viên nòng cốt? Khôi hài thật!
“Đại ca, ngươi không phải dựng lều sao? Sao lại trèo lên mái nhà?” Đinh Nham Xuyên ngơ ngác nhìn anh trai đang xốc ngói.
Đinh Nham Phong nhìn em trai hài hước, dứt khoát chỉ huy, “Bớt nói nhảm, mau đưa hai miếng ngói lên đây.”
“Hảo hảo, ngói ở đâu? Sao ngươi một mình leo lên mái, tẩu tử đâu?” Đinh Nham Xuyên cố ý nhìn quanh, viện này chỉ có anh trai, nói chuyện mới thoải mái.
“Đằng kia, góc đông có mấy miếng, vừa đủ dùng. Nàng với một nữ thanh niên trí thức đang đào đất ở hậu viện, ngươi đừng làm ồn, giữ im lặng.” Đinh Nham Phong chỉ tay, trong lòng vui vẻ khi nghe em gọi Kiều Uyển Uyển là tẩu tử, nghĩ thầm về nhà phải thưởng cho nó cái đùi gà.
Đinh Nham Xuyên hi hi ha ha chạy đi lấy ngói, “Giữ im lặng gì? Nghe nói, có người miễn phí giúp nữ thanh niên trí thức dựng lều, còn tự mình sửa mái nhà, chắc chắn là thích tẩu tử, đại đội ai cũng biết.”
Tiếng hai anh em vang lên, Kiều Uyển Uyển và Tô Hoa Nhài ở hậu viện nghe rõ mồn một.
“Ra là Đinh đồng chí thích ngươi, ta đã bảo sao tốt bụng vậy, không chỉ miễn phí giúp dựng lều, còn tự mình sửa mái. Hóa ra là thích ngươi a! Tốt quá, Uyển Uyển, Đinh đồng chí là quan quân, nếu hai người bên nhau, ngươi có thể đi tùy quân?” Tô Hoa Nhài hâm mộ nói, nàng khao khát được đi xa, không biết khi nào mới được thấy thế giới như sách vở miêu tả.
“Ai nói hắn thích ta thì ta phải bên hắn?” Kiều Uyển Uyển không thèm để ý, trong thôn nếu đồn ra tin này, còn hợp ý nàng. Quan quân là con trai đại đội trưởng, chắc chắn là đệ nhất đào hoa.
Huống chi, nàng còn chưa chơi đủ với Tô Hoa Nhài, đợi một năm nữa rồi tính.
“Thì vậy, nhưng nếu ngươi với Đinh đồng chí bên nhau cũng tốt, công việc ổn định, thu nhập cũng ổn. Chỉ có điều công việc của họ có nguy hiểm không? Ta nhớ dì ta hay oán giận dượng đi công tác không về nhà.” Tô Hoa Nhài nhớ lại dì mình thường oán trách dượng không về nhà, trong lòng cũng không tán đồng.
Nhưng nàng cũng không nói thêm, vì luôn ủng hộ quyết định của bạn tốt. Hơn nữa, giống như Uyển Uyển, Tô Hoa Nhài luôn đứng sau lưng ủng hộ, như lần Uyển Uyển tay không hù dọa Phương Quốc Khánh.
Nếu cần, nàng có thể lấy dao phay ra dọa Đinh đồng chí chứ?
Tô Hoa Nhài nghĩ đến hình ảnh dọa người, sát gà, sát cá, nếu không thì vẫy vẫy dao phay?
Đinh Nham Xuyên thấy hai nữ thanh niên trí thức từ hậu viện xách thùng đất ra, lập tức bước tới giúp, cười làm quen:
“Hai vị đồng chí, ta là Đinh Nham Xuyên, em trai Đinh Nham Phong đồng chí, cha ta là đại đội trưởng, ta đến hỗ trợ, các ngươi không cần lo lắng.”
“Ngươi hảo, ta là Kiều Uyển Uyển, người ngươi vừa nói.” Kiều Uyển Uyển cười trêu.
“Ngươi hảo, ta là Tô Hoa Nhài, bạn tốt của người ngươi vừa nói.” Tô Hoa Nhài nghịch ngợm không chịu thua.
“Ngươi... các ngươi hảo, ha ha... ta đi làm việc đây.” Đinh Nham Xuyên đỏ mặt, chạy nhanh đi trộn đất.
Hai cô gái cười khúc khích, Kiều Uyển Uyển gọi to lên mái nhà: “Đinh đồng chí, cảm ơn ngươi và em trai đã giúp, tối nay mời các ngươi ở lại ăn cơm, không cần về nhà nhé!”
“Còn nữa, tối nay gọi luôn ba thanh niên trí thức đối diện, đặc biệt là Phương Quốc Khánh, người nhiều không ai đàm tiếu, ta phải xem làm món gì ngon.” Kiều Uyển Uyển kéo Tô Hoa Nhài về phòng tìm nguyên liệu, để hai anh em Đinh họ bên ngoài muốn nói gì thì nói.
Đinh Nham Xuyên nhìn về phía anh trai, Đinh Nham Phong suy nghĩ rồi nói, “Không sao, ăn đi, nàng đã nói, chúng ta đừng từ chối. Ngươi về nhà nói với cha mẹ một tiếng, rồi lấy hai con gà rừng, còn đồ ăn, ta hai nam nhân ăn nhiều, đừng để nàng tốn kém.”
“Thành, xong việc ta về lấy đồ.” Đinh Nham Xuyên luôn nghe lời anh.
Hai anh em bàn bạc giảm bớt gánh nặng cho Kiều Uyển Uyển, trong phòng, Kiều Uyển Uyển từ tủ bát lấy ra một miếng thịt khô, ba chỉ năm hoa, nhìn đã thấy mê. Còn một miếng thịt khô xương sườn hun.
Sau đó, nàng mở quầy giường, lấy hai hộp thịt, hai hộp trái cây.
Rồi lấy ra túi bột trắng mười cân, và một túi bột ngô mười cân.
Tô Hoa Nhài kéo túi khoai tây, đã mọc mầm, còn từ khi tới mượn thô lương của đội.
“Khoai tây mọc mầm, Uyển Uyển, ăn được không?” Tô Hoa Nhài cầm hai củ khoe Kiều Uyển Uyển, rồi thấy nàng bày biện đồ ăn ngon.
“Trời ơi, Uyển Uyển, ngươi giàu quá! Ta không biết tủ còn nhiều đồ ăn ngon vậy, tưởng đã hết rồi.” Tô Hoa Nhài kinh ngạc, vội chạy về phòng, mang ra vài hộp đồ, cả một lọ Mao Đài.
“Ngươi cũng không kém, còn giấu Mao Đài? Ngươi mang rượu xuống làm gì? Có thích giấu uống một ngụm không?” Kiều Uyển Uyển cười trêu, ai nghĩ tiểu bạch thỏ là rượu ngốc tử?
“Ta... ta không có... Không phải, rượu này ba ta bảo mang, để tặng lễ khi cần, sợ ta gặp chuyện không xử lý được, có thứ này còn thông được quan hệ.”
Tô Hoa Nhài mặt đỏ, nàng sao thừa nhận thích uống rượu?
Không thể, tuyệt đối không.
Huống chi, đã lâu nàng không uống, từ khi xuống nông thôn, chưa uống giọt nào, nên không phải nói dối, đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.