Quân Tẩu Mang Theo Không Gian Độn Hóa Ngàn Vật Tư
Chương 43:
Mạnh Uyên
30/10/2024
“Con gái ngoan, giỏi quá.” Lục Ái Quốc nhận ra Lục Vân hơi thở gấp, nhưng thấy cô bé không nói thì anh cũng không vạch trần.
Anh bỗng nhấc bổng cô bé lên, đặt trên vai mình. “Con gái, bám chắc nhé.”
Lục Vân thoáng giật mình, hai đời rồi cô chưa từng được ba bế như vậy. Nhưng nhanh chóng cô bình tĩnh lại, ôm lấy đầu ba, cảm giác hạnh phúc ngập tràn. Ngồi trên vai ba, cô có thể nhìn xa, thấy cả thế giới…
“Con lớn thế này rồi, anh còn nuông chiều nó.” Hạ Viên không khỏi cảm thấy có chút ghen tị.
“Con gái mà, phải chiều mới được. Sau này lớn, nó cũng biết chọn một người đàn ông biết chiều chuộng mình.” Lục Ái Quốc ghé sát, thì thầm vào tai Hạ Viên: “Tối về anh sẽ chiều chuộng em thế này.”
“Anh đúng là…” Hạ Viên đỏ mặt, định đẩy anh ra nhưng sợ Lục Vân đang ngồi trên vai anh, đành chịu, bước nhanh vài bước, lẩm bẩm: “Sao càng ngày anh càng mặt dày vậy nhỉ?”
“Haha.”
Lục Ái Quốc thấy vui khi trêu vợ, nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô khiến lòng anh cảm thấy ấm áp.
Lục Vân ngồi trên vai ba, nhìn trời mà lắc đầu. Đời này, ba có vẻ khác trước nhiều, nhưng cô thích sự thay đổi này.
Còn mẹ, cô cũng thích nhìn mẹ bị ba trêu chọc đến đỏ mặt mà vẫn đẹp dịu dàng như vậy. Cô đoán mẹ không biết dáng vẻ ấy của mình có bao nhiêu quyến rũ, không trách được vì sao ba cứ muốn trêu mẹ.
Lục Vân ngước lên, nhắm mắt và mỉm cười. Thì ra hạnh phúc là như thế này. Nếu ngày tháng này cứ mãi tiếp diễn thì thật tốt biết bao, cô sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để giữ gìn…
Cô mong rằng năm tháng sẽ bình yên, thế gian sẽ an lành.
Trên đường tới nhà dì Điền, họ đi ngang qua nhà của Ngô Đàm. Lục Ái Quốc đứng bên ngoài gọi lớn.
“A, chào chị dâu. Anh Ái Quốc gọi em có việc gì vậy?” Ngô Đàm nghe tiếng liền chạy ra.
“Ba cậu có ở nhà không?” Lục Ái Quốc nhìn vào sân, thấy vắng lặng.
“Không, ăn xong rồi lại đi đâu mất rồi.”
“Không có thì tốt.” Lục Ái Quốc kéo Ngô Đàm vào sân, ra hiệu cho Hạ Viên đợi một chút.
“Cái này là cho cậu và bác gái. Mau ăn hết đi, đừng để hỏng.” Lục Ái Quốc đưa cho Ngô Đàm một gói bánh bao thịt rồi quay người đi ngay.
“Đây là gì?” Ngô Đàm thắc mắc.
“Bánh bao thịt.”
“Sao?” Ngô Đàm hạ giọng, thắc mắc: “Anh lấy đâu ra vậy?”
“Cứ nhận và ăn đi, hỏi nhiều làm gì. Tôi có việc, đi đây.” Lục Ái Quốc không có thời gian giải thích, vẫy tay ra hiệu cho Ngô Đàm, và Lục Vân cười khúc khích ngồi trên vai ba.
“Được rồi, để khi nào rảnh em sẽ tìm anh.” Ngô Đàm cũng không hỏi thêm, nhanh chóng giấu bánh rồi chạy ngay ra vườn rau phía sau để tìm mẹ, sợ rằng nếu ba anh nhìn thấy, thì mẹ con anh sẽ không còn phần nào.
Anh bỗng nhấc bổng cô bé lên, đặt trên vai mình. “Con gái, bám chắc nhé.”
Lục Vân thoáng giật mình, hai đời rồi cô chưa từng được ba bế như vậy. Nhưng nhanh chóng cô bình tĩnh lại, ôm lấy đầu ba, cảm giác hạnh phúc ngập tràn. Ngồi trên vai ba, cô có thể nhìn xa, thấy cả thế giới…
“Con lớn thế này rồi, anh còn nuông chiều nó.” Hạ Viên không khỏi cảm thấy có chút ghen tị.
“Con gái mà, phải chiều mới được. Sau này lớn, nó cũng biết chọn một người đàn ông biết chiều chuộng mình.” Lục Ái Quốc ghé sát, thì thầm vào tai Hạ Viên: “Tối về anh sẽ chiều chuộng em thế này.”
“Anh đúng là…” Hạ Viên đỏ mặt, định đẩy anh ra nhưng sợ Lục Vân đang ngồi trên vai anh, đành chịu, bước nhanh vài bước, lẩm bẩm: “Sao càng ngày anh càng mặt dày vậy nhỉ?”
“Haha.”
Lục Ái Quốc thấy vui khi trêu vợ, nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô khiến lòng anh cảm thấy ấm áp.
Lục Vân ngồi trên vai ba, nhìn trời mà lắc đầu. Đời này, ba có vẻ khác trước nhiều, nhưng cô thích sự thay đổi này.
Còn mẹ, cô cũng thích nhìn mẹ bị ba trêu chọc đến đỏ mặt mà vẫn đẹp dịu dàng như vậy. Cô đoán mẹ không biết dáng vẻ ấy của mình có bao nhiêu quyến rũ, không trách được vì sao ba cứ muốn trêu mẹ.
Lục Vân ngước lên, nhắm mắt và mỉm cười. Thì ra hạnh phúc là như thế này. Nếu ngày tháng này cứ mãi tiếp diễn thì thật tốt biết bao, cô sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để giữ gìn…
Cô mong rằng năm tháng sẽ bình yên, thế gian sẽ an lành.
Trên đường tới nhà dì Điền, họ đi ngang qua nhà của Ngô Đàm. Lục Ái Quốc đứng bên ngoài gọi lớn.
“A, chào chị dâu. Anh Ái Quốc gọi em có việc gì vậy?” Ngô Đàm nghe tiếng liền chạy ra.
“Ba cậu có ở nhà không?” Lục Ái Quốc nhìn vào sân, thấy vắng lặng.
“Không, ăn xong rồi lại đi đâu mất rồi.”
“Không có thì tốt.” Lục Ái Quốc kéo Ngô Đàm vào sân, ra hiệu cho Hạ Viên đợi một chút.
“Cái này là cho cậu và bác gái. Mau ăn hết đi, đừng để hỏng.” Lục Ái Quốc đưa cho Ngô Đàm một gói bánh bao thịt rồi quay người đi ngay.
“Đây là gì?” Ngô Đàm thắc mắc.
“Bánh bao thịt.”
“Sao?” Ngô Đàm hạ giọng, thắc mắc: “Anh lấy đâu ra vậy?”
“Cứ nhận và ăn đi, hỏi nhiều làm gì. Tôi có việc, đi đây.” Lục Ái Quốc không có thời gian giải thích, vẫy tay ra hiệu cho Ngô Đàm, và Lục Vân cười khúc khích ngồi trên vai ba.
“Được rồi, để khi nào rảnh em sẽ tìm anh.” Ngô Đàm cũng không hỏi thêm, nhanh chóng giấu bánh rồi chạy ngay ra vườn rau phía sau để tìm mẹ, sợ rằng nếu ba anh nhìn thấy, thì mẹ con anh sẽ không còn phần nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.