Quân Tẩu Mang Theo Không Gian Độn Hóa Ngàn Vật Tư
Chương 16:
Mạnh Uyên
30/10/2024
Trong lòng cân nhắc, cô đã hiểu được tám, chín phần tính cách của chú Lục qua mười bảy năm bên nhau. Thời gian đầu cô luôn lo sợ rằng chú Lục sẽ ruồng bỏ mình và đưa cô về nhà họ Tô, nên cô rất cẩn trọng quan sát. Mãi đến khi chú Lục nhận ra nỗi lo của cô, đã an ủi và hứa sẽ không bao giờ gửi cô về đó, cô mới dần yên lòng.
Đột nhiên, đôi mắt cô rưng rưng.
“Ơ? Sao thế này? Chú đâu có làm gì con đâu!”
Lục Ái Quốc thấy mắt cô bé ươn ướt thì giật mình. Trẻ con hay thay đổi cảm xúc, nhưng sự thay đổi này quá nhanh, vừa rồi còn đăm chiêu nhìn ông, rồi cười, giờ lại muốn khóc?
Ông hơi hối hận vì đã chọc cô bé, thầm nhủ đáng lẽ nên để cô bé nhìn ông bao lâu tùy thích. Ông không biết làm gì khác, chỉ cúi xuống ghé tai cô, nhỏ nhẹ dỗ dành: “Đừng khóc nhé, về nhà chú cho con kẹo.”
“Không thèm.”
Lục Vân chu môi, cũng nhỏ giọng thì thầm: “Trừ khi sau này chú nghe lời con, nếu không con sẽ khóc đấy!”
“Không được.” Lục Ái Quốc thẳng thừng từ chối.
“Sao lại không?” Lục Vân nhíu mày, hơi ngạc nhiên trước câu trả lời.
“Chú phải nghe lời mẹ con trước, chú đã hứa với mẹ con rồi.” Ông đáp vẻ đương nhiên.
“Vậy chú nghe mẹ con trước rồi nghe lời con sau.” Lục Vân quyết định nhân cơ hội này phân chia thứ tự “quyền lực” trong nhà.
“Được, nhưng sau này con phải nói tốt cho chú trước mặt mẹ con.”
Lục Ái Quốc đồng ý ngay, còn kèm theo điều kiện. Dù sao ông cũng không mong đợi rằng cô bé này sẽ nghe lời mình, miễn là cô không mách xấu ông đã đủ may mắn.
“Được. Vậy coi như đã thỏa thuận nhé. Bố, chú không được lừa con đâu.” Lục Vân mỉm cười rạng rỡ.
“Con… con vừa gọi chú là gì?” Lục Ái Quốc giật mình kinh ngạc, suýt nữa làm cô rơi xuống đất. Tiếng ông to đến mức mọi người đều quay lại nhìn.
May mà Lục Vân phản ứng nhanh, nắm chặt áo ông, tránh bị ngã khỏi xe. Cô thở phào nhẹ nhõm, lòng tự hỏi chú Lục luôn vững vàng của cô đâu rồi?
“Xin lỗi, con không cố ý.”
Lục Ái Quốc cảm nhận được tay cô bé nắm chặt áo mình, biết rằng suýt nữa ông đã phạm phải lỗi lớn, mồ hôi lạnh túa ra.
Lục Vân cũng thấy hãi hùng. Nếu ngã thật, dù không sao, mẹ cô sẽ giận chú Lục, ảnh hưởng tình cảm giữa hai người. Cô không muốn thấy cảnh đó.
Cô chỉ muốn bố mẹ sống hạnh phúc, vui vẻ cả đời này.
Đột nhiên, đôi mắt cô rưng rưng.
“Ơ? Sao thế này? Chú đâu có làm gì con đâu!”
Lục Ái Quốc thấy mắt cô bé ươn ướt thì giật mình. Trẻ con hay thay đổi cảm xúc, nhưng sự thay đổi này quá nhanh, vừa rồi còn đăm chiêu nhìn ông, rồi cười, giờ lại muốn khóc?
Ông hơi hối hận vì đã chọc cô bé, thầm nhủ đáng lẽ nên để cô bé nhìn ông bao lâu tùy thích. Ông không biết làm gì khác, chỉ cúi xuống ghé tai cô, nhỏ nhẹ dỗ dành: “Đừng khóc nhé, về nhà chú cho con kẹo.”
“Không thèm.”
Lục Vân chu môi, cũng nhỏ giọng thì thầm: “Trừ khi sau này chú nghe lời con, nếu không con sẽ khóc đấy!”
“Không được.” Lục Ái Quốc thẳng thừng từ chối.
“Sao lại không?” Lục Vân nhíu mày, hơi ngạc nhiên trước câu trả lời.
“Chú phải nghe lời mẹ con trước, chú đã hứa với mẹ con rồi.” Ông đáp vẻ đương nhiên.
“Vậy chú nghe mẹ con trước rồi nghe lời con sau.” Lục Vân quyết định nhân cơ hội này phân chia thứ tự “quyền lực” trong nhà.
“Được, nhưng sau này con phải nói tốt cho chú trước mặt mẹ con.”
Lục Ái Quốc đồng ý ngay, còn kèm theo điều kiện. Dù sao ông cũng không mong đợi rằng cô bé này sẽ nghe lời mình, miễn là cô không mách xấu ông đã đủ may mắn.
“Được. Vậy coi như đã thỏa thuận nhé. Bố, chú không được lừa con đâu.” Lục Vân mỉm cười rạng rỡ.
“Con… con vừa gọi chú là gì?” Lục Ái Quốc giật mình kinh ngạc, suýt nữa làm cô rơi xuống đất. Tiếng ông to đến mức mọi người đều quay lại nhìn.
May mà Lục Vân phản ứng nhanh, nắm chặt áo ông, tránh bị ngã khỏi xe. Cô thở phào nhẹ nhõm, lòng tự hỏi chú Lục luôn vững vàng của cô đâu rồi?
“Xin lỗi, con không cố ý.”
Lục Ái Quốc cảm nhận được tay cô bé nắm chặt áo mình, biết rằng suýt nữa ông đã phạm phải lỗi lớn, mồ hôi lạnh túa ra.
Lục Vân cũng thấy hãi hùng. Nếu ngã thật, dù không sao, mẹ cô sẽ giận chú Lục, ảnh hưởng tình cảm giữa hai người. Cô không muốn thấy cảnh đó.
Cô chỉ muốn bố mẹ sống hạnh phúc, vui vẻ cả đời này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.